Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 21



Dương Đình Phong cong khóe miệng, ghé xuống hôn lên bờ môi tái nhợt của Mạch Quai, hơi thở trở nên gấp gáp, dục vọng thiêu hỏa gắp người, khiến y không thể nhẫn nại thêm được nữa, hai tay giữ chặt đùi Mạch Quai cố định trên vai mình, dùng sức tiến vào thật sâu.

– A… Ah ~…. thật nhanh… hảo bổng… dùng sức đi… ân a.. nha nha… dùng sức thao tôi. – Mạch Quai há miệng kêu to, hai gò má vì dục vọng đem lại sung sướng đến cực điểm mà nhiễm đỏ, hắn liếm đôi môi khô khốc, phát ra thanh âm kiều mị, cửa huyệt liều mạng kẹp chặt lấy côn th*t to lớn của Dương Đình Phong.

– Mới động một chút đã sướng như vậy… đúng là trời sinh ra để nam nhân thao chết! A! – Dương Đình Phong thích thú gầm lên, điên cuồng đâm chọc, hận không thể đem cơ thể kẻ dâm đãng kia xé làm hai nửa, mồ hôi y lấm tấm đầm đìa, hai mắt đỏ ngầu chứa đầy dục vọng, ý niệm trong đầu không ngừng mắng y phải thao nam nhân này, giết chết nam nhân này, đem nam nhân này thuộc sở hữu của y.

– A aaaa… a… thật thoải mái… chỗ đó bị cậu gãi ngứa sướng muốn chết… nha a… Phong… thao chết tôi luôn đi…. chiếm lấy tôi… A! – Nơi đặc biệt nhạy cảm bị hung hăng đâm vào, khoái cảm mãnh liệt xông lên, bờ mông nảy nở của Mạch Quai không ngừng lắc lư, cọ sát vào xương háng của Dương Đình Phong, hai chân kẹp lấy đầu Dương Đình Phong, chờ đợi cú đâm mạnh bạo tiếp theo.

– Dâm đãng! Tôi thao chết cậu! – Dương Đình Phong tức tối quát mắng, thô bạo kéo cánh tay Mạch Quai, đem hắn nằm sấp xuống đất, bàn tay to lớn kiềm chặt chiếc hông của hắn, hung hăng nhéo lấy bờ mông trơn nhẵn đàn hồi, Mạch Quai kiều mị rên một tiếng, miệng thở ra hơi thở nồng đượm, hai mắt ướm lệ khát khao côn th*t cháy bỏng của người kia.

Dương Đình Phong cầm lấy dương v*t cực đại màu tím, thật sâu tiến vào bên trong vách tường chật hẹp, phần eo lại bắt đầu dùng sức, thật nhanh đâm thẳng vào điểm trọng tâm trong cơ thể, thanh âm thân thể va chạm bạch bạch vang lên khắp căn phòng.

– AAA… Thật sướng… Đầy quá… trúng điểm G rồi…. trời ạ… aaa… thao chết tôi đi… Phong… aa a muốn côn th*t của cậu đâm chết tôi.. nha nha… a. – Khoái cảm xông lên khiến đầu óc Mạch Quai mê mụi, mở miệng thét loạn kêu sung sướng.

– Phóng đãng! Con mẹ nó đồ tiện nhân! – Gò má Dương Đình Phong nổi lên gân xanh dữ tợn, tên dâm đãng này hiện tại mới lộ ra bản chất tao hóa của hắn, thật sự muốn giết chết người ta, ngay cả cái động kia còn khao khát dương v*t của y, tinh dịch theo khe huyệt chảy xuống, Dương Đình Phong tựa như một thú hoang gào lên, đem hai cổ tay Mạch Quai vặn ngược ra sau, tay trái túm lấy tóc hắn kéo lên, thắt lưng như điên chuyển động, hung hăm đâm vào bên trong cơ thể hắn.

– Aa… không muốn… nhanh quá… mạnh quá… chết tôi mất.. a nha nha… hảo sướng… ưm… đừng… Phong… chỗ đó trướng rồi… sẽ hỏng mất… sướng một chết. – Mạch Quai khóc nức lên, mở miệng nói năng lung tung, thật sự là rất sướng, hắn chưa bao giờ cảm thấy thống khoái như vậy.

Dương Đình Phong cười một cách quỷ dị, kéo ngược Mạch Quai trở lại, điên cuồng tàn sát môi hắn, đầu lưỡi không buông tha mọi ngõ ngách trong khoang miệng hắn. Hai người hôn đến thần hồn điên đảo, không còn rõ ý tứ xung quanh là gì. Mạch Quai không theo kịp tốc độ của Dương Đình Phong, né tránh bờ môi y liều mạng thở dốc, bên miệng còn lưu lại sợi chỉ bạc đậm tình của hai người.Thế nhưng hắn chỉ vừa lấy lại khí lực, quai hàm tiếp tục bị Dương Đình Phong chế trụ lấy, chèn ép cánh môi hắn, động tác dưới thân cũng cật lực càng nhanh, ở trong cơ thể hắn đâm vài cú đâm thô bạo. Mạch Quai rốt cuộc chịu đựng không được nữa, quy đầu nơi tính khí bắn ra tinh dịch trắng ngà.

Dương Đình Phong thừa cơ ôm Mạch Quai lên giường, dương v*t ở bên trong dùng sức trừu sáp, cơ thể kịch liệt va chạm, Mạch Quai níu chặt thắt lưng Dương Đình Phong, nâng cao mông, thuận lợi cho việc ra vào của côn th*t cực đại. Sau vài lần đâm chọc, Dương Đình Phong có dấu hiệu sắp bắn đến nơi, Mạch Quai ở dưới thân rên rỉ cầu xin.

– Cho tôi… cho tôi ăn tinh dịch của cậu.

Dương Đình Phong ngẩng đầu thở dốc, cỗ nhiệt lưu từ dương v*t trào lên tới đỉnh điểm, y thật nhanh rút ra côn th*t, gầm lên một tiếng, ở trước mặt Mạch Quai nhả ra dòng tinh dịch nồng đậm. Mạch Quai vươn đầu lưỡi liếm láp, tham lam nuốt trọn tư vị đắng chát mà thơm ngon của Dương Đình Phong, hắn nở ra nụ cười quyến rũ, há miệng ngậm lấy tính khí còn lưu lại dịch thủy của chính mình.

– Lại đây. – Thanh âm của hắn khàn khàn mà ẻo lả, nằm trên giường bày ra tư thế động lòng người, ngón tay kéo lấy bàn tay Dương Đình Phong.

Dương Đình Phong không nói, trực tiếp bổ nhào lên hung hăng hôn lên môi hắn, bàn tay tùy tiện xoa nắn hai cánh mông đàn hồi. Nụ hôn kéo dài hơn hàng ngàn thế kỷ, Dương Đình Phong mới chịu buông Mạch Quai ra, ngữ điệu trầm thấp nói.

– Lần sau còn dám nổi giận với tôi, tôi sẽ không cho cậu xuống giường.

– Vậy sao? Hảo đáng sợ a. Ha ha! – Mạch Quai phấn khích cười to lên, phát hiện hai cặp mắt Dương Đình Phong đang chuyên chú nhìn mình, hắn im lặng, bối rối nghĩ.

“Sao lại nhìn tôi chằm chằm vậy chứ? Có gì liền cứ nói a.”

Ngón tay Dương Đình Phong lau đi mồ hôi trên mặt hắn, qua một lúc lâu mới lên tiếng.

– Mạch Quai…

– Hửm?

– Tôi yêu cậu.

Trong nháy mắt, thế giới của Mạch Quai như ngừng lại, hắn mở to hai mắt, á khẩu không nói nên lời. Yêu? Y là yêu hắn? Không phải chứ?

– Phốc…. ha ha ha! – Mạch Quai không cách nào chỉ có thể phá lên cười lớn.

Hai mắt Dương Đình Phong đen lại, làm Mạch Quai không thể cười nổi nữa, hoảng sợ nuốt nước miếng, miệng lắp ba lắp bắp.

– Cậu… cậu không phải đang đùa tôi chứ?

– Vì cái gì tôi lại đùa cậu? – Thanh âm Dương Đình Phong lạnh như băng.

Mạch Quai ngoảnh đầu né tránh ánh nhìn kia, trong đầu không chửi thầm không biết chính mình nên làm gì mới tốt đây, mẹ kiếp, đều là do y cố ý đẩy hắn vào đường cùng đây mà.

– Tại sao không nói gì? – Dương Đình Phong đẩy cằm Mạch Quai, đem hắn đối diện với mình.

– Tôi… nhưng là, cậu đã biết tôi thích Tiểu Tinh rồi, không phải sao? – Vậy từ đó đến giờ tôi với cậu là quan hệ gì? – Dương Đình Phong không kiên nhẫn hỏi.

– Thì là bạn tình a. – Mạch Quai luống cuống dời tầm mắt, không được tự nhiên nói.

Thoáng chốc, khóe miệng Dương Đình Phong khẽ cong, Mạch Quai cảm thấy sống lưng run rẩy lợi hại, nghe thấy thanh âm giận dữ của y.

– Cậu nhìn tôi, dám nói với tôi cậu chỉ xem tôi là bạn tình hay không?

– Việc gì tôi phải nói cho cậu. – Mạch Quai vừa dứt lời xong, cả gương mặt lập tức bị bàn tay Dương Đình Phong ôm lấy, hắn nhìn thấy con ngươi sắc bén của y, kiên định mà thẳng thắn, làm hắn không sao trả lời.

– Cậu biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy, Mạch Quai.

– Phiền quá a! Cậu đừng khiến tôi khó xử, tôi có tình cảm với cậu tôi sẽ nói thẳng ra rồi!

Dương Đình Phong hừ nhạt một tiếng, rời khỏi cơ thể Mạch Quai, nằm bên cạnh quay lưng về phía hắn. Mạch Quai nhìn tấm lưng rộng lớn của Dương Đình Phong, nhấc người nằm sát vào y, bàn tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng y, nhẹ giọng kêu.

– Phong… cậu giận tôi sao?

– Không có. – Dương Đình Phong lạnh lùng nói.

– Tôi lạnh, ôm tôi ngủ đi. Ân? – Mạch Quai nghe đến đây liền bĩu môi, thanh âm nũng nịu.

Dương Đình Phong thở dài, chậm rãi xoay người ôm lấy cơ thể trần trụi của Mạch Quai, đem hơi ấm truyền sang cho hắn. Mạch Quai hạnh phúc cười rộ lên, ngẩng đầu hôn lên gò má Dương Đình Phong. Y nhíu mày, hạ mắt nhìn xuống gương mặt tươi rói của hắn, nghi hoặc hỏi.

– Đột nhiên hôn tôi?

– Để cậu khỏi giận a, hồi nhỏ mỗi lần bà ngoại giận, tôi đều hôn bà, rất hiệu quả đó nha. – Hắn hớn hở nói.

Dương Đình Phong dở khóc dở cười, đưa tay ngắt lấy mũi Mạch Quai, phương pháp của hắn quả nhiên hoàn toàn có hiệu quả, làm Dương Đình Phong hết cách bật cười lên.

– Tiểu quỷ.

– Vậy mà ai đó vẫn yêu tiểu quỷ a. – Mạch Quai thích thú trêu chọc Dương Đình Phong, hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng y, chậm rãi nhắm hai mắt.

– Ngủ ngon.

Buổi sáng, Mạch Quai tỉnh dậy trước, phát hiện hai cánh tay Dương Đình Phong vẫn thủy chung ôm chặt lấy mình, hắn mỉm cười, nhè nhẹ gỡ ra vòng tay của y, rón rén rời khỏi giường.

Thay y phục vào, Mạch Quai cẩn thận vén chăn đắp cho Dương Đình Phong, lặng lẽ rời khỏi phòng. Vừa lúc Dương Đình Phong đột nhiên mở mi mắt, trong đầu thầm gọi tên của hắn.

– Mạch Quai.

Trên hành lang, Mạch Quai đi tới dãy phòng của Hứa Tinh, còn đang tính gõ cửa thì bất chợt nghe thấy có tiếng ồn ào xôn xao ở phía trước,.

– Tiểu Tinh, cậu có trong đó không? – Mạch Quai gọi mấy tiếng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại ở bên trong, liền tự mình đi ra.

Vừa đi tới đại sảnh, Mạch Quai sửng sốt mở to mắt, nhìn thấy thân ảnh Hứa Tinh trần như nhộng nằm bệt trên nền đất, phía trước là Lam Dĩ đang kéo lấy tóc của thiếu niên, vung tay đánh tới tấp, thiếu niên trên mặt giàn dụa nước mắt, miệng không ngừng kêu những lời cầu xin.- Thực xin lỗi… Tiểu Tinh không cố ý… van cầu chị.

Mạch Quai trong mắt đều là bừng bừng phẫn nộ, đang đi tới lại bắt gặp Gia Trình đã nhanh hơn hắn một bước.

– Lam Dĩ, cô đang làm cái gì!? – Ôm lấy thân ảnh gầy yếu của Hứa Tinh, Gia Trình tức giận hướng Lam Dĩ quát tháo.

– Đồ phản bội, vì cái gì anh lại gạt tôi? Anh dám quan hệ với loại người đê tiện như nó!

Trơ mắt nhìn thiếu niên được người kia đứng ra che chở bảo vệ, Mạch Quai cảm thấy chính mình hổ thẹn vô cùng, tâm đau như cắt.

– Tôi yêu Tiểu Tinh, không bao giờ đến lượt cô, từ bỏ đi! – Gia Trình lạnh lùng ném lại một câu, cởi ra chiếc áo khoác cho Hứa Tinh, ôm thiếu niên trở về phòng.

Ngay lúc này Mạch Quai chỉ có thể cười nhạo chính mình, bọn họ yêu nhau, đã công khai với mọi người, còn hắn làm sao có cơ hội được chứ, Dương Đình Phong nói không sai, ngay từ đầu hắn đáng lý phải nghe theo lời y, chỉ hận bản thân quá ngu ngốc mà thôi.

Dương Đình Phong đang thay quần áo, nghe thấy tiếng cửa phòng liền chạy ra mở cửa, nhìn thấy Mạch Quai ủ rũ đi vào, im lặng ngồi trên giường.

– Làm sao vậy? – Y chỉnh lại cổ áo, một bên tra hỏi tình hình đối phương.

– Tiểu Tinh và Gia Trình…. hai người bọn họ, đã công khai rồi. – Thanh âm Mạch Quai thập phần run rẩy, như thể không tin được chuyện kia chính là sự thật.

Dương Đình Phong hừ lạnh, thờ ơ nói.

– Vậy cậu nên từ bỏ đi.

– Nhưng là, tôi… tôi vẫn còn tình cảm với cậu ấy, hơn nữa, tôi không muốn Tiểu Tinh yêu một người xấu xa như Gia Trình, hắn căn bản không xứng đáng. – Mạch Quai hoàn toàn không nhìn ra tâm tình hiện tại của Dương Đình Phong, thở dài nói.

– Vậy cậu xứng đáng sao? – Dương Đình Phong dùng ngữ điệu lạnh như băng, khiến Mạch Quai sửng sốt ngẩng đầu nhìn y.

Thấy hắn không trả lời, sắc mặt Dương Đình Phong đen lại, lạnh lùng bỏ lại một câu.

– Tôi ra ngoài ăn sáng. – Liền mở cửa đi ra ngoài.

Mạch Quai còn đang tính đuổi theo Dương Đình Phong, vừa lúc có tiếng điện thoại chợt vang lên, hắn liền nhận điện thoại nghe máy.

– Chú Biên? – Đầu dây bên kia không sai chính là phụ thân của Hứa Tinh.

– Mạch Quai, Tiểu Tinh thế nào rồi?

– Cậu ấy vẫn tốt, ăn uống điều độ, không có xảy ra chuyện gì. – Hắn không dám tiết lộ chuyện hắn cùng Hứa Tinh không ở cùng phòng, quan trọng hơn là chuyện y và Gia Trình đã tái hợp lại với nhau, bèn qua loa trả lời.

– Tốt. Thay chú chăm sóc Tiểu Tinh, đừng để nó xảy ra chuyện gì.

– Vâng, chú yên tâm.

– Hảo, tạm biệt cháu.

Tắt máy, Mạch Quai nắm chặt điện thoại, hắn đã hạ quyết tâm phải chăm sóc cho Hứa Tinh, tuyệt đối không thể phụ lòng ba ba của y, chuyện y cùng Gia Trình tái hợp không nên phát sinh được. Nghĩ như vậy, Mạch Quai lập tức chạy đến phòng của Hứa Tinh.

Cả trường vừa được nhận thông báo đã tới địa điểm tắm biển, học sinh trong trường liền nhốn nháo chạy về phòng thay đồ tắm, thành ra hành lang vốn đã nhỏ hẹp hiện tại đã chật ních người, Mạch Quai khó khăn lắm mới tìm thấy thân ảnh của Hứa Tinh, liền chạy tới cầm lấy cánh tay của thiếu niên kéo vào phòng.

– Cậu và Gia Trình đã quay lại có phải không? Vì cái gì? Từ lúc anh ta trở về nước, cậu luôn ở bên cạnh anh ta. Rốt cuộc cậu có chịu hiểu, Gia Trình anh ta đã từng tổn thương cậu đến mức nào không!?

Hứa Tinh kinh ngạc mở lớn mắt nhìn Mạch Quai, đồng thời bị hắn quát mắng thiếu niên chỉ có thể tự ti cúi đầu, nhỏ giọng kêu.

– Thực xin lỗi.

– Nếu như ba ba cậu biết được chuyện này sẽ như thế nào đây? – Mạch Quai chăm chăm nhìn Hứa Tinh mãi chưa chịu ngẩng đầu, không kiên nhẫn hỏi.

– Mình… mình biết baba không thích anh Trình, nhưng mà… – Hứa Tinh nghe đến đây có chút áy náy nói.

– Nhưng mà sao? Cậu yêu anh ta? Cậu chỉ nghĩ cho mỗi Gia Trình thôi phải không? Còn baba cậu, còn mình, còn bản thân cậu nữa. Cậu có biết vì cậu mà Gia Trình và Lam Dĩ đã chia tay không!? – Mạch Quai không cam lòng phẫn nộ quát lên.

Hứa Tinh hoảng sợ run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

– Đối.. thực xin lỗi.

Mạch Quai ảo não xoa huyệt thái dương, tức tối vung một cước vào tường, lạnh lùng đi ra ngoài. Ngoài hành lang, hắn bất lực chống tay lên tường, ôm mặt đang tuôn ra lệ.

Ở phía trước Hoành Thư đang chạy tới, nhìn thấy hắn liền khó hiểu chau mày.

– Mạch Quai, đã xảy ra chuyện gì?

Mạch Quai vội đưa tay lau nước mắt, xoay lưng về phía cô, nhàn nhạt nói.

– Không có gì. Nhớ bà thôi.

– Gì chứ? Ai lại đi nhớ bà vào lúc này a. Cậu không thay đồ xuống biển tắm sao?

– Một lát tôi xuống. Cậu đi trước đi.

Hoành Thư nghe xong cũng không có tỏ ra nghi hoặc gì, hấp tấp chạy ra ngoài. Mạch Quai hít thở sâu, điều chỉnh lại tâm tình của mình, sải bước trở về phòng.

Nhìn thấy Dương Đình Phong đang thay đồ, Mạch Quai trầm mặc bước tới tủ quần áo, hai mắt lén lút nhìn sang y, phát hiện người nọ căn bản không thèm để ý đến hắn, lạnh lùng ly khai. Mạch Quai nheo chặt lông mày, kỳ quái, tên kia đột nhiên dở trò gì nữa đây, không lẽ chỉ vì vài câu nói của hắn mà giận dỗi, thực trẻ con.

Mạch Quai nào có tâm tình dò xét, cởi toàn bộ y phục, chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi bó sát, đầu đeo kính bơi rời khỏi phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.