~~~
Lâm Nhiên nhìn đi nhìn lại xác nhận vài lần, trong mắt Thịnh Thanh Khê không hề có đau khổ, cũng không có ghen ghét.
Cô như đang nhìn một cảnh tượng bình thường không liên quan gì đến mình vậy.
Dù là Tống Thi Mạn, hay là Đường Khả Điềm, Thịnh Thanh Khê đều chưa từng ghen.
Lâm Nhiên nhớ tới khi anh nhìn thấy cảnh tượng Cố Minh Tễ chạm vào Thịnh Thanh Khê trên núi Tu Di, khi ấy anh hận không thể buộc Thịnh Thanh Khê vào người mình, để cho Cố Minh Tễ không thể gặp cô nữa.
Nhưng vì sao Thịnh Thanh Khê lại không có ý nghĩ như vậy?
Lâm Nhiên không hiểu, thích là nên chiếm hữu.
Tựa như anh đối với Thịnh Thanh Khê vậy.
Đường Khả Điêm thấy Lâm Nhiên ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa, không khỏi theo tầm mắt anh nhìn hướng ra ngoài.
Vừa nhìn đã khiến cô ta chợt ngây ngốc, cô ta vô thức buông tay ra khỏi Lâm Nhiên, kinh ngạc nói: “Thịnh Thanh Khê, sao cậu lại ở chỗ này?”
Lâm Nhiên hơi hơi nhíu mày, Đường Khả Điềm biết Thịnh Thanh Khê?
Thịnh Thanh Khê hiển nhiên cũng biết Đường Khả Điềm, đầu năm vừa rồi trên đường về Nhị Trung làm thủ tục chuyển trường cô còn gặp lại Đường Khả Điềm.
Đường Khả Điềm trước đó là bạn cùng lớp với Thịnh Thanh Khê, nhưng hai người cũng chỉ giới hạn trong “nhận biết” mà thôi.
Từ nơi Đường Khả Điềm thấy, Thịnh Thanh Khê người này vừa nhàm chán lại vừa âm trầm, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào học.
Nhưng dù cố tình là thế, người thích cô vẫn rất nhiều.
Khi đó Đường Khả Điềm chỉ cảm thấy đàn ông đều là những sinh vật nông cạn, quá dễ dàng bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài.
Cô ta tin chắc chắn Lâm Nhiên khẳng định sẽ không phải là người như vậy.
Kết quả ngay giây tiếp theo, Lâm Nhiên mà cô ta cảm thấy không liên quan gì đến hai từ nông cạn, đã lập tức đi đến chỗ của Thịnh Thanh Khê, nhìn bước chân còn có điểm sốt ruột?
Đường Khả Điềm: “……”
Thịnh Thanh Khê cong cong môi nhìn Đường Khả Điềm, nhưng không trả lời vấn đề của cô ta.
Cô đứng yên nhìn Lâm Nhiên đang đi nhanh về phía này.
Lâm Nhiên mới xuống sàn đấu còn chưa thay quần áo, nửa thân trên anh hoàn toàn ở trần.
Vừa rồi từ góc độ của Thịnh Thanh Khê nhìn tới, động tác của Đường Khả Điềm với Lâm Nhiên đúng là rất thân mật.
Thiếu niên anh tuấn cùng thiếu nữ xinh đẹp kề sát vui vẻ nói chuyện với nhau, nếu khuôn mặt Lâm Nhiên không lạnh nhạt như vậy.
Bên gáy đẫm mồ hôi, cơ ngực cường tráng cùng với đường cong cơ bụng chắc khỏe đều nói lên thân hình Lâm Nhiên đã sắp đến độ thành thục.
Bởi vì hoàn cảnh nghề nghiệp ở đời trước, Thịnh Thanh Khê đã từng thấy qua không ít này kia.
Nhưng khi đổi thành Lâm Nhiên đứng trước mặt, cô lại có chút mất tự nhiên.
Thịnh Thanh Khê dịch chuyển tầm mắt lên mặt Lâm Nhiên, anh thở hổn hển nhìn chằm chằm cô, chỗ cằm sưng lên một khối nhỏ nhỏ.
Đôi mắt tối tăm khiến cô không rõ cảm xúc trong đó.
Thịnh Thanh Khê giơ tay đụng nhẹ vào cằm anh một chút, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Lâm Nhiên lập tức vươn tay giữ tay cô lại, bàn tay nóng rực bao chặt lấy tay cô.
Anh cụp mi nhìn cô, khi mở miệng phát ra tiếng nói khàn khàn: “Không đau.
Cậu có phải tức giận rồi hay không?”
Thịnh Thanh Khê lắc đầu.
Đường Khả Điềm cách đó không xa đã trợn mắt há miệng.
Hai người Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên quăng tám sào cũng không tới sao lại có thể ở chung một chỗ như này?
Đường Khả Điềm chỉ ngây người một lát liền phản ứng lại, cô ta chạy vài bước đến trước mặt hai người, hùng hổ chất vấn: “Các người lại quen biết từ bao giờ?”
Đường Khả Điềm nhìn đồng phục trên người Thịnh Thanh Khê, “Thịnh Thanh Khê, cậu chuyển trường tới Nhất Trung?”
Không đợi Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên nói gì, cô ta tựa như đã phản ứng lại lầm bầm lầu bầu: “Gần gũi với Lâm Nhiên kia, chính là Thịnh Thanh Khê…”
Lâm Nhiên không quản Đường Khả Điềm, liền kéo Thịnh Thanh Khê đi về hướng phòng thay đồ.
Anh nghiêng đầu thấp giọng hỏi: “Tự mình bắt xe đến đây?”
Thịnh Thanh Khê mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Nhiên, có phải cậu còn chưa ăn cơm tối hay không?”
Lâm Nhiên đưa người tới gian nghỉ chung trong phòng thay đồ, anh xoa xoa đầu cô, dặn dò: “Không được chạy loạn, ngồi ở đây chờ mình.
Đợi tắm xong bồi mình đi ăn cơm?”
Thịnh Thanh Khê gật đầu.
Lâm Nhiên xoay người đến ngăn tủ lấy điện thoại của mình ra, ném cho Thịnh Thanh Khê, “Mật mã là 0601, tự cậu chơi một lát đi.
Mười phút nữa mình sẽ xong, nếu có việc thì cứ lớn tiếng kêu mình.”
Nói xong Lâm Nhiên liền đi vào phòng tắm cho nam.
Thịnh Thanh Khê lại bất ngờ sửng sốt.
Cô ngơ ngẩn cúi đầu nhìn điện thoại Lâm Nhiên, anh vừa mới nói, mật mã di động là 0601.
Đối với mọi người mà nói, đây là ngày Tết thiếu nhi vào tháng sáu mỗi năm, hoặc là chỉ là một ngày bình thường không có gì hơn.
Nhưng với Thịnh Thanh Khê mà nói, đây là ngày giỗ của Lâm Nhiên.
Là ngày anh chết đi.
Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cậu ấy vì sao sẽ lấy bốn con số này làm mật mã?
Thịnh Thanh Khê mơ hồ cảm thấy có vài chỗ không hề giống với đời trước mà cô nhớ….
Lâm Nhiên cậu ấy…
Khoảnh khắc Thịnh Thanh Khê còn đang miên man suy nghĩ cửa phòng nghỉ đột nhiên có người mở ra.
Cô theo âm thanh nhìn đến.
Người đến là Đường Khả Điềm.
Đường Khả Điềm sau khi vào cửa đầu tiên là quan sát tình huống trong phòng nghỉ một lượt, thấy Lâm Nhiên không có ở đây cô ta mới dám ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Đường Khả Điềm nhìn Thịnh Thanh Khê từ trên xuống dưới, so với bốn tháng trước không có gì thay đổi.
Cô ta kiêu ngạo vênh cằm, trắng trợn hỏi: “Thịnh Thanh Khê, cậu có quan hệ gì với Lâm Nhiên? Tôi thích Lâm Nhiên, sớm hay muộn cậu ấy cũng là của tôi.
Tôi khuyên cậu tự giác cách xa cậu ấy một chút.”
Hiện giờ đầu óc Thịnh Thanh Khê đã hỏng bét, đối với Lâm Nhiên trong quá khứ cô còn hiểu biết quá ít.
Từ những mảnh ký ức rơi vãi nhỏ vụn của Lâm Yên Yên, cũng không thể ghép lại một Lâm Nhiên hoàn chỉnh được.
Nghe Đường Khả Điềm nói vậy Thịnh Thanh Khê ngước mắt nhìn về phía cô ta, “Tôi không làm được.”
Đường Khả Điềm: “…….”
Trực tiếp vậy sao?
Này làm sao tôi có thể ra chiêu tiếp đây.
Thịnh Thanh Khê thấy Đường Khả Điềm thất thần không nói, cô không khỏi hỏi: “Đường Khả Điềm, cậu biết Lâm Nhiên bao lâu rồi?”
Thấy Thịnh Thanh Khê chủ động hỏi đến việc của mình và Lâm Nhiên, trong lòng không tránh được Đường Khả Điềm nhiều thêm một ít tự đắc.
Cô ta khoanh tay trước ngực ngồi xuống ghế sô pha, “Tôi và Lâm Nhiên đã quen biết từ hai năm trước, lúc đó cậu ấy mới học cấp hai đã ở chỗ này của anh tôi đánh quyền.”
Thịnh Thanh Khê bấm bấm đầu ngón tay, cô làm bộ hơi kinh ngạc, “Cậu và Lâm Nhiên đã quen biết lâu như vậy, còn tôi với cậu ấy biết nhau chưa được nửa năm nữa.
Lâm Nhiên cậu ấy…!cậu ấy trước kia trông thế nào?”
Càng nói cô càng nhỏ giọng, cuối cùng như là lầm bầm lầu bầu nhưng lại bảo đảm Đường Khả Điềm có thể nghe được, “Tôi cảm thấy cậu ấy bây giờ không quá giống trước kia, nhưng lại không nói được.”
Đường Khả Điềm cũng không muốn chia sẻ với Thịnh Thanh Khê về bộ dáng trước kia của Lâm Nhiên, hơn nữa bây giờ anh cũng không khác xưa là bao, vẫn lạnh như băng, tính tình cực kém.
Nhưng nghe nửa câu sau của Thịnh Thanh Khê, Đường Khả Điềm lại bỗng nhiên nhớ tới những lời bàn tán trước kia nghe được ở quán quyền anh.
Bọn họ nói trong thời gian ngắn quyền phong của Lâm Nhiên có biến hóa rất lớn.
Trước đó, Lâm Nhiên học là đấu pháp truyền thống Âu thức, tư thế nghiêm cẩn, tiết tấu đều đều.
Mà hiện tại Lâm Nhiên càng thiên hướng theo đấu pháp Mỹ thức, phát lực cường bạo và tính linh hoạt xuất chúng giúp anh có thể khống chế đối thủ trong thời gian ngắn nhất hoặc trực tiếp K.O đối phương.
Cho dù Đường Khả Điềm với quyền anh cái biết cái không, nhưng cô ta cũng cảm thấy Lâm Nhiên bỗng nhiên thay đổi thì cũng có chút sai sai.
Cô ta buồn rầu gãi gãi đầu, thì thầm nói: “Hình như cũng có hơi không giống, nhưng tôi cảm thấy Lâm Nhiên cũng không có gì khác với trước kia.”
Kỳ thật Lâm Nhiên không thích hợp, Thịnh Thanh Khê cũng đã nghe qua từ miệng của Hà Mặc cùng Tạ Chân.
Ban đầu cô cho rằng Lâm Nhiên là vì việc Lâm Yên Yên mới phiền não, nhưng giờ đây nghĩ lại dường như không chỉ như vậy.
Thịnh Thanh Khê không dám nghĩ.
Đường Khả Điềm cảm thấy bản thân bị Thịnh Thanh Khê đánh lạc hướng, rõ ràng mình tới hỏi quan hệ giữa Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên.
Cô trừng lớn mắt, đang muốn hỏi lại thì lúc này trong phòng tắm bỗng truyền ra một chút động tĩnh.
Đường Khả Điềm vẻ mặt mộng bức nhìn ngang dọc phải trái, nơi nơi hình như không có chỗ nào để trốn.
Nếu Lâm Nhiên ra tới nơi nhìn thấy người ở đây thì nhất định sẽ lại hung dữ với cô.
Vì thế Đường Khả Điềm trực tiếp cúp đuôi chạy trốn.
…
Một tay Lâm Nhiên cầm khăn lông lung tung xoa xoa tóc đen, một cái tay khác tiện tay đẩy cửa ra.
Hơi nước ướt át theo khe cửa chui ra ngoài, nhưng chớp mắt đã tiêu tán ở trong không khí.
Thời điểm Lâm Nhiên đi đến phòng nghỉ, Thịnh Thanh Khê đang ngồi cúi đầu xuống, không biết nghĩ gì.
Điện thoại anh ném cho cô vẫn ở nguyên vị trí cũ, vừa thấy đã biết cô không hề động tới điện thoại anh.
Thịnh Thanh Khê không chú ý tới anh đã tới, vẫn còn ngồi trên sô pha phát ngốc.
Lâm Nhiên tiện tay ném khăn lông vào cái sọt ở trong góc, lập tức đi đến sô pha xách cô gái nhỏ này lên.
Anh thuận miệng hỏi: “Nghĩ cái gì mà nghiêm túc thế?”
Thịnh Thanh Khê bị Lâm Nhiên nửa kéo nửa đẩy đi ra ngoài, nàng thành thành thật thật trả lời Lâm Nhiên: “Nghĩ đến cậu.”
Lâm Nhiên bỗng nhiên bật cười, cô vẫn luôn thản nhiên mà trắng trợn táo bạo như vậy.
Nhưng ngay sau đó anh liền nghĩ tới một vấn đề, cho nên ánh mắt hồi nãy của Thịnh Thanh Khê cũng không phải giả vờ.
Đối với hành động thân mật của anh và Đường Khả Điềm cô thật sự không có phản ứng.
Lâm Nhiên chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng anh biết, nếu là thích thì sẽ không là thế này.
Anh hiểu cô, lại không hiểu cô.
Lâm Nhiên đưa Thịnh Thanh Khê xuống dưới sau đó tìm một quán ăn Nhật gần đó, anh cũng không để tâm Thịnh Thanh Khê đã ăn cơm tối hay chưa, liền tự mình gọi cho hai người hai phần ăn tối.
Trong tiệm ánh đèn ấm áp, thi thoảng sẽ có tiếng nói chuyện thật nhỏ vang lên.
Ngoài cửa sổ lập lòe ánh đèn hồng đỏ, trên đường phố người đến người đi.
Thịnh Thanh Khê trong lòng có tâm sự, cô chống má ngơ ngẩn phát ngốc nhìn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên gọi xong món mới phát hiện cả tối nay Thịnh Thanh Khê đều thất thần, anh duỗi cánh tay dài ra, đầu ngón tay khẽ cử động, giống như gõ cửa mà nhẹ nhàng gõ gõ trán cô.
Thấy ánh mắt Thịnh Thanh Khê bắt đầu linh động, anh mới nhướng mày hỏi: “Cả một tối, cậu tới đây tìm mình chỉ để phát ngốc à?”
Thịnh Thanh Khê rũ mắt, tạm thời cô không muốn để Lâm Nhiên phát hiện ra cô đang hoài nghi.
Nếu là sự thật…
Nhất thời cô không có cách nào tiếp nhận được chuyện này.
Chuyện này dù là với cô hay là với Lâm Nhiên, đều quá tàn nhẫn.
Thịnh Thanh Khê ngược lại nói đến chuyện khác, “Lâm Nhiên, khả năng tháng sau có một tuần mình không ở trong trường.”
Nghe vậy Lâm Nhiên lập tức nhăn mày, anh thu tay lại, “Không ở trong trường? Cậu đi đâu à?”
Nói tới việc này, cũng là Thịnh Thanh Khê gần đây nhận được điện thoại mới nhớ ra.
Đầu năm cô còn chưa trọng sinh trở về, đã báo danh tham gia thi đấu rất nhiều trong năm nay.
Mới quyết định thời gian thi đấu vào tháng sau, đợi lúc nhân viên công tác gọi điện thoại thông báo cô mới mơ hồ nhớ lại chuyện này.
Cô ảo não, “Mình đi thi đấu.”
Hiện tại mà đi tham gia cô tổng có cảm giác mình đi bắt nạt người khác.
Lâm Nhiên thật ra không quan tâm cô tham gia thi cái gì, các học bá có thể tham gia thi liền mấy cái như vậy.
Anh chỉ hỏi: “Tham gia ở đâu? Đi mấy ngày?”
Thịnh Thanh Khê nói sẽ một tuần không ở trường, thực hiển nhiên nơi thi sẽ không ở Sơ Thành.
Thịnh Thanh Khê nhớ lại chút thông báo của nhân viên công tác, “Đi Ninh Nhành, thời gian thi đấu có hai ngày, đại khái phải đi bốn ngày.
Vé máy bay khứ hồi và chỗ ở ban tổ chức sẽ phụ trách toàn bộ.”
Ninh Thành cách rất xa Sơ Thành, một Bắc một Nam.
Vì tin tức này mà lúc ăn cơm Lâm Nhiên đều chuyện cô một mình đi thi ở nơi xa xôi, anh cũng không nhìn mình gắp cái gì đã nhét vào trong miệng, phảng phất như là đang hoàn thành nhiệm vụ.
Thịnh Thanh Khê đã ăn tối rất no, nên cô không động thức ăn trên bàn, chỉ ôm nước trái cây nhìn Lâm Nhiên ăn cơm.
Lâm Nhiên ăn bữa cơm này rất nhanh, chỉ tầm nửa giờ đã ăn xong rồi.
Thời gian hiện giờ đã muộn, cơm xong Lâm Nhiên trực tiếp đưa Thịnh Thanh Khê về Thịnh Khai.
Đèn trên đường về Viện phúc lợi không nhiều lắm, Lâm Nhiên đi phía trước Thịnh Thanh Khê, dọc đường đi hai người họ cũng không nói chuyện.
Thịnh Thanh Khê cúi xuống đầu dẫm từng bước một lên bóng của Lâm Nhiên mà đi.
Ngay tại thời gian yên tĩnh vừa ngắn ngủi nhưng tựa như rất dài này, Lâm Nhiên bỗng nhiên thấp giọng gọi tên cô: “Thịnh Thanh Khê.”
Thịnh Thanh Khê đáp lại anh: “Ừm?”
Lâm Nhiên tạm dừng hai giây mới tiếp tục hỏi: “Nếu, mình nói là nếu.
Nếu mình ở cùng một chỗ với người khác, cậu sẽ thế nào?”
__________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa đang mãnh liệt theo tuyến đi tìm đường chết jiojio
~Hết đốt cháy 35~.