Lau Súng Cướp Cò

Chương 104: Khắc tận xương



Tìm được Cố Lạc, cũng tự nhiên tìm được Dr. J mất tích bí ẩn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Dr. J mất tích thật sự bởi vì Cố
Lạc, mà dường như sự xuất hiện của anh cũng nằm trong suy nghĩ và dự
đoán của Dr. J.

Hai người gặp mặt nhau lần đầu tiên, Dr. J liếc
mắt một cái liền nhìn thấu tình cảm sâu sắc của người đàn ông này đối
với Cố Lạc.

Bây giờ Cố Lạc đã xuất hiện bệnh trạng phát âm líu
lưỡi, lúc tay chân vô lực cứng ngắc vẫn tồn tại như cũ, nhưng đối với
Dr. J, xem ra đã là kỳ tích.

“Vốn theo phỏng đoán thân thể của cô ấy ban đầu, cũng đã nghiên cứu tới những ca bệnh trước đó, tình hình
phát bệnh của Cố Lạc lqd quả thật đã vào giai đoạn đình trệ rồi.” Dr. J
cười: “Chúng tôi đều cho rằng cô ấy vốn không chống nổi qua ba năm, nếu
không cô ấy sẽ không nhẫn tâm đối xử với anh như vậy.”

Thi Dạ Triêu dỗ Cố Lạc ngủ, ngồi nói chuyện phiếm với Dr. J bên bờ hồ.

“Tôi chỉ đoán là cô ấy có chuyện không muốn để tôi biết, không ngờ lại là
chuyện này, nếu không có chết tôi cũng sẽ không để cho cô ấy rời khỏi
tôi.”

Dr. J than thở: “Chúng ta đã xem thường lòng tự ái của phụ
nữ, càng coi thường sự tàn nhẫn của chứng bệnh thần kinh vận động, người bệnh đến giai đoạn cuối sẽ mất hết tất cả năng lực, không chỉ không có
cách nào đi bộ hoặc cầm nắm thứ gì đó đơn giản như vậy, cuối cùng ngay
cả hô hấp cũng là xa xỉ, ăn cơm dựa vào thức ăn lỏng thậm chí phải
truyền nước biển, khoong thể nói chuyện, không biết cười cũng sẽ không
tỏ vẻ mặt tức giận cho anh xem, nhúc nhích ngón tay cũng không làm được, bệnh biến chứng mang tới tra tấn dữ dội, cô ấy có thể diễn tả cũng chỉ
có thể trầm mặc, cô ấy không cảm nhận được sự đụng chạm của anh, lại còn vĩnh viễn không thể gọi tên của anh, có lẽ đến cuối cùng, ngay cả
con mắt của cô ấy cũng không thể chuyển động, bắp thịt sẽ khô héo, cả
người sẽ gầy gò thành dáng vẻ da bọc xương… Cô ấy là người phụ nữ kiêu
ngạo, sao muốn người cô ấy yêu tận mắt thấy quá trình cô ấy trở nên xấu
xí đáng sợ, tôi nghĩ không một người phụ nữ nào muốn mang bộ mặt tàn lụi như vậy, càng sợ anh không cách nào thừa nhận, cho nên… Evan, tôi hy
vọng anh có thể tha thứ cho cô ấy đã lựa chọn như vậy, chúng ta không
phải cô ấy, vĩnh viễn không thể cảm thấy nỗi thống khổ trong lòng cô ấy, bởi vì cho đến chết, suy nghĩ ý thức của lqd cô ấy đều tỉnh táo, đây là quá trình chính mắt thấy mình chết đi, không một tiếng động, lại là quá trình tê tâm liệt phế *. Huống chi, cô ấy rời đi, cũng chỉ vì anh, vì
để cho Cố Doãn thu tay lại, cô ấy lấy toàn bộ bệnh tật của mình ra để
chống đỡ, hơn nữa dùng từ bỏ trị liệu để uy hiếp… Cảm tình của cô ấy đối với anh, không chỉ đơn giản là nghĩ gả cho anh như vậy.”

(*) tê tâm liệt phế: đau đớn tột cùng.

Thi Dạ Triêu yên lặng uống rượu sakê, mặt mày thu lại, cũng không đáp lại bất kỳ điều gì.

Dr. J liếc nhìn vài vết thương trên cánh tay anh, còn có bùn đất trên giày
anh mà lắc đầu cảm khái: “Lúc trước biết được anh không hủy bỏ hôn lễ,
tôi biết tất cả những gì Cố Lạc làm vì anh đều đáng giá.”

Thi Dạ
Triêu không phải hạng người nhất thời bị thù hận che mờ lý trí, anh biết mình muốn gì, một khi quyết định, chỉ còn dư lại hai chữ kiên định.

Cố Lạc chọn đúng người, cô chọn một người đàn ông cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đều không buông tha.

Thi Dạ Triêu trở về phòng, Cố Lạc còn ngủ, nhưng chờ khi anh tắm rửa xong
đi ra từ phòng tắm thì phát hiện cô đã tỉnh rồi, mở to mắt ôm chăn ngồi
trên giường chờ anh, như con nít khéo léo.

Thi Dạ Triêu vừa định
cúi đầu hôn cô liền bị Cố Lạc đẩy ra, mở hòm thuốc đầu giường lấy ra
thuốc nước, thận trọng lau thuốc nước sát trùng vết thương trên cánh tay anh.

Thi Dạ Triêu nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào trong đáy mắt cô. “Bây giờ anh muốn làm một chuyện nhất, em biết là gì không?”

Cố Lạc lắc đầu, Thi Dạ Triêu d%đ*l@q$đ đè ngã cô lên giường, ấn xuống một
nụ hôn lên môi cô, bàn tay dò dưới áo cô, đôi môi cọ nhẹ bên vành tai
cô. “Muốn em mạnh mẽ.”

Cố Lạc lập tức bắt lấy tay anh: “Không…”

“Muốn.” Thi Dạ Triêu cầm ngược lại tay nhỏ bé của cô, “Nhưng không phải bây giờ, còn phải đợi.”

Chờ cái gì?

Anh chưa nói, Cố Lạc cũng không thể biết.

Nhưng một đêm kia, Thi Dạ Triêu thật sự không làm chuyện gì xấu với cô, chỉ
ôm cô hôn cô, vành tai tóc mai chạm nhau, coi cô như vật quý.

Mấy ngày này ở trên đảo, Thi Dạ Triêu không đề cập tới muốn đi, càng không
nói muốn dẫn cô đi, chỉ có 72 đang nghỉ ngơi rời đi hai ngày sau.

Mỗi sáng sớm khi Cố Lạc tỉnh dậy, cũng có thể ăn bữa sáng do Thi Dạ Triêu
chuẩn bị, anh làm rất tinh tế, hơn nữa hầu như đút cô ăn từng chút một,
Cố Lạc ăn rất cẩn thận, hơn nữa trước mắt triệu chứng ho khan cô cũng ít khi thấy, giống như Dr. J từng nói, gần như tất cả triệu chứng trên
người cô đều đình trệ, không tiếp tục phát triển.

Chỉ sợ trời cao quan tâm bọn họ nhất, sau tai nạn cho bọn họ một kỳ tích không tưởng tượng được.

Rốt cuộc vào một ngày nào đấy, một chiếc máy bay trực thăng đón bọn họ đi,
sau nhiều chặng Thi Dạ Triêu mang cô lqd trở lại Canada, trở lại
Toronto.

Lúc máy bay hạ xuống mặt đất, màn đêm đã buông xuống.

Bọn họ cũng không về thẳng nhà, mà đi tới khách sạn, lúc Cố Lạc nghi ngờ mở cửa phòng, liếc mắt liền nhìn thấy bộ áo cưới treo giữa phòng, cả người như bị cố định tại chỗ.

Kỷ Linh đã chờ ở khách sạn từ sớm, thấy
cô mỉm cười, cũng cho cô một cái ôm ấm áp. “Mẹ muốn cho con nghỉ ngơi
thêm một ngày, nhưng Evan chờ không kịp, kiên trì xuống máy bay lập tức
cử hành hôn lễ, cho nên đã vất vả cho con rồi.”

Cố Lạc quay đầu nhìn Thi Dạ Triêu, điều gì cũng còn chưa hỏi ra miệng đã bị chặn môi lại.

“Cho em hai tiếng để chuẩn bị, anh đi thay quần áo, lát sau gặp, Thi phu
nhân.” Thi Dạ Triêu không cho cô quá nhiều thời gian để do dự, giao cho
Kỷ Linh một ánh mắt rồi xoay người đi ra ngoài, để lại không gian cho
hai người.

Vì vậy Cố Lạc với đầu óc mơ hồ cứ bị đẩy vào phòng tắm tắm rửa như vậy, sau đó tự tay Kỷ Linh thay áo cưới cho cô, bà cầm lấy
son môi trong tay thợ trang điểm cẩn thận thoa lên bờ môi của cô, hơn
nữa đội lụa mỏng lên đầu, thỏa mãn mà gật đầu. “Ánh mắt chọn phụ nữ của
con trai mẹ cũng không tệ lắm.”

“Phu nhân, con ——” Cố Lạc nhìn mình trong gương, chính là gương mặt kinh hoàng vô dụng.

“Có một số việc không phải là lỗi của con.” Kỷ Linh cầm tay cô, “Chuyện đã
qua, mẹ không muốn nhắc lại, dieendaanleequyydônn con cũng không cần suy nghĩ thêm, không có gì có thể so với quyết định nó muốn cưới con mà con cũng muốn gả cho nó.”

Cố Lạc đang tính nói tiếp, lúc này cửa bị
đẩy ra, một phụ nữ xinh đẹp mặc váy ngắn màu xanh biếc đi giày cao gót
hấp tấp chạy tới —— Nhan Hạ vừa sửa bó hoa trong tay vừa thúc giục: “Đã
đến giờ rồi, còn chưa chuẩn bị xong sao ——”

Câu nói tiếp theo,
lúc Cố Lạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Lạc đã im bặt, trong đáy mắt lấp
lánh nước, quay đầu đi cố nén, sau đó cho cô ấy một cái ôm thật chặt.
“Cô nhóc chết tiệt kia, rốt cuộc còn gả ra ngoài sớm hơn tớ, tớ làm cô
dâu phụ cho cậu, nhớ ném hoa cô dâu cho tớ.”

Cố Lạc rất may mắn
có người chị em như Nhan Hạ, không hỏi cô tại sao đột nhiên hoàn toàn
không có tin tức, không hỏi cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô
bình an trở lại, lúc cô cần cô ấy, sẽ rực rỡ nhất đứng bên cạnh cô.

Đó là một buổi hôn lễ tới trễ hai năm, vẫn là những người ban đầu đó, ánh
mắt phong phú kèm theo suy đoán phong phú, nhưng khi cô lqd xuất hiện
trên thảm đỏ với bộ áo cưới thiêng liêng, không tiếng động phá tan tất
cả lời đồn đãi.

Không ai nhà họ Cố xuất hiện, cũng không cần có
ai xuất hiện, Cố Lạc không cầm tay ai, chính cô sẽ từng bước từng bước
một đi tới bên cạnh anh, cho dù con đường này có chật vật đi nữa.

Đã từng cho là đường cùng, đã từng cho rằng sẽ rời khỏi người, nhưng bây giờ xem ra, anh vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi.

Thế giới lớn như vậy, cho dù cô đi tới đâu, cuối cùng rốt cuộc sẽ về đến bên cạnh anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.