Trở về nhà, cánh cổng đã hân hoan chào đón hai cô. Cánh cổng trang trí với những bông hoa hồng, những bông lan…. Tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp chưa từng có.
Leo với bộ lễ phục, nắm tay cô bước vào trong dãy đường lớn của ngôi biệt thự, hai bên là những dải ruy băng kéo dài màu trắng được trang trí hoa văn lấp lánh , vừa tinh khôi lại vừa đẹp đến sang trọng mê mẩn.
Cuối con đường, nơi đầy đủ vườn hoa lỗng lẫy. Là một lễ đường choáng ngợp được trang trí công phu , vài chiếc bàn lớn và những người họ hàng thân thiết đã ngồi quây quần đông đủ.
Leo dừng lại , đưa tay lấy trong túi ra một chiếc hộp màu tím , Anh khẽ mở ra và quỳ gối xuống trước cô:
– Lana , em sẽ làm vợ chính thức của anh nhé!.
Mọi người xung quanh nhìn thấy, rơm rớm nước mắt mỉm cười. Cô nghẹn ngào không nói được lên lời. Đôi mắt dâng dâng hàng lệ hạnh phúc. Cô nhanh chóng gật đầu đồng ý , anh đứng lên. Cô lấy tay khẽ cầm chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bạc trắng xung quanh nạm những viên kim cương như những hạt bụi lấp lánh. Ở giữa một viên kim cường được luyện tinh xảo màu tím nhạt. Bên trong vòng chiếc nhẫn có khắc dòng chữ nhỏ “♥Leo of Lana♥”
Leo mỉm cười lấy nhẹ chiếc nhẫn đeo vào ngón tay thon xinh của Lana.
Đưa bàn tay lau nhẹ dòng nước mắt trên khuôn mặt cô. Cô ôm chầm lấy anh .
Rồi họ tiến vào lễ đường tại nhà, cha sứ đang chờ họ đến làm nghi thức trước Chúa. Vì anh là người ngoại quốc và theo đạo. Nên những nghi thức này là bắt buộc.
Sau khi tuyên thệ là một nụ hôn hạnh phúc trước sự vui vẻ hoan hô khôn siết của mọi người.
Ngày hôm sau, Anh quyết định tổ chức cho cô một đám cưới truyền thống của người Việt Nam. Thực là quyết định khó khăn nha, vì cô phải sang ở nhà chú cô vài ngày.
Lễ Dạm Ngõ, Ăn Hỏi, và những nghi thức trong ngày cưới Lễ Thành Hôn, đều được diễn ra trong vui vẻ và hạnh phúc. Chủ Hôn Nhà anh là Cậu anh, còn chủ hôn nhà cô là chú cô. Mẹ và cô đón ông bà ngoại và các chú bác dưới quê lên chơi vài ngày.
Mọi thứ đều làm vèn vẹn trong một tuần sinh nhật của cô. Cả tuần cô đều diện áo dài truyền thống. Ngày cưới cô mặc áo dài khăn đóng màu đỏ thắm , nước trắng của cô tôn lên khiến cô dâu mới đẹp đến mặn mà.
Chú rể diện lễ phục tây âu còn cô dâu mặc áo dài khăn đóng cùng nắm chặt tay nhau đi tiếp khách. Giống như sự hòa hợp trong mọi truyền thống của các nước khác nhau.
Điều này ttượng trưng cho sự khắng khít bền chặt. Mối liên kết giữa các Quốc Gia.
Đêm tân hôn cô mệt vã vật nằm ngủ luôn khiến anh không làm được gì ngày hôm sau sinh ra dỗi cô. Thực trẻ con quá nha.
Sau một tuần ở lại chơi thì ông bà ngoại và mọi người ở quê của cô trở về . Gia đình cô đều ra tiễn họ.
Mọi thứ cứ như vậy , trôi qua thật hạnh phúc. Sáng sớm anh và cô chạy bộ quanh dãy nhà rồi anh đưa cô đi học và trở về. Họ cùng ăn cơm trưa với gia đình. Chiều cô, anh và mọi người cùng tập thể thao, cùng đàn hát, ăn uống quanh khu vườn.
Tối đến, hai người ăn uống trên gác và học bài và cùng làm việc, những hôm rảnh rỗi anh đưa cô lên tầng ngắm sao. Sau đó, hai người lại ru nhau ngủ chìm đắm trong giấc mơ cùng nhau. Cả căn phòng đều là chiến tích đặc biệt của anh, mỗi lần yêu thương cô.
Một năm lại trôi đi nhanh chóng.
Lần này, sinh nhật cô 19 tuổi anh lại đưa mọi người sang Mỹ du ngoạn.
Cũng là lúc công ty bên Mỹ của anh được xây dựng xong. Anh lại đưa cho một cậu bạn quản lý còn anh chỉ ở nhà gửi mail.
Công ty đầu tư và phát triển bên Việt Nam do Joshep và Stephan tiếp quản cũng càng ngày càng trở nên hùng mạnh.
Nói về Anna thì chị ta vẫn theo dõi mọi hoạt động của anh nhưng không có gì là kỳ lạ. Mọi hành động của anh đều trong ngôi nhà đó. Nên nghĩ rằng anh đã quá hạnh phúc mà không dè chừng gì.
Nhưng không thể tưởng tượng nổi trong tay anh đã có hai công ty lớn và khối tài khoản đồ sộ để chờ ngày trả thù.
2 năm sau, Đã dự trù được khá lớn, anh công khai những công ty mình đang nắm giữ. Một lần nữa trấn động thế giới, Chủ ngôi biệt thự nam bạc trắng , trạm gỗ lim nổi tiếng ở Việt Nam nắm quyền điều hành của trên dưới 5 công ty lớn trên thế giới.
Và là một người trẻ tuổi dưới 25 tuổi. Anh trở thành tâm điểm của báo chí thời sự.
Anh nắm mọi lĩnh vực, đầu tư và phát triển, khoáng sản, bất động sản, kinh doanh quảng cáo … …
Gia đình Anna lần nữa vào thế tiến thoái. Số tài sản anh công khai còn lớn hơn số tài sản thế lực nhà chị ta nắm giữ. Chị ta bị tất cả người nhà mắng nhiếc là không theo dõi anh sát sao. Lâm vào tình trạng hoang mang. Mà dù có theo dõi sát sao thì cũng không thể lần ra điều gì vì anh quá thông minh, chặn mọi kẽ hở ló dạng.
1 năm tiếp đó, sau sinh nhật 22 tuổi của cô vợ yêu. Anh mua đứt số cổ phần của công ty Bất động sản lớn hàng đầu Mỹ mà cha anh gầy dựng và sang đó, nhanh chóng tiếp quản. Anh để lại cô vợ yêu ở nhà . Để cô có thể tập trung học hành, sau này có thể vững chắc bước cùng anh trong quãng đường sự nghiệp tương lai.
Thế lực nhà Anna dần dần bị anh dập tắt sau nửa năm anh sang đó. Dù đã có gắng chống chế và cạnh tranh nhưng không thể làm gì. Ông bà Anna lần lượt đột quỵ.
Nhưng, Sự nghiệp đang tăng cao. Sắp đánh đổ tất cả thì anh không nhận được tin nhắn hay bất cứ cuộc gọi nào của cô. Cứ thế tầm một tuần sau anh lo lắng, bay khẩn về nước.
Bước vào ngôi biệt thự, Mọi người nhìn anh trong tình trạng hoang mang lo lắng.
Anh vội vã hỏi về cô, không ai dám trả lời điều gì.
Anh tức giận quát lớn khắp nhà , Mẹ anh vừa khóc, vừa chạy ra, nói:
– Con trai, Lana và gia đình con bé chuyển đi rồi!. “Giọng bà thất thanh”
– ĐI ? TẠI SAO LẠI ĐI? ĐI ĐÂU MỚI ĐƯỢC?. “Anh hét lớn đến giật mình. Căn nhà vang vọng lên những âm thanh đáng sợ của sự giận dữ”
– Mẹ không biết, con bé nói không yêu con nữa. Con bé muốn rời khỏi đây. Đây là bức thư và đơn ly hôn của con bé để lại. “Bà đưa vào tay anh hai tờ giấy như lời bà nói”
– KHÔNG YÊU NỮA.
Anh nhắm mắt bực tức, cầm hai thứ trong tay. Còn chưa đọc đã vò nát. Cầm điện thoại dò lại máy định vị trên chiếc dây chuyền năm đó anh tặng cô rồi lạnh lùng bước ra ngoài. Anh lái nhanh con xe thể thao đến nơi đã định vị được.
Một làng quê nhỏ, nơi này anh biết, là quên ngoại của cô. Có lần cô đã đưa anh trở về đây thử cảm giác của các bác nông dân chăn bò gặt lúa lúc vụ mùa.
Máy định vị không phải ở nhà ông bà ngoại cô. Mà là thấy ở một ngôi nhà nhỏ khuất thôn xóm. Đến trước ngôi nhà, cánh cửa đang khóa chặt. Anh vội vã đập cửa gọi lớn. Lana trong nhà hốt hoảng nói lớn:
– Anh đi đi!!.
– Lana! Mở cửa ra ngay.!!! “Anh quát”
– Anh quên em đi! “Cô nói to nhắm đôi mắt nhạt nhòa”
– Tại sao??? “Anh hỏi”
– Em đã yêu người khác rồi!. Không xứng với anh nữa!.
– Anh không tin! Không tin!!
Anh vừa hét lớn, vừa đạp mạnh cánh cửa gãy làm đôi. Anh thấy cô ngồi trong một góc tường. Vội vã chạy vào nói:
– Lana. Em làm sao thế??
– Em không sao cả. Anh đi đi!!!
Anh thấy cô vừa khóc vừa nói lớn, bế bổng cô ra ngoài. Cô giãy giụa thật mạnh nhưng cũng không thể thoát khỏi vòng tay anh. Anh nhanh chóng đặt cô lên xe , phóng đi thật nhanh.
Cô ngồi trong xe, vừa khóc vừa nói:
– Anh thả em đi đi!
– KHÔNG! “Dứt khoát”
– EM SẼ ĐẬP ĐẦU CHẾT CHO ANH COI! “Cô mắng lớn tiếng”
– ĐƯỢC! EM ĐẤP ĐẦU CHẾT ĐI!. RỒI CHÚNG TA CÙNG CHẾT!.
Cô thấy anh nói dứt khoát cương quyết, mà sợ hãi không thể nói được gì hơn.
Cả đường đi, đôi mắt giàn giụa nước mắt long lanh sợ hãi lo lắng, mọi điều tiêu cực đều hiện rõ trên gương mặt cô. không biết cô sợ hãi lo lắng điều gì. Và không rõ vì sao cô lại rời xa anh. Xe anh tăng tốc.
Trở về nhà, anh lao như bay trên quãng đường Lavender. Đỗ xe lại , anh bế cô vào nhà trước sự kinh ngạc của mọi người. Anh lên phòng vứt mạnh thân cô xuống giường. Đè lên cơ thể cô, túm hai tay cô lên, anh nhìn thẳng mặt cô và nói:
– Nói cho anh biết, TẠI SAO EM RƠI KHỎI ĐÂY?
– Em yêu người khác rồi. “cô quay mặt đi” – không thuộc về anh nữa! “đôi mắt cố kìm nén sự yếu ớt trong tim”
– Anh không tin! KHÔNG TIN!.
Anh nói vừa cười lớn vừa chảy những dòng nước mắt. Anh xe tung quần áo cô ra, chúng bay tả tơi theo lực mạnh mẽ.
Thân hình trắng ngần, ẩn hiện những cục máu tụ nhưng những nốt bầm tím. Nhìn thấy vậy, đôi mắt anh sâu vào, anh hét lớn:
– Nói cho tôi biết cơ thể của em. Tại sao lại có những vết bầm này???
Lana không nói gi, nước mắt giàn giũa trên khuôn mặt xinh đẹp . cô chỉ quay nhẹ sang một bên. Leo thấy vậy tức tối vô độ nhíu đôi lông mày:
– Lana , ai đã làm gì em?
– Không ai làm gì em hết, là em tự nguyện. Anh để em rời khỏi anh đi ! “Lana hướng tia mắt cầu xin anh”
Anh nhíu lông mày , đôi mắt sâu thẳm giận dữ. Lột sạch đống quần áo trên người mình, đè hai chân lên hai chân cô rồi cho thẳng vào. Vật nam tính của anh ra vào dồn dập như muốn nuốt chửng cô.
Anh nhẹ nói vào tai cô:
– Lana, Nói cho anh biết, em bị làm sao???
– Em yêu người khác rồi. “Đôi mắt cô nhíu lại. Hơi sức cho tiếng rên cũng không còn”
Anh nhíu đôi lông mày của mình, anh điên cuồng mạnh mẽ hơn.
Chưa bao giờ anh khiến cô đau đến vậy. Khiến cô ôm chặt lấy cơ thể anh. Anh như mọi lần chà sát cơ thể cô bằng làn môi của mình nhưng lần này những nụ hôn dường như muốn cắn xé hết cơ thể cô vậy. Anh giống như một con thú tức tối gầm rú trong cơn đau đớn của mình. Làm vợ chồng đã lâu anh biết cơ thể và mọi thứ của cô ra sao. Không phải cô phụ tình hay không thuộc về anh nữa . Mà là anh biết cô đã xảy ra chuyện gì đó nhưng lại không thể nói với anh. Giấu giếm anh, Đó là điều khiến anh rất đau đớn.
“Thượng Đế, con xin lỗi người vì đã trái lời thề. Con đã thề là sẽ rời xa anh ấy. Nhưng con không thể, Tình yêu này, Con không thể chối bỏ. Làm sao đây? Con không muốn anh ấy đau đớn. Làm thế nào để vơi bớt nỗi đau trong lòng anh ấy đây? Làm sao mới khiến người đàn ông này thôi đau đớn vì con” – Nhắm đôi mắt với hàng nước mắt chảy xiết , cô vừa nghĩ. Vừa ôm chặt lấy anh, cô cũng muốn yêu thương anh như mọi lần . nguyện ý để anh chôn sâu thẳm vào cô. Như những lần nồng cháy. Nhưng có điều gì đó khiến cô sợ hãi trong đớn đau.
Sau cơn tình nồng, mất ngọt yêu thương cùng nỗi đau tràn trề chảy siết vào cơ thể nhau. Anh vội vã mặc quần áo vào , khóa cửa lại đi xuống nhà. Còn cô một mình với thân thể đau nhức. Hàng nước mắt ướt thấm hết gối.
Anh đi xuống nhà và nói không ai được để cô rời khỏi nhà. Nếu như ai để cô ấy ra khỏi nhà thì đừng trách anh.
Tối đến anh trở về trong bộ dạng say khướt. Nằm xuống cái giường với thân hình nặng nề. Nước mắt ướt sũng hai bờ má, anh bỗng nói trong cơn mê man:
– Lana…. Vì sao…. Vì sao….. Lana…. Làm sao anh sống thiếu em.
Cô thấy vậy, khẽ tựa vào ngực anh nói với nước mắt chảy xiết không kém phần :
– Leo…. Sao không quên em đi…??…..
Sáng hôm sau anh tỉnh giấc, anh thấy cơ thể đã được thay một bộ đồ mới và sạch sẽ mùi rượu, anh biết là cô đã chuẩn bị mọi thứ cho anh. Nhưng lại không thấy cô đâu, Anh hốt hoảng tìm kiếm gọi tên trong căn phòng, rồi chạy xuống nhà thì thấy mọi người đang ngăn cản không cho cô rời khỏi.
Chadie và mẹ Claudi cũng có mặt để đến đón cô đi. Anh tức tối, vội chạy ra nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đi và nói:
– Được rồi! em muốn đi, anh đưa em đi!. Thằng đó ở đâu?. Đến với nó, 3 chúng ta cùng chết!.
Lana vừa khóc vừa lắc đầu, kéo lấy tay anh. Mọi người xungg quanh can ngăn anh nhưng đều không được.
Chadie vội chạy ra nói:
– Anh Leo!. Anh đừng như thế!. Chị em, không chịu được đâu …. Chị ấy đang bị ….. “sống múi của cậu thanh niên đã 17 tuổi bỗng cay khóe”
– CHADIEEE!!! “Lana nghe vậy, quay lại hét lớn chặn câu nói của Chadie”.
Leo quay lại thấy vậy bối cảnh, tinh ý vội nói:
– Lana … bị làm sao…..???
Vừa dứt câu, máu mũi của Lana chảy xuống, đôi mắt cô chỉ còn chứa không gian mờ ảo, đuối sức không chịu được nữa, cô ngất lịm.
Leo đỡ vội lấy thân hình cô vợ yêu.
Chadie thấy vậy, chạy đến sát gần bên cạnh hai người, vội nói:
– Mau đưa chị ấy đi bệnh viện đi… không kịp nữa đâu..!!!
Nước mắt cậu chảy xuống trong lo lắng. Cả những người ở đó cũng không cầm được những hàng lệ trên khóe mi. Leo ấn ngón cái vào mũi Lana hét to:
– Rốt cuộc cô ấy bị làm sao??….
– Chị em bị ung thư máu…. “Chadie nghẹn ngào lau nước mắt”
Leo sững sờ như đứng tim. Nước mắt chảy ngược lấy xe đưa Lana vào viện nhanh chóng.
Trong lúc đợi bác sỹ cấp cứu, anh đi ra ngồi sụp xuống. dò lại máy định vị. đúng là 3 tháng trước cô ấy có đến viện kiểm tra. Anh ra chỗ mẹ Claudi đang ngồi khẽ nói:
– Mẹ kể lại cho con mọi chuyện được không?
– Con trai… “Mẹ Claudi nghẹn ngào nhìn Leo và kể lại” : – Vài tháng sau khi con đi Mỹ, Lana có tình trạng bị xuất huyết mũi. Ban đầu , mọi người nghĩ con bé học tập và thực hành mệt mỏi quá nên bồi bổ cho nó. Nhưng vài tháng sau nó xuất huyết trở lại còn có triệu chứng nổi bầm mẹ thấy lo lắng nên đã đưa nó đi bệnh viện. Bác sỹ nói là nó bị Ung Thư máu, Bệnh của nó phải làm phẫu thuật ghép tủy mới có hy vọng nhưng tủy tích hợp với nó thì rất hiếm. Nó nói với mẹ và mẹ Zosie, không muốn con đau lòng nên đã rời khỏi nhà. Mẹ Zosie có khuyên nó nhưng nó rất cứng đầu nên mẹ , Chadie và nó chuyển về quê sống. “Nước mắt mẹ Claudi trải dài gò má đã chấm điểm những nếp nhăn”
– Nhưng… tại sao lại …. Đang khỏe mạnh mà… “Đôi mắt anh sững lại, thất thanh”
– Tủy của nó đã dễ nhiễm vi rút lại bị tổn thương một lần và nhiễm khuẩn nên không tránh khỏi nguy cơ mắc bệnh.
– Phải còn cách khác chứ. Dù có phải tốn bao nhiêu tiền cũng được. Nếu cô ấy chết thì con sống làm gì đây?.
Anh gục xuống nói với hàng nước mắt. Mọi người nhìn anh cũng không cầm được đau đớn . Ai cũng biết tình cảm của hai người như thế nào. Sâu đậm ra sao.
Một lúc sau, bác sỹ đi ra, ông lắc đầu :
– Bệnh nhân này phải tiến hành phẫu thuật ngay không thì sẽ không cầm cự được một tháng nữa.
Mọi người ở đó đêu đứng tim. Giống như mọi thứ xung quanh đều bị rạn nứt. Không nói được gì. Anh bước đi loạng choạng đau đớn như điều này chưa từng xảy ra với anh. Hình như cô đã đúng, thà nghe tin người bị bệnh là anh còn hơn là người anh yêu còn hơn cả chính bản thân mình.
Tất cả tiến hành xét nhiệm ghép tủy nhưng không một ai tương xứng. Tất cả chỉ còn lại nước mắt sự đau đớn chảy siết trong vô vọng. Nỗi đau đớn khi nhìn thấy người thân yêu của ta dần rời xa ta, là một cơn ác mộng kinh khủng và ác nghiệt nhất.