Tại điện nghị sự.
Mộ Dung Cảnh oai nghiêm ngồi trên long ỷ, Thẩm Tố Nhi bị ép phải ngồi cạnh bên ngài. Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh lạnh lẽo, cất lời hỏi “Người quỳ dưới kia là ai? Mau ngẩng đầu lên để trẫm xem.”
Người bên dưới còn chưa đáp lại, bên cạnh ngài đã truyền lại giọng nói lí nhí…
“Không phải chứ, ngay cả thê tử của mình mà cũng không nhận ra?” Thẩm Tố Nhi bình thản đưa lời. Tiếp đó, khóe miệng nàng tức thì khẽ co giật, dường như đã ý thức được mình lại nói sai “Hoàng thượng, coi như thần thiếp chưa nói gì, mau thẩm án đi…” Nói xong, nàng ngáp dài một cái, tỏ ra vô cùng mệt mỏi.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh đã không còn lạnh như lúc nãy nhưng vẫn cực kỳ khó đoán.
Bắt đầu thẩm án…
Lần này, Thẩm Tố Nhi không nói chen vào.
Trong quá trình tra xét, cuối cùng Tuyết Nhi cũng đã hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Dồn nén bi thương, nàng ngước mắt nhìn Mộ Dung Cảnh, nước mắt long lanh hỏi “Hoàng thượng, ý của ngài là… ta chính là thích khách?”
“Lẽ nào không phải?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi lại.
Tuyết Nhi đưa mắt nhìn sang Thẩm Tố Nhi, dường như muốn nhìn rõ… Nàng ta chính là hoàng hậu mới? Một hoàng hậu có thể cùng ngồi long ỷ với ngài? Nhớ lại năm xưa, bản thân đã bao giờ nhận được đối đãi như vậy? Người ngoài thường nói nàng nhận được ân sủng của hoàng thượng, thực ra chỉ có nàng mới biết, ngài hoàn toàn không yêu nàng, có lẽ, ngài cũng chẳng yêu bất cứ người phụ nữ nào trong hậu cung này cả.
“Hoàng thượng, ngài đã không còn tin tưởng Tuyết Nhi nữa sao?” Ánh mắt nàng tràn ngập kì vọng.
Thẩm Tố Nhi ngồi trên long ỷ, nhìn xuống người phụ nữ đang quỳ bên dưới, thì thầm lên tiếng “Ngốc hả?”
Mộ Dung Cảnh lần nữa đưa mắt liếc sang người phụ nữ bên cạnh.
Không khí đột nhiên lạnh như băng khiến Thẩm Tố Nhi tỉnh táo ra vài phần, lặng nhìn Mộ Dung Cảnh, rồi lập tức cúi mặt né tránh. Chắc kiếp trước hai người là oan gia… ngay từ lần đầu gặp mặt đến giờ, có khi nào không xảy ra mâu thuẫn?
Mộ Dung Cảnh lại nói “Hoàng hậu, nàng thử nói xem… tại sao nàng ấy lại ngốc?”
Thẩm Tố Nhi từ tốn đáp “Hoàng thượng thực không biết sao? Tự cổ hồng nhan thường bạc phận. Thần thiếp nhìn người phụ nữ đó, khuynh nước khuynh thành, e là… sẽ chôn thây trong nhà đế vương thôi.” Nàng đáp rất bình thản, không hề sợ hãi.
Mộ Dung Cảnh chẳng biết nên đáp lại thế nào, cho dù tức giận cũng không thể phát tiết ra được, ngài đưa mắt nhìn xuống người phụ nữ đang quỳ, chất vấn “Tuyết Nhi, vết thương của nàng do thứ gì gây ra?”
Không biết tại sao, khoảnh khắc cơ thể Tuyết Nhi toát ra mấy phần ngạo khí “Thần thiếp không phải thích khách. Tin hay không tùy các người.” Nhưng ngẫm kỹ lại thái độ của nàng không phải là ngạo nghễ, mà là tức giận sinh ra từ đố kị. Ánh mắt nàng oán hận nhìn về phía Thẩm Tố Nhi. Dựa vào thứ gì? Tại sao nàng ta có thể nói chuyện với hoàng thượng bằng ngữ khí đó? Thế nhưng điều đáng giận hơn là ngài lại không hề trách tội.
Mỹ nhân tuyệt sắc, cho dù tức giận, trông cũng rất động hồn, thật khiến cho bao người không khỏi xót thương.
Sắc mặt Mộ Dung Cảnh biến đổi, ánh mắt phát ra sát ý, khiến không khí đại điện đột ngột trở nên căng thẳng. “Đã ở trong lãnh cung một thời gian rồi, không những nàng chẳng biết điều lại còn dám nói chuyện với trẫm bằng cái giọng đó sao?”
Khuôn mặt Tuyết Nhi biến sắc, rơi vào hoang mang. Tại sao nàng lại nói với hoàng thượng bằng giọng điệu đó? Nhất thời kinh hãi, nàng ngây lặng người đi.
Mộ Dung Cảnh đưa mắt liếc qua cung nữ Tiểu Thúy quỳ bên cạnh, nghiêm giọng hỏi “Vậy ngươi trả lời thay nàng ấy đi, không được phép giấu giếm.”
Tiểu Thúy sợ đến mức run rẩy toàn thân, chuyện này hoàn toàn không liên quan tới nàng. Sắc mặt nàng tức thì chuyển sang trắng bệch, quỳ rạp dưới đại điện không nói thành lời. Vốn dĩ nàng chỉ là một tiểu nha đầu, trước giờ chưa từng gặp qua chuyện tày đình như vậy. Trước mặt hoàng thượng, cũng chẳng biết phải bảo vệ chủ nhân thế nào “Hồi bẩm… bẩm hoàng thượng, chủ nhân Tuyết Nhi nói… nói… người bị người ta gây thương tích.”
“Là ai gây ra thương tích? Ở chỗ nào hả?”
“Nô tì nghe chủ nhân nói, đó… đó là vết do kiếm gây ra. Có người xông vào hoa viên gây thương tích cho chủ nhân. Hoàng thượng, chủ nhân sức khỏe yếu đuối, lại không biết võ công, người sao có thể là thích khách được. Xin hoàng thượng minh xét.” Tiểu Thúy càng nói càng trôi chảy.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói “Nếu ngươi dám nói dối câu nào, trẫm sẽ xử tội lăng trì.”
“Nô… nô tì không dám dối gạt hoàng thượng.” Tiểu Thúy quỳ rạp xuống đất, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Mộ Dung Cảnh lại lạnh lùng liếc mắt qua chỗ Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi thấy vậy không khỏi kinh hãi, hoàng thượng đang tức giận sao? Nàng cắn môi đến mức bật cả máu, trong lòng cực kỳ sợ hãi, ánh mắt uất ức cúi gằm xuống, run run đáp “Hoàng thượng, xin lỗi, xin lỗi ngài… thần thiếp thực vô tâm. Cầu xin ngài bớt giận, đều là lỗi của thần thiếp, đã khiến ngài tức giận…” Tính cách nàng lại trở nên yếu mềm. Giống như trước kia khi sắc mặt Mộ Dung Cảnh không tốt, nàng thường nói chuyện với ngài như vậy. Lúc đó, ánh mắt ngài dịu xuống, thế nhưng hôm nay ánh mắt đó không hề biến đổi.
Mộ Dung Cảnh khẽ “hưm” một tiếng, sắc mặt vẫn đặc biệt khó coi.
Sau cùng, Tuyết Nhi chẳng thể nén nhịn thêm uất ức trong lòng, bật khóc thành tiếng “Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp cảm thấy uất ức. Thần thiếp chẳng làm gì sai hết, luôn luôn an phận thủ thường, vậy mà bị oan đẩy vào lãnh cung, bao lâu nay chẳng thể gặp được người. Hàng ngày, thần thiếp sống thê lương, ảm đạm, bất hạnh biết bao, chẳng dám suy nghĩ quá nhiều, lại càng không dám oán hận mà nảy sinh ý định thích sát Tiếu quý phi…”
“Vậy nàng mau trả lời, vết thương này từ đâu mà có? Do vật gì gây ra?” Mộ Dung Cảnh chẳng bận tâm đến những lời của Tuyết Nhi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Khoảnh khắc này, Tuyết Nhi biết cho dù không có ai tin tưởng, ít nhất nàng cũng phải nói “Vì không ngủ được, thần thiếp ra ngoài hoa viên dạo mát, bỗng đâu một người bịt mặt xuất hiện, tấn công. Thần thiếp nhất thời hoang mang, theo phản xạ đưa tay ra đỡ. Có điều, sau khi chém vào cánh tay thiếp, người đó liền biến mất… rồi hoàng thượng xuất hiện.”
Mộ Dung Cảnh lại nói “Những lời quỷ quái thế, nàng cho rằng trẫm sẽ tin sao?”
“Thì ra hoàng thượng nghe hiểu được những lời của quỷ, thực không tệ chút nào…” Thẩm Tố Nhi lẩm bẩm tự nói với bản thân, có điều Mộ Dung Cảnh ngồi ngay sát đã nghe thấy toàn bộ.
Quả nhiên…
Mộ Dung Cảnh mọi khi dù thái sơn có đổ sập xuống cũng không biến sắc, suýt chút phát cáu ngay trước đại điện. Nhẫn nhịn coi như không nghe thấy điều gì, ngài liền quay sang chất vấn “Lâm Ngọc Nhi, mau nói xem, vết thương của nàng là do cái gì gây nên?”
“Hả?… Bây giờ chẳng phải là biết hết cả tên tuổi rồi sao?” Lâm Ngọc Nhi còn chưa kịp đáp lại, người phụ nữ nhắm mắt giả vờ ngủ gật cạnh bên lại lẩm bẩm cảm thán…
Ngay giây sau, Mộ Dung Cảnh trợn mắt lên, gân xanh nổi cuồn cuộn. Ngữ khí đó thực muốn người ta muốn giơ tay bóp chết nàng ngay tại chỗ. Thực đúng là khiến người khác vừa yêu, vừa hận, vừa tức giận mà. Mộ Dung Cảnh mím môi không nói, lạnh lùng lườm Lâm Ngọc Nhi.
Lâm Ngọc Nhi yếu đuối không ngừng run rẩy, quỳ dưới đất, bộ dạng đáng thương vô cùng, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa biết bao uất ức, đau khổ “Hoàng thượng, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này, vết thương… là do thần thiếp không cẩn thận gây ra.”
“Là thứ gì gây ra?”
“Thanh trúc.” Nàng dịu dàng đáp.
Mộ Dung Cảnh cau mày hạ lệnh “Mau truyền thái y.”
Bất cứ chuyện gì cũng phải có chứng cứ, Lâm Ngọc Nhi có phải bị thương do thanh trúc, truyền thái y tới kiểm tra là rõ ngay.
Thái giám nhận lệnh nhanh chóng đi truyền thái y.
Lão ngự y tuổi trung niên vốn đang hầu bên ngoài điện lập tức tiến vào, cung kính khom người hành lễ. Lão ngự y hành nghề nhiều năm, thế nên chỉ cần nhìn qua là biết vết thương do vật gì gây nên.
Trước tiên, ông xem qua vết thương của hoàng hậu Tuyết Nhi, theo kinh nghiệm lâu năm, lập tức kết luận vết thương này do binh khí sắc nhọn gây ra, không phải đao thì là kiếm. Sau đó lại quay sang kiểm tra vết thương bên tay trái của Lâm Ngọc Nhi, chỉ nhìn qua đã thấy vết thương xước rất sâu, thập phần nguy hiểm. Vết thương này mới được xử lý qua bằng cách rắc ít thuốc cầm máu, nếu không xử lý ngay, e là sẽ phế bỏ.
Lão ngự y sau khi kiểm tra kĩ một hồi liền đưa lời bẩm báo “Hoàng thượng, Lâm phi bị thanh trúc gây thương tích, do xử lí vết thương qua loa, những xơ trúc nhỏ vẫn còn trong thịt, thần phải xử lí thận trọng cho nương nương, nếu không e là cánh tay này sẽ tàn phế mất.”
“Những lời ngươi nói là thật sao?” Đôi mắt tràn đầy hoài nghi của Mộ Dung Cảnh khẽ nheo lại.
Lão ngự y thành thật đáp “Thần không dám dối nửa câu, hoàng thượng hãy phái người lại gần tra xét.”
“Trần Thủ. Ngươi mau lại xem đi.” Mộ Dung Cảnh tức thì hạ lệnh.
“Tuân chỉ.” Trần Thủ thân là võ phu, hàng ngày tiếp xúc với gươm đao, đương nhiên có thể phân định đó là vết thương do thứ gì gây ra. Chàng xuống dưới kiểm tra, nhìn thật kĩ, đích thực vết thương này không giống như bị kiếm sắc gây ra, cũng thấy rõ những xơ trúc còn găm trong thịt. “Hồi bẩm hoảng thượng, đây là vết thương do thanh trúc gây ra.”
Mộ Dung Cảnh vẫn tỏ ra nghi hoặc, bất giác nhìn sang người phụ nữ đang chống một tay lên thành ghế cạnh bên, khuôn mặt nàng bình tĩnh, không thấy có bất cứ biến đổi.
“Tại sao lại không nói gì?” Yên tĩnh quá, ngài lại cảm thấy không quen chút nào?
Cả người Thẩm Tố Nhi cứng đờ, khẽ hắng giọng, tỏ ra ngạc nhiên “Ồ… thì ra hoàng thượng thích nghe thần thiếp nói chuyện sao?” Thẩm Tố Nhi có chút bất ngờ nhưng lại cảm thấy khá thú vị.
Không chọc giận ngài, phải chăng nàng sẽ chết?
Mộ Dung Cảnh nhíu chặt đôi mày, không nhìn Thẩm Tố Nhi nữa, tiếp tục phỏng vấn.
Kết quả, Tuyết Nhi không có nhân chứng, lại chỉ là lời khai một phía, đáng nghi ngờ nhất.
Mộ Dung Cảnh không nói gì, lại đưa mắt nhìn sang Lâm Ngọc Nhi. Lâm Ngọc Nhi uất ức, nước mắt không ngừng tuôn rơi “Hoàng thượng ngài hà tất phải làm khó thần thiếp? Thần thiếp ở trong cung vốn thường bị người khác ăn hiếp… Nếu Tiếu tỷ tỷ không thương, e là đã bệnh chết trong cung rồi, làm sao lại sinh lòng hãm hại tỷ tỷ được? Còn nữa, vào hôm hoàng hậu tỷ tỷ bị hành thích, thần thiếp luôn ở cạnh bên thái hậu nương nương, làm sao có thể phân thân đi hại người được?”
Mẫu hậu? Mộ Dung Cảnh khựng lại, có liên quan đến mẫu hậu, nên chỉ còn cách tạm thời gác lại chuyện này sang một bên. Hơn nữa, những chuyện hậu cung, ngài thực sự không muốn để mẫu hậu phải lo lắng, nếu muốn điều tra, ngài nhất định sẽ phải tự đi tìm hiểu.
Sự việc chỉ có thể xử lý đến đây, gây náo loạn cả một buổi tối, vậy mà vẫn chưa thể điều tra ra được thích khách.
“Tạm thời đưa về giám sát nghiêm ngặt, chờ thẩm vấn tiếp.” Mộ Dung Cảnh hạ lệnh.
Khi Thẩm Tố Nhi quay về cung Triều Phụng, trời đã gần sáng, nàng chẳng buồn cởi chiếc áo lông, nằm thẳng xuống giường. Chẳng thể nói rõ cảm giác trong lòng, chuyện đêm nay, khiến nàng cảm thấy chán ghét cuộc sống trong hoàng cung này hơn bất cứ khi nào.
Vô vị, chán ngắt, không tình người…
Bỗng bên mũi thoang thoảng mùi hương hoa mai… Đáy mắt nàng bất giác xuất hiện thêm vài phần ấm áp, vui vẻ.
Mộ Dung Cảnh cả đêm không ngủ. Trong lòng có chuyện, nên cũng chẳng buồn ngủ chút nào.
Buổi triều sớm, sau khi xử lí xong mọi chính sự, cho tới tận buổi trưa khi dùng bữa xong, ngài mới có cảm giác buồn ngủ. Mộ Dung Cảnh bước đến chiếc giường trúc, từ từ ngồi xuống, tựa nhẹ vào thành giường, khuôn mặt bình tĩnh không biểu cảm, giữa đôi mày ẩn hiện chút sầu muộn.
Lúc bước vào, vừa thấy cảnh này, Trần Thủ định lui ra ngoài. Bởi chàng tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Cảnh mấy ngày nay gần như không có giây phút nào nghỉ ngơi, vừa phải bận rộn lo chuyện triều chính, vừa cố chấp đích thân điều tra vụ án thích khách. Nếu không phải có thân thể khỏe mạnh, có lẽ ngài đã đổ bệnh từ lâu.
Trần Thủ vừa định lui ra, bỗng…
“Trần Thủ, có chuyện gì thì bẩm tấu đi.”
“Dạ.” Thế là Trần Thủ liền đem chuyện đã tra xét được hồi sáng, bẩm tấu một lượt “Vi thần thực có tìm thấy mấy thanh trúc gãy tại nơi ở của Lâm phi, cũng tìm được thanh trúc đã khiến người bị thương, hầu như không có sơ hở gì cả. Thần cũng đã tới cung Thiên Thọ điều tra qua, vào hôm hoàng hậu bị hành thích, nghe nói cũng chính là ngày giỗ của mẫu thân Lâm phi. Ba ngày đó, Lâm phi đích thực cùng tới phật đường ăn chay niệm phật cùng thái hậu. Chuyện này, thái hậu cũng đã đích thân xác nhận. Mọi chuyện tới đây đứt hết manh mối.”
Mộ Dung Cảnh khẽ nheo mắt rồi hạ lệnh “Mau phân tích những manh mối mà ngươi đã tìm được cho trẫm nghe.”
Cung Triều Phụng nằm giữa hai cung Thiên Thọ và Vạn Nghi, nếu thích khách là Lâm Ngọc Nhi, muốn chạy tới cung Vạn Nghi vứt y phục vào hồ, sau đó quay về cung Thiên Thọ trong thời gian ngắn là điều không thể. Hơn nữa, các thị vệ đã phong tỏa hết mọi con đường trong cung, nhưng không một ai nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi cả. Lúc đi tra xét, có thị vệ chứng thực, trong vòng một khắc khi hoàng hậu gặp thích khách, Lâm Ngọc Nhi đã ở cung Thiên Thọ cùng thái hậu.
Thời gian gây án khó lòng xê dịch, giả như nếu trên đường không bị ai ngăn chặn, di chuyển giữa cung Triều Phụng và cung Vạn Nghi nhanh nhất cũng phải mất một khắc. Vậy mà trong một khắc thời gian đó, các thị vệ lại không thấy Lâm phi, vậy nàng làm sao có thể là hung thủ được?
Đôi mày kiếm của Mộ Dung Cảnh cau lại, càng lúc càng cảm thấy chuyện này phức tạp hơn mà những phân tích của Trần Thủ lại rất chính xác.
Không cần phải hoài nghi, thế nhưng, nếu thích khách không phải là Lâm Ngọc Nhi, lẽ nào là Tuyết Nhi?
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc hỏi “Theo tình hình trước mắt, kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là Tuyết Nhi. Ngươi thấy thế nào?”
“Tuyết phi… rất khó nói. Người không có nhân chứng, cũng không có chứng cứ để chứng minh người không phải thích khách. Hơn nữa vết thương do kiếm gây ra trên tay trái của người lại quá rõ ràng, thực khiến người khác không thể không hoài nghi.”
“Có nhiều chuyện, rõ ràng quá lại chính là điểm đáng nghi ngờ nhất.” Mộ Dung Cảnh trầm lặng, cảm thấy mọi thứ quá trùng hợp. Xem ra ngài phải đến cung Vạn Nghi một chuyến, có lẽ Tiếu quý phi còn biết thêm điều gì khác.
“Hoàng thượng, chúng ta nên thử một lần là biết ngay.” Thích khách vốn biết võ công, chỉ cần lập kế thử Lâm phi và Tuyết phi, xem ai biết võ công là sẽ nắm được chân tướng thôi.
“Trẫm hiểu rồi. Thích khách có thể trốn đến tận bây giờ quả không phải là một kẻ tầm thường. Muốn thử thì cũng phải thật thận trọng, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.” Mộ Dung Cảnh không muốn bị người phụ nữ nào đó coi thường. Nhớ đến ngữ khí giễu cợt của nàng, ngài tức điên người.
“Thần tuân chỉ.” Trần Thủ vừa định lui xuống, mới đi được vài bước bỗng dừng lại, dáng vẻ định nói điều gì lại thôi, sau một hồi đấu tranh, liền quyết định lên tiếng “Hoàng thượng, lúc tới đây, thần có nghe được một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
“Chuyện gì?”
“Hoàng hậu nương nương ngã bệnh rồi.”
“Cái gì?” Đôi mắt Mộ Dung Cảnh căng lên, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.
“Trên đường tới đây, thần bắt gặp ngự y đi từ cung Triều Phụng ra, nghe ngóng thì được biết do tối qua nhiễm phong hàn nên bây giờ hoàng hậu nương nương đang bị sốt rất cao.”
“Ngự y nói sao? Có nghiêm trọng không?” Mộ Dung Cảnh không giấu nổi căng thẳng, vội vã lên tiếng.
Trần Thủ lập tức đáp “Ngự y nói tình hình không nghiêm trọng lắm, chỉ cần hạ sốt thì chắc sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
“Sao lại “chắc sẽ không nguy hiểm” chứ? Thứ trẫm muốn là một đáp án rõ ràng, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.” Mộ Dung Cảnh gần như gào lên, đồng thời bật dậy nói: “Mau truyền ngự y lại đây, trẫm muốn nắm rõ bệnh tình của nàng.”
“Dạ! Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi, đừng quá lo lắng, thần xin cáo lui.” Dứt lời, Trần Thủ nhanh chóng lui ra ngoài.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Chỉ một câu đơn giản ‘đừng quá lo lắng’ đã khiến cho cả người Mộ Dung Cảnh cứng đờ mà ngây lặng hồi lâu…
Mặt trời lặn dần, tại cung Vạn Nghi. Mộ Dung Cảnh bất ngờ xuất hiện.
Tiếu quý phi thấy Mộ Dung Cảnh bước vào khá ngạc nhiên, nàng giấu nỗi đau đớn trong lòng, dựng người hành lễ, liền bị Mộ Dung Cảnh ngăn lại. Ngài bình thản ngồi xuống, quay sang nhìn Tiếu quý phi đang nằm trên giường, hỏi “Sức khỏe nàng sao rồi?”
Tiếu quý phi lặng người, nỗi đau dồn nén bấy lâu trào dâng dữ dội, nước mắt long lanh. Cuối cùng nàng cũng đợi được một câu nói quan tâm của ngài.
Tiếu quý phi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nghẹn ngào đáp “Thần thiếp rất ổn, tạ ơn hoàng thượng đã quan tâm.”
“Hầy, nàng đã chịu uất ức rồi. Nàng hãy nghĩ lại thật kỹ xem… tên thích khách tối qua còn để lại manh mối nào khác không? Ví dụ như chiêu thức võ công, cử chỉ hành động, mùi hương tỏa ra từ cơ thể…” Khoảnh khắc, ngài bỗng nhớ đến người phụ nữ đó. Lúc trước chính nàng đã dùng cớ là muốn đi tìm hiểu hương thơm để giải vây cho Tiếu quý phi.
Tiếu quý phi mỉm cười cay đắng. Đây là cuộc ghé thăm thuần túy? Nàng sao dám mơ ước ngài chỉ thuần túy tới đây vì muốn thăm sức khỏe mình? Đã đến lúc phải từ bỏ rồi, đế vương của thiên hạ, sao có thể thuộc về một người? Ngài lại càng không để tâm đến phụ nữ.
“Hoàng thượng, những điều nên nói, thần thiếp đã nói cả rồi.”
“Thật sao? Thích khách vẫn chưa tìm ra, ân nhân của Tiếu gia ngày ngày vẫn phải đối mặt với hiểm nguy đó.” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh lạnh hẳn đi, giọng nói không lớn cũng không nhỏ nhưng đầy ý mệnh lệnh. Tiếu quý phi có thể không nói ra chân tướng vì ngài, thế nhưng nếu vì ân nhân của nàng thì sao? Nhất định, nàng sẽ nói.
Tiếu quý phi kinh ngạc, lúc sau, ánh mắt nàng bỗng sáng bừng lên. Trong lòng nàng hiểu rõ ai đã cứu tính mạng tam tộc họ Tiếu.
Kinh ngạc, hãi hùng, chỉ có điều…
“Thần không ngờ… thần thiếp thực không ngờ… hoàng thượng lại có thể…” Có thể vì một phụ nữ khác mà đến tận nơi này. Ngài thậm chí đã bỏ biết bao thời gian và công sức, phối hợp diễn xuất cùng nàng, tất cả chỉ vì muốn tìm ra tên thích khách đã gây thương tích cho người ấy? Tên thích khách này vốn đã gây chuyện ác từ lâu, ả ta cho người đầu độc khiến cho đứa con trong bụng nàng mất đi, thế nhưng khi đó ngài chưa từng bỏ công sức ra điều tra, chỉ phế hậu đày vào lãnh cung, dần dần để mọi chuyện lắng xuống “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương là một phụ nữ đặc biệt nhất mà thần thiếp từng biết… Từ người phát ra một thứ mê lực đặc biệt, khiến người ta hiếu kỳ muốn lại gần tìm hiểu. Có điều, vì an toàn của người, cho nên thần thiếp vẫn luôn kìm nén, không dám tới thăm người.”
“Không cần phải đi nữa.” Dứt khoát, quả quyết, ngài không muốn để xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Sao thế? Ngài sợ thần thiếp sẽ gây thương tổn cho người? Hay sợ thần thiếp… sẽ dạy hư hoàng hậu nương nương?” Tiếu quý phi mỉm cười cay đắng. Nàng sao có thể ra tay với người phụ nữ đã cứu tính mạng gia tộc họ Tiếu?
“Không phải.” Mộ Dung Cảnh cau chặt đôi mày đáp.
“Thần thiếp biết thích khách là ai…” Chân tướng sự việc luôn mang sức hấp dẫn khôn lường, nói được nửa câu, nàng cố tình ngưng lại một chút.
“…”
Hai mắt Mộ Dung Cảnh sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tiếu quý phi, ngài biết người phụ nữ trước mặt vẫn còn che dấu điều gì đó.
Tiếu quý phi than dài một tiếng, thật không ngờ, có một ngày, nàng lại phải ra điều kiện với ngài. Nàng từ từ lên tiếng “Chỉ cần hoàng thượng đồng ý cho thần thiếp ba điều kiện, thần thiếp lập tức nói ra ai là thích khách, hơn nữa… còn có vật chứng.”
“Vật chứng?”
“Đúng vậy, vật chứng chứng minh thân phận của tên thích khách đó.”
“Rất tốt! Thế nhưng điều kiện là gì, trẫm phải nghe nàng nói trước sau đó mới đồng ý được. Nàng nói đi!”
“Dạ! Sau khi hoàng thượng nghe xong, nếu có thể chấp nhận thì hãy đồng ý. Thứ nhất, thần thiếp muốn xuất cung vào ngay ngày mai, ngài hãy hạ lệnh để ca ca đến đón thần thiếp. Thâm cung đại viện, thần thiếp thực không muốn ở thêm dù chỉ một giây một phút…” Giọng nói ai oán mà thê lương, tình cảm đã đứt, cứ tiếp tục lằng nhằng, thì chỉ tự chuốc thêm sầu khổ.
Mộ Dung Cảnh gật đầu đồng ý, yêu cầu này không quá đáng lắm, dù gì hai người cũng đã bàn luận về chuyện này từ trước.
“Đa tạ hoàng thượng. Điều kiện thứ hai, thần thiếp muốn gặp hoàng hậu nương nương trước khi rời cung. Nói cho cùng hoàng hậu nương nương cũng có ân cứu mạng toàn tộc họ Tiếu, lần này xuất cung, có lẽ cả đời sẽ không gặp lại nữa. Vậy nên trước khi đi, thiếp muốn dập đầu tạ ân. Hoàng thượng… chắc ngài sẽ không ngăn cản chứ?” Yêu cầu này của Tiếu quý phi hoàn toàn không quá đáng, rất hợp tình hợp lí.
Lúc này, trên danh nghĩa Tiếu quý phi vẫn còn là một quý phi cao quý, nhưng thực chất chẳng khác nào một phạm nhân.
Cung Vạn Nghi được tăng cường bảo vệ, thực ra Mộ Dung Cảnh phái họ tới để canh chừng phạm nhân. Nhà lao vốn chỉ chuyển từ thiên lao tới cung Vạn Nghi mà thôi, bởi lẽ nếu không có mệnh lệnh của hoàng thượng, nàng hoàn toàn không được tự ý ra ngoài, càng không thể tới cầu kiến Thẩm Tố Nhi để nói lời cảm ơn.
Mộ Dung Cảnh im lặng một hồi, nói “Được, trẫm đồng ý với nàng, còn điều kiện thứ ba?”
“Điều thứ ba, yêu cầu này thiếp muốn tặng cho hoàng hậu nương nương, hoàng thượng có đồng ý không?” Tiếu quý phi nói xong liền mỉm cười, khó che dấu được vẻ tuyệt sắc của mình.
Mộ Dung Cảnh nghe vậy cảm thấy khá bất ngờ. Đem yêu cầu cuối cùng tặng cho người phụ nữ ấy? Ngài thực có phần do dự.
Bởi lẽ nàng quá không an phận, cho nàng một lời hứa chẳng khác nào một mối họa tiềm ẩn. Nếu nàng yêu cầu xuất cung, lẽ nào ngài cũng phải đồng ý? Không được! Không thể hứa tùy tiện được.
Nghĩ vậy, ngài liền cất tiếng “Về điều thứ ba, yêu cầu do hoàng hậu đưa ra, nếu trẫm thấy hợp lí tức thì sẽ đồng ý.” Có lời trước thế này, coi như cũng cắt đứt được mong muốn xuất cung nhanh chóng của Thẩm Tố Nhi.
Tiếu quý phi bật cười, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần đắng cay “Ngay cả hoàng hậu mà ngài cũng phải so đo vậy sao?” Đã đồng ý lại còn thêm điều kiện, nàng bất chợt có cảm giác Mộ Dung Cảnh không thực sự yêu thương Thẩm Tố Nhi. Có lẽ, ngài chỉ tạm thời nảy sinh tình cảm với nàng ấy mà thôi, bởi lẽ ngài không hoàn toàn mất đi lí trí. Một người đàn ông ở cạnh bên người phụ nữ mình yêu mà lúc nào cũng giữ tỉnh táo, vậy thì có thực sự yêu thương người phụ nữ đó?
“Nàng hỏi quá nhiều rồi đấy, Tiếu quý phi, thực không giống nàng chút nào.”
“Hoàng thượng, khi một người phụ nữ đã không còn yêu một người đàn ông thì nàng ấy không cần phải chú ý điều gì nữa, càng không nịnh nọt lấy lòng.” Tiếu quý phi ám chỉ rất rõ ràng. Lúc nói ra những lời này, nàng đặc biệt quan tâm đến sắc mặt của Mộ Dung Cảnh, và nhất thời nàng khựng người.
… Nét mặt đó của ngài tuyệt đối không phải vì nàng.
Ánh mắt bình thản ngày thường có chút khác lạ dù chỉ là trong khoảnh khắc. Và người phụ nữ mà hoàng thượng đang nghĩ tới chắc chắn không phải là nàng.
Đột nhiên, Tiếu quý phi bừng tỉnh, tuy bản thân có oán trách Mộ Dung Cảnh, nhưng trong oán trách đã không còn căm hận.
Bởi vì ngài và người phụ nữ ngài yêu đều đáng thương như nhau…
Đêm càng lúc càng khuya.
Mộ Dung Cảnh bước ra khỏi cung Vạn Nghi, khuôn mặt lạnh như băng.
Ngài đã lấy được vật chứng từ chỗ Tiếu quý phi, cũng đã nghe chân tướng mọi chuyện. Thế nhưng, chỉ dựa vào những lời Tiếu quý phi vừa nói, ngài thật không dễ dàng đoán định mọi thứ ngay được.
Sự thực, vẫn cần phải có chứng cứ rõ ràng.
Hoàng hôn, tại cung Triều Phụng. Thẩm Tố Nhi mệt mỏi, rệu rã nằm trên giường, sắc mặt hơi nhợt nhạt vì ốm nặng.
“Tiểu Tam, ta cảm thấy toàn thân như sắp phát nổ rồi. Tại sao lại nóng thế này chứ?” Thẩm Tố Nhi vứt chiếc chăn đắp trên người sang một bên. Nhưng tung ra lại đắp vào. Cổ họng nàng như bị thứ gì chặn lại, cực kỳ khó chịu.
Từ khi tới thời cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng bị ốm.
Sơ Tuyết trợn mắt lườm Thẩm Tố Nhi nói “Người còn đang sốt, cho nên mới cảm thấy nóng. Nếu nhiệt độ không giảm, chắc lúc này người vẫn chưa tỉnh lại. Còn nữa, đừng có tung chăn ra, như vậy chỉ càng nhiễm lạnh thêm thôi.”
“Không đâu! Lúc sốt cao thì nên tìm cách tản nhiệt đi, như vậy mới hạ sốt được.” Nàng lại giơ chân đá tung chiếc chăn sang một góc. Y phục bên trong lộ ra, thân hình trong lớp áo mảnh thoắt ẩn thoắt hiện, khiến khuôn mặt của Sơ Tuyết đỏ ửng lên.
Những lời nàng nói hoàn toàn là sự thực, có điều, người cổ đại không hiểu điều này mà thôi.
“Đừng ngang bướng nữa. Mau đắp chăn lại đi.” Sơ Tuyết không chịu bỏ cuộc, kiên quyết đắp chăn lại cho nàng “Cho dù nóng cũng phải đắp. Thái y nói rồi, phải toát hết mồ hôi thì mới khỏi bệnh được.”
“Á á á…” Nàng muốn thổ huyết, giằng co cãi lí với Sơ Tuyết mãi thế này không ổn, có điều cả người nóng rực, cực kỳ khó chịu “Này ngài định ở lại đây bao lâu nữa hả?” Từ lúc tỉnh lại, nàng đã thấy Sơ Tuyết ngồi ở đây rồi.
Sơ Tuyết lặng người, cố tình né tránh ánh mắt nàng đáp “Cũng… cũng được nửa ngày rồi.”
“Ha ha. Thật hiếm có!” Thẩm Tố Nhi biết Sơ Tuyết vẫn luôn tránh ở lại đây quá lâu.
Bỗng Thẩm Tố Nhi nghiêm túc lại, nghĩ tới một chuyện thành tâm cất tiếng “Sơ Tuyết, hôm qua cảm ơn ngài nhé.”
“Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn tâm ý của ngài, cảm ơn chiếc áo lông của ngài nữa.”
Sơ Tuyết nghe vậy, mỉm cười dịu dàng, im lặng một hồi, ngài đứng lên định rời đi, Thẩm Tố Nhi liền gọi lại, có chuyện muốn hỏi thêm.
“Tiểu Tam, chúng ta nói chuyện thêm… có được không?” Thẩm Tố Nhi chớp mắt giảo hoạt nhìn ngài, sau đó hỏi thẳng “Thường ngày, ngài dùng cách gì để xuất cung?”
“Đi bộ ra ngoài thôi.” Sơ Tuyết chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng đáp lại.
“Phụt…” Nàng nín nhịn, Tiểu Tam đáng yêu không ngờ lại biết chọc ghẹo nàng như vậy? Được thôi, để xuất cung, nàng đành cho ngài mãn nguyện một lần vậy “Đi kiểu gì chứ? Theo hướng phát triển bình thường của các tiểu thuyết, liệu có phải tìm một bức tường thấp thấp nào đó rồi nhún người bay ra ngoài không? À đúng rồi, cách thường dùng nhất là chui qua lỗ chó, hoặc tìm nguồn nước mà bơi ra.”
Sơ Tuyết nghe vậy mím môi nhịn cười.
Thẩm Tố Nhi tức giận lườm ngài một cái, nàng hiện nay rất mệt mỏi, thật chẳng có tâm trạng mà đùa cợt cùng ngài.
Sơ Tuyết mỉm cười nói “Đó là những chiêu người đọc được trên sách sao? Đúng là toàn thứ lăng nhăng. Hoàng thành được xây lên để thích khách có thể tùy tiện bay qua sao? Tường thành vốn dĩ cao năm trượng, trơn tuột không có lấy một chỗ nhấn chân, làm sao mà bay ra ngoài? Cho dù là người có võ công tuyệt đỉnh cũng khó làm được. Hơn nữa, bao quanh thành là dòng sông hộ thành, làm sao lại có lỗ cho chó chui? Nguồn nước, việc này xem ra có chút đạo lí, có điều bên dưới đặt chông sắt, nhảy xuống đa phần là chết ngay tại trận.”
Nghe Sơ Tuyết nói vậy, Thẩm Tố Nhi tức thì rút ra một kết luận, tiểu thuyết đa phần lừa phỉnh, gạt người.
“Tiểu Tam, vậy ngài xuất cung bằng cách nào?” Không bỏ cuộc, nàng hỏi lại.
“Cửa chính.”
Thẩm Tố Nhi tức thì thấy khó thở, ai mà chẳng biết phải ra vào qua cửa chính.
May mà, Sơ Tuyết đã nói thêm “Ta thay y phục tiểu thái giám, sau đó trộm lấy lệnh bài của hoàng huynh, xuất cung.”
“Ngài có hả? Mau tặng ta một cái.” Thẩm Tố Nhi có chút hy vọng tràn trề.
“Lần trước sau khi quay về, mẫu hậu đã tịch thu rồi. Giờ thực không còn nữa. Ha ha.”
“Hả…” Thất vọng, thậm chí còn là tuyệt vọng… Nàng lại hỏi tiếp “Tiểu Tam, nếu ta muốn xuất cung đi… đi chơi một vòng thì phải làm thế nào?”
“Đi tìm hoàng huynh.” Đơn giản mà nhanh gọn.
“…” Lạnh quá! Lạnh quá! Vào những lúc quan trọng thế này sao Sơ Tuyết đáng yêu của nàng lại có thể nói đùa như vậy, thực muốn ngất mà. Nếu đi tìm hoàng đế, thì cần gì phải lôi thôi nãy giờ chứ? Thế nhưng điều Thẩm Tố Nhi thấy rõ ràng nhất là mỗi khi ở bên Sơ Tuyết, nàng đều cảm thấy tinh thần thoải mái, dễ chịu.
Buổi tối, sau khi Sơ Tuyết rời đi, cung Triều Phụng lại đón tiếp một vị khách không mời mà tới… Tiếu quý phi.
Tiếu quý phi lúc này đã không còn bộ dáng kênh kiệu như trước kia, thay vào đó là nét nhu mì, hiền hòa và khách khí hơn nhiều, đặc biệt là trong lúc nói chuyện. Thậm chí nàng còn biết sử dụng kính ngữ, biết tôn trọng hoàng hậu.
Thẩm Tố Nhi cảm thấy khá bất ngờ, sau đó dặn dò Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi tận tâm hầu hạ.
Hai người nói chuyện khá thoải mái, có điều trong lời nói khó lòng che được nỗi đau thương, cay đắng. Tiếu quý phi rốt cuộc đã để lại cho Thẩm Tố Nhi một con đường lui, cũng coi như là để báo đáp ân cứu mạng của nàng.
Sau khi nghe Tiếu quý phi tặng cho mình một lời hứa của hoàng đế, Thẩm Tố Nhi cực kỳ vui vẻ. Người xưa có câu “Mỗi ngày một việc tốt, cả năm sẽ vui vẻ”, “Ở hiền ắt sẽ gặp lành”. Nàng vui vẻ nói khách khí vài câu, rồi tiếp nhận món quà mà Tiếu quý phi dành tặng.
Cùng thời gian đó, ở ngự thư phòng, sau khi bị giam lỏng một ngày, Tuyết Nhi và Lâm Ngọc Nhi bị lôi ra, chờ Mộ Dung Cảnh xét xử.
Từ trên cao, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhìn xuống cả hai.
“Lâm phi, nàng đứng lên trước đi. Mẫu hậu vừa rồi đã nói rõ mọi chuyện với ta, nàng hãy đi tạ ân người đi. Thực khiến nàng phải chịu uất ức cả một ngày, trước hết cứ quay về nghỉ ngơi đã.” Mộ Dung Cảnh cho Lâm Ngọc Nhi rời khỏi, nhưng không hề bảo Tuyết Nhi đứng lên.
Lâm Ngọc Nhi nước mắt đầm đìa, vô cùng đáng thương. Nàng dịu dàng nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, lúc này ngài cũng đang nhìn nàng, ánh mắt bất giác dịu dàng hơn.
Mộ Dung Cảnh từ tốn cất giọng “Lâm phi, trẫm… trước kia hình như đã quá lạnh nhạt với nàng. Sau này, trẫm sẽ đối xử tử tế với nàng hơn, mau lui xuống đi.”
“Đa tạ long ân của hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui” Lâm Ngọc Nhi nghe vậy từ từ hành lễ.
Lúc này, Trần Thủ mới vội vã tiến vào bẩm báo, trong giọng nói có phần hoang mang “Hoàng thượng, quý phi nương nương, người…” Đang muốn bẩm báo nốt câu, thấy vẫn còn người khác nên Trần Thủ ngừng bặt.
Mộ Dung Cảnh cao giọng hỏi “Tiếu quý phi sao rồi?”
Trần Thủ nghĩ một hồi, mặt mày càng thêm căng thẳng, đáp “Nghe thị vệ báo lại, quý phi nương nương không có trong cung Vạn Nghi, hơn nữa… còn không rõ tung tích.”
So với nét mặt lo lắng của Trần Thủ, Mộ Dung Cảnh lại khá ung dung, “Không cần phải để tâm, trẫm biết lúc này nàng ấy đang đi đâu. Thời gian trôi qua, nàng ấy sẽ tự khắc quay về thôi. À đúng rồi, trẫm sẽ phái người đến Tiếu phủ thông báo cho Tiếu Trọng Chi sáng sớm mai đưa đến Tiếu quý phi xuất cung, ngươi hãy thay trẫm tiễn nàng một đoạn.”
“Dạ, vi thần tuân chỉ.” Trần Thủ lãnh mệnh lui xuống.
Lâm Ngọc Nhi hành lễ với Mộ Dung Cảnh rồi lặng lẽ lui.
Trước khi bước ra ngoài cửa, nàng nghe thấy Mộ Dung Cảnh chất vấn Tuyết Nhi “Nàng nói xem mình đáng tội gì?”
“Ta không có tội. Hoàng thượng, ta không có tội. Tại sao ngài luôn đổ oan cho ta?” Tuyết Nhi bật khóc đau đớn, khóc đến mức đứt ruột đứt gan, luôn miệng đưa lời trách móc.
Vào lúc Lâm Ngọc Nhi rời khỏi, nàng liếc Mộ Dung Cảnh một cái, trong lòng thầm nghĩ, ngài thật tuấn tú, oai nghiêm, tuyệt mỹ nhưng lạnh giá, khiến biết bao thiếu nữ trong thiên hạ đắm say đến độ chết không hối hận.
Hoàng thành vào mùa đông lạnh, tĩnh mịch vô thường, ánh trăng ảm đạm chiếu lên những viên ngói lưu ly, bờ tường, hành lang cũng ánh lên vẻ thê lương, buồn bã. Trong mê cung đầy rẫy những đình, đài, hiên, các, không biết đã có bao người bị hãm hại, đè nén, bàng hoàng và hoảng sợ.
Mộ Dung Cảnh đứng trên đỉnh lầu cao, lãnh đạm nhìn xuống tất cả mọi thứ bên dưới.
Ánh mắt lạnh như băng, chẳng khác nào mặt hồ bị đóng băng, dường như tất cả mọi thị phi ân oán đều không liên quan đến mình và ngài vốn thuộc về một vùng trời đất khác. Ngài lúc này đang dùng một tâm thái hoàn toàn khác để quan sát mọi chuyện.
Sinh ra trong gia đình đế vương, từ nhỏ, ngài đã học cách vô tình. Vì quyền lực, vì hoàng vị, vì bảo vệ giang sơn, trên người thậm chí dính máu tươi của biết bao người. Mặc dù ngài không tình nguyện.
…
Lặng cười ngắm gió trăng, say sưa nhìn hồng trần.
Một giấc mộng giản đơn, đối với bậc đế vương sao lại xa vời, thiếu thực tế đến vậy?
“Khởi bẩm hoàng thượng, Tiếu quý phi xuất hiện rồi.” Trần Thủ nhẹ đưa lời nhắc nhở.
“Ừm.” Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn về con đường không xa, bóng dáng gầy guộc dưới ánh trăng đích thực giống với Tiếu quý phi.
Con đường trong cung uốn lượn, ngoằn nghèo. Đây là nơi nhất định phải đi qua giữa hai cung Triều Phụng và Vạn Nghi.
Tiếu quý phi không mang theo đèn lồng, bước đi dưới ánh trăng mờ ảo, không nhanh không chậm, thư thái mà an nhàn. Có điều thực sự không phải vậy, bệnh nặng lại thêm vết thương mới khiến nàng muốn đi nhanh cũng không được. Nàng mỉm cười cay đắng, bởi bản thân lúc này chỉ là một quân cờ.
Cho dù không hề nhìn thấy hoàng đế, nàng cũng có thể cảm nhận được hơi thở của ngài. Vốn dĩ sau khi đưa ra ba điều kiện, người có lợi là nàng, kết quả… nàng lại bị ngài lợi dụng. Lãnh đạm, vô tình, không chút động lòng, đây chính là tác phong xưa nay của ngài, bởi ngài không bao giờ làm chuyện thừa thãi.
Chỉ là… Đối với ngài mà nói, nàng chỉ là một quân cờ thôi sao?
Một tấm si tình, chẳng lẽ không đổi lại được chút tình cảm?
Ban đầu, nàng biết ngài lấy mình vào cung là có mục đích, cũng hiểu được ngài muốn kìm nén Tiếu gia đang ngày càng đắc thế. Tuy nhiên, nàng vẫn mãi chìm trong giấc mộng của một người thiếu nữ, thậm chí không để tâm đến lời phản đối của người nhà, cố chấp tiến cung. Lúc đó, nàng tự tin rằng mình có thể lấy được tình yêu của ngài, rồi tiêu diêu trong chốn hậu cung, trở thành người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời ngài.
Kết quả sao chứ? Năm tháng trôi qua, mọi chuyện thay đổi, tình cảm của ngài vẫn cứ thủy chung lãnh đạm. Biết nàng bị trọng thương, ngài vẫn không ngại lợi dụng nàng thêm lần nữa? Nhớ lại năm xưa, nàng cảm thấy bản thân thực sự ngốc nghếch, để tình yêu làm lu mờ lí trí, suýt chút làm cả gia tộc vì mình mà mất mạng.
Đây là lần cuối cùng trong đời.
Có lẽ nàng nên bỏ cuộc hẳn… bởi chút hi vọng nhỏ nhoi sót lại sau cùng đã mất đi.
Bỗng Tiếu quý phi dừng bước, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo. Trước mặt nàng xuất hiện một bóng người. Người đó ẩn mình trong bóng tối, nên không nhìn rõ dung mạo.
Có điều, thân hình người này mảnh khảnh gầy guộc, đích thực là một người phụ nữ.
“Lại tới lần nữa sao? Xem ra ngươi không giết chết ta thì sẽ không chịu bỏ cuộc? Ta thực sự thấy hiếu kỳ, rốt cuộc ta có thâm thù đại hận gì với ngươi chứ?” Tiếu quý phi ưỡn thẳng người, tư thế chẳng khác nào nhành mai ngạo nghễ trong tuyết lạnh.
Người bí ẩn khẽ bật cười. Tiếng cười ẩn chứa sát khí đáng sợ. Chỉ nghe thôi cũng khiến cho người nhát gan sởn cả gai ốc, run rẩy sợ hãi.
“Thâm thù đại hận?…”
Hai người chìm trong im lặng, trong không khí dấy lên chút mơ màng, mê hoặc. Thực đúng như tâm trạng đè nén của những người phụ nữ trong hậu cung.
Sau một hồi, người bí ẩn liền căm hận lên tiếng “Ta chỉ muốn dày vò ngươi, giết chết ngươi. Lẽ nào ngươi không cảm thấy bản thân ngươi rất đáng ghét, đáng chết sao? Ngày thường ngông nghênh, ngữ khí cao ngạo, mở miệng là ra lệnh cho người khác. Ngươi tưởng mình là ai chứ? Cùng là phi tử trong hậu cung, tại sao ngươi lại có thể sai khiến người khác? Cái miệng của ngươi giả tạo khiến người ta căm ghét. Lẽ nào bản thân ngươi không biết điều này?”
“Ta biết bản thân ngày thường quá ngông nghênh, đối xử với người khác không tốt, thường vì ghen tuông mà làm không ít chuyện có lỗi với ngươi.” Tiếu quý phi ung dung thừa nhận, bản thân nàng trước đây cũng là một người phụ nữ hay ghen. Lúc đó chỉ vì muốn giữ lấy người đàn ông mình yêu, thậm chí còn xuống tay diệt trừ hết những ai ngăn cản bước đi của mình. Nhưng như vậy là sai sao? Người đứng trước mặt nàng lúc này… hẳn cũng có những mục đích đó. Thậm chí nàng ta còn suy nghĩ sâu xa hơn những phi tần khác, biết tỏ ra yếu đuối, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy xót thương.
Lúc ở trong thiên lao, nàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, chỉ trong một đêm hối hận vô cùng, không ngừng tự kiểm điểm bản thân.
“Tiện nhân! Ha ha, không ngờ ngươi cũng biết nói câu xin lỗi cơ đấy. Thực nực cười… ngươi nghĩ chỉ một câu xin lỗi là có thể kết thúc mọi chuyện sao? Không giết chết ngươi, uống máu, ăn thịt ngươi, làm sao có thể giải trừ được mối hận cao tựa núi, sâu như biển của ta…” Giọng nói rít lên, ẩn chứa sự căm hận đáng sợ.
Oán hận thâm cung, tích lũy theo tháng ngày, muốn duy trì sự thuần khiết lương thiện của thiếu nữ, thật chẳng dễ dàng.
Tiếu quý phi buồn bã than dài, trong lòng cảm thấy hối hận.
Bản thân nàng lúc này đứng tại đây, cũng đâu thoát khỏi được vòng xoay của vận mệnh?
“Nợ phù dung lan tràn khắp chốn, lệ hồng trần nhấn chìm hoàng cung. Mộ Dung Cảnh, rồi có một ngày ngài sẽ nhận được báo ứng thích đáng.” Tiếu quý phi ngước mắt nhìn về phía chân trời, chán nản thốt lên.
“Thật sao? Trẫm đang đợi ngày đó đây.”
Đêm khuya thanh tĩnh, đế vương phong độ đưa mắt nhìn màn đêm bí ẩn. Bất giác, Tiếu quý phi như nhìn thấy hết sự tàn khốc, lạnh giá trong đôi mắt đó.
“Hoàng… hoàng thượng?…” Người phụ nữ bí ẩn thấy Mộ Dung Cảnh, kinh hãi cất lời.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đứng trong bóng tối. Trần Thủ nhanh chóng chặn ngay đường lui của người này.
Trên con đường độc đạo, hai bên là tường cao chót vót, người đứng trước mặt là Tiếu quý phi, kẻ đứng phía sau là Trần Thủ, Mộ Dung Cảnh thì đứng gần đó.
Vòng vây như thiên la địa võng, không một kẽ hở thoát thân.
“Hoàng thượng, tại sao ngài lại ở đây? Thần thiếp đến đây là để từ biệt Tiếu quý phi… chúng thiếp vốn là tỷ muội tình thâm bấy lâu nay.” Giọng nói dịu dàng như mọi khi, nhưng thanh âm chẳng che giấu nổi hoang mang trong lòng.
Mộ Dung Cảnh im lặng không nói gì.
Trong khi Tiếu quý phi mỉm cười thê lương “Lâm Ngọc Nhi, đừng diễn kịch nữa, dù có nhập tâm đến mấy, cũng không thể giỏi hơn được người đàn ông đứng bên cạnh chúng ta.” Lần này, nàng muốn nhắc nhở Lâm Ngọc Nhi, cười nhạo sự vô tri của nàng ấy, đồng thời cũng có ý giễu trách Mộ Dung Cảnh.
Khóe miệng Trần Thủ co giật, muốn cười mà lại không dám. Không biết tại sao khi nghe câu này của Tiếu quý phi, chàng thực muốn bật cười. Người dám chế nhạo hoàng thượng, chỉ có hoàng hậu nương nương và Tiếu quý phi mà thôi. Nghĩ vậy chàng lén nhìn Mộ Dung Cảnh, nhưng ngài vẫn nhất độ ung dung, không hề có ý phẫn nộ.
Chỉ là…
Hung thủ thực sự là Lâm phi, Trần Thủ cũng cảm thấy có chút hồ đồ, ngoại trừ vết thương trên cánh tay trái, đích thực không còn manh mối chỉ ra người là thích khách. Hơn nữa, Lâm phi cả năm bệnh tật, ốm yếu, thân hình gầy guộc, tất cả mọi người trong cung đều biết.
Trược đó, Mộ Dung Cảnh khi nghe được đáp án này từ miệng Tiếu quý phi, ngài cũng cảm thấy nghi hoặc giống Trần Thủ lúc này.
Bấy lâu nay, hóa ra Lâm Ngọc Nhi vẫn luôn diễn kịch trước mặt ngài. Nhưng điều không ngờ nhất là ả còn ghê gớm đến mức lấy thanh trúc làm tổn thương chính bản thân mình để che giấu, ngay cả lão thái y cũng bị ả lừa. Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính, thanh trúc gây thương tích, cho dù chỉ là bất cẩn, cũng không nghiêm trọng đến mước đó. Đây cũng là điều khiến thái y nghi hoặc…
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng cất tiếng “Lâm Ngọc Nhi, ngươi còn gì để nói không?”
“Hoàng thượng, không phải thần thiếp làm đâu, không phải mà. Tiếu quý phi đã khiến thích khách bị thương ở tay trái, trong khi tay trái thần thiếp đâu có bị thương, làm sao là thần thiếp được?” Lâm Ngọc Nhi hoang mang, chập choạng bước ra khỏi bóng khuất, quỳ rạp trước mặt Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh khẽ ‘hưm’ một tiếng, trước tình cảnh này trong lòng cảm thấy không cần phải hỏi thêm gì nữa. Toàn bộ quá trình thẩm án, ngài chưa từng tiết lộ ai là người gây ra thương tích cho thích khách, ngay cả Trần Thủ cũng không hề được biết “Lâm Ngọc Nhi, tại sao ngươi biết vết thương của thích khách là do Tiếu quý phi gây ra? Nếu nhìn bề ngoài, hoặc giả không biết chuyện xảy ra thế nào, tại sao không nghĩ vết thương đó là do đại nội thị vệ, Trần Thủ, hoặc là trẫm gây ra?”
Lâm Ngọc Nhi nước mắt đầm đìa, lắp bắp nói “Thần thiếp… thần thiếp nghe Tiếu tỷ tỷ nói vậy…”
Chuyện đến nước này mà vẫn còn xảo biện.
Trần Thủ nghe vậy liền lên tiếng “Lâm phi, kể từ khi người bị giam lỏng, đích thân vi thần giám sát Tiếu quý phi, thực chưa từng thấy người gặp mặt Tiếu quý phi lần nào. Người nói như vậy, có phải muốn vi thần bị tội tắc trách không? Xin hoàng thượng minh xét.” Lời tấu lên rõ ràng không phải chỉ vì lo lắng cho bản thân mà còn vì lo lắng cho thuộc hạ dưới quyền.
Mộ Dung Cảnh bất ngờ cung tay ném ra một miếng ngọc bội điêu khắc tinh xảo, dưới ánh trăng, chữ Lâm được khắc trên miếng ngọc bội tỏa sáng đến chói mắt.
Tiếu quý phi nhìn cảnh tượng trước mắt, bất giác than dài “Lâm Ngọc Nhi, ngọc bội tượng trưng cho thân phận, hôm đó vì bất cẩn ngươi đã làm rơi trong tẩm thất của ta, lẽ nào đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa phát hiện?” Phàm là phi tử của hoàng thượng, ai cũng có một miếng, bên trên có khắc phong hiệu của chủ nhân.
Sự tình đã bại lộ? Làm sao có thể? Nàng che giấu tốt như vậy, gần như không còn sơ hở nào, tại sao có thể bại lộ chứ? Ánh mắt Lâm Ngọc Nhi phút chốc trở nên điên cuồng, ý chí hỗn loạn quay sang chỉ trích Tiếu quý phi “Không phải, xin hoàng thượng minh xét, Tiếu quý phi muốn hãm hại thần thiếp, ngài đừng để ả ác độc này lừa gạt. Ả chính là người muốn giết chết hoàng hậu.”
Tiếu quý phi càng lúc càng thêm sầu muộn, quay đầu không nói thêm gì.
“Hoàng thượng, cách đây không lâu, ở ngự thư phòng, chính ngài đã nói sau này sẽ đối đãi tử tế với thiếp, lẽ nào ngài đã quên rồi sao?” Lâm Ngọc Nhi đã mất hết bình tĩnh đưa lời chất vấn. Nàng đã phải tốn rất nhiều tâm sức để dựng lên vở kịch này, khó khăn lắm mới đè nén được những bí mật trong lòng, làm sao có thể dễ dàng thua cuộc?
Sự việc bại lộ, những gì đợi nàng phía trước chính là nỗi sợ hãi vô biên, bóng đêm vô hạn và địa ngục khủng khiếp.
Khoảnh khắc này, nàng đã hoàn toàn trắng tay rồi. Không còn sự ân sủng của hoàng thượng, giấc mộng một bước biến thành phượng hoàng cũng tan theo mây khói.
Hết rồi! Tất cả đều hết rồi! Cũng chỉ vì con tiện nhân Tiếu Linh Lung này gây ra. Tất cả là do ả.
Không thể tha cho ả! Nhất định không thể cho ả được sống an lành.
“Đồ tiện nhân vô sỉ. Chuyện đến nước này mà vẫn không biết hối cải.” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh tràn đầy sát khí. Ngài đã cùng Trần Thủ bàn bạc, dùng cách này để tìm hiểu võ công của Lâm Ngọc Nhi và Tuyết Nhi. Sau khi biết được chân tướng sự việc, lại biết tối nay Tiếu quý phi sẽ đến cung Triều Phụng, hai người đã dụng kế: Dụ rắn xuất hang.
Ở ngự thư phòng, ngài thả Lâm Ngọc Nhi đi, chỉ vì muốn cùng Trần Thủ diễn hết màn kịch, thậm chí còn để lộ tin Tiếu quý phi đang ở ngoài cung Vạn Nghi, ngày mai sẽ xuất cung, mục đích chính là để dụ Lâm Ngọc Nhi ra tay.
Tiếu quý phi đang bị thương nặng, một mình rời khỏi cung Vạn Nghi, đương nhiên là cơ hội hành động tốt nhất. Hơn nữa, nếu quả thực ngày mai nàng xuất cung, cả đời sẽ không bao giờ quay lại hoàng cung nữa. Vì thời gian gấp rút, thích khách chắc chắn chẳng có thời gian mà suy tính, càng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Giả như… Lâm Ngọc Nhi suy nghĩ kĩ một chút, có lẽ sẽ đoán ra được đây chỉ là một cái bẫy, thế nhưng… ả quá tự tin với vỏ bọc mà bản thân đã tạo dựng. Hơn nữa, Tiếu quý phi chỉ tới cung Triều Phụng một lúc. Cơ hội cuối cùng đến, nếu ả không nắm lấy thì sẽ chẳng bao giờ có dịp nào nữa. Vì là người trong chốn thâm cung, muốn xuất cung rất khó, tâm ma nhiều năm tích lũy lại không ngừng tác quái, lí trí không thể níu giữ Lâm Ngọc Nhi được nữa. Trong vô thức, nàng đứng phục tại con đường ắt phải đi qua giữa cung Triều Phụng và Vạn Nghi…
Tuy nhiên, nàng không ngờ, thiên la địa võng đã được giăng sẵn chỉ đợi nàng rơi vào.
“Hoàng thượng. Được! Ta thừa nhận mình đã thích sát Tiếu Linh Lung. Thế nhưng, ta cũng muốn nói cho hoàng thượng biết một bí mật, Tiếu Linh Lung mới là hung thủ đích thực ra tay với Thẩm hoàng hậu. Ta chỉ thích sát một phi tần, còn ả ta muốn giết chết hoàng hậu. Người không phải đã điều tra rồi sao? Thích khách hôm đó không thể là ta được, thái hậu có thể làm chứng. Ta đáng tội chết, Tiếu Linh Lung cũng đáng phải chịu chung số phận. Toàn gia của ả cũng phải chết. Diệt tam tộc. Tru di cửu tộc.” Lâm Ngọc Nhi đưa ánh mắt căm hận nhìn về phía Tiếu quý phi.
Sắc mặt Tiếu quý phi trắng nhợt, chuyện đến nước này…. Không ngờ Lâm Ngọc Nhi còn muốn kéo cả nàng chết cùng? Thế nhưng kéo mình nàng đã đành, ả còn ác độc muốn toàn bộ gia tộc họ Tiếu phải chết chung? Trong lòng Tiếu Linh Lung cực kỳ kinh hãi, hoàng thượng sâu xa khó đoán, chỉ dựa vào một câu nói điên cuồng của Lâm Ngọc Nhi, rất có khả năng lại khiến toàn Tiếu gia rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Tiếu quý phi tức thì quỳ xuống, đưa lời cầu khẩn “Hoàng thượng, xin ngài hãy tra xét rõ ràng chuyện này.” Nhưng nàng tin, không thể chỉ vì một câu nói của Lâm Ngọc Nhi mà hoàng thượng lại trị tội Tiếu gia thêm một lần nữa.
Lúc này, một nhóm thị vệ xuất hiện bao vây quanh Lâm Ngọc Nhi và Tiếu quý phi.
Dưới ánh đèn đuốc sáng choang, khung cảnh nơi đây hiện lên rõ rệt.
Mộ Dung Cảnh lãnh đạm liếc mắt nhìn qua, chẳng muốn bận tâm thêm nữa, chân tướng đã quá rõ ràng, cứ tiếp tục lằng nhằng chỉ lãng phí thời gian. Ngài lớn tiếng hạ lệnh “Đưa Tiếu quý phi về cung Vạn Nghi, không có lệnh của trẫm không được ra ngoài một bước. Trần Thủ, đưa Lâm Ngọc Nhi vào tử lao, ba ngày sau vấn trảm.”
Ba ngày sau vấn trảm?
Đúng ba ngày sau vấn trảm? Không một chút do dự.
Đây chính là cung cách của bậc đế vương, lạnh lùng đến độ ngay cả người phụ nữ của mình cũng không một chút lưu luyến, huống hồ lại là những kẻ có khả năng uy hiếp giang sơn của mình?
Giây phút, Tiếu quý phi đột nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn, tuy người thân của nàng không còn oai phong như trước, nhưng đều có thể giữ được tính mạng. Có lẽ đây chính là kết thúc tốt đẹp nhất, là ân huệ mà ông trời ban cho, cũng là chút hoàng ân lớn nhất mà người đàn ông trước mặt ban cho nàng.
“Tạ hoàng thượng! Thần thiếp xin cúi đầu tạ ân và cáo biệt ngài. Xin ngài hãy bảo trọng.” Tiếu quý phi bình thản dập đầu ba cái. Trong lòng trào lên từng đợt thê lương, cả đời này, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa…
“Quý phi nương nương, hoàng thượng đi rồi.” Trần Thủ đỡ Tiếu quý phi đứng dậy.
Lúc Tiếu Linh Lung ngước đầu nhìn lên, người đã không còn thấy đâu nữa.
Lâm Ngọc Nhi như mất hết hồn phách đã được đưa đi, chỉ còn lại mấy thị vệ cầm đèn đuốc, bầu không khí xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Trần Thủ bước lên thi lễ “Vi thần cung kính tiễn nương nương hồi tẩm cung.”
“Đa tạ.” Tiếu quý phi đứng dậy, thân người yếu ớt có phần chập choạng. May mà Trần Thủ đưa tay ra đỡ kịp nên nàng mới đứng vững lại được.
Trần Thủ lộ rõ vẻ quan tâm “Người không sao chứ? Có cần gọi ngự y đến khám không?”
“Đa tạ tâm ý của ngài, không cần đâu.” Tiếu quý phi khéo léo đưa lời từ chối, ánh mắt bi thương, than dài một tiếng “Có nhiều vết thương, thái y cũng chẳng thể nào trị nổi…” Vết thương trong lòng, phải dùng thuốc gì để trị đây?