Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 19: Hình tượng thánh nữ



Công tác thẩm vấn kéo dài liên tục đến hơn mười một giờ tối hôm ấy.

Hung thủ của “Vụ án ruy băng giết người hàng loạt” quấy nhiễu cảnh sát Minh Tề suốt mười mấy năm, chính là nhà thiết kế Lỗ Miễn trước mắt đây, sau khi so sánh, vân tay và DNA của hắn khớp với các thông tin của những vụ án trước đây.

Đúng như dự đoán của Thư Tầm và Tả Kình Thương, từ nhỏ Lỗ Miễn đã có năng khiếu mỹ thuật trời sinh, kỹ năng hội họa học một biết mười, còn xuất sắc hơn cả một số nhà mỹ thuật chuyên nghiệp đương thời. Nhưng cha mẹ hắn phản đối hắn làm những ngành nghề liên quan đến mỹ thuật, cho rằng mấy cái thứ nghệ thuật này không ngóc đầu lên nổi, có khi sau này còn chẳng nuôi sống được gia đình. Hắn lén qua lại với một cô bạn gái tên Mỹ Hoan, Mỹ Hoan lại luôn ủng hộ hắn theo đuổi mơ ước của mình, lê quý đôn,n quan trọng nhất chính là, cô ấy cho tiền để hắn đi du học nước ngoài. Đến khi hắn học xong về nước, phấn khởi đi tìm Mỹ Hoan thì phát hiện ra cô ấy là gái làng chơi, khi hắn đến thì cô ấy đang tiếp khách, hóa ra tiền để hắn du học và chi phí trang trải cho việc sáng tác đều là tiền chơi gái của kẻ khác.

Sau khi Lỗ Miễn đẩy cửa bước đi, Mỹ Hoan thắt cổ tự sát. Thời đó, các cô gái trẻ rất thích buộc tóc bằng dải ruy băng, dải hoa, lúc cô chết, trên bím tóc đuôi ngựa còn thắt một dải ruy băng hình nơ bướm có gắn hoa. Sau khi rời khỏi đó, Lỗ Miễn thấy rất hối hận, quay lại tìm Mỹ Hoan thì nghe được tin dữ này. Hắn vô cùng đau khổ, nhưng khi cha mẹ hắn biết tin lại nói Mỹ Hoan là đồ con gái hư hỏng, cực kỳ khinh thường việc Lỗ Miễn và Mỹ Hoan từng yêu nhau, không cho hắn kể với người khác, sau đó cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Mỹ Hoan tựa như một chiếc máy rút tiền đã hỏng, lẳng lặng nằm sau tấm bằng của Lỗ Miễn.

Sau khi Lỗ Miễn về nước, công việc thiết kế đầu tiên cũng không được người ta coi trọng, hắn gặp rất nhiều khó khăn, người ta vốn không thể tiếp thu nổi quan niệm thẩm mỹ của hắn. Còn một số thiết kế tầm thường khác lại nhận được sự yêu thích. Tuy hắn luôn nhấn mạnh thiết kế của bản thân là xu hướng quốc tế, nhưng thời đại đó vốn không có cơ hội để hắn thi triển tài hoa. Sau khi bị từ chối nhiều lần, hắn trở thành một công nhân trang trí bình thường.

Cha mẹ hắn lại lôi chuyện cũ ra nói, đổ hết tội lỗi lên đầu Mỹ Hoan, cho rằng ả gái điếm ấy không những chẳng tự biết xấu hổ, mà còn mê hoặc Lỗ Miễn bước lên con đường không ngóc được đầu lên này. Lỗ Miễn chợt nhớ lại thời điểm trước khi hắn xuất ngoại một ngày, Mỹ Hoan nhả khói thuốc, nói đùa rằng, hắn học xong về nước, có lẽ sẽ chẳng cần cô nữa.

Lỗ Miễn vừa hạ mình làm công nhân trang trí, vừa tiếp tục lý tưởng của bản thân, theo làn sóng cải cách thể chế kinh tế, mấy năm sau rốt cuộc hắn cũng có thể mở mày mở mặt. Nhìn cha mẹ khi xưa không dám nhắc tới công việc của hắn với người ngoài, đến giờ lại đi khắp nơi khoe khoang “Con trai tôi là nhà thiết kế nổi tiếng”, Lỗ Miễn cười lạnh trong thâm tâm. Hắn chợt cảm thấy toàn bộ người trên thế gian này đều bạc bẽo như vậy, lúc bạn thất bại, họ khinh thường bạn, không thèm giao du với bạn, khi bạn thành công, họ chỉ mong được dính dáng đến bạn dù chỉ một chút, như thể thành công của bạn là nhờ ân đức của họ, không có họ của ngày hôm qua thì cũng không có anh thành công của ngày hôm nay.

Đến cha mẹ cũng chỉ vậy mà thôi.

Khi mà đêm tĩnh lặng buông xuống, Lỗ Miễn sẽ nhớ tới cô gái làng chơi Mỹ Hoan, cô bán rẻ thân thể của chính mình, nhưng lại chẳng nhận được gì từ hắn, cô chọn con đường dơ bẩn trong mắt thiên hạ, để giành lấy vinh quang cho hắn.

Khi Lỗ Miễn bắt đầu thành công, những người phụ nữ bên cạnh hắn cũng ngày một nhiều thêm, họ ăn mặc lịch sự, nói năng tao nhã, như những cá thể thánh khiết nhất thế gian. Khi họ qua lại với hắn, thường đeo chiếc mặt nạ thanh cao, đòi mua này mua nọ, mà những thứ đắt tiền ấy Mỹ Hoan chưa bao giờ có được. Mỹ Hoan dùng loại keo xịt tiền rẻ nhất, buộc tóc bằng ruy băng, mặc quần áo tầm thường, chết vào một buổi chiều trước khi hắn trở nên giàu có.

Trong lúc cả nước đang rầm rộ chiến dịch “Tảo hoàng đả phi*,” tất cả khách làng chơi đều vội vã thể hiện sự đứng đắn của bản thân, thì Lỗ Miễn sát hại cô gái làng chơi thứ nhất, hắn muốn sử dụng phương thức trừu tượng và loại “nghệ thuật” phi thường này để cho những kẻ ngụy quân tử kia thấy một điều, có những cô gái làng chơi còn thánh khiết hơn cả bọn họ, các cô gái ấy cũng có những nỗi đau không muốn người khác biết, hoặc cũng đang cố gắng giúp đỡ một người khác hoàn thành mơ ước.

*Chiến dịch truy quét tại Trung Quốc chống các ấn phẩm đồi trụy, việc mua bán dâm, giải trí độc hại, xóa bỏ các ấn phẩm phi pháp, trái pháp luật – Dịch theo baike.

“Trong lòng tôi, Mỹ Hoan là người đẹp nhất, thế nên tôi không thể chọn những ả gái đứng đường xấu xí kia được. Tôi giết họ, thắt dải ruy băng mà Mỹ Hoan thích nhất lên tay họ, giống như chúa Jesu bị đóng đinh trên cây thánh giá, tôi muốn cứu rỗi họ. Họ vốn thánh khiết, cho nên không thể che đi thân thể, tôi muốn đưa họ trở lại trạng thái thuở sơ sinh, như vậy mới là sự tinh lọc.” Trong phòng thẩm vấn, Lỗ Miễn từ từ nói: “Tôi không ngờ sẽ có kẻ bắt chước tôi, hoặc cũng có thể hắn coi tôi như thần tượng, nhưng tôi căm ghét sự bắt chước ấy, hắn sỉ nhục tác phẩm của tôi. Tôi đã tinh lọc được ba Thánh nữ, đạt đến sự lý tưởng trong lòng tôi về tác phẩm này, vốn đã quyết định dừng tay, nhưng tôi phải chính danh cho bản thân và Mỹ Hoan. Khách sạn không còn là tấm vải vẽ của tác phẩm nữa, tôi lựa chọn nơi an toàn nhất — Nhà cũ của tôi, tôi dự định sáng tác lần cuối cùng, cho mọi người biết thế nào là Thánh nữ, cho nên mọi thứ nhất định phải hoàn mỹ.”

“Hoàn mỹ hoàn mỹ, là cung Xử Nử à…” Âu Dư Nặc nhỏ giọng lẩm bẩm nói xấu chòm sao nào đó.

“Đương nhiên, tôi dùng dải ruy băng mà Mỹ Hoan đã từng thắt trên tóc, tôi đã cất giữ nó rất lâu, vì đây là lần cuối cùng, nên tôi muốn cố gắng bỏ ra một trăm phần trăm sức lực. Chung quy nhà nghỉ cũng là nơi thuộc về người khác, nhưng nhà cũ là của riêng tôi, đây là tác phẩm cuối cùng mà tôi có thể sáng tác vì Mỹ Hoan, tôi hi vọng cô ấy có thể thấy được….” Lỗ Miễn chợt ôm mặt, nước mắt chầm chậm chảy dài giữa những kẽ tay.

Lúc bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Thư Tầm chợt hỏi Tả Kình Thương: “Anh nói xem, tội phạm có trình độ cao nguy hiểm cho xã hội hơn, hay tội phạm không được giáo dục tử tế đến cuồng bạo lực nguy hiểm cho xã hội hơn?”

“Cho dù quan điểm “Tội phạm trời sinh” có bị bao nhiêu người phản đối và bác bỏ đi nữa, anh vẫn luôn cho rằng, có những kẻ đã bước vào con đường phạm tội từ khi sinh ra. Cách giáo dục như nhau, khó khăn giống nhau, nhưng không phải tất cả mọi người đều chọn phạm tội để giải tỏa áp lực và sự đau khổ cho bản thân.” Tả Kình Thương vừa đi vừa nói, vẻ mặt bình thản, sự xuất hiện của anh khiến vụ án quấy nhiễu cảnh sát hơn mười năm tìm ra chân tướng, khả năng phá án thần kỳ của anh sẽ trở thành đề tài trong câu chuyện phiếm của rất nhiều cảnh sát, “Nói thực, anh cũng không có hứng thú với vấn đề làm sao để dẫn dắt người phạm tội trở lại con đường đúng đắn, anh vẫn luôn cho là, sự trừng phạt nghiêm khắc mới là phương pháp tốt nhất để ngăn chặn hành vi phạm tội. Ví dụ như, bắt tù chung thân một kẻ trộm xe đạp, tử hình một kẻ cung cấp thịt heo bệnh xào dầu trong cống, vậy tội phạm trộm cắp sẽ đột nhiên giảm mạnh, mà thực phẩm an toàn cũng mau chóng nhiều lên.”

“Em không đồng ý quan điểm ‘Tội phạm trời sinh,’ em vẫn cho rằng một số tội phạm có thể hối cải, trở thành con người tốt hơn nhờ giáo dục.” Thư Tầm lại có suy nghĩ khác, cô tin là khi ra tù Thư Phóng sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Có lẽ Tả Kình Thương cũng hiểu ý cô, thấp giọng hỏi: “Thư Phóng sao rồi?”

Thư Tầm cắn môi, “Lúc ở Vụ Kiều em từng đến thăm nó một lần, sức khỏe… xem như ổn.”

Tả Kình Thương gật đầu, không hỏi lại nữa.

Ngày kia sẽ phải bay về Thủ đô, nên đêm nay chi đội vốn muốn tổ chức một buổi ăn mừng chiến tích, đồng thời chia tay hai người họ, nhưng Tả Kình Thương khước từ, nói bản thân đã ở Minh Tề mấy ngày nhưng luôn bận rộn phá án, không có thời gian dạo quanh thành phố hay tới xem các điểm du lịch. Nhân mấy ngày rảnh rỗi, chi bằng đi dạo chơi đâu đó.

An Hải Hạp vừa nghe anh nói vậy, lập tức tính toán thu xếp xe và người đưa đón anh. Tả Kình Thương lại từ chối lần nữa, trong lúc An Hải Hạp đang phiền não thì Chúc Minh Nghiên bước lên nói với đôi chút kỳ vọng: “Chi bằng để tôi dẫn giáo sư Tả đi dạo, được không? Tuy tôi không phải người Minh Tề, nhưng khi bạn bè tới đây du lịch thì đều do tôi tiếp đón. Tôi biết ở đâu có đồ ăn ngon, có trò chơi thú vị.”

“Đúng đấy đúng đấy, làm gì có ai thông thạo đồ ăn ngon, chỗ chơi thú vị bằng cô…” Âu Dư Nặc vừa làm mặt hề vừa nôn mửa.

“Cậu nói gì đấy!” Mắt đẹp của Chúc Minh Nghiên trợn trừng.

“Không dám phiền pháp y Chúc, tôi tự đi cũng được.” Tả Kình Thương mỉm cười, nhưng lại nói bằng giọng điệu chắc chắn, miễn bàn thêm.

Chúc Minh Nghiên nghe anh gọi mình là “Pháp y Chúc,” ngẩn người trong thoáng chốc rồi bất chợt thấy âu sầu. Mọi người đều thấy được, lẳng lặng thở dài thương cảm cho cô ta, lqđôn,n, nhưng có thể thay đổi được gì đây? Xem ra Tả Kình Thương chẳng có chút hứng thú nào với đệ nhất mỹ nhân của Cục cảnh sát thành phố Minh Tề Chúc Minh Nghiên, trước giờ anh luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc giải quyết công việc chung, chỉ khi nào thảo luận về vụ án mới nói mấy câu với cô ta, trừ vụ án, anh chẳng bao giờ nhắc đến những chuyện riêng tư.

Khi quay lại phòng nghỉ trong khách sạn, Thư Tầm nhớ lại ánh mắt thất vọng của Chúc Minh Nghiên, cũng thấy hơi thương cảm. Cô tin là Chúc Minh Nghiên không có ý định quyến rũ Tả Kình Thương, tình cảm chỉ hơi vượt qua sự ái mộ và sùng bái một chút, muốn một mình cùng người đàn ông mình thích đi dạo Minh Tề, không ngờ anh lại lạnh lùng từ chối như vậy. “Anh từ chối một cô nhóc như vậy, hình như thẳng thừng quá đấy?” Thư Tầm không nhịn được nói.

“Anh nên nhận lời sao?” Tả Kình Thương chẳng quan tâm, dường như không hề tỉnh ngộ trước hành động khi nãy của mình.

“Ngày kia anh phải đi rồi, dù sao cũng cộng tác với nhau mấy ngày, Chúc Minh Nghiên dẫn anh ra ngoài chơi một lát cũng chẳng sao, đỡ phiền.”

“Em đang thử anh đấy à?”

“Em không có ý đó, chẳng qua em thấy… Anh không nên thẳng thừng như vậy.”

“Em quen anh bao nhiêu năm rồi, có khi nào danh dây dưa lằng nhằng, chần chừ lưỡng lự không?” Tả Kình Thương không có ý định về phòng của mình, sau khi Thư Tầm mở cửa, anh bèn bước vào như thói quen. Thực ra mà nói, mấy ngày nay anh vốn chẳng về phòng mình bao giờ, uổng phí tiền phòng.

“Như thể chỗ này của em là phòng anh không bằng, em thấy anh quả thực không phải người chần chừ lưỡng lự.” Thư Tầm im lặng nhìn anh, rồi lại thấy hơi buồn cười: “Có phải vì em đứng đấy nên anh cố ý diễn kịch không hả?”

“Ngày mai anh muốn đi dạo Minh Tề với e, không mong người khác làm phiền.” Hiếm khi thấy được Tả Kình Thương nghiêm túc nói chuyện, anh mở laptop, tìm kiếm địa chỉ cho thuê xe gần đây nhất. Với Thư Tầm mà nói, loại người có thiên phú chỉ cần một tờ bản đồ có thể đi bất kỳ đâu như Tả Kình Thương quả là khiến người ta khâm phục, tuy cô không phải người mù đường, nhưng trước giờ cũng không dám lái xe một mình tới những nơi xa lạ.

Thư Tầm hơi ngượng ngùng, ngồi xuống bên anh, “Minh Tề là thủ đô của gốm sứ, em muốn thử xem khả năng chế tác đồ gốm của bản thân tới đâu, cốc cũng tốt mà bình hoa cũng hay, nghe nói rất thú vị.”

“Cũng được đấy.” Tả Kình Thương gật đầu, ôm eo cô, kéo cô vào lòng anh một cách tự nhiên, lát sau, dường như anh vẫn chưa hài lòng với độ tiếp xúc này, bèn ôm cô ngồi vào lòng mình.

Thư Tầm đẩy anh mấy lần, không đẩy ra được, dụi dụi mũi, ngoan ngoãn ngồi yên nhưng vẫn còn hơi thẹn thùng. Nhớ ngày xưa, chỉ cần thấy xung quanh không có ai là cô đã hùng hùng hổ hổ ngồi vào lòng anh, không thì cũng ôm anh kể chuyện hi ha, chẳng bao giờ chịu ngồi yên đọc sách, thế mà giờ lại bắt đầu e thẹn. Cô đọc được một câu trên internet, nói rằng, hầu như tình cảm giữa hai người yêu cũ tái hợp đều sẽ không trọn vẹn được như trước, cuối cùng đều có kết thúc là chia tay, gương vỡ lại lành nhưng vết nứt vẫn mãi hiện diện ở đó. Còn Thư Tầm lại cảm thấy, dường như Tả Kình Thương còn thu hút hơn trước đây, chính cô cũng không còn là cô gái của ngày ấy, một tổ hợp vừa cũ vừa mới như thế không thể gọi là “gương vỡ” được.

Tả Kình Thương ôm cô một lúc, rồi tiện thể đẩy cô xuống giường, cả người đè lên…

***

(Tiếp theo):

Buổi tối, sau khi phối hợp với anh làm hai lần, Thư Tầm chạy vào phòng tắm trốn, mệt mỏi kiệt sức, đau khổ nhìn khuôn mặt ửng hồng, mái tóc rối tung của mình trong gương, cô cảm thấy anh có tinh lực dùng hoài không hết, dường như muốn bù lại toàn bộ mấy năm chia ly của hai người. Cô tắm rửa một hồi, rồi khoác khăn tắm ngồi trên nắp bồn cầu, lướt weibo trên điện thoại, chợt nhìn thấy một bài viết có tiêu đề “Đàn ông nhóm máu A – cung Ma Kết luôn cần mẫn siêng năng trên một số phương diện,” còn chưa xem hết một phần ba, Tả Kình Thương đã mở cửa bước vào, thấy cô ngồi trên nắp bồn cầu nghịch điện thoại, hiển nhiên thấy hơi khó hiểu.

“Nếu em nhớ không nhầm thì anh có nhóm máu A đúng không?” Thư Tầm hỏi phủ đầu.

“Ừ.” Tả Kình Thương ung dung nói.

Thư Tầm cào cào tóc, cam chịu để Tả Kình Thương ôm về.

Ngày hôm sau, Thư Tầm ngủ thẳng tới mười giờ mới dậy, Tả Kình Thương đã liên hệ xong với bên cho thuê xe tự lái và cửa hàng thể nghiệm làm đồ gốm DIY*. Thư Tầm mơ màng, ngơ ngác ngồi ở mép giường, nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi quay lưng với mình, ngẩn ra một lúc lâu mới hết “trạng thái đờ đẫn khi mới tỉnh dậy.”

*DIY là viết tắt của Do it yourself, chỉ đồ tự chế, tự làm.

Vì thời gian có hạn nên hai người họ chỉ tới tham quan viện bảo tàng một lát, Thư Tầm rất hứng thú với những thứ có niên đại mấy trăm ngàn năm này, còn Tả Kình Thương lại chỉ cưỡi ngựa xem hoa. Đúng, anh chỉ có hứng thú với những thứ liên quan tới chuyện phá án mà thôi. Khi Thư Tầm đang đứng trước một tác phẩm Bí Sắc Sứ*, say mê thưởng thức sự tỉ mỉ tài tình của những bậc thầy chế tác thời xưa, thì Tả Kình Thương lại đứng trước một ô triển lãm khác, ngắm nghía một hình cụ** thời Minh, trong ánh mắt có nét tán thưởng.

*Là một loại đồ sứ truyền thống của Hán tộc, được đặc chế để tiến cống triều đình, gọi tắt là “Bí sứ,” theo như bách khoa toàn thư giải nghĩa, từ “Sắc” trong tên gọi của loại sứ này ngoài ý nghĩa chỉ “màu sắc,” còn chỉ “phương pháp chế tác.” Còn từ “Bí” trong “Bí sắc” có nghĩa là “cơ mật,” “bảo mật.” Cho nên “Bí sắc sứ” có nghĩa là đồ gốm được tạo nên bởi phương pháp phối chế màu sắc bí mật.

**Dụng cụ người thời xưa dùng để tra tấn, hành hình phạm nhân.

Thư Tầm nhìn dáng vẻ này của anh, thầm nghĩ, anh mà sống ở thời cổ đại, nếu không làm bộ khoái, thì rất có khả năng sẽ trở thành một tên quan độc ác lưu tiếng xấu muôn đời, chính là loại quan hơi chút cũng bắt “Lôi ra hành hình.”

Thư Tầm bước đến bên anh, đưa tay quơ quơ trước mắt anh để lôi kéo sự chú ý về phía mình, sau đó sắc bén vạch trần: “Thực chất anh là người có khuynh hướng bạo lực!”

“Anh rất ít khi ra tay đánh người.” Tả Kình Thương lý luận bằng thực tiễn, đi tới bên cạnh xem một bộ hình cụ khác, khí chất tĩnh lặng và dáng vẻ đăm chiêu đầy học thức khi nhìn ô kính triển lãm, quả thực chẳng liên quan gì tới hai chữ “Bạo lực,” “Trừ khi kẻ đó vô lễ với em… Ví dụ như Vu Lương.”

Tuy Lỵ Nhã mới qua đời chưa đầy một tháng, nhưng Thư Tầm lại cảm thấy dường như cô ấy đã rời xa mấy vạn năm. Khi kén vợ kén chồng, các cô gái nhất định phải thật tỉnh táo, lê quý đôn,n, không thể bị tình cảm nhất thời khiến đầu óc mê muội. Tuy tình yêu thu hút con người vì sự cảm tính của nó, nhưng tình yêu không lý trí chưa chắc đã có một kết thúc đẹp như trong mơ.

Sau khi ra khỏi viện bảo tàng, Tả Kình Thương và Thư Tầm tới cửa hàng trải nghiệm đồ gốm DIY, vì cả hai đều là gà mờ nên không thể làm ra đồ vật quá phức tạp, Thư Tầm mân mê đến mức hai tay dính đầy đất sét, nhưng vô vẫn miệt mài làm không biết chán.

Cô nhớ tới trong bộ phim Ghost*** cũng có chi tiết nam nữ chính cùng nhau làm đồ gốm, tiếc rằng hai người họ đã sinh tử ly biệt. Thư Tầm nghiêng đầu nhìn Tả Kình Thương, anh đang chăm chú nặn hình từ đất sét, cảm giác vui mừng bất chợt khi tình yêu ngỡ đã trôi xa mà lại được tìm về lấp đầy cõi lòng cô.

***Một bộ phim nổi tiếng đã được đề cử cho rất nhiều giải Oscar, bộ phim kể về một tình yêu giữa hồn ma và một cô gái.

“Anh định làm gì thế?” Thư Tầm mỉm cười hỏi.

“Đừng quấy rầy anh.” Tả Kình Thương lạnh nhạt đáp.

Thư Tầm thấy mình tự chuốc bực vào thân, hừ lạnh một tiếng rồi nặn mạnh miếng đất sét trên đĩa quay, một chiếc cốc còn chưa thành hình đã bị cô phá hỏng. Cô vốn định tặng chiếc cốc này cho Tả Kình Thương, nhưng giờ thì thôi nhé! Thư Tầm hậm hực nghĩ một hồi, quyết định làm một cái bát tặng cho kẻ tham ăn Âu Dư Nặc.

Không thể phủ nhận, khi đàn ông tập trung làm một việc gì đó, trông anh ta vô cùng thu hút. Tính cách của Tả Kình Thương quyết định sự tập trung cao độ của anh với bất kỳ công việc nào, ví dụ như, khi phá án thì không yêu đương, khi làm việc thì không tán tỉnh, nghiêm túc đến độ cứng ngắc.

Tập trung làm một lúc, cuối cùng Tả Kình Thương cũng hoàn thành tác phẩm, Thư Tầm thấy khuôn hình kia hơi giống một cái bát. Tả Kình Thương liếc mắt nhìn tác phẩm của cô, rồi quay ra nhìn tác phẩm của mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ vui mừng vì hai người “tâm linh tương thông.”

“Vậy bây giờ anh có thể cho em biết anh đang làm gì được không?” Thư Tầm kiên nhẫn hỏi.

“Chậu cây.” Tả Kình Thương đáp rất nhanh, “Em than phiền là nhà anh không có sức sống, đề nghị anh trồng thêm cây cảnh, nên anh mới làm chậu cây này cho em.”

Thư Tầm sửng sốt: “Cho em?”

“Anh đã nói rồi, việc chăm sóc cây cỏ sẽ giao cho em.”

Thư Tầm chợt hiểu ra ý của anh — sau khi về Thủ đô, anh hi vọng cô sẽ chuyển tới nhà mình. Thư Tầm gãi đầu, chìm vào suy nghĩ. Cô vừa nghĩ tới tốc độ tiến triển trong tình cảm của hai người, vừa nghĩ đến cuộc sống sau này.

“Em cũng làm chậu cây sao?” Tả Kình Thương hỏi thêm để chắc chắn lại việc hai người họ “tâm linh tương thông.”

“À…” Thư Tầm nghẹn họng một lúc, nhìn tác phẩm của mình, sau khi thấy bát và chậu cây cũng chẳng khác nhau là mấy, bèn bình tĩnh đáp: “Ừ!”

Tả Kình Thương nghiêng người qua, liếc mắt nhìn rồi cau mày chỉ ra chỗ sai: “Dưới đáy chậu cây nên có một lỗ thông nước — Á Á, kinh nghiệm cuộc sống của em vẫn còn yếu hơn anh nhiều.”

Thư Tầm quay đầu đi nơi khác, làm bộ như không nghe thấy lời anh nói — Em vốn không định làm chậu cây mà!

Hai người họ đưa hai “chậu cây” đã được nặn thành hình cho nhân viên phục vụ của cửa hàng, vì mai phải về Thủ đô nên không thể chờ chậu cây được nung nóng và vẽ hoa đầy đủ, đành viết địa chỉ liên hệ rồi để cho cửa hàng hoàn thành nốt, hai người họ chỉ cần nhận hàng chuyển phát nhanh tới là được.

Tả Kình Thương cẩn thận mở cửa xe cho cô, sau khi cô ngồi vào, anh mới dựa vào cửa, thoáng mỉm cười, dịu dàng hỏi cô: “Em thích loại cây gì vậy?”

“Cây tiên nhân cầu.”

“Rất hợp với em.”

“Anh nghĩ em cũng cuồng công việc như anh chắc, vì quá bận nên chỉ nuôi được cây tiên nhân cầu?” Thư Tầm khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn anh.

“Không, em rất giống một cây tiên nhân cầu.” Tả Kình Thương đóng cửa xe, vòng sang phía bên kia để lên xe, vừa khởi động xe thì thấy Thư Tầm đang lườm mình. Anh khẽ nhướn mày, giải thích: “Tuy cầm trong tay khiến người ta đau nhức, nhưng anh vẫn sẽ không buông ra đâu.”

Thư Tầm biết mình nói không thắng được anh,quyết định giữ im lặng. Nhưng thực ra trong lòng cô cũng thấy hơi ngọt ngào.

Ngày hôm sau, những cảnh sát hình sự thuộc chi đội cảnh sát hình sự Minh Tề tham gia phá án đều tới sân bay tiễn họ. Lúc sắp qua cửa an ninh, Tả Kình Thương bỗng nắm chặt tay Thư Tầm, kéo cô vào lòng mình, trong khi mọi người còn đang trợn mắt há mồm kinh ngạc thì anh bình tĩnh nói với An Hải Hạp: “Cảm ơn chi đội đã tiếp đãi chúng tôi mấy ngày nay. Tạm biệt.”

Miệng Âu Dư Nặc đã há thành chữ O kép, sắc mặt Chúc Minh Nghiên hết biến từ hồng tới xanh, lại biến từ xanh tới trắng, đôi môi mím chặt khẽ run rẩy, dường như chỉ một giây sau là quay người chạy đi. An Hải Hạp cũng ngẩn ra một lúc, nhưng cố vờ như bình tĩnh, mỉm cười nói: “Giáo sư Tả công tư phân minh, quả thực khiến người ta được mở rộng tầm mắt, tạm biệt! Chúc hai vị bách niên giai lão!”

Thư Tầm vô cùng bối rối, như có kim chích trên lưng, cánh tay ôm chặt eo cô của Tả Kình Thương như mọc đầy gai nhọn, khiến cô cảm thấy lúng túng khó chịu. Cô không ngờ Tả Kình Thương sẽ đột nhiên tung ra chiêu này, công khai nói cho tất cả mọi người biết quan hệ của hai người họ.

Đàn ông là một loài động vật giống đực, khi gặp được người phụ nữ nào mà họ yêu thì dục vọng chiếm hữu và dục vọng chinh phục luôn rất mãnh liệt, chỉ hận không thể tuyên bố với cả thế giới bạn thuộc về anh ta, tốt nhất là đừng có kẻ nào tiếp tục tơ tưởng đến bạn nữa. Cho nên loại đàn ông dùng lý do “Sợ ồn ào phiên phức” để cố gắng che che giấu giấu quan hệ giữa bạn và anh ta trước mặt mọi người, nếu không phải anh ta chỉ coi bạn như người tình, thì tức là anh ta đã kết hôn.

Mấy ngày trước, để tình cảm riêng tư không ảnh hưởng tới công việc, trước khi vụ án kết thúc, Tả Kình Thương cố gắng giữ khoảng cách với Thư Tầm trước mặt cảnh sát trong chi đội, bây giờ hung thủ đã bị bắt, chuyện đầu tiên anh muốn làm đương nhiên là nói cho tất cả mọi người biết — Thư Tầm là người phụ nữ của anh.

An Hải Hạp bày tỏ: Nếu biết sớm thì tôi đã chẳng sắp xếp cho họ hai gian phòng.

Còn Chúc Minh Nghiên thì không nhắc tới Tả Kình Thương nữa, có người nói, sau khi giáo sư Tả rời đi, ngày hôm sau thấy viền mắt cô ấy hơi sưng đỏ.

Thông tin này không hề tầm thường, khi chi đội cảnh sát hình sự Minh Tề truyền tin này ra ngoài, mọi người đều kinh ngạc — Tả Kình Thương và Thư Tầm thế mà lại là một đôi!

Khi Lục Tử Khiên và Tiểu Vi nghe được tin này, đều choáng váng, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến hai người kia liên tục chĩa mũi nhọn về phía nhau, chỉ hận không thể đập chết đối phương. Lục Tử Khiên nói: “Chẳng lẽ đây chính là “không đánh không thân,” “oan gia vui vẻ” ư? Tiểu Vi cũng hùa theo: “Có lẽ giáo sư Tả và cô Thư lại nảy sinh tình cảm trong lúc phá án cùng nhau cũng nên… Nhưng tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi tình cảnh họ ở bên nhau sẽ ra sao nữa, quá quá quá lạ lùng!!”

E rằng chỉ có một mình Hồ Hiệu cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, trong mắt cô Tả Kình Thương và Thư Tầm quay lại với nhau là chuyện đương nhiên, bà chị ngốc của cô không nhận ra, nhưng cô thì thấy rõ rành rành, Tả Kình Thương vẫn yêu chị cô lắm lắm! Xem ra cũng sắp được đi ăn cưới rồi, Hồ Hiệu nghĩ, lại có lý do để mua quần áo mới rồi! Với việc này, Kỷ Phương Hủ – người vừa trở thành bạn trai cô thầm khinh thường, không khỏi nghĩ, từ phương trời xa xôi theo Hồ Hiểu tới Vụ Kiều định cư, chỉ số thông minh ngày càng bị kéo thấp!

Cuối cùng mọi việc cũng trở nên tốt đẹp, gương vỡ lại lành, người yêu nhau rồi sẽ đến với nhau. Lê quýđôn Thư Tầm cảm thấy bản thân đã bỏ phí mấy năm qua, không tính việc phải xa nhà lâu như vậy, dường như việc phá án cũng chẳng bằng được Tả Kình Thương, đi một vòng lớn rồi lại trở về bên anh, còn nguôi ngoai chuyện của em trai mình.

Thôi được, nể tình anh yêu mình sâu sắc như vậy, cứ theo anh đi!

Về sau, mọi người đều nói rằng, ngành điều tra hình sự thiếu đi một vị giáo sư Tả Kình Thương độc lai độc vãng, lại có thêm một đôi “phu thê đương”* là sự kết hợp hoàn hảo của điều tra hình sự truyền thống và tâm lý học tội phạm.

*Một đôi vợ chồng hỗ trợ, giúp đỡ, bổ sung các mặt khiếm khuyết cho nhau. Ngoài ra từ này cũng chỉ những đôi vợ chồng làm việc cùng ngành.

Ai thèm làm” phu thê đương” với anh? Thư Tầm vẫn hơi khó chịu, phong cách làm việc của anh và cô hoàn toàn khác nhau, đến giờ anh vẫn thường xuyên phủ định và nghi ngờ chuyên môn của cô, còn hơi có ý cạnh tranh. Sau này, tốt nhất anh đi đường Dương Quan của anh, cô vẫn đi cầu độc mộc của cô.*

*Anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi – Chỉ ai làm việc người nấy, không liên quan ảnh hưởng tới nhau.

Thư Tầm vừa nhận thêm các vụ án để luyện tập, vừa dạy môn Phân tích thực tiễn tâm lý tội phạm ở Đại học Điều tra hình sự, vì học viên nam ở Đại học Điều tra hình sự rất đông, nội dung dạy học của cô lại có sự tương giao quốc tế, quan trọng nhất là cô lại trẻ tuổi xinh đẹp, nên học viên tới học môn của cô rất đông. Trong mắt các nam cảnh sát hình sự tương lai ở Đại học Điều tra hình sự, giáo sư Tả vừa nghiêm khắc vừa khó gần, còn cô Thư tuy cũng hiếm khi cười, nhưng khí chất lạnh lùng xinh đẹp này lại khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe theo đó!

Trong suy nghĩ của các học viên nam, lẽ ra cô Thư phải ở bên một chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời, còn giáo sư Tả nên tìm một cô vợ nhỏ ngoan hiền xinh đẹp mới đúng.

Mỗi đồng xu đều có hai mặt, các học viên nam ấy không biết rằng, giáo sư Tả nghiêm khắc lạnh lùng trong lòng bọn họ, trước mặt cô Thư cũng ngoan ngoãn biến thành một con cún lớn mà thôi.

***

Cho dù Tả Kình Thương luôn ngỏ ý mới Thư Tầm tới nhà anh ở, nhưng Thư Tầm ngẫm nghĩ một thời gian vẫn quyết định thuê một căn nhà nhỏ ở gần trường, chỉ tới nhà Tả Kình Thương ở hai ngày cuối tuần. Căn nhà mà cô thuê ở ngay cạnh đồn cảnh sát nên rất an toàn, Tả Kình Thương cũng không phản đối. Thứ nhất, có rất nhiều tội phạm hận anh thấu xương, nếu biết mối quan hệ thân mật giữa anh và Thư Tầm, e rằng chúng sẽ thừa cơ xuống tay với cô; thứ hai, anh muốn chờ Thư Tầm quen với cuộc sống của giảng viên đại học rồi sẽ tính sau.

“Hai người định kết hôn ngầm đó hả.” Hồ Hiệu gọi điện tới buôn chuyện.

“Chị vẫn chưa kết hôn, hơn nữa chị cũng chẳng có hứng thú với chiếc váy cưới nặng phát khiếp còn bung xòe đủ lớp kia.” — Một hôm nào đó, Thư Tầm kiêu kì lạnh lùng nói với cô em họ Hồ Hiệu qua điện thoại, bèn nhận được một tràng líu ríu khó hiểu của Hồ Hiệu. Trong khi Hồ Hiệu còn muốn lảm nhảm thêm vài chuyện lặt vặt thường ngày, Thư Tầm chỉ nói một câu “Chị phải đi họp đây,” rồi cúp máy luôn.

Hồ Hiệu tức gần chết, lập tức gửi tin nhắn cho Kỷ Phương Hủ trong tâm trạng u ám: “Chị em cũng biến thành kẻ cuồng công việc rồi! Ngày xưa chị ấy còn khinh thường anh rể là người cuồng công việc chứ! Lòng phụ nữ đúng là kim nơi đáy biển!”

Thư Tầm chuyển điện thoại về chế độ im lặng, thực ra cô chẳng thích thú gì với lễ khen thưởng vô vị này của trường học, nhưng thông báo có viết, toàn bộ giảng viên công chức đều phải tham gia, cho nên bạn có thể thấy được một vài giáo viên lớn tuổi tóc trắng xóa, nữ phụ đạo viên* đang mang bầu, giảng viên bị cảm do thời tiết thay đổi cũng đều ngoan ngoãn xuất hiện ở hội trường lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.