Sáng hôm sau, nó thức dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn vào cái điện thoại:- Hôm nay là chủ nhật. Hôm nay là liveshow. Haizz… – Nó mệt mỏi – Mình…không thể như thế này được! Mình là Hoàng Bảo Nhi cơ mà. Hoàng Bảo Nhi có lên! – Nó nhớ lại lời khuyên của nhỏ rồi lấy lại tinh thần
Nó mở cửa tủ quần áo, suy nghĩ xem mình sẽ mặc gì. Nó rất khó chọn đồ bởi nếu nói về thời trang thì nó hoàn toàn mù tịt. Những bộ đồ chất lừ hay cá tính dịu dàng đều là nhỏ chọn cho nó chứ nó chỉ cần áo phông quần bò giày thể thao là quá đủ. Sau một hồi đắn đo chọn lựa, vận dụng mọi kiến thức về thời trang mà nhỏ truyền cho nó cuối cùng nó cũng phối được một bộ ưng ý. Nó VSCN rồi thay quần áo xong ngồi vào bàn trang điểm. Sau tầm khoảng 1 tiếng nó đã sẵn sàng đi ra đường. Nó mặc áo phông trắng dáng rộng cùng quần short denim và áo khoác denim, đeo balo đen, giày thể thao với tông trang điểm nhẹ tạo lên một set năng động, trẻ trung. Bước ra cổng nó nhận được tin nhắn nhóm:”Tập chung tại nhà Minh”. Sau khi xem tin nhắn, nó bước ra ngoài, đi sang nhà hắn. Nó bấm chuông, mẹ hắn ra mở cửa.
– Con chào bác! – Nó nói
– Ờ, chào cháu! Cháu vào nhà đi, Minh nó sắp xuống rồi. – Mẹ hắn nói
Nó đi vào trong nhà, ngồi trên cái ghế sofa.
– Bác giúp việc đâu rồi ạ? – Nó hỏi
– À, bác ý về quê cháu ạ nên hôm nay bác mới phải đến đây. – Mẹ hắn nói
– Bác có cần cháu giúp gì không? – Nó nói
– Không sao đâu cháu cứ ngồi đấy đi. – Mẹ hắn
– Thôi để cháu giúp bác dù gì cháu cũng không có việc gì làm. – Nó nói
– Vậy tì cháu lên lấy quần áo giặt hộ bác nhé! – Mẹ hắn
– Vâng! – Nó
Nó đi lên phòng hắn, mở của từ từ. Nó xem trong phòng có hắn không nhưng dường như không có hắn. Nó bước vào, ngó nghiêng cả phòng rồi đi ra chỗ tủ trưng bày. Trên cái ô của tủ nào là ảnh hắn, ảnh bố mẹ hắn, cả cuốn album của hắn. Nó tò mò, lấy cuốn album ra xem. Lật từng trang đầu, nó cười khúc khích vì cái vẻ mặt ngây thơ ngộ nghĩng của hắn hồi nhỏ và hoàn toàn khắc so với hắn bây giờ. Nó lậy từng trang, từng trang, chú tâm vào cuốn album mà không biết hắn đứng ngạy sau nó từ lúc nào.
– Em đang làm gì đấy? – Hắn bước ra từ phòng vệ sinh, tay cầm cái khăn tắm lau đầu. Hắn mặc cái quần màu đen, chưa mặc áo để lộ cơ bụng 6 múi rất hấp dẫn.
Nó giật mình và làm rơi cuốn album. Nó nhặt lên và từ từ quạy ra sau. Mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng lên khi nhìn thấy hắn, nó lấy hai tay che mắt lại và lần nữ lại làm rơi cuốn album. Hắn cúi xuống nhặt hộ nó và tiến lại phía tủ trưng bày để cất cuốn album. Tự dưng hắn tiến lại gần nó làm cho nó hồi hộp, tim nó đập mỗi lúc một mạnh một nhanh.
– Sao em lại lên đây? – Hắn hỏi
– À..ừm, tôi lên lấy đồ để mang xuống giặt. – Nó nói
– Này. – Hắn đưa cho nó rổ quần áo bẩn
– T…tôi đi xuống đây. – Nó cầm rổ quần áo
– À mà chả nhẽ em có ý đồ nào khác? – Hắn nói
– Gì chứ! – Nó quay lại
– Chả nhẽ em lên đây để gặp tôi, để nhìn thấy tôi. Vả lại cũng trả tôi vụ tôi nhìn thấy cơ thể của em (ý nói là nhìn thấy lưng của nó ạ). – Hắn tiến lại gần nó
– Anh nói gì tôi không hiểu! – Nó nói to rồi chạy ra ngoài phòng đóng cửa lại.
Nó đứng dựa vào cái cửa phòng hắn, tay nó đặt lên tim.
-“Tại sao? Tim mình đập nhanh quá! Thật là đồ đáng ghét.” – Nó nghĩ
Nó bước xuống dưới. Mọi người trong ban nhạc cũng đã đến và ngồi chờ ở đó được một lúc còn mẹ hắn thì hình như đã đi ra ngoài. Mọi người nhìn nó, ánh mắt khó hiểu
– Sao Nhi lại đi từ trên đó xuống thế? Chả nhẽ hai đứa đang hẹn hò à? – Một thành viên nhóm
– Đâu, đâu phải! Em chỉ… – Nó chưa nói hết câu thì hắn từ bên trên cũng đi xuống và khoác vai nó, nói:
– Đúng, chúng tôi đang hẹn hò!
Nó mở to mắt, nhìn hắn với ảnh mắt vừa bất ngờ vừa khó hiểu. Tuy nó không biết câu nói của hán là đùa hay thật nhưng dường như nó cảm thấy hắn đang nói thật lòng. Nó ngại ngùng đi ra ghế ngồi. Vừa đặt mông xuống ghế là mọi người đã hỏi han, bàn tán xì xào. Tuy vậy nhưng cũng chỉ được một lúc. Nó và cả nhóm cùng lên xe để chuẩn bị đi đến nơi biểu diễn. Nó định ngồi ở hàng ghế đầu nhưng có một anh trong nhóm nhạc đã cản nó
– Em phải ngồi chỗ kia chứ! – Anh ta nói
– Đúng đấy em lên đấy ngồi đi! – Anh cười rồi kéo tay nó ngồi lên chỗ cạnh chỗ hắn đang ngồi.
Nó hoàn toàn bị bất lực chống cự trước cả nhóm. Xe chuyển bánh. Nó ngồi cạnh hắn, dường như nó không thoải mái chút nào. Cái cảm giác hồi hộp lo sợ và ngại ngùng cứ bám lấy nó. Nó tự hỏi tại sao hắn lại im lặng, đáng nhẽ hắn phải cho nó lời giải thích khi nói câu đó chứ. Nhưng mà hắn vẫn không nói gì cả. Hắn im lặng chầm tư ngồi nghe nhạc. Bỗng nhiên hắn đưa một bên tai nghe cho nó và nói:
– Hãy bình tĩnh đi! – Hắn
Nó đeo tai nghe và đu đưa theo giai điệu nhạc. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương khiến tâm hồn nó thư thái và bớt căng thẳng. Nó đi vào giấc ngủ. Đầu nó bất chợt tựa lên vai của hắn khiến hắn cũng phải giật mình. Hắn nhìn nó và suy nghĩ. Hắn sợ rằng nó không thích hắn và sẽ cảm thấy rất khó chịu khi hắn nói như vậy. Hắn muốn biện ra một cái cớ để nó không cảm thấy bị tổn thương. Mottj lúc sau, chiếc xe dừng lại tại một trại trẻ. Xung quanh đó là bao nhiêu cây cối và thứ khiến tất cả mọi người đều ồ lên là chính các em bé ở đây. Mộ số các em bé và cô giáo được cử đi ra để đón các nhóm nhạc biểu diễn và thật lòng không ai biết rằng đằng sau những gương mặt thơ ngây vui tươi đó lại là nỗi buồn về những căn bệnh mà các em gặp phải. Cả nhóm đi xuống xe. Hắn nhận đước một tin nhắn của anh
– Có quá lắm không? Tôi vẫn còn FA, please! – Nội dưng tin nhắn kèm theo một bức ảnh nó tựa lên vai hắn và hắn tựa lên đầu nó ngủ.
Hắn đứng hình một lúc sau khi nhìn thấy bức ảnh.
– Gì thế? – Nó hỏi hắn
– Không có gì. – Hắn nói rồi cất điện thoại
Nó cùng cả nhóm đi tham quan từng khu: Nhà ăn, trường học, nơi ở,… Tất cả đều để lại trong mọi người một ấn tượng nào đó. Có một số người còn quá cảm động và không thể kìm được nước mắt và trong đó có cả nó. Nó ngồ khóc trên ghế, hắn đứng bên cạnh rút khăn giấy lau cho nó, anh thì ngồi bên cạnh an ủi nó. Quả là anh, chuyên gia làm con gái nín khóc. Nếu câu nói, hành động của hắn làm con gái có thể bật khóc thì anh là người tốt nhất để dỗ những cô gái đó. Và đo cũng chính là lí do mà đến bây giờ hắn vẫn được các cô gái đó yêu mến.
– Xong rồi! Cả đoàn tập chung chúng ta đi đến chỗ trọ nhé! – Hướng dẫn viên
– Anh, chuyến đi này là như thế nào vậy? Sao lại có hướng dẫn viên? – Nó hỏi
– Em chưa biết gì sao? Đây là chuyến đi cũng giống như tham quan ngoại khóa nhưng chúng ta đến sớm hơn một ngày. Em có nhớ thông báo cử đại diện các lớp đi không? Đây chính là địa điểm trường ta tới. Thức chất thì cũng có các nhóm nhạc khác nhưng nhóm chúng ta đến sớm hơn một ngày để nghỉ ngơi và vui chơi một ngày. À mà em chuẩn bị quần áo chưa? Chúng ta sẽ ngủ qua đêm ở đây đấy! – Anh nói
– Mố! Sao em không hề biết gì hết vậy? Chết rồi em chỉ có một bộ em đang mặc thôi! – Nó nói
– Gì chứ! Em không biết gì sao. – Anh nói
– “Có ai nói với em đâu chứ!” – Nó nghĩ
– Này! – Hắn tiến lại gần và đưa cho nó một cái túi bên trong đó là vài bộ quần áo.
– Cái gì vậy? – Nó hỏi
– Em nói em không có quần áo thay còn gì! – Hắn nói
– Nhưng đây là quần áo của anh mà. – Nó nói
– Tôi còn nhiều lắm, em mặc tạm đi. – Hắn nói rồi đưa vào tay nó và lôi anh đi vào phòng
Nó cầm túi quần áo đi vào phòng. Mặt nó như bị hắn hút hồn vậy.
– Này Nhi, đi tắm không? Tao với các chị chuẩn bị đi đây! – Mai
– Có, chờ chút tao lấy đồ. – Nó
Trong phòng tắm hơi cách xa tại trẻ một chút, trong một căn phòng có rất nhiều các nữ nhân xinh đẹp đang nói chuyện rôm rả thì bên phòng tắm hơi bên cạnh thì ngược lại. Một sự in lặng kì bí.
– Con gái thật là ồn ào! Hắn nói
– Gì chứ! Tao tưởng có người ở đây thích sự ồn ào lắm cơ mà! – Anh nói
– Aaa! Em buồn ngủ quá. – Phong
– Đây, tựa vào vai anh, anh sẽ là bờ vai vững chắc cho em, người con gái anh yêu! – Anh nói rồi nhẹ nhàng đưa vai ra để cho Phong tựa đầu vào
– Hai người thôi đi! – Hắn nói
– Nhi à, anh, anh chỉ có một mình em thôi. Hãy tựa vào đây tựa vào vai anh này để em có thể cảm nhận hơi ấm nồng nàn từ cơ thể anh truyền cho em. – Anh ôm Phong
– Hai người chết chắc rồi! – Hắn nói rồi xông vào, té nước lên anh và Phong.
Một lúc sau, trong phòng thay đồ
– Nhi này, chị nhìn cái áo em đang mặc quen lắm! Áo đôi à? – Chị cùng lớp với hắn
– Đây là áo của anh Minh mà chị. không phải áo đôi đâu. Nó nói
– Gì chứ! Thật á. Hồi chị là bạn gái của Minh chị được Minh chăm sóc và ngủ ở nhà Minh rất nhiều lần nhưng mà chị chưa bao giờ được mặc áo của Minh đâu. Em may mắn thật đấy. – Chị ta nói
Nó chỉ nói một câu “Vâng” rồi đi trở về nhà trọ. Đi trên đường, nó nghĩ đến lời nói vừa lẫy. Nó lo lắng và có cảm giác hơi khó chịu. Tuy chưa biết rằng lời hắn nói là thật hay giả nhưng nó thực sự cảm thấy hơi khó chịu khi nghe lời nói đó. Một ngày với nhiều sự bất ngờ và tay đổi đã qua đi. Sẽ rất khó khăn cho nó lúc này khi giáp mặt với hắn và mọi người. “Khi đi học thì sẽ ra sao? Hẹn hò với người nổi tiếng nhất trường, liệu mình có chịu nổi không? Dù gì mình vẫn chưa biết là thật hay giả, cứ vo tư đi nào!” Nó nghĩ