Lập Thệ Thành Yêu

Chương 4



(13)

Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã đang ở đỉnh Côn Lôn.

Dạ Mặc và tôi ở tạm trong một động tuyết, cũng là nơi cậu ấy từng bái sư học nghệ trước kia.

Núi Côn Lôn trước giờ là địa bàn của thần tiên, sao lại dạy ra được một yêu quái như Dạ Mặc, tôi không biết, cũng lười không buồn hỏi.

Dù sao thì Dạ Mặc cũng đã nói, chuyện này tương đối phức tạp, không thể chỉ bằng vài ba câu ngắn ngủi mà nói rõ được, đợi khi vị sư phụ không biết đã chạy tới xó xỉnh nào làm xằng làm bậy kia trở về, sẽ để ông ta giải thích tỉ mỉ cho tôi nghe, nói không chừng còn có thể làm rõ rốt cuộc Dương Tiễn đang tính làm trò quỷ gì nữa.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho tôi, Dạ Mặc bắt đầu bế quan.

Khi cậu ấy vứt bỏ gốc gác loài người, biến thành yêu quái xuất hiện trước mặt tôi, thì bản lĩnh cũng đã vô cùng lợi hại rồi. Mấy trăm năm trở lại đây, hai chúng tôi chỉ lo chơi bời ăn uống say sưa túy lúy, tôi thật chưa từng thấy cậu ấy luyện công bao giờ.

Mà lần này, cậu ấy lại nói với tôi rất nghiêm túc rằng, cậu ấy muốn tranh thủ lần trị thương này, tiếp tục nâng cao pháp lực. Bởi vì, chỉ khi bản thân đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người mà mình quan tâm.

Thật ra dù cho cậu ấy có không nói gì, dù cho cậu ấy có ra vẻ vô lo vô nghĩ chẳng quan tâm tới thứ gì, thì tôi vẫn biết rõ, cậu ấy nhất định cũng đang rất đau buồn vì cái chết của Vô Si.

Mạng của yêu quái thật sự rất dài, cả đời gặp phải rất nhiều chuyện và rất nhiều người, nhưng đại đa số đều như mây khói thoáng qua, không để lại vết tích gì trong lòng cả. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, nên một khi đã quan tâm ai, thì sẽ vô cùng sâu nặng.

Tôi và Dạ Mặc sống buông thả phóng đãng qua ngày giữa thế gian này, trong gần một nghìn năm này, có thể khiến chúng tôi nhớ nhung, cũng chỉ có một mình Vô Si mà thôi.

Chúng tôi từng chứng kiến hắn nặng gánh ái tình, chứng kiến hắn “Kim Cương trừng mắt”, chứng kiến hắn “Bồ Tát rủ mi”, chứng kiến hắn xả thân thành Phật rồi lại bỏ Phật mà đi, nhưng chung quy lại vẫn là một đại hòa thượng dùng Phật pháp vô biên mà độ hóa chúng sinh.

Một Tên Mập Chết Tiệt giữa sinh tử luân hồi, từ đầu đến cuối vẫn nguyện vì một người mà từ bi hỉ xả.

Thời gian Dạ Mặc bế quan tu luyện, chủ yếu tôi dành để ngủ. Thi thoảng tỉnh lại, tôi liền chạy ra ngoài ngắm tuyết.

Mặc dù Hồng Liên nghiệp hỏa và âm hàn địa ngục không gây ra bất cứ thương tổn nào cho tôi, nhưng kể từ sau hôm đó tôi luôn có cảm giác buồn ngủ ghê gớm. Nhưng dù sao thì lúc đi theo Tên Nát Rượu, tôi thường xuyên trong tình trạng chỉ chợp mắt đã trên dưới một trăm năm, cho nên cũng không thấy có vấn đề gì.

Chỉ là không hiểu vì sao, bây giờ tôi rất khó ngủ say, giấc ngủ đã ngắn lại còn hay mộng mị. Mỗi lần tỉnh dậy, lại hoàn toàn quên mất mình đã mơ thấy gì.

Cứ thế lúc tỉnh lúc mơ, nháy mắt đã trôi qua mấy chục xuân thu của nhân gian.

Đỉnh Côn Lôn này chỉ có băng hàn tuyết đọng mãi mãi không tan cùng với những trận gió lạnh thấu xương thấu tủy, nơi đây chẳng có lấy nửa bóng ma, còn Dương Tiễn. từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện.

Hắn, hắn là đã không sao nữa rồi…

Hôm nay, như thường lệ tôi vừa giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, còn đang cố gắng vắt óc nhớ lại những cảnh tượng trong mơ cho dù chỉ là vài mảnh vụn rời rạc, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động truyền đến.

Xung quanh động tuyết đều được bố trí pháp trận, trừ phi biết cách giải, bằng không tuyệt đối không dễ gì mà xông vào được.

Cho nên người tới hẳn là…

Tôi vội vàng chồm dậy, vừa định ra ngoài đã nghe thấy tiếng gọi đùng đùng như sấm sét: “Đồ đệ con ở đây sao? Thật đúng lúc, mau ra đây đánh một trận rửa hận cho sư phụ! Sư phụ con sắp bị tên Dương Tiễn kia làm cho tức chết rồi! Thằng nhãi thối tha đó bị con lừa đá cho hỏng óc rồi sao? Không ngờ hắn lại dám xem câu nói ngày xưa ta khuyên hắn như phát rắm mà đánh bậy đánh bạ! Bây giờ thấy chuyện kia rất có khả năng sẽ xuất hiện biến cố, hắn lại bỏ trăm phương ngàn kế cố tình tự hại chết chính mình! Con nói xem, thằng nhóc ấy không chờ thêm được một chút sao? Cái loại ngu đần phá hoại… Mẹ kiếp, nói đi nói lại vẫn phải trách cô em hồ đồ của hắn, đáng đời cô ta bị chính tay hắn đè nhốt dưới Đào Sơn, con trai cô ả còn bị hắn truy sát khắp nơi…”.

Nghe đến đây, lòng tôi đột nhiên trầm xuống, giống như rơi xuống đáy vực sâu.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, những ngày tháng bình yên ở Quán Giang Khẩu năm đó, thực ra rất có khả năng là đã bị Dạ Mặc phá vỡ.

Lý do Dương Tiễn phát hiện ra lệ khí thoát ra ngoài, là bởi vì hắn đến Bắc Cực lấy Hỏa Long Châu cho muội muội bảo bối của hắn chơi. Hắn bị thương trở về còn chưa bình phục, đã lại muốn đi tra xét tình hình ngay.

Một tên quan ngoài biên chế Thiên đình, nhàn rỗi chơi không như hắn lại cứ thích lo bò trắng răng[1] khiến tôi không thể chịu được: “Những chuyện thế này tự nhiên sẽ có đám thần tiên ăn cơm trời giải quyết, đâu đến phiên ngài lo chứ?”.

[1] Nguyên văn “ăn củ cải muối còn lo nhạt”, ý chỉ việc lo lắng những chuyện khôgn đâu, không có khả năng xảy ra.

“Dựa vào bọn chúng?” Dương Tiễn chỉ nhếch khóe môi cười nhạo, không nói thêm câu nào nữa.

Mặc dù tôi bất tài vô học, nhưng tốt xấu gì cũng đã sống rất lâu rồi, biết được tính chất nghiêm trọng của một vài vấn đề. Nhưng bất luận tôi tận tình khuyên bảo ra sao, Dương Tiễn vẫn khăng khăng muốn đi liều mạng.

Đến cuối cùng, tôi nhịn không được, giậm chân tức giận: “Dù cho lệ khí có thoát ra ngoài, dù cho trời long đất lở thì liên quan quái gì đến ngài? Với bản lĩnh của ngài, chỉ cần ngài bằng lòng, thì có thể mãi mãi sống ung dung vui vẻ ở Quán Giang Khẩu này, ngài đi lo mấy chuyện không đâu ấy làm gì chứ?”.

“Ta chỉ là, không thể để tam muội gặp bất cứ nguy hiểm nào”. Dương Tiễn giọng nói không hề thay đổi, nét mặt thản nhiên: “Huống chi, tam muội lòng dạ từ bi, nhất định sẽ không đành lòng nhìn chúng sinh chịu khổ”.

Tôi bị lý do hoang đường không thể tưởng tượng nổi này làm cho phát cáu: “Chỉ vì thế thôi hả? Ngài có dám nói rõ hơn nữa không? Có phải ngài vì tam muội tốt kia cái gì cũng có thể làm không? Ngài nợ cô ta hả?”.

“Không sai, ta nợ muội ấy!” Không ngờ Dương Tiễn lại thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, giọng nói mơ hồ chứa đựng nỗi cay đắng sâu sắc: “Ta nợ muội ấy một người cha, nợ muội ấy một người mẹ, nợ muội ấy một đại ca, nợ muội ấy tuổi thơ vô lo vô nghĩ, nợ muội ấy một gia đình hoàn chỉnh… Ngày đó mẹ ta che giấu pháp lực cùng cha ta ở lại nhân gian, cả nhà ta vẫn sống rất bình an, nếu không phải thần lực trời sinh trong cơ thể ta thu hút sự chú ý của Thiên đình, thì tất cả có lẽ đã không xảy ra…”.

Dường như thấy mình đã để lộ quá nhiều cảm xúc, hắn liền khép mi mắt lại, lần mở miệng tiếp theo giọng nói đã bình thản hơn rất nhiều: “Nha Đầu, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, bất luận là ai, đều có thứ mà mình muốn bảo vệ, và người mà mình muốn bảo vệ. Để bảo vệ những thứ đó và những người đó, cho dù có tan thành tro bụi ngươi cũng không hề thấy nuối tiếc. Mà tam muội, chính là người mà ta muốn bảo vệ. Bảo vệ sự đơn thuần , lương thiện, vui vẻ của muội ấy”.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy có người nói muốn “bảo vệ” người khác, không khỏi ngẩn người ra.

Mà ngay trong thời khắc tôi đờ ra, một chàng trai từ mặt mũi đến trang phục đều khá là phong lưu đột nhiên xuất hiện sáng loáng từ trên không xuống…

Dạ Mặc vồ lấy tôi hô hô ha ha nói rõ thân phận hiện tại đã cùng chung chủng tộc với tôi, tiện thể cố gắng khơi dậy trong tôi chút ký ức xa xôi gần như không còn sót lại chút nào, lại nói cho bằng hết những tình cảm nhớ nhung khi ly biệt, lòng yêu thương ái mộ của cậu ấy đối với tôi suốt mấy nghìn năm nay. Giờ tìm lại được, cậu ấy tuyệt đối sẽ không buông tay, nhất định sẽ lấy thân báo đáp tôi. Cậu ấy nói xong mới nhớ tới việc chính của chuyến viếng thăm này, tiện tay lấy ra một bảo kiếm toàn thân đen như mực đưa cho Dương Tiễn nãy giờ vẫn đứng một bên lặng lẽ làm khán giả, nói là sư phụ bảo cậu ấy đưa tới đây, còn nói thêm: “Chuyện này không cần vội, có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng một khi đã quyết định rồi, thì dù là sinh tử lưỡng nan cũng không được hối hận, chúng bạn xa lánh cũng không được thoái lui!”.

Sự u ám tiêu điều như vực sâu không thấy đáy trong câu nói này khiến tôi bất giác rùng mình.

Nhưng Dương Tiễn chỉ thản nhiên cười, rồi cầm kiếm đi vào phòng.

Sau đó không lâu, hắn liền trở thành thiên thần chấp pháp của Thiên đình.

Sinh tử lưỡng nan, chúng bạn xa lánh…

Sự bất an trong lòng trào dâng mãnh liệt như cuồng phong bão tố, nghẹt thở đến mức khiến tôi thậm chí không thể trấn tính lại được để hỏi sư phụ Dạ Mặc rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Tôi chỉ muốn đi tìm Dương Tiễn thật nhanh, nói không chừng, còn có thể ngăn cản gì đó…

Lúc lao ra khỏi động tuyết, tôi chỉ kịp thấy gương mặt kinh sợ tột độ của một người đàn ông trung niên ưa nhìn vẻ ngoài tương đối đáng tin cậy, liền thuận miệng nói luôn: “Phiền ông đợi một lát rồi nói chuyện với đồ đệ ông, tôi đi một lát rồi sẽ trở lại”.

“Ôi chao, sao cô lại ở chỗ này? Cô là ai? Tên là gì? Cô có quan hệ gì với đồ nhi ngoan ngoãn của ta? Cô định đi đâu vậy? Cô chạy cái quái gì chứ…”

(14)

Tôi vừa thán phục sư phụ Dạ Mặc có thể nói liền một mạch như vậy mà không cần thở, đúng là thân thể cường tráng khỏe mạnh càng già càng dẻo dai, đồng thời lôi cổ mấy lão sơn thần thổ địa tin tức nhanh nhạy nhất lên hỏi mấy câu, sau đó, liền biến thành làn khói xanh bay thẳng lên trời.

Trước kia khi ở cùng Dạ Mặc làm xằng làm bậy, tôi cũng đã từng đến Thiên đình chơi. Có điều lúc đó có cậu ấy làm bảo tiêu, hơn nữa cũng vì không muốn gây phiền phức quá lớn cho Dương Tiễn nên chúng tôi chỉ tùy tiện đi bộ một vòng rồi rút lui ngay.

Lần này tôi tới đây một mình, có chút hơi căng thẳng, đường đi thì không thuộc, thế là chẳng mấy chốc tôi lại chuyển hướng.

Cũng may thủ vệ canh gác thiên đình hôm nay lỏng lẻo đến không thể tưởng tượng nổi, tôi như con ruồi bay lung tung khắp nơi một cách dễ dàng mà đến một bóng thần tiên cũng không thấy đâu.

May hơn là tôi còn nhớ thì Dạ Mặc đã từng nói, trong toàn bộ phong cách kiến trúc của chín tầng trời, cậu ấy thích nhất là “Chân Quân Thần Điện” của Dương Tiễn, bởi vì nơi đó toàn màu đen. Cho nên khi tôi chạy đến mức hai chân sắp nhũn ra thì cuối cùng cũng thấy được một tòa đại điện đen thui, nào thì xúc động nào thì lệ rơi chao ôi đủ cả…

Tôi reo hò nhảy nhót phóng một mạch không gặp trở ngại gì, chạy ào vào hai cánh cửa chính đen như mực.

Ngay sau đó, tôi lập tức nghiêm chỉnh dừng lại, bởi vì có một vật sắc nhọn lạnh như băng đang chĩa vào yết hầu tôi.

Sát khí nặng nề bao lấy tôi, dồn ép tôi tới không thở nổi, toàn thân như bị cắt miếng, tim gan như muốn nứt ra.

Theo phản xạ tôi liền nhắm hai mắt lại chờ chết, nhưng chuỗi ngọc trai trắng vẫn đeo trên cổ tôi đột nhiên phát ra một luồng hào quang chói mắt.

Giữa điện quang hỏa thạch, hai luồng ánh sáng màu bạc và màu trắng đập vào mắt tôi, tiếp theo là một âm thanh nặng nề vang lên, còn tôi thì bay vút lên cao rồi lảo đảo ngã văng ra ngoài.

“Nha Đầu? Sao lại là ngươi?”

Tôi hoa mắt ù tai, khó khăn lắm mới bò dậy được, còn chưa kịp mở miệng thì Dương Tiễn đã thu vẻ ngạc nhiên lại, nhíu mày nói: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”.

Thái độ lạnh nhạt của hắn khiến tôi không khỏi vừa uất ức vừa tức giận, ương ngạnh trả lời: “Đi vào bằng chân!”.

“Dạ Mặc đâu?”

“Ở Côn Lôn.”

Dương Tiễn nghe vậy, lại càng cau chặt mày hơn, chợt nhìn sang chuỗi vòng ngọc trai của tôi, hơi sững lại, rồi lại lạnh lùng nói: “Ngươi không nên tới nơi này, mau trở về đi!”.

Hắn nói xong thì không để ý đến tôi nữa, quay phắt người cứ thế đi vào.

Tôi sững người, vội chạy tới tóm lấy cánh tay hắn, bởi vì khá gấp gáp nên không tránh khỏi đã dùng lực hơi mạnh. Thật không ngờ, hắn bị động tác hoàn toàn không mang tính công kích này của tôi làm cho đau đớn kêu lên một tiếng, nhoáng một cái, tựa như gốc cây khô rỗng ruột, vừa chạm nhẹ đã lập tức gãy vụn.

Tôi ngẩn người, rồi vội vàng chạy đến đỡ hắn, nhưng tay chỉ chạm được vào tầng áo giáp lạnh như sắt thép.

Hắn gắng gượng đứng vững, dựa vào cánh cửa nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm, ngập ngừng chốc lát rồi thở dài, chua chát nói: “Mà thôi, dìu ta vào trước đi”.

Tôi dìu hắn vào gian phòng tối đen như mực, vừa đốt đèn lên thì thấy đồ đạc trong phòng được bài trí cực kỳ đơn giản, một bàn một ghế một giường, cùng với những cuốn hồ sơ chất đầy bàn, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.

Giúp Dương Tiễn cởi lớp giáp bạc bên ngoài, tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì mình không phải là người sợ máu.

Trước ngực hắn máu chảy ướt sũng mấy lớp áo, gần như đã nhuộm kín cả mặt trước bộ y phục, hơn nữa còn có dấu hiệu đang tiếp tục lan ra, rõ ràng vết thương phải cực kỳ nghiêm trọng mới có thể dẫn tới tình trạng này.

Dương Tiễn không thèm để ý đến tôi, tự điểm huyệt cầm máu, bắt đầu nhắm mắt điều tức.

Tôi chẳng thể giúp được gì, chỉ biết ngồi ngẩn ra.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của nến, sắc mặt của hắn tuy đã không còn trắng bệch như ban nãy nữa nhưng lại chuyển sang vẻ tối tăm xám xịt, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa như đang nỗ lực kiềm chế.

Cho nên ban nãy khi vừa mới gặp mặt, hắn phùng mang trợn mắt với tôi, hẳn là vì vết thương này?

Nhưng Dương Tiễn thành tiên với thân xác người trần, cho nên không giống với các thần tiên đã được tái sinh không sợ bị thương đến gân cốt da thịt. Cũng chính vì điểm này, hắn lại càng không dễ gì để cho thân thể mình bị thương.

Khắp tam giới, có thể làm cho hắn bị thương như vậy, e rằng chỉ có không quá năm người, hơn nữa ít nhất người đó cũng phải trả một cái giá tương đương hắn.

Thế nên, những người có thân thủ như vậy, hiện tại căn bản ít có khả năng giao đấu chính diện với hắn…

“Tạm thời ngươi chưa thể rời khỏi đây, đợi mấy ngày nữa ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra.”

Tôi còn đang bối rối trong mớ hỗn độn, Dương Tiễn vừa điều tức xong đã lập tức mở mắt không suy nghĩ gì mà nói với tôi một câu như thế, sau đó chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, sắp xếp lại đống hồ sơ chất cao như núi.

Tôi há hốc miệng hoàn toàn không hiểu gì: “Hả?”.

“Vừa rồi ngươi có thể chạy lung tung khắp nơi mà không bị phát hiện, là bởi vì Thiên đình đã xảy ra chút rắc rối, thủ vệ đều bị điều đi hết rồi. Lúc này, bọn họ nhất định đều đã trở về vị trí cũ, nếu muốn đi ra ngoài, cần phải bình tĩnh chờ đợi thời cơ, không thể hành sự bừa bãi được. Nói chung tất cả sẽ do ta sắp xếp, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở đây đừng có chạy lung tung là được.”

“Ờ.” Tôi mơ màng đáp lại. Thấy hắn cầm hai bộ hồ sơ định đi ra ngoài, tôi mới phản ứng lại, vội vàng nhảy lên: “Ngài định làm gì?”.

“Có vài công vụ quan trọng cần xử lý gấp.”

“Nhưng vết thương của ngài…”

“Không sao rồi.”

“Ây ây ây… chờ chút!”. Tôi vò đầu, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Ở lại chơi vài ngày đương nhiên không có vấn đề gì, thế nhưng ngài phải cho ta biết đám huynh đệ của ngài đang ở đâu, để ta đi tìm bọn họ uống rượu”.

Sắc mặt hắn đông cứng lại: “Đi rồi”.

“… Vậy Hao Thiên Khuyển thì sao?”

“Cũng đi rồi.”

“… Ngài… Chẳng lẽ ngài thực sự giống như những lời đồn mà ta nghe được trên đường tới đây…”

Dương Tiễn xoay người rời đi, bỏ lại bốn chữ khiến căn phòng lạnh lẽo, tối đen không còn chút ánh sáng nào nữa: “Chúng bạn xa lánh”.

“…”

Những ngày tiếp theo, ban ngày tôi chỉ có thể loanh quanh buồn chán ở hậu viên phủ đệ đã xây dựng kết giới của Dương Tiễn, đêm đến sau khi hắn hạ triều thì ngồi buồn chán trong thư phòng chờ hắn xử lý công việc.

Dương Tiễn lúc nào cũng rất bận rộn, ngày nào cũng ra ngoài từ sáng sớm đến tối mịt mới về, sau khi trở về còn tiếp tục xử lý công việc cho đến tận đêm khuya, thậm chí còn thường xuyên làm thâu đêm. Tính hắn vốn hơi lạnh lùng, bây giờ đã đạt đến đỉnh điểm của sự lạnh nhạt, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ ít. Cho nên tôi cũng ngại không muốn quấy rầy, thậm chí không dám hỏi vết thương của hắn đã phục hồi ra sao, chỉ có thể dùng hết mọi cách làm cái đuôi bám chặt lấy hắn.

Chiều tối hôm đó, Dương Tiễn trở về khá sớm so với mọi ngày, lại còn mang theo hai hộp cơm lớn, nói là đồ ăn do địa tiên dưới hạ giới dâng lên.

Nhìn hộp điểm tâm thơm ngào ngạt, tôi đã lâu không được thưởng thức mỹ vị nhân gian thiếu chút nữa thì rớt nước mắt.

Thấy bộ dạng thèm ăn của tôi, trên nét mặt lạnh lùng xa cách của hắn chợt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Thấy tâm trạng hắn đang rất tốt, tôi bèn được đằng chân lên đằng đầu đòi cả rượu, ai ngờ hắn cũng thoải mái đáp ứng luôn.

Trong hậu viện này nước chảy chân cầu, cỏ cây ngát hương, tĩnh lặng mà thanh nhã.

Lúc này Dương Tiễn đã thay triều phục giáp sắt nặng trịch ra, khoác lên mình một bộ áo dài tay rộng nhẹ nhàng, giản dị, giống như lần đầu tiên tôi gặp hắn.

Tôi chẳng hề khách khí vùi đầu vào ăn uống điên cuồng. Uống tới khi say mơ màng, tôi ôm vò rượu nhìn hai gò má ửng đỏ của hắn, nói muốn được xem hắn chơi với cây xoa kích ba mũi – thứ binh khí kỳ quái mà hắn vẫn hay mang theo người, bởi vì quen nhau lâu như vậy, tôi vẫn chưa có cơ hội thấy hắn dùng món này.

Tâm trạng hắn hôm nay chắc chắn là tốt hiếm thấy, lại đồng ý luôn yêu cầu của tôi, khiến cho tôi vừa mừng vừa sợ vì được yêu chiều.

Tay vừa vung lên ánh sáng bạc lập tức lưu chuyển, thân hình hắn nhanh như chớp giật, tay áo phần phật gió, múa kích khiến khắp không gian đều là tiếng xé gió vun vút.

Ánh sáng bạc vụt tắt, Dương Tiễn cầm kích đứng một mình trong vườn, dáng người cao và thẳng, toát ra vẻ bi thương không nói nên lời.

Đứng lặng một lúc lâu, hắn mới ngồi xuống. Sau khi ép men rượu ra ngoài, trán hắn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng nét mặt nghiêm nghị như sắt thép dường như đã dịu đi rất nhiều nhờ sự giải tỏa đó, có vẻ như đoạn đường bôn ba khó nhọc ngàn vạn dặm chỉ còn cách đích một bước cuối cùng thôi.

Tôi nhìn dáng vẻ hắn như vậy, tim chợt nhói lên, cuối cùng cũng nói ra nghi vấn vẫn quấn quanh rất lâu trong đầu.

“Ngài vì quyền vị mà nhốt muội muội ngài vẫn coi trọng hơn tính mạng của chính mình dưới chân núi sao?”

“Phải.”

“Ngài còn truy sát con trai cô ấy, cũng là cháu trai của ngài?”

“Phải.”

“Ngài vì tranh công mà bán đứng đám huynh đệ của ngài?”

“Phải.”

“Hao Thiên Khuyển cũng vì không chịu nghe lời ngài đi hại người khác mà bị ngài đuổi đi?”

“Phải.”

“Ngài đổi trắng thay đen, làm xằng làm bậy, cam tâm làm tay sai của Ngọc Đế, chính là vì quyền thế?”

“Phải.”

Tôi hỏi rất nhanh, hắn cũng trả lời rất thẳng, lưu loát rõ ràng không chút do dự, nhưng không hề giải thích.

Đối mặt với sự bình tĩnh, thản nhiên của hắn, tôi không thể kìm nén được cơn giận của mình: “Phải cái quái gì!” Tôi đứng lên hướng về phía hắn đập bàn: “Coi ta là đồ ngốc sao? Võ đạo do tâm sinh, nào nào nào, ngài giải thích cho ta xem, một kẻ bạc bẽo vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ làm sao có thể luyện được thứ công phu mạnh mẽ uy lực, quang minh chính đại như vậy được?”.

Hắn hơi nhíu mày, chợt lắc đầu, trong tiếng thở dài lại thoáng chứa đựng một nụ cười: “Thật không ngờ, một tiểu nha đầu vừa đánh đã bỏ chạy như ngươi cũng hiểu được điều này”.

Tôi mở to hai mắt, giọng nói run rẩy, ôm chút hi vọng cuối cùng: “Cho nên, mấy tên quái vật, còn có Hao Thiên Khuyển và muội muội của ngài, nhất định cũng đều hiểu đúng không? Cho nên, thật ra tất cả chỉ là đang diễn kịch, bọn họ đều biết rõ, mọi chuyện họ làm đều là để phối hợp với hành động của ngài đúng không?”.

“Không ai biết, cũng sẽ không ai biết.”

Mọi hi vọng đều vỡ vụn sau câu nói thản nhiên như không này, tôi không thể nhịn nổi nữa mà gào lên: “Sao có thể như vậy được chứ? Chuyện mà ngay cả ta cũng nhìn ra, những huynh đệ đã từng sớm chiều bên ngài suốt mấy ngàn năm, đã từng đồng sinh cộng tử sát cánh chiến đấu sao lại không nhìn ra? Muội muội ruột thịt mà ngài luôn canh cánh chỉ hận không thể yêu thương chiều chuộng đến tận trời sao có thể không biết?”.

“Có lẽ bởi vì, ngươi không phải là người trong cuộc.” Dương Tiễn thản nhiên nói, sau đó dừng một chút, đứng lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc rối bời bên gò má tôi ra sau tai, chua chát: “Bất luận thế nào, cám ơn ngươi… đã tin ta”.

Tôi nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, hít một hơi thật sâu: “Hôm đó là ai làm ngài bị thương? Khắp chín tầng trời cao đến chín tầng địa ngục, ngoài trừ ngài ra, ai có thể thật sự làm cho ngài bị thương được chứ?”.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, sắc mặt còn có chút tự đắc: “Hôm đấy đúng là ta cố ý thua dưới tay Trầm Hương, chỉ có làm ta bị thương, những kẻ lòng dạ khó lường kia mới không dám động chân động tay với nó hay bất cứ ý đồ nào làm hại nó, sau này nó mới có thể sống yên ổn được trong tam giới này. Hơn nữa, lúc đó cũng đúng lúc xảy ra biến cố bên ngoài, thủ vệ Thiên đình mới nhất thời hỗn loạn, vừa đúng lúc giúp ngươi lọt được vào đây”.

Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ men say lao vọt lên đỉnh đầu, hận không thể trào máu mắt: “Cái tên Trầm Hương gì đó kia chính là cháu trai của ngài đúng không? Thằng ranh này dám ra tay nặng như vậy với ngài, đúng là cố ý lấy mạng ngài mà!”.

Không ngờ Dương Tiễn không hề đồng tình với ý kiến này: “Cũng không thể nói vậy được, vốn là ta đã quá dồn ép nó, đứa nhỏ đó hận ta cũng là chuyện đương nhiên thôi”.

“…”

Tôi chán nản.

Dương Tiễn không muốn đôi co với tôi về vấn đề này nữa, quay lưng mở hũ rượu, rót hai chén, rồi đưa cho tôi một chén: “Từ khi vào triều làm quan tới nay, ta chưa từng được say lần nào. Hôm nay cứ thỏa sức đi, không biết Nha Đầu có chịu uống cùng ta không?”.

Tôi ra vẻ đồng tình, không nói thêm lời nào mà cạn luôn chén đó, rồi cầm vò rượu lên: “Nếu đã muốn say, thì phải uống thế này!”.

Hắn cười vang, chạm vò rượu với tôi, ngửa cổ uống một cách sảng khoái, thỏa sức say sưa.

Lúc bắt đầu ngà ngà say, tôi ngồi phịch xuống chiếu, kéo tay áo Dương Tiễn càm ràm: “Ta hiểu rõ ngài muốn làm chuyện lớn, nhưng bất luận là làm gì, chung quy vẫn không thể hi sinh tính mạng của chính mình, có đúng không? Ta tuy rằng đã sống lâu như vậy, nhưng một vạn năm đầu tiên hầu như đều ngủ trôi xác ở ngoài ba mươi ba cõi trời, cho nên nghiêm túc mà tính thì thật ra chỉ quen biết mỗi mình Tên Nát Rượu, kết quả là cái đồ thối tha đó lại coi ta như nước lã mà hắt đi. Mà thôi, không nói chuyện đó nữa…” Tôi khụt khịt cái mũi đã cay xè, tiếp tục nói: “Sau đó ta lại quen ngài, tiếp nữa là Dạ Mặc, còn có Tên Mập Chết Tiệt. Ở trong tim ta, các người đều vô cùng quan trọng. Tên Mập là bằng hữu của ta, ngài… ngài giống như người thân của ta… Tuy rằng trước giờ ta chưa có bất cứ người thân nào, nhưng ta nghĩ, với ta mà nói, ngài chính là người thân có chung huyết mạch, vĩnh viễn không rời…”.

Dù cho cách cả lớp y phục, tôi vẫn có thể cảm nhận được cơ thể Dương Tiễn hơi run lên, vì vậy tôi càng nắm tay áo hắn chặt hơn, theo đà mà dựa vào bờ vai hắn: “Tên Mập Chết Tiệt chết rồi, cho nên ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, bằng không, ta sẽ đau buồn biết bao… Dạ Mặc nói, sau khi cậu ấy xuất quan, công lực nhất định sẽ càng mạnh hơn, đến lúc đó hai người liên thủ lại, còn sợ có phiền phức nào không giải quyết được chứ? Ta cầu xin ngài hãy đồng ý với ta, ta chẳng cầu xin điều gì, chỉ cần ngài đừng chết, không cần biết thế nào, cũng đừng có chết… có được hay không? Nhị ca…”.

Rất lâu sau, có một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu tôi, kèm theo một tiếng thở dài: “Ngủ đi, tỉnh lại rồi, sẽ không còn chuyện gì hết”.

“Ngài đồng ý với ta rồi?”

Hắn không trả lời, đầu ngón tay chỉ hơi xoa nhẹ tóc tôi.

Tôi kiên trì lải nhải tiếp: “Chỉ cần ngài hứa với ta, ngày mai ta sẽ cho ngài một niềm vui lớn bất ngờ, rất lớn rất lớn đó”.

Hắn im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng có một âm thanh rất nhẹ truyền tới: “Ừm”.

Tuy câu trả lời rất lấp lửng không rõ ràng, nhưng tốt xấu gì cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm hơn.

Lại yên tĩnh thêm một lúc lâu, Dương Tiễn bỗng cúi đầu nói: “Nói cho cùng thì số mệnh cũng không xử tệ với ta, để ta đi tới bước cuối cùng còn có được khoảnh khắc thế này, có thể có… ngươi ở cạnh ta”.

Có lẽ do uống quá nhanh, đầu tôi vô cùng mộng mị, mí mắt cũng bắt đầu díu vào nhau. Nhưng những lời này lại có sức mạnh như tiếng sét đánh bên tai, khiến thần trí tôi minh mẫn trở lại: “Cái gì mà bước cuối cùng? Ngài…”.

“Tuy ta có mắt thần nhưng lại không nhìn rõ được lai lịch của ngươi. Lần trước ở địa ngục Hồng Liên, cũng là nhờ vào lệ khí và nghiệp hỏa nên mới miễn cưỡng tìm được ngươi, trên người ngươi có một lực lượng thần bí vô cùng lớn mạnh bảo vệ, giúp ngươi biến nguy thành an, che chở cho ngươi trước mọi hiểm nguy. Có điều rốt cuộc trong đó có huyền cơ gì, tạm thời ta chưa thể làm rõ được, cũng không còn thời gian nữa… Nói chung, sau này không cần biết xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải nhớ cho thật kỹ, người có thể cho ngươi sức mạnh này, nhất định là thật tâm với ngươi. Nha Đầu ngươi, nhìn qua thì lười nhác hời hợt, thật ra lại rất cẩn thận và bình tĩnh. Hôm nay ngươi đã tin ta như vậy rồi, vậy sau này cũng không nên làm việc theo tình cảm như vậy nữa.”

Bên tai tôi văng vẳng lời nói bình thản mà rõ ràng của Dương Tiễn, nhưng tôi nghe không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu làm gì. Tôi chỉ muốn nắm lấy hắn thật chặt, không cho hắn rời đi, không cho hắn đi tới “bước cuối cùng” chết tiệt đó!

Nhưng mà sau khi gắng gượng nghe được mấy câu như vậy, tôi cũng không còn cách nào mở miệng nói chuyện hay động đậy gì được nữa. Trước khi thần trí tôi mê man đến hoàn toàn, câu cuối cùng mà tôi nghe được chính là: “Xin lỗi nhé Nha Đầu, những chuyện ta hứa với ngươi, lần nào cũng nuốt lời…”.

(15)

May mà thời gian này tôi đã quen bị những giấc mơ quái đản làm giật mình tỉnh giấc, càng may mắn hơn là Dương Tiễn kiêng kỵ thần vật hộ thể gì đó trên người tôi nên đã không thi triển pháp thuật với tôi, chỉ hạ thuốc mê trong rượu, tóm lại, ý thức của tôi hẳn là đã được khôi phục lại nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

Nhưng thân thể thì vẫn không chịu nghe lời.

Tôi dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng giơ được tay lên, dùng ngón tay làm đao, rạch thật mạnh xuống cổ tay. Máu tươi theo đó trào ra, tốc độ tan thuốc mới nhanh hơn.

Đến khi tôi thất thểu đứng lên thì mới phát hiện, mình đã trở về động tuyết ở Côn Lôn.

Dạ Mặc vẫn còn đang bế quan, còn vị sư phụ xuất quỷ nhập thần kia của cậu ấy thì không biết đã chạy đi đâu rồi.

Mà Dương Tiễn có thể đưa tôi trở về đây, quả nhiên hắn có mối quan hệ sâu xa với thầy trò hai người này…

Có điều tạm thời tôi không rảnh mà suy nghĩ những chuyện này, hai chân lảo đảo chạy ra ngoài, bò lên một đám mây đen, chật vật xông ra khỏi pháp trận, mới bay được một đoạn lại quay đầu rồi lao xuống dưới.

Tôi không biết vì sao lại muốn đến nơi đó, chỉ là dựa vào chút trực giác mà thôi.

Tôi thật sự rất tức giận, chẳng hiểu vì sao lại tức giận đến vậy.

Giữa cơn giận không sao nói rõ, cả người tôi từ trên đám mây ngã lộn nhào, rơi bịch xuống giữa một rừng thông.

Bên cạnh là vài sinh vật bị cú ngã từ trên trời rơi xuống của tôi dọa cho giật mình ngây cả ra rồi bay nhảy tán loạn, bên tai loáng thoáng tiếng chim kêu ríu rít, côn trùng rả rích, suối chảy thì thầm.

Nói tóm lại, tất cả mọt thứ ở nơi này xem ra đều rất tươi đẹp yên bình.

Nhưng cả người tôi đều bủn rủn, hai tay chống gối run rẩy như sợi tơ vờn trong gió.

Lúc này, một cánh hoa màu phấn hồng nhẹ nhàng đáp xuống thảm cỏ trước mắt tôi, tiếp đó, một cánh, rồi lại một cánh nữa.

Tôi bỗng nhiên thôi rùng mình, chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn khắp bầu trời hoa rơi lất phất, đưa tay ra, đón lấy một cánh hoa nhẹ như gió, tươi tắn xinh đẹp.

Trắng như tuyết, đỏ tựa máu.

Hoa đào.

Hắn nói, muội muội từ nhỏ đến lớn thích nhất hoa đào.

Tôi lê đôi chân nặng trịch tựa ngàn cân, đi tới bên bờ sông nhỏ trong suốt nhìn được cả đáy.

Thảm cỏ xanh mượt chớm mọc bên bờ sông còn chưa khô vết máu, giữa những vệt máu còn lấp lánh những điểm sáng màu bạc. Tôi nhận ra, đó là những mảnh vụn của áo giáp.

Cờ đen giáp bạc, giáp bạc, giáp bạc…

Cơn mưa cánh hoa cuối cùng cũng ngừng rơi.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, tôi đứng đó có chút ngỡ ngàng. Bỗng nhiên, có thứ gì đó bay xuống tóc tôi, tôi đưa tay lên gỡ xuống, thì ra là một đóa hoa lê. Đóa hoa này khác với những cánh đào mỏng vụn kia, đây giống như một đóa hoa phản chiếu làn nước xuân, một đóa hoa hoàn chỉnh, tinh khôi không tì vết.

Trong căn nhà tại Quán Giang Khẩu có trồng một cây lê, tôi thích nhất những lúc hoa lê nở rộ, khắp thân cây phủ một màu trắng hơn tuyết, kéo Dương Tiễn cùng chạy tới dưới tàng cây ngắm hoa. Hắn lúc nào cũng một tay cầm chén, một tay xoa xoa tóc tôi cười nhẹ nhàng.

Trận mưa hoa bay lả tả này, là tia chấp niệm cuối cùng của Dương Tiễn để lại cho đời.

Mà cuối cùng của cuối cùng, thứ hắn nghĩ đến, lại là tôi sao…

Nếu như… nếu như pháp lực của tôi đủ mạnh, có phải sẽ không bị hắn hạ thuốc mê, sẽ ngăn cản được hắn hay không? Cũng giống như Tên Mập Chết Tiệt ngày đó, nếu như tôi có thể lợi hại hơn cho dù chỉ là một chút thôi, phải chăng sẽ không dễ dàng để hắn vùng khỏi mình như thế…

Bọn họ, phải chăng đều sẽ không chết?

Cả vạn năm trở lại đây, lần đầu tiên trong đời tôi căm giận đến tột cùng sự vô dụng của mình.

Khẽ vuốt đóa hoa lê, tôi đứng ngay trên mảnh đất chôn thân của Dương Tiễn, không biết đứng đờ ra như gỗ mất bao lâu nữa. Vết thương trên cổ tay vẫn còn đang chảy máu, tôi hơi lạnh.

Nhưng rõ ràng đáng ra phải rất khó chịu, tôi lại chẳng hề rơi giọt lệ nào.

Thì ra, không có Dạ Mặc bên cạnh, đúng là ngay cả khóc, tôi cũng khóc không ra.

Khi vầng mặt trời treo giữa đỉnh đầu dần ngả về Tây, có người châm rãi tiến về chỗ tôi.

Tôi ngoái cái cổ cứng ngắc lại, nhìn những cánh hoa vương vãi trên mặt đất bị nghiến nát dưới đế giày, tàn tạ thành bùn.

Liễm Trần vẫn khoác trên mình bộ y phục trắng toát không nhiễm bụi trần. Thấy tôi, y có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Tiêu Dao, sao cô lại ở đây?”.

Tôi ngẩng đầu, khẽ nhếch mép, giọng nói khàn đặc không khác gì bà già: “Còn huynh, vì sao huynh lại ở đây?”.

Nhưng y chỉ thu ánh nhìn lại mà không đáp, đi thẳng đến bên cạnh tôi, nhíu mày thật chặt, sau đó bấm ngón tay thi triển pháp thuật, đưa một luồng ánh sáng trắng ấm áp phủ lên cổ tay tôi, chớp mắt, miệng vết thương gần như lộ cả xương ra lập tức tự khép lại, chỉ còn lại một vệt trắng nhàn nhạt.

Tôi giơ cổ tay lên trước mặt xem xét, nở nụ cười: “Lúc mới gặp Dương Tiễn, ta bị Hao Thiên Khuyển cắn cho một phát, hắn cũng trị thương cho ta như vậy đấy”.

Đôi mi dài của Liễm Trần khẽ run rẩy, nhưng rồi vẫn yên lặng.

Tôi liền tự mình nói tiếp: “Ta đã từng hỏi hắn, vì sao lại vui vẻ nhặt một con yêu quái lai lịch bất minh tình cờ đụng phải giữa đường như ta về. Hắn nói, bởi vì bộ dạng ta ôm chân nhảy lạch bạch, nước mắt ngắn nước mắt dài sau khi bị chó cắn trông cực kỳ giống muội muội của hắn. Hắn còn nói, muội muội của hắn cũng rất sợ đau, cho dù trên đầu ngón tay chỉ xước một vết thương nhỏ thôi là cũng đủ để khóc cả nửa ngày trời rồi…”.

Liễm Trần bỗng nhẹ nhàng nói: “Ta trước nay không hề biết cô…”.

“Ta làm sao?”

Y lắc đầu, cuối cùng giương mắt nhìn tôi, sắc mặt như chứa đựng chút ngập ngừng lưỡng lự: “Vậy, bây giờ cô còn đau không?”.

“Được huynh trị khỏi rồi đó thôi, đương nhiên không còn đau nữa.”

Y ngẩn ra một chút, cíu đầu “ừ” một tiếng.

Tôi không để ý đến y nữa, vuốt vuốt mũi, ngồi xuống nhặt nhạnh từng mảnh giáp bạc nhỏ, vừa mang đến khe suối bên cạnh rửa sạch, vừa không ngừng lẩm bẩm: “Dương Tiễn, ta biết thứ mà trong lòng ngài luôn canh cánh, cũng luôn hướng về, chính là quãng thời gian khi còn niên thiếu. Khi đó, ngài có phụ mẫu, có huynh trưởng, có muội muội, giống như bất cứ người phàm nào khác, cả gia đình cùng trải qua những ngày tháng yên ổn. Đợi khi trăm tuổi, mỗi người sẽ được chôn vào cùng với phần mộ của tổ tiên, coi như cả nhà được đoàn tụ. Nhưng hôm nay ngài chết mà hồn bay phách tán, tan thành tro bụi, chết mà không còn cả mảnh vụn, ta chỉ có thể chôn mấy miếng giáp này, giúp ngài đắp một… loài người vẫn nói là gì ấy nhỉ… phải rồi, mồ chôn di vật”.

Cẩn thận gom lại những mảnh vụn vừa rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi đứng lên, nhìn ra xung quanh.

Liễm Trần vẫn đứng lặng lẽ sau lưng tôi cuối cùng lên tiếng: “Cô tìm cái gì?”.

“Tìm hướng đi về Quán Giang Khẩu”.

“Chính là chỗ này.”

Tôi ngẩn người.

Quán Giang Khẩu là đất phong trấn của Dương Tiễn sau khi được phong thần thành thánh, cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên, cũng là, nơi hắn nhà tan cửa nát. Cho nên hắn cố ý chọn nơi này, làm chỗ chôn thây của chính mình hay sao…

Tôi hít sâu một hơi, nhếch miệng: “Rời khỏi đây quá lâu rồi, nhất thời không nhận ra”.

Liễm Trần nghiêng đầu, thở dài một hơi thật nhẹ, lại thản nhiên nói: “Cô muốn đến mộ viên của Dương gia đúng không? Ta đi cùng cô”.

Tôi chăm chú nhìn y, dưới ánh nắng chiếu tà đường nét gầy yếu của y càng rõ thêm mấy phần, sau đó đồng ý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.