Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 27



Rời khỏi sân bay, Dương Đình Phong và Mạch Quai bắt taxi đi tới trung tâm thành phố Thượng Hải, buổi sáng tấp nập dòng người qua lại, hai tay Dương Đình Phong cầm tờ bản đồ, trầm mặc suy nghĩ, quay sang liền nhìn thấy Mạch Quai tay ôm điện thoại chụp mấy cái tòa nhà cao tầng hình thù khoa trương, nhẹ nhàng nói với hắn.

– Tiểu Quai, cậu muốn thuê xe hay đi bộ.

Mạch Quai vừa nghe xong hai chữ kia gò má lập tức nóng như lửa đốt.

– Cậu vừa gọi tôi là cái gì?

– Tiểu Quai, thế nào, đáng yêu mà. – Dương Đình Phong mỉm cười, ôn nhu xoa xoa mái tóc hắn.

– Đáng yêu gì chứ. Đi bộ đi, tôi muốn ngắm cảnh, còn có, đi bộ sẽ tăng cường sức khỏe. – Mạch Quai vừa nói vừa ưỡn ngực cao giọng tuyên bố.

– Một lát nữa mỏi chân đừng có kêu tôi.

– Mỏi chân cũng phải đi. Hôm nay tôi sẽ làm hướng dẫn viên, địa điểm đầu tiên sẽ là…hmm… a, Chùa Ngọc Phật, được rồi, xuất phát nào! – Hắn nhe răng cười răm rắp, giành lấy tờ bản đồ từ trên tay Dương Đình Phong, giơ tay làm khẩu hiệu chiến đấu, giậm chân đi về phía trước.

Dương Đình Phong dở khóc dở cười, lắc đầu hết nói nổi.

– Tiểu Quai, Chùa Ngọc Phật ở hướng bên này.

– Ồ. Đi thôi!

Điểm dừng chân đầu tiên là Chùa Ngọc Phật, mặc dù ngày hôm nay không phải là kỳ nghỉ lễ nhưng ở đây vẫn có nhiều khách du lịch và dân địa phương Thượng Hải lui tới, Dương Đình Phong và Mạch Quai đốt nhang cầu nguyện xong, địa điểm sau đó là Bến cảng Thượng Hải, Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, phố đi bộ Tân Thiên Địa, mỗi một nơi bọn họ đến, đều lưu lại rất nhiều tấm ảnh chụp chung của hai người làm kỷ niệm.

Ba giờ chiều, Dương Đình Phong và Mạch Quai hai chân đều đã mỏi rời, hơn nữa thời tiết ở đây cũng ngột ngạt, Mạch Quai đưa ra ý kiến mua hai cây kem, Dương Đình Phong không từ chối, hai người mỗi người một cây kem đi bộ đến khu gian hàng bán đồ lưu niệm.

– Cậu chờ tôi. Đừng có ăn phần của tôi đấy. – Mạch Quai đem cây kem đang ăn dở đưa cho Dương Đình Phong, chùi chùi hai tay vào quần, tí ta tí tửng chạy tới quầy hàng phía trước.

Dương Đình Phong buồn chán tìm một chỗ ngồi xuống, thuận tay cầm cây kem của Mạch Quai đưa lên miệng cắn một miếng, lại lập tức nhớ ra một chuyện, giật mình nhìn lại phần ăn của hắn, có chút buồn cười. Một lát sau, hai tay Mạch Quai cầm hai dây móc điện thoại chạy tới, trên mặt tươi như hoa.

– Cho cậu.

Là một chiếc móc khóa hình dạng con heo. Dương Đình Phong nhìn xong liền chau mày.

– Đây là cái gì?

– Là móc khóa a, cậu xem, con heo này rất giống tôi có phải không. Còn cái này… – Hắn vừa nói vừa đem móc khóa còn lại đưa cho y xem.

– Là miếng bánh bèo y như cậu vậy đó. Cậu thấy có đáng yêu không, đây là tôi mua tặng cậu, cậu giữ con heo, sau này nếu nhớ tôi thì lấy nó ra ngắm cũng được. Tôi sẽ giữ cái này, khi nào tôi nhớ Phong tôi sẽ mang nó ra chơi….Miệng Mạch Quai không ngừng luyên thuyên đủ thứ chuyện, chỉ tiếc rằng hai lỗ tai Dương Đình Phong hoàn toàn không nghe thấy hắn nói, đôi mắt của y chỉ chuyên chú nhìn chăm chăm gương mặt của đối phương, nhìn không chớp mắt, con ngươi bộc lộ tâm tư khó hiểu.

– Tôi gắn nó vào giúp cậu. – Mạch Quai giải thích xong, đem điện thoại của Dương Đình Phong gắn móc khóa vào, sau đó cũng làm tương tự điện thoại của mình, nhận lấy cây kem trên tay Dương Đình Phong, kéo cổ tay y đứng dậy.

– Tôi mỏi chân quá, tìm một khách sạn gần đây nghỉ ngơi một lát đi.

Mạch Quai vừa dứt lời xong cổ tay lập tức bị Dương Đình Phong kéo trở về, hai tay kiềm lấy mặt hắn, mãnh liệt hạ xuống một nụ hôn sâu. Mà hình ảnh kia đương nhiên không thể không thu hút ánh mắt của người DÂN đi đường, lập tức dừng bước theo dõi, tiếng thì thầm xôn xao không khỏi khiến cho Mạch Quai ngượng ngùng, một bên dùng sức đẩy Dương Đình Phong ra.

– Cậu làm sao vậy, đột nhiên hôn tôi, người ta nhìn thấy hết rồi kìa.

– Vậy thì thế nào. Tôi yêu cậu, Mạch Quai. – Dương Đình Phong căn bản vô pháp bận tâm những vấn đề kia, ở trước mặt hắn nghiêm túc tuyên bố.

Đồng tử Mạch Quai co lại, luống cuống đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mọi người đã tập trung đông đúc vây quanh hắn và Dương Đình Phong, thậm chí còn có người đưa điện thoại ra chụp ảnh quay hình, con mẹ nó tên bánh bèo này điên rồi.

– Dương Đình Phong, cậu làm ơn để ý tình hình xung quanh giùm tôi. Đột nhiên nói cái gì…? – Hắn xấu hổ cúi thấp đầu, tim đập loạn nhịp.

Dương Đình Phong bước tới một bước, nhẹ nhàng cầm lấy hai bàn tay hắn, ôn nhu nói.

– Mạch Quai, tôi thực sự yêu cậu. Còn cậu?

– Tôi… – Hắn khổ sở cắn môi dưới, tên bánh bèo kia không phải bắt hắn tuyên bố trước mặt công chúng chứ.

Ngay lúc này xung quanh đột nhiên có tiếng reo hò, có tiếng cổ vũ phấn khích của người dân đi đường.

– Nói đi cậu gì ơi!

– Đúng rồi đấy, trả lời đi!

Mạch Quai mím chặt môi dưới, rụt rè ngẩng đầu nhìn lên, lập tức bắt gặp gương mặt của Dương Đình Phong trong gang tấc, hắn nuốt nước miếng, ấp úng trả lời.

– Tôi… tôi cũng yêu cậu… Phong.

Dương Đình Pong hạnh phúc cười rộ lên, kích động ôm chặt lấy hắn.

– Ph…Phong.

– Mạch Quai, tôi yêu cậu.

Hai mắt Mạch Quai ngấn nước, vươn tay ôm trả lại y, khóe miệng câu lên một nụ cười mãn nguyện.

– Bên cạnh tôi cả đời nhé Phong.

– Ừm. – Dương Đình Phong nhẹ gật đầu, buông hắn ra, chậm rãi ghé đầu qua trụ lấy cánh môi mềm mại.

Mạch Quai mặc kệ xung quanh mọi người không ngừng xôn xao bàn tán, mặc kệ những tiếng “tách tách” của máy ảnh vang lên, nói ra tình cảm từ đáy lòng mình cho người mình yêu nhất, hắn hiện tại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cùng Dương Đình Phong nồng nhiệt hôn môi. Vấn đề ở đây là, mấy cái tấm ảnh kia sớm muộn gì cũng lên mặt báo Thượng Hải cho mà xem.Hai người tìm một khách sạn cách đó không xa, đánh một giấc nghỉ ngơi cho đến bảy giờ tối, sau đó đi ra phố đêm ghé vào một quán ăn để lấp bụng, Mạch Quai cả ngày không ăn gì liền gọi ra năm phần suất ăn, cho dù có ăn thế nào vẫn không thể nào cứu được cái bụng đói của hắn, ngay cả Dương Đình Phong ngồi đối diện cũng cảm thấy rợn sống lưng.

– Cậu ăn như heo vậy, vì cái gì lại không mập tí nào?

– Là do tôi chơi thể thao, tôi tập gym, nên mới có cơ thể hoàn hảo như vậy a. – Hắn tự tâm tự đắc nói.

– Mạch Quai, cậu muốn làm ca sĩ sao?

– Cái gì? – Vì cái gì tên bánh bèo lại biết được bí mật của hắn.

– Cậu muốn làm ca sĩ, tại sao không đi thử giọng? Phải xác định tương lai chính xác chứ? – Dương Đình Phong nhún vai nói.

– Cậu không biết đấy thôi, làm nghệ sĩ không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa tôi cũng sợ lấn sân vào showbiz lắm, tôi không thích thị phi.

– Có tôi ở đây, cậu cần làm gì tôi có thể giúp cậu.

Mạch Quai sửng sốt nhìn Dương Đình Phong, có chút cảm kích nói.

– Cậu không cần phải vậy.

– Mạch Quai, tôi nói là sẽ làm.

Ánh mắt nghiêm túc của đối phương khiến hắn không cách nào không mềm lòng, liền gật đầu đáp ứng, thành thật nói.

– Thực ra tôi từ lâu đã có kế hoạch, chỉ là tôi không tự tin lắm, tôi sợ. Mà thôi bỏ đi, lần khác hãy tính tới, ăn đi.

– Ừ.

Ăn tối xong, hai người quay về khách sạn, Dương Đình Phong ôm Mạch Quai trên sô pha xem ti vi, hẳn đến tối khuya người kia thiếp đi lúc nào không hay, Dương Đình Phong thở dài, ôm Mạch Quai lên giường đắp chăn cho hắn rồi tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dương Đình Phong và Mạch Quai thu gom đồ đạc cho vào ba lô, thanh toán tiền phòng xong liền tới bến xe Thượng Hải đi chuyến tới Bắc Kinh. Trên đường đi, Dương Đình Phong có để ý biểu tình của Mạch Quai có chút lo lắng, hai tay không ngừng vặn vẹo, y nhịn không được hỏi.

– Sao vậy?

– Phong này… chúng ta thăm cha cậu, nếu như cha cậu không thích tôi thì làm sao?

Dương Đình Phong nghe xong liền ôm bụng bật cười thành tiếng.

– Cậu cho rằng tôi và cậu là vợ chồng sắp cưới sao. Còn lo lắng chuyện cha tôi có thích cậu không? Ha ha.

Mạch Quai vừa thẹn vừa giận trừng mắt với y.

– Cậu đừng có ở đó nói càn, ai là vợ cậu chứ?

– Tiểu quỷ, cha tôi nhất định sẽ thích cậu, đừng lo lắng. – Nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc hắn, Dương Đình Phong ôn nhu trấn an.

Mạch Quai thở dài, bất lực tựa đầu dựa vào bả vai Dương Đình Phong, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, đột nhiên hắn cảm thấy, chuyến đi tới Bắc Kinh này có dự cảm không tốt.

Gần bảy giờ tối, xe khách dừng lại ở bến xe, Mạch Quai vừa kịp giật mình ngẩng đầu tỉnh dậy, thấy Dương Đình Phong đang cầm ba lô xách lên vai, liền dụi dụi hai mắt vẫn còn đang ngái ngủ, lúc xuống xe, Dương Đình Phong đưa cho hắn một chai nước lọc.- Rửa mặt cho tỉnh táo.

– Ân.

– Nhà tôi cách đây không xa, cậu muốn đi bộ hay đi xe? – Dương Đình Pong nhìn đồng hồ, cha của y hiện tại hẳn là đang dùng bữa tối, hai người từ đây đến đó chắc vẫn còn dư thời gian.

– Đi bộ, tôi ngán đi xe lắm rồi.

– Hảo.

Bảy giờ ba mươi phút, hai chân Mạch Quai bủn rủn đứng trước cửa nhà Dương Đình Phong, trên trán toát mồ hôi lạnh, hai mắt hắn giương lên quan sát căn biệt thự xa hoa trước mắt, nuốt nước miếng, lắp bắp nói với Dương Đình Phong.

– Nhà cậu ở đây sao?

– Ừ. Để tôi gọi dì vú ra mở cửa. – Nói xong Dương Đình Phong móc ra điện thoại di động trong túi quần, bấm vào dãy số quen thuộc.

Mạch Quai hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình hỗn loạn, trong đầu không ngừng nghĩ ra những câu nói tự trấn an bản thân, được rồi, là một nam tử hán không được sợ hãi, không được bỏ cuộc, đúng vậy.

– A, Phong Phong, con trở về khi nào tại sao không báo cho chúng ta một tiếng nha. – Vừa vặn có bà vú từ trong nhà đi ra mở cửa, nhìn thấy Dương Đình Phong như nhìn thấy vàng, miệng cười không ngớt, bà liền đưa tay ôm lấy nam nhân cao lớn.

– Trời ạ, Phong Phong nhà tôi cao hơn nhiều rồi, lại còn đẹp trai hơn trước nữa, ai dô, đã có bạn gái chưa a?

– Dì dạo này có khỏe không? – Dương Đình Phong chỉ cười cười cho qua, quan tâm hỏi han sức khỏe của bà.

– Phong Phong về nhà là dì liền khỏe nha.

– Dì, đây là bạn học của con, cậu ấy là Mạch Quai, hôm nay cùng con về nhà thăm cha. – Sực nhớ ra bên cạnh còn có Mạch Quai, Dương Đình Phong nhã nhặn giới thiệu cho bà.

– Nhĩ hảo bác. – Nghe thấy tên của mình, Mạch Quai từ trong mộng giật mình tỉnh lại, luống cuống cúi thấp đầu chào.

– A, là bạn của Phong Phong sao, vào nhà đi, đừng ngại.

– Cảm ơn bác.

Dương Đình Phong quay sang nhìn Mạch Quai nhẹ nhàng mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay hắn đi vào nhà.

Vừa đi vào phòng khách, Dương Đình Viễn ngồi trên sô pha lập tức đứng dậy, mặt mày hớn hở chào đón con trai lâu ngày không trở về nhà.

– Phong, con trai rốt cuộc cũng chịu về với ông già này rồi sao?

– Cha khỏe không?

Uầy, lại là cuộc hội ngộ gia đình thắm thiết nữa sao, Mạch Quai khổ sở khóc thầm trong lòng, lại thuận mắt lướt quanh một lượt căn nhà sang trọng của Dương Đình Phong, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên một thân ảnh nữ nhân đang ngồi ở sô pha, đồng tử của hắn lập tức co lại, ngay cả nữ nhân kia cũng không tránh khỏi sự kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.

– Cậu!

Dương Đình Viễn hiện tại mới phát hiện bên cạnh Dương Đình Phong còn có một nam nhân lạ mặt đi cùng, nhìn sơ qua cũng đoán ra được kia chính là bạn của con trai mình, nhưng là, vào nhà người khác mà không chào hỏi như vậy, còn lớn tiếng nói cái gì, thật sự khiến ông không được hài lòng.

– Bạn của con sao?

– Dạ vâng. – Dương Đình Phong nói xong liền đẩy đẩy cánh tay của Mạch Quai đang trưng bộ dạng phát ngốc.

– A, dạ cháu chào bác.

– Ừ. Hai đứa vào ngồi đi, Phong, cha muốn con gặp một người. – Dù sao hiện tại tâm trạng của Dương Đình Viễn cũng đang tốt, không có tâm tư để ý đến hắn, một bên kéo Dương Đình Phong vào chỗ ngồi.

Ban nãy vì mải nói chuyện với ông nên Dương Đình Phong không có để ý có khách đến nhà, hiện tại mới vừa vặn phát hiện người mà ông muốn y gặp cư nhiên lại là Nhã Đình.

– Nhã Đình? – Nguyên lai đây chính là lý do ban nãy Mạch Quai hốt hoảng kêu lên.

– Phong, mình… mình không biết cậu là con trai của bác Viễn đấy. Thật trùng hợp quá – Nhã Đình còn chưa kịp hết bàng hoàng, vẫn không thể tin được trước mặt cô chính là nam nhân mà cô thầm thích.

– Hai đứa quen nhau từ trước rồi sao. Như vậy tốt quá rồi còn gì. – Dương Đình Viễn ngược lại so với Nhã Đình càng cao hứng, vốn dĩ gia đình hai bên có quan hệ quen biết thân mật, ông cũng là người có công trong việc giúp công ty cha cô đi lên trong công tác làm ăn, cha mẹ cô cũng vì chuyện này mà vô cùng cảm kích, nên mới phát sinh ra ý định làm mai con gái của mình cho con trai của ông, và đương nhiên cũng vì chuyện này mà Nhã Đình phải nghe theo cha mẹ về Bắc Kinh một chuyến, thực không ngờ sự việc lại trùng hợp đến mức này.

Mà Mạch Quai từ lúc nhìn thấy Nhã Đình cho đến tận bây giờ vẫn không thể nguôi ngoai cơn giận, cái gì mà trùng hợp, cái gì mà tốt chứ, cho dù trình độ học tập của hắn rất hạn chế, nhưng cái loại tình huống này hắn thừa biết chính là gia đình hai bên đang cố ý mai mối cho Dương Đình Phong và Nhã Đình. Hắn thực sự căm ghét, vì cái gì lại gặp loại đàn bà đáng ghét này ở đây, hắn chỉ vừa thổ lộ tình cảm với y, mà đã phải đối diện với hoàn cảnh này, hắn không muốn mất y, hắn không muốn.

Dương Đình Phong còn chưa kịp mở miệng nói chuyện rõ ràng với Dương Đình Viễn, đã nhìn thấy Mạch Quai đột nhiên ngồi dậy, không nói tiếng nào liền chạy thẳng ra ngoài. Thái độ của Dương Đình Viễn lập tức thay đổi, sắc mặt lạnh lẽo nhìn sang Dương Đình Phong.

– Bạn của con thật có phép tắc, đi vào đi ra cũng không chào hỏi ai một tiếng.

Bà vú vừa lúc từ nhà bếp đi ra, trên tay còn đang cầm khay nước uống, bước vào phòng khách đã không nhìn thấy bóng dáng cậu bạn của Dương Đình Phong, ngơ ngác hỏi.

– Phong, bạn của con đâu rồi?

Dương Đình Phong nắm chặt nắm tay, cắn răng ngồi dậy.

– Cha, con xin phép. – Bỏ lại một câu, Dương Đình Phong hướng đến cánh cửa lập tức chạy ra ngoài đuổi theo Mạch Quai.

===== HẾT CHƯƠNG 27 =====


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.