Thái hậu truyền chỉ mời nhị vương phi vào cung bồi chuyện, Linh Nhiên cáo ốm không đi. Thiên Lãnh bị mẫu hậu thông truyền khẩn cấp mười bốn
đạo chỉ dụ truyền hắn vào cung trình diện ngay tức khắc. Mẫu tử gặp nhau bắt đầu bằng một màn than phiền trách móc hắn và thê tử của hắn. Thái
hậu mắng con dâu vô lễ, mắng con trai vô dụng. Thiên Lãnh ngồi uống đến
bình trà thứ ba mà thái hậu vẫn còn hăng hái thuyết giảng, hắn chịu hết
nổi.
Mẫu hậu, ngài không phiền sao? Hoàng nhi nghe người nói lùng bùng
hết cả lỗ tai rồi, ngài nghỉ ngơi uống chén trà, ngày khác lại mắng tiếp cũng được mà. May mắn cho ngài con đã cho lui hết người hầu rồi nếu
không hình tượng ngài xây dựng mấy chục năm hoàn toàn tan nát.Thái hậu cầm lên chén trà muốn quăng vào mặt hắn, tay nâng lên cuối cùng lại không nhẫn tâm hành động thật sự.
Vương phi của con ở đâu? Bệnh thật hay bệnh giả? Bản cung cho mời mà nàng dám không đến, lá gan không nhỏ đâu.Mẫu hậu thứ tội. Nàng tính khí lạnh nhạt, ngài gặp sẽ thích nàng
nhưng đảm bảo sẽ bị nàng tức chết. Hoàng nhi thấy ngài không gặp thì
hơn.Là con ngăn cản con bé vào đây đúng không? Tại Phong quốc này còn ai dám ngang nhiên kháng chỉ của ta nữa chứ? Tại sao con dám ngăn cản ta
và con dâu liên lạc bồi dưỡng tình cảm hả?Thiên Lãnh có khổ mà không có chỗ tố. Hắn nghĩ đến thái độ ban
sáng của Nhiên Nhi, hắn cho rằng hai người hiện tại vẫn chưa nên gặp mặt thì tốt hơn. Nàng sẽ không giành sắc mặt tốt cho bất kỳ ai có quan hệ
tốt với hắn. Đây là phản ứng vô thức rất khó khống chế. Mẫu hậu lại quá
lợi hại, bà sẽ làm khó nàng, hắn không muốn phải đứng giữa hai nữ nhân
này.
Mẫu hậu, hoàng gia làm gì có cảm tình mà người muốn bồi dưỡng chứ!Chẳng lẽ ta và con lại không có tình cảm sao? Ta cực khổ mang nặng
đẻ đau con còn dám nói như thế. Ta lúc mang thai con thì mệt mỏi đến
nhường nào, lúc sinh con thì mệt nhọc ra sao, con biết không? Ta trở dạ
hết cả một ngày, sinh khó tưởng mất mạng đến nơi…Thái hậu bắt đầu kể khổ, bài ca muôn thuở này hắn nghe nhiều lắm rồi. Tuyệt không có tý nào mới mẻ, hắn có thể đọc thuộc lòng từng chữ.
Mẫu hậu, ngài vào chính đề đi thôi, hoàng nhi mệt mỏi quá!Con đúng là đứa con hư!Thái hậu trầm mặt ra kết luận cũ rích.
Hoàng nhi có là con hư cũng là con ruột, ít nhiều vẫn tốt hơn mấy đứa con ghẻ kia của ngài.Hừ, Hiệt Vỹ không phải do ta sinh ra mà cũng rất hiếu thuận với ta
đấy thôi, con mà hiếu thảo được một nửa giống đứa trẻ kia thì ta nằm mơ
cũng cười tỉnh. Còn nữa Tĩnh Thuyên cũng tốt lắm, tốt hơn con nhiều.Hiệt Vỹ hoàng đệ tốt với ngài bởi vì hắn đối với ai cũng tốt, tên đó là ngụy quân tử chính hiệu. Bệ hạ hoàng huynh thì khỏi bàn, hắn tốt với người vì hắn có mục đích. Ngài biết thừa hoàng gia không có đứa trẻ nào thánh thiện cả, con ảo tưởng chuyện này làm chi?Lãnh Nhi, con nói chuyện càng ngày càng đáng ghét. Chuyển chính đề,
vương phi của con ở đâu? Sao con nhất định không chịu dẫn nàng vào vấn
an ta? Ta nghe nói con cực kỳ sủng ái nàng có đúng không?Hoàng nhi sủng thê tử có gì không đúng?Thái hậu bắn cho con ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy cảnh cáo. Bà là
nữ tử hậu cung có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu giữa muôn ngàn mỹ nhân trẻ đẹp xinh xắn, nào có thể là người bình thường cho được.
Nữ nhân được sủng ái quá mức sẽ bị làm hư!Nàng có như thế nào thì hoàng nhi vẫn thích.Hừ, nghe hoàng đệ của con tán thưởng nàng ta mới tò mò, con tưởng ta muốn quan tâm chuyện của con lắm sao? Ta còn bao nhiêu danh lam thắng
cảnh chưa kịp đến du ngoạn, ta già cả rồi, bây giờ không tranh thủ đi
cho hết ngày sau chết rồi có tiếc nuối đều là lỗi của con.Thiên Lãnh thở dài ngao ngán, mẫu hậu lại phát bệnh than thở
nữa. Hậu cung hun đúc nên một loạt nữ nhân nói nắng là mưa, nói mây là
gió, nói chuyện vòng vo lan man, phải tinh ý lắm mới biết trong bông có
kim, trong lời tán thưởng có chế giễu, ý không ở trong lời, người nghe
phải nhanh nhạy mới hiểu được.
Mẫu hậu, đủ rồi, ngài muốn gì mời nói, hoàng nhi lắng nghe đây!Con yêu vương phi của con sao?Bà bỗng chốc hạ giọng nhẹ nhàng khiến Thiên Lãnh ngạc nhiên. Mẫu hậu có ý gì đây?
Hoàng nhi đương nhiên yêu nàng?Con sẽ yêu nàng trong vòng bao lâu đây? Lương Hoàng tôn thất chưa
bao giờ sản xuất được một nam tử là cái tình loại. Con còn nhớ phụ hoàng của con sao? Ông ta sủng ái thái phi như vậy nhưng vẫn không lập nàng
làm hoàng hậu, bên cạnh đó còn có hàng loạt các phi tử khác. Ông ta yêu
thương con nhiều hơn phi tử của mình, nếu không con có thể lớn lên mà
kiêu ngạo ngất trời như bây giờ sao?Thái hậu kể lại chuyện quá khứ với giọng nói tự hào. Nhị hoàng
tử Thiên Lãnh rất hợp nhãn tiên hoàng. Bà có thể ngồi vững vị trí mẫu
nghi thiên hạ làm chủ trung cung nhiều năm không ngã, tài năng của bà là một, ảnh hưởng của đứa con trai là thứ hai.
Tiên hoàng yêu quý
đứa con này, mỗi khi bị Thiên Lãnh chọc giận sẽ giá lâm Phụng An cung
của bà để phàn nàn, than vãn này nọ đủ điều. Ông có nhiều hoàng tử và
công chúa nhưng những đứa trẻ khác không một ai có được sự ưu ái như nhị hoàng tử.
Mẫu hậu, ngài chỉ cần biết hoàng nhi yêu nàng, mong ngài đừng làm phiền nàng, hoàng nhi sẽ vô cùng biết ơn ngài.
Gì cơ? Con rốt cuộc cưới thê tử về để bản cung cúng bái nàng sao?
Bản cung là thái hậu, là nữ nhân cao quý nhất Phong quốc này, vương phi
của con là cái gì mà dám vượt mặt bản cung?Thái hậu nóng mặt, bà cất cao giọng bất mãn. Một nữ nhân lạ hoặc cướp đi sự chú ý của con trai bà, Lãnh Nhi còn muốn bà nhỏ nhẹ với nàng kia, nói thật dễ nghe. Con cái đúng là cái món nợ nần, lớn lên không
được cái tích sự gì hết.
Mẫu hậu đừng giận, hoàng nhi không có ý đó. Khắp cả Phong quốc làm
gì có ai đủ bản lĩnh vượt mặt mẫu hậu, ngài là đấng chí tôn cao cao tại
thượng, là hoàng nhi và thê tử đứng ở dưới cúng bái ngài, cầu ngài ban
phước lành.Nói vậy còn tạm được! Thế chừng nào con đưa con dâu vào vấn an ta?Thái hậu kiên trì không từ bỏ mục tiêu. Con không đưa nữ tử đó vào cung chẳng lẽ để bà đích thân tới vương phủ gặp nàng ta sao?
Lúc nào nàng khỏe lại hoàng nhi sẽ đưa nàng đến gặp ngài.Thiên Lãnh không xác định ngày giờ cụ thể, hắn định qua loa cho
xong chuyện, bất quá thái hậu không dễ dàng gì buông tha cho hắn.
Con chỉ biết nói thôi! Con sợ bản cung sẽ làm gì nàng sao?Thái hậu lại bưng bản cung cái giá lên, mỗi khi bà thay đổi tự
xưng với hắn một cách trịnh trọng thế này thì có nghĩa là bà đang tức
giận. Hắn phải cẩn thận.
Thiên Lãnh đột nhiên đứng dậy bước xuống
trước mặt bà quỳ xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mẫu hậu chậm
rãi nói từng chữ rõ ràng.
Long Linh Nhiên là nữ tử đã từng chia xẻ với hoàng nhi một liều Mỵ
Giao xuân dược, hoàng nhi cầu khẩn mẫu hậu giơ cao đánh khẽ. Nàng thực
sự rất quan trọng đối với hoàng nhi.Thái hậu lần này hoàn toàn câm nín. Bà nhìn xuống đứa con trai
kiêu ngạo từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên quỳ xuống mở miệng cầu bà một
việc. Đây chẳng lẽ là số mệnh?
Bản cung đã biết.Hoàng nhi đa tạ mẫu hậu thành toàn.Thái hậu trầm ngâm chìm vào suy tư thật lâu, Thiên Lãnh vẫn quỳ
chưa dám đứng lên. Mẫu hậu là một nữ nhân rất nguy hiểm. Từ nhỏ hắn chỉ
biết, phụ hoàng yêu thương hắn không phải là do hắn lớn lên giống ngài,
không phải do hắn xuất sắc hơn những đứa con khác của ông, hắn được ưu
ái hơn mấy hoàng tử khác vì người phụ hoàng yêu là mẫu hậu.
Hậu
cung đều cho rằng thái phi mới là nữ tử phụ hoàng yêu nhất. Sự thực thì
chuyện đó hoàn toàn là dối gạt ánh mắt của người ngoài thôi.
Mẫu
hậu cũng không biết ông yêu bà. Bà vẫn luôn tưởng rằng nhờ đứa con trai
xuất chúng của mình nên bà mới có một địa vị nhất định trong mắt tiên
hoàng.
Hắn biết đến bí mật này một cách tình cờ, hắn nhớ khi đó phụ hoàng đã nhìn hắn với ánh mắt sâu thẳm bí hiểm vô cùng và nói.
Lãnh Nhi, tương lai khi con ngồi trên đế vị, con không được để cho
bất kỳ người nào biết người quan trọng nhất trong lòng con là ai.Vì sao vậy phụ hoàng?Đế vương thuật.Ông chỉ nói vậy rồi không bao giờ đề cập đến chuyện này một lần nào nữa. Khi đó hắn vừa mới sáu tuổi.
Hắn không tiếp nhận ngôi vị hoàng đế vì hắn không muốn chịu sự ràng buộc
của vị trí kia quá nhiều. Nhưng với thân phận và lợi thế của hắn nếu
không muốn ngồi lên ngai vàng, lại không muốn bị uy hiếp đến tính mạng
thì phải có lực lượng của riêng mình. Hắn đã nuôi lớn thế lực đủ lớn đủ
mạnh khiến cho bất kỳ ai ngồi trên vị trí đó muốn động tay động chân với hắn đều phải cân nhắc cẩn thận.
Lãnh Nhi!Vâng, hoàng nhi xin nghe!Con có biết khi con vừa sinh ra đã được cao nhân bói quẻ phán cái gì không?Còn có chuyện này sao? Phụ hoàng và mẫu hậu chưa bao giờ kể cho hoàng nhi nghe.Bây giờ con muốn biết không?Giọng nói của bà bỗng chốc thật nặng nề, hắn nhìn thấy trong mắt bà tràn đầy nét âu sầu lo lắng.
Mẫu hậu, mời ngài nói!Lãnh Nhi, cao nhân đã nói cuộc đời của con luôn xuôi chèo mát mái. Mọi chuyện đều thuận lợi ngoại trừ một thứ.Mẫu hậu, ngoại trừ cái gì?Hắn gặng hỏi có chút gấp gáp. Mẫu hậu sẽ không phán cái đáp án mà hắn đang nghĩ tới chứ?
Tình ái.Thiên Lãnh im lặng.
Lãnh Nhi, con từ nhỏ đã lãnh tâm lãnh tình, ta nhìn thấy con trưởng
thành từng chút với tính cách đó mà chưa bao giờ thực sự uốn nắn trở
lại. Ta lo lắng cho sự an nguy của con vì hoàng cung là một nơi cực kỳ
đáng sợ, con có tính cách như vậy cũng không có gì không tốt. Ngoài ra
thì còn một lý do nữa là ta không muốn khi con lớn lên sẽ bị tổn thương
về mặt tình cảm. Trước đây thì con đã thể hiện rất tốt nhưng mà bây giờ…Thái hậu lắc đầu cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Cầu mà không thể sẽ khiến con từng bước một dần dần trở thành một ác ma tàn bạo.Hoàng nhi không tin!Thiên Lãnh tối mặt phản bác. Sao hắn lại cảm thấy sợ hãi bởi lời phán này cơ chứ? Người mà hắn cầu mà không thể cả đời cũng không thể
chẳng lẽ là Nhiên Nhi sao? Trân bảo sẽ không bao giờ yêu hắn trở lại ư?
Ai nói điều đó? Hoàng nhi muốn đối chất hỏi hắn mấy điều.Người ấy đã chết rồi! Con có tìm cũng vô ích thôi! Lãnh Nhi với thân phận và địa vị của con mà phải dùng đến Mỵ Giao xuân dược, con còn có
tự tin để nói lên câu con không tin, ta cũng phục con sát đất.Thái hậu lạnh lùng phán một câu chính xác ngay đích. Đứa con
trai này hoặc là nó chưa hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề hoặc là nó biết mà giả vờ không hiểu.
Hai người là mẫu tử ruột thịt nhưng
nội tâm của con bà chưa bao giờ thực sự đi vào được. Lãnh Nhi phong bế
chính mình kín như bưng, người mẫu thân như bà cũng chưa bao giờ chạm
tới sâu thằm tâm hồn con.
Con sinh ở nhà đế vương đành phải chấp
nhận chuyện này, đa nghi đề phòng cảnh giác với mọi thứ. Bà hiểu nhưng
vẫn thấy mất mát khi chuyện mình làm không được nhưng đã có một nử tử đã đủ bản lĩnh chiếm giữ lòng con.
Đáng giận là nàng kia còn không đáp lại lòng con. Bà có thể không tức giận sao?
Thiên Lãnh đề phòng bà. Hắn chịu quỳ xuống cầu xin, hắn tiết lộ chuyện mình
dùng đến cả bí dược của hoàng thất để khống chế nữ nhân kia. Cảm tình
này của con bà nên ủng hộ hay ngăn cản đây?
Con lo lắng bà sẽ đối
phó với nàng kia. Bà cần thiết phải làm vậy sao? Nếu bà bà có làm khó
nàng dâu một chút điều này cũng bình thường thôi. Thiên hạ có bà tức nào luôn luôn hòa thuận không bao giờ gây xích mích với nhau đâu.
***
Thiên Lãnh từ hoàng cung về vương phủ thì được báo lại Linh Nhiên đã rời phủ khoảng hai giờ đồng hồ.
Có bao nhiêu người theo bảo hộ nàng?Bẩm chủ tử, mười tám người!Có gì mới bẩm báo ngay cho ta!Vâng!Hắn là đại công tử của Phi Châu thần giáo, thế lực giang hồ lớn
nhất Phong Quốc cũng là một trong ngũ đại tà phái bậc nhất thiên hạ, nên thuộc hạ đắc lực dưới trướng của hắn rất đông. Hơn nữa là hắn chứ không phải đương nhiệm hoàng đế nắm giữ thế lực ẩn vệ hoàng thất nên Lương
Hoàng Tĩnh Thuyên ngồi ghế rống mà hai năm nay dù đứng hay ngồi đều
không có cảm giác an toàn.
Linh Nhiên chính là yếu điểm trí mạng
của hắn. Hắn luôn an bài một lực lượng lớn người bảo hộ cho an toàn của
nàng mặc dù hắn không bao giờ hy vọng nàng cần phải dùng đến mấy người
này.
Linh Nhiên đến Mỹ Nhân thư quán thì được trưởng quầy mời vào
trong phòng bí mật. Ngọc Nữ đã chờ sẵn ở đó, nàng vừa thấy chủ tử thì
quỳ gối cung kính chào.
Thuộc hạ tham kiến chủ tử.Ừ!Ngọc Nữ là một trong mười hai thủ hạ dưới trướng cực xuất sắc
của Linh Nhiên, nàng cũng là một trong những phần tử quan trọng của thế
lực bí ẩn Mỹ Nhân Tam Thập Lục gần đây rất nổi tiếng trên giang hồ. Ba
mươi sáu mỹ nhân này danh tính cực kỳ bí mật, chủ nhân đứng sau các nàng là ai, hiện này vẫn chưa được tiết lộ.
Thân phận của Ngọc Nữ có thể xem như là một ẩn số vì thể xác và linh hồn của nàng là hai thực thể khác nhau.
Sau khi điểm huyệt và bỏ mặc Thiên Lãnh đang bị Mỵ Giao xuân dược phát độc
một mình trong rừng, Linh Nhiên phiêu bạt khắp nơi một thời gian. Trong
quá trình ngao du đơn độc này, nàng đã tiếp nhận một vài người và tất cả bọn họ đều rất đặc biệt.
Đối với trường hợp của Ngọc Nữ, nàng
tình cờ phát hiện thi thể của nữ tử này trong một nghĩa địa ở biên giới
Phong quốc và Đại Nam quốc.
Nghĩa địa đó là một nơi cái gì cũng
thiếu nhưng linh hồn thì nhiều. Linh Nhiên kế thừa một cách vô thức
truyền thống gây rắc rối của sư phụ là hay táy máy tò mò can thiệp vào
sinh tử của người khác. Nàng mở ánh mắt âm dương đưa tay chỉ điểm tùm
lum loạn xạ vài linh hồn yếu ớt, dùng linh lực của mình thử kéo bọn họ
vào xác chết bên cạnh nàng.
Nàng lần đầu tiên thi triển thủ pháp
cải hồi sinh tử này nên thành quả cuối cùng có chút hỗn loạn. Linh Nhiên cũng không biết Ngọc Nữ có bao nhiêu hồn bao nhiêu phách của chính xác
mấy người nữa.
Một người có ba hồn bảy phách nhưng những linh hồn
suy yếu bị nàng kéo lại kia chắc hẳn là không có đầy đủ. Vì đó là nàng
lần đầu tiên thi pháp trình độ còn gà mờ làm sao có thể lôi kéo linh hồn mạnh mẽ được cơ chứ.
Mà nàng đã không chỉ kéo lại một linh hồn
duy nhất mà kéo cùng lúc nhiều người cho nên nàng đoán Ngọc Nữ là sản
phẩm cuối cùng của vài hồn vài phách của vài người riêng biệt.
Thế nên Ngọc Nữ tính khí rất lạ, có thể ôn nhu, có thể lạnh lùng, có thể
cợt nhả cũng có thể nghiêm túc. Tài tình thì rất đa dạng biết kinh
thương, cũng biết võ công, biết khéo léo luồn lách, lại cũng có thể tỏ
ra chính khí quân tử, gần như là cái gì nàng ta cũng làm được.
Nàng ấy sống lại nhờ Linh Nhiên thi pháp, nên trên người cũng có mấy phần
khí tức quen thuộc của Linh Nhiên. Vì thế tên Thiên Lãnh kia trong
trường hợp say bí tỉ đã mất cảnh giác và bị nàng ta gài vào tròng mà
chẳng nhớ cái gì.
Ngọc Nữ là tên Linh Nhiên đặt cho nàng. Về cơ
bản Linh Nhiên là người sáng tạo ra linh hồn cho nàng nên cũng có thể
coi như phụ mẫu tái sinh. Thể xác này không biết có thân phận ra sao
nhưng linh hồn của nàng phục tùng Linh Nhiên.
Ngọc Nữ ngưỡng mộ nàng.
Linh Nhiên đoán trong vài hồn vài phách của vài linh hồn kia, nàng đã kéo
phải không chỉ nữ hồn mà còn có nam hồn. Nam hồn đó được trọng sinh nên
mang trong lòng sự cảm kích và cả ân nhân tình kết nữa.
Tóm lại thì Ngọc Nữ người này bất nam bất nữ bất thân bất hữu, trong mắt nàng chỉ có chủ tử.
Nàng ta còn cực kỳ có tài.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài ba tháng cầm một khoản tiền vốn ban đầu
của Linh Nhiên đã làm được vô số việc. Cho nên mới nói vận may của Linh
Nhiên cứ gọi là sáng chói lọi. Nàng không phải cố gắng vật vã nhưng
thành quả phi phàm bởi vì người dưới tay quá xuất sắc lại trung thành
tuyệt đối.
Linh Nhiên đang tìm hiểu về thân thế của mình nên lệnh
cho Ngọc Nữ đi xác minh. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ biết mẫu thân họ Gia
Đằng là một tiểu thiếp thất sủng của Phong quốc thừa tướng Long Vụ An.
Trong ký ức lờ mờ của tuổi thơ nàng cực ít gặp mặt phụ thân, nàng chỉ
thấy mẫu thân hay buồn bã ngẩn người thôi.
Lớn lên một chút nàng
nghe đám người hầu trong phủ hay tán gẫn nói thầm rằng mẫu thân của nàng bỏ nhà trốn theo phụ thân nàng. Bà nhập phủ không danh không phận lại
đã mang thai trước khi vào cửa nên không được các trưởng bối của Long
gia chấp nhận.
Mọi người đều nói rằng phụ thân không thích mẫu
thân nhưng theo ký ức mơ hồ của nàng, mẫu thân mới là người luôn không
thích phụ thân thân cận. Ông ta bị từ chối quá nhiều lần nên sau này
càng ngày càng ít đến tiểu viện của hai mẹ con nàng.
Mẫu thân là một nữ tử cực kỳ tài ba. Bà dạy nàng đọc sách, viết chữ, chơi cờ, đánh đàn vẽ tranh và cả y thuật.
Khi đó Linh Nhiên cảm nhận mẫu thân yêu nàng nhưng cũng xảm tạp một vài cảm tình hận thù nào đó.
Nàng lớn lên tại Long phủ nhưng nơi đó nàng không có gì nhiều tình cảm lắm. Sau khi mẫu thân mất, nàng càng sống thầm lặng hơn.
Nàng vẫn nghĩ mình có huyết thống Long gia nhưng tháng trước khi nàng luyện
công quá độ bị phản lực nội thương nặng nàng mới vỡ lẽ nàng không phải.
Phụ thân của nàng là một người nào đó mà hiện tại nàng cũng chưa điều
tra ra.
Nàng cần máu của thân nhân làm thuốc dẫn cho thuốc trị
thương nên đã lệnh người dưới đến kinh thành Hiến Đô tóm đại một vài
người của Long gia xin chút máu. Nhưng khi số huyết đó bỏ vào thuốc của
nàng thì dược hiệu vô tác dụng.
Nàng còn lo rằng người đó là dã
loại nên lệnh tóm thêm vài người của Long gia nữa nhưng máu của mấy
người kia cũng đều không dùng được.
Tình huống khẩn cấp nàng không thể chờ đợi người từ bên phía Nam Thanh tìm kiếm người của gia tộc Gia
Đằng trở về nữa nên nàng đành cắn răng trở lại vương phủ.
Dương
khí trên người tên Thiên Lãnh chết tiệt kia có thể tạm thời giúp nàng
giảm bớt thống khổ bởi vì bị nội thương. Nàng ngàn không muốn, vạn không muốn nhưng tính mạng quan trọng, nàng đành phải trở về bên cạnh hắn
trong khi chờ đợi thuộc hạ của nàng bắt người thành công.
Tuy mẫu
thân họ Gia Đằng và y thuật rất cao nhưng Linh Nhiên cũng không hoàn
toàn chắc chắn bà xuất thân từ y dược thế gia vùng Nam Thanh kia. Nếu
nàng cũng không có quan hệ huyết thống với gia tộc kia, nàng biết đi đâu tìm thân nhân có quan hệ huyết thống với mình để xin máu đây.
Chẳng lẽ đi khắp thiên hạ tìm bất cứ người nào có họ Gia Đằng rồi xin mỗi
người một tý máu thử thuốc sao? Giải pháp này có tính khả thi cực thấp.
Hoặc là nàng tự mình mang thai một đứa trẻ đợi nó sinh ra rồi trích lấy một
vài giọt máu. Linh Nhiên chỉ nghĩ đến giải pháp này thôi thì cảm thấy
toàn thân khó chịu rồi.
Thuộc hạ đã mang vài người trở lại, chủ tử có cần máu của họ ngay bây giờ không?Tốt! Ta chuẩn bị thêm các dược liệu cần thiết đã.Sau khi sắc thuốc xong Ngọc Nữ cho người rút máu mấy người kia
mỗi người vài giọt. Chỉ vì mấy giọt máu này mà người của nàng đã phải
vật vã cả tháng trời, đi gấp về gấp mệt phờ hết cả người.
Nàng bắt người cũng không phải dễ, mấy tên này đều là công tử thế gia, cẩm y
ngọc thực, ăn sung mặc sướng từ bé. Người của nàng bắt cóc bọn họ xong
mấy ngày đầu còn ôn hòa đối với bọn họ chút, sau này bọn họ cằn nhằn yêu cầu này nọ lằng nhằng nhiều quá nàng bỏ mặc luôn.
Chủ tử bị thương còn chưa biết tình huống ra sao đâu. Nàng không có thời gian đôi co với bọn họ.
Chủ tử, năm chén thuốc này đều đã hoàn tất!Tốt, vất vả cho ngươi!Hầu hạ chủ tử là vinh hạnh của thuộc hạ.Linh Nhiên đưa chén thuốc đầu tiên nhấp một ngụm nhỏ. Uống thuốc có trộn lẫn máu người mùi vị chắc là kinh khủng bất quá nàng bị mất vị
giác nên không cảm thấy gì.
Uống một miếng nhỏ Linh Nhiên đã cảm
thấy sự khác biệt. Nàng uống hết chén thuốc rồi ngồi xuống vận công.
Thuốc có tác dụng, mẫu thân của nàng quả nhiên xuất thân y dược thế gia.
May mắn cho nàng!
Chủ tử có ổn không?Tốt lắm, ngươi cho người hầu hạ mấy vị công tử chu đáo chút, ta còn cần bọn họ trong khoảng một tháng.Vâng!Ngọc Nữ thở phào nhẹ nhõm. Nàng hồi nãy còn lo lắng mấy người này cũng vô dụng nốt, nếu thế chủ tử gặp rắc rối to.
Mấy người đó có thân phận ra sao?Năm vị kia hai người dòng đích tôn, ba người là dòng nhánh bàng chi. Thuộc hạ đã xử lý sạch sẽ, cẩn thận, chắc chắn không xảy ra chuyện gì
phức tạp bởi vì sự biến mất của bọn họ trong một thời gian ngắn. Chủ tử
yên tâm.Ngươi làm việc ta luôn rất tin tưởng.Linh Nhiên gật đầu tán thưởng nàng. Trợ thủ đắc lực của nàng
đích thân đi giải quyết chuyện này, nàng hoàn toàn không có lo lắng.
Ta phải trở về. Ngươi mang bản điều tra của mẫu thân ta cho ta cầm theo luôn.Vâng!Linh Nhiên trở về vương phủ liền chui vào phòng cắm đầu vào tập
tài liệu điều tra về mẫu thân ngay. Những thông tin trên đó khiến nàng
sửng sốt vô cùng.
Qúa khứ của mẫu thân quả nhiên oanh liệt.
Còn người nam nhân mà có thể là phụ thân ruột thịt của nàng kia cũng khá là nổi danh. Hắn còn có quan hệ rất mật thiết với tên Lương Hoàng Thiên
Lãnh kia, xem ra mối quan hệ giữa người với người trong lúc đó đều bị
quấn quanh cái gọi duyên và phận, quả nhiên kỳ diệu.