Lão Tứ Là Thiên Tài

Chương 3



Tim một phút đập trăm nhịp gấp, lòng bàn tay còn khẩn trương đổ mồ hôi.

Lăng Vị Ương phi thường chán ghét chính mình giờ phút này, nàng không hiểu mình vì sao lại khẩn trương như vậy? Chỉ cần đem hắn trở thành bằng hữu bình thường nhiều năm không gặp mà đối đãi, không phải tốt lắm sao? Nàng rốt cuộc đang khẩn trương cái gì?

Chẳng lẽ việc cách đây mười năm, chẳng lẽ trải qua gặp nhau lần trước, nàng cùng hắn nhắc đến bạn trai của nàng, hắn lại hoàn toàn không nói năng gì, nàng còn có mơ ước cái gì với hắn sao? Quả thực quá giống kẻ ngu ngốc mà.

Bình tĩnh một chút, Lăng Vị Ương. Nàng nói chính mình.

Chuyện quá khứ đều đã qua đi, ngươi sớm không hề còn là như trước kia ngượng ngùng, bởi vì đeo niềng răng, ở trước mặt hắn là thiếu nữ xuẩn ngốc không tự chủ được luôn huyên náo đùa giỡn. Hiện tại ngươi là cô gái hai mươi tám tuổi trưởng thành đầy nữ tính, xinh đẹp mê người, không cần phải vì hắn tỏa sáng mà liền mất đi tin tưởng chính mình, lại biến trở về cô gái xuẩn ngốc năm đó.

Cho nên, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu mà bước đi tiêu sái !

Chỉ cần làm rõ ràng hắn rốt cuộc muốn làm sao, hoặc muốn nói nàng cái gì, lập tức có thể cách xa.

Nàng nhớ rõ lần trước hắn nhắc tới có chuyện muốn nói cùng nàng, khi đó nàng lại vội vã muốn chạy trốn xa hắn, không cho hắn có cơ hội nói, có lẽ chính là như vậy hắn mới muốn tìm nàng.

Sớm biết rằng hắn sẽ dùng chiêu này, lần trước nàng tái mặt như đứng đống lửa như ngồi đống than, cũng sẽ nhẫn nại nghe hắn đem nói cho hết lời, bởi vậy hôm nay nàng cũng không cần cùng hắn gặp mặt. Thật sự là hối hận không kịp.

Nhưng thôi quên đi, chỉ cần qua hôm nay, chắc chỉ cần vài phút quá lắm hơn mười phút thì hết thảy là có thể khôi phục giống mười năm qua đến nước giếng không phạm nước sông, hai người đều có cuộc sống riêng.

Cho nên nhất định phải chịu đựng hắn, cho dù không thể khống chế phản ứng sinh lý của chính mình, ít nhất biểu tình ở trên mặt cùng hành vi cử chỉ nàng đều phải biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, tuyệt đối không thể làm cho hắn nhận thấy được một tia quái dị, tiến tới sinh ra hoài nghi.

Đang suy tư, Lăng Vị Ương hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc chính mình xong, mới lẳng lặng theo Trác Tuyệt Phong đi lên tầng hướng phía cuối hành lang tối, phòng làm việc riêng của Hạ Tử Dược.

” Phiền cô trước tiên ở nơi này chờ một lát.” Trác Tuyệt Phong dừng bước, quay đầu nhìn nàng nói.

Nàng cũng dừng bước theo, gật đầu.

Anh ta xoay người tiếp tục đi đến phía trước, biến mất vào trong phòng có cánh cửa cách âm kia cách nàng không đến hai mét.

Nàng sở dĩ biết đó là phòng cách âm, là vì vào thời điểm mở cửa, âm nhạc bên trong truyền ra quá lớn làm cho nàng nhíu mày, nhưng khi cửa đóng, bốn phía liền lại khôi phục yên tĩnh.

Nàng thật sự rất ngạc nhiên, người kia có phải thường thường đều đem âm nhạc chơi lớn tiếng như vậy hay không? Hắn không sợ tai điếc sao?

” Lăng tiểu thư!” Trác Tuyệt Phong vừa bước vào đột nhiên lại lao ra với vẻ mặt kích động, dọa nàng một cú sốc.

” Làm sao vậy?” Nàng sanh mắt hỏi.

” Tử Dược phát sốt.”

” Cái gì?” Nàng ngây người ngẩn ngơ.

” Tử Dược nóng đỏ cả mặt, đầy người là mồ hôi mà mê man ở ghế sô pha, kêu như thế nào đều vẫn bất tỉnh. Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Khúc nhạc ngày mai phải giao, kết quả hắn hiện tại lại bất tỉnh nhân sự…… Ta sắp nổi điên! Ta sắp nổi điên!” Trác Tuyệt Phong nắm tóc, giống như ngồi trên chảo nóng, vừa đi tới đi lui vừa kêu.

” Hắn bệnh đến hôn mê mà anh thế vẫn còn lo lắng khúc nhạc? Anh rốt cuộc có phải người hay không nha?” Lăng Vị Ương khó có thể tin, rống giận, vừa tức giận lại sốt ruột một tay đẩy anh ta đang chặn đường, hoả tốc vọt vào trong phòng.

Trong phòng có rất nhiều máy móc điện tử, tựa như thường thấy phòng âm nhạc chuyên nghiệp như vậy trên TV, nhưng nàng căn bản là không có tâm tình đối với chúng nó, liếc mắt xem một cái, một lòng thầm nghĩ chạy nhanh tìm được bệnh nhân phát sốt đến hôn mê kia.

Ở nơi nào? Ở nơi nào?

Nàng sốt ruột đầu chuyển động hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn một hồi rốt cục ở bên trong ghế sô pha ở góc phòng, thấy người nam nhân một phút đồng hồ trước chính mình còn tự ti, e sợ gặp.

” Hạ Tử Dược.” Nàng bước nhanh chạy đến bên hắn, ngồi xổm xuống vươn tay ra đặt lên trán hắn đo độ ấm.

” Sốt cao quá!” Nàng nhịn không được hô nhỏ ra tiếng, đồng thời phát hiện hắn thật sự chảy thiệt nhiều mồ hôi.

” Hạ Tử Dược? Hạ Tử Dược?” Tay nàng vỗ nhẹ vào người hắn phát sốt mà đỏ hồng cả mặt, ý muốn gọi hắn tỉnh lại, nhưng hắn không có phản ứng gì.

” Hiện tại làm sao bây giờ?” Không biết khi nào Trác Tuyệt Phong đi đến bên người nàng hỏi.

” Hắn phải đến bệnh viện khám.” Nàng quyết định thật nhanh.

” Bệnh viện? Nhưng là hiện tại bệnh viện đều nghỉ làm việc.”

” Còn có phòng cấp cứu nha!”

” Nhưng nếu hắn thật sự đi bệnh viện, ngày mai phải giao khúc……” Trác Tuyệt Phong do dự nói.

” Rốt cuộc là khúc nhạc quan trọng hay là thân thể hắn quan trọng?” Nàng quát giận không thể át một phen nhéo anh ta sao không biết lo nghĩ.

Trác Tuyệt Phong kinh ngạc một chút, bởi vì khí lực của nàng thật lớn, bị nàng quát mắng như vậy, anh ta thiếu chút nữa sẽ mất đi cân bằng, ngã gục.

” Tôi biết thân thể Tử Dược có vẻ quan trọng, nhưng hắn đời này ghét nhất chính là đi bệnh viện tiêm, nếu hắn tỉnh lại phát hiện chính mình nằm ở trong bệnh viện, tôi nhất định sẽ bị hắn đánh chết.” Anh ta giải thích.

” Đã nói là tôi đưa hắn đi.”

” Vấn đề là thời điểm hắn tỉnh lại, người đối mặt hắn tức giận là tôi nha.” Trác Tuyệt Phong vẻ mặt lo lắng. ”Không được, tôi còn có vợ con mẹ già phụng dưỡng, tuyệt đối không thể bị đánh chết…… Cho nên cô giúp tôi chiếu cố hắn một chút, tôi đi mua thuốc đợi chút sẽ trở lại.” Nói xong, hắn lập tức xoay người chạy vội đi.

” Này! Trác Tuyệt Phong! Này –” Lăng Vị Ương ngạc nhiên đứng dậy kêu lên, cũng đã gọi tiếp mà thân ảnh kia không trở về, sớm biến mất ở ngoài cửa.

Đáng giận! Như thế nào lại có người như vậy nha? Trác Tuyệt Phong chạy mất, dựa vào một mình nàng căn bản là không chống đỡ Hạ Tử Dược dậy nổi, càng đừng nói d뮠hắn ra bên ngoài đi bắt tắc xi đến bệnh viện, không còn đường nào khác ngoài gọi xe cứu thương hay sao?

Nàng nhăn mày suy tính, xoay người đem tầm mắt lại nhìn phía ghế sô pha, rõ ràng vừa rồi phát hiện nam nhân bất tỉnh lúc nãy như thế nào đã mở hai mắt.

” Hạ Tử Dược? Anh có khỏe không? Nhận ra em là ai không?” Nàng chạy nhanh ngồi bên người hắn, lo âu nhìn hắn hỏi.

” Lăng…… Vị Ương.” Hắn suy yếu đáp, thanh âm nhỏ và khàn khàn.

Nàng gật đầu, ít nhất xác nhận hắn thần trí vẫn rõ ràng.

” Anh đang sốt, phải đến bệnh viện khám mới được.” Nàng nói cho hắn. ”Anh có thể ngồi dậy hoặc đứng lên được không? Anh gượng dậy một chút em mới có biện pháp dìu đỡ đưa anh đến bệnh viện.”

” Không cần…… Đi bệnh viện.” Giọng nói hắn mơ hồ.

” Anh không đi bệnh viện là muốn đem đầu cháy hỏng rồi chứ?” Nàng nhịn không được sốt ruột hướng hắn gầm nhẹ, hai tay kéo đỡ muốn hắn ngồi dậy dựa vào sô pha.

Hắn sao lại một chút ý nguyện hợp tác đều không có, làm cho nàng bởi vì không có đủ sức mà hết đường xoay xở.

” Hạ Tử Dược!” Nàng nghiến răng nghiến lợi rống hắn.

” Anh không cần đi bệnh viện.” Hắn lại nói lần nữa, thân thể vẫn như cũ vô lực, nhưng ngữ khí kiên trì hơn so với trước.

” Vì sao?”

” Anh chán ghét bệnh viện.”

Lăng Vị Ương thật sự là sắp bị hắn làm cho bốc hỏa, cũng không phải con nít thế nhưng nói ra đáp án đáng xấu hổ như vậy!

” Anh thật sự là đầu cháy hỏng rồi chứ gì?” Nàng giận trừng mắt nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng nói.

” Bên ngoài có tủ lạnh, bên trong có đá lạnh, em giúp anh làm túi đá chườm lên trán, lập tức liền hạ sốt.” Hắn khàn khàn nói.

” Nếu đơn giản như vậy, thế giới này sẽ không cần thuốc hạ sốt, chỉ cần có đá lạnh là đủ rồi!” Nàng vẫn như cũ trừng mắt nhìn hắn, châm chọc khiêu khích trả lời, giây tiếp theo đã thấy hắn nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt thống khổ khó chịu.

Đáng giận! Nàng thầm rủa một tiếng, nhất thời nhớ tới hắn đang là bệnh nhân đang sốt cao, vì thế không dám chậm trễ kéo dài thời gian cùng hắn tranh chấp nữa, vội vàng xoay người đi ra bên ngoài tìm tủ lạnh, lục bên trong lấy ra mấy cục đá, tìm thêm túi plastic cùng một cái khăn mặt, làm một cái túi đơn giản giúp hắn hạ nhiệt độ.

” Thật thoải mái.” Khi đá chườm đặt lên cái trán nóng, hắn liền khàn khàn thở dài ra tiếng.

” Anh chừng nào thì bắt đầu không thoải mái?” Nàng hỏi hắn. ”Đã uống thuốc hay chưa?” Về phần có hay không đi bệnh viện? Vấn đề này sẽ không hỏi nữa.

” Buổi sáng yết hầu đã không ổn lắm, mới ăn một chút thì thấy đau.”

” Nếu buổi sáng liền cảm thấy không thoải mái, vì sao không tới thầy thuốc xem?” Nàng không khỏi nhắc đi nhắc lại, nhìn thấy hắn trong nháy mắt liền nhanh ngậm miệng giống như tự biết đuối lý.

” Lăng tiểu thư, tôi mua thuốc về rồi đây.”

Người chưa tới, tiếng tới trước, Trác Tuyệt Phong thanh âm đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào, Lăng Vị Ương nhanh chóng quay đầu nhìn lại, ước chừng đợi năm giây sau mới nhìn thấy anh ta xuất hiện.

” Anh đã trở lại là tốt rồi, hắn đã tỉnh, giao cho anh chiếu cố đi.” Lăng Vị Ương hướng anh ta nói xong, cầm lấy ví đặt ở một bên liền chuẩn bị rời đi.

Dù sao tình trạng Hạ Tử Dược hiện tại thì không thể cùng nàng nói chuyện được.

Hơn nữa quan trọng là nếu tiếp tục ở bên hắn cư xử bốc đồng giống đứa trẻ con bốc đồng, nàng sợ chính mình sớm hay muộn sẽ nhéo lỗ tai hắn, đem hắn trở thành đứa nhỏ không nghe lời mà giáo huấn, cho nên tốt nhất vẫn là nhắm mắt làm ngơ.

” Chờ một chút, cô muốn đi đâu?” Trác Tuyệt Phong một phen giữ chặt móc treo ở ví của nàng, bối rối hỏi.

” Về nhà.” Nàng đương nhiên trả lời.

” Cô không thể đi!” Anh ta kích động nói.

Lăng Vị Ương chỉ cảm thấy khó có thể tin được. ”Trác Tuyệt Phong tiên sinh –”

” Vợ tôi vừa mới gọi điện thoại nói sinh khó, tôi không có biện pháp ở lại, phải lập tức đi tới bệnh viện ngay. Đây là thuốc hạ sốt, thuốc đau đầu, thuốc cảm, toàn bộ giao cho cô.” Anh ta phiền não đem chỗ thuốc vừa rồi đi mua đưa hết cho nàng trong lòng áy náy, sau còn nói thêm:” Tử Dược cũng giao cho cô, tôi phải đi, phiền cô giúp đỡ, xin chào.”

Nói một chuỗi hết lời, anh ta lại lần nữa xoay người chạy vội đi.

” Này! Trác Tuyệt Phong! Này!” Lăng Vị Ương ngây người một chút, vùng dậy đuổi theo, ở phía sau lớn tiếng gọi, không nghĩ tới anh ta lại mắt điếc tai ngơ, đảo mắt đã biến mất ở chỗ rẽ hành lang.

Nàng khó có thể tin tất cả, không rõ sự tình như thế nào lại biến thành như vậy?

Nàng không phải chỉ cần tới gặp mặt hắn, nghe hắn nói một chút sau là có thể bỏ đi hay sao? Kết quả vì sao biến thành ở lại chiếu cố hắn đang bệnh?

Rốt cuộc ai có thể nói cho nàng vì sao?

Hít sâu vài cái, Lăng Vị Ương nhận mệnh xoay người trở về phòng làm việc Hạ Tử Dược, đi đến bên người hắn, mà hắn giống như cảm giác được nàng bước đến, chậm rãi mở to mắt, nhìn chăm chú vào nàng.

” Em nếu như đã nói muốn về nhà thì trở về đi, anh ở một mình cũng sẽ không chết được đâu.” Hắn bệnh mệt mệt nói.

Nghe vậy, nàng không tự chủ được nhíu mày.

” Muốn hay không em liên lạc người nhà của anh?” Nàng đi tới phía trước, nhất định tìm ai đó đến chiếu cố hắn mới được.

” Ba mẹ anh không ở trong nước.” Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt không thoải mái.

” Nhị ca, Tam ca của anh đâu?” (Sia: Ông Đại ca thì đang hưởng tuần trăng mật rất zui zẻ mà ^^)

” Nếu xác định anh thật sự chỉ còn một hơi, bọn họ lúc ý mới đến.” Hắn miễn cưỡng nói.

” Huynh đệ các anh cảm tình không tốt như vậy sao?” Nàng nhíu mày, nói. Ở hôn lễ đại ca hắn thật nhìn không ra nha?

” Tốt lắm, cho nên bọn họ tin tưởng vững chắc anh không có khả năng sẽ bị một bệnh cảm mạo nho nhỏ đánh bại. Nếu không chết được, cần gì phải tới?”

Lăng Vị Ương không chống đỡ nổi nên chẳng nói gì. Đây là kiểu ăn khớp gì vậy nha?

” Kia……” Nàng do dự một chút, tận lực không cho thanh âm chính mình biểu lộ cảm xúc gì,” Bạn gái đâu? Muốn hay không em gọi báo bạn gái anh?”

” Anh không có bạn gái.” Hắn nhắm mắt lại nói.

Lăng Vị Ương thoáng chốc nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa là kinh hô ra tiếng, may mắn đúng lúc nhịn xuống, cũng may mắn hắn thủy chung nhắm mắt lại, nếu không nhất định sẽ nhận thấy được dáng vẻ không thích hợp của nàng.

Nhưng là hắn – không có bạn gái?

” Là nhiều người lắm nên không biết báo với ai, hay là thật sự không có?” Nàng lấy ngữ khí nói giỡn hỏi hắn.

” Không có.” Hắn trả lời.

” Làm sao có thể?” Lúc này, nàng không thể tin bật thốt lên.

Hắn đột nhiên mở to mắt nhìn thẳng nàng, làm cho trái tim nàng khẩn trương thiếu chút nữa không nhảy lên tận yết hầu thôi.

” Em hiện tại muốn cùng anh thảo luận chuyện này sao?” Hắn vẻ mặt cực mệt mỏi nhìn nàng, có chút không kiên nhẫn hỏi.

Lăng Vị Ương ngốc sửng sốt một chút, nhịn không ược ở trong lòng mắng chính mình.

Không phải lúc. Nàng thế nhưng quên hắn là bệnh nhân đang phát sốt, còn dư sức cùng hắn nói chuyện linh tinh, việc nàng nên làm hiện tại là làm cho hắn nhanh nhanh uống thuốc, ngủ cho tốt mới đúng.

” Anh đã ăn bữa tối chưa?” Hít sâu một hơi, nàng ôn nhu hỏi hắn.

” Không có. Cơm trưa cũng chưa ăn.”

Mày nàng nhíu hạ, cố gắng hồi tưởng vừa rồi trong tủ lạnh có thực phẩm gì có thể nấu cho hắn ăn chút chút để uống thuốc, nhưng trong ấn tượng ngoài đồ uống, hình như không có cái gì khác.

Khu vực quanh đây nàng không quen, ngay cả muốn tìm cửa hàng tiện lợi cũng không biết mất bao lâu mới tìm được đến.

” Anh có biết gần đây có cửa hàng tiện lợi nào không? Bụng rỗng mà uống thuốc sẽ không tốt đâu, anh ăn trước gì đó rồi hãy uống thuốc.” Nàng phiền não nhìn hắn nói.

” Trên lầu.” Hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, giống như thật sự thực không thoải mái.

Nhưng là……

” Trên lầu có cửa hàng tiện lợi?” Nàng vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.

” Nhà của anh ở trên lầu, có thức ăn.” Hắn lại lần nữa mở to mắt, giải thích đơn giản, sau đó từ từ dựa vào sô pha ngồi dậy.

” Anh muốn làm gì?” Nàng có chút lo lắng hai tay dìu hắn.

” Lên lầu.”

Bộ dáng hắn thoạt nhìn có thể ngất bất cứ lúc nào, làm cho nàng có chút không tán thành.” Nếu anh không ngại, đưa cho em chìa khóa nhà, em đi lên giúp anh lấy là được.”

” Cần vân tay của anh.” Hắn nói đơn giản, tiếp theo liền dựa vào lưng ghế, suy yếu đứng lên khỏi ghế.

Khoa học kỹ thuật có điểm này làm người ta chán ghét. Lăng Vị Ương vụng trộm oán thầm, không còn cách khác chỉ có thể tiến lên đem bả vai mình cho hắn mượn đỡ, sau đó nâng hắn đi ra phòng làm việc, vào thang máy lên lầu.

Văn phòng hắn ở tầng 4, nhà ở tầng 18 cùng tòa nhà đã không hoàn toàn có xa cách, giống như đem những vách tường bên trong tất cả đều xoá sạch, một lần nữa thiết kế quy hoạch không gian chia tách quá giống nhau.

Phòng ở xem ra rất lớn, nhưng tuyệt không trống trải, lấy mỗi một tấm thủy tinh trong suốt tách gian phòng tựa hồ đều có những công dụng riêng.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm thưởng thức chỗ ở của hắn, nàng nhanh chút giúp hắn nằm xuống giường bởi vì hắn thật sự khá nặng, nàng đã gần như sắp bị đè ngã.

” Phòng anh ở đâu?” Nàng mở miệng hỏi hắn.

Hắn suy yếu chậm rãi đưa ngón tay chỉ phía trước.

Nàng lập tức dìu hắn vào phòng, nhìn đến giường, thật cẩn thận để hắn đổ người nằm trên giường, lại đem túi đá chườm cầm theo một lần nữa đặt ở trên trán hắn.

” Em đi xem có cái gì có thể nấu cho anh ăn, anh nghỉ ngơi trước một chút.” Nàng hướng hắn nói, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, đi tìm đồ ăn.

Phòng bếp không khó tìm, mà tủ lạnh ngay trong phòng bếp, làm cho nàng bớt không ít việc.

Nàng mở tủ lạnh ra, xem kỹ bên trong có nguyên liệu nào có thể nấu ăn, suy tính rất nhanh.

Mười lăm phút sau, nàng bưng một chén cháo đơn giản nhẹ nhàng vào trong phòng hắn, cháo hầm cùng mấy thứ rau củ đông lạnh nàng tìm được trong tủ lạnh. Bát cháo dù thoạt nhìn hay ngửi thấy đều thơm ngon, hương vị cũng rất được, nàng hy vọng hắn ít nhất có thể ăn hơn nửa bát.

” Hạ Tử Dược.” Đem bát cháo kia đặt ở tủ đầu giường, nàng cất tiếng gọi hắn, hy vọng hắn không ngủ.

Nghe thấy thanh âm của nàng, hắn mở to mắt.

” Em nấu cháo, anh cố ăn một ít, uống thuốc xong hãy ngủ tiếp.”

” Được.” Hắn ngoan ngoãn trả lời, sau đó chậm chạp ngồi dậy trên giường.

Nàng lại lần nữa tự nhiên đưa tay ra dìu, đem gối dựng ở sau lưng hắn để hắn có thể dựa vào.

” Vừa nấu xong cho nên còn nóng lắm.” Nàng đem bát cháo cho hắn, ôn nhu nhắc nhở.

Hắn gật đầu, tiếp nhận bát cháo kia, mắt nhìn sau đó hai tay vô lực mang bát đặt ở trên đùi, giống như một chút ý muốn ăn đều không có.

” Muốn uống thuốc thì anh phải ăn một chút đã.” Nàng nhíu nhanh mày khuyên hắn.

” Anh không thích ăn cà rốt.” Hắn nhìn thấy nhiều điểm màu đỏ ở trong bát cháo, giống đứa nhỏ bốc đồng giận dỗi thấp giọng nói.

Lăng Vị Ương thiếu chút nữa sẽ mắng người, nàng cho tới bây giờ cũng không biết hắn muốn làm khó như vậy, không đi bệnh viện lại không ăn cà rốt, rốt cuộc bắt nàng phải như thế nào? Nàng không ngừng nhắc nhở chính mình hắn là bệnh nhân, hắn là bệnh nhân…… Mới không có phát hỏa.

” Không ăn cà rốt liền bỏ nó sang một bên, ăn cháo là tốt rồi.” Nàng chỉ có thể nói như vậy.

” Anh cảm thấy toàn thân vô lực.”

” Anh cả ngày chưa ăn gì, lại chảy nhiều mồ hôi như vậy, còn sốt cao, đương nhiên sẽ cảm thấy vô lực. Cho nên em mới hy vọng anh ăn một chút gì đó, cho dù không thèm ăn cũng nên ăn.” Nàng hướng dẫn từng bước.

” Vậy em đút cho anh ăn.”

” Cái gì?” Lăng Vị Ương kinh ngạc kêu lên, mở mắt to nhìn hắn, nghĩ đến chính mình nghe lầm.

” Vậy em đút cho anh ăn.” Hắn còn nói một lần nữa, làm cho nàng xác định chính mình vừa rồi không có nghe sai.

” Hạ Tử Dược, em nhìn thấy anh sinh bệnh mới miễn cưỡng ở lại chiếu cố một chút, anh tốt nhất không cần được voi đòi tiên.” Nàng trừng mắt cảnh cáo nói.

Đủ tay đủ chân, hắn thế nhưng bắt nàng bón ăn? Này quá hết mức!

” Vậy sao? Vậy không miễn cưỡng em, em cứ về đi.” Hắn hơi thở mong manh nói xong, giống đứa nhỏ giận dỗi đem bát cháo còn nguyên hướng tủ đầu giường đặt, liền xoay người đưa lưng về phía nàng nằm xuống, không buồn hé răng.

Lăng Vị Ương trợn tròn mắt, đồng thời chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng thật sự không hiểu hắn rốt cuộc là vì sinh bệnh mới có thể trở nên tùy hứng lại trẻ con như vậy, hay là bản tính hắn chính là như thế?

Mười năm trước khi nàng yêu say đắm hắn, lòng tràn đầy mãn nhãn (vừa mắt, hết ý) nhìn đến hắn đều là xuất sắc tài hoa cùng diện mạo, cho dù hắn bởi vậy lệ chúng tinh củng nguyệt (như là được mọi người ngưỡng mộ, ca ngợi ^^), sủng ái mà kiêu, nàng cũng hiểu được đó là đương nhiên, bởi vì hắn thật sự rất vĩ đại.

Hiện tại hồi tưởng lại, những lời “Người đang yêu đều mù quáng” thật đúng là ứng nghiệm.

Nàng nhớ tới trước kia, chính mình không khỏi vẫn cảm thấy chua sót, tim vẫn còn nỗi đau ẩn ẩn, vẫn để ý, bởi vì lúc trước chân tình của nàng thật bị trả giá, cho dù cuối cùng kỳ thật cũng không hiểu hết hắn.

Không tiếng động than nhẹ một hơi, nàng thôi không nhớ lại nữa, bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào hắn hiện tại suy yếu nằm ở trên giường chờ đợi.

” Em đút cho anh ăn là được chứ gì.” Nàng đầu hàng nói, đúng là vẫn không thể giữ quyết tâm sẽ bỏ lại hắn đang bệnh mà quay đầu rời đi.

” Em không cần miễn cưỡng.” Hắn nghiêng người đến, vẻ mặt suy yếu nhìn nàng thấp giọng nói.

Lăng Vị Ương thật sự là không chống đỡ nổi nên chẳng nói gì, như thế nào lại có nam nhân tùy hứng lại quá tự nhiên như vậy nha?

Để sớm cho hắn nghỉ ngơi sau đó về nhà, nàng cũng chỉ có thể trợn mắt mà nói dối.

” Không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng.” Nàng nói xong hai tay giúp đỡ hắn lại lần nữa ngồi dậy trên giường, chuẩn bị đút cháo cho hắn ăn.

Một thìa, một thìa lại một thìa nữa, nàng chuyên tâm đút cho hắn, hắn cũng chuyên tâm nhìn nàng, làm cho nàng có chút không được tự nhiên, lại chỉ có thể làm bộ không thèm để ý.

” Lăng Vị Ương.”

Hắn bỗng nhiên mở miệng gọi nàng, làm cho tay nàng đang cầm thìa không tự chủ được run run một chút.

” Làm chi?” Nàng bình tâm tĩnh khí hỏi, trong lòng lại giằng co, vì lời kế tiếp hắn muốn nói, mà trong lúc đó ý muốn nghe cùng không muốn nghe tiếp giằng co nhau.

Cuối cùng nàng lựa chọn nghe tiếp vì có một lý do duy nhất, nguyên bản đây chính là mục đích nàng tới nơi này đêm nay – nàng với hắn thật sự chấm dứt, sau đó để chính mình tự do.

” Anh muốn em lại làm bạn gái của anh.” Hắn nói.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn ngây dại……

” Lăng tiểu thư, cô làm ơn tới xem Tử Dược được không? Hắn cũng không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, một bệnh cảm mạo qua một thời gian nhiều lắm giờ cũng đã phải khỏi, ngược lại giờ còn càng nghiêm trọng. Cô làm ơn tới cứu hắn được không?”

Không biết sao vài ngày qua Trác Tuyệt Phong liên tục mỗi ngày đều gọi điện vài lần nói phiền nhờ Lăng Vị Ương, nội dung vẫn giống nhau, chỉ vì cầu nàng nhìn ngó đến thiên tài tiên sinh bốc đồng. Nàng thật là sắp bị phiền đến chết.

Nghe nói bệnh tình hắn chưa khỏi ngược lại càng thêm nặng, nàng không thể phủ nhận chính mình có lo lắng, nhưng nếu bảo nàng lại đi gặp hắn hoặc chiếu cố hắn, nàng thật sự không làm được.

Ngày đó hắn đột nhiên mở miệng bảo nàng lại làm bạn gái của hắn, thật cả người nàng đều bị dọa, trong lúc nhất thời căn bản không thể phản ứng gì, mà hắn thế nhưng lại thừa dịp nàng vẫn ngây ra như phỗng, cứ như vậy đột nhiên cúi đầu hôn nàng.

Bị hôn xong, nàng cảm thấy vạn phần chịu nhục liền cho hắn một cái tát, bỏ lại hắn mà xoay người rời đi.

Nàng rõ ràng đã nói qua nàng có bạn trai, kết quả hắn chẳng những không coi ai ra gì bảo nàng làm bạn gái hắn, thậm chí còn hôn nàng?

Hắn rốt cuộc là một người như thế nào? Mà trong mắt hắn, nàng lại là một nữ nhân như thế nào?

Một khi đuổi tình thì tình chạy, chạy tình thì tình theo nên tùy tiện thấy nàng là nữ nhân tốt hơn sao?

Nàng thật sự rất tức, tức hắn không tôn trọng nàng, tức hắn ô nhục nàng, càng tức chính mình ngay cả như vậy tức hắn, mà khi lại nghe nói hắn vẫn bị bệnh lâu nay nên lo lắng không thôi. Nàng thật sự thực vô dụng.

Cho nên, nàng ra lệnh cho chính mình không được lại mềm lòng, cho dù lo lắng cũng không thể đến gần nữa hoặc gặp lại hắn, hai người bọn họ duyên phận dừng ở đây, vĩnh viễn đã xong.

” Tôi không phải thầy thuốc, muốn cứu hắn thì anh hẳn là đi tìm thầy thuốc mới đúng.” Nàng dùng ngữ khí lạnh lùng, nói với Trác Tuyệt Phong ở đầu kia điện thoại.

” Nếu hắn đã nguyện ý đi bệnh viện gặp thầy thuốc, tôi cũng sẽ không nhờ cô như vậy.” Trác Tuyệt Phong giọng vất vả nói.” Cô làm ơn, Lăng tiểu thư, tục ngữ nói cứu một mạng người hơn xây bẩy tháp phù đồ, càng miễn bàn là cứu Tử Dược một thiên tài tài hoa dào dạt như vậy, toàn thế giới mọi người sẽ phi thường cảm tạ cô, Lăng tiểu thư, cô nhất định sẽ có phúc báo.”

Cách nói khoa trương làm cho Lăng Vị Ương dở khóc dở cười, nhưng nàng sẽ không bởi vậy mà mềm lòng.

” Tôi không cần phúc báo.” Nàng lãnh đạm trả lời.

” Làm ơn không cần lạnh lùng, vô tình như thế được không?”

” Anh cũng làm ơn không cần lại gọi điện tới được không?” Nàng mới cần anh ta làm ơn a.

Anh ta ở đầu dây bên kia trầm mặc một chút, hỏi nàng: “Cô thật sự sẽ làm như vậy?”

” Tôi đã nói qua tôi không phải thầy thuốc. Sinh bệnh sẽ cần thầy thuốc khám, mà trách nhiệm người đại diện của anh là khuyên hắn đi, không phải của tôi.” Nàng thở dài nói.

” Nếu tôi khuyên được hắn, sẽ không ở đây lại nhờ cô.”

” Tôi cũng không khuyên được.” Nàng gọn gàng dứt khoát nói, hy vọng anh ta có thể như vậy hết hy vọng, không cần lại đến phiền nàng.

” Được rồi.” Điện thoại kia đầu rốt cục thỏa hiệp một tiếng, nàng trong lòng còn không kịp dỡ xuống họa lớn mà đùng một cái anh ta thong thả lại nói tiếp: ”Tôi sẽ hỏi xem em trai cô đến khuyên có thể tốt lắm đây.”

” Anh dám?” Nàng kinh sợ rít gào ra tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.