Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 166



Edit + Beta: Cẩn muội muội

Như Phong không rõ hôn lễ ở cổ đại là như thế nào nên người khác bảo nàng làm gì thì nàng làm nấy.

Tiếng khóc nấc của mẫu thân truyền đến từ một nơi nào đó, niềm vui của Như Phong cũng theo đó mà vơi đi một ít, cái khăn trùm đầu đáng hận, che hết tầm nhìn rồi!

“Phong nhi, ta tới đây!” Nghe được tiếng nói quen thuộc, hỉ nương lên tiếng chỉ điểm, Như Phong run run chìa tay ra.

Tay khẽ chạm vào ngực Mộc Vấn Trần, cảm nhận được độ ấm quen thuộc, Như Phong hạnh phúc mỉm cười. Từ nay về sau mình sẽ có một ngôi nhà mới, ngôi nhà mà mình cùng người yêu chung tay xây đắp.

Người vây xem hoan hô ầm cả lên, tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ bộ lên bàn tay đang lộ ra ngoài của tân nương tử, woa, trắng nõn như ngọc, từng ngón thon dài, móng tay sơn đỏ, đỏ trắng tương phản, không phải đẹp bình thường nha.

Xem ra Úy Trì Như Phong phiên bản nữ trang có vẻ đẹp khuynh thành trong truyền thuyết không phải là xạo nha.

Còn Như Phong, toàn bộ tâm tư của nàng đều đã đặt ở nơi khác hết rồi, cảm giác độ ấm của người nào đó liên tục truyền tới, ấm đến tận tim. Bây giờ phượng quan có vẻ như cũng không còn nặng đến thế nữa.

Được đỡ lên kiệu, Như Phong thở phào, không nói hai lời lập tức kéo khăn hồng trùm đầu xuống, sau đó là phượng quan cũng được tháo xuống theo, lắc lắc đầu, khẽ cằn nhằn một tiếng.

Bên ngoài là một mảnh náo nhiệt.

Bởi vì nhà của Như Phong và Mộc Vấn Trần đều ở kinh thành nên đội ngũ rước dâu chỉ cần đi một vòng trong thành là được.

Ngoài kiệu hoa náo nhiệt lắm nha. Mười dặm hồng trang* tỏ rõ phủ tướng quân cùng phủ vương gia hợp thành một nhà, khiến bao nhiêu nữ tử chưa chồng phải ước ao.

(*trong đội ngũ rước dâu ai cũng mặc quần áo màu đỏ, nên mười dặm hồng trang này có nghĩa là số lượng người của đội ngũ rước dâu trải dài đến mười dặm, 1 dặm = 1,609344 km, 10 dặm gần bằng 16.1km)

“Như Phong giao cho ngươi, phải đối tốt với nó đó.” Úy Trì Hòe Dương ngưng trọng dặn dò mấy câu, nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp trước mắt.

Mộc Vấn Trần trên người mặc hồng bào, dung mạo tuấn tú cũng vì thành thân mà tràn ngập nét vui mừng, nghe được lời dặn dò của Úy Trì Hòe Dương, kiên định gật đầu đáp ứng, nói: “lão tướng quân, ngài yên tâm, ta sẽ chiếu cố Như Phong thật tốt.”

“Đúng vậy, cha, chúng ta có thể yên tâm rồi.” Úy Trì Tùng cao hứng nói, Lâm Dĩ Lam đứng bên cạnh hài lòng nhìn con rể trước mắt.

Lời dặn dò, gửi gắm của mọi người lại nối tiếp nhau mà đến, giữa chừng lại nghe có người xướng lên: “Giờ lành đã đến, khởi kiệu!” Theo tiếng xướng cao, tiếng chiêng trống cùng những âm thanh hỉ nhạc khác trổi dậy, dọc theo đường đi không ngừng có người ném tiền đồng và các loại hỉ quả. Vì vậy, sau khi đoàn kiệu hoa đi qua, mọi người ùa tới tranh nhau nhặt tiền, hi hi ha ha, phi thường náo nhiệt a.

Vô số người nhìn tân lang cưỡi ngựa dẫn đầu, chỉ thấy hắn bộ dáng hưng phấn, lại nhìn cỗ đại kiệu tám người khiêng phía sau, ai ai cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ khôn cùng.

Như Phong nhịn không được nữa rồi, len lén liếc nhìn qua khe hở cửa kiệu, nhìn một hồi cũng chỉ thấy bóng lưng Mộc Vấn Trần đang ngồi trên ngựa.

Đây chính là phu quân của mình, người sẽ cùng mình nâng đỡ nhau đến suốt một đời! Như Phong nhịn không được lại mỉm cười, tiếng cười se sẽ phát ra.

Túy Trúc đi bên cạnh kiệu hiếu kỳ hỏi: “Sư huynh, ngươi cười cái gì nha?”

“Còn cái gì với cái gì nữa, sư huynh lập gia đình rồi, khẳng định là phi thường hài lòng vị phu quân này rồi.” Túy Nguyệt cười nói.

“Ha ha, nói vậy cũng đúng.” Túy Trúc ngẫm lại cũng cười. Mặc dù người sư huynh lấy hình như không thích nói chuyện lắm, nhưng hắn đối với sư huynh tốt khôn kể.

“Các ngươi không cần cười ta, chờ sau khi ta thành thân rồi thì đến phiên các ngươi đó.” Như Phong thính lực tốt, rất nhanh liền phản bác lại.

“Ta không vội.” Túy Nguyệt chậm rì rì đáp, Hàn Sơn hiện giờ đang mê say kiếm tiền, mà mình thì cũng không vội.

“Ta cũng không vội.” Túy Trúc cũng hùa theo, người vội chỉ có mình Nam Sơn mà thôi. [Nam Sơn à, *vỗ vai*]

“Ta sẽ đốc thúc bọn họ.” Như Phong nhỏ giọng nói.

Hôn lễ không thể nghi ngờ là vô cùng náo nhiệt, Như Phong cũng không thể nghi ngờ là mệt đến đứt hơi, từ khi nàng trở lại kinh thành thì không đêm nào được ngủ ngon, mà hôm nay từ lúc sáng tinh mơ đã phải tỉnh dậy chuẩn bị, bây giờ lại phải đi một vòng kinh thành, nàng nhịn không được nghiêng người nằm lên cái đệm mềm mềm, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Chờ đến lúc nghe tiếng Túy Nguyệt gọi, Như Phong vội vàng đội phượng quan lại, phủ khăn đỏ kín đầu, sau đó người bên cạnh đỡ nàng xuống kiệu.

Trong lúc còn mơ mơ màng màng Như Phong đã đến nơi bái thiên địa, cơ hồ là mặc cho người định đoạt, bày bố, phượng quan nặng muốn chết, mở mắt nhìn ra chỉ thấy một mảnh đỏ rực, cuối cùng, Như Phong quyết định nhắm mắt lại, nghe theo chỉ huy.

Do đây là hôn lễ ngự ban, cho nên dù hoàng đế không có xuất hiện thì trên lễ đường vẫn có hoàng hậu và thái tử, tam hoàng tử hiện diện, bá quan văn võ trong triều cũng đến dự đủ đầy, cả vương phủ cũng vì vậy mà phá lệ náo nhiệt, phá lệ trang trọng.

“Nhất bái thiên địa!” Như Phong kéo hỉ phục quỳ xuống.

“Nhị bái cao đường!” Lại quỳ xuống.

“Phu thê giao bái!” Hai người đến gần nhau, Như Phong nghe được tiếng thì thầm nhỏ như muỗi kêu: “Phong nhi, nhẫn một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Như Phong cũng nhịn không được xuất ra truyền âm nhập mật, nói: “Nhưng ta cảm thấy rất chóng mặt a.”

“Không sao đâu, sẽ tốt thôi.” Mộc Vấn Trần vội vàng trấn an.

“Vậy chàng phải về phòng sớm đó.” Như Phong dặn dò, ghét nhất nam nhân ở ngoài uống rượu, để tân nương ở trong phòng chờ đợi mỏi mòn.

Mộc Vấn Trần chỉ cười không nói.

Dục Tước cùng Dục Tuyên đứng cạnh, nhìn Mộc Vấn Trần và Như Phong giao bái, nhìn những người chung quanh vui mừng, trên mặt cũng lộ ra mỉm cười, thế nhưng trong ánh mắt chỉ có một màu ảm đạm.

“Lễ thành! Đưa vào động phòng!” Người chủ trì lớn tiếng xướng, thanh âm át tiếng nói của tất cả mọi người ở đây.

Như Phong được đưa vào phòng tân hôn, bên trong ồn ào cực độ, không lâu sau, bọn Túy Nguyệt vào liền đuổi hết thị nữ và hỉ nương đi, Như Phong lúc này mới có thể an tĩnh.

“Sư huynh, giờ chỉ còn lại chúng ta thôi.” Túy Trúc cười nói, “Bên ngoài rất náo nhiệt nha, có rất nhiều người đến dự đó.”

“Đúng vậy đó! Sư huynh, có muốn ăn chút gì không?”

Như Phong vội vàng gật đầu, đỡ lấy phượng quan trên đầu, nặng quá a! Bất quá vào đêm tân hôn đợi Mộc Vấn Trần đến gỡ xuống mới tốt, cho nên bây giờ vẫn phải an phận làm tân nương tử đi thôi.

Kết quả Túy Nguyệt đưa điểm tâm đến, Như Phong bắt đầu ăn nuốt ngấu nghiến, một hồi lâu sau mới nói: “Thành thân thật sự phiền chết được, ta từ sáng đến giờ một giọt nước cũng chưa được uống, bây giờ đói quá a.”

Túy Nguyệt che miệng cười, nói: “Ai kêu phu quân của ngươi lại là vương gia, nữ tử khắp thiên hạ đều hậm mộ ngươi đó.”

“Túy Nguyệt nói bậy, ta thấy nữ tử khắp thiên hạ đều khóc đến sưng cả mắt mới đúng, mới rồi ở trên đường ta phát hiện rất nhiều người nhìn cỗ kiệu mà nước mắt như mưa sa.” Túy Trúc nhanh miệng phản bác.

“Không thể nào.” Như Phong nuốt xuống một cái điểm tâm, uống một ngụm trà, nói tiếng, “Các nàng có phải nhìn Mộc Vấn Trần đến chảy nước miếng hay không? Hừ, Vấn Trần thú ta rồi không thể thú nữ tử khác nữa đâu.”

Túy Nguyệt cười cười, sư huynh sao có thể minh bạch tâm tư tinh tế của nữ tử? Nàng trước giờ luôn luôn tùy tùy tiện tiện, trước kia nàng vận nam trang đã khiến nhiều nữ tử âm thầm tơ tưởng, giờ lại nghe nói nàng là thân nữ nhi sao có thể không khiến người ta cảm thấy mất mác đây? Mình lúc trước cũng không phải như vậy sao? May mắn mình phát hiện sớm, bằng không e rằng hôm nay mình cũng nằm trong nhóm người khóc thầm thôi.

“Sư huynh, đến lúc động phòng…” Túy Trúc lời còn chưa dứt đã ha ha cười.

Như Phong bĩu môi, nói: “Mấy thứ đó ta biết, không cần nhiều lời.” Mình trước đó cũng đã động phòng rồi, cho nên một chút mong đợi cũng không có, trái lại, nếu như Mộc Vấn Trần đồng ý ình đến thanh lâu tham quan học tập một chút thì mình còn có cái để chờ mong.

Không biết qua bao lâu, chờ Như Phong ăn no ngủ đủ hết rồi, ngoài cửa rốt cục cũng truyền tới âm thanh.

“Tới đây tới đây!” Tinh thần những người bên trong phòng rung lên, Như Phong ngồi thẳng lưng.

Mộc Vấn Trần bước đến trong vòng vây của mọi người, mới vừa rồi ở ngoài có rất nhiều người đến kính rượu, nhất là các đại thần, hơn nữa có Dục Tuyên hồ nháo bên cạnh, lá gan của mọi người cũng lớn hơn, Mộc Vấn Trần bởi vì hôm nay rất chi là cao hứng cũng uống đến mấy chén, lúc sau thì không muốn uống nữa, vì nhớ tới Như Phong đang chờ ở trong phòng, cho nên liền ngừng uống, nhanh chóng chạy tới tân phòng, những người trẻ tuổi muốn nháo động phòng cũng nhanh chân kéo tới.

Lúc này đã là giờ tuất, mùa đông ngày ngắn, đêm tối kịt, vậy mà bên trong Vương phủ đèn đóm sáng trưng như ban ngày. Trong tân phòng lộng lẫy, ngọn nến to bằng cánh tay trẻ con sáng bừng bừng, bảy tầng sa liêm phủ kín lối đi, mỗi tầng đều có hai thị nữ đứng giữa, các nàng rũ mi an tĩnh đứng đấy giống như không hề tồn tại.

Tầng tầng sa liêm được người kéo ra, Như Phong ngẩng đầu, đợi Mộc Vấn Trần.

“Như Phong, chờ đến sốt ruột rồi đi?” Là tiếng của Dục Tuyên.

Như Phong mỉm cười, cứ tưởng đâu hắn không tới, ai ngờ lại tới rồi.

Mộc Vấn Trần nhu tình nhìn hồng y nữ tử đang ngồi ngay ngắn bên giường, hắn tưởng đâu lúc vào sẽ thấy Như Phong ngã trái ngã phải, hoặc là đã gỡ phượng quan xuống, hay là đã ăn xong mấy thứ ở trên bàn…duy nhất không nghĩ tới chính là, nàng cư nhiên ngồi ngay ngắn chờ mình tới.

“Nhanh vén khăn đỏ đi a, cho chúng ta ngắm tân nưng tử một chút coi nào!” Có người ồn ào nói, bởi vì Mộc Vấn Trần hôm nay phá lệ nói chuyện rất tốt, cho nên có một nam tử lớn mật kêu lên. Bạch Nhất Quân là một người trong số đó, hừ, nợ nần hồi bé không tính, nhưng Úy Trì Như Phong động phòng mình không thế không nháo, tiểu tử này lừa gạt mình lâu như vậy, lừa gạt cảm tình của biểu muội lâu như vậy, tội không thể tha nhá!

Mọi người vừa nghe cũng bắt đầu ồn ào cả lên!

“Phong nhi.” Mộc Vấn Trần thấp giọng gọi một tiếng, cầm lấy hỉ xứng vén lên khăn hồng.

Như Phong chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn nam tử tuấn nhã cao lớn vận hồng sắc cẩm bào trước mắt, dưới ánh nến sáng trưng, đôi mắt hắn thoạt nhìn sâu thẳm lạ, trong mắt thoáng xẹt qua tia lam quang, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt.

Hai người nhìn nhau đắm đuối, Như Phong khẽ mỉm cười, mình cuối cùng cũng gả cho hắn!

Nhìn Như Phong trước mắt, Mộc Vấn Trần phát ngốc.

Một bộ hỉ khánh hồng y, da trắng hơn tuyết, nõn nà mềm mại, một đôi hoa tai vàng óng ánh, dưới chân mày dài cong cong là cặp mắt yêu kiều trong như nước, phảng phất chứa đựng toàn bộ linh khí của thanh thủy trong thiên hạ, tuy muốn nói nhưng còn e thẹn, trên cái trán trắng nõn vốn chỉ có một vệt hồng chí, nhưng giờ phút này lại được vẽ thành một đóa hoa mai hồng diễm, che lại nét anh khí trên trán, hô hấp nhẹ nhàng qua cánh mũi thẳng như ngọc điêu, lại nhìn đến đôi môi cánh hoa đỏ bừng cùng gương mặt phấn hồng…

Cho dù phượng quan sáng lóng lánh tới đâu cũng sẽ không đoạt được một phần tuyệt đại phong hoa của nữ tử trước mắt này đâu!

Nữ tử như vậy, tựa hồ chỉ tồn tại trong tranh vẽ, tựa hồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà không phải sống sờ sờ mà xuất hiện trước mắt bọn họ!

Như Phong nhẹ nhàng cười như xuân hoa đua nở, ôn nhu xinh đẹp, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phu quân!” Lời này thật sự là không được tự nhiên lắm, nếu là “Chồng à” thì tốt hơn một chút.

Tiếng gọi của Như Phong đánh vỡ trầm mê của mọi ngời, Mộc Vấn Trần nhanh nhảu xoay người lại, tức giận trừng mắt nhìn mọi ngời: “Các ngươi có thể đi!” Vẻ đẹp của Như Phong chỉ có thể ình mình nhìn, những người khác đừng mơ thấy được!

Mọi người nhìn tân lang trước mắt, không cam lòng, xoay qua nhìn Dục Tuyên, ngóng trông hắn nói được mấy lời “công đạo” để ọi người được lưu lại.

Thời gian dường như qua lâu lắm, lại dường như chỉ là trong nháy mắt, chỉ nghe Dục Tuyên đột nhiên nói: “Hoàng thúc, chúng ta đang nháo động phòng!” Bên môi nhưng lại nhoẻn nụ cười cay đắng, sau khi nói xong cũng không dám quay đầu lại, xoay người bước đi.

Những người khác thấy vậy cũng không còn cách nào, nhìn Mộc Vấn Trần phất tay áo, chỉ có thể thân bất do kỷ đi ra ngoài.

Túy Nguyệt cùng Túy Trúc che miệng cười, thay đôi tình nhân đóng cửa sổ lại.

Mộc Vấn Trần cùng Như Phong nhìn nhau cười, tình ý miên man, ý cười ngập tràn, trong lòng vui sướng khôn xiết.

Mộc Vấn Trần nâng lên ly rượu hợp cẩn, nhìn Như Phong, nói: “Vạn trượng hồng trần, chỉ có Phong nhi.” Phong nhi, từ nay về sau ta sẽ là phu quân của nàng, là người nàng cả đời dựa dẫm.

Như Phong cũng nâng lên một ly khác, đưa mắt nhìn hắn: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.*” Một câu nói xa xưa bỗng nhiên lại làm mình xúc động, Vấn Trần, từ nay về sau ta là thê tử của chàng rồi.

[*nắm tay nhau cả đời, ở cạnh nhau đến già]

Tay hai người rất nhanh liền vòng qua nhau, quấn cùng một chỗ, uống cạn ly rượu thề.

Bất tri bất giác, Như Phong cảm thấy mình cũng Mộc Vấn Trần ngã xuống giường, xiêm y hai người cũng lập tức cởi xuống.

Rượu kia cay quá, Như Phong nhịn không được nghĩ tới, nếu không tại sao mình lại mơ mơ màng màng đây?[đây là cái gọi là tửu bất túy nhân, nhân tự túy]

Đang mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, Như Phong cảm thấy môi Mộc Vấn Trần rời khỏi môi mình, trượt xuống cổ rồi đến bộ ngực trần trụi, ngậm lấy nhũ hoa mà liếm cắn, khiến cho thân thể nàng từng đợt run rẩy, tay kia lại vuốt ve một bên mềm mại còn lại, không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy hạ thể vô cùng hư không khô nóng.

Từng có kinh nghiệm, nàng rất nhanh hiểu rõ nàng muốn cái gì, nàng vươn cánh tay ngọc ôm cổ Vấn Trần, ghé vào tai hắn nhẹ kêu: “Vấn Trần, ta rất khó chịu…”

“Suỵt…đừng nóng vội, sẽ tốt thôi.” Mộc Vấn Trần trầm thấp thở gấp, nụ hôn ướt át cũng chuyển tới bụng dưới của Như Phong.

“Ân…a…” Như Phong nhẹ nhàng rên rỉ, đột ngột phát hiện tay hắn nhân cơ hội xâm nhập vào nơi u mật giữa hai chân nàng thăm dò, ôn nhu đùa bỡn nơi tư mật mẫn cảm nhất của nàng.

Dưới tình cảnh chưa hề chuẩn bị gì hết, Như Phong khẽ kêu lên: “Không nên…” vừa nói vừa chụp tay hắn lại.

“Ta sẽ rất ôn nhu.” Trên trán Mộc Vấn Trần đã đầy mồ hôi, hắn nhìn Như Phong, nói: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chẳng lẽ nàng không muốn ta yêu nàng sao?”

“Nhưng mà…” Như Phong ấp úng nói. “Chỗ đó xấu lắm!” Thật sự không có cách nào tiếp nhận, Vấn Trần tuấn mỹ đến thế sao lại làm chuyện xấu đến vậy? Hay là tại kiến thức hiện đại của mình ít quá rồi?

Như Phong rất là hối hận trước kia tại sao không tìm hiểu một chút, nói như vậy sẽ biết mà kháng cự cái gì rồi.

Mộc Vấn Trần tà tà cười, cúi người xuống nói bên tai Như Phong: “Phong nhi, đây chính là suối nguồn hạnh phúc sau này của nàng nha! Nó không xấu đâu.” Tổn thương nha, Như Phong sao lại nói chính mình như thế?

“Chúng ta tới thanh lâu nhìn một chút đi.” Như Phong đột nhiên phát biểu.

Mặt Mộc Vấn Trần thoáng chốc trầm xuống, úa ám nói: “Nàng muốn tức chết ta phải không? Vừa mới thành thân liền muốn tới thanh lâu hử?”

Biểu tình Mộc Vấn Trần không giống xưa nhất thời làm Như Phong hoàn toàn tỉnh lại, vội đẩy ra nói: “Thiếp có việc muốn nói cùng chàng.”

Mộc Vấn Trần hôn hôn ngực nàng, nói: “Có chuyện gì chúng ta ngày mai hẵn nói đi, đêm đã khuya.” Vừa nói vừa buông phù dung trướng.*

[*hẳn là bức màn che có thêu hoa sen.]

“Không được, chúng ta phải nói ngay bây giờ.” Như Phong lấy ra một tờ giấy dưới gối đầu, đây là do mình vừa mới bỏ vào hồi nãy. [nhớ kỹ tờ giấy này nha]

“Chàng nhìn cái này trước đi, nếu như chàng đồng ý, chúng ta liền dễ bàn.” Như Phong lộ ra một nụ cười như kẻ trộm, chờ mong nhìn Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ lo ôm lấy thân thể mềm mại của Như Phong, đôi mắt đã biến lam, hô hấp nóng rực phun trên cổ Như Phong, hàm hồ nói: “Ta cái gì cũng đáp ứng nàng.”

“Không cho đổi ý!” Như Phong cao hứng vội nói, thu hồi tờ giấy, lúc này mới phát hiện mình lại bị hắn đặt ở dưới thân.

Tay Mộc Vấn Trần giống như một con rắn nhỏ vô cùng linh hoạt, rất nhanh chui vào giữa hai chân nàng, tiếp theo, hắn không để cho nàng có thời gian chuẩn bị tâm lý, ngón tay lập tức đâm vào cơ thể nàng.

“Hay là chúng ta trò truyện trước đi!” Như Phong đẩy cái người đang cúi xuống hôn thân thể mềm mại của mình.

Mộc Vấn Trần cười nhẹ: “Phong nhi, đêm nay ta sẽ không bỏ qua cho nàng đâu, ta nhất định phải hảo hảo mà yêu nàng, rửa sạch nhục trước!”

“không cần phải nghiêm trọng như vậy!” Như Phong cười khan, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem tay hắn rút ra, không nói hai lời liền nhảy xuống giường chạy. Động tác của người này sao lại thuần thục như vậy rồi? Mấy hôm trước hắn rõ ràng là xử nam a, tiến bộ nhanh quá chừng.

“Niềm vui nơi phòng phu thê a!” Mộc Vấn Trần thì thào tự nói, rất nhanh đã chộp được Như Phong về, thấp giọng nói, “Phong nhi, nàng trốn không được đâu, võ công của ta cao hơn nàng.”

“Nói bậy!” Như Phong hờn dỗi một câu, mị nhãn trừng hắn.

Mộc Vấn Trần chỉ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt gợi tình, ôn nhu vô hạn.

Dưới ánh mắt của hắn, mặt Như Phong nóng bừng, cảm thấy mình giống như đóa hoa trong mùa xuân, thể xác và tinh thần đều mềm mại, chỉ ngóng gió xuân có thể chạm nhẹ vào người mình…

“Phong nhi, ta yêu nàng.” Mộc Vấn Trần ủng nàng vào lòng, cúi đầu nói một câu. Vừa mới dứt lời, môi đã ngạm lấy nơi mềm mại của Như Phong, nhẹ nhàng liếm mút, tay kia đã đặt trên thân thể nõn nà yêu kiều của Như Phong mà quạt gió thổi lửa, đốt lên dục hỏa.

Mộc Vấn Trần mí mắt vừa nâng, nhìn thấy Như Phong mở ra miệng nhỏ hồng nộn, nhẹ nhàng mà rên rỉ, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý, cố gắng của mình cuối cùng cũng không có uổng phí, đêm nay nhất định phải tóm được tiểu gia hỏa này, tránh để nàng trốn tránh mình thân mật! Mộc Vấn Trần nhả ra bộ ngực non mềm của Như Phong, khóa môi nàng, nhẹ nhàng tách ra hai chân nàng, ngón tay thon dài dò xét nhụy hoa ướt át, nhẹ nhàng khuấy động.

“A!” Miệng Như Phong kêu lên một tiếng, thân thể run lên bần bật, hai chân kẹp chặt, giữ chặt tay hắn.

Mộc Vấn Trần cũng không để ý tới, thâm tình chặn đôi môi Như Phong, không ngừng cùng nàng lời lẽ giao triền, làm mưa làm gió, Như Phong thở dốc liên hồi, không hề có năng lực phản kháng. Mà ngón tay hắn vẫn tiếp tục ở nơi sâu nhất của Như Phong chuyển chuyển, cào cào.

Như Phong cơ hồ bị khiến cho hôn mê bất tỉnh! Khoái cảm mãnh liệt khiến nàng muốn há miệng la lên, nhưng miệng vừa mở ra thì Mộc Vấn Trần hôn vào càng sâu, hoàn toàn phong bế âm thanh của nàng. Bời vậy, nàng trừ run rẩy ra chỉ còn có thể run rẩy.

Mộc Vấn Trần không để ý tới Như Phong, hắn rất nhanh liền đem hai chân Như Phong tách ra, ánh mắt sáng rực chăm chăm nhìn nàng, nhìn cánh hoa xinh đẹp từ từ nở rộ, cánh hoa hồng sắc làm hắn đầu óc trống rỗng, đột nhiên cúi đầu hôn mút. “A…a…a…” Cái miệng cuối cùng cũng được tự do khẽ kêu lên, Như Phong không thể nào tin nổi, Vấn Trần cư nhiên dùng miệng hôn bộ phận tư mật nhất của nàng, làm cho nàng rung động thật lâu không có cách nào hồi thần.

“Vấn Trần!” Như Phong kinh hô, cố gắng đẩy đầu của hắn ra.

“Ai dạy chàng như vậy?” Như Phong toàn thân lửa nóng, lửa tình bốc lên hừng hực, nhưng vẫn cố nén xuống hỏi ra miệng.

Trên mặt Mộc Vấn Trần vừa đắc ý vừa thống khổ, hắn thở gấp, nói: “Phu quân nàng thông minh hơn người, vô sự tự thông!”hắn bây giờ có thể cảm thấy nơi kia sưng trướng không chịu được nữa rồi, nhìn Như Phong, không biết bây giờ đã tới lúc chưa? Chắc là rồi đi? Hắn khẽ ngâm một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn, không ngừng xoa nắn đè ép nơi mật huyệt của nàng, khiến cho Như Phong lớn tiếng rên rỉ…cảm giác thần hồn đã phiêu đãng trong không trung, mình không còn là mình nữa, Như Phong ôm chặc Mộc Vấn Trần, rên rỉ không ngừng…

“Phong nhi, đến!” Mộc Vấn Trần đỏ mặt, đem tay nhỏ của Như Phong kéo xuống dưới.

Như Phong kinh ngạc, nhưng lửa nóng trong tay đã kinh tỉnh nàng, nàng cảm thấy vật thể trong tay nóng đến dọa người!

“Thật kỳ quái!” Như Phong đột nhiên bật cười.

Tự tôn của Mộc Vấn Trần lại bị thương rồi. Hắn không nói hai lời lập tức cầm lấy tay nhỏ của nàng, dẫn nàng chà xát trên dưới, cùng nhau hưởng thụ tư vị khoái cảm khi được vuốt ve.

Trong lòng Như Phong kinh hoảng nhiều, thẹn thùng càng nhiều hơn, nàng mở to măt nhìn động tác của Mộc Vấn Trần, không ngừng mở thở dốc. Mà thời khắc này hắn trong mắt nàng, ánh mắt tỏa ra lam quang hừng hực liệt hỏa, sắc mặt đỏ hồng, ngực phập phồng, vô vàn mị lực hấp dẫn, làm cho Như Phong kinh diễm không thôi.

Mộc Vấn Trần bị nàng nhìn như vậy cả người liền không được tự nhiên, vội nói: “Phong nhi, ta muốn nàng!” Âm thanh khàn khan cất giấu nồng cháy cùng thống khổ.

Đang lúc Như Phong còn ngốc lăng ra đấy, Mộc Vấn Trần đột nhiên xoay người, lây thân ngăn chặn Như Phong, hai chân gắt gao cố định người nàng, làm nàng không cách nào chạy thoát.

“Trần…” Như Phong sợ hãi kêu lên, lời còn chưa nói hết đã bị Vấn Trần chặn miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh “ân ân….”. Trong lòng thầm than, người này cư nhiên tiến bộ nhanh đến thế!

Nụ hôn của Mộc Vấn Trần rất nồng cháy, thậm chí còn có chút cuồng loạng, nhiệt độ thân thể phảng phất như có thể thiêu cháy người. một chân đè lấy Như Phong, chân khác luồng vào giữa hai chân Như Phong, lửa nóng đặt tại hoa viên của nàng, thoáng chần chừ rồi đột nhiên đâm thẳng vào, tiến quân thần tốc, một lần nuốt trọn!

Kích thích vô cùng mãnh liệt làm thân thể Như Phong run lên, trong nháy máy muốn ngất đi, cùng lúc, Vấn Trần ngâm một tiếng, quấn nàng càng chặt. Theo thân thể phập phồng của Mộc Vấn Trần, lửa nóng lúc đâm vào khi lại rút ra, khoái cảm lớn lao lan tràn khắp mọi bộ phận, đánh sâu vào đại não thần kinh Như Phong. Vấn Trần cọ xát trong cơ thể nàng, làm nàng bắt đầu cảm nhận được ma lực tình dục, thậm chí không hề kháng cự. Nàng thậm chí có thể cảm giác được, nguyên bản bóng ma đã bị khoái cảm theo từng luật động của hắn thay thế.

“A…” Lúc này đây, nàng rốt cục cũng kêu lên cảm thụ chân thật nhất của cơ thể! Nhìn gương mặt tuấn nhã của Mộc Vấn Trần lúc này đã lắp đầy dục vọng, mồ hôi dọc theo thái dương rỏ xuống, cực kỳ gợi cảm.

Kìm lòng không đặng, Như Phong vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn…

Cử động này hiển nhiên càng khiến cho Mộc Vấn Trần kích động, động tác càng thêm kịch liệt, hận không thể khảm Như Phong vào trong xương tủy mình.

“Phong nhi!” Hắn gầm nhẹ, mồ hôi trên người không ngừng tuôn đổ…

Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, giờ phút này vô thanh thắng hữu thanh.

“Kết tóc chung chăn, đến bạc đầu vĩnh viễn không xa rời, Phong nhi, nàng và ta, giống như những sợi tóc này, vĩnh viễn triền miên cùng một chỗ, đời đời kiếp kiếp.”

“Vấn Trần, nhất sinh nhất đại nhất song nhân, chúng ta từ nay về sau chích tiện uyên ương, bất tiện tiên!*”

[*nhất sinh nhất đại nhất song nhân: một đời, một kiếp, một đôi người.

* chích tiện uyên ương, bất tiện tiên: chỉ nguyện làm uyên ương, không làm tiên.]

* * *

Một năm sau, Tử La quốc có tân hoàng đế, dưới sự chỉ huy của Dục Tước, quốc lực như mặt trời lên cao, Tử La quốc quốc có cục diện tươi sáng nhất.

Mà giờ khắc này ở Phong Hiền thư viện cũng xảy ra biến hóa rất lớn, không chỉ có môn học truyền thụ thay đổi, chính là lão sư dạy học cũng đã đổi thay.

Lúc khai giảng, Phong Hiền thư viện cùng Lạc Lâm thư viện đồng thời chiêu sinh.

“Ngươi tên là gì?” một thư sinh mặc bạch y thoáng nhìn như học trò đầu ngẩng cũng không ngẩng lên hỏi, bút trong tay hí hoáy viết cái gì đó.

“Mộ Phong!” Nam tử trẻ tuổi đáp, thanh âm có chút tận lực trầm thấp.

Bạch y thư sinh nhìn thoáng qua ông cụ ngồi cạnh hắn, nói: “Bước tới trước cho ông ấy nhìn một chút.”

Mộ Phong nghe vậy liền nghi hoặc bước tới trước mặt ông cụ, lộ ra một nụ cười đẹp mắt.

Ông cụ cũng không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp nắm lấy tay hắn rồi bỏ ra, mặt không chút thay đồi mà nói: “Đã là nữ tử thì thỉnh đến học viện khác dành cho nữ tử để báo danh!”

“Hả?” Mộ Phong knh ngạc há miệng, nhìn ông cụ.

Bạch y đệ tử khinh thường nói: “Bây giờ là lúc nào rồi? Còn muốn phẫn nam trang đến Phong Hiền thư viện? Vẫn là tới thư viện nữ tử đi, nọ vậy cũng là do Như Phong tướng quân sáng lập.” Phong Hiền thư viện này cũng không chiêu nữ tử, nam nữ phân biệt vẫn phải có.

Mộ Dung vừa nghe thì thất vọng bước qua một bên. Bạch Nhất Quân đứng chờ bên cạnh trêu ghẹo: “Nhìn xem, còn muốn bắt chước cái tên Úy Trì Như Phong trà trộn vào? Người ta đã chuẩn bị hết rồi.”

Mộ Dung Nghênh Hà một thân nam trang, tức giận nhìn phu quân mình, nói: “Ta mù rồi mới gả cho ngươi, ngươi nào có đẹp như Như Phong người ta? Hết lần này đến lần khác còn không tự biết mình, luôn cười nhạo ta!”

Bạch Nhất Quân nghe vậy liền bị nghẹn, chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cửa Phong Hiền thư viện, lắc đầu thở dài. Hắn quyết định, Úy Trì Như Phong chính là tình địch cường hãn nhất đời hắn!

Cùng lúc đó, nam tử bộ dáng thư sinh thấp giọng hỏi: “Đại phu, đây là người thứ mấy rồi?”

Ông cụ đáp: “Đã là người thứ tư. Sơn trưởng nói nhất định phải giữ cửa nghiêm ngặc, tuyệt đối không để một con cá lọt lưới.”

Lời này vừa ra, người xếp hàng lập tức ít đi một chút.

Các nam tử khác đắc ý cười.

Trong Phong Hiền thư viện, lúc này là thời gian học môn bắn tên.

Như Phong một thân trang phục màu lam, cùng lúc trước khi còn đi học không có gì khác biệt, nếu như nói có khác nhau thì đó chính là vấn đề khí chất, Như Phong lúc này đã không còn nét ngây ngô và anh khí của nam nhỉ, trên trán tràn đầy khí tức mềm mại. Đương nhiên, lúc nàng dạy học, nàng lại biến về một Úy Trì Như Phong anh khí bừng bừng.

“Khi bắn cần phải chuyên tâm hết mực, đặt bản thân vào góc độ bên ngoài, một lòng muốn bắn trúng!” Như Phong cầm một cung tên, trên cỏ xanh đi qua đi lại, trong miệng thuyết giảng bí quyết trọng tâm của môn bắn cung, đôi mắt dò xét bọn học trò đang cầm cung.

Bỗng dưng…

“Chung vô cực! Ngươi đang nhìn cái gì?” Như Phong quát to, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã đứng trước một thiếu niên vận trang phục trắng.

Thiếu niên không tập trung xui xẻo bị chộp trúng ngước mắt nhìn lão sư, gương mặt trắng nỏn nhất thời đỏ lên, sợ hãi nói: “Lão sư, ta đang nhìn ngươi.”

Như Phong cau mày, nhìn một lớp đã đem tầm mắt đặt lên người học trò mới này, lại nhìn thiếu niên da trắng thịt dày trước mắt, trầm giọng nói: “Ta dạy các ngươi bắn tên, ngươi nhìn ta làm cái gì? Nhìn ta cũng không thể khiến tài bắn cung của ngươi giỏi lên được!”

“Lão sư, ngươi thật xinh đẹp!” Chung Vô Cực hai tay nâng má, ngốc lăng nhìn chằm chằm Như Phong.

Bên cạnh có một thư sinh cấp lớn đi ngang qua, hắn đồng tình nhìn Chung Vô Cực một cái, thấp giọng nói cùng đồng bọn: “Người này thật sự là không biết sống chết, cư nhiên trong lúc học lại nhìn Như Phong lão sư đến ngẩn người!”

“Lần này hắn lại khiến cho chúng ta chế nhạo rồi!” Đồng bọn giọng điệu có chút hả hê, nhướng nhướng mày, nhìn bốn phía.

Mà Như Phong nghe xong lời Chung Vô Cực nói, đôi mắt theo tiềm thức nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có Chu Tiền, lúc này mới thở dài một hơi, nói: “Ngươi lần sau đừng nói như vậy, ta là lão sư của ngươi, tuy nói cái đẹp thì người nào cũng thích, nhưng ta là sư trưởng, cho nên ngươi nói ở trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra miệng, miễn gặp phải bất trắc.” Khẩu khí là lời nói thấm thía tận đáy lòng.

Chung Vô Cực vẫn cố chấp nhìn nàng, nói: “Ta ngàn dặm xa xôi đến Phong Hiền thư viện chính là để nhìn ngươi, lão sư, ngươi thật sự là rất đẹp! Ta rất xinh hạnh có thể trở thành đệ tử của ngươi!”

Lời này vừa ra, đệ tử lớp bên cạnh cũng vây lại đây, mồm năm miệng mười kể tới quá khứ huy hoàng của Như Phong.

“Lão sư, bản du lịch chép tay do ngài biên soạn kỳ nào ta cũng mua đủ, thật sự là rất hay. Lần sau ta có thể đi cùng ngươi đến ngắm những địa phương đó hay không?” một vài đệ tử vội vàng hỏi.

Như Phong khóe miệng co giật một chút, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nói: “Các người còn phải đi học.” Hơn nữa mình với Vấn Trần đi du sơn ngoạn thủy, đột nhiên gia tăng thêm người, chỉ sợ Vấn Trần mất hứng.

Tiếng chuông hết giờ lên lớp vang lên, Như Phong bị vây quanh thở dài một hơi, nói: “Hôm nay học đến đây thôi, lần sau gặp lại.” Nói xong nhặt lấy mũi tên, bước chân thoăn thoắt rời xa tầm mắt mọi người.

“Thật hy vọng lão sư mặc nữ trang a! Nghe nói là phi thường xinh đẹp!” Có người nói.

“Nam trang như bây gờ cũng đẹp a!” Chung Vô Cực phản bác, lão sư mình nhìn trúng không giống lão sư thường, học thức phong phú, võ nghệ cao cường, cách cư xử tựa như xuân phong, lại còn đẹp đến vậy…nghĩ đến đây, mặt hắn đột nhiên xấu hổ đỏ cả lên, hồn nhiên không biết mình đã lọt vào danh sách đen của người nào đó,

Kết quả ngày thứ hai, Chung Vô Cực bị một tên đầu đá nào đánh trúng, gãy xương một chút, nằm trên giường mười ngày. Hỏi ra mới biết, hễ là trên lớp học người nào nhìn Như Phong chảy nước dãi, sau đó đều đã “ngã bệnh” như vậy một chút.

Ngày thứ hai, Như Phong dạy xong trở về, ngoài dự liệu của nàng chính là, Vấn Trần đi đâu mất rồi? Thường thì hắn ở nhà chờ mình mà. [thì anh đi đánh ghen đó!]

Ngày thứ hai, Như Phong thượng hết khóa trở về, ngoài nàng dự liệu chính là, hỏi trần như thế nào không có ở đây? Dĩ vãng hắn cũng ở nhà chờ chính mình địa.

“Mộc Đồng, Vấn Trần đâu?” Như Phong thấy Mộc Đồng đi ngang qua liền túm lại hỏi.

Mộc Đồng lắc đầu: “Chủ tử hình như là đã ra ngoài luyện công rồi.” Biểu tình nhưng lại giống như đang nghẹn cười.

Như Phong đáp một tiếng, nghi ngờ nhìn hắn.

Ở trên lương đình đợi một hồi, đang lúc Như Phong hiu hiu ngủ thì Vấn Trần rốt cục đã trở về.

“Trần” Như Phong hoan hô, phi thân nhào vào lòng hắn, nói: “Ta nhớ chàng muốn chết.”

Mộc Vấn Trần nghe vậy rất chi là cao hứng, cũng ôm lấy Như Phong, nói: “Ta cũng vậy.”

“Chàng đi đâu thế?” Như Phong cong khóe miệng, hỏi, “Chàng đáp ứng ta hôm nay cùng ta ngắm mặt trời lặn mà giờ này mới về, mặt trờ đều đã xuống núi hết rồi, bây giờ bò lên trên núi cũng không còn kịp.”

Mộc Vấn Trần không tình nguyện nói: “Có người đến nhà chúng ta, cho nên tar a ngoài nghênh đón một chút.” Vừa nói vừa nghiêng người, lộ ra những người đứng phía sau.”

Như Phong mở to mắt ngạc nhiên.

Dục Tuyên phe phẩy chiết phiến trông vô cùng nhàn nhã, cười nói: “Như Phong, ta tới!” Vừa nói vừa dang tay ra, chờ Như Phong đến yêu thương nhung nhớ.

Vấn Trần đạp hắn qua một bên, chắp tay sau lưng, cười nói: “Như Phong, ta tới.” Cũng nở một nụ cười dụ dỗ, cười nhìn Như Phong.

Như Phong vừa thấy, kinh hỉ nảy lên, đẩy Mộc Vấn Trần qua một bên lập tức bước tới, nắm tay bọn họ liều mạng lắc, nói: “Đã một năm không gặp rồi, ta rất nhớ các ngươi! Các người như thế nào tới cũng không nói cho ta biết trước một tiếng?” Hồn nhiên quên luôn phu quân đang đứng sau lưng nàng, lúc này nghe được lời nàng liền bốc hỏa.

Mộc Đồng bên cạnh cũng đồng tình liếc nhìn chủ tử một cái, phu nhân bình thường cùng bọn họ thư từ qua lại chủ tử còn nhịn không nổi, không nghĩ tới bây giờ càng tuyệt hơn, trực tiếp ngay trước mặt chủ tử nói “rất nhớ”. Xem ra, tình địch của chủ tử là phi thường nhiều a.

Mộc Vấn Trần ho nhẹ một tiếng, nói: “Như Phong, còn không mời khách ngồi.”

Như Phong vừa nghe được tiếng ho nhẹ cảnh cáo liền vội nói: “Chúng ta ngồi xuống đi.” Vừa nói vừa bước vào cánh cổng được làm bằng cây trúc bẻ cong, nói: “Bên này.”

Mộc hỏi trần ho nhẹ một tiếng, nói: “Như gió, còn không mời khách người đi ngồi ngồi.”

Dục Tuyên cười thầm, nói: “Như Phong, ngươi hình như rất sợ hoàng thúc nha.” Mặc dù mình không thể cưới Như Phong, nhưng cũng không thể làm cho Như Phong cùng hoàng thúc sống khá giả đâu nhá.

Như Phong chỉ cười khan vài tiếng, nàng cuối cùng cũng minh bạch rồi, Mộc Vấn Trần chính là một thùng dấm chua, bất quá lại là một bình dấm chua ngầm, bởi vì trước mặt người khác rất ít khi phát tác, nhưng sau khi người đi cả thì tình hình cực kì nghiêm trọng rồi, mà chiêu lợi hại nhất của hắn chính là…khụ khụ…trên giường.

“Thế nào lại vậy?” Như Phong cười cười, nói sang chuyện khác, “Các ngươi sao lại rảnh rỗi tới đây?” Còn chưa có trả lời câu hỏi của mình đâu.

Vân Thiên Trạch thu hồi ánh mắt đánh giá xung quanh, nói: “Ta hộ tống hoàng muội đến đây hòa thân.”

Như Phong vừa nghe liền chuyển hướng sang Dục Tuyên, nói: “Chúc mừng Tuyên, lấy được kiều nương như ý.”

Dục Tuyên thoáng nhìn qua vẻ mặt tỉnh táo của Mộc Vấn Trần, cắn cắn môi, nói: “Đúng vậy đúng vậy! bất quá cũng phải chúc mừng Thiên Trạch, muội muội Bối nhi của ta thích hắn vô cùng.”

Vân Thiên Trạch trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì.

Không khí có điểm cứng nhắc, Như Phong đành phải hỏi tiếp: “Sao Tước không tới?” Trước kia còn gọi Dục Tước ca ca, nhưng bây giờ mình là thẩm thẩm của bọn hắn, cho nên Như Phong giống như cá mặn trở mình, trực tiếp gọi tên bọn họ.

“Ca ca ta cùng tỷ tỷ ngươi thành thân không lâu, không tiện tới đây.” Một tháng trước ca ca đăgn cơ làm hoàng đế, sau đó nghênh cưới Như Tuyết làm phi tử.

Như Phong đáp một tiếng, bởi vì lúc đó hoàng đế còn tại, còn chưa có đi vân du tứ hải, cho nên Như Phong cùng Vấn Trần cũng không trở về, đây là chuyện tiếc nuối nhất của Như Phong. Nhưng vừa nghĩ tới tỷ tỷ thành vợ nhỏ Dục Tước, Như Phong bỗng có một cảm giác không được tự nhiên, bất quá tỷ tỷ là tự nguyện, cho nên Như Phong cũng không có biện pháp. [bởi vì Như Phong là người hiện đại nên ở đây mới dùng từ “vợ nhỏ”]

“Chàng cũng nói chút gì đó đi chứ!” Như Phong chọc chọc thắt lưng Mộc Vấn Trần, người này ngồi ở một bên không nói một lời, đôi mắt lại nhìn chằm chằm người ta, này là ý gì?

“Nói cái gì?” Mộc Vấn Trần chậm rì trả lời, lại nhìn sang Mộc Đồng, nói, “Chuẩn bị cơm tối, hôm nay các ngươi ở chỗ này dùng cơm đi.”

Dục Tước và Vân Thiên Trạch đương nhiên đồng ý.

Như Phong nhìn gương mặt bọn họ, đã đẹp hơn trước, nhiều hơn một phần thành thục, bất giác cảm khái: “Mới có một năm mà mọi người trưởng thành rất nhiều.”

Dục Tuyên nhìn khí chất hoạt bát của nàng, nói: “Ngươi vẫn không thay đổi chút nào.”

Vân Thiên Trạch chen ngang, nói: “Không, anh khí trước kia mất hết rồi, đã có mùi thiếu phụ.” Vừa nói vừa nháy mắt vài cái với Như Phong.

Mặt Như Phong thoáng chốc đỏ cả lên, Mộc Vấn Trần lại kiêu ngạo cười.

“Nói bậy bạ gì đó?” Như Phong liếc hắn một phát.

Vân Thiên Trạch mở chiết phiến bạch ngọc, phe phẩy phe phẩy, nói: “Như Phong, có bảo bảo chưa?”

Tầm mắt Dục Tuyên nhất thời cũng bắn tới.

Như Phong nghe vậy gãi gãi đầu, nhìn thoáng qua Vân Thiên Trạch, nói: “Còn chưa tới lúc, ta cảm thấy mình còn nhỏ lắm, qua mấy năm rồi tính tiếp.” Dù sao Vấn Trần không vội, người nhà hắn cũng không vội, nhưng gia gia nhà mình thì vội muốn chết, mỗi lần thấy mặt đều liếc nhìn bụng mình. Gia gia bây giờ chỉ là tướng quân trên danh nghĩa trong triều, cơ hồ là không màn triều chính rồi. Cho nên bên Lạc Nhạn thành hầu như đều trông cậy vào Cao Càng Tề, bất quá tiểu tử kia mạng khổ, theo đuổi Dịch Hàm lâu như vậy mà còn chưa thành công, khiến cho Như Phong hận không thể tự mình bay tới dạy hắn.

“Còn chưa có? Như Phong, ta đã hai mươi mốt tuổi rồi.” Vân Thiên Trạch rất ý tứ nói.

Mộc Vấn Trần nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Đã có, ba tháng rồi,” Đôi mắt nhưng lại chằm chằm nhìn Vân Thiên Trạch, sau đó hoài nghi nhìn sắc mặt mất tự nhiên của Như Phong.

Mọi người kinh hãi, kể cả Như Phong.

Sau bảy tháng, dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Như Phong sinh ra một đôi long phượng thai.

Nhìn nữ nhi của mình, Như Phong khóc, Vân Thiên Trạch cười.

Mộc Vấn Trần mặt âm trầm, hỏi: “Này là chuyện gì xảy ra?”

Vân Thiên Trạch cười đến vô lại: “Lần trước ta thả Như Phong trở về vốn là có điều kiện, đó chính là nếu như các ngươi sinh ra một nữ nhi thì phải cho nàng làm lão bà* ta.”

[*vợ]

Bối Dao đứng cạnh nghe xong, thét chói tai: “Ta không đồng ý, ta muốn làm lão bà của ngươi!”

Mà Như Phong, vẻ mặt đau khổ nhìn Mộc Vấn Trần hé ra bộ mặt diêm vương, còn có gia gia tức giận đến râu ria vểnh cả lên, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Trời ạ, lại loạn thành một đoàn rồi.

(Chính văn hoàn)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.