Thích Vĩ cầm chi phiếu trong tay một
lần nữa bỏ vào trong tay Thích Vi Vi. “Vi Vi, ba biết con không
thiếu tiền, cũng không cần số tiền này, nhưng đây là một chút
tâm ý của ba, hi vọng con nhận lấy, không hy vọng con từ chối.”
Thích Vi Vi cầm tờ chi phiếu này có
chút cảm giác phỏng tay, cô không muốn lấy, thật sự không muốn
lấy. Nhưng mà đem chi phiếu trả lại cho ba giống như khiến cho
ông bị bẽ mặt, cô cũng không muốn Dương Vũ Tình dễ chịu, nghĩ
một lát cô đem tiền đưa cho mẹ. “Mẹ, số tiền này mẹ cầm đi.”
“Được, mẹ sẽ thay con cầm.” Bà Thích
biết cô đã hết sức nhượng bộ, có một số vết nứt cần phải
có thời gian để hàn gắn.
“Khi nào kết hôn thì báo cho ba biết
một tiếng.” Thích Vĩ nhìn đứa con gái hiểu chuyện trước mắt,
cảm xúc nói không nên lời, ông có con trai, có con gái nhưng
không cách nào hưởng thụ hạnh phúc cha con.
“Chuyện đó nói sau.” Thích Vi Vi chỉ
thản nhiên nói một câu, trong lòng vẫn không thể tha thứ ông, có thứ tình cảm không thể dùng tiền có thể bù đắp được.
“Vậy ba đi trước.” Bị con gái trực
tiếp cự tuyệt, trên mặt Thích Vĩ có chút chua xót, dẫn Dương
Vũ Tình rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng thê lương của ba,
trong lòng Thích Vi Vi cũng có chút chua xót, thế nhưng cô không
rõ vì sao ông lại vì người đàn bà kia mà vứt bỏ vợ con.
“Được rồi, Vi Vi, Hạo Thiên, buổi trưa hai đứa ở lại đây ăn cơm, mẹ làm món sở trường cho hai đứa
ăn.” Bà Thích nhìn thấy bộ dạng xám xịt của bọn họ thì rất vui vẻ, oán khí trước kia rốt cục đã phát tiết ra ngoài.
“Vâng, mẹ muốn con đi cùng không? Con đặc biệt muốn thử cảm giác đi chợ mua đồ ăn.” Uông Hạo Thiên lấy lòng nói.
“Không cần, con ở nhà với Vi Vi đi.” Bà Thích nở nụ cười, chỉ sợ anh còn chưa từng đi chợ mua rau đâu.
Sau khi mẹ đi, Thích Vi Vi mới nhẹ
nhàng tựa vào trong ngực của anh thở phào. “Cửa của mẹ cuối
cùng đã qua, chỉ là không biết bác Hoàng có thể tha thứ cho em
không.”
“Đừng lo lắng, tất cả đã có anh
rồi. Trước đây anh cùng Hoàng Thiên Tứ đã gặp mặt.” Uông Hạo
Thiên ôm lấy cô, đột nhiên đề nghị nói: “Vi Vi, không bằng em đối với Hoàng Thiên Tứ giống như anh cùng với Daisy, thế nào?”
“Thế nào cái gì?” Thích Vi Vi không rõ nhìn anh.
“Ý của anh là nói, không bằng em
nhận ba mẹ Hoàng Thiên Tứ làm ba mẹ nuôi, như vậy anh ta vẫn là anh Thiên Tứ của em, hai nhà vẫn biến thành người một nhà.”
Uông Hạo Thiên nói, làm như vậy là biện pháp tốt nhất.
“Đúng vậy.” Hai mắt Thích Vi Vi tỏa
sáng, ôm cổ của anh. “Thông minh, thưởng cho một cái.” Nói xong
hôn anh một cái.
“Thưởng cho nhiều một chút được không?” Uông Hạo Thiên lòng tham không đáy nâng mặt của cô.
“Không được, đừng làm loạn, mẹ em sắp về rồi.” Thích Vi Vi mỉm cười tránh anh.
Lúc ăn cơm bọn họ đem ý nghĩ này
nói với mẹ, bà rất ủng hộ. Vì thế cô liền gọi điện thoại
cho Hoàng Thiên Tứ.
Hoàng Thiên Tứ vừa nhận được điện
thoại của cô liền vội vàng chạy từ trong công ty lại đây, đã
nhìn thấy cô cùng Uông Hạo Thiện ngồi ở chỗ kia, lập tức đi qua
hỏi: “Vi Vi, em đã trở về, ở bên ngoài sống có được không?”
“Thiên Tứ, anh ngồi xuống trước đi. Em rất khỏe.” Thích Vi Vi thật cảm động sự quan tâm của anh, cho
dù mình phản bội anh, anh vẫn quan tâm mình trước sau như một.
Uông Hạo Thiên thấy anh quan tâm cô như vậy có chút ghen, vẫn là ngồi ở một bên không ngắt lời bọn họ.
“Vi Vi, rốt cuộc em đi đâu vậy?” Hoàng Thiên Tứ nhìn bộ dạng cô hoàn hảo vô khuyết cũng yên tâm.
“Vân Nam, em đi Vân Nam.” Cô nói.
“Vân Nam?” Hoàng Thiên Tứ nhìn cô, cô
luôn muốn đi Vân Nam, vốn dĩ trước kia mình liền định nếu như
mình cùng Vi Vi kết hôn sẽ đi du lịch hưởng tuần trăng mật ở
Vân Nam.
“Thiên Tứ, sau khi em đi, anh giải
thích với hai bác như thế nào? Bọn họ có tức giận không?”
Thích Vi Vi quan tâm nhất chính là điều này.
“Trước kia anh đã nói với bọn họ là anh yêu người khác, lần này nói, khiến em tức giận bỏ đi, cho
nên bọn họ chửi mắng anh một trận. Em không cần lo lắng.” Hoàng Thiên nói, anh đương nhiên sẽ không để cho ba mẹ tức giận cô.
“Cám ơn anh, Thiên Tứ. Anh luôn suy
nghĩ cho em như vậy, lần này trở về em muốn cùng anh ấy kết
hôn.” Thích Vi Vi nói xong, nhìn qua Uông Hạo Thiên ở bên cạnh.
“Chúc mừng anh.” Khóe môi Hoàng Thiên
Tứ lộ ra một nụ cười chua sót, nhưng chuyện này chính mình đã
sớm nghĩ đến.
“Hoàng Thiên Tứ, tôi vẫn luôn không có cám ơn anh, đúng không? Cám ơn anh nói cho tôi biết Vi Vi mang
thai.” Giờ phút này Uông Hạo Thiên thật chân thành cảm ơn, bằng
không anh còn không biết làm sao bây giờ đâu.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi không phải
cam tâm tình nguyện. Nếu có thể tôi sẽ không đem Vi Vi nhường cho anh, nhưng mà bây giờ anh cũng đừng vội đắc ý, nếu anh đối xử
với Vi Vi không tốt tôi sẽ cướp lại cô ấy.” Hoàng Thiên Tứ cố
ý uy hiếp nói.
“Anh chắc chắn sẽ không có cơ hội này đâu. Hôm nay đến tìm anh là muốn bàn bạc với anh một chuyện.”
Uông Hạo Thiên nói.
“Chuyện gì?” Hoàng Thiên Tứ nhìn bọn họ.
Uông Hạo Thiên cầm tay cô: “Vi Vi vẫn
thường nói anh luôn giúp đỡ cô ấy vào những lúc khó khăn nhất, cô ấy không muốn bởi vì cô ấy gả cho tôi mà mất đi quan hệ
với anh. Trong lòng cô ấy cũng luôn cảm giác có lỗi với anh,
thực lòng mà nói, tôi cũng không muốn để cho cô ấy mất đi một
người bạn thân thiết như vậy, cho nên tôi nghĩ để cho cô ấy nhận
ba mẹ của anh làm ba mẹ nuôi. Hai người vẫn sẽ là người một
nhà, chẳng qua chỉ là thay đổi một phương thức khác mà thôi,
không biết anh có đồng ý không?”
“Thiên Tứ, anh đồng ý không?” Quả thật
Thích Vi Vi có chút lo lắng, sợ anh cho là mình đổi một phương
thức khác để báo đáp anh.
Hoàng Thiên Tứ nở nụ cười “Có phải
anh trèo cao rồi không? Có điều, anh đồng ý, anh vĩnh viễn vẫn
là anh Thiên Tứ của em.”
“Cám ơn.” Thích Vi Vi cũng cười, nụ cười phát ra từ trong đáy lòng.
“Được rồi, nếu như vậy thì hai người tìm một thời điểm thích hợp đi thăm hỏi một chút.” Uông Hạo
Thiên cũng rất vui mừng.
“Không bằng ngay chiều nay đi. Vi Vi, em cùng với anh về nhà.” Hoàng Thiên Tứ đề nghị nói.
“Được.” Thích Vi Vi gật đầu, quay đầu nói với anh: “Hạo Thiên, lúc này anh không nên đi cùng, chờ bọn
em giải thích rõ ràng mọi chuyện trước, tránh cho càng làm
càng loạn.”
“Được rồi, vậy anh ở bên ngoài chờ em.” Uông Hạo Thiên đồng ý.
“Tôi nghĩ anh vẫn nên về nhà trước,
ba mẹ tôi nhất định sẽ giữ Vi Vi ở lại ăn cơm tối, chờ ăn cơm
xong tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” Hoàng Thiên Tứ nói.
Uông Hạo Thiên nhìn cô, thấy cô gật đầu mới lên tiếng: “Vậy cũng được.”
Ông bà Hoàng nhìn thấy Vi Vi xuất
hiện đều là vẻ mặt áy náy, cầm lấy tay cô không ngừng giải
thích: “Vi Vi, đều là Thiên Tứ không tốt, chúng ta đã mắng nó
rồi, con đừng để ý, cố gắng chăm sóc sức khỏe, đứa bé là quan
trọng nhất.”
“Không đâu ạ.” Thích Vi Vi vội vàng phủ nhận. “Chú, dì, là con không tốt, thật ra con cũng thích người khác.”
Câu nói này khiến cho bọn họ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn cô hỏi: “Con cũng thích người khác,
rốt cuộc sao lại thế này?”
“Để cho con nói đi.” Hoàng Thiên Tứ
tiếp nhận câu chuyện. “Trước kia, lúc vẫn còn đi học, bọn con
vẫn cho rằng bọn con yêu nhau, mãi cho đến sau khi tốt nghiệp,
tiếp xúc với nhiều người, bọn con mới phát giác ra giữa chúng con chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Nhưng mà ai cũng ngại không muốn mở miệng nói chia tay, cứ như vậy vẫn kéo dài cho đến
lúc mọi người cứ nghĩ rằng bọn con yêu nhau. Lần trước Vi Vi
mang thai, đứa bé không phải là của con nhưng mà dì Thích đương
nhiên nghĩ là của con, cho nên mới nói cho mọi người. Mọi người lại một lòng một dạ chuẩn bị hôn lễ cho bọn con, nhưng mà
bọn con ai cũng không muốn, sau đó mới nói thẳng với nhau, chỉ
là, lại sợ nói sẽ khiến cho mọi người đau lòng, cho nên dưới
tình thế khó xử này Vi Vi mới bỏ đi.” Đây là từ lúc ở trên
đường anh cùng với Vi Vi đã thương lượng tốt lý do, chỉ có như
vậy bọn họ mới không nói cái gì, dù sao bọn họ ai cũng sai.
Nhà họ Hoàng, mọi người càng nghe sắc
mặt càng khó coi, thì ra đứa bé trong bụng của cô không phải
là của Thiên Tứ, hại bọn họ đau lòng lâu như vậy.
“Chú, dì , thật xin lỗi! Con không
phải cố ý muốn khiến cho mọi người đau lòng, nên xin hãy tha thứ cho con.” Thích Vi Vi cúi đầu thật thấp.
“Đứng lên đi.” Bà Hoàng đỡ lấy cô,
trách cứ bọn họ: “Cái này cũng không thể hoàn toàn trách con
được, Thiên Tứ cũng có sai. Hai đứa đã không yêu nhau vì sao
không nói rõ với chúng ta, chúng ta là người không thấu tiình
đạt lý sao.”
“Lần này các con thật sự là gây ra
sai lầm lớn, các con có biết hôn lễ đột nhiên hủy bỏ, thân
thích, bạn bè sẽ nói như thế nào không? Chúng ta cũng không
biết nên giải thích như thế nào.” Ông Hoàng vẫn có chút tức
giận.
“Ba, là chúng con không lo lắng chu toàn, thực hiện thiếu ổn thỏa.” Hoàng Thiên Tứ chủ động nhận sai.
“Được rồi, mọi chuyên đã đến nước
này chúng ta còn có thể làm sao được, cũng không thể đánh
mắng các con.” Ông Hoàng nói, mọi chuyện cũng chỉ có thể mặc
kệ đến đâu thì đến thôi.
“Chú, dì, thật ra hôm nay con đến,
đầu tiên là xin hai người tha thứ, thứ hai là có một điều
thỉnh cầu, hi vọng hai người sẽ đáp ứng.” Thích Vi Vi nói.
“Chuyện gì? Con nói đi, cho dù chúng
ta không thể làm người một nhà, chúng ta vẫn là hàng xóm tốt
mà.” Bà Hoàng nhìn cô nói.
Thích Vi Vi tươi cười nhìn bà: “Dì,
con luôn cảm kích hai người vào thời điểm con khó khăn nhất
giúp đỡ con cùng với mẹ, nếu như không có hai người, không có
Thiên Tứ con thật sự không biết nên làm như thế nào. Loại tình
cảm này không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân, cảm
tình rất nhiều, cũng rất trân quý, con thật sự muốn trở thành
người một nhà với hai người. Tuy rằng không thể gả cho Thiên Tứ nhưng mà con vẫn hy vọng cùng hai người trở thành người một
nhà, cho nên con muốn nhận hai người làm cha mẹ nuôi, không biết
hai người có nguyện ý nhận đứa con gái này không?”
Ông bà Hoàng ngây ngẩn cả người, không
nghĩ vấn đề cô đưa ra lại là vấn đề này, trong khoảng thời gian
ngắn không biết phản ứng như thế nào.
“Ba mẹ, được không? Không phải hai
người vẫn luôn muốn có một cô con gái sao?” Hoàng Thiên Tứ sợ
bọn họ sẽ cự tuyệt Vi Vi, từ trong lòng anh vẫn không hy vọng
cùng cô cắt đứt liên hệ.
Lúc này bọn họ mới phản ứng lại,
vội vàng nói: “Đứa nhỏ này, thật ra từ nhỏ đến lớn con cùng
Thiên Tứ cũng như anh em, tuy rằng con gọi chúng ta là chú, dì
nhưng mà chúng ta luôn đối đãi với con như con gái. Bây giờ chẳng
qua chỉ là sửa lại cách xưng hô mà thôi, đương nhiên là chúng ta nguyện ý.”
“Cám ơn ba mẹ.” Khóe môi Thích Vi Vi
cong lên, cô đã không có cái gì tiếc nuối nữa. Từ trong túi
lấy ra một chùm chìa khóa đặt vào tay của bà Hoàng nói: “Mẹ,
đây là lễ vật của con gái, hai người không thể từ chối nha.”
Uông Hạo Thiên cái gì cũng đều suy nghĩ thay cô, đây cũng là
bồi thường đối với nhà Hoàng Thiên Tứ.
“Đây là cái gì?” Tuy rằng bọn họ nhìn ra được là cái chìa khóa nhà nhưng mà lại không thể tin được.
Hoàng Thiên Tứ cũng ngây ngẩn cả người, cô cũng không nói qua là sẽ tặng ba mẹ đồ gì đó.
“Mẹ, đây là căn nhà con tặng mọi người. Con hy vọng mọi người sống hạnh phúc.” Thích Vi Vi nói.
“Cái gì? Nhà?” Bọn họ kinh ngạc
không ngậm miệng lại được. Nhà là thứ quý giá nhường nào mà
bản thân cô cũng không có tiền, sao lại tặng nhà cho mình.
Hoàng Thiên Tứ nhìn ra là cô thật
lòng, nếu là đưa cho ba mẹ, anh cũng không có cách nào cự
tuyệt, mìm cười đi qua nói: “Ba mẹ, nhận lấy đi. Hai người cũng
biết Vi Vi lập tức sẽ kết hôn, trở thành tổng tài phu nhân của
Uông thị. Hai người vô duyên vô cớ nhặt được một đứa con gái
tốt như vậy, nhất định là tổ tiên tích phúc.”
“Cái gì tổ tiên, đời này cũng có.”
Bà Hoàng phản ứng đầu tiên, lườm anh một cái lập tức cầm tay
cô hỏi: “Vi Vi, rốt cuộc sao lại thế này? Nói cho chúng ta nghe
xem.”
Vì thế Thích Vi Vi liền đem chuyện của mình cùng Uông Hạo Thiên kể lại từ đầu đến cuối.
Nghe vậy khiến cho bà Hoàng vừa đau lòng lại vừa cảm thấy may mắn vì kết cục của cô vẫn còn tốt.
Từ nhà họ Hoàng đi ra, Thích Vi Vi thở phào một hơi, mọi chuyện cần thiết đều đã giải quyết xong, thật tốt quá.
“Vi Vi, em sắp kết hôn, thứ anh có thể tặng em chỉ có lời chúc phúc của anh. Mong em nhớ rõ, mặc kệ là lúc nào, mặc kệ gặp phải chuyện gì, em đều có thể tìm
anh, anh sẽ vô điều kiện giúp đỡ em.” Hoàng Thiên Tứ chăm chú
nhìn cô.
Mũi Thích Vi Vi cay cay, nước mắt
liền đong đầy. “Thiên Tứ, cám ơn anh. Cũng mong anh nhớ rõ, bất
luận là lúc nào, bất luận gặp phải chuyện gì, anh cũng còn
có em. Cho dù em không thể giúp được anh, em cũng có thể cùng
anh chia sẻ. Tình cảm giữa em và anh vĩnh viễn cũng sẽ không
thay đổi.”
“Vi Vi.” Hoàng Thiên Tứ ôm cô vào trong ngực, anh thật sự rất yêu cô, chỉ tiếc đời này bọn họ nhất
định không có duyên phận.
“Thiên Tứ, thật sự rất xin lỗi.” Thích Vi Vi hiểu được trái tim của anh.
“Sau này không nên tiếp tục nói xin
lỗi, em không có làm chuyện gì có lỗi với anh. Chuyện tình
cảm không thể miễn cưỡng, em cũng là làm theo trái tim của
mình, anh chỉ hy vọng sau này em hạnh phúc. Được rồi, không nói nữa, anh đưa em trở về, anh ta nhất định chờ sốt ruột rồi.”
Hoàng Thiên Tứ buông cô ra, ra vẻ tự nhiên nói.
“Thiên Tứ, anh cũng phải hạnh phúc.
Cô gái ngày đó cũng không tệ, trong nụ cười của cô ấy có vẻ
thân thiện, anh có thể thử xem.” Thích Vi Vi nói, cô hy vọng anh
có thể nhanh chóng tìm được một cô gái tốt.
“Cô ấy đúng là không tệ, chỉ là bây
giờ cô ấy đã có bạn trai. Chuyện tình cảm khó có thể nói
trước được.” Hoàng Thiên Tứ cười nói.
“Vậy sao?” Thích Vi Vi không khỏi cảm
thấy có chút đáng tiếc, mình lần đầu tiên nhìn thấy đã biết
đó là một cô gái tốt.
“Không có gì đáng tiếc, nói không
chừng sau này còn có người tốt hơn đang chờ anh. Hiện giờ anh
cũng coi như thanh niên tài tuấn.”
“Thiên Tứ, da mặt của anh hình như càng ngày càng dày.”
“Nếu không dày một chút thì sau này làm sao anh tìm được bạn gái, em cũng không hy vọng anh cô đơn chứ.”
“Vậy có muốn em giúp anh một tay không? Giới thiệu cho anh một người.”
“Không cần, anh sẽ tự mình tìm.”