Liên Hoa Bảo Giám

Chương 25: Tiểu Thư, Xin Tự Trọng



Chuyện liên quan đến sản nghiệp Đỗ Trần nói thì hay lắm, nhưng đến khi động thủ thì hai mắt hắn tối sầm lại, không biết phải làm thế nào.

Dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một tên ăn trộm chứ đã học qua kinh doanh bao giờ đâu. Cũng còn may, sản nghiệp của gia tộc St. Kain vốn rất nhiều, lại có rất nhiều nhân tài kinh doanh. Thêm vào đó Steven dựa vào thân phận là trưởng tử tìm cho Đỗ Trần mấy thương nhân có kinh nghiệm phong phú, thay hắn lo các công tác chuẩn bị.

Còn làm cái gì, Đỗ Trần đối với tình hình thương mại của đại lục không biết chút gì, cho nên dù không nhúng tay làm chưởng quỹ thì các việc còn lại cũng đều giao các thương nhân khác làm. Dù sao sản nghiệp này cũng lấy danh nghĩa của bệ hạ Bargnani, lại có cổ phần của thủ tướng đế quốc trong đó, cho dù có người muốn mưu lợi cũng tuyệt đối không dám làm liều.

Cũng vì lý do đó, chính phủ St. John đối với sản nghiệp của Đỗ Trần đương nhiên phải trải thảm, cấp đất, miễn thuế, chèn ép đối thủ cạnh tranh…. Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, quỹ từ thiện của Đỗ Trần đã được khai trương.

…….

Vẫn Thần lịch, ngày 06 tháng 10 năm 1277, tại phía nam thành St. John.

Rất nhiều khất cái dân nghèo tụ tập tại quảng trường, ước chừng khoảng bảy – tám nghìn người, người nào cũng mặt vàng bủng, quần áo lam lũ. Lúc này, tất cả ánh mắt đều hướng vào trung tâm quảng trường nơi Đỗ Trần đang đứng trên cao, bên cạnh hắn có rất nhiều bánh mì.

“Xin chào mọi người. Ta là Francis.”

– Đỗ Trần đứng trên cao, hai tay giơ lên, chào đón đám khất cái lưu dân.

“Mĩ đức, mĩ đức!”

– Mọi người tung hô.

Đỗ Trần nhìn xuống dưới cười cười. Hắn chuyển thế cũng được hơn một tháng rồi, trong một tháng này hắn liều mạng làm việc thiện, giúp đỡ được bao kẻ nghèo khổ thành Nam. Đồng thời, Liên Hoa Bảo Giám cũng tiến triển cực tốt, duy có điểm này là Đỗ Trần không ngờ tới.

Hắn thề, làm việc tốt chẳng qua chỉ để mông đít nở hoa.

“Các vị huynh đệ tỷ muội thân ái, ta chỉ là một người bình thường không thể đương nổi cái danh hiệu ”

Sự cao quí thành St. John

” đâu. Hôm nay ta chỉ trợ giúp mọi người có được cuộc sống tốt hơn, quần áo để mặc và bánh mì để ăn thôi.”

– Đỗ Trần đã sớm thấy mọi người nhìn chằm chằm vào bánh mì mà chảy cả nước miếng nên vội nói ngắn gọn.

“Không cần nhiều lời nữa, ta tin tưởng rằng, trăm lời nói nhảm cũng không bằng được ổ bánh mì nóng hổi đằng sau.”

Mọi người cùng cười rộ,

“Sự cao quí thành St. John”

quả nhiên thú vị. Nói một cách thành thực, trong giới quí tộc thành St. John chỉ có Francis là hiểu được những người nghèo cần gì.

Nếu như hắn làm thủ tướng, ngày tháng có khi sẽ tốt hơn nhiều.

Đương nhiên, ý nghĩ này thật hoang đường, dân nghèo nghĩ xong cũng quên luôn.

Đỗ Trần giơ một lá cờ lớn màu hồng, một mặt có thêu một đóa hoa sen màu vàng, mặt kia có danh tự của Bargnani – vua của đế quốc Lanning.

“Mọi người xin nhìn rõ, sau này chỉ cần nhìn thấy cửa hàng nào có tiêu ký này là mọi người bao gồm người già, trẻ con, người tàn tật có thể vào bên trong ăn đến no thì thôi, mùa đông còn có thể có chăn đệm. Ngoài ra những người khỏe mạnh có thể có cơ hội xin việc kiếm tiền.

Nhưng mà, ta cũng chỉ có một vài cửa hàng thôi, cho nên mỗi ngày chỉ có thể phát vài bộ y phục và bánh mì. Nhưng sau này, chỉ cần những người làm đều chăm chỉ chịu khó, thì số lượng cửa hàng sẽ càng lúc càng nhiều, ngày càng nhiều người được giúp đỡ hơn. Cho nên mọi người phải cùng nhau tương trợ, cùng cố gắng giúp thêm nhiều người nữa.”

Đỗ Trần nhổ cây cờ trên bàn ra, cười nói:

“Tốt lắm, mọi người xếp hàng nhận bánh mì nhé.”

“Francis huân tước! Mọi người đều ủng hộ ngài.”

– Mọi người lớn tiếng ca ngợi Đỗ Trần, đồng thời chuyền bánh mì cho nhau .

Nhanh nhanh quá, mông của Đỗ Trần lúc này bắt đầu tê rồi. Liên Hoa Bảo Giám hình như đang ăn xuân dược, điên cuồng phát triển, một luồng cảm giác tê tê khiến Đỗ Trần sướng đến toàn thân bồng bềnh.

Ai, kiếp trước sao lại không nghĩ ra cách này. Chỉ dựa vào một người thì có thể làm bao nhiêu việc tốt? Cứ như hiện tại, mỗi lần giúp đỡ bảy tám ngàn người. Hơn nữa chỉ cần quỹ từ thiện còn tồn tại, như thế sẽ không ngừng giúp đỡ người nghèo, lúc đó chẳng phải nằm trên giường Liên Hoa Bảo Giám cũng tiến bộ sao?

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, sản nghiệp này không cần kiếm tiền, chỉ cầu tu luyện Liên Hoa Bảo Giám.

Cùng với số lượng người nghèo được giúp đỡ càng lúc càng nhiều, đóa sen thứ hai trên mông Đỗ Trần nhanh chóng nở ra, cuối cùng thì cũng khai hoa.

Trong đầu Đỗ Trần vang lên một tiếng

“ong”

giống như bị trùy gõ vào. Lúc này hắn đã nhận ra đóa sen thứ hai đã khai hoa, lòng nghĩ lại có chuyện tốt rồi.

Nhanh tìm chỗ để xem mông!

Đỗ Trần ra lệnh cho đám thương nhân quản lý, còn hắn thì cáo lỗi mọi người, nhảy xuống rồi tiến vào một cái ngõ nhỏ.

Nhà xí ở đâu ta? Đỗ Trần cuống quít tìm kiếm thì đột nhiên hắn nghe có người nói đằng sau:

“Francis, đã lâu không gặp.”

Đỗ Trần quay đầu lại nhìn. Một vị cô nương mặc quần dài màu lam đứng đó, mái tóc dài ánh hồng, dung nhan kiều diễm, đầu hơi cúi cúi, bộ dạng thật khả ái.

Là Avril.

Đỗ Trần sững sờ tại chỗ, tự nói, sao con bé này cũng tới đây vậy?

“Ta vừa rồi thấy rất nhiều người ca ngợi ngài, ngài đã giúp rất nhiều người.”

– Avril cúi đầu nói. Nàng trong lòng rất thẹn. Thân là một cô gái quý tộc, lại không câu chấp gì, tới gặp thiếu gia nhà người ta nói chuyện. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, đúng là ngượng chết.

Ngày đó Francis cứu nàng ta, ngay cả tên cũng không hỏi, thực sự rất ra dáng quý ông, so với những kẻ vừa thấy nàng đã tròn mắt nhìn thì chính trực hơn nhiều.

Mới vừa rồi, rất nhiều người nhiệt tình ca ngợi hắn như vậy, e rằng kể cả ông cũng không có uy vọng thế.

Một người tốt như vậy, sao không thể tu luyện đấu khí nhỉ? Nghe nói gia gia cũng uy hiếp hắn rồi. Ôi, nếu hắn có thể trở thành đấu thần thì gia gia chắc cũng không…

Nhìn Avril lúc này đang nghĩ ngợi linh tinh, Đỗ Trần nóng nảy hỏi ngay:

“Có chuyện gì không đây?”

Avril cúi đầu, đúng rồi, chính mình cũng không có sự tình quan trọng gì, chỉ là mình muốn thấy hắn thôi.

“Ta, ta muốn…”

Nàng chần chờ một lúc khá lâu cũng không tìm được cái cớ thích hợp nào. Đỗ Trần lúc này không nhịn được, đã muốn rời đi. Avril lo lắng, lập tức nói:

“Ta, ta chỉ muốn gặp ngài một chút!”

Con bé này đúng là để ý đến ta rồi sao? Trong lòng Đỗ Trần cười khổ, âm thầm mắng Liên Hoa Bảo Giám, ba chữ

“Hoạt Thái Giám”

cứ như trát đao kề trên cổ hắn. Đỗ Trần cắn răng nói:

“Tiểu thư, xin tự trọng! Ta đã đáp ứng với thủ tướng Antoine là không gặp lại nàng rồi.”

Avril không cam lòng, ngửng đầu lên hỏi:

“Vậy, lúc ở đêm yến tiệc hôm trước, sao người lại cười với ta?”

“Ta cũng cười với Yuna công chúa nữa mà. Cái này chỉ là lễ phép, không có hàm ý gì đâu!”

Lúc Đỗ Trần giải thích, hắn không chỉ cảm thấy mông tê tê, hơn nữa đầu não như đang phê, không chịu nổi.

Không thể dây dưa thêm với con bé này nữa, Đỗ Trần nghiêm mặt lạnh lùng nói:

“Avril tiểu thư, ta có chuyện quan trọng phải đi trước.”

Nói xong, hắn lập tức chạy luôn.

“Ta khiến ngài ghét đến thế cơ à?”

– Con ngõ nhỏ heo hút chỉ còn một mình Avril với tâm trạng buồn bã.

Liên Hoa Bảo Giám


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.