Lãnh Quân Hãm Tình

Chương 5



Edit: cyndj

Beta: Hamano Michiyo(Momo)

Lăng Chấn Vũ đem Hướng Hải Lam bỏ vào trong xe, sau đó chính mình cũng nhanh chóng ngồi vào trong đó.

Hướng Hải Lam vẫn còn đang thoáng lấy lại tinh thần thì Lăng Chấn Vũ
đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, anh cúi thấp đầu, bờ môi nồng nhiệt thoắt
cái đã phủ lên đôi môi phấn nộn mê người của cô……

Hành động đột nhiên này của anh làm Hướng Hải Lam sợ hãi, cô kinh
ngạc trợn tròn đôi mắt, chỉ cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa. Đang
lúc muốn hé miệng, nghĩ muốn hấp thụ một ít không khí, một vật trơn trơn đã tiến vào trong miệng cô, dây dưa cùng chiếc lưỡi……

Đây là lần thứ hai anh hôn cô, cảm giác vẫn là mãnh liệt như vậy khiến cho người ta sợ hãi!

Cô có thể cảm giác được hai gò má mình càng ngày càng nóng, hơn nữa sức nóng cứ thế lan đến ngực rồi tiến tới toàn thân……

Lăng Chấn Vũ một chút cũng không thả lỏng nắm lấy cái ót của cô, đem
bờ môi của cô phủ tại môi anh. Lưỡi của anh ở trong miệng cô dây dưa
triền miên, hấp thụ hết tất cả hương vị ngọt ngào của cô.

Từ từ, môi anh di chuyển xuống dưới cằm của cô, rồi lại cọ sát ở dưới cổ một lúc sau tiến xuống đến ngực– Anh ở trước ngực cô để lại vô số
dấu hôn, sau đó ngẩng đầu lên mở to đôi mắt lóe sáng cực nóng mà nhìn
cô.

Hướng Hải Lam căn bản vô lực nghênh đón ánh mắt mãnh liệt như một dòng điện của anh, cả người cảm thấy một trận run rẩy!

Bỗng dưng, anh vươn tay phủ lên bộ ngực mềm mại của cô, lúc nhẹ nhàng lúc thì mạnh mẽ mà xoa bóp, tiếp xúc thân mật như vậy khiến Hướng Hải
Lam run động toàn thân.

Cô xấu hổ nhắm chặt hai mắt, muốn kháng cự loại hành động mờ ám này
nhưng mỗi dây thần kinh trên người cô đều giống như bị tê liệt vậy, thân thể nóng rực hệt như có ngọn lửa cháy đang từ từ lan tỏa.

Lăng Chấn Vũ mê muội nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ như đóa hoa hồng kia của Hướng Hải Lam, cô thật sự là một cô gái nhỏ cực kỳ mẫn cảm lại
thẹn thùng! Chỉ mới tiếp xúc nhẹ nhàng như vậy đã khiến cô đã run sợ
không thôi, nếu để cô biết anh muốn làm chuyện gì với cô, e rằng cô sẽ
xấu hổ đến ngất xỉu đi mất.

Lập tức anh quyết định, phải đem sự ngọt ngào của cô để đến đêm động
phòng, sau đó từ từ mà thưởng thức, để cho bản thân chân chính có được
con người xinh đẹp như hoa, thanh linh như nước kia!

Vì thế, anh buông tay ra, để cho Hướng Hải Lam rời khỏi vòng ôm của
mình. Anh hít thở mấy ngụm không khí để bình tâm lại dục vọng bản thân,
trong lòng không ngừng cảnh cáo chính mình, trừ bỏ dục vọng, anh đối với cô không còn gì khác, cũng không thể có cảm giác khác.

Hiện tại thái độ của anh đối với cô đã vượt qua giới hạn tình cảm của bản thân, anh phải điều chỉnh lại tình hình này.

Cô đối với anh, trừ bỏ có thể làm cho anh thuận lợi mà đạt được vị
trí chủ tịch tập đoàn Lăng thị, còn có việc hương khói, nối dõi tông
đường. Trừ những thứ đó ra, không còn có mục đích nào khác nữa!

Hướng Hải Lam mê hoặc mở to hai mắt, nhìn thấy Lăng Chấn Vũ đã khôi phục như bình thường.

Đối với việc dừng động tác đột ngột của anh, cô tuy là cảm thấy nhẹ
nhõm một chút, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác thất vọng. Lập tức
cô bị ý tưởng không biết xấu hổ của mình dọa cho một cú shock!

Từ lúc quen biết anh, cô cảm thấy được chính mình giống như đang dần
thay đổi, trở nên khiến cho cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ. Cô gần đây
rất dễ ngẩn người, thở dài, thậm chí khi nghĩ đến anh, tim của cô không
khống chế được mà cứ nhảy loạn lên.

(Momo: Hội chứng YRML cấp độ 2, hắc hắc, chị fall in love rồi ạh~~~)

Mà hiện tại, cô cư nhiên trầm mê vào động tác của anh?! Tuy cô đối
với chuyện nam nữ chẳng hề quen thuộc gì, thậm chí là xa lạ, nhưng cô
vẫn có thể cảm giác được, cử chỉ lúc nãy anh khiến cô có chút không hợp
lí.

Chẳng lẽ đúng như lời Trân Ny nói, cô đã yêu anh?

Nhưng cô trước giờ chưa từng yêu qua, làm sao có thể biết loại biểu hiện kì quái này chính là yêu đây?

Nhưng Lăng Chấn Vũ chắc hẳn không giống đi, anh xuất sắc như vậy,
nhất định có rất nhiều cô gái yêu thầm anh, có lẽ anh biết cái cảm giác
gì gọi là yêu.

“Anh……Anh đã bao giờ yêu ai chưa?” Hướng Hải Lam nhìn Lăng Chấn Vũ đang chăm chú lái xe hỏi. Cô luôn luôn nghĩ gì thì nói đó.

Lăng Chấn Vũ trước là sửng sốt một chút, bị cô hỏi như vậy có chút
cắt đứt suy nghĩ của anh. Nhưng rất nhanh, anh liền phản ứng lại.

“Yêu?” Anh nhướng mày xùy một tiếng, “Tôi chưa từng nghĩ đến việc thử cái trò chơi tình yêu tốn công tốn sức này, như thế nào mà lại đi làm
cái chuyện yêu đương vô bổ kia chứ.”

Anh tạm dừng trong chốc lát, sau đó quay đầu về phía Hướng Hải Lam nở một nụ cười mờ ám.

“Có rất nhiều nữ nhân thích tôi, cứ quấn lấy tôi không buông, có đôi
lúc tôi cũng sẽ thuận theo yêu cầu của bọn họ mà cùng nhau chơi đùa,
không biết như vậy có tính là yêu không?” Anh mang vẻ mặt chơi đùa thế
gian mà nói.

Câu trả lời của anh làm cho Hướng Hải Lam ngay lập tức cảm thấy được
chính mình căn bản là hỏi sai người rồi, kẻ kiêu ngạo, lạnh lùng lại bá
đạo giống như anh làm sao có thể thương người khác, càng huống chi là
yêu.

Thấy cô không lên tiếng, anh nhẹ nhàng mà hỏi: “Tại sao lại đột nhiên hỏi việc này? Không phải là em đã yêu tôi rồi chứ?”

Lời nói tràn đầy vẻ trêu chọc của anh khiến khuôn mặt cô trở nên ửng đỏ, giống như bị nói trúng tâm sự vậy.

“Anh… anh bớt ở trên mặt mình dát vàng đi! Tôi…. người tôi thích
không phải mẫu giống anh.” Dưới sự xấu hổ cô lập tức lên tiếng phản bác.

“À? Vậy em thích là mẫu người như thế nào?” Lăng Chấn Vũ cảm thấy có
chút tư vị không phải, anh cho tới bây giờ đều là đối tượng để đám nữ
nhân tranh nhau ái mộ, sùng bái, mà cô lại nói anh không phải là mẫu
người cô thích. (Momo: đã bảo anh bớt dát vàng lên mặt mềnh đi cơ mà:]])

Vấn đề này tác động đến tâm tư thuần khiết của Hướng Hải Lam, cô lập tức bày ra vẻ mặt mơ mộng nói không ngừng.

“Tôi thích mẫu người có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, hoạt bát
ấm áp nhiệt tình, là một người có trái tim lương thiện khoan dung, ôn
nhu hiểu rõ ý người khác.”

“Hừ! Giống như nằm mơ giữa ban ngày. Trên đời này làm gì có loại
người như thế!” Lăng Chấn Vũ khinh thường không chút lưu tình mà chê
cười sự ngây thơ của cô.

Thái độ khinh miệt của anh làm Hướng Hải Lam khó chịu. “Ai nói không
có?! Đừng nghĩ người khác ai cũng giống như anh, vừa lạnh lùng vừa không tình yêu, ít nhất học trưởng(*) của tôi – Lữ Tử Kì là một nam nhân anh
tuấn như vậy khiến người người yêu thích!”

(*học trưởng: đàn anh trong trường)

Đúng vậy, học trưởng của cô Lữ Tử Kì chính là mẫu người hoàn mỹ như
thế. Trên mặt anh luôn lộ vẻ ôn nhu cùng nụ cười dịu dàng, đối với người khác luôn luôn nhiệt tình, đối cô luôn luôn chiếu cố. Hơn nữa anh là
một nam tử tài hoa, thường dạy cô một số kĩ thuật về hội họa.

Nói thật cô từng thầm yêu anh, anh là người duy nhất không cười nhạo
ngoại hình bình thường không thú vị của cô. Xuất sắc như anh nhận được
rất nhiều người yêu thích và ngưỡng mộ, cô rất rõ anh đối với cô chỉ có
quan hệ đàn anh, đàn em mà thôi, tuyệt không có gì khác hết.

Đang trầm tư trong suy nghĩ của chính mình, cô không phát hiện được
khuôn mặt đẹp trai của Lăng Chấn Vũ đã phủ lên một tầng băng lạnh.

(Momo: Ở đâu đó có ai đang ăn dấm chua nha~~*ngó dáo dác xung quanh*Ta ngửi thấy mùi chua lắm nà:D)

Lăng Chấn Vũ quả thực không thể khống chế được ngọn lửa đố kỵ dưới
đáy lòng mình! Anh rất không vui mà nheo lại hai tròng mắt, bờ môi gợi
cảm cũng khép chặt lại, tay cầm lái cũng thêm dùng sức.

Cô dám ở trước mặt anh khen ngợi nam nhân khác, lại mang theo tình cảm nồng đậm ái mộ nữa chứ!

“Xem ra em rất thích vị học trưởng kia của mình đi!” Trong lời nói
của anh tuy là nhẹ nhàng nhưng ánh mắt trầm u lại khiến người khác phải
sợ hãi.

Tuy thế Hướng Hải Lam vẫn không biết sống chết gì mà vô tư trả lời
anh. “Aizz! Thích thì có ích gì, anh ấy xuất sắc như vậy, căn bản không
có khả năng sẽ nhìn trúng tôi.” Ngữ khí thất vọng mang theo chút vô cùng tiếc nuối.

Câu trả lời của cô càng thêm chọc giận Lăng Chấn Vũ! Không biết vì
cái gì, anh chính là không thể chấp nhận được việc trong lòng cô có
người đàn ông khác, trong lòng cô chỉ có thể có mình anh, chỉ có thể
nghĩ về anh, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy anh. Ái mộ của cô, thâm tình của cô, thở dài của cô, hết thảy hết thảy của cô, đều chỉ có thể
thuộc về anh—

“Tôi cảnh cáo em, em sắp trở thành vợ của tôi, từ nay về sau, không
được nhìn người đàn ông khác, lại càng không cho phép em trong lòng nghĩ về người đàn ông khác, biết không?” Anh giống như đã không còn khống
chế được bản thân mình mà giận dữ hét lên.

Tiếng rống giận như sấm của anh khiến cho cô kinh sợ một chút, đối với sự giận dữ vô cớ này cô thực không còn gì để nói.

Giống như phát hiện sự tức giận mất khống chế của mình, anh ão não âm thầm rủa một tiếng. Chưa có khi nào, anh lại mất kiểm soát như vậy, hai ba câu đơn giản của cô lại có thể tạo thành phản ứng lớn như thế! Anh
rốt cuộc là bị làm sao đây?

Hẳn là đang bất mãn đi! Anh trong lòng thầm nói với chính mình. Đúng
vậy, chính là do bất mãn tạo thành. Này hết thảy đợi đến lúc anh cùng cô kết hôn, chân chính có được cô rồi thì về sau sẽ khôi phục lại như bình thường. Anh vẫn là một người không để tình cảm ảnh hưởng, trước sau vẫn là chủ nhân của chính mình!

Trên đường về chung cư, anh không nói thêm một lời nào cùng Hướng Hải Lam, không khí trầm lặng bao quanh hai người.

Hướng Hải Lam đứng ngồi không yên ở trong phòng đi qua đi lại!

Hôm nay chính là ngày cùng Lăng Chấn Vũ đi gặp mặt cha anh Lăng
Trường Thanh, có lẽ không chỉ có ông ấy, có thể cô còn phải đối mặt với
tất cả người nhà của anh.

Trong lúc chờ đợi, cô đã nhìn qua cách ăn mặc của mình đến vài lần,
chỉ sợ có chỗ nào không ổn. Cô chọn một bộ cánh màu xanh, thiết kế này
làm lộ ra những đường cong xinh đẹp và làm tôn lên vẻ đẹp thanh linh
thuần khiết của cô. Y phục phối hợp cùng bộ trang sức phỉ thúy của Lăng
Chấn Vũ đưa cho cô hôm qua, càng hiện ra phong thái tao nhã mà nhu mị mê người.

Làn da trắng như bông tuyết của cô dưới bộ phỉ thúy, càng tản ra tinh quang lấp lánh.

Cô chỉ trang điểm nhẹ thôi, bờ môi mềm mại tô son màu rất nhạt, nhưng lại cho người ta cảm thấy thật thanh thoát tự nhiên lại kiều diễm.

Cho dù là vậy, trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên xen chút lo lắng!

Một là bởi vì cô vẫn chưa trang điểm long trọng gì như thế bao giờ,
vẫn không thể hoàn toàn thích ứng, nhìn đôi giày cao gót dưới chân liền
khiến cô đau khổ không thôi!

Hai là cô sợ không thể ung dung thoải mái mà đối mặt với người nhà
của Lăng Chấn Vũ! Dù sao cô cũng chưa từng tham gia qua yến hội nào cả.
Đang lúc cô hoang mang nhíu mày lo sợ tiếng mở cửa bỗng vang lên, thức
tỉnh vẻ mặt nghiêm trọng của cô.

“Xem ra em đã chuẩn bị tốt rồi!” Anh mỉm cười nói. “Đứng dậy cho tôi nhìn thử xem đi.”

Hướng Hải Lam ngoan ngoãn mà đứng dậy nhưng lại cúi thấp đầu xuống,
không dám nhìn thẳng vào ánh mắt xem xét sắc bén kia của anh.

“Ngẩng đầu lên nhìn tôi!” Anh mệnh lệnh nói. “Em đã học qua cách khắc phục sự thẹn thùng của mình rồi, không cần lúc nào cũng cúi thấp đầu
như thế!”

Lời nói nghiêm nghị của anh khiến cô có chút sợ hãi, nước mắt không
tự chủ được mà chảy vòng quanh hốc mắt. Cô cũng không thích chính mình
như vậy a! Nhưng cũng phải cho cô chút thời gian để thay đổi chứ! Trừ bỏ áp bức cô, chẳng lẽ không thể sử dụng phương pháp khác để nói chuyện
sao?

Nhìn thấy cô rõ ràng là đáng thương, bộ dáng ủy khuất cố nén nước
mắt, Lăng Chấn Vũ nhất thời cảm thấy bản thân thật sự quá mức hà khắc,
dù sao với hoàn cảnh hạn chế ở gia đình như vậy, cô có thể có được biểu
hiện như vậy là không dễ dàng gì.

Anh đau lòng đem cô kéo vào trong lòng ngực. “Đừng khóc, là tôi không đúng, tôi không nên lớn tiếng như vậy.” Anh vỗ nhẹ tấm lưng của cô ôn
nhu an ủi nói. “Đây là lần đầu anh đối với phụ nữ an ủi dỗ dành a!

Thái độ ôn nhu ngoài ý muốn này làm cho Hướng Hải Lam ngưng khóc, hơn nữa có chút mê loạn mà chìm đắm trong vòng ôm ấm áp của anh.

Qua một lúc lâu, anh nhẹ nhàng buông cô ra. “Quay một vòng cho tôi nhìn thử xem đi.”

Hướng Hải Lam mỉm cười khẽ gật gật đầu, ánh mắt lấp lánh mang theo
một tia mê hoặc của cô làm cho Lăng Chấn Vũ có chút ngẩn người.

Cô quả thật cực kỳ xinh đẹp! Vẻ đẹp của cô thanh linh thoát tục, hoàn toàn khác với nữ nhân dong chi tục phấn ngày thường anh thấy.

Anh nên cảm thấy may mắn vì lúc trước bộ dáng của cô là vừa ngốc vừa
quê mới phải, như thế anh mới có thể có được bảo bối là cô chứ.

“Tốt lắm, xem ra khóa học của Trân Ny rất có ích đối với em.” Anh nhẹ nhàng tán thưởng, thân hình cao lớn từ từ đến gần thân thể của cô.

Anh đưa tay ra khẽ vuốt qua bộ dây chuyền phỉ thúy trên cổ Hướng Hải
Lam. “Tôi biết nó nhất định rất thích hợp với em!” Tiếng nói trầm thấp
của anh nồng đậm dục vọng.

Trong phút chốc, Hướng Hải Lam giống như bị hãm sâu vào ma trận anh
bày ra! Cô mở to đôi mắt gợn sóng, mê màng như mặt nước mùa thu mà nhìn
Lăng Chấn Vũ, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác mà hé mở, giống như không tiếng động mà dẫn dụ anh hấp thụ sự ngọt ngào thơm ngát của cô.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn là miễn cưỡng áp chế dục vọng bừng bừng của
mình, bữa cơm hôm nay đối với anh có ảnh hưởng rất lớn. Nếu có thể làm
cho cha anh chấp nhận cô, cũng làm cho hôn lễ như đã định mà tiến hành,
như vậy anh có thể đạt được mục tiêu nhiều năm qua của mình– ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Lăng thị rồi!

“Đi thôi! Cha tôi là một người không thích chờ đợi.” Anh điềm đạm mà nói, thanh âm vẫn mang theo dục vọng nồng đậm.

Nói xong, anh nắm lấy vòng eo nhỏ của cô hướng ngoài cửa đi ra.

Hành động thân mật này của anh khiến Hướng Hải Lam cảm thấy xấu hổ và không được tự nhiên, cô hơi động đậy thân mình, lại đổi được sự kiềm
chặt hơn của Lăng Chấn Vũ.

“Em nên học cách làm quen sự tiếp xúc của tôi,chúng ta sắp kết hôn,
giữa vợ chồng sẽ còn thân mật hơn lúc này nhiều!” Lăng Chấn Vũ nhếch
miệng cười nói, vẻ mặt tà mị mờ ám.

Hướng Hải Lam nghe vậy, hai gò má bỗng dưng đỏ bừng, cũng không dám
lộn xộn nữa. Lời nói của Lăng Chấn Vũ khiến cô ý thức được– về sau gả
cho anh rồi, tất cả sẽ hoàn toàn không giống như trước được, cô không
thể trở lại con người trong quá khứ của mình nữa……

******

Xe ngừng lại trước cửa một biệt thự tại núi Dương Minh.

Mở cánh cổng sắt kia ra là một biệt thự có mái ngói màu hồng, hai bên là đám cỏ xanh um trồng đủ các loại hoa, trong khuôn viên còn thiết kế
núi giả, khe nước giả theo phong cách Nhật Bản.

Hướng Hải Lam trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào phong cảnh trước
mặt. So với Hướng gia, Lăng gia không thể nghi ngờ càng giàu có, càng
hào hoa hơn…… nhưng cũng càng khiến người khác sợ hãi gấp bội.

Giống như biết được hết toàn bộ ý nghĩ của cô, Lăng Chấn Vũ đưa tay
nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hướng Hải Lam, truyền cho cô sức mạnh và sự
ấm áp không dứt.

“Thả lỏng đi! Có tôi ở đây, không có gì phải sợ, em chỉ cần làm chính mình là được.”

Sau khi hai người xuống xe, một chàng trai ăn mặc như tài xế đã đứng đó, chờ đem xe vào gara để cất.

Lăng Chấn Vũ nắm lấy tay của Hướng Hải Lam, chậm rãi đi vào cửa lớn, hướng biệt thự có phong cách kiến trúc xa hoa kia đi đến.

Phòng khách Lăng gia bố trí vừa tao nhã lại vừa có phong cách hoàng
gia, những đồ vật dùng để bày biện đều là hàng cao cấp, hoàn toàn biểu
hiện ra rằng chủ nhân của nó là người rất biết thưởng thức.

Nhưng mà, Hướng Hải Lam lại không còn lòng dạ nào mà xem xét nữa! Giờ phút này tim cô kịch liệt mà nhảy lên.

Bởi vì, cô phải đối mặt với bảy cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Xem ra, toàn bộ người của Lăng gia đều đến đông đủ.

Qua sự giới thiệu của Lăng Chấn Vũ, cô mới biết được người ngồi ở vị
trí chủ tọa có ánh mắt sắc bén kia là cha của anh–Lăng Trường Thanh, mặt khác còn có hai vị phu nhân trung tuổi, một người có gương mặt lạnh
lùng là vợ chính thức của Lăng bá bá, còn người có vẻ mặt hiền lành ôn
nhu tươi cười kia là mẹ ruột của Lăng Chấn Vũ.

Còn về bốn cặp mắt có địch ý kia phát ra từ hai đôi vợ chồng trẻ có
thái độ hết sức lãnh đạm, là hai người chị cùng cha khác mẹ với Lăng
Chấn Vũ và chồng của bọn họ.

Hướng Hải Lam chào hỏi tất cả mọi người một lượt, sau đó toàn bộ người hướng phòng ăn dời đi.

Cơm trưa thập phần phong phú, có rượu khai vị, rau xà lách khoai tây, thịt gà nướng vàng thơm ngát, món ăn đều hết sức tươi ngon cùng với món phomat tráng miệng.

Nhà ăn bố trí rất là đơn giản, trên bàn ăn là những chén thủy tinh
lấp lánh làm cho Hướng Hải Lam rốt cục cũng ý thức được thế nào là danh
gia phú hộ.

Nháy mắt, lòng cô dâng lên một sự bất an và sợ hãi, chính mình có thể có được cuộc sống như vậy sao? Cho dù là người đơn thuần như cô cũng có thể cảm giác được gia đình này có chút phức tạp, bầu không khí vô cùng
kì quái.

“Ừm…… Hải Lam đúng không?! Ta cùng cha con coi như là có quen biết đã lâu, như thế nào rất ít nghe ông ấy nói đến con?” Giọng nói nghiêm túc
của Lăng Trường Thanh chợt vang lên.

Hướng Hải Lam căng thẳng mà liếc nhìn Lăng Chấn Vũ một cái, sau đó
cẩn thận trả lời: “Có lẽ nguyên nhân là do con không giao tiếp nhiều,
lại hay thẹn thùng, hơn nữa vẫn còn đang đi học ạ!” Đây xem như là câu
trả lời vừa thành thật lại đơn giản! Cô nghĩ thầm.

Lăng Trường Thanh là lão già lăn lộn trong thương trường nhiều năm,
không ai có thể qua mặt ông, liếc mắt một cái là nhìn ra Hướng Hải Lam
là một cô gái nhỏ nhắn hiền lành lại đơn thuần, ôn nhu.

Tuy là lúc đầu ông nhìn trúng chị của cô là Hướng Lệ Vi xinh đẹp lại
giỏi giao tiếp, có thể giúp ích cho đứa con này của ông. Nhưng Hướng Lệ
Vi nhân phẩm không tốt, còn kiêu căng tùy hứng, tuyệt không phải là một
người vợ tốt, càng nói chi là làm cho con ông thích.

Có lẽ đơn thuần thiện lương như Hướng Hải Lam sẽ đem lại hiệu quả
không thể ngờ, dù sao đứa con luôn luôn đối đãi với nữ nhân lạnh lùng
không tốt kia, hôm nay lại lần đầu tỏ ra nụ cười ôn hòa và vẻ mặt lo
lắng như vậy.

Đối với Lăng Chấn Vũ, trong lòng ông có chút hổ thẹn, những đứa trẻ
khác luôn có người cha yêu thương cưng chiều chúng, nhưng ông luôn là
không nói ra khỏi miệng, chỉ dùng thái độ nghiêm khắc mà giáo dục, bồi
dưỡng nó, làm cho tình cảm cha con ngày càng xa, quan hệ ngày càng lạnh
nhạt.

Đây là tiếc nuối của ông, nhưng ông lại là một lão già quật cường cố
chấp, tuyệt không có khả năng cúi đầu, nhận lỗi với đứa con. Nếu có thể
tìm cho con trai một cô gái có thể đem đến cho nó vui vẻ hạnh phúc đó
không coi là bồi thường, cũng có thể coi là giảm bớt sự hổ thẹn trong
lòng của ông đi.

“Ta nhớ rõ, cô dâu cha chọn cho Chấn Vũ là Hướng gia đại tiểu thư cơ
mà, như thế nào lại biến thành nhị tiểu thư?!” Chị cả của Lăng Chấn Vũ – Lăng Nam Hân không có ý tốt mà nói.

“Phải! Ta cũng nhớ rõ là Hướng gia đại tiểu thư Hướng Lệ Vi mà.” Chị hai Lăng Du Quyên phụ họa thêm.

Hai chị em các cô lập gia đình xong, vẫn cùng chồng ở lại Lăng gia,
hưởng hết vật chất Lăng gia mà trong lòng vẫn còn mong mỏi chồng của
mình có thể có được phần tài sản cha để lại, không cam lòng để Lăng Chấn Vũ độc chiếm hết thảy món hời này!

“Hai đứa đều im miệng cho ta!” Đang lúc Hướng Hải Lam bị vấn đề sắc
bén nhạy cảm kia làm cho sợ hãi không thôi, Lăng Trường Thanh đột nhiên
trầm giọng quát.

Tiếng nói đủ quyền uy làm chấn động mọi người, mà ánh mắt sắc bén
nghiêm khắc kia làm hai chị em Lăng gia lập tức cụp mắt xuống, bày ra bộ dáng sợ hãi câm như hến.

Sau một lúc yên lặng, Lăng Trường Thanh hòa hoãn mà kiên định nói:
“Nam Hân, Du Quyên, một khi Chấn Vũ kết hôn xong, mấy đứa liền dọn ra
khỏi Lăng gia cho ta. Dù sao hai đứa cũng đã làm vợ người ta, không thể ở nhà cha mẹ suốt ngày được!” Ông tự nhận đối với hai đứa con gái này quá đủ khẳng khái rồi, trừ bỏ cho mỗi người một căn nhà, còn cho chồng của
các cô quản lí công ty con dưới danh nghĩa của ông.

“Cha!” Lăng Nam Hân cùng Lăng Du Quyên đồng thời kinh hô, không dám tin cha cư nhiên đuổi các cô đi.

“Không cần nói nữa, ta đã quyết định rồi! Nhà này lúc nào cũng hoan
nghênh các con trở về, nhưng ở nhà mẹ mãi, không sợ người khác cười nhạo chồng của các con sao?” Lăng Trường Thanh một câu đem hai chị em Lăng
gia câm miệng không nói gì tiếp được nữa.

Tiếp theo mỗi người đều im lặng mà ăn, phòng ăn trừ bỏ âm thanh của dao nĩa không còn nghe thấy một tiếng gì khác

*******

Kết thúc cuộc gặp mặt này, Lăng Trường Thanh hé ra khuôn mặt tươi
cười hiếm thấy nhìn Hướng Hải Lam hòa nhã nói. “Hoan nghênh con hai tuần sau sẽ gia nhập đại gia đình này, trở thành một thành viên mới.”

Hướng Hải Lam từ từ nở ra một nụ cười sáng lạn. Lăng bá bá tuy là
nghiêm nghị nhưng cũng không khiến ngươi khác chán ghét, ngược lại cô
thấy thích ông ấy, cô có thể cảm thấy được ông là một người hòa ái dễ
gần, không hề giống với người cha cùng mẹ kế mà cô chỉ hình dung đến
thôi cũng đã đủ dọa người kia!

Lăng Chấn Vũ có chút kinh ngạc mà nhìn cha anh, ông đối với những cô
gái khác đi đi đến đến bên cạnh anh không có gì hảo cảm, càng đừng nói
là vẻ mặt tươi cười, ngay cả Hướng Lệ Vi ông cũng chỉ là nghiêm túc khẽ
gật đầu ý bảo được, không giống đối với Hướng Hải Lam ôn nhu hiền từ như vậy.

Rời khỏi Lăng gia trở lại chung cư, Lăng Chấn Vũ ngắn gọn căn dặn cô. “Hai tuần này vẫn đi học ở chỗ Trân Ny, biết không?”

Hướng Hải Lam yên lặng gật gật đầu, không rõ anh vì sao lại có bộ dáng mất hứng như thế này.

“Em……em nghĩ anh không cần kêu tài xế tới đón đâu, mình em cũng có
thể đón xe buýt đi về được mà, tương đối tiện lợi.” Cũng tương đối tự
do, cô dưới đáy lòng nói thêm một câu.

“Tùy em!” Anh có chút không kiên nhẫn mà nói. Nói xong, anh nhanh
chóng nhấn ga giống như tên lửa mà phóng đi, để lại Hướng Hải Lam vẻ mặt lưu luyến mà nhìn chiếc xe khuất bóng xa dần. Ở đáy lòng cô, Lăng Chấn
Vũ trước sau luôn không thể nắm bắt được như thế……

Theo dòng thời gian, ngày cử hành hôn lễ càng lúc càng gần, Hướng Hải Lam đáy lòng sợ hãi và bất an cũng vì thế mà càng lúc càng tăng!

Ba ngày nữa là ngày kết hôn, nhưng đúng mười ngày qua cô không thấy
Lăng Chấn Vũ, giống như là chỉ cần thông qua sự sát hạch của cha anh rồi thì cô đối với anh không còn ý nghĩa gì cả, cho nên anh cũng không cần
để ý đến cô nữa.

Đây chính là cuộc hôn nhân hoang đường nhất, mà cô cũng có thể là cô dâu bi ai nhất trong lịch sử a!

Bọn họ cũng không chụp hình kết hôn, điều này làm lòng cô rất buồn.
Mỗi người con gái đều hy vọng chính mình mặc vào chiếc áo cưới xinh
đẹp,vui vẻ mà chụp hình để lưu lại kỉ niệm đẹp này.

Nhưng mà, Lăng Chấn Vũ ngay cả làm bộ làm dáng cho cô vui cũng không chịu.

Ngay cả khi cô đi thử áo cưới, anh cũng không có đến, chỉ có Trân Ny
nhiệt tình giúp đỡ cô hết thảy. Chỉ trong vòng một tháng, Hướng Hải Lam
lại cảm giác được chính mình dường như đã trưởng thành hơn rất
nhiều……cũng già đi rất nhiều.

(Momo: Ai, tâm trạng trước khi kết hôn của người thiếu nữ ah~~Xao xuyến, bồi hồi, cảm thấy mềnh đã tiến thêm một bước,
từ một cô gái trở thành phụ nữ có chồng. Em mà là chị là em khóc ùi đó
>_

Một người luôn luôn vui vẻ chấp nhận số mệnh như cô cũng hiểu được
cảm giác bi ai buồn bã như vậy. Cảm giác Lăng Chấn Vũ đem đến cho cô còn đau hơn thái độ lạnh nhạt của cha cô lúc trước nữa.

Có lẽ là do chính mình không khiến người khác yêu thích đi! Cô chấp
nhận số mệnh mà than thầm một hơi, cũng bắt buộc bản thân phải phấn chấn lên.

Nhìn qua một vòng phòng khách, trên bức tường đều là các tác phẩm của cô, cô cảm giác có chút vui vẻ, ít nhất mình còn có hội họa. Chỉ có đắm chìm trong hội họa, cô mới có thể thả lỏng bản thân, cảm thấy nhẹ nhõm
thư thái, giống như có thể bay lên không trung vậy, hồn nhiên vô tư quên hết mọi việc phiền não này.

Trừ bỏ đúng giờ đến chỗ Trân Ny học tập, cô luôn luôn ở tại chung cư, hoặc là đến mỹ thuật quán, trung tâm văn hóa, quảng trường – những nơi
có triển lãm về mỹ thuật.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh mặt trời sáng lạn chiếu khắp nơi,
quốc lập mỹ thuật quán tổ chức cử hành triển lãm một tháng một lần.

Đây chính là cơ hội ngàn năm hiếm có, tất cả các tác phẩm đều được
xuất xứ từ nước ngoài. Nếu cô bỏ lỡ, nhất định là ôm hận cả đời a.

Hướng Hải Lam quyết định trước sẽ đến mỹ thuật quán thưởng thức triển lãm rồi buổi chiều mới đến học tại chỗ Trân Ny. Sự thật thì, những lễ
nghi cần học cô cũng học sắp xong rồi, không đến cũng không sao cả!

Chủ ý vừa định, cô thay áo T-shirt cùng chiếc quần jean, đi một đôi giày màu trắng, đeo balo liền rời khỏi chung cư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.