Thiên Lãnh cười gằn trong mắt vằn lên tia máu căm phẫn tột độ. Nàng ỷ mình được hắn yêu chiều liền muốn bò lên đầu hắn ngồi sao? Nàng trốn
nhà đi bây giờ bị hắn tóm tận tay đã không biết lỗi còn dám thách thức
hắn nữa.
Linh Nhiên cảm thấy đau nhói nơi tay bị nắm chặt, hắn phát điên đang gia tăng nội lực muốn bóp mát nàng ra sao? Nàng ngay tức thì chuyển nội lực chống lại, muốn vũ phu bạo lực với nàng một lần nữa ư? Nằm mơ đi!
– Xin lỗi ta!
– Ta không có lỗi gì hết!
– Ai cho phép nàng rời phủ mà không xin phép?
– Ta tự cho phép.
Sau mỗi một câu nói nội lực hai bên tấn công và cản phá lại tăng lên
một phần. Tình huống này gọi là cao thủ so nội lực chắc hẳn là không
sai. Thiên Lãnh hắn không ngờ tới vương phi của mình xuất sắc đến thế,
hai người còn đấu nữa thì chẳng biết hắn có thắng nổi không?
Khóe miệng khẽ nhếch hắn không báo trước buông ra đồng thời tay kia
điểm huyệt nàng ngay tức khắc. Hắn muốn quân tử muốn từng bước khiến
nàng hồi tâm nhưng là nàng không cho hắn cơ hội. Nàng bỏ đi áng chừng là dự định cao chạy xa bay, mãi mãi rời xa hắn vĩnh viễn bỏ mặc hắn.
– Trân bảo nàng ác lắm, biết không?
Linh Nhiên chỉ có thể trách mình mất cảnh giác bị hắn giở trò ngay
trước mũi. Nàng yên lặng mặc dù hắn không điểm huyệt câm nhưng nàng tự
thân mặc định mình câm rồi.
– Nói đi vì cớ gì, nàng vì cớ gì muốn rời bỏ ta?
Thiên Lãnh nắm chặt hai bả vai của nàng lắc mạnh, nàng nhìn thấy
trong mắt hắn sự phẫn hận trộn lẫn cả thống khổ nữa. Ngươi cũng có ngày
này sao Long Linh Nhiên nàng rất cao hứng! Thú vị thật.
– Nàng rất vui.
Linh Nhiên quả thật rất vui nhưng sao hắn biết được chứ? Nàng không thể biểu lộ ra nét mặt mà.
– Trân bảo, tại sao vậy? Nàng hận ta đến mức này thật sao?
Thiên Lãnh hắn cảm thấy trời đất tối sầm một ngụm máu tươi theo đó mà phun ra đỏ thẫm trên sàn nhà. Hắn yêu nàng, yêu đến tê tâm liệt phế,
yêu hơn tất cả mọi thứ… nhưng nàng… nàng hận hắn. Nhìn hắn thống khổ
nàng hạnh phúc, ánh mắt nàng sáng lên như hai ngôi sao. Hắn chưa bao giờ thấy nàng vui như vậy, chưa hề… đúng chưa lần nào.
– Ngươi đau lắm đúng không?
– Nàng…
– Lương Hoàng Thiên Lãnh, ngươi yêu ta nhiều lắm sao? Nhìn ngươi đau
khổ, ta rất thích, vui lắm vui đến không thể vui hơn được nữa!
Nàng lảm nhảm một tràng dài toàn những lời cắt xé tim gan khiến hắn
đau đến tê tái cõi lòng. Đâu cần phải là dao kiếm bén nhọn, đâu cần vũ
khí sắc bén… chỉ cần là lời đã kích của nàng thôi cũng khiến hắn tê liệt đứng cũng không vững nữa.
Linh Nhiên chớp mắt nhìn hắn té ngã dưới sàn nhà, tay ôm ngực trái,
khuôn mặt lãnh khốc kia vặn vẹo ai oán rất khó coi. Nàng không cảm thấy
xót thương hắn, nàng không có đồng tình với hắn, nàng càng không mũi
lòng… cảm giác duy nhất tồn tại trong lòng nàng lúc này là hạnh phúc.
Trả thù được rồi, mối thù dai dẳng nàng nhục nhã chịu đựng bao nhiêu lâu cũng đã trả hết. Nàng thật muốn cười to lên nhưng là không sao có thể
cười được.
Nàng vô cảm lãnh tình như bây giờ là hắn một tay ban cho thôi tất cả
đều có hắn góp phần mà… họ Lương Hoàng ngươi từ từ mà thưởng thức tư vị
đau đớn vì tình cảm bị chà đạp đi. Ngươi hài lòng chứ, ngươi mở rộng
được tầm nhìn chưa? Hình ảnh của ngươi bây giờ là quá khứ của ta, ta
cũng từng như thế… nếu không muốn nói là thê thảm hơn gấp trăm ngàn lần.
– Nhiên Nhi!
– Ngươi đi chết đi!
Thiên Lãnh gắng gượng dậy đứng trước mặt nàng, hắn đưa tay ra vuốt
nhẹ đôi má mịn màng của nàng. Nước mắt hắn bất giác tuôn rơi, tại sao
thế? Hắn tự hỏi nguyên cớ do đâu mà sự thể lại đi đến tình cảnh này.
– Không được đụng vào ta, ngươi tránh ra đồ khốn nạn.
Nàng điên cuồng gào thét nhưng bất lực, hắn khẽ cười nhưng tim đau thắt.
– Ta biết nàng không yêu ta, Nhiên Nhi nàng có thể ghét ta, hận ta, bất
cứ cảm giác ghê tởm gì đối với ta cũng được … nhưng ta yêu nàng. Ta sẽ
không để nàng rời đi, vĩnh viễn nàng phải ở bên cạnh ta.
Hắn móc trong người ra một bình sứ trắng. Nàng cho là hắn hạ lưu, đê
tiện, bỉ ổi, xấu xa, ích kỷ… tất cả đều được, hắn phải có nàng. Thiên
Lãnh mở nắp lọ thuốc kia tự uống hết một nửa rồi đổ cả lượng còn lại vào miệng Linh Nhiên ép nàng uống toàn bộ.
Thiên Lãnh giải huyệt đạo cho nàng rồi bế Linh Nhiên lên giường. Nàng lúc này toàn thân mềm nhũn vô lực kháng cự. Thứ hắn vừa cho nàng uống
là Mỵ Giao Xuân Dược, một loại thuốc bí truyền thất lạc thuốc giải của
Phong Quốc hoàng thất. Người uống dược này vĩnh viễn không thoát khỏi
dục vọng tình ái mỗi ngày đều phải giao hợp nam nữ với cùng một người
đầu tiên duy nhất nếu không sẽ đau đớn bứt rứt thổng khổ sống không bằng chết.
Hắn biết bản thân mình đời này kiếp này chỉ cần nàng chỉ muốn mỗi
nàng… không chấp nhận nổi nữ nhân nào khác. Nhưng nàng không cảm nhận
như thế nếu hắn không dùng hạ sách bỉ ổi này làm cách nào lưu giữ Nhiên
Nhi bên người suốt đời bây giờ.
Linh Nhiên cảm thấy khắp người nóng ran, nàng muốn thoát hết y phục
cho bớt nóng nhưng tay chân không thể nhấc lên nổi. Tên khốn ấy cho nàng uống thứ gì vậy? Cảm giác này rất quen… là xuân dược sao?
– Nhiên Nhi, ta xin lỗi. Ta chấp nhận nàng hận ta suốt đời chỉ cần
nàng ở bên cạnh ta, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy nàng thì nàng kinh tởm
căm ghét ta như thế nào cũng được. Xin lỗi thật xin lỗi nhưng ta yêu
nàng. Nếu ta biết trước sẽ có thời khắc ta yêu nàng nhiều như vậy khi
xưa đã trân trọng nàng đối xử tốt với nàng. Nhiên Nhi là lỗi của ta… đời đời kiếp kiếp ta sẽ chuộc tội cùng nàng, ta xin nàng hãy để ta yêu
nàng, được không?
Dược hiệu dần có hiệu lực Thiên Lãnh hắn cũng không còn giữ được thần trí bình tĩnh nữa. Y phục trên người Linh Nhiên sớm đã được hắn thoát
cả lúc này hắn đang vật lộn với y phục của chính mình. Dược bí truyền
của hoàng thất quả thật không có danh nhưng tác dụng ngoài sức tưởng
tượng. Nàng không phải lần đầu trúng xuân dược nhưng lần này phản ứng
mãnh liệt hắn nhìn thấy rõ ràng.
– Trân bảo, ta đê tiện nhưng ta chỉ cần nàng thôi! Vĩnh viễn chỉ cần nàng.
Hai người kẻ có tình kẻ không có nhưng quấn quít chung một chỗ vẫn
tạo nên cảnh tượng người ngoài không nên nhìn. Đêm dài triền miên không
dứt tương lai sẽ thế nào chưa ai biết nhưng lúc này đây nàng cần hắn,
hắn còn cần nàng hơn. Có câu rằng trên nhân gian tồn tại một thứ chân ái duy nhất gọi là buông tay nhưng nếu đã buông tay thì còn đâu thiên
trường địa cửu. Hắn không thể buông nàng được đời này không có nàng thì
sống sót còn ý nghĩ chi? Yêu như hắn ích kỷ như hắn liệu có phải là sai
phạm to tát lắm không? Sai, nếu như đó là sai hắn chấp nhận trừng phạt.
Nếu mỗi ngày đều được ở bên cạnh nàng dù nàng hận ta thấu xương ta cũng nguyện ý, đời đời kiếp kiếp cũng vẫn nguyện ý.