Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 148: Nghĩ cách cứu viện



Edit: Nhoktho + Chayrang

Beta: Lan Hương

Cuộc sống là một tấm lưới được giăng.

Cuộc sống, thật ra chính là một tấm lưới giăng ra, bạn càng giãy dụa, càng không thể thoát ra.

Như Phong đột nhiên nghĩ tới những lời này, từ khi trở lại kinh thành, mình luôn luôn đoán khi nào bị vạch trần thân phận, lúc nào cũng lo lắng , không ngờ rằng bây giờ lại đột nhiên lại bị vạch trần trong tình huống không hề có chuẩn bị, khiến mình ngay cả cơ hội giải thích cũng không có. Mà bây giờ, mình lại lạc trong đó.

Như Phong mỉm cười, mới phát hiện mình đã tới thiên lao.

Như Phong nhìn lướt qua, may mắn là khá sạch sẽ. Tuy chỉ có một cái giường, một cái bàn cùng ghế. Hơn nữa chăn cũng coi như sạch sẽ cho nên Như Phong cũng vừa lòng, chỉ là…

Như Phong nhìn Mộc Vấn Trần, nói: “Ta và chàng chung một phòng?”

Mộc Vấn Trần gật đầu, nói: “Sao, nàng không muốn à?” Chân mày cau lại.

Như Phong dẩu môi, không vui nói: “Ta nghĩ, nếu chúng ta đều muốn đi nhà xí thì sao đây? Ta không muốn xử lí trước mặt chàng, rất mất mặt!”

Mộc Vấn Trần ngừng cởi áo khoác, bên tai từ từ nóng lên, may là ánh sáng trong phòng giam không sáng lắm. Ai đó âm thầm cảm thán.

“Chàng cởi áo xuống làm gì?” Như Phong kỳ quái nhìn hắn, nếu là nam tử khác, nàng sẽ nghĩ hắn muốn dùng sức mạnh với mình, nhưng nếu là Mộc Vấn Trần, thì chỉ có khả năng ngược lại thôi. (ý là chỉ có cô nàng cường bạo Trần Trần thôi chứ Trần Trần thì không dám =_=)

Mộc Vấn Trần đương nhiên nói: “Ta thấy giường không sạch, chúng ta ngồi ở chỗ này thì tốt hơn.” Nói xong tiếp tục đem áo khoác ngoài trải ra, sau đó kéo Như Phong ngồi xuống.

Như Phong nhìn bạch sam trên người hắn, bội phục nói: “Chàng thật biết chuẩn bị, nóng thế này còn mặc nhiều như vậy.”

Mộc Vấn Trần lại lấy ra hai cái gói nhỏ từ trong lòng ngực, có giấy thấm dầu bao xung quanh, cẩn thận bóc ra, nói: ”Ta thấy nàng ngoại trừ ăn sáng đến giờ đã không cho gì vào bụng, cho nên giúp nàng chuẩn bị một ít.”

Như Phong liếc nhìn, đều là điểm tâm mình thích ăn, hơn nữa là ngự trù trong hoàng cung làm cho. Bởi vì buổi tối mấy ngày trước mình vô tình nói rằng điểm tâm trong hoàng cung ăn rất ngon, kết quả Mộc Vấn Trần ngay tối hôm đó liền đem điểm tâm ình, còn làm mình ăn đến nghiện, khiến thân hình gần đây có vẻ béo thêm.

Như Phong sờ sờ thắt lưng, không chừng cuộc sống trong lao ngục khiến mình biến thành cục thịt mất thôi.

Nhưng mà nhìn điểm tâm trước mắt, Như Phong rất cảm động nói: “Vấn Trần, chàng đối với ta thật tốt, còn để ý ta chưa ăn cái gì.” Như Phong mắt ngập nước nhìn hắn, quyến rũ nháy mắt vài cái.

Mộc Vấn Trần hài lòng, bị nhìn đến đỏ mặt mới nói: “Mỗi khi có ăn, miệng nàng liền rất ngọt!”

Ngọt đến khảm vào tâm can mình, Mộc Vấn Trần đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, mỗi lần chỉ cần Như Phong nói lời ngon ngọt với mình, thì nàng có bảo mình đi giết người thì cũng không do dự. Ai, xem ra về sau cũng là như thế này.

Như Phong cười ngọt ngào, bất ngờ bật dậy, nắm bả vai Mộc Vấn Trần, dùng sức lắc lắc, tuy không có thành công, nhưng vẫn hung tợn nói: “Nói! Chàng chuẩn bị mấy thứ này, chắc chắn biết ta sớm bị bắt, đây là có ý gì? Còn nữa, chàng không quang minh chính đại xuất hiện tại yến tiệc, lại lén lút đứng sau lưng ta? Có phải có âm mưu gì giấu ta hay không? Biết rõ ta gặp nguy hiểm cũng không cứu ta, làm cho ta ngu ngốc bị bắt đi!” Như Phong một hơi nói ra hết, hai tay chống nạnh, hung ác nhìn Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần ngẩn người, lập tức đem tay Như Phong kéo xuống dưới, sau đó cưng chiều ôm nàng vào trong ngực, nói: “Được rồi, ta nói.”

Như Phong vừa nghe, ngừng giãy dụa, ánh mắt sáng hoắc nhìn hắn.

Mộc Vấn Trần cười cười, nói: “Ta vốn chỉ muốn ở yến tiệc tùy tiện quan sát, thế là thấy nàng đang múa kiếm, khi những con ong mật vây bên cạnh nàng liền biết thân phận nàng đã bại lộ. Bởi vì ong mật này là của mẫu thân ta mang tới, sau này không thấy chúng nữa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện. Ta không có biện pháp, cho nên mới rời đi, rồi quay về phòng chuẩn bị.” Mộc Vấn Trần đem nói sự tình ngắn gọn, nhưng có một số việc không thể nói ra. Thí như bị ca ca nghiêm khắc nhốt trong phòng.

Như Phong nghe xong, gật gật hiểu rõ, nói: ”Xem ra không phải hoàng đế mà là Thái tử muốn đối phó ta. Lần đi phố ăn vặt, cái tên thư sinh trẻ tuổi đó rốt cuộc là ai?” Như Phong buồn bực nói.

Mộc Vấn Trần xoa đầu Như Phong, nói: “Đừng để ý tới hắn, mục đích bọn họ đã đạt được rồi, lại đây, nhanh ăn đi.” Nói xong ngay lúc Như Phong đang bớt tức liền lấy điểm tâm ra, Như Phong nhìn liền cảm thấy mỹ mãn, cao hứng ăn điểm tâm, he he, Mộc Vấn Trần không thích ăn đồ ngọt, cho nên tất cả đều là của mình.

Mộc Vấn Trần nhìn nàng ăn, mỉm cười.

”Vấn Trần, chàng nói ta có bị bị chặt đầu hay không nhỉ? Ăn ăn, Như Phong đột nhiên sầu lo hỏi.

Mộc Vấn Trần lắc đầu, chắc chắn nói: “Không đâu, ta sẽ không để cho nàng chết, hơn nữa hoàng huynh cũng sẽ không cho ta chết.” Nếu như xảy ra thật, ta sẽ chết cùng nàng.

Như Phong gật đầu, bật cười nói: “Không biết tại sao có chàng bên cạnh ta rất ít khi động não, cảm thấy chuyện gì chàng cũng giúp ta giải quyết được, như vậy không tốt nha, cứ tiếp tục như thế, ta sinh ra ỷ lại chàng mất, hơn nữa đầu óc ta sẽ không còn thông minh nữa.”

Mộc Vấn Trần nghe vậy bật cười, nói: “Không liên quan, chờ nàng quang minh chính đại khôi phục phận nữ, nàng có thể hồi sinh trí tuệ, bây giờ mới chỉ là thời điểm phát sinh thôi.”

Như Phong gật gật đầu, tiếp tục ăn vặt.

Sau một lúc lâu, nàng lại đột nhiên mở miệng nói: “Vấn Trần, có phát hiện ra thái độ ca ca chàng đối với chàng có vấn đề không?”

Mộc Vấn Trần ngừng động tác một chút, nói: “Huynh ấy tốt với ta lắm, nàng từng hỏi vấn đề này rồi mà, ta cũng đã nói cho nàng biết.” Mộc Vấn Trần nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Từ sau khi chúng ta yêu nhau, ta quay lại kinh thành ở cùng ca ca, thì càng ngày càng cảm giác không thích hợp, huynh ấy nhìn ta rất kì quái…”

“Đúng vậy đó, đúng vậy.” Như Phong gật mạnh, nói: “Hôm nay, trên chính điện ta vội nghĩ, xem ánh mắt của hắn nhìn chàng rất lạ, hình như thích chàng.” Câu cuối cùng chỉ dám cúi xuống nói thầm bên tai Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần bên tai nóng lên, bất thình lình đem Như Phong gắt gao ôm vào trong lòng ngực, đem môi mình áp môi Như Phong, đoạt lấy toàn bộ miệng Như Phong mới bằng lòng buông ra.

Như Phong bị hắn dọa bất ngờ, vừa hồi tỉnh lại thì ai kia cũng buông ra.

“Tên xấu xa!” Như Phong kêu la, da mặt nóng lên. Người này, như thế nào đột nhiên hôn mình?

Mộc Vấn Trần cười, nói: “Miệng nàng rất ngọt!” Nụ cười có điểm đen tối.

Như Phong không vui nói: “Đó là vì ta vừa ăn điểm tâm.” Nói xong liền nhéo lung tung trước ngực hắn.

Mộc Vấn Trần sửng sốt, cuối cùng cười cười: “Đừng nói nữa, chúng ta tìm chỗ nào nằm đi.” Sau đó yên vị nằm xuống áo khoác trải ra lúc nãy.

Như Phong sờ sờ ngực người nào đang nóng lên, nhìn chung quanh, quên đi, bọn họ lần đầu vẫn là không nên ở phát sinh ngay tại đây, đây không phải địa điểm tốt. Vần Trần à kiên nhẫn đi, Như Phong thông cảm nhìn qua Mộc Vấn Trần, không dám trêu chọc nữa.

“Ai, hiện tại bên ngoài rất loạn chăng?” Như Phong thở dài.

Bên ngoài thật sự rất loạn, Như Phong nói đúng.

Mới một thời gian ngắn, trong kinh thành liền lưu truyền “Tướng quân Úy Trì Như Phong là nữ nhân” đúng là tin rất chấn động. Rất nhiều người không tin, đặc biệt là nữ tử, đúng với câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải nhìn Như Phong mặc nữ trang mới tin.

Còn nam nhân lại suy nghĩ, nếu Úy Trì Như Phong thật sự là mỹ nữ thì sẽ gặp phải chuyện bi thảm.

Đương nhiên, mọi người lo lắng nhất nếu Như Phong là nữ, chẳng phải phạm phải tội khi quân phạm thượng sao? Tánh mạng phải làm sao bây giờ?

Tin tức truyền ra,mọi người vội vả chạy đến tướng quân phủ, phát hiện cửa chính, cửa sau đều đóng chặt, ai cũng không được ra, vậy tin tức là thật rồi.

Hiện giờ, ai cũng lo lắng cho Như Phong, đặc biệt là phái nữ lại càng ưu sầu. Tuy Như Phong là nữ, nhưng mà dáng vẻ anh tuấn như thế, nếu chết thì thật đáng tiếc, hơn nữa nàng là nữ tử lại có lá gan rất lớn. Tính ra thì chính là Đệ nhất nữ Tướng quân Tử La quốc. Lại còn là nữ môn sinh tốt nghiệp từ Phong Hiền viện, càng nói thật càng hãnh diện! Chuyện này có thể làm nam nhân có cái nhìn khác về nữ tử.

Giờ khắc này Túy Trúc cực kì phẫn nộ, nàng cầm kiếm, nổi giận đùng đùng nói: “Thật tức quá! Sư huynh gạt ta là nữ, nàng xem ta là người ngoài! Ta muốn gặp nàng đòi giải thích!”

Túy Nguyệt ngăn lại: ”Sư huynh chỉ là không muốn cho biết thôi.”

“Vậy muội làm sao mà biết được?” Túy Trúc không phục kêu lên, sao cái gì cũng là sư muội, Túy Nguyệt biết bí mật của sư huynh, mình thì chẳng biết cái gì! Khó trách sư huynh bị thương dứt khoát không để mọi người nhìn mình, ra là lí do này!

Nam Sơn ban đầu cũng tức giận, nhưng rất nhanh đã lắng xuống, thấy hai cô nàng kia lửa nóng lên đỉnh đầu, vội nói: “Đừng quậy nữa, sư huynh bị lão Hoàng đế giam lại rồi, là tội khi quân phạm thượng đó! Nếu sư huynh không về được, hai người có làm um sùm cũng vô ích!” Nam Sơn hiếm khi lớn tiếng, làm hai cô bé kia ngây ngốc.

“Làm sao bây giờ?” Túy Nguyệt vội vàng hỏi, tuy sớm biết sư huynh không thể giấu được bao lâu, không nghĩ tới lại nhanh như vậy a, vừa trở về kinh thành không lâu, chưa kịp từ quan đã bị phát hiện, uổng cho sư huynh giả trang lừa gạt mọi người mười mấy năm qua.

“Đầu tiên đến phủ Tướng quân xem tình hình Úy Trì gia đã, một cây làm chẳng lên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, cùng tìm cách đưa sư huynh ra ngoài.” Trong đầu Nam Sơn đang hỗn loạn, sư huynh là nữ? Cú sốc này thực mạnh. Bây giờ mình đã không còn sư huynh, ngược lại lại có thêm một sư tỷ.

“Hàn Sơn đâu, chết ở đâu rồi?” Túy Trúc nghe Nam Sơn nói như vậy, hạ trường kiếm trong tay xuống, lớn tiếng kêu la.

Lúc này Hàn Sơn vội vã từ ngoài cửa đi vào, nói: “Nhanh lên, xe ngựa xong hết rồi, chúng ta lập tức hướng phủ Tướng quân.”

Mọi người vừa nghe liền xuất phát.

Không lâu sau, bốn người đã có mặt tại phủ tướng quân, sau khi Úy Trì Hòe Dương từ hoàng cung trở về liền kết thành mây đen bao quanh. (rất ảm đạm, u ám)

“Oa oa……vốn đã muốn khuyên Như Phong đừng làm quan, kết quả chưa từ quan đã bị lộ hết, …cái này nên làm gì bây giờ đây?” Lâm Ngọc Lan tuy bình thường mạnh mẽ, nhưng gặp chuyện lớn là hoang mang lo sợ, chỉ mong chờ nam nhân trong nhà có biện pháp.

“Đều tại ta, nếu ngày xưa ta không cấm tướng công cưới vợ bé, không để Như Phong giả nam thì hôm nay nó không có việc gì.” Lâm Ngọc Lan bổ sung, nước mắt lại một chuỗi rơi xuống.

Úy Trì Tùng đau lòng cùng thê tử, lại hết đường xoay xở, chỉ nhìn cha mà nói: “Phụ thân, Úy Trì gia ta đối với triều đình luôn trung thành tận tụy, bệ hạ sẽ không xuống tay với Như Phong chứ?”

Nam Sơn bên cạnh nhẹ giọng: “Có phải là vì công cao chấn chủ*?” Lời này vừa nói ra, toàn bộ im lặng một hồi.

*công cao hơn chủ, ý nói quyền lực công trạng hơn vua

Úy Trì Hòe Dương cau mày nói: “Hẳn là không, Úy Trì gia ta đã suy yếu, hơn nữa, hiện tại không có nam tôn. Úy Trì gia từng một thời cường thịnh, mà cho dù cường thịnh nhất cũng là chiến sự kết thúc sẽ trả lại binh quyền, tuyệt không dây dưa, đại thần trong triều cũng không quan hệ thân thiết, nhiều lần lại còn cự tuyệt kết thân với hoàng gia. Có thể nói, mấy trăm năm qua, Úy Trì gia luôn an phận thủ thường.” Nói xong trừng mắt liếc Lâm Ngọc Lan và Úy Trì Tùng, lừa gạt ta lại còn muốn ta tìm cách cứu Như Phong! Hừ!

“Quân tâm khó lường quá!” Nam Sơn thở dài, nhớ tới một vài chuyện cũ.

Sắc mặt Túy Nguyệt cũng ảm đạm theo.

“Phải làm gì bây giờ a?” Lâm Ngọc Lan thấy mọi người trầm mặc, lại bắt đầu rơi nước mắt.

“Xem ra chỉ có thể tìm người hỗ trợ, ta thấy tánh mạng Như Phong chưa sao, dù gì Trần Vương gia đang ở cùng với nó. Nếu như trước kia, ta không cần lo lắng Như Phong gặp nguy hiểm, bây giờ không dám khẳng định. Hôm nay thấy vẻ mặt bệ hạ bất thường, gần đây ta còn phát hiện Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử hình như rất có tình cảm với Như Phong, nhất là Xuân Đằng quốc chủ.”

“Đây không phải là tốt lắm sao?” Lâm Ngọc Lan vừa nghe, thở một hơi, không ngờ con gái mình như thế lại đụng nhiều nhân vật quan trọng như vậy, toàn là quyền quý.

Úy Trì Hòe Dương trừng mắt, trầm giọng nói: “Tốt cái gì mà tốt, hôm nay Trần Vương gia trong chánh điện muốn kết hôn với Như Phong, nếu Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng muốn thế, thì bệ hạ nghĩ Như Phong là người gì? Một mình Như Phong khiến nhiều người trong hoàng thất tranh đoạt, càng nghĩ càng lo sợ.” Úy Trì Hòe Dương thở dài, ai, cháu gái quá vĩ đại cũng là chuyện phiền toái. Nếu Như Phong không xuất sắc, nàng sẽ không làm nhiều người chú ý, thân phận có lẽ cũng giấu được.

Đứng ở góc phòng, Như Tuyết vừa nghe, nước mắt càng chảy thêm.

Túy Nguyệt an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: “Tỷ tỷ, yên tâm, sư huynh không có việc gì.”

Như Tuyết gật gật đầu, trong lòng lại chua sót, không biết mình vì cái gì mà khóc a? Đệ đệ …a không, Như Phong cũng là một chuyện, nhưng nguyên nhân mình phát sầu lại khác a!

Mọi người đang suy nghĩ biện pháp, đột nhiên Lâm Ngọc Lan nói: “Có cần…nhờ cha con giúp không?” Ngữ khí chần chờ: “Cha con là Thừa tướng tiền triều, tuy đã từ quan nhưng học trò rất nhiều, có lẽ sẽ giúp được gì đó.” Lâm Ngọc Lan cũng là túng quẫn mới đem nhà mẹ đẻ ra bàn bạc.

Úy Trì Hòe Dương cau mày nói: “Chưa nói đến chuyện trước đây của nhà ta và nhà con, còn có nguyên nhân ta không tiện mở miệng. Các ngươi không biết, trên đường trở về thành, ta thấy nữ oa Dịch Hàm của Lâm gia không có hảo ý với Như Phong, lúc đó không rõ, bây giờ đã rõ, Dịch Hàm kia cũng thích Trần Vương gia, Lâm lão gia rất yêu thương nữ nhi, chỉ sợ lão nhân cơ hội này làm khó dễ chúng ta.”

“Cha à, bây giờ là lúc nào rồi! Chúng ta nên đưa Như Phong ra rồi hẵng nói sau.” Úy Trì Tùng vội nói.

Túy Nguyệt các nàng hai mặt nhìn nhau, xem ra sư huynh trêu chọc người không ít.

Úy Trì Hòe Dương có chút biểu cảm: “Thật sự không được tìm Khâu lão đầu, ta đi gặp nhị Hoàng tử bọn họ một chút.” Thật là muốn mạnh bạo cướp ngục! Ông phát hận nghĩ nghĩ, nói như thế nào vẫn là tôn nữ của mình, yêu thương lâu như vậy, dù là nữ nhưng là một nữ tử vĩ đại a, không chừng sau này còn sinh ra một nam hài vĩ đại hơn!

Úy Trì Hòe Dương loạn tưởng, thỏa mãn chút thôi, việc trước mắt cần phải làm.

Thời điểm Úy Trì Hòe Dương muốn tìm Dục Tước, bọn họ đang suy nghĩ chuyện của Như Phong.

“Ngươi tới làm gì? Không biết đang có người để ý đến chúng ta à? Không chừng người nào đó còn lôi ra nhược điểm, nói huynh đệ bọn ta thông đồng với địch bán nước!” Dục Tuyên bất mãn nói.

Vân Thiên Trạch chậm rãi cởi áo choàng xuống, nói: ”Ai biết chúng ta ở trong này gặp nhau đây? Ta an bài tốt lắm. Không để Thái tử phát hiện ra các ngươi. Bất quá xem lại, Dục Tước, ngươi cũng quá khiêm nhường, lâu như vậy không đem Thái tử lật ngược lại, không giống ta.

“Hừ!”

Dục Tước chỉ cười, không nói gì.

“Đó là bởi vì ca ca ta không lòng dạ hiểm độc như ngươi!”

“Đạt mục đích là được.” Vân Thiên Trạch không cho là đúng ngồi xuống, rót một chén trà, nói:

“Nói thật, ta còn không muốn làm Hoàng đế, nếu không vì mẫu hậu … ai, ta vốn nên cùng Như Phong ngao du sơn thủy. Như vầy, kế hoạch của ta tốt lắm, chờ cho ta cùng Như Phong có đứa nhỏ, sau đó đem ngôi vị giao cho nó, rồi cùng Như Phong du ngoạn khắp nơi.” Nói xong liền lộ ra kinh hỉ, khuôn mặt tuyệt mỹ thế vẫn còn ít tính khí trẻ con.

Dục Tước cùng Dục Tuyên nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Vân Thiên Trạch, Dục Tuyên thậm chí còn tranh thủ tính toán.

Trời ạ, chưa thấy qua nhất sương tình nguyện đích nhân như vậy!

“Ngươi đừng nói nhảm, hai người các ngươi đều phải làm Hoàng đế, Như Phong sống với ta là tốt nhất.” Dục Tuyên vội phản bác, đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt ca ca nói như vậy.

Dục Tước không rảnh suy nghĩ, hắn trước mắt chỉ muốn đánh người, từng chữ từng chữ nói ra: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chúng ta phải như thế nào để cứu Như Phong ra!”

Nói xong liền hung tợn trừng mắt nhìn hai người bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.