Hôm nay tắm rửa xong An Ninh không vội mặc quần áo, mà đứng ở trước
gương lớn trong phòng tắm quan sát dáng người của mình khôi phục như thế nào.
Khi sinh con xong một thời gian dài An Ninh đều phiền não vì bụng
mỡ.
Đó đều là mỡ tích tụ lúc mang thai, muốn giảm xuống rất khó.
Hơn nữa sau khi sinh, cho dù là Từ Thư Nhã hay là Vương Anh, cũng hận không đem thuốc bổ khắp thiên hạ đều rót vào bụng của cô, không có cơ hội giảm
béo, cuối cùng còn mập thêm.
May mắn dáng người trước đây của An Ninh
không tệ, lúc kết hôn là mùa đông, áo cưới cũng khá dầy, lúc đầu nhìn
dáng người cũng không tệ lắm.
Nhưng mà, cởi quần áo ra thì An Ninh lại
bắt đầu tự ti.
Nhưng Chúc Nhan lại rất thích bóp khối thịt này trên bụng cô, nói mềm nhũn, rất thoải mái.
May mắn là mùa đông, nếu là mùa hè, mặc váy liền kết quả sẽ ảnh hưởng đến toàn thân.
Cuối năm rồi, trong công ty bề bộn nhiều việc.
Sau khi làm thêm giờ
Chúc Nhan trở về không thấy An Ninh, hơi kỳ quái.
Còn tưởng rằng cô ở
phòng ngủ, kết quả mở đèn bên trong lên lại không có ai.
Đang khi Chúc
Nhan cho là cô ở bên kia với con và Từ Thư Nhã, lúc xoay người muốn đi
qua bên kia thì thấy đèn phòng tắm mở.
Mấy ngày qua đều vì bận rộn chuyện công ty mà không có thân mật với
An Ninh, bỗng Chúc Nhan cảm thấy một luồng nhiệt vọt tới phía dưới, tập
trung đến chỗ nào đó.
Anh lén lút mở cửa phòng tắm ra, thấy An Ninh
nghiêng người đứng ở trước gương, hai tay che bụng hơi nhô ra mà buồn
rầu.
Thật ra thì nói khách quan, bụng dưới của An Ninh một chút cũng
không lộ, đừng nói là sinh con, mà ngay cả bụng dưới của không ít các cô gái trẻ tuổi còn lộ rõ hơn so với cô.
An Ninh sở dĩ sinh ra loại chênh lệch này là bởi vì vóc dáng của cô trước kia quá tốt, trước sau lồi
lõm, bụng phẳng rắn chắc.
Bây giờ hơi có một chút thịt dư thì chịu không được.
Nhưng thật ra với chuyện này của cô chính là, mặc quần áo vào căn bản là nhìn không ra.
Hơn nữa, Chúc Nhan lại khá hài lòng với bụng dưới có một ít thịt mềm nhũn, nó khiến An Ninh càng có hương vị của phụ nữ
hơn.[ Chúc Nhan, anh đây là mê cái gì……]
Từ trong gương thấy thân ảnh Chúc Nhan, An Ninh hơi bối rối che kín
bộ vị quan trọng sau đó phát hiện như vậy vốn là không có tác dụng, chỉ
thấy ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng nóng.
An Ninh nuốt nuốt nước
miếng, nhanh chóng vươn tay muốn lấy khăn tắm trên kệ xuống, lại bị Chúc Nhan ăn mặc chỉnh tề ôm vào trong lòng.
Vải quần áo tây lạnh trơn đều
cọ vào da thịt mềm mại của An Ninh, khiến cô khó thở.
Chúc Nhan cúi đầu
vừa hôn môi An Ninh, vừa cởi quần áo.
“Cởi giúp anh.”
Chúc Nhan hôn vành tai nhiều thịt của An Ninh thở
hào hển mở miệng.
An Ninh run rẩy vươn tay giúp Chúc Nhan cởi từng cái
quần áo ra.
Khiến hai người đứng thẳng, da với da trực tiếp tiếp xúc
sau, chân An Ninh không tự chủ được mà mềm nhũn ra.
Chúc Nhan ôm lấy cô
để cho cô chuyển người một chút, tư thế hai người đứng từ phía sau tiến
vào cô.
An Ninh kinh động thở gấp ngẩng đầu lại thấy thân thể của hai
người ở trong gương giống như bánh quai chèo vắt vào chung một chỗ, mặt
cọ phải một cái giống như là gặp lửa.
Chúc Nhan hình như là cố ý, nhìn cô chăm chú, nâng một cái chân của
cô lên, từ đầu đến cuối tiến vào càng mãnh liệt hơn.
An Ninh thấy động
tác của Chúc Nhan cùng cảnh tượng ở trong gương đồng thời kích thích
sau, đứng cũng đứng không vững, Chúc Nhan không thể làm gì khác hơn là
chuyển cô trở lại, để cho cả người cô trèo lên trên người anh, từ trên
xuống dưới tiến vào, kiểu động tác xâm nhập vào mà có lực, Chúc Nhan ra
vào không bao lâu, An Ninh co giựt lên cao triều.
Nhiệt huyết vẫn như cũ Chúc Nhan cố gắng buộc phải dừng lại, duy trì động tác dừng lại ở bên
trong hôn môi hơi run của An Ninh một chút, đôi tay cũng chậm rãi vuốt
da ướt nhẹp của An Ninh.
Kiểu hôn cùng vuốt ve, An Ninh thoải mái nằm ở
trước ngực Chúc Nhan bỗng dùng đôi môi đốt lấy, gương mặt giống như con
mèo nhỏ mà cọ tới cọ lui, hạ thân cũng không tự chủ được mà co rút lại.
Chúc Nhan bị An Ninh kích thích như vậy mạnh mẽ hướng về phía trước một
chút, bắt đầu công kích mãnh liệt lần nữa, cuối cùng cả hai cùng đạt tới đỉnh.
Hai người tắm rửa thân thể xong, Chúc Nhan ôm An Ninh đặt trên
giường nghỉ ngơi một lát, chút xuống ăn cơm.
Nghỉ ngơi một lát An Ninh
ăn mặc chỉnh tề xuống lầu cũng khó che được vẻ mệt mỏi, lười biếng ngồi ở bên cạnh Chúc Nhan chờ anh cơm nước xong thì cùng đi qua bên Từ Thư Nhã thăm con.
Chúc Nhan sau khi ăn xong nhìn bộ dáng An Ninh ở bên cạnh vừa mới được cưng chiều mạnh mẽ qua, nhịn không được lại cúi đầu mạnh mẽ hôn cô một cái.
“Nếu như mỏi mệt thì cũng không cần qua, ngày mai anh không có việc
gì, đến lúc đó cùng chơi với nó vậy.”
Chúc Nhan hôn nhẹ cái trán của An
Ninh.
“Không được…… Nhất định phải đi qua.”
An Ninh giữ vững tinh thần kéo Chúc Nhan đứng dậy.
“Vậy em đi ngủ trước, tự anh đi.”
Chúc Nhan quả thật yêu thương cô.
“Không được, hai người cùng đi.”
An Ninh rất kiên trì.
Lúc hai người đến bên kia, con nằm một mình ở trên giường trẻ em
dùng cặp mắt to đen như quả nho lẳng lặng nhìn Từ Thư Nhã ngồi ở bên
cạnh cậu bé đọc sách, rất ngoan ngoãn.
“Các con đã tới? Công ty bận rộn đến thế sao? Cũng sắp hết năm cũ
rồi, không thể thường xuyên ném vợ con ở nhà mà không quan tâm tới!”
Từ
Thư Nhã nhạo báng con trai nhà mình.
“Cũng không bận rộn lắm, ngày mai con cũng không cần đi công ty.”
Chúc Nhan ngồi vào bên cạnh An Ninh, nhìn cô ôm con.
“Ừ, ở nhà nghỉ mấy ngày cho khoẻ.
Công ty nhất định phải quản lý có
phương pháp, phải làm được cho dù ông chủ lớn như con vắng mặt, cứ như
thường lệ có thể đưa vào hoạt động bình thường, đó mới là có bản lãnh.”
Từ Thư Nhã nói xong dặn dò bảo mẫu bên cạnh mang hai ly sữa nóng đến cho hai đứa con lớn.
Vừa nghe uống sữa, sắc mặt Chúc Nhan biến đổi.
“Mẹ, con năm nay cũng đã hai mươi ba rồi, có thể không uống sữa hay không?”
Anh hơi ghét mùi vị của sữa.
“Trước hai mươi lăm tuổi phải kiên trì thói quen này.
Ninh Ninh, sau này con phải giám sát nó!”
Từ Thư Nhã liên kết với con dâu.
“Dạ, chắc chắn.”
An Ninh thừa dịp nói xong sau quay đầu nói với con trai ở trong ngực:
“Ba của con còn không có dũng cảm như cục cưng, ngay cả sữa cũng không dám uống.”
Chúc Nhan gặp phải vợ xem thường so sánh với trẻ con sau đó không
biết sợ uống hết một ly sữa.
Sau khi uống xong bảo mẫu già trong nhà kịp thời đưa tới một ly nước, anh uống hai ngụm liền chạy vào phòng vệ sinh súc miệng rồi súc miệng, sắc mặt mới như bình thường mà đi ra.
“Mẹ, sao con luôn cảm thấy cục cưng rất ít cười?”
An Ninh nhìn An Sinh im lặng ở trong ngực, hơi lo lắng hỏi.
“Phải không? Mẹ nhớ lúc nhỏ Nhan nhi cũng là dạng này, rất bình
thường mà?”
Từ Thư Nhã thả sách trong tay ra, nhìn cháu trai ngoan ngãon một chút.
“Ừ, ông nhớ lúc Vịnh xuân còn bé cũng như vậy.”
Chúc lão gia đột nhiên tới.
“Ông nội, sao ông cũng tới?”
Chúc Nhan vội vàng đi qua đỡ Chúc lão gia.
“Tới thăm bọn con một chút những đứa con cháu này, các con bất hiếu
cũng không biết đi qua thăm ông, ông đành một mình chạy tới đây.”
Chúc
lão gia ngồi ở trên ghế sa lon, An Ninh vội vàng ôm con qua cho ông
nhìn.
Chúc lão gia yêu thích yên tĩnh, giống như An Ninh mỗi ngày cùng
Từ Thư Nhã mang con đến lầu chính bên kia vấn an, đến một lát thì lập
tức rời đi.
“Tên nhóc này giống ba nó như đúc!”
Chúc lão gia nhéo gương mặt mập
mạp của An Sinh, cậu bé cười khanh khách, làm trò khiến lão gia cũng vui vẻ theo.
An Ninh nghe những lời này xong, trong lòng lo lắng hơn.
Cô sợ là sợ con giống dáng vẻ của Chúc Nhan, cuộc sống tương lai sẽ ra sao, truy
đuổi vợ cũng rất khó… Không phải có nhiều cô gái cũng dễ dàng tha thứ
giống như cô vậy !
Một nhà năm người hưởng thụ vui vẻ một phen sau đó trở về phòng ngủ
riêng của mình, bảo mẫu và bà vú ở lại trực đêm chăm sóc An Sinh.
An
Ninh trở lại gian phòng sau đó lại lăn qua lộn lại ngủ không được.
“Hôm nay không mệt?”
Chúc Nhan kéo An Ninh qua, da nong nóng trơn bóng dán lên cô, rục rịch.
“Tất cả mọi người đều nói An Sinh giống như anh, vậy phải làm sao
bây giờ đây?”
An Ninh đẩy bàn tay tác quái của Chúc Nhan ra, hơi lo âu
mà ngồi dậy.
“Tại sao vậy?”
Chúc Nhan lại có chút không rõ.
“Em sợ con quái gở giống như anh.”
An Ninh ngẩng đầu, hơi khổ sở mà nhìn Chúc Nhan.
“……”
Chúc Nhan cũng không biết trả lời như thế nào.
Thật vất vả dụ dỗ An Ninh ngủ sau đó, Chúc Nhan cũng ngủ không được.
Vốn là có một người chồng như vậy An Ninh chịu đã đủ, nếu như con cũng
như vậy……
Chúc Nhan khẽ hôn An Ninh đang ngủ say, ôm cô đang cau mày mà ngủ.
Mỗi ngày nhiệm vụ lớn nhất của An Ninh chính là trêu chọc cho An
Sinh cười, nhưng mà con cười thật giống như hơi kiêu, mặc cho An Ninh
bận rộn nữa ngày cũng cười không được mấy lần.
An Ninh quả thực chính là ăn ngủ không yên, lo lắng cho con mỗi ngày.
An Ninh trước kia có chứng uất ức, Chúc Nhan cũng không dám qua loa, gọi điện thoại cho Phong Hướng Tiền nói về tình hình của An Ninh, bên
kia cho ra kết luận “chứng trầm cảm sau sinh.”
“Loại chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Qua không bao lâu thì cô ấy sẽ khoẻ thôi, cậu không cần quá lo lắng.”
Chúc Nhan sao lại không lo lắng được! Qua năm Chúc Nhan đưa An Ninh
về nhà mẹ đẻ, An Ninh thuận tiện hỏi Vương Anh cục cưng khi còn bé cười
có nhiều hay không.
Vương Anh suy nghĩ một chút nói, trẻ con không phải đều là vui giận
thất thường sao! Một lát cười một lát khóc.
Nói đến An Ninh cũng sắp
khóc ra.
“Vậy tại sao cục cưng nhà con không cười?”
An Ninh gần như sụp đổ
rồi, bên cạnh Chúc Nhan nhanh chóng ôm cô và con vào trong ngực dụ dỗ.
“An Sinh không phải mới được 5 tháng sao? Trẻ con lớn như vậy không
cười cũng rất bình thường.”
Một câu của Vương Anh nói toạc bí mật ra.
“A?!”
An Ninh và Chúc Nhan nhìn nhau không nói gì, thì ra là lầm rồi.
Cũng không có thể trách bọn họ, An Ninh và Chúc Nhan đều không có
kinh nghiệm, mặc dù Từ Thư Nhã sinh hai người con trai nhưng đều là do
bảo mẫu và bà vú nuôi lớn, đương nhiên cũng không nhiều kinh nghiệm, hơn nữa bà cũng không biết An Ninh lại lo lắng chuyện này.
Vương Anh trước
kia đã làm bảo mẫu, đương nhiên ở phương diện này cũng có khá nhiều kinh nghiệm.
Có Vương Anh bảo đảm, An Ninh cuối cùng cũng thở dài một hơi, Chúc Nhan cũng thở dài một hơi theo.