Sư phụ..” Ngọc Băng hướng nam tử khẽ hành lễ rồi im lặng đứng đó đợi hắn lên tiếng.
Trong đêm tối hương hàn mai thoang thoảng hoà quyện vào không khí, hương thơm thanh nhã thấm vào lòng người… Một khắc chung trôi qua rốt cuộc nam tử cũng có phản ứng, hắn chậm rãi xoay người lại đối diện với nàng, động tác ưu nhã, lưu loát k chê vào đâu được.
Nửa bên mặt còn lại của hắn được che lại bởi chiếc mặt nạ ngân sắc, dưới ánh sáng của mặt trăng lại loé lên tia quỉ dị. Chiếc mặt nạ không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của hắn lại làm tăng thêm nét thần bí, yêu mị. Ánh mắt nam tử phức tạp nhìn Ngọc Băng chằm chằm thật lâu sau mới lên tiếng:
“Băng nhi… Ta đợi con thật lâu.” Giọng nói lạnh nhạt như dòng suối mát lạnh rột rửa tâm hồn con người.
“Sư phụ, người đây là ý gì? Không phải sư đồ ta vẫn luôn gặp nhau mỗi tháng sao?” Ngọc Băng cả kinh đây là sao? Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng không phải là đồ đệ chân chính của hắn chứ? Tại sao lại đợi nàng? Nhưng rất nhanh Ngọc Băng đã bình tĩnh lại. Dù hắn nhận ra thì sao? Nàng ở đây lo lắng cũng không được gì! Tuỳ cơ ứng biến thôi.
Trong mắt nam tử loé lên sự tán thưởng, không ngờ một chuyến thử thách này đã làm con bớt đi tính bốc đồng, nóng nảy. Tốt, rất tốt.
“Băng nhi con biết rõ ta đang nói gì? Con thật sự là Phượng Ngọc Băng sao?” Nam tử thu hồi tầm mắt đặt trên người nàng tiếp tục nhìn về chân trời, sâu xa nói.
“Thật ra thì ngươi là ai? Sao ngươi lại biết?” Ngọc Băng cáu kỉnh rồi nàng không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu, mà nàng lại không biết gì về đối phương như thế này.
“Ha ha cũng k giả vờ nữa sao? Băng nhi con vẫn vậy, vẫn còn nóng nảy với ta a~~” tiếng cười đầy vui sướng của nam tử lọt vào tai Ngọc Băng lại khiến nàng cảm thấy đang bị hắn ta chế nhạo. Ngọc Băng nheo mắt lại hừ lạnh.
“Băng nhi được rồi ta không đùa con, lại đây ngồi đi, con cũng nên biết một số chuyện rồi…” Aizz hắn vẫn là không dám thật sự chọc nàng tức giận.
Nam tử xoay người đi về phía chiếc bàn đá đặt trước nhà trúc, ưu nhã ngồi xuống. Ngón tay thon dài, xinh đẹp nhẹ nhàng pha trà, tự rót cho chính mình và Ngọc Băng. Ngọc Băng nhận lấy ly trà từ tay hắn, híp mắt hưởng thụ trong lòng lại suy tính nên ứng phó với tên này như thế nào..
Và trong đêm tối trên núi Ngạn Độc xuất hiện một tình cảnh buồn cười. Một nữ hài 10 tuổi tay cầm ly ngọc trong suốt đối diện một nam tử đeo mặt nạ bạc trên tay đồng dạng một ly ngọc. Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt “thâm tình” đến lạ thường.
“Khụ khụ…” Nam tử ho khan phá vỡ không khí túng quẩn. Nếu còn trừng tiếp khó đảm bảo mắt hắn có thể còn nguyên vẹn a..
“Băng nhi thật ra ta biết con không phải đồ đệ Ngọc Băng của ta…” Giọng nói lành lạnh của nam tử vang lên.
“Vậy tại sao ngươi lại biết” Ngọc Băng bình tĩnh hỏi dù sao nàng cũng đoán được hắn sẽ biết nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
“Ách, cái này… ” nam tử chột dạ. Hắn nói làm sao đây chẳng lẽ nói với nàng hắn cho nàng đến nhầm” địa chỉ”, đưa nàng đến cổ đại không đưa lại ném nàng đến hiện đại như vậy, còn phải tìm một tiểu Ngọc Băng thay thế. Không được như vậy sau này nàng trở lại hắn sẽ không được an ổn a.
“Băng nhi có một số việc sau này con sẽ hiểu. Phượng Ngọc Băng vốn dĩ đã chết từ trước nhưng vì con nên ta cãi mệnh cứu sống nàng, ta dạy nàng khinh công, võ thuật nhưng chỉ là phòng thân. Ta chỉ có thể duy trì mạng sống của nàng đến lúc con đến. Hiện nay những việc nàng chưa hoàn thành thì con giúp nàng tiếp tục thực hiện…” Nam tử bình tĩnh nói có chết hắn cũng không thừa nhận là hắn cố ý đưa nàng đến đây.
“Sao ngươi chắc ta sẽ giúp nàng.. Ngươi cũng biết tình cảnh hiện tại của nàng rất nguy hiểm.”
“Không phải con cũng đã hứa giúp nàng còn gì? Tình cảnh nguy hiểm thì sao? Với năng lực của con ta tin con làm được.”
“Hừ, lão hồ ly, cũng được giúp nàng cũng như giúp ta thôi. Nhưng hiện tại ta không có gì làm vốn cả? Làm sao xây dựng thế lực? Có phải hay không lão hồ ly ngươi bỏ ra chút gì?” Hừ, tính kế nàng, nàng không đòi lại chút gì đó sao được?
“Băng nhi con vẫn vậy mà, được rồi ngọn núi này ta cho con làm căn cứ trụ sở chính, nơi đây ít người qua lại cũng chẳng ai dám xông lên núi nên có thể yên tâm, con chỉ cần bày thêm trận pháp trấn thủ là được. Về phần độc dược dưới núi ta tin con có thể giải được.”
“Được ngọn núi này ta nhận, còn tiền xây dựng thì sao? Có cả nhân lực nữa.” Ngọc Băng tiếp tục vô sỉ đòi tiền
“Ách cái này Băng nhi con biết ta nghèo mà…” Nam tử kêu khổ kể lể
“Dừng, đừng tưởng ta không biết ngươi có nhiều kì trân dị bảo? Hiện tại là ngươi tự minh lấy ra hay muốn để ta giúp một tay?” Mỗ nữ nào đó uy hiếp trắng trợn.
“Khụ, được rồi trong nhà trúc có một ít tiền ta cho con hết, nhiêu đó ta nghĩ con có thể xây dựng được một thế lực cho riêng mình. Còn có bước đầu thành lập có thể khó khăn, nếu gặp vấn đề nan giải con co thể tìm đến cung chủ Thuỷ Linh cung, nói ra thân phận con có thể nhận được sự giúp đỡ. Ta chỉ có thể giúp con nhiêu đây thôi, tình thầy trò chúng ta đến đây kết thúc, mọi việc còn lại trông cậy vào con rồi. Có duyên gặp lại …” Cùng với lời nói đó một làn gió thổi qua người cũng đã biến mất
“Ách, lão hồ ly chết tiệc đừng để ta bắt được ngươi hừ hừ”
—*^^*—
Sau khi xem xét nhà trúc Ngọc Băng tìm được 3 gương vàng, vậy mà tên hồ ly này lại dám bảo mình nghèo, hư. Xem lại thời gian cũng đã gần sáng. Ngọc Băng theo hướng đường cũ trở về, vừa định phi thân xuống núi bên tai lại vang lên tiếng nam tử kia.
“Băng nhi mọi chuyện đều do trời sắp đặt có một dố việc không thể cãi lại, con hãy thuận theo tự nhiên đi….”
Ngọc Băng khó hiểu, ý của hắn ta là gì đây? Thôi, chuyện đến đó lại có cách giải quyết thôi. Ngọc Băng tung người phi thẳng xuống núi rồi quay trở về phủ công chúa, nàng còn phải suy tính việc thành lập thế lực, nhờ có lão hồ ly mà nàng đỡ lo một khoản a~~..
Chỉ là Ngọc Băng không biết khi nàng phi thân xuống núi thì nam tử lúc nảy vốn đã rời đi lại xuất hiện,bên cạnh hắn còn có một nam tử áo đen cung kính đứng phía sau.
“Thiên đế người thật sự muốn Bát công chúa thực hiện khảo nghiệm dưới trần giang này sao!?” Nam tử áo đen nghi vấn lên tiềng hỏi .
“Dạ, ngươi nói xem có phải Băng nhi đang thay đổi đã không còn nóng nảy kiêu căng như trước nửa” giọng nam tử có chút buồn bã, làm như vậy là đúng hay sai?
“Thiên đế, Trải qua sự cực khổ 15 năm ở hiện đại công chúa đã thật sự thay đổi a, nhưng mà người đâu cần chọn cho công chúa tới 7 vị phu quân chứ” Dạ đổi mồ hôi rồi, Thiên đế lại se duyên cho Bát công chúa tới 7 nam tử làm cho Thiên hậu tức giận mấy lần nhưng lại không sửa được nữa rồi
“Dạ, ngươi có phải thấy bảy tên kia rất ưu tú không? Cả bảy người đều là nhân tài lại si tình với Băng nhi mà ta không biết chọn ai cho tốt nên lấy luôn cả bảy người cho lẹ” Thiên đế càng nói càng thấy sáng suốt chỉ kém vỗ đùi ngửa đầu cười to …
Dạ choáng rồi có ai như chủ tử hắn ? Không biết chọn ai nên gom cả bảy người lí do thật đặc biệt a. Còn chưa hết choáng lại nghe chủ tử mình nói thêm một câu khiến hắn im lăng.
“Mà cũng lạ, rõ ràng ta đưa cả bảy tên đó và Băng nhi xuống thời không này tại sau chỉ bảy tiểu tử kia xuống đúng vị trí còn con gái ta lại lọt vào thời không khác chứ thật lạ nga.” Thiên đế tiếp tục suy tính mình đã sai chỗ nào, lại không thấy biểu tình “không còn gì để nói” của Dạ
“Chủ tử, lúc đưa công chúa đi vì người luyến tuyết nên làm trễ thời gian, thời không không kịp mở ra nên công chúa đi nhầm..”
“À, thì ra là vậy, không sao ta vẫn đưa Băng nhi về đúng vị trí a~~~”
“Chủ tử hiện tại Thiên hậu đang rất tức giận người đem Bát công chúa đi lại đưa công chúa vào cảnh nguy hiểm, Thiên hậu không muốn gặp người .” Dạ báo cáo lại tình hình vừa mới thu thập đươc.
“Ách không xong rồi sao ngươi không nói sớm, tiêu ta rồi, phải làm sao đây aizzz…” Mỗ thiên đế rối rồi đi qua đi lại suy nghĩ cách vỗ dành bà xã đại nhân a~~~~ … Những chuyện này Ngọc băng đều không biết vì hiện tại nàng đang ngủ ^^