Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 41: Thánh chỉ sắc phong đến



Tần Mặc Hàm lau mồ hôi trên trán, từ từ thu xong châm mới chậm rãi nói: “Vị cô nương này là bị kinh sợ, hơn nữa lại gặp gió lạnh cho nên mới hôn mê bất tỉnh. Châm cứu xong đã không có việc gì rồi, đoán chừng trễ nhất là sáng mai, sớm nhất là tối nay có thể tỉnh lại!”

Nghe được Tần Mặc Hàm nói như vậy, Vương mama cùng Lệ Bình mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Vương mama cười nói: “Thật là vất vả cho Tần thái y rồi, không biết là vị nào nhờ ngài đến đây? Đợi lúc Ngu cô nương tỉnh lại, nàng ấy có hỏi ta cũng biết đường mà trả lời!”

Tần Mặc Hàm là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói xong câu đó nhanh chóng thu thập hòm thuốc đi ra ngoài, Vương mama chỉ đành phải đi tiễn hắn, trong lòng có chút suy nghĩ, không biết trong hậu cung này Thường Hy còn biết đến đại nhân vật nào? Tần thái y cư nhiên vì nàng mà đến đây xem bệnh, quả thực có cút nghi hoặc…

Lúc chập tối, Thường Hy chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy đầu nặng muốn chết, mơ mơ màng màng nhớ mình đã ngủ thật lâu, giờ phút này miệng khô lưỡi đắng, gượng chống người xuống giường muốn rót ly nước uống… Nhưng không nghĩ lại lay tỉnh Lệ Bình đang ngủ cạnh bên giường.

“Ngươi đã tỉnh?” Lệ Bình ngồi thẳng người dậy nhìn Thường Hy, vui mừng hỏi.

Thường Hy gật đầu một cái, nhìn Lệ Bình hỏi: “Làm sao ngươi lại ngủ ở nơi này? Ngươi giúp một tay rót cho ta chén nước được không?”

Lệ Bình gật đầu, đứng dậy cầm bình trà rót cho Thường Hy một chén: “Ngươi làm ta sợ muốn chết, hôn mê đã bốn ngày rồi. Nhờ trời phù hộ may mà ngươi đã tỉnh!”

Thường Hy uống xong nước, kinh ngạc nhìn Lệ Bình hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ta hôn mê bốn ngày rồi hả?”

Lệ Bình gật đầu một cái nói: “Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Thế nào đi ra ngoài trở lại liền phát sốt rồi hôn mê bất tỉnh?”

Lệ Bình thao thao bất tuyệt đem chuyện mấy ngày nay kể lại một lần, Thường Hy lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra bốn ngày trước, tâm tình lại xuống thấp, phải làm sao bây giờ cho tốt? Nàng… đã không còn là nữ nhân thuần khiết, như thế nào có thể sống ở chỗ này? Huống chi loại chuyện này muốn lừa gạt cũng không gạt được. Cái tên khốn kiếp chết tiệt kia, nếu thật bị hắn hại chết, nàng thà xuất gia làm ni cô cũng không muốn cùng tên thái giám như hắn cả đời. Nàng làm sao lại mệnh khổ như vậy a???

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Thường Hy bảo Lệ Bình để cho nàng yên tĩnh ngủ một lát, nhưng trở mình ở trên giường, lăn qua lộn lại một chút cũng không ngủ được. Rõ ràng đói bụng muốn chết, trong bụng một điểm thức ăn cũng không có, tuy nhiên lại không muốn ăn bất cứ cái gì. Cổ nhân thường nói cơm nuốt không trôi, mấy ngày gần đây coi như là hiểu cái tư vị này.

Nên làm cái gì bây giờ cho phải đây? Chẳng lẽ nàng lại phải thật sự ra đi sao? Thường Hy nhớ có nghe Lệ Bình nói rõ hôm sau sẽ có thánh chỉ truyền xuống, nếu nàng được chọn trúng mà chuyện này lại bị người khác biết được, chỉ sợ nàng sẽ bị loạn côn đánh cho tới chết!

Thường Hy cứ mơ mơ màng màng như vậy mà đi vào giấc ngủ, thởi điểm mở mắt ra là bị Lệ Bình lay tỉnh, chỉ nghe nàng nói: “Mau dậy đi, ý chỉ sắc phong đến!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.