Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 42: 42: Đốt Cháy 42 Mèo Nhỏ Say Rượu



~~~

“Thịnh Thanh Khê, cậu ở đâu vậy? Cậu…”

Tiếng nói của Lâm Nhiên đột nhiên im bặt.

Loa điện thoại truyền đến giọng nói của cô gái nhỏ, vừa mềm vừa ngọt, như thể ngậm một ngàn viên đường làm nũng với anh: “Lâm Nhiên, sao cậu lại không nhận điện thoại của mình thế? Lâm Nhiên, hôm nay ánh trăng rất đẹp.

Lâm Nhiên, cậu có đang nhìn ánh trăng không nha?”

“Lâm Nhiên, Lâm Nhiên, Lâm Nhiên.”

Cô không ngừng gọi tên anh, dùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu liên tục gọi.

Giọng điệu hoàn toàn khác với trong quá khứ.

Lâm Nhiên đờ người mất vài giây liền nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

Anh nhíu mày, ngữ khí kém vô cùng, “Thịnh Thanh Khê, cậu ở đâu?”

Cô ngoan ngoãn trả lời anh: “Mình đi ăn cơm với các dì xinh đẹp nha.”

Xe tới đón Lâm Nhiên đã sớm chờ ở cửa, Lâm Nhiên khom lưng ngồi vào ghế sau, “Cậu gửi định vị cho mình, không được tắt điện thoại đâu đấy.”

Quán ăn Nhật.

Thịnh Thanh Khê một mình ngồi một góc trên đài ngắm cảnh, cô không nghĩ bây giờ mình lại đụng rượu liền say.

Cô đi theo hướng gió lùa, tới gian tầng hai nho nhỏ ngồi thơ thẩn.

Đài ngắm cảnh lắp một chiếc xích đu nho nhỏ, với một chiếc bàn đơn nhỏ.

Trừ cái đài này ra, ban công chỉ còn những dải hoa màu tím nhạt.

Thịnh Thanh Khê cuộn tròn trên xích đu ngửa đầu nhìn trời, cô rất muốn thấy Lâm Nhiên.

Rất muốn rất muốn rất muốn.

Cô cầm điện thoại, nghiêng đầu, nhỏ giọng tâm sự với Lâm Nhiên: “Lâm Nhiên, mình rất thường mơ đến cậu.

Có một đoạn thời gian, mình rất muốn thấy cậu trong mơ, nhưng cũng sợ mơ đến cậu.”

Ký ức của Thịnh Thanh Khê hỗn loạn đan xen, mơ hồ không rõ.

Kiếp trước, khi xử lý những vụ án phóng hỏa có chủ đích, lúc ấy, đến cả dũng khí đến bệnh viện xem người bị hại cô cũng không có.

Người đàn anh dẫn dắt nghĩ cô sợ hãi, cho nên vẫn luôn đi thay cô.

Cô biết rõ, người bị hại rất đau đớn.

Khi ấy, Thịnh Thanh Khê không thể kìm chế được bản thân, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ tới Lâm Nhiên, cô không dám nghĩ đến cảnh Lâm Nhiên bị lửa lớn vây hãm không thể thoát ra, cũng không dám tưởng tượng Lâm Nhiên sẽ đau đớn đến nhường nào.

Ánh đèn xa hoa giữa phố thị rộng lớn cũng không thể hấp dẫn Lâm Nhiên nhìn qua.

Anh trầm mặc nghe Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng lèm bèm ở đầu dây bên kia, cô tựa hồ không cần anh đáp lời, mà như chỉ cần một người có thể lắng nghe cô tâm sự giây lát.

“Lâm Nhiên, hôm nay trời lại mưa.”

Lâm Nhiên ngẩn ra, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cả mảnh đất Ninh Thành cũng chỉ có vài hạt mưa lất phất, ánh trăng huyền ảo vẫn treo giữa bầu trời đêm.

Mặt đất khô ráo và sạch sẽ.

“Lâm Nhiên, mình rất nhớ cậu.”

Giọng của cô dần ảm đạm rồi thì thào, nghe hai chữ sau cùng đã hơi nghẹn ngào, nghẹn đến tận tim.

Lâm Nhiên nắm chặt điện thoại, anh hạ giọng hỏi bác tài: “Còn bao lâu nữa mới đến?”

Bác tài liếc nhìn bản đồ một cái, thời điểm này giao thông thông thoáng, hẳn sẽ không ùn tắc đâu nhỉ, “Chỉ mười phút nữa sẽ đến nơi.”

Thanh âm Thịnh Thanh Khê ngày càng nhỏ, Lâm Nhiên đã không nghe rõ cô đang lầm bầm gì nữa, anh chỉ có thể liên miệng nhắc nhở cô không được ngủ ở bên ngoài.

Mười phút sau, Lâm Nhiên xuống xe.

Quán ăn này không lớn lắm, tìm một người còn khá dễ.

Không tìm được người ở tầng một, Lâm Nhiên lập tức quay người chạy lên tầng trên.

Trên đây chỉ có một bàn ăn, cả bàn đều mặc đồng phục mà anh đã từng thấy qua trên sóng trực tiếp.

Lâm Nhiên lướt một vòng, đi về hướng ban công nhỏ.

Quả nhiên, vừa đến đây anh đã thấy ngay con mèo nhỏ say xỉn đang co người trong góc.

Mèo nhỏ say rượu kia vẫn đang ôm điện thoại thì thầm lải nhải, hai bên má hây hây đỏ, đôi mắt mê man đầy ậng nước mắt.

Nhìn qua vô cùng đau khổ và yếu đuối.

Lòng Lâm Nhiên nháy mắt mềm nhũn.

“Thịnh Thanh Khê, nhìn mình này.”

Lâm Nhiên khom lưng, duỗi tay khẽ vuốt má nâng mặt cô lên.

Thế mà con mèo nhỏ này cũng không ngẩng đầu nhìn anh, còn vô tình đánh bay tay anh ra, nhỏ giọng thầm thì: “Đừng chạm vào tôi, Lâm Nhiên sẽ không vui đâu.”

Lâm Nhiên bất đắc dĩ, hóa ra cô còn biết anh sẽ không vui vẻ.

Anh thở một hơi dài, ngay sau đó bế cô lên.

Thân mình chợt lơ lửng, Thịnh Thanh Khê không thể không nhìn người vừa tới.

Mắt mở trân trân xác định hồi lâu mới nhận ra người đang ôm mình là Lâm Nhiên, cô choáng váng hỏi: “Ơ? Lâm Nhiên, sao cậu lại ở đây thế?”

Sao Lâm Nhiên lại ở đây à?

Đương nhiên là anh nhớ cô đến sắp phát điên rồi, mới hâm hâm chạy đi mua vé bay tới đây gặp cô chứ sao.

Khoảng cách dù xa cũng không thể nào ngăn cản nỗi thương nhớ của anh.

Bất quá, Lâm Nhiên ôm Thịnh Thanh Khê ra khỏi ban công chưa được vài bước đã bị người cản lại, và người ngăn hiển nhiên là các dì tham gia thi đấu cờ năm quân kia.

Nhóm các dì đã chuẩn bị tốt động tác cướp người, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn một tên hung thần ác sát, ríu ra ríu rít nói mau thả người…!vân vân mây mây.

Không đợi các dì gây khó dễ, Lâm Nhiên đã giải thích trước: “Thịnh Thanh Khê là…!Là em gái cháu.

Thi đấu xong rồi, cháu tới đón em ấy về.”

Dì Triệu trừng mắt: “Cậu có chứng cứ gì nói cậu là anh trai con bé?”

Lâm Nhiên ngó xuống Thịnh Thanh Khê ở trong ngực, cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, hai má đỏ ửng xinh đẹp, khiến bộ dáng ôn nhu ngày thường của cô nhiều thêm chút ngây thơ.

Anh thấp giọng hỏi: “Biết mình là ai chứ? Mình tới đón cậu về nhà, cậu muốn về nhà cùng mình không?”

Thịnh Thanh Khê đầu quay quay một lúc mới phản ứng lại, cô duỗi tay ôm cổ anh, dựa lên đầu vai anh nhỏ giọng nói: “Lâm Nhiên, mình và cậu cùng về.”

Dù Thịnh Thanh Khê đã nói thế, nhưng dì Triệu vẫn không yên tâm, “Cậu đưa chứng minh thân phận cho tôi nhìn cái đã.”

Lâm Nhiên đưa cả căn cước và thẻ học sinh cho dì Triệu.

Một đống các dì ghé sát vào nhau, lẩm bẩm lầm bầm nói mấy câu, các bà chụp lại căn cước và thẻ học sinh của Lâm Nhiên, cuối cùng hỏi số điện thoại Lâm Nhiên rồi thả họ đi.

Xe vẫn luôn đợi ở dưới tầng.

Tài xế thấy Lâm Nhiên ra, xuống xe mở cửa ghế sau.

Lâm Nhiên biết Thịnh Thanh Khê ở khách sạn nào, chờ anh báo địa chỉ xong, bác tài vô cùng tinh ý hạ tấm vách ngăn xe xuống.

Ngược lại, Lâm Nhiên bị thao tác này của bác tài dọa ngu.

Làm cái gì đấy?

Tuy Thịnh Thanh Khê uống say, nhưng người vẫn thức, không ngủ thiếp đi.

Tối nay cô chỉ ăn vài miếng sushi và uống được ít rượu, bây giờ quá bữa lại cảm thấy đói ăn.

Cô xoa xoa bụng mình, vô thức nói: “Mình muốn ăn lẩu Oden.”

Mấy năm đi làm, Thịnh Thanh Khê thích đi ăn lẩu Oden ở hàng ngay cạnh Cục cảnh sát nhất, đặc biệt là vào mùa đông, nước lẩu nóng hầm hập thêm các loại rau tươi ngọt, miễn bàn có bao nhiêu mỹ vị.

Lâm Nhiên ngập ngừng giây lát, rồi gõ gõ tấm ngăn hỏi: “Ở đâu có bán lẩu Oden thế bác?”

Bác tài là người địa phương Ninh Thành, đối với phố ẩm thực ở đây rất quen thuộc.

Khi tới nơi, bác trực tiếp xuống xe mua giúp Lâm Nhiên mua hai phần lớn, bên trong có đồ gì là mua hết đồ đó.

Có lẽ là ngửi được hương vị, Thịnh Thanh Khê lắc lư đi tìm lẩu Oden.

Lâm Nhiên ấn Thịnh Thanh Khê đang lộn xộn lại, “Đừng cựa quậy, nóng đó.”

Lâm Nhiên tuy nhìn gầy, nhưng cơ bắp trên người lại rất rắn chắc.

Thịnh Thanh Khê ngồi trên đùi Lâm Nhiên không khác gì ngồi trên sô pha cả, nhưng xương bánh chè của anh thi thoảng sẽ cộm phải cô.

Thịnh Thanh Khê gõ gõ lên ngực Lâm Nhiên như đang gõ cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình muốn tự ngồi cơ.”

Ngày thường Thịnh Thanh Khê rất ngoan, nhưng giờ đây uống say thì lại phát ra chút tính tình nhỏ.

Lâm Nhiên nhìn cũng cảm thấy rất thú vị, cười mỉm nhéo má cô, “Ngày thường sao không thấy cậu đáng yêu như vậy? Còn biết làm nũng cơ đấy, nhưng giờ mới có bộ dáng của cô gái nhỏ này.”

Thịnh Thanh Khê căng mặt nhỏ không để ý tới anh, ấm ức nói: “Mình muốn xuống.”

Lâm Nhiên thấy bộ dáng không vui của cô thì có chút mới lạ, không nhịn được trêu cô: “Vì sao muốn xuống, hửm?”

Thịnh Thanh Khê không trả lời anh, dứt khoát dỗi nên ngoảnh mặt đi không thèm nhìn.

Lâm Nhiên sợ trêu người đến tức giận thật, duỗi tay ôm cô xuống.

Kết quả anh vừa mới đặt người lên ghế, cô liền rúc qua một góc, hận bản thân cách anh 800 mét còn xa.

Lâm Nhiên nhướng mày, không bắt nạt cô nữa.

Anh đưa tay cầm lấy một xiên bò viên hỏi cô, “Cậu ăn không?”

Thịnh Thanh Khê chỉ nhìn thoáng qua đã nhăn mày: “Không ăn thịt, ăn sẽ nôn.”

Động tác trên tay Lâm Nhiên bỗng khựng lại, thời gian này, cô vẫn luôn sửa thói quen ăn chay của mình, hai ngày ở trên đảo anh còn nhìn thấy cô ăn mấy xiên thịt nướng mà.

Tuy rằng ăn ít, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nhưng sao giờ lại không muốn ăn nhỉ?

Lâm Nhiên cố gắng khiến cho giọng mình ôn nhu nhất mức: “Sao lại nôn thế?”

Thịnh Thanh Khê không biết nghĩ đến gì, cô che miệng lắc đầu, trong mắt vừa kinh sợ cũng có ghê tởm.

Mắt Lâm Nhiên tối lại, anh thả bò viên lại vào trong hộp, chọn một xiên rong biển ra, “Ăn rong biển được không?”

Thịnh Thanh Khê nhìn rong biển cảm xúc mới hòa hoãn đi xíu.

Cô thấy Lâm Nhiên bất động liền tự mình tới gần anh tính lấy, nhưng Lâm Nhiên không đưa, mà đưa đến bên môi muốn đút cho cô.

Thịnh Thanh Khê há miệng cắn một miếng rong biển quăn queo.

Lâm Nhiên thấy cô nuốt xong mới tiếp tục đút.

Gần mười phút mới đút xong đồ chay trong hộp, dư lại hơn nửa đều là thịt.

Lâm Nhiên cũng không ngại, ăn mọi thứ còn dư lại, chín rưỡi anh mới xuống máy bay.

Cơm trên máy bay anh không hề động vào.

Sau khi ăn xong, Thịnh Thanh Khê dễ nói chuyện hơn chút.

Trong lòng Lâm Nhiên vẫn cảm thấy thói quen không ăn thịt của Thịnh Thanh Khê có ẩn tình khác, nhưng anh không hỏi trực tiếp, mà thay đổi phương thức khác, “Thói quen ăn uống của cậu thay đổi từ bao giờ thế?”

Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt.

Cô nhìn anh giây lát mới hỏi: “Cậu là Lâm Nhiên hả?”

Lâm Nhiên duỗi tay tóm cô đến ngồi cạnh mình, nắm tay cô đặt lên mặt anh, “Tự cậu xem đi, có phải Lâm Nhiên không hả?”

Thịnh Thanh Khê rất ít khi mơ thấy Lâm Nhiên, nhưng trường hợp trước mắt không giống cảnh trong mơ, càng giống một Lâm Nhiên chân thật hơn.

Cô có chút hoảng hốt, nhưng đầu ngón tay chạm đến Lâm Nhiên rất ấm, cô cẩn thận sờ mặt Lâm Nhiên, từng tấc từng tấc.

Mỗi tấc da tấc thịt của anh đều lành lặn, hơi thở âm ấm.

Thịnh Thanh Khê lẩm bẩm: “Là Lâm Nhiên.”

Lâm Nhiên cố kiềm chế để tay cô sờ loạn trên mặt anh, không biết cô học cái kiểu sờ này ở đâu, sờ mặt thì thôi đi, đây ngay cả lông mi và lỗ tai cũng không tha cho.

Khi Thịnh Thanh Khê dùng đầu ngón tay lành lạnh đụng tới vành tai Lâm Nhiên, anh đã hơi bất ổn.

Lâm Nhiên giơ tay một phát nắm chặt tay Thịnh Thanh Khê, cố ý hung dữ uy hiếp: “Cậu mà còn dám sờ loạn, đừng trách tôi hôn cậu nhé?”

Hôn á?

Thịnh Thanh Khê hơi nghiêng đầu suy tư một hồi, trong mơ Lâm Nhiên còn chưa hôn cô đâu nha.

Nếu Lâm Nhiên hôn thì cô…!cô đồng ý sao?

Thịnh Thanh Khê cẩn thận suy xét qua, cảm thấy chắc là mình sẽ đồng ý thôi.

Lâm Nhiên dọa Thịnh Thanh Khê xong, cảm thấy cô sẽ thu liễm chút chút, anh chờ cô thu cái tay đang lộn xộn về.

Nhưng Lâm Nhiên không những không đợi được Thịnh Thanh Khê kéo khoảng cách với mình, mà còn trơ mắt nhìn cô thong thả tới gần anh, như cún nhỏ nhẹ nhàng hít hít ngửi ngửi bên khóe môi anh.

Cả người Lâm Nhiên cứng đờ, động cũng không dám động.

Hơi thở cô còn vương mùi rượu gạo nhàn nhạt, men say từ trên người cô như tràn ra tứ phía.

Giây tiếp theo, nụ hôn mềm nhẹ dừng trên khóe môi anh.

Hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng từng chút tiến vào theo khe hở của đôi môi.

Tay người bên cạnh đột nhiên nắm chặt thành quyền, đồng tử hơi phóng đại.

Tim đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Đầu óc Lâm Nhiên trống rỗng, trong lòng chỉ còn sót lại vài chữ dập dờn.

Mẹ nó, tôi đã chết.

Cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt cứng đờ của thiếu niên.

Đèn đường xinh đẹp lung linh lưu lại ánh sáng lớn nhỏ không đồng nhất, quầng sáng biến ảo, hai người ngồi ghế sau chìm trong bóng tối, cách nhau quá gần.

Lâm Nhiên vẫn duy trì cái tư thế cứng đờ rất lâu, trên đầu vai anh có một cái đầu nhỏ dựa vào.

Thịnh Thanh Khê ngủ rồi.

Bị hôn xong một lúc lâu.

Lâm Nhiên mới bất giác nhận ra, anh lại bị vật nhỏ này phi lễ rồi.

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn Thịnh Thanh Khê ở.

Trong lòng bàn tay Lâm Nhiên đầy mồ hôi, nắm nắm tay xác nhận bản thân vẫn còn sức ôm được Thịnh Thanh Khê, anh mới xuống xe bế cô đi về phía khách sạn sáng ngời giữa đường lớn.

Thẻ phòng ở trong túi quần áo cô, Lâm Nhiên duỗi tay tìm kiếm chốc lát đã tìm thấy.

Ngồi thang máy, lên tầng, quét thẻ vào cửa.

Đặt Thịnh Thanh Khê lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.

Lâm Nhiên mặt không đổi sắc lưu loát làm xong tất cả, không động tác thừa.

Sau đó, chân anh mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ngồi xuống sàn.

Lâm Nhiên chật vật ngồi xuống, dựa vào mép giường của Thịnh Thanh Khê, giữa hai cái giường chỉ có một lối nhỏ khiến chân dài của anh ủy khuất cong cong.

Phòng không bật đèn, anh gắng sức đè thấp tiếng hít thở dồn dập của mình.

Nhưng dù có như thế, Lâm Nhiên vẫn lo lắng tiếng tim đập thình thịch của bản thân sẽ đánh thức Thịnh Thanh Khê.

Lâm Nhiên tới Ninh Thành, chỉ là muốn nhìn cô một cái.

Bây giờ người cũng đã gặp được, nhưng anh cảm thấy chính mình không thể về Sơ Thành được nữa.

Đây mẹ nó…!mẹ nó là thế nào đây?

Lâm Nhiên xoa xoa ấn đường, anh dám cam đoan, con mèo nhỏ này ngày mai tỉnh dậy sẽ không nhớ chuyện gì.

Thịnh Thanh Khê an tĩnh ngủ một đêm, Lâm Nhiên cũng ngồi môt đêm.

Cho đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ ló dạng, anh mới đứng dậy ra ngoài hút điếu thuốc, thuận tiện mua bữa sáng cho Thịnh Thanh Khê.

Lâm Nhiên biết Thịnh Thanh Khê sẽ tỉnh dậy vào 6 giờ sáng theo đồng hồ sinh học, dù có là nghỉ học hay ngày thường cũng không khác gì nhau.

Có đôi khi anh luôn nghĩ cô lớn lên thế nào, mà lại tự hạn chế bản thân đến khắc nghiệt như thế.

Cảm giác say rượu rất không dễ chịu.

Rất ít khi Thịnh Thanh Khê không được thanh tỉnh như này, cô lần mò đi tới phòng tắm tắm rửa xong mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

6 rưỡi sáng, chuông cửa vang.

Thịnh Thanh Khê sửng sốt giây lát, rồi mới bỏ khăn lông xuống đi mở cửa.

Thời điểm cửa mở ra, Thịnh Thanh Khê lập tức sập cửa, ơ cô còn chưa tỉnh ngủ à, sao lại thấy Lâm Nhiên ở đây nhỉ?

Lâm Nhiên bị nhốt ngoài cửa mặt không cảm xúc nhấn điện thoại gọi cho Thịnh Thanh Khê.

Một phút sau, cửa lại mở ra lần nữa.

Thịnh Thanh Khê mắt to trừng mắt nhỏ đối mặt với Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên cười nhạo một tiếng, giơ tay xoa loạn tóc vừa mới làm khô của cô, “Thịnh Thanh Khê, cậu mấy tuổi rồi? Cũng không còn là đứa trẻ lên ba rồi, còn dám trộm uống rượu, hửm?”

Lúc Thịnh Thanh Khê bị Lâm Nhiên đẩy vào trong phòng vẫn hơi ngốc ngốc, “Lâm Nhiên, cậu, cậu sao lại đến đây thế?”

Lâm Nhiên nhét sandwich và sữa bò vào lòng cô, “Hôm qua có người gọi cho mình, nói chỗ này có một con mèo nhỏ say rượu cứ gọi tên Lâm Nhiên không chịu đi, người ta không có cách nào phải tìm mình.

Vậy cậu nói xem vì sao mình lại đến đây?”

Sandwich và sữa bò vẫn còn ấm ấm.

Thịnh Thanh Khê ngây người một hồi mới nhỏ giọng nói: “Cậu lừa người.”

Lâm Nhiên cười, hừ một tiếng, hất hất cằm: “Ăn sáng đi, sáng nay muốn đi nhận thưởng à?”

Thịnh Thanh Khê gật gật đầu.

Lâm Nhiên đứng dậy kéo rèm, sau đó tùy tiện đổ người nằm lên giường, “Khi nào về thì gọi mình dậy, chiều nay đưa cậu đi chơi.

Ngày mai mình với cậu cùng về.”

Rõ ràng trong phòng có hai giường, vậy mà Lâm Nhiên lại cố tình ngủ trên cái mà Thịnh Thanh Khê đã ngủ kia.

Nói xong, Lâm Nhiên liền nhắm mắt lại nghiêm túc ngủ.

Thịnh Thanh Khê cúi đầu nhìn đồ ăn sáng trong tay, đầu ngón tay thoáng siết chặt.

Gói bọc phát ra tiếng vang lạo xạo rất nhỏ.

Từ trước đến nay, dường như chưa từng có người để ý cô như Lâm Nhiên.

“Tít.”

Cửa vang lên rất nhỏ thanh âm.

Thịnh Thanh Khê cầm cup và tiền thưởng cẩn thận mở cửa tiến vào, trong phòng tối om, người trên giường hơi thở nhẹ nhàng đều đều.

Cô khẽ khàng đặt đồ xong mới lân la đến mép giường nhìn Lâm Nhiên.

Khi ngủ Lâm Nhiên cũng không thu hết vẻ hung dữ lại, khuôn mặt sắc bén vẫn còn đó, chỉ mỗi đôi mắt lạnh nhạt kia là không thấy, đã khiến anh thiếu đi một điểm công kích rồi.

Thịnh Thanh Khê chăm chú nhìn hồi lâu, dưới mắt anh còn có một quầng đen mờ mờ, trên cằm cũng có vài sợi râu lún phún.

Đời trước, Thịnh Thanh Khê chưa từng được lại gần Lâm Nhiên như vậy, gần đến mức cô có thể thấy rõ lông mi của anh.

Cô không tự giác nín thở, lén lút đến gần Lâm Nhiên.

Nói thì cảm thấy xấu hổ.

Nhưng đêm qua cô nằm mơ, trong mơ cô đã hôn Lâm Nhiên một cái.

Thịnh Thanh Khê chưa mơ loại giấc mơ như thế bao giờ, nói trắng ra, cô rất hiếm khi thấy Lâm Nhiên hoàn chỉnh.

Thịnh Thanh Khê chằm chằm nhìn môi Lâm Nhiên, cảm thấy mình trộm hôn như này có vẻ không tốt lắm.

Vì thế, cô lí nhí hỏi: “Lâm Nhiên, mình có thể hôn cậu được không? Một chút thôi.”

Khi ôm Lâm Nhiên ở cổng trường cũng hỏi một câu: “Có thể hay không, ôm một chút?”

Giống nhau như đúc.

Ngày đó, Thịnh Thanh Khê không đợi Lâm Nhiên phản ứng đã ôm anh, và giờ đây Lâm Nhiên đã ngủ cũng sẽ càng không đáp lại cô.

Thịnh Thanh Khê ngồi quỳ trên sàn, hơi dùng sức nhướn người lên, chỉ cách Lâm Nhiên một gang.

Hơi thở ấm áp của Lâm Nhiên nhợt nhạt phả vào sườn mặt cô, hai người càng ngày càng gần.

Chỉ thêm chút nữa thôi, là cô có thể hôn được Lâm Nhiên.

Nhưng…!nhưng mà Lâm Nhiên lại mở to mắt ngay lúc này.

Cơn buồn ngủ trong đôi mắt đen u ám chợt tan hơn nửa, anh nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Khê đang đờ người, khàn giọng mở miệng hỏi: “Thịnh Thanh Khê, cậu đang làm gì đấy?”

Thịnh Thanh Khê rụt người về, thanh âm mềm mềm tinh tế: “Mình muốn hôn cậu.”

Lâm Nhiên duỗi tay đè sau cổ cô, ngăn động tác lui người về của cô.

Có vài lời anh chưa bao giờ trực diện hỏi cô, nhưng nay lại muốn hỏi cô một chút.

Rõ là đang ban ngày, mà trong phòng lại rất u ám.

Tấm rèm kéo kín, không có một tia sáng nào may mắn chui được vào phòng.

Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê đối diện, hình dáng cô cũng không vì bóng tối mà trở nên mơ hồ, ngược lại còn rõ ràng đến từng đường nét.

Cô cụp mắt không dám nhìn anh, lông mi nhẹ nhàng rung rung.

“Thịnh Thanh Khê.”

“Ừm.”

“Cậu thích mình hả?”

“…”

“Thích.”

“Còn muốn hôn à?”

“…!Dậy ăn cơm đi.”

Cô gái nhỏ lúng túng lùi về sau.

Lâm Nhiên không nhịn được khẽ cười một tiếng, đây là lần đầu anh thấy Thịnh Thanh Khê lùi bước.

Trước đó cô chưa từng trốn chạy, quả thật hôm nay là cảnh tượng hiếm có.

Trong nháy mắt khi Lâm Nhiên buông tay, Thịnh Thanh Khê như con cá nhỏ lẩn khỏi tay anh.

Cô đứng dậy chạy rất xa, cứ như sợ Lâm Nhiên bắt cô lại hỏi tiếp Có muốn hôn nữa không? Ấy.

Thịnh Thanh Khê trốn vào WC, che lại gương mặt bỏng của bản thân.

Tim cô đập rùm beng rộn ràng.

“Cốc cốc ——”

Cửa bị người ta gõ nhẹ hai cái.

Giọng Lâm Nhiên mang theo âm khàn khàn vừa tỉnh ngủ, “Mình đi tìm phòng tắm tắm rửa, xong sẽ quay lại tìm cậu.

Cậu ngoan ngoãn ở trong phòng đấy, đừng chạy lung tung.

Nghe chưa hử?”

Thịnh Thanh Khê hoảng loạn đáp lại.

Người ngoài cửa đứng một hồi, cuối cùng không nói gì liền mở cửa đi ra ngoài.

Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng thở hắt ra.

Đường phố Ninh Thành náo nhiệt.

Thịnh Thanh Khê cầm một xiên hồ lô đường ngồi cạnh đài phun nước chờ Lâm Nhiên, Lâm Nhiên nhất quyết muốn đi mua trà sữa cho cô, cũng chỉ bởi vì những cô gái nhỏ khác trên đường đều tay cầm trà sữa.

Thịnh Thanh Khê không quá thích ăn loại kẹo hồ lô này, lớp vỏ ngọt lịm mòn đi thì lại đụng phải sơn tra chua chua bên trong khiến cô hơi nhăn mặt lại.

Cô không thích ăn hoa quả chua.

Lâm Nhiên xách theo trà sữa quay về, chẳng qua đi được vài bước anh liền dừng chân.

Đài phun nước dưới nắng vàng, từng tơ nước bắn ra hiện lên vòng sáng sắc màu.

Vòng sáng mờ ảo quay quanh thiếu nữ váy trắng tinh tế, mái tóc đen bị gió nhẹ thổi bay, cô cúi đầu xuống, ấn đường nhíu lại, như đang không biết phải xử lý món đồ trong tay thế nào.

Khuôn mặt xinh đẹp dù có nhăn nhăn cũng là cảnh đẹp ý vui.

Thoạt nhìn trong sáng, không nhiễm bụi trần.

Thật đúng là trêu chọc lòng người.

Người ngang qua đều ngoảnh mặt nhìn cô.

Nhưng trong nhiều người đến thế, chỉ có Lâm Nhiên biết, cô có bao nhiêu cứng rắn.

Trước khi Thịnh Thanh Khê có ý định cắn hai viên cuối cùng, Lâm Nhiên đã nhanh tay túm lấy xiên nhỏ trong tay cô, sau đó thuận tay nhét trà sữa vào tay cô.

Đảo mắt một cái, kẹo hồ lô đã bị Lâm Nhiên ném vào thùng rác.

Cái đồ chơi này cũng là anh mua.

Đi trên đường thấy cái gì anh cũng muốn mua nhét vào tay cô.

Lâm Nhiên nghĩ một đường cũng chưa nghĩ xong muốn đưa Thịnh Thanh Khê đi ăn gì.

Cô gái nhỏ này không ăn thịt nên thật khó chọn.

Lâm Nhiên ngồi xuống cạnh cô, cong đầu ngón tay cuốn cuốn tóc cô, “Thịnh Thanh Khê, giữa trưa cậu muốn ăn gì?”

Hương vị bùng nổ nơi đầu lưỡi, là vị đậu đỏ cô thích, chân trâu trong miệng mềm mại, nhai nhai vẫn còn nóng nóng.

Thịnh Thanh Khê phồng quai hàm nghĩ nghĩ, ngày đó cô ở trong phòng thi nghe thấy Tạ Chân nói muốn đi ăn lẩu siêu cay.

Món này là do đời trước cô bị đồng nghiệp dụ dỗ ăn, chứ trước đó cô chưa ăn qua nó.

Vì thế, cô đưa ra kiến nghị với Lâm Nhiên, “Lâm Nhiên, chúng ta đi ăn lẩu siêu cay đi.”

Lâm Nhiên:???

Ăn gì cơ? Lâm Nhiên cho rằng bản thân vừa nghe lầm.

Lâm Nhiên rối rắm mất một giờ, trầm ngâm nghĩ nghĩ xem phải dẫn cô gái mình thích đi ăn gì, chỉ sợ cô ăn vào không vui, nhưng sau đó, cô ấy lại nói với anh rằng muốn đi ăn lẩu siêu cay.

Nửa giờ sau.

Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê ngồi vào một quán lẩu nhìn khá sạch sẽ.

Bởi vì đoạn nhạc đệm phát sinh tối qua, khi gọi món Lâm Nhiên đều chú trọng đến Thịnh Thanh Khê.

Nhưng càng để ý, lòng anh lại càng trùng xuống, ánh mắt anh cứ ngày càng tối đi.

Hôm nay cô ấy lại có thể ăn những món mặn kia.

Tối hôm qua, cô ấy quá kỳ lạ, còn thêm một câu không đầu không đuôi kia: Lâm Nhiên, hôm nay trời lại mưa.

Nếu là đổi thành người khác, khả năng sẽ cảm thấy có chút vấn đề Thịnh Thanh Khê về tâm lý.

Nhưng Lâm Nhiên thì khác, anh vừa trọng sinh quay về, đoạn thời gian trong ký ức thác loạn hỗn tạp, đôi khi còn không thể phân rõ ngày đêm.

Lâm Nhiên không thể không nghĩ đến những câu Thịnh Thanh Khê đã hỏi khi ở nhà anh.

Lâm Nhiên, cậu có đau không.

Còn nữa.

Lâm Nhiên, thời gian một năm tới đây, có thể ngốc ở bên cạnh mình hay không?

Đêm đó, khi ở trong phòng tắm cũng nảy ra ý niệm này anh đã nghĩ mình điên rồi, hiện giờ đại não anh trống rỗng.

Không ngừng, cô ấy không ngừng nói lộn xộn.

Ở trên núi Tu Di, cô ấy cũng từng hỏi: Lâm Nhiên, có phải cậu không muốn sống nữa không.

Mỗi câu nói của Thịnh Thanh Khê đều lần lượt lóe lên trong đầu Lâm Nhiên, thỉnh thoảng mặt cô ấy cũng sẽ có biểu tình khổ sở, cũng đã nghiêm túc hỏi anh mơ ước điều gì.

Cô ấy…

Cô ấy đã sớm biết.

Giờ vừa vặn là thời gian cơm trưa, trong ngoài quán người đến người đi.

Tiếng nói chuyện ồn ào tứ phương tám hướng không ngừng truyền tới, mùi dầu khói mang theo hơi ấm dần tản ra trong quán.

Độ ấm trên người Lâm Nhiên từng chút từng chút một lạnh đi, hơi lạnh theo đường máu lan ra khắp người, toàn thân lạnh buốt.

Lâm Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thịnh Thanh Khê đang lau đũa.

Anh nghe mình dùng giọng ảm đạm, lạnh lẽo hỏi cô——

“Thịnh Thanh Khê, có phải cậu đã sớm biết, mình sẽ chết trong lửa lớn đúng không?”

___________

……

~Hết đốt cháy 42~

CHÚC MỪNG NĂM MỚI!

Âyza, Năm mới năm me chúc bà con sức khỏe, niềm vui, may mắn nè.

Chúc chị em ăn Tết không phát phì, da trắng dáng xinh, ai có người iu thì luôn hạnh phúc, ai chưa có thì sẽ kiếm được nhe!!!

Chúc mọi gia đình an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, ấm no đong đầy, một năm tiền tài đầy túi…

Hôm nay mới có thời gian vào Wattpad, thấy mấy comment cute quá trời nên viết một chương này luôn, thật sự thích các bạn tích cực comment lắm nhớ:>>>

Mãi iuuu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.