Lấy Vợ Phải Lấy Nhàn

Chương 1



Nếu như hỏi Bình Hi Khang: “Ai là người lười nhất trên thế giới?” Anh nhất định sẽ không chút do dự mà nói: “Lâm Tiểu Trư!”

Tiếp tục hỏi anh “Vậy ai là người xấu nhất trên thế giới?” Anh sẽ khẳng định không chút nghĩ ngợi: “Lâm Tiểu Trư!”

Vậy thì “Ai là người may mắn nhất trên thế giới?” Anh nhất đinh sẽ thốt lên vẫn là cái tên này: “Lâm Tiểu Trư!”

Lâm Tiểu Trư sao lại không phải là người may mắn nhất trên đời được chứ? Chỉ luôn gặp may mắn, chỉ luôn thấy hạnh phúc, nhất là khi gặp được một thanh mai trúc mã chất lượng tốt như anh vậy, chịu đựng được xấu tính và lười biếng của cô. Trên đời này, nếu muốn tìm một người may mắn hơn cô, anh sẽ lập tức tặng Lâm Tiểu Trư cho người đó, thay mình trở thành người bất hạnh nhất trên đời!

Lâm Tiểu Trư, tên cô chắc chắn không phải như vậy, cũng không thật là một cái đầu heo, mặc dù vô cùng nhiều tập tính của heo thể hiện trên người cô. Sở dĩ cô trở thành heo, ba phần là ý trời, còn lại bảy phần là tự mình gây nên.

Tên cô ấy vốn là Lâm Xảo Tiêm, một cái tên được đặt cực kì nhầm lẫn, nếu như nhìn từ cơ thể Tiểu Trư càng thấy không chút thích hợp. Từ mười sáu tuổi tới nay, cô vẫn bị người ta nghi ngờ. Theo như Bình Hi Khang có nói chính là cô vĩnh viễn dừng lại ở ba mươi tuổi, khi còn trẻ không thấy tuổi trẻ, già rồi cũng không dễ dàng nhìn thấy vẻ già. Hình dáng lớn lên ra sao còn có thể suy nghĩ.

Bề ngoài không đỡ được, đó là ý trời, căn bản là không thể chống lại, có thể tha thứ. Vậy nếu ngài cố gắng thì có thể xinh đẹp hơn sao? Xin lỗi nhé, không có đâu!

Ước nguyện lớn nhất của con người này là —— “ngồi ăn rồi chờ chết”. Thờ phụng tuyên ngôn —— “có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, cho dù nhất định phải đứng, cũng phải tìm chỗ có tường mà dựa vào”.

Cho nên gọi cô là heo có thể nói là “thuận theo ý trời”!

Bình Hi Khang chưa bao giờ hối hận biệt danh mình đặt cho cô ấy, cho dù sau này cô có gọi anh là “cưng ơi”, anh vẫn gọi yêu là Tiểu Trư, cô chính là một con heo.

***

Bình Hi Khang, sinh ra trong một gia đình trí thức, từ nhỏ đến lớn ăn nói văn minh, hiểu biết lễ phép, lại thích học tập, yêu lao động, tiêu chuẩn chuẩn mực của một đứa con ngoan. Hàng xóm láng giềng dạy dỗ con mình cũng sẽ nói: “Nhìn Hi Khang nhà người ta đi, nhìn lại mày đi, lúc nào thì mày mới có thể giống nó, mẹ mày ngủ rồi cũng có thể cười mà tỉnh lại.”

Ngày hôm nay cũng chẳng có gì khác thường. Tan học, cha tới đón anh, đi ngang qua chợ bán thức ăn mua đồ ăn cho bữa tối. Cha lái xe đèo anh về nhà. Trên đường thỉnh thoảng có đụng phải người quen, chào hỏi tán gẫu đôi câu thì về đến nhà. Ba mẹ nấu cơm, anh làm bài tập, thời gian chẳng lệch mấy thì cũng hoàn thành, một nhà ngồi ăn cơm với nhau. Cơm nước xong xuôi, đã đến thời gian đi dạo tản bộ như thường lệ.

Tất cả đều bình thường, ở nơi nhà quê chó gà không phân này, nhà anh ở trong một chung cư được đơn vị của cha phân cho, hàng xóm cũng vậy. Bởi vì giữa các phòng cách âm không tốt, nếu nhà ai nói chuyện lông gà vỏ tỏi*, hôm sau sẽ truyền khắp cả chung cư. Mà mỗi ngày đi dạo sau bữa tối chính là một ‘cuộc mít-tinh tám nhảm’.

(*Lông gà vỏ tỏi: chuyện vô ích)

Hi Khang không phải là thích đi dạo như thế này. Vì mỗi lần, các bác người lớn kia đều xoa đầu anh, hâm mộ cha mẹ anh mà nói:

“Nghe nói Hi Khang nhà bác lại đứng đầu cuộc thi lần này, tiểu quỷ thối nhà tôi được một nửa tiền đồ của con trai bác tôi cũng mãn nguyện rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Hi Khang sau này nhất định có thể thi đỗ đại học danh tiếng.”

“Hi Khang nhà bác có tiền đồ như vậy, các bác sau này không phải lo nghĩ gì.”

…v…v…

Cha mẹ thì chỉ khiêm nhường nói: “Ai nha, khi còn bé xuất sắc chưa chắc lớn lên thì như thế nào, còn chưa biết sau này nó thế nào cơ mà.” Mà thực tế bọn họ vô cùng hãnh diện, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện tích cực đi dạo mỗi ngày như vậy. Bình Hi Khang mặc dù không thích bị cha mẹ khoe giống như khoe huy chương, nhưng anh là đứa trẻ hiểu chuyện biết nghe lời, không thể làm gì khác hơn là mỗi mỗi ngày theo ra ngoài một lúc.

Hôm nay, theo thường lệ, mọi người vừa vây quanh anh vừa khen anh, khen xong còn véo tai con mình mà dạy dỗ: “Sao con không học Hi Khang một ít đi chứ?”

Anh biết là những đứa bé kia cũng không thích anh, anh cũng không quan tâm, chỉ một câu thôi: “Hạc giữa bầy gà”. Anh tự giác về sự ưu việt của mình, chỉ không để lộ ra, để tránh mất phong độ.

Lúc này có hai cái đùi to đùng đạp vào anh như sấm dậy đất bằng, khiến anh rơi vào bụi bặm.

“Ha ha, nó chính là Tế Khang*, là thứ cho heo ăn nha.” Chẳng biết từ lúc nào lại nhảy ra một bé con mập mạp càn rỡ ngửa đầu cười to, các bác lớn chung quanh sửng sốt một chút cũng bắt đầu cười. Những đứa bé kia cười rất sảng khoái.

(*Hi Khang: phiên âm: xi kang

Tế Khang: phiên âm: qi kang

Trong tiếng Trung, “x” và “q” đọc gần giống nhau, nếu không nghe rõ sẽ nhầm lẫn.“Khang” trong “Tế Khang” là “cám” ~> Tế Khang tạm dịch là “cám cho heo” ~> đọc gần giống Hi Khang ~> ý trêu chọc bằng cách chơi chữ đồng âm.

Cảm ơn Mã đã cung cấp :”>)

Quả thực là vô cùng nhục nhã! Hi Khang từ lúc nào bị người ta đối đãi như vậy? Mặt anh đỏ lên, trong lòng cực kỳ tức giận, căm tức con bé mập mạp kia, chỉ thấy mặt cô bé tròn trịa, đôi mắt tròn trịa, đầu mũi tròn trịa, thân thể tròn trịa, giống y như Đôrêmon* mà Hi Khang thích nhất khi còn bé. Chẳng qua là nhìn nụ cười man rợ thật sự làm cho người ta khó chịu, Hi Khang rốt cục hiện ra thói quen không giống với anh từ ngày xưa, giận dữ phản kích, “Bạn nói nhảm! Bạn mới là heo!” Thực ra câu ra đến miệng, anh đột nhiên đổi ‘mèo’ thành ‘heo’, bởi vì cảm thấy “cậu mới là mèo” rất không có lực sát thương.

(*…giống y như Đôrêmon: Ý nói Tiêm Tiêm béo tròn, giống nhân vật Đôrêmon “mặt cô bé tròn trịa, đôi mắt tròn trịa, đầu mũi tròn trịa, thân thể tròn trịa…”)

Thật là một câu thành hiện thực, sau lại anh thật sự bị heo nhỏ này ăn.

Nụ cười đắc ý trên khuôn mặt nhỏ mập rút đi, cô bé trợn tròn đôi mắt vốn đã rất tròn, căm tức nhìn anh, há mồm mắng trả: “Cậu mới là con heo thối!”

Bỗng một bàn tay đưa ra xoa trên cái đầu bé mập ấy vài cái, “Tiêm Tiêm, con thật không có lễ phép! Còn không mau xin lỗi!” Hi Khang thấy một cô rất đẹp đang dịu dàng cười với anh, lúc ấy trong đầu anh nghĩ đến chính là như đang tắm gió xuân.

Bé mập cong cong cái miệng, làm nũng lắc lắc tay cô xinh đẹp ấy: “Không, mẹ ơi, cậu ta cũng mắng con mà.”

Cái gì? Bé mập này là con của cô xinh đẹp? Không giống, nhất định là nhặt được về, nếu không cô xinh đẹp cũng thật là đáng thương. Hi Khang nghĩ như thế.

Lúc này, cha cùng một người tới, giới thiệu cho mọi người, Hi Khang vừa nhìn cũng biết chú ấy là cha của bé mập, chính là một Đôrêmon lớn nữa.

Thông qua giới thiệu, Hi Khang biết bác Đôrêmon họ Lâm, là bạn học của cha, vừa mới điều đến đơn vị của cha, hôm nay vừa đến, ở tầng trên nhà bọn họ. Bác gái đẹp kia là vợ của chú Lâm, mà bé mập kia, tên là Lâm Xảo Tiêm, là con gái của họ.

Nghĩ đến bé mập ấy, Hi Khang nhớ tới liền quay sang nói với cha chuyện vừa rồi, cô bé còn chưa xin lỗi mình, tiếp theo căm tức nhìn cô bé. Nhìn người lớn đang bận rộn hàn huyên, anh quệt miệng nói với cô bé: “Nhìn bạn như vậy mà gọi là Xảo Tiêm*? Gọi Tiểu Trư** mới đúng đó.”

(*Xảo Tiêm: nhỏ và dài

**Tiểu Trư: heo con)

“Hừ, tên của cậu đẹp lắm sao, Hi Khang?! Vừa nghe biết ngay là quỷ hẹp hòi, cậu mới là thức ăn cho heo ý!”

“Bạn, ngươi mới là Tiêm Trư, mập như vậy!”

“Cậu là cái loại tiểu nhân hèn hạ chỉ biết công kích người khác.”

“Bạn mới là tiểu nhân hèn hạ!”

Hai người giống con nghé con phải húc nhau mới chịu được, hung tợn nhìn nhau chằm chằm, hai đứa bé thật ồn ào. Gia đình đôi bên khách sáo nhìn chuyện không tốt mới tới khuyên can.

Bà Lâm kéo Lâm Xảo Tiêm, “Con lại đi trêu chọc cậu ấy rồi? Còn không mau xin lỗi, nếu không ngày mai mẹ sẽ không làm gà tam bôi* đâu.”

(*Gà tam bôi: một món ăn vào mùa lạnh, chi tiết và cách làm xem tại đây)

“A! Đừng mà mẹ, con nói xin lỗi đây.” Bé mập lập tức khuất phục, xin lỗi Hi Khang một câu như có lệ, “Xin lỗi nha.” Vừa quay đầu sang phía mẹ, trơ mặt cuốn lấy mẹ, “Mẹ ơi, ngày mai nấu súp cá trích được không?”

Bà mẹ bên kia cũng kéo Hi Khang: “Hi Khang, chú ý một chút, con đừng học thô lỗ giống mấy đứa trẻ nghịch ngợm khác như vậy.” Mẹ là người Thượng Hải điển hình, nghe nói cô Lâm cũng là người không giỏi kìm nén mà dễ dàng để lộ ra cảm xúc của mình.

Cô Lâm hình như không nghe ám thị trong lời nói của bà, gật đầu: “Không sao, không sao, nha đầu nhà em rất thô lỗ. Tiêm Tiêm, con phải học tập Hi Khang, nho nhã một chút.”

Mà lực chú ý của Lâm Xảo Tiêm lại bị những vật khác hấp dẫn, cũng không thèm nhìn Hi Khang một cái, giật giật tay mẹ, “Mẹ ơi, phim hoạt hình bắt đầu rồi, chúng ta về nhà đi.”

Cô Lâm tương đối cưng chiều con gái, lập tức gọi chú Lâm, “Ông xã, đến giờ chiếu phim hoạt hình rồi.”

Chú Lâm như nghe thấy chỉ lệnh của tướng quân, lập tức đưa vợ con chào tạm biệt mọi người, sau đó cùng nhau trở về.

Hi Khang ở phía sau cười nhạt, Tiểu Trư kia lớn như vậy còn xem phim hoạt hình, thật là trẻ con.

Thật ra thì, không chỉ Tiểu Trư, cha mẹ cô bé dù đã lớn hết nhưng cũng vẫn thích xem.

Hi Khang vô duyên vô cớ bị cười nhạo, tâm tình chẳng lấy gì làm vui vẻ. Mà mẹ cũng thấy mất hứng, cho nên người nhà họ Lâm đi không bao lâu, Hi Khang cũng về nhà thật sớm.

Về đến nhà, lần đầu tiên anh thể hiện tính tình của một đứa trẻ đối với cha, “Cha, tại sao lại cho con một cái tên khó nghe như vậy.”

Mẹ cũng không vui nói, “Đúng vậy, sao anh lại đặt tên như vậy chứ? Khó nghe muốn chết.”

Chỉ có cha trăm miệng cũng hết đường chối cãi, “Anh lấy cái tên này không phải là hy vọng con của anh kiện kiện khang khang* sao, có gì không đúng? Mấy năm trước không phải vẫn thấy hay sao?”

(*kiện kiện khang khang: hoàn toàn khỏe mạnh)

Mẹ trở nên tức giận, “Là anh không biết nhìn người, xem bạn thân của anh tới là hạng người gì? Cả nhà kia đều có bệnh.”

“Chuyện này, lão Lâm nghiệp vụ không tệ.” Cha cười khổ, sao mà nhà lão Lâm vừa đến đã khiến cho nhà anh ở không yên? Xem ra sau này cũng phải kiểm tra chất lượng bản thân, đồng thời cũng phải kiểm tra chất lượng người nhà.

Hi Khang buồn bực cả một buổi tối, nghĩ đến về nhà trông thấy những đứa bé kia bàn luận xôn xao ở phía sau, vừa nói linh tinh vừa cười “hi hi” đã cảm thấy trước mắt một mảng màu đen. Càng nghĩ càng cảm thấy bi thảm, hận Tiểu Trư kia chết đi được, đồng thời cũng giận cha mẹ, nếu không đi tản bộ cũng sẽ không có chuyện như vậy. Sau này thà rằng bị mẹ mắng, cũng tuyệt đối không đi tản bộ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.