Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Chương 17



Giảm Cân Cũng Phải Chừng Mực

Vừa qua nửa học kì, mỗi ngày trôi qua thật sự rất bình yên, chương trình học hiện tại cũng không nặng lắm, hơn nữa chúng tôi mới vừa lên cấp 3, hẵng còn thư thả. Vì trường nữ nên ngoại trừ thầy giáo thì toàn là con gái không thôi. Tốt thì cũng có tốt, ví dụ như đến tiết thể dục không phải vội vội vàng vàng vào nhà vệ sinh thay quần áo mà có thể thay ngay trong lớp, nhưng bất tiện ở chỗ, mang vác vật nặng gì, nhìn khắp cả lớp cũng chả lòi ra thằng con trai nào có thể giúp được. Mà xưa nay có câu, đông nam đủ nữ, lao động mới vui, nhìn khắp chỉ thấy một lũ cùng giới tính với mình, có đánh cãi cũng không đã ghiền, nói chung là chẳng hứng thú tẹo nào.

Có người bảo vì Nữ Trung toàn con gái, thế nên tụi nữ sinh của trường cũng rất biến thái, hình như có cả đồng tính nữ. Tôi phải làm cho ra nhẽ chuyện này, chẳng đúng tí nào cả, hoặc ít nhất trong suốt ba năm học ở trường, tôi chưa từng gặp một lesbian nào.

Chỉ là, cũng do không có chuyện gì làm, chúng tôi bày ra trò ‘đóng vai gia đình’.

Tôi không biết tụi nữ sinh trung học những năm 80 trở về sau có chơi trò đóng vai này không, nhưng đối với đám học trò chúng tôi ngày ấy là một trò rất vui.

Tôi chơi rất hào hứng. Do có thiên hướng hơi nam tính, lại tùy tiện, nên tụi trong lớp toàn gọi tôi là ông xã, ấy thế mà tôi cũng chấp nhận. Từ Doanh là vợ cả, Tăng Tiểu Thu là vợ hai, Tề Băng Băng là vợ ba, ngoài vợ bốn, bà năm, mụ sáu còn có cả con gái. Vương Nguyệt nhỏ con nhất lớp, trở thành con gái tôi, cứ như thế mà hợp thành một gia đình lớn. Suốt những năm cấp 3, Vượng Nguyệt suốt ngày cứ gặp tôi kêu ba, thấy Từ Doanh thì gọi mẹ, đám vợ bé của tôi cũng toàn gọi hết chồng ơi rồi lại ông xã à, tiếng nào tiếng ấy đều rất tình tứ.

Dù sao thì cả nhà hòa thuận, làm gì cũng cùng nhau thì quả rất vui. Nhưng chuyện này thì tôi lại không dám kể với Khang Duật, thể nào anh cũng không chịu. Cho dù có chấp nhận thì với cái đồ đen tối như anh ấy mà, thể nào cũng tìm cách chia rẽ tụi tôi cho mà coi, thế nên tôi giấu tuốt. Vừa ra khỏi cổng trường là tôi dặn đi dặn lại tụi nó, nhất định không được gọi tôi là ông xã gì cả, không thì tuyệt giao.

Từ Doanh biết tôi và Khang Duật yêu sớm, sau đó mấy đứa khác cũng biết, mới đầu còn tưởng tụi nó sẽ hết hồn, đổi ánh mắt về tôi, vì có thể đậu vào trường cấp 3 Nữ Trung thì hết tám phần là phường học sinh khá giỏi. Chưa nói đến việc có thể chấp nhận chuyện này hay không, cứ nhìn tụi nó đứa nào đứa đấy học hành chăm chỉ, khiến tôi luôn cho rằng đời đám học sinh trung học này rặt một lũ mọt sách, trước giờ không nghĩ lung tung. Sao mà ngờ từ khi học cơ sở thì tôi đã léng phéng với bạn trai rồi.

Hổng dè tụi nó cũng quái chiêu lắm.

Tôi sợ đến mức chẳng dám để Khang Duật đứng chờ trước cổng, nhỡ đâu bị tụi nó gặp phải, không khéo quần áo cũng bị lột sạch. Nói không phải chứ, cả trường không có con trai, tụi nó rõ ràng là ế đến đói khát, mặt khác có lẽ cũng do tò mò không biết khả năng của anh ghê gớm thế nào mà lại một lòng một dạ với tôi.

Sau khi tan học, tôi đứng hơi xéo về phía trước quầy bán đồ ăn vặt chờ Khang Duật, vì sợ người khác để ý. Dù bây giờ đã là học sinh trung học, nhưng nếu tôi và anh bị phát hiện yêu sớm, so với lúc còn học cấp hai thì sẽ còn thảm hơn, không thể không đề phòng, mà cũng là để ngăn đám nhiều chuyện lớp tôi, đề phòng tụi nó suốt ngày hi hi ha ha nói lung tung lại lộ chuyện.

Quán kia ngoài bán đậu hũ thối còn có quầy bán bánh củ cải chiên, mỗi ngày tôi đều phải đứng chờ ở đây, ngửi mùi thôi thì cũng được, nhưng món này lại nhiều dầu mỡ, là món cấm kị số một trong thực đơn của tôi. Một là do những món này rất nóng, hai cũng vì tôi béo, thường bị nóng trong người, bây giờ lại đang bị nhiệt miệng, cứ bị đi bị lại, làm khổ tôi suốt một tháng trời, ăn cái gì cũng như hành xác, đau đến mức mỗi khi ăn uống đều chỉ muốn lật bàn đạp đổ hết cho xong.

Tôi ngửi ngửi, mùi thơm quá đi, xưa có cảnh ‘trông mơ đỡ khát’(*) thì nay có tôi ‘ngửi hương đỡ thèm’.

(*) Trông mơ đỡ khát (Vọng mơ chỉ khát) – Trong tiểu thuyết cổ điển “Tam quốc diễn nghĩa” của Trung Quốc có một đoạn kể về chuyện Tào Tháo dẫn đại quân hành quân đường xa. Dọc đường, trời nóng nực, xung quanh không có nước, tướng sĩ ai cũng khát khô họng. Tào Tháo bèn nghĩ ra một cách, bảo rằng: “Không xa phía trước có rừng mơ”. Mọi người nghe nói, chợt nghĩ đến vị chua của mơ, ai cũng đều ứa bọt, thấy đỡ khát.

Đau khổ quá sứcccc!!

Đúng nửa tiếng sau, Khang Duật có mặt, không trễ một giây.

Tôi chạy đến gần anh, – “Anh đến rồi!”

“Em muốn ăn à?” – Anh chỉ vào quầy bán chao, rõ là đã phát hiện bộ dạng tham ăn của tôi.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy – “Nếu ăn thì tối không ăn cơm được.”

“Em biết thế là tốt, cứ thích ăn mấy món không tốt này hoài!” – Anh xoay tay lái, quay đầu, lấy túi xách của tôi đặt vào giỏ xe đằng trước.

“Không tốt?! Thế sao mỗi lần gặp Diễm Diễm, nó nài anh mua, em thấy anh toàn mua cho đấy thôi, có thấy nói tiếng nào đâu.” – Tôi ngồi đằng sau, nhịn không được mà trề môi so bì.

“Nó có béo khỏe hay không thì liên quan gì đến anh, có lo thì cũng là để em rể nó làm, anh đâu rảnh. Chờ xem khi anh và em kết hôn rồi, em xem thử anh có mua cho nó nữa không thì biết.”

Gáy tôi đổ mồ hôi hột dữ dội. Khang Duật, Khang Duật, em biết dùng từ gì cho đúng đây, đôi khi em thấy anh quả thật rất… hiểm.

Nhưng mà nghe đến kết hôn… trong lòng tôi lại có cảm giác ngọt ngào, thế mà ngoài miệng lại nói điều trái ngược.

“Ai thèm cưới với anh cơ chứ… Đi nào! Phu xe!!” – Tôi lấy hai tay đập lên lưng anh.

Khang Duật cười, nói – “Chẳng phải trong phu xe cũng có chữ ‘phu’ đấy sao, em cứ chờ đấy!”

Tôi chả thèm chơi chữ cùng anh, dù sao cũng không đấu nổi, anh muốn nói yêu, nói gì cũng được.

“Đi thôi!!”

Khang Duật đạp xe tiến về trước, bộ dạng hả hê lắm.

Ái chà, sau này nếu tôi mà kết hôn với anh thật thì,… trong lòng tôi vừa vui vừa sợ, tôi đúng là không phải đối thủ của Khang Duật, nhất định sau này sẽ bị bắt nạt dữ lắm đây.

Buồn quá, quá xá buồn. Yêu sớm thôi thì cũng được đi ha, đằng này đến tương lai của mình cũng hai tay dâng lên cho người ta nốt.

Nói vậy thôi, chứ tôi rất cảm động về Khang Duật, nhìn anh ngày ngày hì hụi đạp xe chở tôi về, dù là xe Giant đi chăng nữa thì với trọng lượng của tôi thì cũng cực lắm chứ.

Vậy nên, tôi phải giảm cân mới được.

Thế là nó trở thành mục tiêu cả đời tôi.

Cũng may, thuốc kích thích chỉ gây nên tình trạng mập giả, sau một thời gian sẽ từ từ giảm dần. Lúc trước tôi nặng 90kg, còn bây giờ thì đã giảm ít nhất cũng 10kg rồi. Hơn nữa hằng ngày tôi quyết tâm không ăn cơm, thay vào đó là mì hoặc phở, nên sau khi vào trung học, tôi tụt thêm khoảng 5kg, thành ra bây giờ không còn bị coi là béo nữa, chỉ hơi thừa cân thôi, có thể nói đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Diễm Diễm nói, may mà tôi đủ cao, qua một mùa hè đã trổ giò lên 1m68, hơi mũm mĩm nhưng lại vừa với dáng người, tay chân tuy không mập, nhưng ngực, bụng, mông, nhất là ngực thì… theo lời Diễm Diễm, riêng chỗ này thôi chắc cũng tới 5kg không ít.

Riêng tôi cũng thấy cái phần này phát triển hơi quá đà, không biết có phải do thuốc kích thích hay không mà chỉ vừa qua mười sáu cái xuân xanh thôi mà tôi đã mặc tới áo cup D rồi.

Cũng nặng lắm chứ bộ.

Mỗi lần mẹ giặt áo ngực của tôi và Diễm Diễm, lúc đặt hai cái phơi chung một chỗ, trong tôi có niềm xúc động dâng trào.

Áo ngực của tôi, nhìn thế nào cũng thấy có thể mang theo làm mũ đội đầu.

Mỗi lần tôi than thở như vậy, Diễm Diễm lại làm ra bộ như thể muốn giết tôi cho rồi, vớ được cái gì đều nhằm vào chị nó mà ném – “Chị, đừng có nói nữa, muốn kì thị cup A hả!”

Diễm Diễm ăn rất nhiều, thế mà chẳng dư miếng thịt nào, chỉ bổ chiều dài mà thôi, nó cao bằng tôi, nhưng chỉ có 47,5kg, đương nhiên là vòng một sẽ không phát triển rồi. Nhưng có gì đáng hâm mô đâu, nó có biết lúc chạy bộ trong giờ thể dục, cảm giác như có hai cục thịt đang lúc lắc trước ngực. Mệt lắm luôn đó biết không!

Không được, phải giảm, nếu cứ như vậy thì không chừng một ngày nào đó tôi bị mất thăng bằng mà té dập mặt.

Vì thế, tôi mỗi ngày đều tích cực tập luyện để giảm cân, không chỉ ăn ít đi, mà tôi cũng tích cực vận động thể thao. Ví dụ như sau khi ăn xong thì nhảy dây 30 phút, hoặc dắt Lassie đi dạo, nó vừa chạy vừa thè lưỡi, không kéo lại được.

Tới kì nghỉ đông đầu tiên của thời trung học, tôi giảm thêm được 4kg, bụng cũng nhỏ đi nhiều, tuy vẫn còn ngấn mỡ thịt, nhưng ít nhất khi mặc áo vào cũng không bị lộ. Thế nhưng nhiêu đó cũng chưa đủ để thoát khỏi chuyện tôi vẫn còn múp míp lắm. Cao 1m68, nặng 71kg, vẫn mập.

Hừ!

Cách mạng vẫn chưa thành công, tiếp tục kế thừa và phát triển.

Ban đầu, tôi vốn định theo kế hoạch mà làm, thế nhưng lại xảy ra môt sự cố ngoài ý muốn, đó là lúc nghỉ đông, khi tôi về thăm trường cũ – Hồng Kiều. Hôm ấy vừa đúng ngày Khang Duật đến trường tập trung, chúng tôi hẹn sẽ đi dạo công viên với nhau, thế nên tôi đến trường đợi anh.

Ở lớp anh, tôi có chơi với Tiểu Phàn và Tào Mẫn, nghĩ lâu rồi không cũng gặp nên tôi định tìm tụi nó để nói chuyện cũ một chút. Tôi đứng ở cửa lớp, ngó vào trong, nhìn khắp nơi chả thấy Khang Duật đâu, đang thắc mắc không biết tại sao anh chưa ra, cả Tiểu Phàn cũng không, giáo viên cũng không, nên cả lớp cứ nhốn nháo như chợ vỡ, Tào Mẫn vừa thấy tôi liền gọi lớn.

“Phúc Tấn!”

Tôi chảy mồ hôi hột, sao cậu ta không quên phức cái cách gọi này đi cho tôi nhờ nhỉ. Cậu ta vừa gọi một tiếng, tức thì cả lớp đều chăm chú nhìn về phía tôi. Tôi xấu hổ cực kì, đứng trước cửa mà đỏ ửng cả mặt. Đột nhiên, nghe thấy có một bạn nữ nào đó trong lớp bất thình lình lên tiếng – “Đây là ‘Phúc Tấn’ mà cậu hay nhắc tới đó hả?”

Câu này thì cũng bình thường thôi, nhưng giọng điệu lại có vấn đề, nghe xong cứ khiến tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng, cứ có cảm giác nó mang ý châm biếm thế nào ấy.

Tôi nhìn về phía cô bạn kia… A, dù thế nào thì bạn nữ kia trông cũng xinh lắm cơ, da dẻ trắng bóc, tóc đen bóng, mắt to tròn, vóc người cũng cỡ Đại Song và Tiểu Song, dáng rất đẹp, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, nên nhỏ cũng nhỏ, nhất là phần eo. Giống như trong tiểu thuyết mô tả, tựa như thể dùng sức một chút là có thể bẻ gãy. Tôi dám nói, cô bạn này chừng 10 năm nữa là nhất định khiến lũ đàn ông chết mê chết mệt.

Cô ta thấy tôi đang nhìn về phía mình, liền nâng cằm, ra vẻ rất ghét tôi, như thể tôi đã làm gì mình vậy.

Cái này có lẽ là do trực giác nhạy cảm của phụ nữ, đột nhiên tôi linh cảm có chuyện không hay, trong đầu định rời đi, cho rằng cứ đứng ở đây sẽ xảy ra chuyện. Vừa định quay gót thì cô bạn kia liền bước tới về phía tôi, phía sau có hai bạn nữ khác nữa mà tôi không biết mặt.

“Ê này, con béo, không học trường này thì tới đây làm gì!!”

Béo… con béo!! Tôi nghe nó nói xong, tròng mắt muốn lọt ra ngoài.

Cái người này, sao lại mất lịch sự đến thế không biết.

Tôi tức giận đến nỗi chả muốn bỏ đi, quay đầu trả lời – “Tôi đến tìm Khang Duật!”

“Cậu ấy không có ở đây, đến giúp thầy mang bài tập nghỉ đông rồi, giờ chưa về!” – Cô nàng kia vẫn một bộ hất cằm ra vẻ kiêu ngạo nhìn tôi, từng chữ trong lời nói đều như muốn ám chỉ rằng mình và Khang Duật rất thân thiết.

“Vậy à? Thế tôi đứng chờ ở đây cũng được, anh ấy và tôi hẹn sẽ đi công viên với nhau rồi.” – Tôi cũng không tỏ ra yếu thế, chuyện đâu còn có đó, binh đến tướng ngăn, nước dâng đất chặn. (Ý bảo chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết)

Con bé đó tức thì liền rất-không-vui, khuôn mặt ra vẻ cứng nhắc – “Bạn có thấy xấu hổ không vậy, người ta không có ở đây thì chờ cái gì?”

Gì cơ? Hỏi tôi có xấu hổ hay không? Sao không tự hỏi lại mình trước đi, hỏi xem bản thân có biết xấu hổ hay không.

Tôi tức đến độ mặt mày rúm ró, đang muốn chửi lại cho nó biết, nhưng nghĩ đang ở trong trường, bí mật này mà nhiều người biết thì sẽ càng khó giữ, cũng không nên để nhiều người trong trường biết quan hệ giữa tôi và Khang Duật, thế nên tôi không thèm tranh cãi cùng nó nữa.

Bà đây đi là được chứ gì!!

Tôi tức tối giậm chân bước một bước về trước, không thèm quay đầu lại.

Vậy con bé kia đột nhiên lại giữ chặt tay tôi – “Chờ chút!!”

“Chờ gì? Không phải bạn muốn tôi đi khỏi đây sao?” – Tôi quay đầu, liếc nó.

Đang còn thắc mắc, bộng nhiên thấy trong mắt nó lộ ra vẻ gian trá, không để tôi kịp phản ứng, ả cùng hai con bạn đi cùng ban nãy, lôi tôi vào lớp.

“Mấy bạn làm gì vậy?” – Ba đứa tụi nó giữ chặt tay nên tôi không có cách nào chống cự lại được.

Con bé kia đứng trước cả lớp quay lại mà nói rằng – “Mọi người nói đi, tớ đẹp, hay cậu ta đẹp hơn!!”

Tôi tựa như bị sét đánh phải, đứng cứng ngắc tại chỗ, nhìn thấy đám con trái đều im bặt… nhất loạt quay đầu về phía tôi và cô ả.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cả người tôi.

Lớn đến thế này, lần đầu tiên hiểu được chuyện bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này là một việc cực kì khó chịu, như thể tôi chỉ là một con vật trong sở thú, bị người ta tùy tiện soi mói bình phẩm, không có chút phẩm giá nào.

Lúc trước tôi cũng mặc cảm chuyện mình béo lắm, trong lòng luôn có cảm giác tự ti, nhưng Khang Duật luôn dịu dàng với tôi, khiến cho hạt giống tự ti kia luôn bị chôn kín, không có cơ hội nảy mầm.

Nhưng đến hôm nay thì… nó đột ngột phát triển, chớp mắt đã thành đại thụ.

Ai đẹp ư?

Tôi chỉ cảm thấy mắt mình đang sũng nước, cảm thấy mình đang bị sỉ nhục. Tôi vung mạnh tay, đẩy đám con gái kia ra, chạy ào ra ngoài mà không thèm quan tâm gì nữa.

Chạy đến nửa hành lang, thì tôi đụng phải Khang Duật.

“Miểu Miểu, em đến rồi à, chờ chút, anh sắp xong rồi, tự dưng lại đâu ra một đống bài tập nghỉ đông… Miểu Miểu? Em… em sao vậy?”

Bấy giờ, mặt tôi đã nhòe nhoẹt nước mắt tự lúc nào, khóc không thành tiếng. Cũng không biết có phải do quá tức giận, chịu không nổi, chỉ muốn trút hết ra hay không mà gặp anh thì lại vừa vặn bùng nổ.

‘Chát!’, tôi tát thẳng vào mặt anh một cái.

Tôi đã dùng hết sức, đánh mạnh đến nỗi tay mình cũng tê rần.

“Tôi không muốn gặp lại anh nữa. Các người là đồ khốn!! Đồ tồi!!”

Tôi hét lên như điên, kiên quyết đẩy anh ra, chạy thẳng ra khỏi cổng trường, vừa khóc vừa chạy về nhà.

Mẹ tôi đang nấu ăn, thấy tôi về liền hỏi muốn ăn thịt kho tàu hay sườn xào chua ngọt, nào ngờ thấy tôi khóc lóc sướt mướt, kinh ngạc đến mức làm rớt con dao xuống đất.

“Miểu Miểu… sao vậy? Ai bắt nạt con à? Hả? Ai bắt nạt con thế?”

“Mọi người, ai cũng bắt nạt con hết!!” – Tôi gào khóc, chạy ào về phòng. Vừa vào phòng liền đóng sập cửa lại, trùm kín chăn kín mà khóc nức nở.

Một hồi lâu sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa – “Chị, mở cửa đi!!”

Trốn trong đống chăn, mặc cho Diễm Diễm gõ rầm rầm, tôi bịt tai thật chặt, không muốn nghe bất cứ điều gì cả. Ngoài cửa, mẹ tôi cũng muốn tôi mở cửa ra. Tôi còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Nhưng bây giờ tôi chẳng muốn để tâm đến bất cứ chuyện hết, chỉ muốn ở trong thế giới của mình, không muốn gặp bất cứ ai, không muốn nghĩ tới bất kì người nào nữa.

Đến tối, Diễm Diễm lại đứng ngoài cửa gọi – “Chị, Khang Duật gọi tới mấy chục cuộc rồi, giờ lại gọi nữa này, chị có bắt máy không!”

“Không bắt!!” – Tôi trả lời tắp lự.

“Chị à…”

“Không bắt, cũng không muốn nghe cái gì hết. Mày nói cho anh ta biết, tao bây giờ không muốn gặp Khang Duật, nếu mà anh ta đến tận nhà này thì tao sẽ chia tay cho biết! Âu Dương Miểu Miểu này nói được làm được!” – Tôi chui ra quát lớn, mặc kệ cho mẹ cho nghe được hay không, rống xong liền chui lại vào chăn.

Diễm Diễm không nói tiếng nào, có lẽ là vì nó hiểu tình trạng của tôi hiện tại, có nói gì thì cũng uổng công. Bố mẹ tôi cũng không hỏi han gì đến nữa, tôi khóc suốt một đêm ròng, suy nghĩ cả đêm cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Tôi phải giảm cân, tôi phải giảm cân!

Trong đầu tôi bây giờ chỉ có hai chữ ‘giảm cân’ mà thôi.

Và tôi thực hiện cực kì nghiêm túc.

Mỗi ngày tôi chỉ ăn một quả trứng luộc và một trái cà chua, nhất quyết không ăn thêm gì nữa, sau đó tiếp tục nhảy dây như điên, nhảy đến khi mồ hôi mồ kê đầm đìa mới thôi, không chỉ thế, tôi còn chạy bộ, chạy lên chạy xuống cầu thang trong nhà.

Cứ như vậy suốt 10 ngày, tôi giảm đi 6,5kg.

Tôi nhìn mình trong gương, xương quai xanh lộ hết ra ngoài, khuôn mặt như bị gọt nhọn, không hề có miếng thịt nào, đối với người muốn giảm cân thì hài lòng. Nhưng nói cách khác là vẫn chưa đủ.

Tôi ngồi ở trên giường, không ngừng suy nghĩ xem sắp tới mình sẽ giảm tiếp như thế nào.

Căn bản là bây giờ tôi mắc chứng cuồng giảm cân mất rồi.

Sau đó, tôi bắt đầu giai đoạn không ăn không uống, mặc kệ mọi người có khuyên bảo thế nào thì cũng không bỏ cuộc.

Một buổi tối của ba ngày sau, tôi vẫn không ăn không uống gì, đột nhiên muốn xem tivi, tay cầm không chắc remote nên làm rớt xuống đất. Tôi ngồi xổm xuống để nhặt, vừa đứng dậy liền cảm thấy trước mắt mình một màu đen, đầu óc choáng váng, người ngất xỉu, mất hết ý thức.

Tôi bị choáng.

Nửa tiếng sau, nếu Diễm Diễm mà không vào phòng tìm tôi thì có khi cũng chẳng ai biết tôi đã bị ngất.

Mọi người vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.

Kết quả chuẩn đoán rằng do dinh dưỡng không tốt, gây ra tình trạng thiếu máu, khiến tôi bị choáng, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã nghiêm trọng tới mức suy tim.

Do thể trạng tôi không tốt, bị một trận như vậy khiến hệ miễn dịch giảm mạnh, chỉ nhiễm lạnh chút thôi thì sẽ tái phát bệnh viêm cơ tim. Để đảm bảo để tình trạng của tôi không trở nên tồi tệ hơn, có thể dẫn tới suy tim, bác sĩ đã tiêm thuốc kích thích cho, đương nhiên là lúc tôi không biết, thế là tôi lại giống như quả bong bóng, được thổi phồng lên.

May thay, không phồng lên nhiều lắm, nhưng cũng đủ để công sức giảm cân của tôi đi tong. Đúng là tự mình hại mình, không thể chịu nổi. Qua việc này lại cho tôi thêm một bài học nhớ đời, mà 10 năm sau tôi vẫn không quên. Giảm béo thì cũng phải có chừng mực, bằng không lợi bất cập lại, mất nhiều hơn được.

Mặc cảm thì sao nào, mặc cảm tự ti có quan trọng hơn mạng sống không?

Cuối cùng tôi cũng từ ngõ cụt mà từ từ chui ra… vấn đề tiếp theo chỉ còn là… Khang Duật!

Thế là tôi lại rúc vào trong hốc, giả vờ như không hay không biết gì cả.

Sắp tới, tôi phải đối mặt với anh thế nào đây?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.