Sáng sớm hôm nay đã có người đi đến trước của Lăng Phủ bái thiếp.
Huynh đệ kết bái của Lăng lão công gia cũng là thiên hạ đệ nhất tài phiệt – Tiêu Gia Gia Chủ Tiêu Phong Hàn vào trưa hôm nay sẽ đến bái phỏng Lăng lão công gia – Lăng Chiến.
Trên dưới Lăng Phủ náo nhiệt vô cùng. Thiên hạ đệ nhất tài phiệt đến chơi không thể là chuyện bình thường được. Các đầu bếp trong Lăng Phủ đã tự thân đi chợ mua vài nguyên liệu chuẩn bị cho buổi trưa tiếp khách.
Nghĩa tử của Lăng lão công gia Lăng Không lại hăng hái cực kỳ. Chạy đông chạy tây giám sát khắp nơi. Đồng thời hắn cũng căn dặn Lăng Chân khi nhìn thấy Tiêu gia gia chủ phải tạo một ấn tượng thật tốt cho đối phương. Một nhân vật như vậy chỉ cần mở miệng khen một câu thôi cũng có tác dụng rất lớn cho ngươi sau này.
Lăng lão công gia đang ở trong thư phòng đọc bái thiếp liền không để ý đến phong độ mà mở miệng mắng thật to. Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái vô cùng: Tiêu lão hồ ly này trước đây đến chơi có khi nào dùng bái thiếp đâu? Lần nào cũng xông thẳng vào? Hôm nay sao lại trịnh trọng như vậy? Quả là một chuyện lạ à!
Bái thiếp được gởi đến bất ngờ như thế này có ý nghĩa sâu xa không thể không làm cho Lăng Chiến suy nghĩ lung tung cả lên. Không lẽ tên kia phát điên? Trong lòng Lăng lão công gia cảm thấy kỳ quái.
Mặc kệ như thế nào thì bái thiếp này cũng là do hắn cố ý gởi đến khiến cho Lăng Chiến càng không hiểu rõ dụng ý của hắn. Trong lòng không biết mình đã đắc tội tên này khi nào?
Nghĩ lâu thật lâu cũng không có hiểu được ẩn ý trong đó nên Lăng Chiến cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Trong lòng âm thầm quyết định khi Tiêu lão hồ ly kia đến nhà phải mắng hắn một trận cho đã! Có tiền là ngon lắm sao?
Mặt trời dần nhô cao lên. Bầu trời không gió không mây, khí trời thật mát mẻ. Ánh nắng ấm áp dường như xua đi sự lạnh lẽ của mùa đông. Cư nhiên lại có vài vần ấm áp của mùa xuân…
Giữa trưa đã đến…
Một chiếc xe ngựa có tấm màn che màu đen. Bên trên tấm mà che màu đen đó có thêu một đóa hoa cúc mở nộ màu vàng kim! Chiếc xe không nhanh không chậm đi trên đường lớn, âm thanh vó ngựa bước trên đường thanh thúy dễ nghe vang vọng khắp hai bên đường.
Trước xe ngựa có bốn tên bận trang phục ngắn màu đen, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt lạnh như băng. Hai bên xe ngựa có hai tên như vậy dán sát vào xe, một bước cũng không rời. Sau xe còn có tám gã hắc y nhân phân thành hai nhóm lẳng lặng đi theo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn
chấm cơm.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới nhưng mà bọn hộ viện trước Lăng Phủ bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất to lớn truyền đến. Không khí nhất thời như cô đọng lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Một cỗ khí tức uy nghiêm từ phía sau tấm vải đen truyền đến rất rõ ràng.
Xe ngựa dần dần dừng lại, một gã hắc y nhân đi đến trước cửa xe ngựa quỳ xuống, một tay chống xuống đất… Một tên hắc y nhân khác tiến lên từng bước vươn tay vén tấm màn che của kiệu.
Một bàn chân mang đôi giày đen chậm rãi bước ra đạp lên lưng tên hắc y nhân. Sau đó một lão già tóc hoa râm có vẻ nhân từ chậm rãi xuống xe. Lão có một gương mặt gầy gò với thân hình nhỏ bé nhưng hai mắt toát ra thần quang rực rỡ. Sau đó là một tiếng cười
“Lạc lạc”
vang lên và một tiểu cô nương bận áo da màu xanh biếc nhảy xuống kiệu. Không chờ tiểu cô nương tiếp đất thì lão giả đã ôm nàng ta vào trong lòng.
Lăng Chiến lão gia tử sớm đã được hạ nhân chạy đi thông báo nên đã tự bản thân dẫn theo một đám người tươi cười đi ra cửa nghênh đón.
Lão già vừa xuống xe hiển nhiên là Tiêu gia gia chủ Tiêu Phong Hàn. Hắn vừa nhìn thấy huynh đệ kết bái đi ra nghênh đón khiến cho hắn vui mừng không thôi. Mặc dù trong lòng hắn có muôn vàn điều không hài lòng nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ ép xuống. Nhìn thấy bái huynh với một mái tóc gần như bạc trắng và gương mặt tươi cười khiến cho trong lòng Tiêu Phong Hàn dâng lên tình cảm ấm áp. Bỗng nhiên hắn nhớ lại thời gian hai người kết bái huynh đệ chinh chiến khắp thiên hạ, đồng sanh cộng tử khiến cho hào khí trong lòng hắn không khỏi dâng cao lên. Tiêu lão gia không khỏi cảm thấy hôm nay mình có chút quá phận. Ôi! Chuyện kia chờ cơ hội sau này hẳn nói vậy. Hai huynh đệ mấy năm không gặp nhau cần gì phải phá hỏng bầu không khí này chứ.
Tiêu Phong Hàn sau khi đi đến kinh thành liền phái người đi thu thập những tư liệu của tiểu thiếu gia Lăng Thiên. Tiêu Phong Hàn càng xem càng nỗi giận, tuy nói tuổi của Lăng tiểu thiếu gia còn nhỏ thế nhưng cứ tiếp tục như vậy sợ rằng Lăng Gia sẽ bị sụp đổ trong tay tên bại hoại này.
Dưới sự tức giận lôi đình hắn mới lệnh cho hạ nhân đưa bái thiếp đến Lăng gia. Ý nghĩa của bái thiếp cũng như quốc thư qua lại giữa các vương quốc với nhau, tỏ ý tứ đến đây chỉ để bàn công sự. Tiêu Phong Hàn tự thân hạ bái thiếu này khiến cho Lăng lão gia chủ Lăng Chiến tự mình tiếp đãi. Hắn mặc dù biết được làm như vậy khẳng định sẽ khiến cho Lăng Chiến bất mãn thậm chí nỗi giận lôi đình. Nhưng vì đại kế của gia tộc, vì hạnh phúc của tôn nữ nên Tiêu Phong Hàn không còn lựa chọn nào khác.
Lăng Chiến cười ha ha tiến lên, nghênh đón Tiêu Phong Hàn bằng một cái ôm thật lớn. Lúc này trong mắt Tiêu Phong Hàn cũng hiện ra cảm tình chân thành, hắn đồng dạng mở tay ra nghênh đón. Giữa hai người từng là lão chiến hữu sinh tử có nhau, hảo huynh đệ rốt cục cũng gặp lại sau năm năm xa cách.
Lăng Chiến ôm lấy Tiêu Phong Hàn, dùng lực thật mạnh vỗ lên lưng hắn dường như cao hứng vô cùng. Nhưng Lăng Chiến nhân cơ hội không ai nhìn thấy liền nhỏ Tiêu Phong Hàn:
“Tiêu Phong Hàn. Tấm bái thiếp hôm nay ngươi phải giải thích rõ ràng cho lão tử. Nếu không lão tử sẽ cùng với tẩu tử (Chị dâu) lột da lão hồ ly ngươi!”
Trong lòng Tiêu Phong Hàn cười khổ một tiếng. Hắn biết được lão gia hỏa này nhất định sẽ không nhịn được mà. Quả nhiên phiền toái đã đến, không biết làm sao đành phải nhỏ giọng trả lời:
“Một lát nói tiếp!”
Già trẻ Lăng Gia hoan nghênh nhiệt tình khi hai người nắm tay nhau tiến vào Lăng Phủ. Lăng lão phu nhân đúng giữa đám người nghênh đón nhưng gương mặt lại lạnh như băng.
Tiêu Phong Hàn tiến lên từng bước thi lễ thật sâu:
“Tiểu đệ nào dám để tẩu tử tự thân ra nghênh đón. Tẩu tử khiến tiểu đệ sợ hãi không thôi.”
Vẻ mặt Lăng lão phu nhân không thay đổi, nghiêm túc thi lễ:
“Thiên hạ đệ nhất tài phiệt Tiêu gia gia chủ đại giá quang lâm khiến cho kẻ hèn này cảm thấy vinh quang vô cùng. Lão thân gia với các người trong gia tộc nghênh đón Tiêu gia gia chủ đại giá đến!”
Ách!
Tiêu Phong Hàn xấu hổ vô cùng. Hắn vốn rất sợ người tẩu tử này. Khi còn trẻ, ba người bọn họ cùng nhau xông xáo thiên hạ, Tiêu Phong Hàn vốn không sợ trời không sợ đất nhưng duy nhất lại sợ người tẩu tử này. Có một lần Tiêu Phong Hàn hắn bị thương nặng được tẩu tử cứu từ trong thiên quân vạn mã ra. Sau đó lại chăm sóc liên tục cho hắn bảy ngày bảy đêm mới đưa hắn từ trong Diêm Vương Điện kéo trở lại. Trong tim Tiêu Phong Hàn đối với phu thê Lăng Chiến chiếm một diện tích rất lớn. Lúc này tẩu tử lại mang theo bộ mặt lạnh băng như bộ dáng khi làm công sự khiến cho nét mặt già nua của hắn nóng lên, trong lòng không khỏi có chút thất thố.
Nhìn Lăng Chiến bên cạnh muốn cầu cứu hắn nhưng thấy trên khóe miệng Lăng Chiến treo một nụ cười xấu xa đang chậm rãi ngẩn đầu nhìn trời. Dường như trên đó có vật gì hấp dẫn hắn.
Tức cười! Tự ngươi phái người hạ bái thiếp đến mới gặp phải chuyện như hôm nay. Còn muốn lão phu giúp đỡ sao? Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?
Tiêu Phong Hàn âm thầm cắn răng, nét mặt đầy nếp nhăn của hắn đỏ lên. Tránh né cũng không được nên không biết làm gì khác hơn là giả ngu nói:
“Ách. Tẩu tử, đây là chuyện gì? Không biết đắc tội tẩu tử điểm nào? Ách, mong tẩu tử nói rõ, tiểu đệ nhât định sẽ sửa sai…nhất định sửa sai.”
Lăng lão phu nhân lạnh nhạt nói:
“Không dám! Tiêu gia đại tài khí thô hạ bái thiếp đến Lăng Phủ. Lăng Phủ chỉ là một ngôi nhà nhỏ không có đủ khả năng đón tiếp từ xa nên thất lễ mới là lão thân và Lăng gia mới đúng. Tiêu gia chủ nào có sai lầm nào?”
Tiêu Phong Hàn đột nhiên giận dữ quay đầu lại nhìn hắc y hộ vệ của mình hét lớn:
“Là tên vương bát đản nào hạ bái thiếp? Đứng ra cho ta!”
Hắn vừa hét lớn vừa chớp chớp mắt với bọn chúng.
Bọn hắc y hộ vệ nhìn lẫn nhau. Việc này ngộ à nghen. Lão gia ngài không lên tiếng thì ai dám cầm bái thiếp đi khắp nơi chứ? Điều đó không phải là liếm mũi hổ sao? Cảm thấy mình sống quá lâu ư?
Sau khi yên lặng một chút liền có một tên hắc y hộ vệ khôi phục tinh thần vội vàng tiến lên từng bước quỳ xuống nói:
“Là thuộc hạ làm việc không tốt. Mong gia chủ trách phạt!”
Tiêu Phong Hàn đá một cước vào người hắn khiến hắn ngã lộn nhào xuống đất mắng:
“Hỗn trướng! Lão phu đến Lăng Phủ cần phải dùng bái thiếp sao? Thành sự không có mà bại việc có thừa. Chờ khi trở về ta sẽ tự mình đánh ngươi trăm roi! Một phế vật mà!”
Tên hộ vệ kia vừa vâng vâng dạ dạ liên tục vừa lui xuống.
Tiêu Phong Hàn sau khi rống giận xong liền quay người lại cười bồi:
“Đại tẩu, người xem đi. Việc này quả thực là tiểu đệ không biết mà?”
Lăng lão phu nhân hung hăng bĩu môi. Chuyện ẩn tình trong đó Lăng lão phu nhân không nhìn ra mới là chuyện lạ đó.
Lăng Khiếu đứng một bên thấy mọi việc cũng nên dừng lại nên vội vàng bước ra giải vây:
“Mẫu thân. Xem ra Tiêu thúc quả thực không biết chuyện này. Thủ hạ của Tiêu thúc không biết được giao tình của hai nhà nên mới tự tiện làm chủ. Là hiểu lầm mà thôi.”
Tiêu Phong Hàn vội vàng gật đầu như con gà:
“Đúng đúng. Là hiểu lầm mà thôi…ha ha.”
Sau đó hắn nhìn Lăng Khiếu cảm kích rồi hung hăng liếc mắt Lăng Chiến một cái.
Lăng lão phu nhân ‘Ồ’ lên một tiếng:
“Thì ra chỉ là một hiểu lầm
Tiêu Phong Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán: ”
Đúng vậy đúng vậy. Là hiểu lầm… Hắc hắc.
” Âm thanh khô khốc như một con gà mái bị bóp cổ.
Lăng lão phu nhân nhất thời trở nên thân thiết hơn: ”
Thì ra là hiểu lầm, như vậy thì thôi. Ai yêu, tiểu cô nương xinh đẹp như đóa hoa này là Tuyết Nhi sao? Sách sách…Xem bộ dáng này mới đáng yêu làm sao. Đến đến đây với nãi nãi nào. Nãi nãi có quà tặng cho con đây. Sách….
”
Tiêu Phong Hàn âm thầm thở dài ra một hơi. Cuối cùng cũng thoát được một cửa! Chưa kịp vui mừng thì nghe được âm thanh của Lăng lão phu nhân từ xa truyền đến: ”
Lăng Khiếu. Đi lấy cho Tiêu thúc thúc của ngươi một cái khăn tay lau đôi mắt đi. Vừa rồi ta thấy hắn nháy mắt liên tục xem ra cũng mệt lắm.”
Tiêu Phong Hàn đổ mồ hôi một trận nữa.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên