Kẻ Thứ Ba Ngốc Nghếch
Tuần sau cũng đến 8/3. Cũng như những dịp lễ khác, cô nàng lớp trưởng này khá bận rộn. Đây cũng là dịp khích lễ cả lớp trước đợt thi cử xương máu gai góc lần này.
Mấy tuần này, cô đổ nhiều tâm huyết hơn bình thường. Ai cũng thấy cô đã nỗ lực rất nhiều. Hình như có điều gì đó cô muốn để bản thân gắng sức quên đi.
Leo thì không những bận cho mọi thứ ở trường , Giờ lại bận đi chơi với các cô bạn gái. Tuần nào anh cũng thay đổi bạn gái 1 hoặc vài lần. Và cũng thường đưa các cô bạn gái đó về nhà ăn cơm.
Sau lần bị “cưỡng hôn” đó, Lana cũng tìm cách tránh mặt anh nhiều hơn. Cô thường trở về sớm sau khi xong việc. Không muốn biết lý do của anh là gì nữa.
Giờ đối với cô chỉ có việc học là trên hết tất cả.
Dịp thi cử bồi bổ sức khỏe, anh trai Stephan tặng cho Lana thùng sữa còn Joshep thì tặng cho cô những quyển sách nâng cao để ôn thi. Anh chàng “thái tử gia” này, xem ra đã tâm lý hơn.
Hôm đó đi học về cô lại nhìn thâý một món quà trong giỏ xe. Ra hỏi bác bảo vệ, Bác vẫn cười nói và bảo của anh chàng hôm nọ. Cô thở dài , đạp xe trở về. Về đến nhà mở ra thì thấy vài lọ thuộc bổ loại sang. Cô nhẹ cất chúng vào ngăn tủ , và đi làm những công việc hàng ngày.
Tối hôm đó, Lana và Rose đang ngồi ghế tại sân vườn tâm sự vui vẻ về chuyện Rose và Stephan hẹn hò hôm sinh nhật Stephan. thì Leo đi ra và nói với Rose có chuyện riêng muốn nói với Lana. Rose nhẹ nhàng đi vào để hai người nói chuyện.
Mỗi người nhìn một phía, anh chợt nói:
– Em nhận được chưa?
– ……….
Cô không nói gì chỉ nhẹ cúi đầu. Tại sao ở gần anh, mà cô cứ như trở thành người bị câm vậy nhỉ.
Anh liếc nhìn cô, nói thêm:
– Em phải uống đấy! “Tiếng nói nặng nề hơn”
– …………………….
Cô vẫn chỉ lặng cúi đầu, mà không có chút động tĩnh. Chỉ có trái tim dần run lên những nhịp đập xộn xạo, à hình như là cô sợ khi ở gần anh. Trái tim cô lại dậy những làn sóng không nên có.
Anh lại gần chỗ cô đang ngồi, nhẹ cúi sát gương mặt cô và nói:
– Vẫn giận anh?
– Em đâu dám. “Cô thấy bộ dạng anh đáng ghét, cuối cùng cũng chịu lên tiếng” – Sao anh không tặng bạn gái trong kia của anh?
– Em ghen? “Anh liếc cô với đôi mắt lộ ý cười”
– Không!. Em đâu có quyền đó. “Cô hất hàm”
– Em phải uống ! Mỗi ngày phải mang đến đây, uống cho anh thấy!. “vừa nói, Anh vừa không giấu được nụ cười lớn trên khóe môi”
– Cậu chủ à? Anh không thấy mệt khi làm phiền em hả? Em thì mệt lắm. “Cô cau mày, đúng là một tên dở hơi thích làm phiền người khác”
– Anh thích !
Nhìn anh vừa cười lớn, vừa bước vào nhà. Sau đó, lại nở nụ cười nhạt nhẽo thân mật với bạn gái trong phòng khách. Thật chỉ muốn đấm cho phát vào mặt mới hả dạ cô mà. Không hiểu anh ta còn đang muốn giở trò gì để trêu đùa cô đây?.
Suy nghĩ vẩn vở cô lặng thở dài. Một lúc, cô quay ra nhìn vào cái xích đu nhỏ. Cô đi ra , ngồi vào nó. Khẽ nhắm mắt “Cha ơi! Con sẽ cố gắng! Xin hãy luôn bên con..!!!!”. Thầm nhắn nhỉ, cô ngước lên trời cao với nở nụ cười thực mãn nguyện.
Kỳ thi tốt nghiệp cũng đến, Hơn cả nỗ lực và mong đợi. Cô tốt nghiệp Thủ Khoa. Trường cấp 3 chuẩn.
Tất cả các bạn của cô như lời hứa cũng cùng nhau đậu vào lớp giỏi nhất đó. Và lại được nắm tay nhau học chung với nhau.
Ngày tốt nghiệp mọi người ai cũng rơm rớm nước mắt tạm biệt cô giáo. Và đương nhiên, học sinh ưu tú Lana của cô là không đành lòng nhất.
Nhưng thầy cô giáo nào cũng phải chia tay học sinh của mình. Đó là niềm tự hào xen lẫn với chua xót mà chỉ có thầy cô mới hiểu được.
Liên hoan với nhau vui vẻ, học sinh và thầy cô nói chuyện bên nhau cả buổi.
Cả lớp hứa sẽ thường xuyên đến thăm cô giáo vào những ngày lễ tết.
Học trò tạm biệt các thầy cô giáo và chúc họ mạnh khỏe . Còn thầy cô giáo chúc các học học thật tốt để một ngày nào đó , những cái tên tuổi mà các thầy cô ghi nhớ sẽ làm rạng danh những bảng vàng của Non Sông..
Hè đến, ngày đầu của tháng 8.
Lana, Rose, Chadie và tất cả các bạn học đều đi xem chung kết trận đấu bóng rổ của ba anh chàng hot boy trường đại học.
Bước vào sân vận động bóng rổ lớn nhất toàn quốc, dường như tất cả các học sinh, sinh viên của cả nước đều kéo đến xem.
Đông nghịt và trật ních. 1 chỗ thậm chí 2,3 người ngồi chen chúc cả ra các bậc cầu thang. Trên tầng hàng ghế víp trật cứng người.
Cô ngồi chung với Rose, em trai và các bạn mình nơi được xem là víp nhất có thể nên không khí cũng bớt ngột ngạt hơn.
Bóng rổ không những là môn thể thao tuyệt vời mà còn được ngắm các nam sinh hotboy của đất nước tranh tài. Một điều hết sức đáng quý của các nữ sinh . Nên vậy , sân vận động chật ních nữu sinh hò hét.
Vào trận đấu , Đội viên Xanh Da Trời bước ra. Tất cả bên cổ động của họ đều hò hét.
Tinh thần đồng đội , ác liệt nha.
Đến đội viên Đỏ Vàng bước ra. Khi 3 anh chàng hotboy lừng lẫy bước ra sau cuối.
Tất cả sân vận động như nổ tung, Không những bên đội cổ động bên mình hò hét,
bên họ cũng không kém phần nhiệt tình. Tinh thần đồng đội đâu hết rồi.
Rất nhiều cô nàng còn ngất xỉu vào bệnh viện không xuể. Đẹp trai tàn bạo đến vậy sao?
Trận bóng bắt đầu. Joshep liếc Leo nói:
– Xem ai ném nhiều hơn!
Leo chỉ mỉm cười. Ra vẻ chấp nhận thách đấu.
Vài phút sau, Hiệp thứ 2 bắt đầu. Cả trận đấu như chỉ có hai người. Khản giả không còn hò hét “Blue” hay “RedYellow” nữa mà đã đổi thành “Thái tử gia” và “Fall Prince”. 2 người như làm chủ sân bóng.
Leo cả 4 hiệp vẫn để thua Joshep một điểm.
Hiệp cuối cùng, ở phút chót anh bật lên làm cú xoay người Fadeaway ném mỗi tay cú hoot shot liền 2 quả, ăn điểm kép. cuối cùng Leo đã bật lên chỉ 1 điểm.
Joshep và tất cả khán phòng đều sững người.
Trận đấu kết thúc với tỷ số kỷ lục. 0-78…
3 hiệp đầu : Joshep 10 – 9 Leo. Hiệp cuối Joshep 10 – 11 Leo.
Stephan có nhiệm vụ đi kèm. Giống hàng khuyến mãi. Chàng trai này khá giỏi chặn người nhưng không hề giỏi ném bóng.
Cả khán phòng reo hò chiến thắng.” Thái tử gia “ Joshep được các bạn tung hô kêu lớn “LANA I LOVE YOU!”. Lana bé nhỏ bị các bạn trêu đùa nên cũng ngượng chín cả mặt như trái hồng đỏ.
“Fall Prince” không làm gì chỉ đứng khoanh tay mỉm cười.
Một tiếng sau, mọi người trong sân đều tản. Còn lại số đông các em nữ sinh chụp ảnh xin chữ ký. Lana đi xuống dưới sân. Thấy Leo đang chạy ra ôm cô bạn gái cười cười nhạt nhẽo nói chuyện. Chợt có chút gì đó chạnh lòng đến thắt lại . Stephan chạy ra ôm Rose niềm nở. Bỗng nhiên , Joshep từ đằng saum chạy đến nhấc bổng cô lên xoay vài vòng. Phóng viên chạy ra, hỏi han. Joshep cười lớn công bố to tướng Lana là bạn gái anh . Lana ngượng ngùng cười những nụ cười gượng gạo , không biết nói gì hơn.
Tất cả cùng nhau trở ra một nhà hàng gần đó mở tiệc tưng bừng. Lana nhẹ nhàng lánh đi. Đến lại sân vận động, cô nhẹ cầm trái bóng lên trong vô định cô nhẹ cười mỉm. Một nụ cười của sự rạn vỡ không biết tại sao lại đến bất chợt. Mọi chuyện như vậy có lẽ sẽ tốt hơn . Vậy tại sao trái tim cô còn thắt lại?.
Suy nghĩ lông bông một hồi, đằng sau chợt phát lên tiếng nói quen thuộc
– “Thái tử phi” không ra ăn mừng với “thái tử gia” của em sao?
Quay lại thì thấy Leo đang cười nói mỉa mai. Cô không nói gì nhẹ ném quả bóng rồi bước nhanh đi. Leo thấy vậy, đuổi theo nắm lấy tay cô. Cô dừng lại cố thoát khỏi tay anh nhưng không được vội quát to:
– Anh đi làm phiền bạn gái anh đi!
– Anh thích làm phiền em mà! “Nắm chặt cổ tay cô, anh nói”
– Đồ biến thái , đồ đáng ghét , đồ dã man , anh cút đi!
Anh đang nắm tay cô. Nghe vậy chợt mỉm cười sắc thái xấu xa rộ mồn một nha.
Hai người giằng co, Bỗng, có một giọng thanh niên quát to:
– Mày đang làm cái gì thế?
Quay ra thì thấy Joshep đang nhìn hai người. Leo thấy Joshep thả lỏng tay . Cô vội đẩy mạnh tay anh ra. Cô vội vã lúng túng bước ra khỏi sân vận động.
2 anh đứng nhìn nhau một lúc, Leo bước nhẹ ra ngoài, đến gần phía Joshep. Thì Joshep bám lấy vai anh và mỉm cười nói:
– Mày không muốn làm kẻ thứ 2 nữa rồi nhỉ?
Leo cười nhẹ , thấy vậy Joshep đưa cú đấm mạnh vào má phải của anh. Anh chỉ đứng im nhấc một nụ cười khềnh.
Joshep tức điên đến bốc khói, bám lấy cổ áo anh, và nói:
– Mày đang muốn gì đây, thằng con hoang?
Anh đẩy mạnh tay Joshep,. Nhẹ vỗ vai anh ấy , nhìn sâu xa anh khẽ nói:
– Mày sẽ không bao giờ biết được đâu…..! “Nói xong, anh bước nhẹ đi”
– Vị trí hạng nhất tao sẽ cho mày, tao sẽ cho mày mọi thứ ! Nhưng đừng lấy đi cô ấy!
Nghe thấy vậy anh đứng lại. Joshep quay lại nói tiếp:
– Cô ấy là tất cả những gì tao có! “Lời nói của Joshep khiến ai cũng phải cảm thấy sót xa”
– Trái tim của cô ấy, nó không thuộc về mày! Xin Lỗi !
Leo nhắm nhẹ đôi mắt bước đi. Anh bước ra ngoài thấy Lana đang đứng ở cánh cửa đã nghe thấy hết. Nhìn thấy anh, cô quay vội đi giấu hàng nước mắt. Leo thấy vậy, khẽ quay đi nói:
– Em vào đó với nó đi!. “Nói xong, anh nhẹ bước đi”.
Lana chạy vội vào trong với Joshep, anh ấy thẫn thờ ngồi sụp xuống , hàng nước mắt từ đâu rớt xuống với nụ cười chua xót. Lana chạy lại gần bám lấy vai Joshep nói:
– Anh Joshep! “lần đầu tiên cô gọi đúng tên anh”
– Lana , nói cho anh biết! Điều thằng đó nói không phải sự thật!. “Bám lấy vai cô, anh vội nói”. – Trước giờ, em làm mọi thứ vẫn là vì anh.
– Joshep, “Cô khóc” – Em xin lỗi! Là em đáng trách.
Cơn mưa vội vã từ đâu rơi xuống. Anh đứng dậy. Cầm quả bóng ném. Vừa ném , những giọt nước mắt rơi xuống hòa lẫn với với cơn mưa. Nụ cười tự giễu với bản thân lúc hiện lúc tắt trên khóe môi anh:
– Chẳng phải anh đâu!…….
Theo thời gian…. Nhìn em bước ra đi xa dần.”
Nắng Ấm Xa Dần – Sơn Tùng MTP
Cô nghe anh ấy hát, cũng vừa khóc vừa đứng lặng nhìn anh ấy như vậy. Kết quả như hôm nay, cô không hề muốn chút nào. Nhưng không thể giấu trái tim thêm nữa càng không thể giấu anh ấy thêm nữa. Một người vì cô đã làm quá nhiều.
Một lúc sau, Joshep ngồi sụp xuống, lấy bàn tay quệt qua gương mặt, Lana chạy đến bám lấy tay anh ấy và nói:
– Anh Joshep , về thôi! Anh sẽ bị cảm mất!
– Tại sao lại là nó?! “Anh ấy hét to”: – Anh có gì không bằng nó??!
– Em xin lỗi! “Em cũng không biết trái tim em làm sao nữa”.
– Anh không muốn nghe! Em biết anh không muốn nghe điều đó! “Joshep lại lớn giọng”
– Em xin lỗi ! Về thôi anh!. Anh trở về, Anh muốn làm gì cũng được chỉ cần về với em! “Cô quỵ xuống nhìn anh ấy với anh ấy mắt lo lắng, cả thân hình ướt sũng vì những giọt nước mưa.”
– Em đi đi! Đi với nó đi! Mặc kệ anh! “Anh ấy quát lớn, có ý đẩy cô ra”
– Không được ! Anh phải về với em ! “Tay cô bị anh ấy đẩy văng ra suýt ngã nhưng vẫn cố nói lớn “ – Nếu anh không về, em cũng sẽ không về đâu!.
– Lana , tại sao em lại cứ làm anh đau đớn như thế? “Anh ấy bám tay cô”
– Vậy thì trở về và hãy quên em đi ! “Cô nói”
– Quên ư? Quên thế nào đây?! “Anh ấy cười lớn”
Ừ quên? Quên thế nào? Quên ra sao? Mối tình anh ấy gìn giữ khắc vào tâm sâu vào cốt từ thủa nhỏ, nói quên là quên dễ thế sao? Thậm chí cô còn không thể quên được mộ kẻ cô mới gặp chỉ vài tháng . Một kẻ luôn làm cô đau đớn. Tình yêu thực đáng sợ. Và không thể lý giải. Người ở bên cô bao năm lại không bằng một kẻ mới bước chân đến bên đời cô chỉ vài tháng. Là do cô, tất cả đều tại cô.
Stephan và Rose cầm chiếc ô lớn đi tìm kiếm ba người họ. Thấy Leo đang đứng đội mưa ngoài cửa sân vận động, hai người vội cầm ô ra che cho anh .
Stephan nhìn vào trong sân, xen lẫn những giọt mữa xối xả nặng hạt là thấp thoáng bóng dáng của Joshep và cô.
Tất cả như đoán được gì đó, Một lúc sau, Lana lạnh quá, ngã xuống ngất xỉu.
Leo và hai người chạy vào, anh đỡ định bế cô lên thì Joshep giằng lại.
Stephan sờ lên trán cô . quát to:
– Chúng mày điên rồi! Lana lạnh ngắt đây này!
Nói xong, anh bạn bế Lana ra xe, Mọi người đưa vội vã cô vào bệnh viện.
Vào đến viện, bác sỹ nói cô không sao , chỉ bị cảm lạnh do nước mưa thôi.
Nghỉ ngơi đầy đủ sẽ khỏi. Nằm trên giường bệnh , cô vẫn luôn miên man những lời nói:
– Anh Joshep em xin lỗi! Em cũng không muốn như thế! Tất cả là tại em. Đừng tự trừng phạt bản thân !…
Nghe thấy vậy, Joshep nhắm đôi mắt cùng hàng lệ của nam nhân. Mọi thứ chua xót như đều cùng chúng trào hết ra. Anh ấy thở dài quay ra nói với Leo:
– Mày thắng rồi!. Đừng làm cô ấy khóc, nếu không tao sẽ giết mày! “Đôi mắt anh ấy lạnh nhạt hướng phía anh”
Sau đó, Joshep bước ra ngoài, anh ấy ngước nhìn bầu trời mưa rả rích. Cơn gió mát cuối Thu thổi qua khiến lòng anh ấy cảm thấy nhẹ. Ừ, nhẹ. Điều anh ấy sợ nhất cũng đã đến thì còn điều gì tồi tệ hơn sẽ đè nén được trái tim anh ấy nữa ?
Giờ anh ấy mới hiểu một điều. Số Trời định sẵn , nỗ lực hay gượng ép cũng sẽ chỉ đổi lại tay không và sự đau đớn. Chỉ cần cô được hạnh phúc. Anh ấy sẽ buông tay tìm sự bình yên cho bản thân.