Liên Hoa Bảo Giám

Chương 106: Bi minh chi lệ



“Đây nguyên là thuyền của ngoại công ta sao?”

– Đỗ Trần cả kinh đứng bật dậy –

“Ngươi xác định không có nhìn lầm chứ?”

“Chỉ dựa vào bức họa mà nhìn thì hẳn là không thể sai!”

– Dịch Cốt kiên định nói.

“Nếu con thuyền này giờ thuộc về thiếu gia thì sau khi ta nhìn thấy nó là hoàn toàn có thể xác định, bởi vì lão giáo chủ có một bí mật đặc thù, chỉ có người của Da Tát thánh giáo mới biết. Tỷ như, lão giáo chủ thích đàn hương mộc để có thể phụ trợ thực vật hệ đấu khí, dùng loại gỗ cực kỳ hãn hữu này để đóng thuyền.”

“Gỗ trên Beieralex rất thơm!”

– Đỗ Trần nói một số điều thu thập được, sau đó nói –

“Mặc dù ngươi trọng thương chưa lành không tiện di động, nhưng chuyện này quan trọng, ngươi lập tức cùng ta đi lên thuyền nhìn một lần.”

Dịch Cốt lắc đầu cười khổ:

“Ta có thể cự tuyệt sao?”

Dặn dò Harry chiếu cố tốt nữ nhi, Đỗ Trần xuất môn mang một nhuyễn kiệu, lệnh cho Dịch Cốt tới bờ biển trước.

Cử chỉ nhỏ này của Đỗ Trần khiến cho Dịch Cốt có hảo cảm. Mặc dù Francis có thể ra vẻ tư thái, nhưng mặc kệ thế nào, ít nhất bề ngoài hắn cũng cho mình đủ tôn trọng cùng quan hoài là được rồi.

Ít nhất sau này mình không cần lo lắng việc phụng sự một chủ nhân bạo ngược, còn có thể giữ được sự tôn nghiêm.

Hai người đi tới bờ biển, thủ hạ của Pier chính đang ở trên thuyền, dựa theo chỉ đạo của Đỗ Trần mà tu chỉnh con thuyền một chút.

“Đều dừng lại cho ta, để tất cả đồ đạc trở lại chỗ cũ!”

– Đỗ Trần lớn tiếng phân phó. Lại nói –

“Lập tức mời Pier tiên sinh tìm L’Griffins, nói ta có việc gấp muốn gặp hắn!”

Suy nghĩ một chút, Đỗ Trần sợ L’Griffins từ chối, lại bổ sung:

“Nếu L’Griffins tiên sinh trì hoãn, vậy chuyển cáo tới hắn, ta nguyện vì hắn đổ một ván.”

Các công tượng vội vã rời khỏi. Đỗ Trần lệnh kiệu phu đưa Dịch Cốt lên thuyền rồi để cho kiệu phu chờ dưới thuyền, chính mình cùng Dịch Cốt bước lên sàn thuyền.

“Đúng vậy, đây chính là Ross!”

Trên khuôn mặt âm lệ của Dịch Cốt cũng hiện lên chút lưu luyến, hắn vịn tay vào lan can, ngửi mùi thơm nhàn nhạt của thuyền:

“Thiếu gia, không cần tiến vào trong thuyền xem xét nữa. So với hơn ba mươi năm trước, khi con thuyền này mất tích, vốn không có gì thay đổi. Biến hóa duy nhất chính là hai bức họa.”

Dịch Cốt chỉ vào hai hức họa cự long màu vàng lợt trên thân thuyền, phẫn nộ nói:

“Đáng chết, ai dám vẽ bức họa tại đây? Lão tử nhai xương đầu hắn!”

Đỗ Trần kinh ngạc. Từ khi Dịch Cốt tranh chức giáo chủ, lại vì lợi ích mà hợp tác cùng Bác Bì mà xem xét, hắn không phải là một người hoài niệm cái cũ, thậm chí là một người có chút lãnh huyết tàn khốc. Tại sao vừa thấy con thuyền này lại biểu hiện như là gặp được thân nhân?

Dịch Cốt bây giờ chịu kiềm chế bởi tinh thần khế ước tuyệt không có khả năng phản bội, vì vậy Đỗ Trần cũng thẳng thắn hỏi:

“Xem phản ứng của ngươi… con thuyền này có ý nghĩa đặc biệt đúng không?”

Di, Francis cho dù không từng nhìn thấy Ross thì cũng nên nghe qua ý nghĩa của Ross chứ, hắn không phải là người kế thừa thần lực của Da Tát thần sao? Chẳng lẽ Bác Bì không có nói cho hắn?

Dịch Cốt đối với Đỗ Trần sinh ra nghi vấn, chính là ngay sau đó đầu hắn lại bắt đầu đau ê ẩm, hơn nữa sự đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Dịch Cốt trong lòng cả kinh. Đáng chết! Tinh thần khế ước của nha đầu kia thật sự quá ác độc, chẳng lẽ cả hoài nghi chủ nhân đều không thể sao? Quá bá đạo!

A, quên đi, chết tử tế không bằng sống tiếp, huống chi Francis cũng là chính hệ huyết mạch của lão giáo chủ, chính mình phụng sự hắn, từ thân phận cùng danh phận cũng đều không tính là ủy khuất. Nhận mệnh thôi.

Nghĩ vậy, Dịch Cốt vui vẻ không nghi vấn nữa, nói:

“Xem ra Bác Bì chưa bao giờ nói cho thiếu gia về chuyện của Ross, ta đây cẩn thận giới thiệu một chút.”

Dịch Cốt một mặt dẫn Đỗ Trần xem xét thân thuyền, một mặt giới thiệu lịch sử của Ross. Một đường này hắn như là trở về nhà mình, tiện tay mở rất nhiều các ám bí mật, bất quá, bên trong đều trống rỗng.

“Ross này có hơn ngàn năm lịch sử, nó vốn là du thuyền của giáo chủ đời đầu. Trong giáo hội điển tịch có ghi lại, năm đó Da Tát thần từng tứ phúc cho con thuyền này. Lúc mới đầu, con thuyền này là một trong những thánh địa của thánh giáo chúng ta, bên trong thờ phụng thánh vật của giáo ta – Bi Minh Chi Lệ.”

Lúc này, Dịch Cốt vừa vặn dẫn Đỗ Trần đi tới đầu thuyền, hắn chỉ vào tinh thạch hình lăng trụ trên đầu thuyền nói:

“Bất quá, năm mươi năm trước xảy ra một vụ tai nạn hàng hải, thiên hàng cuồng lôi phá hủy Ross, hơn nữa Bi Minh Chi Lệ được cung phụng trong thuyền cũng không cánh mà bay, mất tích ly kỳ! Lão giáo chủ, cũng chính là ngoại công ngươi lúc ấy vừa mới kế nhiệm vị trí giáo chủ, người lệnh cho lưu lại mảnh vỡ của Ross, phối hợp với u đàn mộc hương một lần nữa kiến tạo lại Ross, đồng thời vì nhắc nhở chính mình không quên đi thánh vật Bi Minh Chi Lệ nên người đã tạo nên trên vách thuyền bộ dáng của Bi Minh Chi Lệ.

Đỗ Trần gật đầu, trong lòng hiểu được tình cảm của Dịch Cốt đối với con thuyền này. Ross, hôm nay là Beieralex, là cổ tích văn vật của Da Tát giáo hội, mặc dù được kiến tạo lại nhưng trong mắt các thành viên Da Tát giáo hội nó có địa vị đặc thù.

Bi Minh Chi Lệ, Bác Bì cổ quái chưa bao giờ đề cập qua với mình về thứ đồ này, hắn tại sao lại không nói cho mình…?

Chờ một chút! Lão thiên!

Đỗ Trần nhìn hình tinh thạch trên đầu thuyền kinh hoàng, hắn ý thức sờ sờ hạng liên trên cổ mình. Bác Bì đã từng tặng hắn một vật hộ thân, bên trong có một giọt nước mắt trong suốt.

Hạng liên cùng thủ tượng trên thuyền có hình thái tương tự.

Đỗ Trần lấy hạng liên trên cổ xuống, đưa ra trước mắt Dịch Cốt:

Đồ vật này là Bác Bì cho ta, ngươi biết không?

Cái này, hạng liên này là…

Thần sắc Dịch Cốt biến đổi, hắn cầm lấy hạng liên nhìn chăm chú:

Thiếu gia, từ hình dáng mà nhìn thì viên ngọc này cùng Bi Minh Chi Lệ giống nhau. Không, chính là giống nhau như đúc! Nhưng, nó nhỏ hơn rất nhiều. Vốn Bi Minh Chi Lệ lớn như một hài đồng mới sinh vậy.

Hai tay có chút run rẩy, thanh âm Dịch Cốt vô cùng hưng phấn:

Nhưng nó cho người ta cảm giác giống Bi Minh Chi Lệ, tiếng khóc sâu kín, tiếng khóc bi thống của nữ nhân, tuyệt không có sai!

Dịch Cốt cung kính đưa hạng liên tới trước mặt Đỗ Trần, tỏ lòng biết rõ Đỗ Trần nghĩ gì, trực tiếp nói:

Theo phỏng đoán của ta, đồ vật này dám chắc có quan hệ với Bi Minh Chi Lệ.

Đỗ Trần lặng im tiếp nhận hạng liên, thầm nghĩ: Bi Minh Chi Lệ mất tích năm mươi năm trước, khi đó Mayfair còn chưa có xuất sinh, mà Bác Bì lại nói đồ này là của Mayfair lưu lại cho mình…

Nếu Bác Bì không nói dối, vậy nhất định là do Mayfiar phát hiện ra tin tức về Bi Minh Chi Lệ bị mất tích

Bác Bì cùng Mayfair trong lúc đó dám chắc có chuyện mà mình không biết. Bác Bì đáng chết, tại sao không nói rõ ràng.

Đỗ Trần đeo hạng liên lại, nói:

Ngươi tiếp tục nói về chuyện của Ross đi.

Vâng, sau khi trọng kiến Ross, lão giáo chủ phát hiện ra tin tức của Bi Minh Chi Lệ tại Đấu Thần đảo, cho nên suất lĩnh chúng ta lẻn vào học viện. Trong đó, Phillip với luyện kim thuật siêu trác của hắn đã lấy được tín nhiệm của Ziege, rồi trở thành phó viện trưởng, bên ngoài truy tra Bi Minh Chi Lệ, còn lão giáo chủ mang theo bốn thánh đồ chúng ta ngầm truy tra. Rốt cục, chúng ta tại Thiên Vương sơn tìm ra đầu mối…

Dịch Cốt lắc đầu:

Lão giáo chủ cùng Tả trưởng lão mang theo hơn mười vị thánh đường võ sĩ ngồi trên Ross đi trước tới Thiên Vương sơn. Kết quả, Thiên Vương sơn, đấu khí tụ, lão giáo chủ cùng bọn họ đi không trở về, phía sau hẳn có rất nhiều chuyện.

Nói như vậy, bốn thánh đồ tranh đấu, Mayfair ở đâu không rõ, ý đồ của Phillip là dùng mình làm thực nghiệm phẩm… Tất cả đều là từ việc Bi Minh Chi Lệ trên Ross mất tích mà dẫn phát ra.

Bây giờ Ross lại xuất hiện.

Hai người đang nói chuyện thì bỗng Pier vội vã chạy đến:

Francis, ngươi vội tìm L’Griffins tiên sinh sao? Vị này là…

Đây là đấu thần tùy tùng…

” – Đỗ Trần dừng một chút, hắn không nói qua tên của Dịch Cốt.

Dịch Cốt liếc mắt nhìn Pier, thanh âm lạnh lùng:

Brook.

Nguyên lai là Brook tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!

” – Pier thuận miệng nói lời khách sáo.

Trong mắt hắn, Dịch Cốt là một người trọng thương chưa lành, sắc mặt tái nhợt, cước bộ hư phù là một tiểu đấu sĩ tầm thường, mặc dù diện mạo có vài phần tàn nhẫn nhưng khí thế không đáng nhắc tới. Lão liền nghĩ đến Francis là nhị cấp đấu sĩ thì hẳn cũng không có tùy tùng cường đại.

Bất quá Francis dù sao cũng là ân nhân của hắn, Pier đối với Dịch Cốt cũng nên khách khí một chút:

Ngày sau Brook tiên sinh nếu có gì cần cứ trực tiếp tới Hồng Sa đổ tràng tìm ta là được.

Khóe miệng Dịch Cốt xuất hiện một nụ cười lạnh lùng. Đỗ Trần phất tay bảo hắn đi xem xét thuyền, lại hỏi:

L’Griffins tiên sinh tới rồi sao?

Pier lắc đầu:

L’Griffins tiên sinh sau khi rời khỏi đỗ tràng đã đi gặp Ziege viện trưởng, Ziege viện trưởng nói hắn đã rời khỏi Đấu Thần đảo.

Ziege viện trưởng? A, ta biết rồi. Được rồi! Ta muốn hỏi L’Griffins tiên sinh một vài việc.

Cái này…

Pier có chút khó khăn, bởi vì dựa theo quy củ đánh cuộc của cao thủ đổ thuật thì chỉ có quyết đấu thắng bại, sau đó tuyệt không hỏi đối phương về bối cảnh cùng tình báo, nếu như chịu thua, tuyệt không có trả thù.

Francis đổ thuật cao minh như thế hẳn là biết quy tắc này. Ban ngày Francis không hỏi, Pier còn tưởng Đỗ Trần đã biết.

Đỗ Trần quả thật biết cho nên ban ngày hắn không có hỏi, nhưng bây giờ thì khác. Ross mất tích hơn mười năm giờ lại đột nhiên xuất hiện trong tay L’Griffins, Đỗ Trần sao có thể không hỏi đến?

Dịch Cốt nhìn Pier do dự không chịu nói không khỏi hừ một tiếng, thanh âm rất lạnh.

Ngươi là một tên đấu thần tùy tùng nho nhỏ mà dám hừ ta?

Pier có vài phần tức giận, nể mặt Đỗ Trần nên hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn Dịch Cốt, sau đó coi như không nghe thấy, thở dài nói:

Francis, ta khuyên ngươi sớm trở về.

Đối với ân nhân cứu mạng còn giảng giải việc phá quy củ, thật là con mẹ nó không đủ nghĩa khí a… Ta phá lệ một lần.

L’Griffins tiên sinh xuất hiện ba năm trước đây, bối cảnh của hắn thập phần thần bí, bên người chỉ có một con thuyền cùng hai mươi mấy tùy tùng. Ba năm qua, hắn du đấu tam đại lục, đổ chiến cao thủ đổ kỹ khắp thiên hạ, chưa bao giờ bại cho tới hôm nay hắn thua ngươi. Đây là lần thất bại duy nhất của hắn.

Ngừng lại một chút, Pier bổ sung:

Cũng có vài người bại điều tra về L’Griffins, nhưng bây giờ tra ra ba điều: Đệ nhất, hắn lần đầu tiên xuất hiện tại phía nam đại lục Beins, Lanning đế quốc, cảng Antwerp, bên người chỉ có con thuyền này cùng hai mươi mấy tùy tùng. Thứ hai, người bên cạnh hắn toàn bộ đều là cao thủ. Ba năm qua đã có không ít người tìm hắn trả thù nhưng không có một người thành công. Thứ ba, hắn có tước vị thần thứ công tước, quen biết với rất nhiều đại nhân vật, tỷ như Ziege viện trưởng của chúng ta!

Ziege biết hắn, vậy là tốt rồi! Đỗ Trần thầm gật đầu cảm tạ rồi lấy cớ chia tay Pier.

Trên đường về túc xá, Đỗ Trần vốn muốn gọi kiệu phu khênh Dịch Cốt về, bất quá hắn cự tuyệt.

Đỗ Trần nhìn sắc mặt âm lãnh của Dịch Cốt không khỏi cười:

Ngươi phát hỏa sao?

Uhm!

” – Dịch Cốt gật đầu – ”

Hổ lạc đồng băng bị chó lờn. Không thể tưởng được Pier – một tên bát cấp đầu thần dám như vậy trước mặt ta! Hừ, nếu thân thể ta bình thường thì chỉ phất tay là có thể lấy mạng hắn.

Hai tiểu tử của thánh giáo – đương nhiên là chỉ Bairu cùng Thomas – bọn họ đều là cửu cấp a!

Dịch Cốt lại nói:

Không thể tưởng được, ta là cửu cấp đấu thần mà lại bị một tên bát cấp đấu thần miệt thị…

Ngươi cũng là cửu cấp, cùng Bairu bọn họ giống nhau? Nhưng tại Thiên Vương sơn thực lực của các ngươi biểu hiện lại chênh lệch rất lớn, chẳng lẽ cùng là cửu cấp lại có sự bất đồng sao?

” – Đỗ Trần cảm thấy ngạc nhiên.

Đương nhiên bất đồng! Bairu bất quá chỉ là cửu cấp sơ giai, còn ở vào giai đoạn

“luyện hồn”

, mà ta đã là

“song hồn hợp nhất”

!

Đỗ Trần xấu hổ, trong khoảng thời gian này chuyện của hắn nhiều lắm, cơ hồ không thể nào quan tâm hết. Mỗi ngày tới khóa học, hiện tại nghe không hiểu lý luyện cao thâm. Bất quá bây giờ không phải đang nghiên cứu lý luận, qua vài ngày hỏi Tuyết Ny a di là biết thôi.

Ách, thực lực của cao cấp đấu thần tương đối phức tạp, chúng ta không nói về vấn đề này nữa. Ngươi cho ta một cái thứ tự, chính là bài danh thực lực những người trên Thiên Vương sơn, kể cả Ziege cùng Roland.

Có thực lực biểu này, mình ngày sau trong lúc cùng bọn họ giao đạo có ích!

Dịch Cốt thấy Đỗ Trần đối với thực lực của cao cấp đấu thần đều không biết, trong lòng nghi hoặc nhưng lại nói:

Đầu tiên bỏ qua Roland, ngoại trừ hắn thì Ziege cùng Bác Bì đại khái là tương đương, song phương đều vượt qua cửu cấp, tiến vào cánh cửa thập cấp, nhưng cũng chưa chính thức thập cấp, cảnh giới thần! Bất quá trong mắt người trần, bọn họ đã có thể được phong hào, trở thành phong hào đấu thần!

Tiếp theo, Trừu Cân, Hóa Thi cùng ta theo thứ tự sắp xếp, sau đó là Bairu cùng Thomas, hai người này chỉ là cửu cấp sơ giai, mặc dù chỉ yếu hơn chúng ta nửa cấp nhưng cảnh giới lại khác biệt, cho nên ta có thể dễ dàng đánh bại bọn họ. Rồi đến thần sủng Susan, đấu khí của nàng không đáng nhắc tới, so với Thomas còn yếu hơn, nhưng nàng có dị năng chủng tộc của dị thú, chiến lực không hề thấp!

Đỗ Trần gật đầu. Đích xác, Susan có thể khiến Ziege trúng độc, khu động vạn mãng vây thành, điểm này cũng đủ để ngạo thị trong các cường giả.

Về phần Ted cùng Helen, ta không thấy bọn họ ra tay nên không tiện nói.

Ân, vậy đủ rồi! Cuối cùng, ngươi tại sao lại trừ Roland ra?

Dịch Cốt cười:

Bởi vì thực lực của hắn tương đối quái gở.

Quái?

Đúng vậy. Nhiều năm trước Roland là kiếm trung chi hoàng, một thanh thánh khí trường kiếm quét ngang hai đại lục không người có thể chống lại. Mà lúc hắn cường thịnh chính là thập cấp đấu thần. Đáng tiếc, bây giờ hắn đã chôn kiếm, cũng phát hạ huyết thệ của đấu thần, kiếp này không xử kiếm nữa.

Không ai biết Roland đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ, hắn bị bệnh triền miên, thần trí không rõ, thực lực cũng giống Bác Bì. Bất quá, ngàn vạn lần không nên khinh thị Roland, dù sao năm đó hắn cũng là kiếm trung chi hoàng. Một khi hắn từ trong đàm lạnh xuất kiếm, tam đại lục đồng dạng thiên địa biến sắc!

Trước khi ngươi hôn mê đã thấy Phillip biến dị chứ?

Hắn?

” – Dịch Cốt trầm tư một lúc, nói – ”

Rất mạnh, vong linh đấu khí, cảnh giới thập cấp thần, trừ phi Roland xuất kiếm của hắn, nếu không đơn đả độc đấu cũng không phải đối thủ của Phillip.

Roland cực mạnh, tiếp theo là Ziege cùng Bác Bì, rồi đến ba vị thánh đồ. Đỗ Trần thầm ghi nhớ, cũng đồng thời lo nghĩ thái độ của mấy người này.

Đột nhiên, trong lòng Đỗ Trần động, hắn tò mò hỏi:

Ta có một bằng hữu gọi là Arthur, hắn là cháu của Sư Tâm Vương, thực lực của Sư Tâm Vương kia thế nào?

Dịch Cốt khinh thường bĩu môi:

Vạn lưu ngũ tuyệt phong vô chân thần, lão Sư tử già rồi, thiếu gia ngươi không cần để ý tới một phế vật.”

Sư tử già? Đỗ Trần vừa định hỏi lại thì lúc này bọn họ đã đi tới cửa túc xá mười tám. Đẩy cửa vào sân, lầu các bên trong không sáng đèn, Harry hẳn đã mang theo bối bối ra ngoài chơi.

Hết thảy nhìn qua như không có chút dị thường, nhưng, Đỗ Trần định làm gì?

Hắn vừa tiến lên vừa móc trong túi ra chìa khóa, một mặt cầm lấy cây nến trên cửa, tiếp đó liếc mắt một cái nhìn qua.

Túc xá của mình bị trộm.

Liên Hoa Bảo Giám


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.