Lê Yên Ký

Chương 37



Phải nói hoàng cung không phải là nơi người nào đều có cơ hội vào, nhưng Cẩn Du căn bản không có tâm tư thưởng thức cung điện bốn phía rực rỡ chói mắt to lớn đồ sộ, thầm nghĩ phải theo sát Nghiêu Hi bên cạnh, cẩn thận quan sát cử động của người khác, y rất sợ sẽ làm ra chuyện gì thất lễ làm Nghiêu Hi mất mặt.

Không biết đi bao lâu, rốt cục hai người tới Hiền Hiếu cung của Hoàng thái hậu.

Đứng trước cửa điện cao lớn, Nghiêu Hi không quên quay đầu lại nhìn Cẩn Du cổ vũ,tiếp đó đại môn điêu khắc phức tạp cao quý, chậm rãi hướng Cẩn Du mở rộng.

Nghiêu Hi quay người lại, bàn tay âm thầm cầm chặt tay Cẩn Du cùng nhau bước vào.

Đối với ký ức lúc đó, Cẩn Du nhớ mơ hồ, chỉ có kí ức lồng ngực phanh phanh khẩn trương nhảy loạn là vẫn luôn mới mẻ.

Loáng thoáng nhớ được lúc nhìn thấy hoàng thái hậu mỹ lệ đoan trang, chính y cư nhiên thất lễ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm thật lâu, hoàn hảo nàng cũng không quá chú ý, vẻ mặt vẫn ôn hoà.

Nhưng hoàng thượng ngược lại vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn y chằm chằm, thấy được trong lòng hắn có chút bực bội, trên người không khỏi ra một tầng mồ hôi mỏng, hoàn hảo Nghiêu Hi vẫn che ở trước mặt y, mỗi lần ngẩng đầu, đều có thể thấy ánh mắt ôn hòa của hắn, khiên y an tâm không ít.

Khiến Cẩn Du vui vẻ nhất chính là, lúc gần ii, còn thấy được Thụy nhi đã làm Thái tử, có thể là nghe được tin tức y tới nên vụng trộm chạy tới.

Lúc ấy, nó giương lên gương mặt ủy khuất, từ đàng xa khóc chạy hướng Cẩn Du, mãnh liệt nhào tới trong ngực y, cái đầu nhỏ hướng y khóc lóc kể lể sinh hoạt trong cung cỡ nào là không thú vị nhạt nhẽo, ôm Cẩn Du nói cái gì cũng không buông tay.

Cẩn Du còn tưởng rằng trải qua một năm xa cách, Thụy nhi có thể sẽ không nhận ra y, ít nhất cũng có chút cảm giác xa lạ, có thể nhìn thấy nó vẫn như trước đây thích quấn quít lấy y, Cẩn Du trong lòng vô cùng vui vẻ.

Thấy Thụy nhi vẫn Cẩn Du không tha, hoàng thái hậu không có biện pháp, ra lệnh một tiếng, tiểu thái tử đã bị một đại đội cung nữ thái giám “thỉnh”trở về, Cẩn Du nhìn nó lưu luyến liên tục quay đầu lại nhìn mình, cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn trở về, rất là đau lòng.

Sau đó Cẩn Du ép hỏi, Nghiêu Hi liền nói cho y nguyên nhân vì sao Thụy nhi trở thành Thái tử, điều này lại càng khiến y cảm thấy hổ thẹn, Nghiêu Hi cười an ủi:

“Không cần lo lắng cho nó, nó ở chỗ đó không có thảm thiết như vậy, hôm nay là cố ý diễn trò cho ngươi xem, ngươi không biết chứ, nó đem toàn bộ hoàng cung khiến cho gà bay chó sủa, chỉ có ở trước mặt ngươi mới có thể ngoan ngoãn, thật là kỳ quái.”

Cẩn Du vẫn cảm thấy có lỗi với Thụy nhi, mãi đến lúc Nghiêu Hi đáp ứng y, sau nay thường thường cùng nhau tiến cung thăm Thụy nhi, mới tốt hơn một chút.

Mặc kệ nói như thế nào, hoàng thái hậu cửa ải này rốt cuộc miễn cưỡng đi qua, lòng Cẩn Du cuối cùng cũng kiên định hơn, về phần hoàng đế, tuy rằng lúc đầu dáng vẻ hận không thể lấy ánh mắt giết chết y, cuối cùng vẫn là cùng y nói mấy câu, ngữ khí cũng coi như ôn hòa.

Có lẽ là bởi vì hoàng đế với Nghiêu Hi lớn lên có vài phần tương tự, Cẩn Du đối với hắn cũng không quá sợ hãi, khiến Cẩn Du buồn cười chính là, y phát hiện hoàng đế sợ hoàng thái hậu còn chưa tính, cư nhiên đối với Vương gia đệ đệ của mình cũng đều nhượng bộ vài phần.

Có lần Hoàng đế ngôn từ có chút bén nhọn, Nghiêu Hi trừng mắt một cái, hắn cư nhiên lại bất đắc dĩ ngậm miệng lại, chỉ có thể thở phì phò trừng mắt Nghiêu Hi, còn ủy khuất nhìn hoàng thái hậu một cái, đáng tiếc đều bị bọn họ xem như không thấy.

Cẩn Du lúc đó thiếu chút nữa liền bật cười, thật vất vả nhịn trở về, không nghĩ tới Hoàng đế đem Đại Thụy thống trị phồn vinh hưng thịnh như vậy, được mọi người tranh nhau ca tụng công đức, ở trước mặt người thân cư nhiên không địa vị như thế, thiếu uy nghiêm của hoàng thất nhưng thật ra rất khả ái.

Buổi tối rốt cục trở về Vương phủ, Cẩn Du khẩn trương một ngày đêm, vốn định sớm đi nghỉ ngơi, nhưng Nghiêu Hi lại thần sắc nghiêm túc gọi y lại, nhìn vẻ mặt nhìn hắn nghiêm túc, Cẩn Du dĩ nhiên không hảo khước từ, theo hắn đến thư phòng.

Cho rằng Nghiêu Hi có chuyện trọng yếu gì muốn nói với y, Cẩn Du thập phần cẩn thận, ngồi ngay ngắn, nghiêm trang nhìn hắn.

“Ta giao cho ngươi chuỗi chìa khóa ngươi còn mang theo không?”Nghiêu Hi hỏi.

“Ân.”Cẩn Du gật đầu trả lời.

“Vậy bây giờ trước tiên đưa cho ta.”Nghiêu Hi nói tiếp.

“Ở trong bao y phục, bây giờ không mang trên người.”Cẩn Du lòng thấy kì quái, muốn chìa khóa cần gì nghiêm túc như vậy.

Thế là, hai người lại cùng nhau lấy chìa khóa, Cẩn Du vốn tưởng rằng không có chuyện gì, lại bị Nghiêu Hi lôi đi ra, Cẩn Du thực sự rất buồn ngủ, dụi dụi đôi mắt,vô tri vô giác theo sau.

Đi rất lâu, Cẩn Du lại một lần nữa ở trong lòng cảm thán Vương phủ nơi này diện tích thật rộng, rốt cục, Nghiêu Hi dừng bước, Cẩn Du xốc lại tinh thần, nâng mắt nhìn.

Chỉ thấy hai phiến cửa gỗ cáo to, khóa thật chặt, bề ngoài không tinh mỹ phức tạp như những phòng khác, cũng không có chạm trỗ trang trí cái gì, nhưng cũng không mất đi hơi thở hoàng gia, có loại trang nghiêm cung kính.

Nghiêu Hi xuất ra chuỗi chìa khóa, chính xác lấy ra một cái, mở ra đại môn khóa chặt.

Nghiêu Hi sãi bước đi vào, Cẩn Du cũng theo phía sau hắn, tiến vào gian phòng đưa tay không thấy được năm ngón.

Chờ Nghiêu Hi đốt từng ngọn nến bốn phía lên, Cẩn Du mới hoàn toàn thấy rõ bài biện nơi này.

Một gian phòng năm thước vuông, ở giữa đặt một án thai (bàn dài nằm trên đài) hơi cao, trên án thai bày nến trắng đàn hương, phía sau là từng hang bài vị chỉnh tề, cái ở phía trước nhất bất ngờ viết – ái thê Ứng Liên Như.

Nghiêu Hi không có giải thích cho Cẩn Du, cầm lấy ba nén nhang, đốt lên, đi tới bên người Cẩn Du nói:

“Cấp Như nhi dâng hương đi.”

Cẩn Du gật đầu nhận lấy, cung kính quỳ gối trên bồ đoàn trước đài, lạy ba cái, Nghiêu Hi tiếp nhận hương trên tay y cắm vào trong bát, Cẩn Du vừa định đứng dậy, lại thấy Nghiêu Hi cũng đang quỳ xuống.

Nghiêu Hi thần sắc nghiêm túc như trước, đưa tay nắm lấy Cẩn Du, mặt hướng bài vị phía trước, mở miệng nói:

“Như nhi, đây là Cẩn Du, ngày hôm nay mang đến cho ngươi xem một chút, đây là người ta muốn cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.”Thanh âm Nghiêu Hi thật thấp, quanh quẩn trong không gian rộng rãi của căn phòng, cũng quanh quẫn bên tai Cẩn Du.

Cẩn Du đáy lòng run lên, trào lên một loại dự cảm kỳ quái, tựa hồ bắt đầu từ tối hôm đó, giữa y và Vương gia tựa hồ có gì đó thay đổi, những thứ chắn ngang giữa hai người, thân phận, thế tục, ràng buộc liền theo lời nói Nghiêu Hi từng chút từng chút sụp đổ.

Lúc này, y nghĩ giữa hai người chưa bao giờ gần gũi đến như vậy, một loại cảm giác chính thức được tiếp nhận được khẳng định từ đáy lòng tuôn ra, trướng đến khiến Cẩn Du trần đầy.

“Cẩn Du hắn rất nhu thuận, ôn hòa, nghe lời, cũng rất đáng yêu.”Nghiêu Hi nói tiếp, nói đến đây, thấy Cẩn Du giận dữ trừng hắn, nhưng cũng xấu hổ đỏ mặt.

“Ta rất thương hắn, chính là từ đầu tiên ánh mắt đã bị quật cường của hắn hấp dẫn, ngươi sẽ không tức giận đi, được rồi, Thụy nhi cũng lớn lên rất hảo, hiện tại làm thái tử, nó cũng thích Cẩn Du vô cùng, thường thường quấn lấy không thả ra, ngươi ở trên trời cuối cùng nên yên lòng, sau này chúng ta sẽ chiếu cố nó thật tốt, ta và Cẩn Du cũng sẽ thường đến thăm ngươi.”(ta là chị Như nhất định ta đội hòm sống dậy ~)

Nói xong, Nghiêu Hi lại nhìn lên, đối bài vị liệt tổ liệt tông phía sau cao giọng nói:

“Ta, Đại Thụy Bát vương gia Nghiêu Hi, ở trước mặt các vị tiền bối thề, từ nay về sau, đối Cẩn Du toàn tâm toàn ý, bất ly bất khí, vĩnh viễn thương hắn, tích hắn, hộ hắn, vĩnh viễn không trái lời thề.”(tích= thương tiếc)

Cẩn Du lăng lăng nhìn Nghiêu Hi, nghe được hắn đối tổ tiên hứa hẹn lời thề, cũng liền vội vàng quay đầu đối mặt với bài vị, tuy là đôi mắt đỏ lên nhưng gương mặt lại nghiêm túc kiên định, giống như tổ tiên thực sự đứng ở trước mặt bọn họ, đang chứng kiến.

Sau đó, Nghiêu Hi xuất ra chuỗi chìa khóa lúc nãy, mở bàn tay Cẩn Du ra, lại một lần nữa, trịnh trọng giao trong tay của y, nói:

“Xâu chìa khóa này là ta ở trong đêm động phòng tự tay giao cho Như nhi, chính là địa vị sở hữu phủ đệ sở hữu gian phòng này, đêm đó, ta đem bản thân kể cả toàn bộ nhà giao cho nàng, đêm nay, ta cũng tự tay giao cho ngươi, từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân khác của cái nhà này.”

Nghiêu Hi ôn nhu hôn lên giọt nước mắt trên mặt Cẩn Du, nhẹ giọng nói.

“Cùng nhau cấp bọn họ dập đầu một cái đi.”

Cẩn Du đã sớm nghẹn ngào nói không nên lời, liều mạng nhịn lại mới khóc không thành tiếng, trong tay cầm xâu chìa khóa ấm áp, dùng sức gật đầu.

Hai người trước mặt mấy vị tổ tiên,cung kính dập đầu ba cái.

Dư yên miểu miểu (khói trắng lượn lờ), ánh nến điểm điểm chiếu rọi trên người cả hai, mềm nhẹ mà ấm áp, nghi thức giản đơn mà lại trang trọng ngay dưới ánh mắt chăm chú của tiền bối hoàn thành.

Hai người đứng dậy, nhìn nhau cười, mười ngón tay quấn quít lấy nhau, xoay người, song song lui ra ngoài, chậm rãi, đóng lại đại môn, lưu lại một phòng hương thơm ngát, thật lâu không tiêu tan.

Từ nay về sau, trong Phụng kinh nhiều thêm một Tích Ngọc lâu vang danh gần xa, trong lâu dòng người như dệt cửi, bách tính đi vào trong đó xem kịch không chỉ có thể xem vỡ kịch hay nhất, còn có thể thường xuyên gặp được Bát vương gia ngọc thụ lâm phong của bọn họ, đi theo làm tùy tùng, cẩn thận tỉ mỉ săn sóc theo sau tiểu lão bản, chiếu cố cẩn thận, không mảy may để ý ánh mắt của người khác.

Khi đến thì đưa, khi đi thì đón, ngậm trong miệng sợ tan, phủng trong tay sợ vỡ, đặt trên đầu lại sợ bộ dáng bị phơi nắng, cũng có thể xem như là một vỡ kịch hay, chỉ là, lại có bao nhiêu người biết, một màn này, đánh nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ, ai….

– Hoàn –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.