Nhiều năm trước, mười bảy tuổi Cố Lạc đã trổ mã được duyên dáng yêu kiều. Cố
Doãn cuối cùng không chịu được kích thích muốn đem Cố Lạc chiếm thành
của mình, lại phát hiện sự thật là cô đã không còn là hoàn bích (*còn
trinh). Đó là một đêm khuya, tức giận ngập trời Cố Doãn điều khiển
thuyền tư nhân mang Cố Lạc ra biển, suýt nữa ném cô vào trong biển. Khi
đó Cố Lạc ít nhiều gì vẫn là có mấy phần sợ hắn, đáy mắt kinh hoảng bị
Cố Doãn nhòm ngó.
“Cầu xin tôi, Cố Lạc, em cầu xin tôi…tôi sẽ để cho em sống.”
Cố Lạc bị hắn túm tóc, nửa người treo ở bên ngoài lan can, bên tai là gió
biển lạnh thấu xương thổi qua âm thanh, còn có tiếng sóng biển gào thét, cô cứ như vậy cùng Cố Doãn trong cơn thịnh nộ giằng co, một chữ cầu xin tha thứ cũng không có.
“Có phải hay không cho là tôi thật sự
không dám xuống tay?” Cố Doãn kéo cô trở lại, giống như dã thú một loại
cậy mạnh đem cô ném tới trên boong thuyền. Cố Lạc liền chân mày cũng
không nhíu một cái, đứng dậy, “Anh dám xuống tay, nhưng sẽ không xuống
tay.” Hắn muốn giết chết cô quá dễ dàng, nhưng hắn muốn là thần phục của cô, không phải là cái chết của cô.
Mặc kệ như thế nào, những lời này của Cố Lạc đều đúng, hắn không muốn để cho cô chết, ít nhất không
phải chết ở trước mắt hắn. Cố Doãn mấy năm nay trong lúc vô tình tạo
nhiều kẻ địch, không biết đối phương làm thế nào biết được hành tung của hắn, phái người đuổi tới cấp cho hắn chút dạy dỗ. Đêm đó là cơ hội
xuống tay tốt nhất, Cố Doãn bên cạnh chỉ dẫn theo một hộ vệ, còn đối
phương nhân số đông đảo. Mấy chiếc ca nô đem bọn họ bao bọc vây quanh,
người của đối phương cao lớn thay nhau đánh làm cho người ta không chịu
nổi.
Cố Doãn từng quyền dữ dội đem tức giận cũng nhân cơ hội phát tiết ra ngoài, có lẽ là đánh mù quáng, đối phương một người trong đó
lại nổi nóng rút súng, ngược lại nhắm ngay cô gái nhỏ mới nhìn qua hơi
yếu kia. Người nọ cũng không biết thân phận của cô bé này, càng không
biết Cố Doãn sẽ chợt vọt tới đây. . . . . .
Đạn không nghiêng
lệch sượt qua đầu Cố Doãn, người của đối phương choáng váng, cấp trên
chỉ giao phó cho chút dạy dỗ là tốt rồi cũng không muốn đả thương người. Nhìn thấy xong việc, một nhóm người chợt tan tác như chim muông.
Cố Lạc không để ý là ai nổ súng, một phen vịn Cố Doãn không ngừng trượt
thân thể đồng loạt té ở trên boong thuyền. Máu của hắn chảy xuôi ở trên
boong thuyền màu trắng, chảy xuôi ở trên tay trên người của cô, nhìn
thấy mà ghê.
“Trở về! Mau lái trở về! Liên lạc với bác sĩ!” Cố
Lạc ôm Cố Doãn hướng về phía hộ vệ hô to, lúc ấy trong đầu cô trống
rỗng, kiến thức cứu hộ học qua vào thời khắc này tất cả đều quên hết,
vẫn là hộ vệ lấy ra thiết bị cấp cứu tạm thời cho Cố Doãn đeo lên.
Cố Doãn lúc ấy còn có ý thức, gian nan giơ tay lên lau mặt Cố Lạc, tựa hồ
đang xác nhận cô vẹn toàn hay không. Cố Lạc lúc này nghẹn ngào, không
ngừng gọi hắn: “Cố Doãn! Anh! Đừng chết! Không thể chết được!”
Cố Doãn nghe được, không biết làm sao lại cười , sau đó hai mắt nhắm
nghiền, trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối, nghe được Cố Doãn khàn cả
giọng mang theo tiếng khóc nức nở kêu không để cho hắn chết —— thời điểm cô hận hắn nhất, hắn có thể thay cô chết; thời điểm khi hắn muốn giết
chết cô nhất, cô không để cho hắn chết.
Có câu nói: gieo họa sống ngàn năm.
Cố Doãn lúc bị đưa đến phòng giải phẩu đã qua thời gian cấp cứu tốt nhất,
bác sĩ lấy ra mảnh đạn, nhưng còn có một miếng nhỏ không lấy ra, bởi vì
mảnh đạn đang ở vị trí quá nguy hiểm, không người nào dám tùy tiện động
thủ.
Cố Doãn thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, sau khi tỉnh lại nhìn mép giường đầu tiên chính là khuôn mặt Cố Lạc.
Cố Lạc hai mắt đỏ bừng, thấy hắn mở mắt ra liều mạng nhào tới trong ngực hắn hung hăng ôm hắn.”Anh. . . . . .”
Cố Doãn ngay lúc đó cổ họng cũng là vị chát, đó là người anh quen thuộc
nhất đụng chạm, nhiệt độ người quen thuộc nhất, còn có cô chân chân thật thật không che giấu chút nào lo lắng.
Cố Bạch Bùi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói: “Con không tỉnh lại, em gái con sẽ chịu đựng đến chết rồi.”
Cố Lạc từ khi hắn gặp chuyện không may đến bây giờ một phút cũng không
ngủ, trừ đi nhà cầu, cơ hồ không hề rời giường bệnh hắn. Điều này làm
cho Cố Doãn hoàn toàn biết Cố Lạc đem tình cảm coi trọng bao nhiêu, cô
cần một gia đình, cần Cố Bạch Bùi cùng hắn, dù là hắn từng đối với cô đã làm chuyện quá phận như vậy.
Mặc kệ cô là không phải yêu hay sẽ không yêu Thi Dạ Diễm của cô, đây cũng là nhược điểm sẽ không thay đổi của Cố Lạc.
Mặc dù hiện tại có Thi Dạ Triêu, Cố Doãn vẫn lợi dụng điểm này để kiềm chế
cô để đạt được mục đích của mình, hắn biết chính mình rất đáng xấu hổ,
nhưng hết cách rồi, hắn chính là một người như vậy.
72 khi trở về có tin tức liên quan đến người áo đen kia, đi lên báo cáo với Thi Dạ Triêu.
“Ngày đó người bị Cố tiểu thư đá gãy xương bắp chân kia gọi là K. K, hắn chỉ
là đảm đương một nhân vật nhỏ, hắn chỉ thừa nhận là ân oán cá nhân, cảnh sát không có được vật gì có giá trị, nhưng mà chúng ta tra được K. Cấp
trên của K người trong nghề gọi hắn Hổ Sa, làm nghề này nhiều năm rồi,
có thể điều tra được đều là do hắn sử dụng tên giả, trước mắt hắn gọi
Ronald, trong tài liệu nói hắn là người Mexican. K sa lưới, Hổ Sa cũng
không thèm để ý, bởi vì cảnh sát không có chứng cớ không tra được chỗ
của hắn, sau đó hắn đi Las Vegas, nghỉ ngơi vài ngày lại trở về thành
phố Mehico.”
Cố Doãn khinh thường hừ cười, “Sau đó thì sao?”
72 nhìn về phía Thi Dạ Triêu, được đồng ý mới trả lời Cố Doãn: “Hắn trở
lại thành phố Mehico ngày thứ ba người liền mất tích, cuối cùng bị phát
hiện chết ở chỗ một người tình, nguyên nhân cái chết rất thú vị, tắm sau khi say rượu, không cẩn thận chết đuối ở trong bồn tắm.”
Mọi người trong phòng sửng sốt một chút, Cố Doãn vặn lông mày, “Chết? Cứ thế mà chết đi?”
“Thật xin lỗi, Hổ Sa làm việc cẩn thận, chuyện lần này rốt cuộc là ai mướn
hắn làm, bởi vì hắn chết đi đầu mối tới đây cắt đứt, tôi không có tra
được.” 72 gật đầu.
Đến lúc Thi Dạ Triêu uống thuốc, 72 đi lấy
thuốc cùng nước đưa tới cho hắn, lại giúp Cố Doãn thêm chút rượu đỏ vào
trong ly. Một tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy ở trước mắt Cố Doãn lúc ẩn
lúc hiện, rất có thể phân tán lực chú ý của người khác.
“Không
thể nào một chút đầu mối cũng không còn lại.” Cố Doãn híp mắt quan sát
72 mông nhỏ rất vểnh, lời mang hai nghĩa hỏi: “Thi Dạ Triêu, 72 xem như
là người gần anh nhất, chẳng lẽ chỉ có chút khả năng này?”
Thi Dạ Triêu biết hắn có ý định gì, khép lại mấy tờ tư liệu có liên quan Hổ Sa không chút để ý nói.”Cô ấy có bao nhiêu ‘khả năng’ tôi sớm biết, cậu
không phải cần lo lắng.”
Cố Doãn trong mắt xẹt qua tiếc nuối, “Anh thật đúng là vật gì cũng có chỗ dùng.”
72 thông minh, cũng biết trong lòng Cố Doãn tính toán về điểm này, áy náy dâng tặng một cái mỉm cười mê người.
“Có phải hay không mỗi nữ trợ lý ở bên cạnh anh lưu lại cũng bị anh nhúng
qua?” Cố Doãn hồi tưởng , “Tôi nhớ không lầm, trước kia bên cạnh anh có
người phụ nữ cùng tiểu nha đầu Chử gia dáng dấp giống nhau đến mấy phần
gọi là A, thật là đáng thương, tận tâm tận lực vì anh bán mạng lại trên
giường dưới giường hầu hạ anh như vậy, chỉ là phạm phải một lỗi liền bị
anh giống như vứt rác một dạng từ bỏ.” Hắn hướng 72 cho cái ánh mắt qua: “Cẩn thận ông chủ một ngày kia cũng sẽ đối với cô như vậy.”
“Làm sao anh nhàm chán như vậy?” Ở một bên vẫn lật tạp chí không có phát
biểu ý kiến Cố Lạc rốt cuộc không nhịn được rồi, tức không thuận theo
chặn hắn một câu, ở lúc mấy người cũng không biết là lý giải ra sao, lại đều không hẹn mà cùng cười.
Cố Doãn để ly xuống đứng dậy muốn
đi, vỗ vỗ đầu Cố Lạc.”Vậy anh cũng không ở nơi này ngăn trở mắt của các
người nữa, mấy ngày nữa anh đi, Lạc, không theo anh hai ngày?”
Cố Lạc bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đáp lễ hắn: “Xin
lỗi, em phải phụ trách an toàn người khác, không có thời gian.”
72 tiễn Cố Doãn, Thi Dạ Triêu nhìn Cố Lạc, trên môi còn treo móc ý cười nhợt nhạt.”Ghen sao?”
“Ăn dấm của người nào?” Cố Lạc buồn cười hỏi: “Chưa bao giờ biết ghen là cái tư vị gì.”
“Hả?” Thi Dạ Triêu nhíu mày, “Chúng ta ở phòng tắm thiếu chút nữa làm cái
kia, em nhưng bởi vì Ve¬ra cho anh một cái tát, nhanh như vậy liền quên
mất?”
Anh cổ áo ngủ mở rộng lộ ra cơ ngực cường tráng, tà tà nằm
nghiêng trên giường, ánh mắt bởi vì kí ức tiêu hồn nào đó trở nên thâm
trầm, cả người cũng tản ra hấp dẫn trí mạng. Thi Dạ Triêu vẫy tay để cho cô tới đây. Cố Lạc mới không có ngu như vậy, hiện tại đi qua chính xác
là không có chuyện tốt.
“Chẳng lẽ còn muốn trách tôi? Là anh quá
phận, nhưng mà chỉ là đánh anh một cái, chẳng lẽ còn muốn ghi thù?” Cô
tứ lưỡng bạt thiên cân dời đi trọng điểm cái đề tài này, “Đàn ông ép
buộc phụ nữ là ghê tởm nhất, anh ở chỗ Chử Dư Tịch lấy được dạy dỗ còn
chưa đủ khắc sâu phải hay không?”
Thi Dạ Triêu trầm mặc một lúc
mới chậm rãi mở miệng: “Có vài phụ nữ, chỉ có bị đàn ông ép buộc mới mau có cảm giác, ví như em.” Anh chợt đứng dậy xuống giường, đi về phía cô, đem cô vây khốn ở ghế sa lon , không để ý cô phản đối bàn tay leo lên
chân của cô.”Em quên anh cũng không quên, em ngày đó ướt rất nhanh, làm
cho anh ngay cả đùa giỡn trước cũng không muốn làm.”
Cố Lạc gắt
gao nắm tay của anh không để cho anh lần nữa tiến thêm thước, “Cút ngay! Tôi cũng không phải là cuồng bị ngược! Anh mới vậy!”
Thi Dạ Triêu cười khẽ, “Chúng ta đều vậy, rất xứng đôi không phải sao?”
“Ai nguyện ý với anh xứng đôi anh tìm ai đi.”
Cố Lạc muốn từ khe hở bên cạnh né tránh anh, cố tình Thi Dạ Triêu không
cho phép, vớt ở hông của cô áp trở về ghế sa lon dựa lưng, thân thể lấn
lên trên.”Thời gian dài như vậy em còn chưa có suy nghĩ sao? Dù sao
không có ai yêu em, anh cũng vậy không có người yêu, ở chung một chỗ
không có gì không tốt.”
“Cùng thứ người như anh ở chung một chỗ
có thể có tốt? Anh vô tâm, nói không chừng ngày nào đó tôi làm sai
chuyện gì xúc phạm vào ranh giới cuối cùng của anh, tựa như tiểu A đó
một dạng không có kết quả tốt đẹp.”
Cố Lạc không chỗ có thể trốn, Thi Dạ Triêu ngón tay vuốt ve đường cong cằm tuyệt đẹp của cô, từng
chút một đem nó khảm ở trong tay.”Em phải tin tưởng luôn có người là đặc biệt, từ lần đó em cũng đã đang không ngừng xúc phạm ranh giới cuối
cùng của anh, anh đối với em như thế nào?”
Cố Lạc trong lòng chấn động một cái, hình như. . . . . . Quả thật không có. Nhớ lại hình thức
hai người chung đụng cho tới nay, cô tựa như một mực nhổ lông ngoài
miệng sư tử, nội tâm mơ hồ e ngại anh, lại không nhịn được đối kháng anh phản kháng anh, luôn cho là sẽ chọc cho anh nổi giận dùng phương thức
kịch liệt “hồi báo” mình, nhưng một lần lại một lần được dung túng.
Thi Dạ Triêu ở môi cô điểm một cái khẽ hôn, giọng nói trầm thấp dễ nghe như dây cung.”Cùng thứ người như anh ở chung một chỗ, anh không thể bảo đảm em rốt cuộc sẽ ‘tốt bao nhiêu’, thậm chí em sẽ cùng anh cũng như thế
thỉnh thoảng gặp phải tình huống đột ngột giống như ngày đó, sẽ bị
thương, cuộc sống rung chuyển, nhưng anh có thể bảo đảm, là em ở nơi này —— bình yên vô sự.”
Bàn tay của anh cách vải vóc thật mỏng bao trùm đến ngực của cô, chọc cho trái tim Cố Lạc hơi chậm lại.
“Em và Er¬ic là không thể nào, cự tuyệt việc hôn sự này đối với em mà nói
so với lên trời còn khó hơn, không có lợi. Cố Lạc, ngươi cũng không có
quá nhiều lựa chọn nào khác, không thể vẫn dựa vào một phần thầm mến
không có kết quả để sống, sao không đi thử tiếp nhận người đàn ông khác. . . . . . Tỷ như anh.” Nói đến chỗ này, Thi Dạ Triêu lại tà khí cười
xuống.”Đừng quên chúng ta ở trên giường cảm giác cũng không tệ lắm, ít
nhất không người nào có thể so với anh càng có thể thỏa mãn sự ảo tưởng
của em đối với Er¬ic.”
Vốn là những lời trước đó, nghe xong Cố
Lạc trong lòng chua xót muốn chết, cố tình một câu cuối cùng kia làm cho cô mặt đỏ lên, “Sao anh không chết luôn đi?”
“Anh chết hậu quả
rất nghiêm trọng.” Anh cố ý thần bí như vậy cúi đầu kề đến cạnh tai cô:
“Nếu như mà anh chết rồi, nói không chừng cao triều cả đời em đều chỉ có thể sử dụng một cái tay tóm ga giường rồi.”
“Thi —— Dạ —— Triêu ——”
. . . . . .
72 đưa Cố Doãn trở lại, đụng phải Cố Lạc sắc mặt ửng hồng quỷ dị từ gian
phòng đi ra ngoài, cùng cô chào hỏi cũng không để ý. Mà đợi cô đẩy cửa
đi vào, thấy cũng là Thi Dạ Triêu vẻ mặt hết sức khó coi che vết thương
dựa trên ghế sa lon, trên trán cũng xuất mồ hôi mỏng.
72 hơi chút suy tư liền đại khái đoán được mới vừa rồi hai người này ở trong phòng
có lẽ phát sinh chuyện, nén cười đem ông chủ đỡ về trên giường.”Cũng
biết tính tình của cô ấy không thể nào biết thuận theo anh, làm sao còn
nhất định đi nghịch lông của cô ấy?”
Thi Dạ Triêu chờ qua đau đớn mới có thể nói, “Tôi muốn chính là loại phụ nữ như cố ấy dám không vâng lời của tôi.”
72 gật đầu, bày tỏ đồng ý, muốn đứng vị trí bên cạnh Thi Dạ Triêu, cũng không thể là một con Tiểu Bạch Thỏ ôn thuần.
“Ý tứ của Cố Doãn là trước khi hắn đi muốn mọi người cùng nhau ăn bữa
cơm.” 72 dừng một chút, “Hắn hẹn Er¬ic, Er¬ic hiện tại người đang ở
Miami đến lúc đó sẽ gấp trở về, chuyện này. . . . . . Phải nói cho Cố
tiểu thư sao?”
Thi Dạ Triêu trầm ngâm chốc lát, tay vừa nhấc.”Không cần, 72, lập tức sắp xếp vé máy bay cho tôi đi Miami.”
“Lúc nào?”
“Cành nhanh càng tốt.”
Anh muốn trước khi Thi Dạ Diễm trở lại, gặp nó một lần.