“Anh trai đã nghĩ gì vậy? Vì sao còn không chịu dọn về nhà?”
Quá trưa, Ôn Tuyền hiếm khi nhận được điện thoại do chị dâu chủ động gọi đến hẹn gặp. Cô liền vờ như hưng phấn săn được tin tức rồi len lén chuồn ra khỏi công ty đi uống trà chiều.
Vũ Đồng hẹn cô ở một quán cà phê trong con hẻm nhỏ nằm trên khu phố đông, bố cục quán cũng không lớn, trang trí cũng không thể nói là đặc biệt nhưng hương vị cà phê thì rất mê người. Vừa tiến vào quán liền ngửi thấy một mùi hương thơm nồng đến say người xông thẳng vào mũi cô.
Quán này là do Vũ Đồng xem giới thiệu trên tạp chí mà tìm đến. Cô nhất thời cao hứng hẹn Ôn Tuyền ra cùng nhau đi thưởng thức.
Hai người một mặt bình phẩm Cappuccino trong quán, mặt khác thì nói chuyện phiếm.
Ôn Tuyền tất nhiên muốn hỏi tình hình gần đây của anh trai và chị dâu. Cô liền thật tình mà tỏ bày, thẳng thắng thừa nhận rằng hai người vẫn đang sống riêng.
“Không phải anh chị đã làm lành rồi sao? Vậy tại sao anh trai còn ở bên ngoài làm gi? Vì sao vẫn chưa chịu dọn về chứ?” Ôn Tuyền nôn nóng kêu lên.
“Em đừng nóng, việc này là có nguyên nhân.” Ngược lại Vũ Đồng rất trầm tĩnh muốn làm an lòng cô. “Triệt phải làm như vậy, cũng vì muốn tốt cho chị.”
“Làm như vậy là tốt cho chị? Đây là có ý gì?” Ôn Tuyền khó hiểu.
Vũ Đồng nhợt nhạt mỉm cười, nhớ lại đêm hôm đó, lúc cô vừa nghe Ôn Triệt quyết định như vậy thì cũng đã rất kích động…
“Vì cái gì? Triệt, anh có phải vẫn quyết định đi Tokyo hay không? Anh đi thì em cũng đi!” Cô mạnh mẽ bày tỏ thái độ, cô rất sợ anh lại bỏ rơi cô.
“Anh không đi Tokyo. Chuyến công tác đó anh cũng đã từ chối, anh sẽ ở lại Đài Bắc.”
“Anh đã từ chối?” Cô thoáng choáng váng. “Nếu là như vậy, vì sao anh còn không chịu dọn về đây? Do em đã làm sai việc gì sao?”
“Em không có làm sai, là anh không muốn giống như trước kia bá đạo giữ lấy cuộc sống của em như vậy.” Anh ấm giọng giải thích.
“Có ý gì? Em không hiểu a!” Cô hết sức bối rối.
Anh chăm chú nhìn sâu vào mắt cô. “Vũ Đồng, từ nhỏ đến lớn và cho đến tận bây giờ, em vẫn chưa từng được hưỏng thụ qua cuộc sống đúng không?”
Cô lắc đầu.
“Em có từng nghĩ tới, một người sống một mình có lẽ cũng không có gì đáng sợ, một người sống một mình có lẽ cũng có thể tìm thấy được rất nhiều niềm vui hay không?”
Cô lại lắc đầu.
“Anh muốn giúp em có cơ hội để được trải qua thử xem.”
“Ý của anh là, để cho em sống một mình?”
“Ừ.”
“Anh muốn bỏ rơi em sao?” Cô lo lắng. “Bỏ lại em một mình sao?”
“Anh chỉ muốn giúp em học cách tin tưởng.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy vai cô. “Anh muốn làm cho em tin rằng, cho dù anh không ở bên cạnh em thì trái tim anh cũng vĩnh viễn sẽ luôn ở cùng một chỗ với em. Em không nên sợ hãi nỗi cô đơn.”
“Nhưng mà …” đây là cái lý lẽ gì? Cô không hiểu, làm thế nào khi anh không có ở bên, cô sẽ vẫn không có cảm giác cô đơn?
“Thế nào, em cũng đừng quá khẩn trương, anh sống rất gần đây, ngay tại chỗ đó mà thôi.” Anh kéo cô đi ra ban công, chỉ vào tòa nhà đối diện kia. “Anh đã thuê căn nhà phía đối diện trên tầng thứ năm. Em chỉ cần đứng ở chỗ này nhìn xuống, có thể nhìn thấy. Chỉ cần trong phòng bật đèn lên, em sẽ biết rằng anh đã trở về. Anh ở chỗ đó, chỉ cần em cần, anh sẽ lập tức có thể chạy tới ngay.”
“Anh thật sự… Không sống cùng với em sao?” Cô bất lực hỏi anh.
Trong đáy mắt anh dường như thoáng hiện lên một tia không đành lòng, một lúc lâu sau mới nhất quyết gật đầu.
“Anh không sống cùng em. Em sẽ phải sống một mình, nhưng em phải tin rằng anh vĩnh viễn đều sẽ luôn ở bên cạnh em …”
Vũ Đồng hồi tưởng lại, đem những lời Ôn Triệt đã nói thuật lại cho Ôn Tuyền nghe, sau khi nghe xong cô ấy đã mở to đôi mắt với vẻ kinh ngạc.
“Anh của em thật sự nói như vậy?”
“Ừ.”
“Vậy chị… Không buồn sao?” Ôn Tuyền thật cẩn thận dò hỏi cô, rất sợ trong lòng cô dường như vẫn còn có vướng mắc.
Vũ Đồng tự giễu nhếch môi. “Lúc mới bắt đầu được vài ngày, chị đã thật sự hoảng sợ, chị nghĩ anh ấy nhất định là đang gạt chị. Anh tám phần là muốn đi Tokyo, chỉ vì lo sợ chị chịu không nổi, cho nên mới nói những lời này để dỗ chị. Nhưng anh ấy đã không nuốt lời, chiều nào cũng đều về nhà sớm, đèn của căn phòng đó cũng được bật sáng mỗi đêm.”
“Chị dâu, chị sẽ không phải luôn ngồi ở ban công trông chừng đèn sáng chứ?” Nghe đến đây, Ôn Tuyền nhịn không được cảm thông hỏi.
“Chị biết chị đã quá lo lắng, nhưng chị thật sự cả ngày ở trên ban công nhìn ra ngoài.” Vũ Đồng cười khổ. “Ban ngày có khi cũng chịu không được muốn gọi điện thoại đến văn phòng anh ấy, để xác nhận chắc chắn rằng anh ấy vẫn còn làm việc tại Đài Bắc.”
“Ai, chị thật là khờ, chị dâu.” Ôn Tuyền thở dài. “Anh trai cũng thiệt là, sao lại muốn dùng cách này để tra tấn chị đây?”
Nghe lời oán giận của cô, Vũ Đồng chỉ mỉm cười, tiếp tục kể lại chuyện sinh hoạt gần đây.
“Điều kỳ lạ là, trước đây Triệt vẫn luôn tăng ca, rất ít khi đúng giờ về nhà, nhưng gần đây dường như không còn tăng ca nữa. Hơn nữa vào ban ngày chỉ cần rảnh rỗi anh ấy đều sẽ chủ động gọi điện thoại cho chị, hỏi xem chị ăn cơm có ngon miệng hay không. Thỉnh thoảng cũng sẽ gởi tin nhắn, nói anh ấy đang gặp một người khách thật nhàm chán, nói sắp nổi điên chẳng hạn.” Vũ Đồng nhẹ giọng cười. “Trước khi tan sở, anh ấy bình thường sẽ gọi điện thoại hẹn chị đi ăn tối, xem phim, có đôi khi còn cầm theo hoa, mang theo những món quà nhỏ đến tặng chị.”
“Hả? Anh trai mà cũng tặng hoa phụ nữ?” Ôn Tuyền ngạc nhiên đùa cợt nói. “Đó thực sự là ông anh trai khô khan đầu gỗ của em?”
“Anh ấy nói đàn ông muốn hẹn hò lấy lòng bạn gái mình thì tặng hoa cho cô gái đó là việc thiên kinh địa nghĩa.” Vũ Đồng nói nhỏ, môi anh đào ngọt ngào cong lên.
“Hẹn hò?” Ôn Tuyền chớp mắt mấy cái. Hai người này không phải sớm đã kết hôn rồi sao? Còn học đòi đi hẹn hò?
“Triệt nói muốn theo đuổi chị lại một lần nữa.” Vũ Đồng nhận thấy sự nghi hoặc trong lòng Ôn Tuyền, đôi má phấn nhàn nhạt ửng hồng, dịu dàng giải thích.
“Thì ra là thế.” Ôn Tuyền cười trộm, mặt mày hớn hở.
“Cuối buổi hẹn, Triệt sẽ đưa chị về nhà, ở trước cửa hôn nhẹ lên trán chị, sau đó mới quay về.”
“Ha..ha.. Hôn chúc ngủ ngon! Phương pháp lạc hậu như vậy, không hổ là anh trai của em.”
Vũ Đồng nhâm nhi chút cà phê, ánh mắt mờ sương giăng kín. “Sau khi anh ấy rời đi, chị sẽ lập tức chạy đến ban công, đợi cho đèn trong phòng của anh ấy bật sáng lên, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.”
“Chị vẫn còn không yên tâm.” Ôn Tuyền rõ ràng tiếp lời.
“Ừ, chị vẫn còn rất lo lắng.” Vũ Đồng vụng về thừa nhận. Nhớ lại vào một ngày tuần trước, cô đột nhiên nghĩ rằng ánh đèn kia không phải do chính anh tự mình bật lên mà nói không chừng có thể là đã được cài đặt trước đúng giờ thì sẽ tự động sáng lên.
Cô không thể đè nén được kinh hoảng, lập tức vọt tới tòa nhà phía đối diện đến trước cửa nơi anh đang ở, muốn nhấn chuông xác nhận, nhưng rồi lại cảm thấy ngượng ngùng, chỉ dám ghé sát vào trước cánh cửa đang đóng chặt kia, dán tai lên nghe ngóng, thám thính động tĩnh trong phòng .
Kết quả là anh cũng vừa vặn mở cửa ra đi đổ rác, dọa cô giật mình hoảng sợ, xấu hổ viện ra một cái cớ ngu ngốc nói là cô chỉ muốn qua mượn anh nước tương. Anh cười cười, cũng không muốn lật tẩy cô, chỉ là đi nhanh vào nhà lấy nước tương đưa cho cô.
Cô cảm thấy như muốn nổ tung, đỏ mặt chạy về nhà, tim cũng bởi vì vậy mà đập liên hồi.
Anh thật sự ở nhà. Anh đã không lừa cô. Chỉ cần phòng của anh bên trong sáng đèn, anh nhất định sẽ ở đó. Chỉ cần cô cần đến anh, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể tìm thấy anh.
“Chị cảm thấy dường như đã hiểu lý do tại sao Triệt kiên trì không chịu dọn về.” Vũ Đồng sâu kín thở dài, đáy mắt lại lóe ý cười. “Chị nghĩ, anh ấy muốn để cho chị lấy lại sự tự tin của mình.”
“Sự tự tin?” Ôn Tuyền tò mò hỏi.
Tin rằng mình được yêu.
Tin rằng mình đang được anh yêu sâu đậm, tin rằng mình vẫn luôn được cẩn thận che chở thương yêu.
Vũ Đồng mơ màng nghĩ, rồi ngượng ngùng đem những suy nghĩ của bản thân nhận thấy nói ra, nhưng vẫn cười một cách ngây ngốc.
Nhưng cô không cần phải nói ra thì Ôn Tuyền cũng đã nhìn thấy được tiếng lòng cô từ những biểu cảm ngọt ngào đó. “Chị dâu, nhìn chị xem ra dường như đã hạnh phúc hơn rất nhiều.”
Vũ Đồng tim đập mạnh. Nghe qua những lời Ôn Tuyền vừa nhắc tới, bỗng dưng như bừng tình.
Đúng vậy, cô gần đây tinh thần và thể xác thực sự thoải mái hơn. Bởi vì Ôn Triệt không sống cùng cô và cô cũng không giống như trước giữ những tư duy cũ phải sắm vai một người vợ hoàn mỹ, cũng không còn cần dành nhiều tâm tư để chăm chút việc nhà, nên thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, thần kinh cũng không còn tiếp tục bị căng thẳng như xưa.
“Em biết không, Tuyền Tuyền? Ngày hôm qua chị đã đi thi lấy bằng Anh văn cao cấp đó và chị đã đậu!” Cô bỗng nhiên hưng phấn thông báo.
“Thật không?” Ôn Tuyền cũng mừng cho cô. “Chúc mừng chị! Chị dâu.”
“Chị cũng đã lấy được bằng Nhật ngữ rồi.” Cô vui vẻ nói. “Chị muốn đi tìm việc làm.”
“Chị muốn tìm việc làm?” Ôn Tuyền sửng sốt. “Chị từ trước đến nay chưa từng đi làm, không phải sao?”
“Cho nên chị mới muốn thử xem sao.” Vũ Đồng thập phần nghiêm túc. “Tuy rằng chị không có kinh nghiệm làm việc, nhưng các kỹ năng ngoại ngữ của chị cũng không tệ lắm. Chị nghĩ là sẽ có công ty sẵn sàng tuyển dụng chị.”
“Chị muốn làm công việc gì? Anh trai em có biết chị đang tìm việc làm không?”
“Anh ấy vẫn chưa biết. Chị nghĩ chờ sau khi trúng tuyển rồi sẽ nói cho anh ấy biết.”
“Nói như vậy chị đã được gọi đến phỏng vấn rồi sao?”
“Ừ, mới hồi sáng vừa đến một công ty.” Vũ Đồng mỉm cười sung sướng. “Chị đi phỏng vấn vào vị trí nữ nhân viên lễ tân.”
“Gì? Nữ nhân viên lễ tân?!”
Từ hôm nay trở đi, cô chính là nữ nhân viên lễ tân của công ty này.
Từ hôm nay trở đi, cô chính là nữ nhân viên lễ tân của công ty này.
Vũ Đồng đứng ở sau quầy, bưng ra một chậu cây nho nhỏ màu xanh biếc đem từ nhà tới đặt ở một góc quầy, lại lấy ra ống cắm bút hàng mỹ nghệ điêu khắc từ gỗ là món quà lưu niệm cho tuần trăng mật ở Canada, ngoài ra còn thêm một chú cá heo nhỏ bằng thủy tinh cô có được trong lần dạo chợ đêm hôm trước. Nhìn thấy những đồ vật của mình lần lượt được đặt trên chiếc bàn làm việc xa lạ này, trái tim cô như đập nhanh hơn, trên cánh tay vô thức nổi da gà.
Đây là công việc đầu tiên trong cuộc đời cô! Cô thấy thật vui sướng, nhưng lại có chút căng thẳng!
Vuốt xuống trái tim đang muốn chực nhảy ra khỏi lồng ngực, cô kéo ghế dựa ra, thẳng lưng ngồi xuống.
Chuông điện thoại bất thình lình vang lên, cô thoáng giật mình.
Vài giây sau, cô mới bình tĩnh lại, căn cứ theo chức vụ được giao trước đó là một nữ viên lễ tân. Cô nhấc tay nghe điện thoại lên, bấm vào phím nhận cuộc gọi.
“Hello, Decor SystemsTaiwan. What can I do for you?”
Công ty này chủ yếu là phục vụ khách hàng nước ngoài, bởi vậy công ty đã yêu cầu nhân viên lễ tân trước tiên phải sử dụng Anh ngữ cho tất cả các cuộc gọi đến.
“… Please wait a moment.” Thành công chuyển tiếp được cuộc gọi, Vũ Đồng run rẩy dập tay nghe xuống, kiềm nén ý muốn hét to lên của bản thân.
Lần tiếp điện thoại đầu tiên của cô, nhiệm vụ đầu tiên của cô đã thành công tốt đẹp!
Thật ngớ ngẩn, trong lòng cô tự diễu cợt mình, chỉ vì một việc nhỏ như vậy đã kích động đến thế. Nhưng sau đó nghĩ lại, vẫn là không kiềm được cao hứng.
“Lạy trời phù hộ cho con càng làm càng tốt hơn nữa.” Cô khép hai tay lại, lầm rầm cầu nguyện.
Đồng nghiệp trong công ty lần lượt đi vào làm việc, hầu hết mọi người nhìn thấy cô, đều nhiệt tình chào hỏi, có một số còn khích lệ cổ vũ cô vài câu, chúc mừng cô ở công ty mới làm việc vui vẻ.
Cô đỏ bừng mặt, đối với mỗi người đều cảm ơn họ đã quan tâm, thái độ tao nhã và lịch sự của cô đã nhanh chóng lấy được cảm tình của đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nam, dù sao nhìn chung cô cũng rất xinh đẹp.
Chín giờ rưỡi, hai người đàn ông mặc âu phục vừa đi vừa nói tiến vào văn phòng.
“Kevin, bộ phận hành chính gần đây như thế nào? Tháng trước vừa mới đổi mới lại nhân sự, sử dụng có được thuận tay hay không?”
“Không thành vấn đề, phó tổng giám đốc, anh yên tâm.”
Thấy hai vị giám đốc điều hành cấp cao của công ty đại giá quang lâm, Vũ Đồng vội vàng đứng dậy, kính cẩn chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành Ôn phó tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành Hứa giám đốc.”
“Buổi sáng tốt lành.” Ôn Triệt thuận miệng đáp lại, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi tiếp tục nói chuyện với Kevin. “Ngày hôm qua chủ tịch hội đồng quản trị…” Anh bỗng dưng dừng một chút, rồi như đột ngột phát hiện ra điều gì không thể tưởng tượng nổi, quay đầu lại kinh ngạc, sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người Vũ Đồng. “Em…”
“Đúng rồi, còn chưa kịp giới thiệu với anh, phó tổng giám đốc.” Hứa giám đốc ở bên cạnh đã ngắt lời. “Cô ấy là nữ nhân viên lễ tân mới tới của công ty chúng ta, Tô Vũ Đồng.”
“Phó tổng giám đốc xin cứ gọi tôi là Vũ Đồng sẽ tốt hơn.” Vũ Đồng dịu dàng thi lễ với Ôn Triệt, giống như hai người không hề quen biết. “Xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Ôn Triệt rất đổi ngạc nhiên. “Vũ… Đồng?”
“Tiếng Anh của Vũ Đồng nói rất lưu loát, tiếng Nhật cũng rất chuẩn, phát âm lại ngọt ngào dễ nghe, đến công ty chúng ta làm nhân viên lễ tân thật sự là ủy khuất cho cô ấy.” Hứa giám đốc nhiệt tình tán thưởng. Đối với tân nhân viên lễ tân này do đích thân hắn tuyển dụng vào, thật sự rất hài lòng.
“Hứa giám đốc quá khách khí rồi, tôi không có kinh nghiệm làm việc, còn cần phải rèn luyện nhiều hơn.” Vũ Đồng cư xử rất đúng mực.
“Yên tâm đi, sau này chỉ cần cô chăm chỉ làm việc, công ty nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
“Vâng, tôi biết, Hứa giám đốc.” Vũ Đồng gật đầu.
“Đúng rồi, phó tổng giám đốc, vừa rồi anh định nói gì?” Hứa giám đốc quay sang hỏi Ôn Triệt.
“A? Tôi…” Đúng vậy, vừa rồi anh muốn nói cái gì? Ôn Triệt trố mắt đứng nhìn trân trối, nhất thời không nói được nên lời.
“Em làm thế nào đến được công ty của chúng ta làm việc?”
Sau khi tan tầm, Vũ Đồng tránh tai mắt mọi người, lặng lặn ngồi lên xe Ôn Triệt, vừa vào xe, anh liền gấp rút hỏi.
“Anh không vui sao?” Vũ Đồng chớp mắt mấy cái, có chút do dự nhìn anh.
Cả ngày hôm nay, anh không có việc gì cũng kiếm cớ chạy tới quầy gặp cô. Bởi vì còn có những đồng nghiệp khác, anh cũng sẽ không công khai nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn nhận thấy đôi mắt u ám của anh.
“Có phải anh không thích em tới công ty này làm việc hay không?”
“Không phải. Chỉ là anh không nghĩ tới…” Ôn Triệt miên man nhíu mi. “Em thật sự muốn đi làm?”
“Vâng.”
“Nhưng em chưa từng đi làm qua…”
“Bởi vì không có kinh nghiệm, nên mới muốn thử một chút xem sao. Đây cũng là điều anh dạy em, không phải sao?”
Anh sửng sốt ngạc nhiên. “Anh dạy em?”
“Anh không phải đã từng nói, sống một mình cũng có thể tìm được niềm vui hay sao?” Cô bình tĩnh dùng đôi mắt sáng trong suốt chăm chú nhìn anh. “Em từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ phải đi làm công kiếm tiền, sau khi tốt nghiệp đại học cũng chỉ là nhàn rỗi ở nhà, nhờ thầy tới nhà dạy kèm học một ít ngôn ngữ linh tinh. Cho đến khi cha em mất đi, lại được anh cưu mang, đón về nhà ở.” Cô dừng một chút, vẻ mặt trở nên mịt mùng mù sương. “Em chỉ muốn được thử xem mình có thể giống như mọi người hay không, mỗi ngày đi làm tan tầm về, có thể kiếm được tiền tự nuôi sống bản thân không? Em muốn biết, chăm chỉ làm việc là có cảm giác như thế nào.”
Anh ngơ ngẩn nhìn cô cảm giác như đang nằm mơ. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như vậy trước đây, miễn cưỡng mà nói thì giống như ngày đó lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Ngày hôm đó, lúc đang cô nhìn lên trời mang theo vẻ mặt xa cách hình ảnh đó đến hôm nay vẫn khắc sâu vào trong tâm trí anh. Nhưng khi ấy ánh mắt của cô trông ảm đạm mờ mịt hơn nhiều, không giống hôm nay chỉ đơn thuần là khao khát.
Cô đang mong chờ được bay lên sao? Không còn muốn sống cảnh cá chậu chim lồng nữa, cuối cùng cô đã quyết định bay thẳng về phía trời xanh bao la kia sao?
Ôn Triệt bối rối cắn răng, không thể nói được trong lòng hiện tại đang là cảm giác gì.
“Làm thế nào trùng hợp như vậy? Em vừa vặn đến công ty của anh phỏng vấn?” Anh thô ráp hỏi.
“A, cái này sao.” Cô cười khẽ, hai má thoáng ửng hồng. “Thật ra cũng có thể xem em có một nữa là cố ý đi. Em đã nghĩ nếu phải đi làm, đương nhiên có thể làm việc cùng công ty với anh là tốt nhất. Em cũng có thể nhìn anh ở công ty trông như thế nào. Đúng lúc công ty của các anh tuyển nhân viên lễ tân, em liền tới dự tuyển.”
Đúng vậy, nếu cô đã muốn ra ngoài làm việc thì đương nhiên là làm càng gần chổ anh bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, anh cũng có thể yên tâm đôi chút.
Ôn Triệt hoàn toàn đồng ý với sự lựa chọn của Vũ Đồng, nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó không hoàn toàn thoải mái. Cô là người đã tốt nghiệp đại học, lại được nuông chiều từ bé, bây giờ phải làm công việc của một nhân viên lễ tân phải luôn lễ phép cúi chào và mỉm cười với tất cả mọi người như vậy có thích hợp không?
“A, em biết ánh mắt này của anh!” Phảng phất nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh, Vũ Đồng không phục cong đôi môi anh đào lên. “Anh đang xem thường em đúng hay không? Có phải anh cho rằng em nhất định sẽ không làm được đúng hay không?”
Anh vội xua tay, vạn lần không muốn đả kích sự tự tin của cô.”Không phải! Anh làm sao có thể nghĩ như vậy? Anh đã hiểu rồi, em muốn đi làm thì cứ việc đi làm, chỉ cần nhớ rõ, nếu gặp phải bất cứ khó khăn nào thì cũng phải đến tìm anh.”
“Em biết rồi.” Cô gật đầu, đôi mắt sáng long lanh.
Ôn Triệt giật mình nhìn cô, không khỏi bùi ngùi xúc động.
Xem ra anh thật sự phải buông tay với cô. Thả cho cô tự do bay đi tự khảo nghiệm năng lực chính mình đến đâu.
Aizz, làm thế nào mà tâm trạng của anh lại giống như ông bố già có cô con gái mới lớn đây? Anh vừa cảm thấy thật lo lắng lại vừa cảm thấy thật luyến tiếc!
“Đúng rồi, nếu em muốn làm một nhân viên lễ tân xuất sắc thì cần phải chú ý đến một điểm rất quan trọng.” anh bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Điểm quan trọng nhất là?” Vũ Đồng lĩnh giáo hỏi.
“Mỉm cười.” Hai ngón tay chạm lên môi cô, nhẹ nhàng kéo lên một đường vòng cung.
“Mỉm cười?” Cô rất ngạc nhiên.
“Nhìn chung, thông thường khi khách hàng tiếp xúc với công ty chúng ta đều sẽ phải thông qua nhân viên lễ tân trước tiên nên giọng nói của em sẽ để lại ấn tượng đầu tiên trong họ. Vì vậy nếu giọng nói của em không được hòa nhã, thái độ không lễ phép, thì đều sẽ liên quan đến hình ảnh công ty của chúng ta, điều này rất quan trọng.”
“Ý của anh là, em chẳng khác nào là bộ mặt của công ty phải không?”
“Đúng vậy.” Anh mỉm cười khen ngợi cô. “Cho nên thái độ làm việc của em rất là quan trọng. Nếu có thể, tốt nhất là lúc nào em cũng luôn luôn giữ nụ cười trên môi, hơn nữa khi nghe điện thoại em cũng cần phải làm cho mình thật vui vẻ, có như vậy giọng nói của em cũng sẽ trở nên cuốn hút hơn, từ đó mà người nghe điện thoại bên kia cũng có thể nghe được thanh âm vui vẻ của em, tự nhiên mà sẽ có ấn tượng tốt đối với công ty của chúng ta.”
“Em không nghĩ tới trả lời điện thoại mà cũng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.” Nghe qua những lời Ôn Triệt vừa nói như thế, Vũ Đồng đột nhiên cảm giác được trách nhiệm của bản thân càng thêm trọng đại, không hiểu sao lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Ôn Triệt không nhịn được cũng vui mừng theo, anh thả tay ra. “Nào, bây giờ em cũng thử xem, cười một cái nào.”
“Hả? Bây giờ?” Vô duyên vô cớ cười ngây ngô, rất xấu hổ a!
“Phó tổng giám đốc ra lệnh em không nghe sao? Coi như là huấn luyện trước nghiệp vụ đi.” Ôn Triệt cố ý nhíu mi, ra vẻ cấp trên. “Nào, cười một cái.”
“Vâng ~~” Vũ Đồng không tình nguyện kéo dài giọng nói, ho nhẹ hai tiếng, cố tạo một chút cảm xúc, sau đó, môi anh đào nhợt nhạt cong lên.
“Không được, cười như vậy không đủ thành ý, không chỉ miệng cười mà mắt cũng phải cười.”
“Như thế này?” Cô mỉm cười khóe môi kéo cong hơn.
“Anh đã nói, ngay cả ánh mắt cũng phải cười, cần phải xuất phát từ nội tâm a.” Vừa như làm bố lại còn phải kiêm luôn cấp trên nên yêu cầu có hơi nghiêm khắc.
“Cần phải cười từ nội tâm?” Vũ Đồng thở dài. Nên làm như thế nào đây? Cười chưa bao giờ là thứ cô am hiểu thật sự a! Cô ai oán nhìn Ôn Triệt đang nheo nheo mắt quan sát cô. Ánh mắt anh sáng rực như sao, bất tri bất giác làm trái tim cô đập rộn lên.
Anh đang cười. Cô bỗng dưng hiểu ra. Anh đang nhìn cô cười, miệng cười mà mắt cũng cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Thì ra cười là như vậy…làm cho nhịp tim của cô không còn biết nghe lời nhảy như điên, hai má cũng không nhịn được nóng lên như phát sốt.
Không nên nhìn cô như vậy a! Anh thấy mặt cô ửng hồng, trong tim tràn ngập đều là ngọt ngào!
“Triệt.” Cô thở hổn hển gọi tên anh.
“Thử xem, Vũ Đồng, cố lên.” Giọng nói ấm áp của anh như cổ vũ cho cô.
Ngực cô như tan ra, hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập toàn thân.
Mỉm cười. Cô tự nói với chính mình. Hãy nhìn vào người đàn ông này, thật nhiệt tình, chân thành mỉm cười. Như vậy có sao đâu, như vậy thì có cái gì khó khăn đây? Đối một người đàn ông tốt như vậy thì phải nên thành tâm mỉm cười, việc đó dễ dàng biết bao a!
Cánh môi anh đào, tràn ra ý cười, chậm rãi, lan lên ánh mắt, tỏa sáng đôi mắt trong suốt như nước, phát ra ánh sáng đến chói mắt.
Cô ở trong xe cười, trong thứ ánh sáng mờ tối, cơ thể của cô như phát sáng, từ khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cô, đến thân thể mềm mại với những đường cong lả lướt của cô, giống như được gắn lên một vòng hào quang, ôn nhu, lại xinh đẹp trong bóng chiều hoàng hôn.
Ôn Triệt ngực chấn động, giống như bị giáng mạnh một quyền.
Thật đẹp! Nụ cười của cô, xinh đẹp tựa như thơ như họa, không giống như bất cứ thứ nào tồn tại ở thế giới này.
Cô sau này cũng cười như vậy đối với những người khác sao? Không được! Anh rất đố kỵ. Nụ cười tươi tắn xinh đẹp thuần khiết như thế, anh không muốn chia sẻ cùng với bất cứ ai.
Không muốn a!
“Triệt, em cười như vậy đã được chưa?” Cô không rõ hỏi anh.
Rất được, còn vượt quá mức cần thiết, anh không muốn cô cười với những người khác như vậy!
“… Ừ, tốt lắm, đúng là như vậy.” Anh khó khăn phát ra tiếng nói từ trong yết hầu, bắt buộc chính mình trưng lên nụ cười đồng ý.
Anh nhất định quyết buông tay, thả cho cô tự do bay xa …
“Cám ơn anh!” Cô vui mừng nhướng mày. “Anh yên tâm đi, Triệt, em sau này nhất định sẽ quan tâm đến hình ảnh công ty thật tốt, sẽ không làm cho anh bị mất mặt.”
Cứ như vậy, Vũ Đồng lần đầu tiên bắt đầu cuộc sống của một nữ nhân viên văn phòng OL (Office Lady).
Sáng sớm, Ôn Triệt lái xe qua đón cô cùng đi làm, cả hai nhập lại cùng với nhau dùng điểm tâm sáng ở khu phố lân cận, sau đó vào công ty, vì để tránh bị nghi ngờ, sẽ một trước một sau xuất hiện.
Trong giờ làm việc, cả hai đều làm việc rất chăm chỉ, tuy rằng công việc của Ôn Triệt bận rộn gấp trăm lần so với của cô nhưng đôi khi rảnh rỗi anh vẫn sẽ cố ý dùng điện thoại di động gọi đến số điện thoại của công ty, chỉ vì muốn được nghe thanh âm ngọt ngào của cô.
Anh sẽ giả vờ là khách hàng của công ty, để cùng cô tán hươu tán vượn một chút, cô vừa trả lời lại vừa lo lắng nhìn ngó xung quanh, rất sợ người khác phát hiện ra điểm bất thường.
Lúc ăn cơm trưa, bình thường cô sẽ ăn cùng với các đồng nghiệp nữ bộ phận hành chính của công ty, có khi ăn ở trong căn tin công ty, có đôi khi lại đến một cửa hàng gần đó. Ôn Triệt nếu không phải ăn trưa với khách hàng thì cũng sẽ hòa đồng cùng ăn trưa với nhân viên của công ty ở căn tin. Mỗi lần anh xuất hiện vẫn luôn thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ của các đồng nghiệp nữ.
Vũ Đồng rất nhanh biết được, chồng của cô ở trong công ty rất được các đồng nghiệp nữ hoan nghênh. Các cô ấy còn phong cho anh là người đàn ông tốt hiếm có của thế kỷ, vô cùng yêu thích cùng hâm mộ anh. Nếu không phải ngại vì anh đã kết hôn thì đã sớm nhảy vào tấn công.
Cô hiển nhiên cảm thấy thật kiêu ngạo, nhưng cũng khó tránh khỏi ngấm ngầm ăn dấm chua.
Đặc biệt là khi các đồng nghiệp nữ bắt đầu mơ mộng, ảo tưởng rằng mình có thể cùng với anh chàng phó tổng giám đốc đẹp trai này lãng mạn thì cô thường nhịn không được muốn đánh người.
Anh là chồng của cô! Trong đầu những cô gái này đang suy nghĩ gì vậy? Anh đã là hoa đã có chủ, ai cũng không được phép tranh giành với cô!
Cô chỉ biết thầm tức giận vì không thể công khai thân phận phu nhân phó tổng giám đốc của mình, nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, do vậy các đồng nghiệp nữ vẫn cứ tiếp tục ăn bậy đậu hủ Ôn Triệt.
Ở công ty có một số đồng nghiệp nam vẫn còn độc thân cũng làm cho cô rất phiền lòng. Bọn hắn không biết cô đã kết hôn nên rất thích khiêu khích trêu chọc cô, còn lớn mật hơn vào đêm lễ thất tịch* gửi tặng cô một bó hoa hồng như muốn công khai tuyên bố bắt đầu đợt tấn công theo đuổi cô.
* Đêm thất tịch ngày 7/7 âm lich Valentine của người Trung Quốc.
Ôn Triệt nhìn thấy bó hoa không an phận này, khóe mắt run rẩy, thiếu chút nữa đã muốn rống giận tại chổ. Cô vội vàng kéo anh vào trong thang máy, khuyên can mãi anh mới dần dần thu hồi lại cảm xúc bất mãn của mình.
Cô cam đoan mình sẽ không tiếp nhận sự theo đuổi của các đồng nghiệp nam này, mà dường như anh cũng nhận ra bản thân đã quá kích động, đỏ mặt thẳng thắng nói xin lỗi với cô.
Xin lỗi cái gì đây? Anh là chồng của cô nên có quyền lợi được ghen tuông a.
Cô ngọt ngào nghĩ, không ngờ Ôn Triệt đã vì mình mà ghen tuông thì trong lòng mình dường như có cảm giác sung sướng khoái hoạt đến như vậy.
Vốn dĩ cô cũng là một người phụ nữ ham hư vinh, cô hi vọng người đàn ông yêu mình biểu hiện tình yêu của anh ấy nồng nhiệt một chút …
“Ha ha.” Vừa nghĩ đến đây, Vũ Đồng bất giác mím môi, khẽ cười thầm.
“Hôm nay nhìn em dường như rất vui vẻ.” Thư ký phòng hành chính Xảo Xảo bước đến trước quầy tò mò nhìn cô. “Có chuyện gì vui sao?”
“Không, không có gì.”
Cô lắc đầu, tất nhiên không thể nói cho vị nữ đồng nghiệp này về kế hoạch hẹn hò do chính mình tự vạch ra để tạo một niềm vui bất ngờ lớn cho người đàn ông gần đây phải ăn quá nhiều dấm chua.
“Đúng rồi, hôm nay phòng hành chính chúng ta tổ chức liên hoan! Em chắc là sẽ đi chứ?”
“Liên hoan?” Vũ Đồng ngẩn ra. “Em không có nghe nói a.”
“Chị đã quên nói với em.” Xảo Xảo ngượng ngùng le lưỡi. “Tối nay, ở nhà hàng mang phong cách Hồng Kông gần đây, ăn điểm tâm ở đấy không sai.”
“Nhưng mà hôm nay em…” có hẹn với Triệt.
“Em mới vừa vào công ty mấy tháng, cũng chưa quen thuộc hết với mọi người. Hôm nay sẵn dịp có cơ hội tốt để làm quen thêm với vài người bạn! Hơn nữa chị và Lily đã bàn với các cô ấy, dùng cơm xong chúng ta mấy người phụ nữ cùng đi KTV mặc sức vui vẻ, em cũng cùng đi đi.”
“Em?” Vũ Đồng mở to hai mắt. Các cô ấy rủ cô cùng đi hát KTV?
“Sẽ rất vui!” Xảo Xảo vui vẻ thuyết phục cô. “Em biết không, mấy người phụ nữ chúng ta nếu mà tụ tập lại sẽ có biết bao nhiêu là náo nhiệt, chọc phá! Em không phải đã từng nói qua sao? Từ trước đây cho tới bây giờ, em cũng chưa từng đi hát KTV qua nên bọn chị đã đặc biệt sắp xếp việc này là vì em.”
“Sắp xếp là vì em?” Tim Vũ Đồng giật thót lên. Điều này có nghĩa là các cô ấy đã xem cô là bạn sao?
“Đi nha đi nha! Em mà không đi thì sẽ không còn thú vị nữa.”
“Em …” cô muốn…rất muốn đi! Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô tụ tập với bạn bè, nhưng đây là lần đầu tiên có người không quan tâm cô có tiền hay không chỉ muốn kết bạn với cô.
Cô chỉ là một nhân viên lễ tân bình thường, mỗi tháng kiếm có một chút tiền lương, nhưng các cô ấy cũng không chê bai gì cô, vẫn sẵn sàng kết bạn với cô…
“Em đi!” Cô buột miệng nói ra.
“Vậy thì tuyệt quá!” Xảo Xảo vỗ tay một cái. “Vậy quyết định thế nhé.” Cô ấy ngâm nga hát mấy câu rồi chạy về văn phòng nhưng chỉ một lát sau đã quay trở lại đưa cho Vũ Đồng một chiếc đĩa CD. “Chị thấy em rất ít khi nghe các bản nhạc đang được thịnh hành. Đây là mấy bản nhạc Hot gần đây, nghe rất êm tai. Hôm nay nếu em có rảnh thì lấy nghe thử đi. Cẩn thận đừng để cho các sếp nhìn thấy ác!” Cô nháy mắt mấy cái rồi vẫy tay rời đi.
Vũ Đồng cầm đĩa CD, lặng đi một lát đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào.
Sau đó, cô bỗng rùng mình, cuối cùng nhớ ra mình đã có hẹn với Ôn Triệt. Cô vội vàng bấm số gọi nội bộ.
“Triệt, là em.” Cô đè thấp giọng nói.
“Sao vậy?” Giọng nói của Ôn Triệt rõ ràng ẩn dấu ý cười.
Cô có cảm giác thật áy náy. “Em gọi đến để xin lỗi. Buổi hẹn tối hôm nay của chúng ta có thể hủy bỏ được không ?”
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Em không khỏe sao?” Anh lo lắng hỏi.
“Không phải, anh đừng lo lắng, không có việc gì.” Cô vội vàng giải thích: “Chỉ là phòng hành chính bọn em tối hôm nay có liên hoan, em phải đi với mọi người.”
“Phòng các em liên hoan à.” Anh bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. “Tốt a, em nên đi chơi với mọi người.”
“Cơm nước xong em sẽ cùng với mấy đồng nghiệp nữ đi hát KTV.”
“Chương trình phong phú như vậy ư. Vậy em phải cẩn thận một chút, đừng hát quá muộn, khi nào muốn về thì gọi điện thoại cho anh đến đón em.”
“Anh không cần tới đón em đâu, nếu như bị các cô ấy phát hiện sẽ không hay.”
“Vậy được rồi. Em gọi taxi mà về, sau khi lên xe phải lập tức gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.”
“Cứ như vậy đi. Chúc em một buổi tối vui vẻ.”
“Cám ơn anh.” Cô cúp điện thoại, nhưng vẫn cảm thấy áy náy.
Đối với việc cô lỡ hẹn, anh không có một câu trách cứ, hoàn toàn bao dung cho cô, còn khích lệ cô đi chơi vui vẻ.
Anh đối với cô, thật sự là quá tốt!
Vì vậy, trái tim cô bất giác cảm thấy đau đớn vô cùng.