~~~
Trên đường chạy màu đỏ, ở phía xa xa một bóng dáng mảnh mai dẫn đầu chạy phía trước.
Sân bóng rổ cách đó không xa, trong thời gian nghỉ giữa trận đấu.
Tạ Chân đầu đầy mồ hôi nhìn đến Thịnh Thanh Khê không biết mệt mỏi chạy trên đường băng, cậu thở gấp nói: “Không phải chứ, tiên nữ đã chạy mấy vòng rồi?”
Hà Mặc ngẫm nghĩ: “Hai mươi phút đã trôi, tôi nhìn thấy tiên nữ vẫn luôn chạy đều, ít nhất cũng 3500m rồi đi.
Sau khi chạy xong sẽ không mất sức à?”
Tạ Chân chắp tay: “Đúng là quá hung tàn.”
Lâm Nhiên ngửa đầu uống nốt nửa chai nước còn lại, hầu kết lên xuống, những giọt mồ hôi trong suốt lăn dài theo thái dương, chớp mắt đã biến mất vào trong cổ áo anh.
Cánh tay gầy hữu lực của thiếu niên hơi dùng sức đem chai nước rỗng ném vào thùng rác, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lâm Nhiên dõi mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Khê, lúc này trừ những người trên sân cỏ đá bóng, cả sân chạy chỉ còn một mình cô.
Tóc đuôi ngựa đong đưa theo động tác của cô, tiết tấu hô hấp cũng không hề rối loạn.
Thể lực cô ấy thật tốt tốt, xem ra hàng ngày đều có chạy bộ.
Nhưng nhìn sắc mặt cô có vẻ không được thoải mái, ấn đường trắng nõn giữa mày hơi nhăn lại.
Lâm Nhiên không tiếp tục nhìn cô, anh xoay người đi đến chỗ Tạ Chân và Hà Mặc, nhưng đi được nửa đường thì anh dừng bước.
Sắc mặt tối tăm không rõ, không biết suy nghĩ cái gì.
Hà Mặc cùng Tạ Chân đột nhiên nghe thấy Lâm Nhiên thấp giọng mắng một câu, sau đó xoay người đi đến sân chạy.
Hà Mặc thiếu chút nữa phun nước: “Nhiên ca đang làm gì vậy?”
Tạ Chân thở phì phò không đáp lại, ngơ ngác nhìn Lâm Nhiên chặn trước mặt Thịnh Thanh Khê trên đường băng.
Hôm nay ánh nắng không quá gay gắt, từng ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Trước đây, Thịnh Thanh Khê thích nhất là chạy bộ trong thời tiết thế này, nhưng hôm nay cô lại không được thoải mái cho lắm.
Bởi vì cô không thay áo lót vận động, môn học này sáng nay mới được thông báo, vì vậy cô không có chuẩn bị trước.
Thịnh Thanh Khê dự định chạy xong vòng này sẽ nghỉ ngơi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Lông mi của cô như thấm đẫm mồ hôi, làm cô không thể nhìn rõ người trước mặt là ai.
Chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mơ hồ.
Cô cho rằng người đứng đó sẽ rời đi, nhưng người đó vẫn như cũ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Thanh Khê lệch sang đường chạy bên cạnh, nhưng khi đi qua người kia, cô đã bị cản lại.
Cô ngơ ngác, cách ánh nắng và gió nhẹ cô có thể ngửi được hương vị trên người người đó.
Hương cỏ cây khô ráo có vị ngọt nhẹ, nhưng ngửi kỹ thì dường như là mang theo một mùi hương của diên vĩ, là một mùi hương vô cùng có tính xâm lược.
Hôm đó lúc ôm anh ở cổng trường cũng là mùi hương này, chẳng qua mùi hương hôm nay có chút phai nhạt.
Bởi vì khi anh chơi bóng đã cởi áo khoác đồng phục.
Thịnh Thanh Khê nghĩ, đây có lẽ là mùi hương từ tủ quần áo của Lâm Nhiên.
Cô chớp chớp mắt muốn rũ bỏ những giọt mồ hôi trên mi mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Nhiên.
Cô dựa vào cảm giác gọi tên anh: “Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô một lát, ngữ điệu anh có chút lạnh nhạt: “Đến đây.”
Sau khi ném xuống hai chữ này Lâm Nhiên liền đi về phía sân bóng rổ, Thịnh Thanh Khê hít sâu một hơi, mới lấy khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi.
Cô chạy chậm theo phía sau Lâm Nhiên.
Chờ khi cô theo sau đến sân bóng rổ, mới phát hiên ra có vài nam sinh cao lớn trong sân bóng đều đang lén nhìn cô, như là bọn họ sợ Lâm Nhiên, không dám quang minh chính đại nhìn cô.
Lâm Nhiên gọi cô đến đây nhưng không để ý đến cô, Thịnh Thanh Khê đành phải đứng vào một góc để tránh ảnh hưởng bọn họ chơi bóng.
Lúc Lâm Nhiên trở về sân thì liếc nhìn Hà Mặc một cái, Hà Mặc vô cùng thức thời đem một chai nước còn nguyên đi đến chỗ Thịnh Thanh Khê.
Khi cậu cười rộ lên có thể thấy được hàm răng trắng tinh đều tăm tắp: “Bạn học tiên nữ, uống chút nước đi, ngồi nghỉ một lát.”
Thịnh Thanh Khe đưa tay nhận lấy nước trong tay Hà Mặc, cô nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Hà Mặc vò vò đầu chạy nhanh như chớp.
Thịnh Thanh Khê cầm nước không được bao lâu thì hiệp hai của trận bóng đã bắt đầu, cô nghĩ sau trận đấu Lâm Nhiên có gì đó muốn nói với mình, nên ngoan ngoãn ngồi trong sân bóng chờ anh chơi xong.
Trước kia Thịnh Thanh Khê không biết xem bóng rổ, nhưng sau khi làm việc thường xuyên giao lưu thể thao giữa các tổ.
Cô xem nhiều liền hiểu được một chút, không giống khi đi học xem không hiểu.
Lâm Nhiên chơi ở vị trí hậu vệ, vị trí này thường là nơi tổ chức những đợt tấn công giả của đội.
Anh cần đem bóng truyền từ phía sau chuyền đến phía trước cho đồng đội.
Nhưng đối thủ rõ ràng xem Lâm Nhiên là đối tượng công kích, luôn có ít nhất hai người kèm bên cạnh Lâm Nhiên ngăn cản động tác của anh, kề kề như hình với bóng.
Thịnh Thanh Khê có hơi mất tập chung, cô nhìn chằm chằm giày chơi bóng của Lâm Nhiên.
Đời trước cô từ Lâm Yên Yên mới biết được, Lâm Nhiên thích nhất là giày chơi bóng và xe phân khối lớn.
Màu da của anh trắng hơn so với người khác, mắt cá chân được giày chơi bóng bao bọc lấy, lộ ra cơ bắp căng chặt ở cẳng chân, bên trong chứa lực đạo vô cùng mạnh mẽ.
Đêm đó cô đã cảm nhận được.
Lúc này Lâm Nhiên bị hai người vây quanh, động tác đập bóng trong tay không ngừng.
Làm một động tác giả đã dễ dàng lừa qua một người, anh chạy lên phía trước, vẫn còn người chặn trước mặt anh.
Một bước cũng không nhường.
Biểu tình Lâm Nhiên vẫn luôn lãnh đạm không đổi, trong lúc nhất thời người khác không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Hà Mặc ở góc đối diện hô lên: “Nhiên ca, ở đây!”
Bỗng nhiên Lâm Nhiên hơi ngửa thân mình, hai chân nhón lên, bóng rổ như là muốn truyền đến chỗ Hà Mặc.
Hậu vệ đối thủ theo bản năng nhảy lên muốn ngăn cản Lâm Nhiên chuyền bóng.
Nhưng Lâm Nhiên dùng sức đè eo, dồn lực lên thân trên xoay sang một hướng khác.
Anh không chuyền bóng, mà là muốn tự mình ném quả 3 điểm.
Quả bóng rổ rời khỏi tay Lâm Nhiên, vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên không trung rồi bay chính xác vào rổ.
Một quả 3 điểm hoàn hảo.
Đôi mắt Lâm Nhiên nhiễm chút ý cười, chạy đến đập tay với Hà Mặc một cái.
Tầm mắt của Thịnh Thanh Khê vẫn luôn dán trên người Lâm Nhiên, không chỉ Lâm Nhiên, mà mọi người trong sân bóng rổ đều nhìn ra được.
Cô không mang ánh nhìn chia cho người nào khác, mà chỉ an tĩnh nhìn Lâm Nhiên.
Sau quả vào rổ cuối cùng của Lâm Nhiên thì trận đấu cũng kết thúc, tiếng chuông tan học cũng theo đó vang lên.
Lâm Nhiên lau mồ hôi qua loa sau đó liền đi về phía Thịnh Thanh Khê, cô gái nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa.
Thấy anh đi tới liền tự nhiên đem bình nước mà Hà Mặc đưa cho anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời trên đầu đều đã được người phía trên che đi.
Lâm Nhiên rũ mắt xuống nhìn cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, cô thật gầy, những đường mạch máu xanh lá uốn lượn ẩn hiện quanh mu bàn tay cô.
Chai nước trong tay cô còn chưa mở ra, cô không uống chút nào.
Anh tiện tay nhận lấy chai nước Thịnh Thanh Khê đưa đến, đầu ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay cô, lành lạnh.
Trong một khoảnh khắc hai người đều khựng lại, nhưng ngay sau đó Lâm Nhiên đã cúi người lấy quần áo bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Về lớp học đi, trước khi vào học nhớ uống nước.”
Nói xong anh liền rời đi.
Để lại Thịnh Thanh Khê ngơ ngác ngồi tại chỗ, vậy Lâm Nhiên gọi cô tới đây làm gì?
Cô có chút do dự, vẫn chạy chậm đuổi theo.
Hà Mặc và Tạ Chân vô cùng phối hợp mà đi sang một bên, để lại không gian riêng cho hai cái người không biết từ khi nào lại dính vào nhau này.
Lúc này Lâm Nhiên đã cao 1m85, còn Thịnh Thanh Khê chỉ có 1m63, cô ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện cùng anh: “Lâm Nhiên, vừa nãy cậu gọi tôi tới đây muốn nói chuyện gì?”
Lâm Nhiên rũ mắt nhìn cô một cái, gương mặt lúc nãy còn tái nhợt giờ đã tốt hơn một chút, anh thu hồi lại tầm mắt không chút để ý nói: “Không phải muốn theo đuổi tôi sao? Không xem tôi chơi bóng mà còn muốn theo đuổi tôi à?”
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng phủ nhận: “Tôi không có muốn theo đuổi cậu, tôi nói không yêu sớm.”
Hà Mặc và Tạ Chân đang dựng lỗ tai nghe lén: “……”
Lâm Nhiên nghe xong lại khẽ cười một tiếng, còn rất ngoan.
Nhớ rõ lời nói của chính mình.
Sau đó anh rẽ vào WC, hơi hơi nâng cằm nhìn Thịnh Thanh Khê: “Lên tầng đi, tôi đi vào WC nam, đừng vào cùng tôi.”
Thịnh Thanh Khê dừng bước, cô vẫn luôn nhìn theo Lâm Nhiên cho đến khi bóng dáng anh biến mất ở chỗ ngoặt mới đi lên tầng.
Khi cô vừa lên đến tầng 3, cô đã thấy Tống Thi Mạn đứng chờ ngay cạnh cầu thang.
Tống Thi Mạn buồn bực chống má đứng trước lan can.
Cô ấy vừa tan học đã ngó đầu ra nhìn, thấy Lâm Nhiên chủ động nói chuyện với Thịnh Thanh Khê, còn nhận nước Thịnh Thanh Khê đưa.
Trước kia cậu ấy chưa bao giờ nhận nước của nữ sinh.
Tống Thi Mạn cầm chiếc gương nhỏ nhìn chính mình, trên mặt cô ấy vẫn còn cái má béo trẻ con, đôi mắt cô ấy không có sáng như Thịnh Thanh Khê, mũi cũng không cao bằng Thịnh Thanh Khê.
Cô ấy cũng không gầy như Thịnh Thanh Khê.
Tống Thi Mạn càng nghĩ càng khổ sở, Lâm Nhiên thích người xinh đẹp sao? Cô ấy càng nghĩ càng khổ sở, vì chính cô ấy cũng thích người xinh đẹp.
Thịnh Thanh Khê đi đến cạnh Tống Thi Mạn vỗ vỗ cánh tay cô ấy, cô thăm dò nhìn thoáng qua sắc mặt buồn bực của Tống Thi Mạn, thoáng nghĩ liền biết được vì sao cô ấy không vui vẻ.
Cô vừa định nói chuyện đã thấy Tống Thi Mạn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Tiểu Khê, cách ngày thi đại học còn ba tháng, ba tháng này chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Thành tích của cậu thế nào?”
Tống Thi Mạn: “……”
Ai muốn so thành tích cùng cậu chứ!!!
Mỗi ngày ba mẹ đều thắp hương niệm phật mong sao cô ấy có thể thi đỗ một ngành chính quy, thi không đỗ liền tính toán đưa đi du học.
Nhưng nếu xuất ngoại thì cô ấy cách Lâm Nhiên càng xa hơn.
Tống Thi Mạn nhất thời bi thương, cô ấy bĩu môi: “Thành tích của mình rất tệ, mình học không vào, người mình thích cũng không thích mình.
Chuyện gì mình cũng làm không tốt, người cũng không xinh đẹp.”
Thịnh Thanh Khê xoa xoa đầu cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Mình phụ đạo cho cậu, chúng ta thi một trường đại học tốt, được không?”
Tống Thi Mạn cắn cắn môi: “Chính là mình rất ngốc, đến thầy giáo mình và ba mẹ mình đều nói mình không có thiên phú với học tập.
Bọn họ nói mình không cố gắng, cũng không có kiên nhẫn, lại còn ham chơi.”
Cô ấy gục đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng thật sự là mình nghe không hiểu mà.”
Thịnh Thanh Khê nhìn bộ dáng mất mát của cô ấy liền dò hỏi: “Thi Mạn, cậu muốn ở lại trong nước học đại học hay là xuất ngoại?”
Tống Thi Mạn rối rắm suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Mình muốn ở lại nơi này, bạn bè của mình đều ở đây.”
Thịnh Thanh Khê mỉm cười: “Về sau tiết tự học buổi tối mỗi ngày mình sẽ phụ đạo cho cậu, trường học có phòng tự học riêng.
Mình đi xin danh ngạch, cậu cùng thầy giáo nói thật tốt.
Tháng sau chính là thi thử lần hai, trước tiên mục tiêu của chúng ta là đạt tiêu chuẩn nhé?”
Tống Thi Mạn vừa định gật đầu đáp ứng lại ý thức được một vấn đề, cô ấy hồ nghi hỏi: “Tiểu Khê, không phải cậu mới chỉ học lớp 11 thôi sao?”
Thịnh Thanh Khê sợ Tống Thi Mạn lo lắng liền an ủi nói: “Đừng sợ, chương trình học cấp ba mình sớm đã học xong, không khó lắm.”
Tống Thi Mạn: “……”
Mẹ nó tôi càng đau lòng được không!
_____
Tác giả có lời muốn nói: Học tập thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước.
~Hết đốt cháy 11~.