Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 32: Tuyển chọn – trận chiến đầu tiên (2)



Thường Hy nhìn mấy vị hậu phi cao cao tại thượng nói chuyện với nhau, bình thản ngươi tới ta đi, mặc dù trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười ôn hòa nhưng mỗi lời nói ra đều là thanh đao sắc bén châm chọc lẫn nhau. Họ không hỏi Thường Hy cũng không dám chen lời, nếu không sơ sẩy một cái, mạng nhỏ liền xuống âm phủ báo danh luôn. Vì vậy nàng chỉ có thể quỳ trên mặt đất lẳng lặng lắng nghe, ngay cả đầu gối có chút đau nhói cũng phải cố nhẫn nhịn.

Cách tấm bình phong, Tiêu Vân Trác qua khe hở mà nhìn Thường Hy đang quỳ trên mặt đất. Ngu Thường Hy bây giờ cùng Ngu Thường Hy hắn gặp hai lần trước quả thật giống như hai người. Ngu Thường Hy trước kia giống như một con nhím toàn thân găm đầy gai nhọn, một hơi cũng không chịu thua kém, nhưng hiện tại nàng đang quỳ ở nơi đó, trên khuôn mặt là một mảnh bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ chút gợn sóng cảm xúc nào. Đôi mắt bóng loáng như gương, bình thản như mặt hồ sen. Giờ khắc này, Ngu Thường Hy kia để cho hắn một cảm giác vô cùng xa lạ, nhưng là… Khóe miệng Tiêu Vân Trác chậm rãi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại lạnh lẽo như băng…

“Ngu Thường Hy, ngươi giải thích cho bổn cung xem tại sao bức tranh thêu của ngươi lại chỉ là một tấm vải rách?” Hoàng quý phi không nhịn được Mẫn phi cùng Mị phi cãi vã lẫn nhau, đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Thường Hy. Quả nhiên Mẫn phi cùng Mị phi không nói nữa, hai người bốn mắt đồng loạt nhìn về phía Thường Hy.

Thường Hy cúi đầu xuống, nói: “Bẩm Hoàng quý phi nương nương, dân nữ vốn là thêu một bức tranh uyên ương hồ sen, chỉ là không nghĩ tối qua lúc đi dùng bữa, không biết người não đã động tay động chân, trên bức tranh thêu ngũ sắc của dân nữ toàn bộ đều biến tranh không màu sắc. Bức tranh thêu thành như vậy, làm sao còn dám khiến mấy vị nương nương dơ bẩn mắt, cho nên hôm nay chỉ có thể trình lên một mảnh gấm!”

Nghe được lời Thường Hy nói, đại điện lập tức trở nên yên tĩnh, trên mặt Vương mama lộ ra một mảnh xanh mét, lập tức quỳ xuống nói: “Đều tại lão nô trông nom bất lực mới xảy ra loại chuyện như vậy, kính xin mấy vị nương nương giáng tội!”

“Không liên quan đến ngươi! Vương mama đứng dậy đi, ngay cả Hoàng thượng đều nói Vương mama là người hiểu quy củ lễ nghi, hơn nữa Vĩnh Hạng lớn như vậy ngươi cũng không thể quản hết được, chuyện này không phải là lỗi của ngươi!” Hoàng quý phi cười híp mắt nhìn Vương mama nói. Vương mama vội vã tạ ơn, lúc này mới đứng sang một bên, nhưng ánh mắt khi nhìn đến Thường Hy có chút hơi tức giận, chuyện xảy ra như thế nàng lại dám không báo cáo, để cho bà hôm nay quả thực mất mặt, bao nhiêu năm rồi còn chưa có mất mặt qua như vậy!

“Hoàng quý phi quả nhiên là thấu hiểu lòng người, chuyện này cùng Vương mama không có một chút quan hệ! Tối qua xảy ra chuyện như vậy đáng lẽ dân nữ phải bẩm báo với Vương mama, nhưng là dân nữ không có làm như vậy. Thứ nhất vì mai là ngày tuyển chọn, dân nữ không muốn bởi vì một mình mình mà khiến tất cả mọi người mất giấc ngủ ngon, hôm nay đến Cảnh Tuyên điện thần sắc lại thêm mấy phần tiều tụy. Thứ hai, bức tranh thêu đã bị phá hư, cho dù có muốn truy cứu cũng vô ích, nô tì chẳng qua là hy vọng, người phá hư bức tranh thêu này có thể cả đời yên yên ổn ổn, giọt nước cũng không lọt, đừng để bị người khác ám toán giống nô tì là tốt rồi!”

Thường Hy nói tới chỗ này thì dừng lại một chút, nàng không phải là không truy cứu mà là chưa đến thời điểm, một ngày nào đó nhất định nàng sẽ tra ra người đó là ai. Việc quan trọng nhất trước mắt chính là làm sao để qua được cửa ải này, suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Dân nữ to gan có một thỉnh cầu, kính xin Hoàng quý phi cùng ba vị nương nương ân chuẩn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.