Lê Yên Ký

Chương 35



Chữ cam là của tác giả.

Chữ xám là của ta.

Đi qua mấy con phố, ba người liền tới trước một đại môn quý khí mười phần, ngẩng đầu, biển trên cửa khắc ba chữ lớn thiếp vàng rạng rỡ sinh huy, cạnh cửa hai con sư tử đá rõ ràng nói lên thân phận cao quý của gia chủ.

Cẩn Du không biết nhiều chữ, nhưng Bát và Vương hai chữ này vẫn nhận ra được (Vương bát?), tuy rằng còn đang đứng ở đàng xa, nhưng y cũng đã cảm thấy chấn có chút mềm, phủ đệ rầm rộ như thế ở Giang Nam tìm không ra một nhà, Cẩn Du khẩn trương lòng bàn tay đều xuất mồ hôi, vừa nãy còn khí thế tràn đầy, hiện tại cũng không biết rơi đi nơi nào.

Phương Ngạo Liễu khoát tay lên vai Cẩn Du, mở miệng mở miệng nói:

” Đừng sợ, đừng quên lời hôm qua ta đã nói.”

Sở Duy trái lại rất tự tại, hai ba cái bắn đến trước cửa, đứng ở nơi đó quay đầu lại nhìn bọn họ.

Cẩn Du lấy lại bình tĩnh, đi lên trước, hít sâu một hơi, giơ tay lên môn hoàn (cái khuyên sắt nơi cửa)

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên, một tiểu tư mở cửa, nhưng cũng chỉ mở một khe nhỏ, đường nhìn hữu hạn nên hắn không thấy được hai người bên cạnh, chỉ là khinh miệt nhìn từ trên xuống dưới Cẩn Du.

” Ngươi là ai, làm cái gì?” Người nọ không khách khí hỏi.

Thấy người tới không phải là Vương quản gia, Cẩn Du hơi có chút khẩn trương, lại nghe hắn khẩu khí thập phần không khách khí, càng thêm không nắm chắc.

” Ta, ta muốn gặp Bát vương gia.” Cẩn Du nhỏ giọng nói.

” Vương gia? Có thiếp mời không?” Người nọ lại hỏi.

Thiếp mời? Cẩn Du lắc đầu.

“Không có thiếp mời còn muốn gặp Vương gia, xem nơi này là cái gì, chợ sao? Mau tránh ra, đi đi, bây giờ loại người gì cũng có, thuận miệng liền muốn gặp Vương gia, thực sự là..” Nói, liền đem đại môn nguyên bản cũng không mở bao nhiêu đóng lại.

Cẩn Du sững sờ tại chỗ, Sở Duy một bên đã sớm không nhẫn nại được, nếu không phải Phương Ngạo Liễu ngăn cản hắn, hắn đã sớm vọt đến đem tên kia mắng một trận.

Cẩn Du chưa từng gặp phải loại tình huống này, hết sức khó xử, cầu viện trợ nhìn Phương Ngạo Liễu, nhưng hắn lại một bộ dạng ‘ngươi tự dựa vào chính mình đi’ nhìn y.

Không có biện pháp, Cẩn Du hít sâu một hơi, lại gõ cửa một cái.

Vẫn là người nọ, Cẩn Du còn chưa mở miệng, liền ăn trước một trận mắng chửi.

” Ngươi người này xong hay chưa,còn quấy rối ta liền bảo người đánh đuổi ngươi, ngươi nghĩ Vương gia là cái gì, nói gặp liền gặp được sao, đi nhanh đi, chờ…”

“Ta đến tìm Nghiêu Hi, ta…ta là người rất quan trọng của hắn.” Cẩn Du cắt ngang lời của hắn, lớn tiếng nói, Phương Ngạo Liễu sau lưng hé miệng cười, vẫn là không có động tác gì.

Người nọ cũng là sửng sờ, có dũng khí kêu thẳng tục danh Vương gia? Xem ra thật là nhận thức Vương gia, trong lòng suy nghĩ, con mắt lại đem Cẩn Du từ đầu đến chân tỉ mỉ quan sát một phen.

Ân… Lớn lên nhưng thật ra thanh thanh tú tú, quần áo mặc tuy giản đơn nhưng vải cũng thuộc hàng trung thượng, cũng không giống như có ác ý gì, rốt cuộc có nên mở hay không ni?

Người nọ còn đang do dự, Phương Ngạo Liễu lại từ một bên đi ra, đứng ở sau lưng Cẩn Du, người nọ tự nhiên là nhận ra môn khách của chủ tử nhà mình, kinh ngạc hô lên:

” Phương đại nhân? Phương đại nhân ngài thế nào lại trở lại?”

Thấy hắn trong nháy mắt biến thành bộ dạng phục tùng thái độ lấy lòng, Cẩn Du lòng hết sức không vui, Sở Duy cũng là khinh thường trừng người kia.

Phương Ngạo Liễu đã sớm quen nhìn những loại người này, tuy rằng Vương gia tác phong luôn luôn đứng đắn, nhưng cũng không thể quản chu toàn hết mọi mặt, thu lại vẻ mặt, nói:

” Đi ngang qua nơi đây, đặc biệt lại đây bái phỏng Vương gia.”

Người nọ nghe xong, vội vã mở đại môn, cung kính thỉnh Phương Ngạo Liễu tiến vào.

Phương Ngạo Liễu nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Cẩn Du, sãi bước bước vào, lúc đi ngang qua chỗ người nọ, hắn còn cố ý xấu xa đối người kia nói:

“Ngươi thảm rồi, ha ha ha!”

Cẩn Du cũng không vui nhìn người kia một cái, thấy hắn còn trừng đôi mắt nhỏ mê man kinh ngạc nhìn bọn họ. (chết mà không biết sao mình chết..há há)

Người nọ trong lòng mặc niệm, đầu năm nay, thật là ai cũng không thể đắc tội…

Chờ bọn họ đi xa, hắn mới nhớ tới bản thân còn phải đến dẫn đường, liền vội vã đuổi theo.

Phương Ngạo Liễu nơi nào còn cần người dẫn dắt, khinh xa thục lộ (xe nhẹ chạy đường quen= quen việc dễ làm) đi tới ngoại thính, nhưng vẫn không gặp quản gia đến chào hỏi, liền mở miệng hỏi tiểu tư. Tiểu tư chỉ biết là quản gia đã ra ngoài, nhưng ở nơi nào làm gì hắn không thể biết được.

Ba người ngồi xuống, có Phương Ngạo Liễu, bọn hạ nhân bọn hạ nhân không dám chậm trễ, trà ngon hảo thủy điểm tâm trái cây toàn bộ đưa lên, khiến cho Sở Duy đối loại đãi ngộ khác biệt này càng thêm thấy trơ trẽn, Cẩn Du cũng rầu rĩ không vui ngồi ở một bên.

Phương Ngạo Liễu nhàn nhã phẩm trà ngon thượng hạng của Vương phủ, đối người kia phân phó:

“Còn không mau thông tri Vương gia, nói rằng Ngọc công tử đã tới.” Nói, ngẩng đầu chỉ chỉ Cẩn Du.

“Nhưng Vương gia đang thượng triều, còn chưa quay về.” Người nọ trả lời.

“Không trở về thì không biết gọi người đi tìm sao, nói cho ngươi biết, chuyện này nếu dám trễ nãi thì cẩn thận cái đầu mình, vị Ngọc công tử này lai lịch cũng không nhỏ, đừng nói Vương gia thượng triều, cho dù đang cùng mỹ nữ tắm uyên ương, hắn cũng vội vã để mông trần mà chạy về!”

Sở Duy phốc một tiếng đem một miệng nước trà phun ra, vừa lúc văng đầy một thân của người kia, cười ha ha, Cẩn Du cũng nhịn không được, dở khóc dở cười, mím môi nhưng vai không cầm được mà run rẩy.

Người nọ lau nước bọt trên mặt, không dám tin nhìn Cẩn Du, mở mở to đến độ có thể nhét cả một cái bánh bao, hắn thực sự nghĩ không ra Cẩn Du rốt cuộc là đại nhân vật gì, còn muốn cố ý đi gọi Vương gia bỏ lại chính vụ trở về gặp y.

“Còn đứng ngây đó làm gì, làm trễ nãi cẩn thận Vương gia quay trở lại trị tội ngươi!” Phương Ngạo Liễu nhắc nhở hắn.

Người nọ giật mình hồi thần, vâng vâng dạ dạ đáp lời, trước khi đi còn cấp Cẩn Du hành một lễ, trong bụng lại đem cuộc nói chuyện ở cửa lặp lại ba lần, Cẩn Du vẫn đang vì chuyện lúc nãy mà tức giận, không để ý tới hắn.

Chờ người nọ ly khai Sở Duy càng thêm càn rỡ cười ha hả, Phương Ngạo Liễu khó được không có ngăn lại hắn vô lễ.

Trải qua một trận nháo như vậy, khẩn trương lúc trước nhất thời vô tung vô ảnh, nghĩ đến lời nói lúc nãy của Phương Ngạo Liễu, Cẩn Du cười càng sâu.

Cũng không lâu lắm, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng của một người, Phương Ngạo Liễu tai mắt thông mẫn, nghe được trước tiên, mỉm cười nói với Sở Duy:

“Có kịch vui để xem!”

Không đợi Sở Duy nghĩ ra ý tứ trong lời hắn, đã cảm giác một mạt tử sắc vèo một tiếng từ bên người thật nhanh vụt qua, chính xác nhào tới trên người của Cẩn Du.

Thật vất vả chờ Sở Duy thấy rõ, chỉ thấy Nghiêu Hi một thân triều phục tử sắc rườm rà, đầu đội kim, đem Cẩn Du một thân khỏe khoắn ôm chặt, y phục rộng lớn bao lấy Cẩn Du một chút không lọt, chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn, mắt chớp chớp, hiển nhiên còn không có từ trận tập kích thình lình này phản ứng kịp.

Nghiêu Hi hưng phấn ôm Cẩn Du ôn ôn nhuyễn nhuyễn trong lòng, đem thân thể tách ra một chút, hai tay ở trên người y sờ loạn một mạch, một bên sờ, một bên không ngừng miệng:

“Cẩn Du, người làm sao lại tự mình chạy ra ngoài ta không phải bảo ngươi ở Giang Nam ngoan ngoãn chờ sao xa như vậy ngươi một mình đi như thế nào ta như vậy không khiến ngươi tin tưởng sao ta nói sẽ đi tìm ngươi thì nhất định sẽ đi lần này khen ngược(chế giễu) ta chuẩn bị tìm ngươi ngươi lại tự mình chạy đến ta phái người đi tìm nhưng đám ngu ngốc kia làm thế nào cũng tìm không được tự ta đi lại sợ cùng ngươi ngược đường ta đều cùng hoàng huynh mượn Cấm quân..”

“Vương gia…” Phương Ngạo Liễu thực sự nghe không nổi nữa, cắt đứt Nghiêu Hi, nhưng người ta căn bản không có ngoảnh lại nhìn hắn một cái.

Lại nhìn Cẩn Du, chỗ nào nghe rõ hắn nói cái gì, không nhìn đến ánh mắt mọi người, cũng không để ý giữa ban ngày ban mặt hắn đối với mình “quấy rối”.

Nghiêu Hi không nói hai lời, càng đem Cẩn Du ôm thật chặt trong ngực, Cẩn Du cũng tham lam hưởng thụ ôm ấp ấm áp của người kia, trở tay ôm lấy thắt lưng người kia.

Một cái ôm này liền ôm đến gần một nén nhang, Phương Ngạo Liễu giống như ở chỗ không người, tiếp tục thưởng thức trà bánh, trái lại Sở Duy quả thực nhịn không được, ho khan một tiếng, nói:

“Cái kia… Cẩn Du? Chúng ta không phải nói muốn hảo hảo đi dạo kinh thành sao, chờ thêm chút nữa thì trời tối mất rồi!”

Chìm đắm trong trong vui sướng gặp lại nhau bây giờ Cẩn Du mới nhớ hai bên còn có hai khán giả nữa, ách…ba người, thì ra gã tiểu tư vừa mở cửa liền nhìn thấy Vương gia nhà mình nguyên bản phong độ phiên phiên, khí vũ hiên ngang, thâm tình như vậy ôm một người nam nhân, đã sớm hóa đá tại chỗ, tát vào mồm…Ân, nhét ba cái bánh bao đều không thành vấn đề.

Nghiêu Hi không hờn giận, nhưng rốt cuộc chịu quay đầu lại nhìn hai người bên kia, đặc biệt đối với vị đang tự tại phẩm trà, càng thưởng cho một đạo ánh mắt hung ác.

Phương Ngạo Liễu thấy Vương gia rốt cục chịu nhìn hắn một cái, da mặt dày cười nói:

“Vương gia, đã lâu không gặp, người là ta mang tới, cử thủ chi lao (một cái nhấc tay), không cần thưởng.”

Nghiêu Hi châm chọc cười mấy tiếng, mở miệng nói:

“Phần thưởng? Ta là nên hảo hảo thưởng ngươi, Phương!Ngạo!Liễu! Ngươi nếu biết Cẩn Du tới tìm ta, vì sao không cùng ta liên lạc! Lại làm gì phải cố ý đi lệch sang đường nhỏ! Khiến người của ta tìm sứt đầu mẻ trán!”

“Vương gia không phải là có người của mình sao? Còn dùng ta liên hệ? Đi đường nhỏ đúng là gần hơn, để cho Vương gia cùng Cẩn Du sớm ngày đoàn tụ nha!” Phương Ngạo Liễu không chút nào bị khí thế của Nghiêu Hi ngăn chặn, như trước bình tĩnh.

Nghiêu Hi nghiến răng nghiến lợi, còn muốn nói tiếp, lại bị Cẩn Du sau lưng kéo một cái.

“Đoạn đường này nhờ có Phương đại ca, huynh ấy rất chiếu cố ta, ngươi đừng nói hắn như vậy.”

Phương Ngạo Liễu đắc ý nhìn Nghiêu Hi liếc mắt, giống như đang nói, ngươi xem, tiểu tình nhân của ngươi cũng nói vậy.

“Hắn…” Nghiêu Hi xoay người tức khắc thay bộ mặt ôn nhu, nói với Cẩn Du “Ngươi đừng bị hắn lừa, nếu không phải hắn, chúng ta đã sớm gặp nhau!”

Cẩn Du vẫn là không thích, nói:

“Ta chỉ biết là không có Phương đại ca, ta còn không biết có thể hay không sống nhìn thấy ngươi.”

Nghiêu Hi sửng sốt, nhớ tới Lý bá cấp hắn hồi báo mà trong lòng run sợ, lại thấy Cẩn Du lòng nghiêng về phía Phương Ngạo Liễu, quay đầu lại tái trừng hắn một đường, trong miệng nói:

“Phương đại ca? Gọi thật đúng là thân thiết…” Trong giọng nói mùi dấm chưa mười phần.

Phương Ngạo Liễu liền trả lại cho hắn một nụ cười ôn hòa vô hại.

Sở Duy lòng thực sự chịu không được, thật vất vả chờ bọn họ tách ra được chút khe hở, xen vào nói:

“Thời gian không còn sớm a, ta nói, đừng nghẹn ở chỗ này, đi ra ngoài đi dạo chút đi!”

Nghiêu Hi giương mắt nhìn Sở Duy một cái, có chút cười trên nỗi đau của người khác nói:

“Vị này chính là…”

“Tại hạ Sở Duy, Vương gia hữu lễ.” Sở Duy một chút đều không sợ địa vị của Nghiêu Hi, trái lại có chút ý vị bạn cũ gặp lại.

“Sở Duy? Sở công tử?” Nghiêu Hi trong đầu suy nghĩ gì đó.

“Chính là người ở Giang Nam ba ngày hai lần cấp Cẩn Du đưa thiệp mời?” Tình hình sinh hoạt của Cẩn Du ở Giang Nam sớm được Lý bá gửi thư báo cáo nhất nhất cho Nghiêu Hi.

“Ách…Vương gia, nếu người đã mang đến cho ngài, chúng ta cũng không làm phiền nữa, lúc này liền cáo từ.” Phương Ngạo Liễu nhận ra giọng nói Nghiêu Hi mơ hồ có sát khí liền vội vàng đem yêu tinh gây họa của hắn mang đi.

Sở Duy sớm chờ hắn nói những lời này, ở một bên liều mạng gật đầu phụ họa.

Cẩn Du vẫn khó hiểu Nghiêu Hi làm sao biết chuyện này, chợt nghe đến Phương Ngạo Liễu và Sở Duy phải ly khai, mở miệng nói:

“Phương đại ca, các ngươi thế nào đi gấp như vậy, ta còn muốn hảo hảo cảm ơn huynh.”

Nghiêu Hi cười cũng theo Cẩn Du nói:

“Đúng nha, thế nào vội vã như vậy, ta cũng muốn hảo hảo cảm ơn người còn có vị này Sở công tử này, đa tạ ngươi ở Giang Nam đã “chiếu cố” cho Cẩn Du.”

Nói xong đối Sở Duy lộ ra một nụ cười ấm áp, Sở Duy không biết vì sao rõ ràng bên trong ấm áp như xuân lại đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Phương Ngạo Liễu dời vài bước, ngăn cản đường nhìn của Nghiêu Hi, ung dung nói:

“Đa tạ Vương gia, hai vị hôm nay cửu biệt gặp lại, tất nhiên là có nhiều chuyện muốn nói, chúng ta cũng không quấy rầy, Cẩn Du, chúng ta sẽ còn ngốc ở chỗ này vài ngày, sau đó trở lại thăm ngươi, ta còn muốn đến tướng quân phủ một chuyến.”

Nói xong liền lôi kéo Sở Duy hướng đi ra ngoài.

Cẩn Du cũng không tiện ngăn cản, hơn nữa mình quả thật có nhiều chuyện muốn nói với Nghiêu Hi, cũng muốn cùng hắn hảo hảo hưởng thụ niềm vui sướng khi gặp lại.

Hai người kia vừa mới đi tới cửa phòng lại bị Nghiêu Hi gọi lại.

“Ngươi muốn đi tìm Trương Sở Phong?” Nghiêu Hi hỏi.

Phương Ngạo Liễu dừng bước xoay người lại, nói:

“Đúng, nghe nói hắn ở trên chiến trường bị thương, ta muốn đi xem hắn.”

“Không cần đi, hắn không có ở nhà.” Nghiêu Hi nói tiếp.

“Nga?” Phương Ngạo Liễu khiêu mi “Lúc này hắn không hảo hảo dưỡng thương lại chạy loạn đi nơi nào?”

Phương Ngạo Liễu lúc Trương Sở Phong còn trẻ mới bước chân vào giang hồ thì quen biết, tương kiến như cố (mới gặp mà như bạn cũ), liền thành bạn tốt, đã nhiều năm như vậy, Trương Sở Phong kia tính cách mơ hồ thoát tuyến Phương Ngạo Liễu quen thuộc ít nhiều.

“Giang Nam, hai người các ngươi thế mà đi lướt qua nhau, nếu không phải ngươi tận lực đi lệch đường chính, nói không chừng còn có thể gặp nhau.” Nghiêu Hi mạn bất kinh tâm nói, ngữ khí vẫn là đối cách hắn cố ý trốn tránh mình hết sức bất mãn, hơn nữa hiện tại hắn thật sự hối hận gọi bọn họ lại, làm trễ nãi thời gian mình và Cẩn Du ở chung.

Sớm biết liền để cho bọn họ đi một chuyến tay không, cũng cấp mình xả giận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.