Xác suất một phần năm mươi tư mà Lâm Bắc Phàm nói như thật? Điều đó khiến cho Liễu Vi sợ hãi. Cô sợ Lâm Bắc Phàm đoán không đúng mà như vậy sẽ khiến cho tình cảm của hai người có một bóng ma. Nhưng trong lòng Liễu Vi cũng có một chút gì đó hy vọng, nếu như xác suất đó mà Lâm Bắc Phàm có thể đoán trúng thì mình còn gì phải băn khoăn nữa đây?
– Mở ra đi.
Lâm Bắc Phàm không cho Liễu Vi cơ hội từ chối. Liễu Vi đứng dậy, cầm bộ bài trong tay. Một lúc sau, cô cố lấy can đảm, nói:
– Nếu như anh đoán trúng thì anh muốn làm gì cũng được. Nhưng thực sự anh không lo hay sao?
“Đối với những chuyện mười phần chắc đến chín này, không đồng ý mới là thằng ngu.” Trong lòng Lâm Bắc Phàm đã sớm tươi như hoa.
Suy nghĩ một chút, Liễu Vi rút từ trong năm mươi bốn lá bài poker ra một cây xì tép. Cô cũng hiểu được, cho dù Lâm Bắc Phàm đoán không trúng thì cũng chẳng có gì, cứ coi như đó là một sự đùa vui mà thôi.
– Được chưa?
Giọng nói của Lâm Bắc Phàm tràn ngập một sự bất đắc dĩ và thương cảm. Làm như cái thí nghiệm này hắn không muốn vậy.
– Ừ!
Liễu Vi úp lá bài xuống mặt bàn, lấy tay chặn lên. Lâm Bắc Phàm rít hơi thuốc sau đó quay đầu, nheo mắt nhìn Liễu vi. Một lúc sau, hắn mỉm cười, nói:
– Thực ra lúc trước anh vẫn còn lo lắng. Bởi vì anh hoài nghi không biết truyền thuyết Ấn Độ có thể tin được hay không? Nhưng bây giờ, anh có thể xác định truyền thuyết đó là thật. Thì ra một người yêu đủ sâu thực sự có được điểm chung. Trực giác nói cho anh biết, em vừa rút được một lá xì tép.
– Đồ chó má Long đại hiệp. Rõ ràng là công lao của mình vậy mà hắn không biết xấu hổ còn chiếm lấy.
Tiểu Kim có chút bực tức. Nhưng vì mục đích nên nó cũng chỉ có thể khinh bỉ trong lòng.
Xì tép, đúng là con xì tép. Trái tim của Liễu Vi chợt buông lỏng. Mặc dù cô không thể tưởng tượng được, nhưng cô có thể chắc chắn bộ bài không hề có vấn đề. Hơn nữa, Lâm Bắc Phàm cũng không thể nào lắp đặt thiết bị giám sát trong phòng của mình.
“Chẳng lẽ thực sự là có điểm chung trong tâm hồn?”
“Chẳng lẽ, Lâm Bắc Phàm yêu mình rất sâu?”
Bức tường phòng ngự cuối cùng của Liễu Vi vào lúc này cũng sập nốt.
Lâm Bắc Phàm đã tính trước, nhưng nét mặt vẫn làm ra vẻ lo lắng và bất đắc dĩ nhìn Liễu Vi, cười khổ, nói:
– Chẳng lẽ sai rồi?
– Sai rồi.
Liễu Vi đỏ mặt, cắn cắn môi.
– Nhưng em quyết định tha thứ cho anh, coi như đây chỉ là một trò đùa mà thôi.
Vừa nói, Liễu Vi nhanh chóng bỏ con xì tép vào trong bộ bài rồi trộn đi. Cô quyết định, chuyện hôm nay là bí mật hạnh phúc của riêng mình. Cho dù Lâm Bắc Phàm cũng không được chia sẻ.
“Chẳng lẽ tiểu Kim lại lừa mình? Vừa rồi mình nói sai hay sao? Nhưng Liễu Vi không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của mình, hay tình cảm của mình nên mới giấu lá bài đó đi?” Lâm Bắc Phàm suy nghĩ trong đầu, nhưng lại cảm thấy không ổn. Tiểu Kim không phải là kẻ ngu ngốc. Làm sao chuyện quan trọng như vậy, con vật nhỏ đó lại đùa với mình?
– Nếu như anh thực sự yêu em như vậy, thì cho dù đoán đúng hay đoán sai cũng chẳng có gì quan trọng.
Thấy giọng nói của Liễu Vi có chút khác lạ, Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút liền hiểu ngay. Hắn cười một cách đầy bí hiếm, nói:
– Như vậy, cho dù anh đoán trúng hay không thì cũng được?
– Còn một cửa nữa.
Liễu Vi cúi đầu, màu đỏ trên mặt nhanh chóng lan xuống tận cổ.
– Nói anh xem nào.
– Thời gian là kẻ thù của người phụ nữ. Rồi sẽ đến một ngày nhan sắc sẽ tàn phai. Hứa với em, đến lúc đó anh vẫn yêu em.
Lâm Bắc Phàm run người, bước lên hai bước, nhẹ nhàng nâng cằm Liễu Vi, nói một cách thủ thỉ:
– Vi nhi! Chắc chắn sau này, ngay cả khi nhan sắc của em không còn được như bây giờ nữa, thì vị trí của em vẫn y nguyên trong lòng anh.
Nghe thấy vậy, trong lòng Liễu Vi như có tiếng chuông thánh thót vang lên. Cô nhoài người qua bàn làm việc, ôm chặt lấy cổ Lâm Bắc Phàm.
Một người con gái đang vào tuổi chín, khi bắt đầu yêu một ai thật đáng sợ. Cô đã nhắm mắt lại từ lúc nào, ngẩng đầu, đưa chiếc lưỡi thơm tho mút nhẹ lấy đôi môi Lâm Bắc Phàm.
“Về công hay về tư thì cuối cùng cũng đến lúc rồi.”
Lâm Bắc Phàm đưa tay trái ôm lấy eo Liễu Vi, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo mà để kênh chiếc điện thoại. “Cứ nghĩ lúc ông đang cùng với Liễu Vi hưng phấn mà lại có điện thoại? Lúc đó, chắc phải chém chết cái đứa gọi điện.”
Bởi vì ôm qua chiếc bàn không tiện nên Lâm Bắc Phàm chẳng hề khách khí bế Liễu Vi lên rồi sau đó đặt cô lên chiếc salon, trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt Liễu Vi. Bạn đang đọc chuyện tại
Truyện FULL
Quả thực cô lúc này đã động tình, đôi mắt khép nhẹ đang run rẩy, phả ra hơi thở thơm tho.
Bộ quần áo mỏng cứ nhô lên rồi hạ xuống một cách nhẹ nhàng. Chiếc váy ngắn phủ lên đùi hơi hếch lên, tạo thành một đường vòng cung. Đôi chân thon dài cân xứng không đi tất chân, để lộ ra làn da trắng như tuyết. Đôi giầy da màu trắng được làm một cách khéo léo. Từ trên người Liễu Vi có một làn hơi thở căng tròn nhựa sống khiến cho người ta phải ngây ngất.
“Một người phụ nữ thành thục không khó để hấp dẫn một người đàn ông…”
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, hai tay làm như vô ý mà di động tới ngực Liễu Vi. Sau đó, đôi bàn tay mất dậy mở chiếc cúc ngực để lộ ra bộ ngực căng tròn với chiếc nịt ngực bằng tơ tằm, màu đen. Thoáng nhìn có cảm tưởng như bộ ngực rắn chắc đang chống cái nịt ngực lên vậy.
Lâm Bắc Phàm đưa tay lướt nhẹ lên khe ngực của Liễu Vi. Hắn cảm thấy làn da của Liễu Vi dưới lòng bàn tay chợt căng lên, tỏa ra hơi nóng như lửa khiến cho Lâm Bắc Phàm không giữ được bình tĩnh. Mặc dù khuôn mặt của Liễu Vi gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không nhìn rõ lắm, chỉ cảm thấy hơi thở của cô nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi căng mọng, như chỉ cho Lâm Bắc Phàm biết mục tiêu của hắn. Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhanh chóng lấy miệng bịt kín đôi môi nhỏ nhắn, xinh xinh của Liễu Vi.
Sau khi làm các thủ tục ban đầu xong, Liễu Vi nhanh chóng chẳng còn một mảnh vải nào nằm trên salon. Cơ thể trắng bóc, lồi lõm đúng mức tạo nên những đường cong tuyệt mĩ. Khuôn mặt mềm mại, ửng đỏ cùng với cặp môi thơm hơi cong lên phối hợp với làn da căng mịn, trắng như tuyết lại thêm cả hai trái đào trắng hồng đang rung rung trước gió. Đôi chân dài thon thả khép lại phía cuối khu rừng rậm, kéo xuống dưới là một khoảng…..
Cảnh tượng tình tứ như thế này còn có cái gì nữa…
Ngoại trừ việc lúc đầu lúng túng không tìm được cửa, nhưng mọi việc sau đó lại hết sức thuận lợi. Nhưng do Lâm Bắc Phàm tu luyện Long Tu Bảo Điển nên thằng bé con của hắn rất mạnh mẽ, khiến cho Liễu Vi chết lên chết xuống vài lần mới thỏa mãn.
Sau khi mọi việc kết thúc, Liễu Vi ôm lấy Lâm Bắc Phàm không chịu buông tay, cũng không nói tiếng nào.
Một lúc sau, cảm giác thằng bé của hắn lại lồm cồm, chuẩn bị muốn đứng dậy, Liễu Vi vội vàng đẩy Lâm Bắc Phàm ra. Nói đùa, hôm nay vừa mới hiến thân, nếu còn tiếp tục thì còn đi đứng làm sao được.
Sau khi từ phòng Liễu Vi đi ra, Lâm Bắc Phàm vẫn có cảm giác lâng lâng. Liễu Vi đúng là một người phụ nữ tuyệt vời. Nhưng bây giờ, cô đã thuộc về mình, cho dù là tinh thần hay thể xác…
Sau khi cùng với Liễu Vi vui vầy, Lâm Bắc Phàm liền cảm thấy nơi bụng dưới có một dòng khí nóng đang rục rịch. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì đúng là Long Tu bảo điển đột phá cảnh giới viên mãn của tầng thứ nhất mà tiến vào tầng thứ hai.
Tiểu Kim đã nói, chỉ cần Long Tu bảo điển đạt tới tầng thứ hai thì việc đối phó với hai mươi thằng côn đồ cũng rất dễ dàng. Có thể đối phó với hai mươi thằng côn đồ, thì trong thành phố này có khác gì một cao thủ đứng đầu?
Sau khi bước vào căn phòng của mình, Lâm Bắc Phàm bắt đầu tu luyện Long Tu bảo điển để đạt tới cảnh giới của tầng thứ ba. Nhưng tiểu Kim có chút không vui. Nó từ trong túi Lâm Bắc Phàm chui ra, rầu rĩ nói:
– Đại ca! Anh không đi chuẩn bị một trăm vạn USD thì lấy gì mà đặt cọc cho đại hội? Mà anh không tham gia đại hội Thần Bài thì lấy đâu ra tiền?
Việc này đúng là một vấn đề. Muốn giúp bang Hồ Điệp đứng ở thành Nam, không có tiền là không được. Mà mình cũng quả thực cần tiền. Lâm Bắc Phàm kiếm được từ tay Diệp Phong và Lưu Đại Khánh sáu mươi vạn nhân dân tệ. Khoảng cách tới một trăm vạn USD còn thiếu rất nhiều.
“Có nên tới thiên đường Kim Ngọc đánh bài?” Nhưng suy nghĩ một chút, Lâm Bắc Phàm liền từ bỏ ý định đó. Cha con Đường Thiết Sơn đã tận tình tận nghĩa đối với mình. Nếu như mình còn đi moi tiền của lão sẽ khiến cho Đường Thiết Sơn cảnh giác.
“Hay đi thành Nam đánh mạt trượt ở mấy quán nhỏ? Chỉ sợ chưa tới ba ngày, cả thành Nam đã biết tới mặt mình.”
Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, nếu như thực sự không còn cách nào nữa thì đi tìm Trương Minh Thắng, bảo hắn đưa mình tới cái mỏ nào đó để đánh bạc.
Buối tối hôm nay, không phải là lần đầu tiên, Lâm Bắc Phàm đi đánh mạt trượt, nhưng hắn vẫn nhắn một tin nhắn để bày tỏ sự quan tâm đối với Liễu Vi.
Sau khi hết giờ làm việc, Lâm Bắc Phàm ở phòng an ninh chờ một lúc lâu nhưng không thấy Liễu Vi đi ra, hắn liền về trước. Mặc dù nói con gái da mặt mỏng, nhưng Liễu Vi cũng không còn nhỏ, sao còn phải ngại ngùng?
Chỉ có điều Lâm Bắc Phàm không biết rằng không phải Liễu Vi ngại. Vốn Liễu Vi cũng định để cho Lâm Bắc Phàm đưa mình về nhà. Lớn như vậy rồi, đi với nhau một chút có cái gì mà phải làm bộ?
Tuy nhiên, cô chị em tốt của Liễu Vi vào lúc này đang nổi trận lôi đình trong phòng làm việc của Liễu Vi. Sắc mặt cô ta tái mét, phùng mang trợn mắt.
– Yên Nguyệt. Cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm mắc tội gì với em?
Liễu Vi nghi hoặc nhìn Long Yên Nguyệt.
– Chị Vi! Chuyện này chị không cần phải xen vào. Chị chỉ cần nói cho em biết Lâm Bắc Phàm ở đâu, em phải gặp hắn.
– Ngày nào hắn cũng đến Kim Sắc Hải Ngạn để đi làm. Lúc nào em cũng có thể đến tìm hắn.
– Ở đây nhiều người. Nếu như em đánh hắn…
Nhận ra mình lỡ miệng, Long Yên Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, nghiêm mặt nói:
– Đây là việc bí mật. Chị Vi. Chị giúp em hay là giúp hắn. Nói một câu đi.
Liễu Vi như hiểu ra điều gì đó, cười nói:
– Đây không phải là vấn đề giúp ai. Chị nghĩ giữa hai người chắc chắn có chuyện hiểu lầm. Có thể nể mặt chị mà tìm anh ấy nói chuyện không? Hay là để chị tìm anh ấy cho em cũng được.
Long Yên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
– Chị Vi! Chị nói giúp cho tên lưu manh đó. Hai người có phải cùng một giuộc với nhau không?
Nếu như trước kia, Liễu Vi nhất định phải giúp Long Yên Nguyệt. Nhưng chiều hôm nay, cô đã có quan hệ với Lâm Bắc Phàm. Quan hệ hai người đã trở thành sự thực. Trong lòng Liễu Vi, cô coi như là vợ của Lâm Bắc Phàm và hắn là chồng của cô. Sau khi nghe Long Yên Nguyệt nói xong, Liễu Vi hơi thẹn thùng, hiển nhiên là suy nghĩ tới lúc Lâm Bắc Phàm làm cho mình gần như bất tỉnh nhân sự…