Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 322: Giết chóc như điên



Vì một tướng thành danh phải đi qua vạn khô cốt. Đây chỉ là nói đến tướng quân cầm lính đánh một trận chết hơn vạn người không phải là một việc hiếm hoi gì. Ngay cả một vạn khô cốt đó thì vị tướng lãnh thành danh kia giết được bao nhiêu người đây? Đó là mấy vạn quân, thậm chí là mười vạn đại quân hợp sức lại mới có được kết quả như vậy! Không phải nói là một người có thể giết được vạn người.

Nhưng Lăng Thiên ở trước mắt bọn họ đã phá hỏng điều này, phá vỡ chân lý trong lòng mọi người. Lăng Thiên ở trước mặt bốn mươi vạn đại quân giết sâu vào trong, ở dưới thanh đại đao của hắn đã có không ít hơn hai ngàn vong hồn! Nhưng từ ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng của hắn không nhìn thấy sự sợ hãi nào cả, cũng không vì bản thân mình tạo ra tràng cảnh đáng sợ này mà tự hào. Mỗi một bước chân được hắn bước ra luôn kiên định và tràn đầy lực lượng như trước, mỗi một đao chém ra luôn tung hoành khắp nơi, không một chút lưuĐây là một pho tượng phệ huyết cuồng ma. Ngụy Thừa Bình và Thủy Thiên Huyễn muốn bắt cuồng ma này đến nhưng mà bọn họ không cách nào ngăn cản được từng bước chân đáng sợ của hắn.

“Người này… Không phải là người! Không phải là người…”

Một lão giả bận áo xanh bình tĩnh nhìn Lăng Thiên đang chém giết muốn nói ra một câu đánh giá hắn nhưng bất kỳ từ nào ra đến miệng đều nhịn xuống, vô luận hắn nghĩ đến từ nào cũng không thể đánh giá chính xác thiếu niên có vẻ yếu đuối đang giết chóc điên cuồng kia. Một lúc lâu sau mới nói ra ba chữ:

“Không phải người!”

Nhưng ba chữ này được hắn nói ra khỏi miệng thì những lão giả bận áo xanh kế bên đều gật gật đầu đồng ý! Trong nháy mắt mọi người đều có một ý nghĩ như nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

TruyệnFULL.vn

chấm cơm.

Những mũi tên nhọn bay xuống như mưa! Quan binh Bắc Ngụy đang xem vây công Lăng Thiên đều phát ra tiếng kinh ngạc và âm thanh không thể tin đây là sự thật. Không ít người nhịn không được xoay người lại nhìn đội cung tiễn thủ đang đứng rậm rạp xếp hàng trước người Ngụy Thừa Bình đang không ngừng khom người lắp tên rồi lại đứng thẳng lên bắn. Từng mũi tên được bắn về phía trước rậm rạp như mưa khiến cho khóe mắt của họ khẽ giật giật.

“Tên? Là thằng ngu ngốc nào hạ lệnh hả?”

“Mẹ! Lão tử ở tiền phương giết địch mà còn hạ lệnh bắn tên lão tử?”

“Á! Ta trúng tên rồi… Mấy thằng ngu ngốc kia…”

“Ngụy Thừa Bình! Ngươi là một con heo ngu ngốc! Lão tử bán mạng vì Bắc Ngụy mà ngươi lại ở sau lưng hạ lệnh bắn tên? A…”

Một loạt tiếng kêu la do binh lính bị trúng tên vang lên không ngừng.

Phía trước người Lăng Thiên xuất hiện một ngân cầu lóe sáng thật lớn bao phủ chính mình vào giữa. Tất cả những mũi tên phóng đến khi chạm vào quang cầu này đều bị bắn ra ngoài rơi vào trong quân trận Bắc Ngụy khiến cho tiếng kêu la thảm thiết càng vang lên dữ dội hơn. Bước chân của Lăng Thiên không dừng lại, tiến nhanh về phía trước như hổ xuống đồng bằng. Làn tên dày đặc thế kia mà không thể ngăn cản nổi một bước chân nào của hắn.

Khóe môi Lăng Thiên lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, đột nhiên hắn rống to:

“Lính Bắc Ngụy. Chủ tử Ngụy Thừa Bình đã bỏ rơi các ngươi, hắn đang hạ lệnh tấn công các ngươi kìa. Ha ha… Các ngươi không cảm thấy lòng mình giá lạnh sao?”

Lăng Thiên không ngừng ra tay, đại đao được hắn múa một cách điên cuồng, bước chân tiến lên liên tục, thân hình chạy nhanh về phía trước mà trong miệng lại nói không ngừng: “Vì một chủ tử như vậy mà bán mạng thì các ngươi cảm thấy đáng giá không? Nhiệt huyết nam nhi của quân nhân chẳng lẽ ở trong Bắc Ngụy của các ngươi là vậy sao? Ha ha… Buồn cười thật là buồn cười! Các ngươi là quân nhân Bắc Ngụy thật đáng buồn mà cũng thật đáng thương. Ta thật không hiểu rõ các ngươi đang liều mạng chiến đấu vì cái gì? Chỉ vì những mũi tên lạnh lùng của chủ tử đang ở sau lưng các ngươi sao?” Câu nói cuối cùng của Lăng Thiên được hắn truyền vào công lực toàn thân, dưới nội lực hùng hồn của hắn khiến cho âm thanh như thiên lôi vang vọng khắp chiến trường.

“Ngươi nói dối. Lăng Thiên! Ngươi không được nói hươu nói vượn. Không quản ngươi có lời ngon tiếng ngọt như thế nào đi nữa, ngươi cũng hao phí tâm cơ mà thôi!”

Người lên tiếng là một tướng lĩnh của Bắc Ngụy. Những lời này vừa dứt thì gương mặt của hắn cũng đỏ bừng, đôi mắt toát ra sự bi phẫn và tức giận.

“Ta nói hươu nói vượn ư? Hao phí tâm kế ư? Vậy vì sao ngươi lại khóc? Các huynh đệ Bắc Ngụy quay sang chỗ khác nhìn thử rốt cuộc là ai bắn tên bắn các ngươi? Quân đội Thừa Thiên chúng ta ở phía trước các ngươi đó! Chẳng lẽ mũi tên có thể quẹo sao? Binh lực của các ngươi hiện đang gấp mười mấy lần binh lực của Thừa Thiên thì các ngươi cho rằng Thừa Thiên còn có thời gian bắn tên sao?”

Lăng Thiên cười lớn..

Không ít binh lính Bắc Ngụy quay đầu lại nhìn thấy không ít mũi tên đang rơi xuống đất như mưa, cách nơi mình đứng không xa không ngừng có huynh đệ trúng tên bị thương kêu thảm thiết. Thê lương vô cùng. Nhất thời tâm trạng mỗi người đều run rẩy không ngừng, không ít quân sĩ không nhịn được mà khóe mắt ửng đỏ, toàn thân lạnh lẽo.

Quyết định sợ hãi yếu đuối như vậy, nam nhi có giác ngộ sinh tử trên chiến trường, bước chân trên những tử thi là một việc rất bình thường. Nhưng rõ ràng bên mình đang chiếm ưu thế tuyệt đối thì tại sao lại muốn hy sinh chính mình? Bắn tên vào mình chứ? Chẳng lẽ tính mạng của đám người mình ở trong mắt người nắm quyền của Bắc Ngụy hèn hạ như vậy sao?

Tắm máu hăng hái chiến đấu là vì cái gì? Rong ruổi cương trận là vì điều gì? Da ngựa bọc thây là vì cái gì? Trung thành một lòng, một lòng nhiệt huyết là vì cái gì

Vì Bắc Ngụy! Vì hoàng thượng! Vì công danh tiền đồ của chính mình cũng như vì cuộc sống của thê tử! Vì cuộc sống mình được an ổn nhưng một chủ tử như vậy, một hoàng đế tương lai như vậy thì ngươi có thể hy vọng gì từ trong tay hắn chứ?

Ngay cả những binh sĩ đang hết lòng chiến đấu vì hắn, đánh nhau sống chết với địch nhân mà hắn hạ lệnh bắn tên không chút lưu tình gì cả. Bọn họ đang ở tiền phương địch mà hắn còn vậy thì sau này hắn có thể cho mình cái gì? Tiền đồ ư? Công danh hả? Phú quý à? Ngay cả mạng cũng không còn thì những ích lợi đó có đáng gì?

Trong nháy mắt, cả chiến trường yên tĩnh vô cùng.

Lăng Thiên cười lớn:

“Các huynh đệ Bắc Ngụy. Tránh một con đường để cho Lăng Thiên đến báo thù cho các ngươi đi! Ta đem thái tử Ngụy Thừa Bình lòng lang dạ sói táng tận lương tâm không hề có chút nhân tính này một đao chém làm hai đoạn để cho các ngươi bớt giận…”

“Lăng Thiên! Ngươi đừng vội yêu ngôn hoặc chúng! Cử chỉ vừa rồi của thái tử chỉ vì tiêu diệt một nhân gian yêu nghiệt mà thôi. Đây là một cử chỉ đau lòng vô cùng. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn theo đuôi yêu nghiệt này tiến lên hủy quân soái kỳ sao?”

Thủy Thiên Huyễn quát lớn: “Bắc Ngụy thái tử có lệnh: ‘Phàm là người ngăn cản Lăng Thiên sẽ có phần thưởng một ngàn lượng bạc trắng’. Những huynh đệ vô tình bị tên trúng thương thì mỗi một người đều có danh hiệu ‘Hộ quốc dũng sĩ’. Ngoài ra gia quyến còn có phần thưởng một ngàn lượng bạc trắng! Quyết không keo kiệt! Các tướng sĩ, vì Bắc Ngụy vì người nhà của chính mình! Thừa Bình thái tử cung kính thi lễ với các ngươi! Làm quân nhân của Bắc Ngụy, lúc vì nước quên thân đã đến rồi. Các tướng sĩ! Ai có thể giết chết Lăng Thiên sẽ có phần thưởng một vạn lượng hoàng kim! Phong làm Vạn Hộ Hầu! Giết…” Công lực của Thủy Thiên Huyễn không dưới Thủy Thiên Nhu, lời nói được vận công lực toàn thân vang vọng khắp toàn trường!

Trong lòng Lăng Thiên chấn động, ánh mắt tập trung nhìn về phía Thủy Thiên Huyễn. Người này ở dưới tình huống như vậy mà còn có ý đồ ngăn cơn sóng dữ quả là một nhân tài vô cùng cao mình.

Lúc này Ngụy Thừa Bình mới phản ứng lại, ánh mắt cảm kích nhìn Thủy Thiên Huyễn một cái. Đáng tiếng Thủy Thiên Huyễn không nhìn hắn một cái, Ngụy Thừa Bình hét lớn:

“Ai có thể giết chết Lăng Thiên sẽ có phần thưởng vạn lượng hoàng kim, phong làm Vạn Hộ Hầu! Bản thái tử nhìn trời mà thề không nuốt lời. Nếu như nuốt lời trời tru đất diệt!”

Hai người trước sau lên tiếng khiến cho tinh thần tướng sĩ Bắc Ngụy vốn đang mê hoặc đột nhiên bừng tỉnh trở lại, tinh thần hăng hái:

“Giết chết Lăng Thiên! Giết chết yêu nghiệt! Giết chết yêu nghiệt!”

Vừa hô lớn vừa điên cuồng vọt lên! Thừa dịp binh lính Bắc Ngụy chậm chạp khi nãy Lăng Thiên đã nắm lấy cơ hội vọt lên hơn mười trượng. Thân thể ở trong quân trận của Bắc Ngụy cười lớn:

“Mạng ta ở đây! Ai dám đến lấy!”

Đại đao dài hai trượng đột nhiên vận hành như một cối xay gió không ngừng quay tròn trong quân Bắc Ngụy!

Chỉ một thoáng thôi xung quanh sáu trượng quanh thân Lăng Thiên đã hóa thành một biển máu. Vô số đầu người bắn lên không trung, tiếng người hô ngựa hí vang lên không ngừng. Lăng Thiên chỉ cách Ngụy Thừa Bình và Thủy Thiên Huyễn không quá ba mươi trượng! Đoạn đường giết chóc như điên.

Sắc mặt Thủy Thiên Huyễn ngưng trọng:

“Tam trưởng lão. Xem ra các ngươi ra tay mới có thể ngăn cản được hắn!”

Một lão giả bận áo màu xanh tiến lên một bước chắp tay nói:

“Công tử yên tâm. Ta nhất định sẽ cố hết sức!”

Trong giọng nói mơ hồ có một cỗ bi tráng của tráng sĩ một đi không về!

Trong lòng Thủy Thiên Huyễn kinh hãi, tam trưởng lão nói là sẽ cố hết sức? Xem ra khi bọn họ chiến đấu với Lăng Thiên cũng không nắm chắc bao nhiêu. Cuối cùng Lăng Thiên có thực lực như thế nào?

Trong quân Bắc Ngụy không ngừng có người đi ra ngăn cản Lăng Thiên. Tám lão giả áo xanh đột nhiên xuất hiện trước trận! Trường kiếm không một dấu hiệu đánh lên trên đại đao của Lăng Thiên, nỗi lực mạnh mẽ khiến cho xu thế đang xoay tròn của Lăng Thiên đột nhiên bị đình trệ lại, hắn cảm thấy lòng bàn tay nóng rần, trong lòng cả kinh. Thấy cuối cùng cũng có nhất lưu cao thủ xuất hiện nên trong lòng vừa động, đôi mắt đỏ bừng của hắn vừa chuyển liền nhìn thấy một lão giả bận áo xanh sau khi ngăn cản đại đao của hắn liền bị đánh bay ra ngoài như diều đứt dây, trong miệng không ngừng phun máu tươi.

Lão giả này có công lực tuyệt đối không dưới Thủy Thiên Nhu và hai lão họ Trịnh. Cho dù là Lăng Thiên cũng không thể nào một kích đánh bay như vậy được. Nhưng lão giả bị sát khí của Lăng Thiên chấn nhiếp, chưa giao thủ đã bị khiếp đảm ba phần rồi, dưới sát ý cực mạnh của Lăng Thiên miễn cưỡng ra tay, trường kiếm trong tay của hắn sao có thể cùng với thanh long đao trong tay của Lăng Thiên được? Dưới nhiều khía cạnh như vậy mới bị Lăng Thiên đánh bại chỉ trong một chiêu, bị thương không nhẹ chút nào!

Lăng Thiên cười lớn, âm thanh lạnh lùng vô cùng:

“Thiên Phong chi Thủy? Đây là các ngươi chủ động khiêu khích ta, cùng Lăng Thiên ta đối địch là các ngươi muốn chết! Lăng Thiên ta muốn các ngươi chết canh ba thì các ngươi có thể sống đến canh năm ư?”

Bảy tên lão giả còn lại cũng là nhất lưu cao thủ cố gắng trấn định tinh thần mạnh mẽ xông đến mà không nói một lời! Tất cả đều rút trường kiếm ra vây công Lăng Thiên.

Phía sau Lăng Thiên chợt xuất hiện mấy bóng người! Lăng Kiếm, Lăng Trì, Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Thập Tam đều vọt lên như năm mãnh hổ xuống núi! Mỗi một người đều tự chọn lấy một đối thủ chém giết!

Năm người bọn họ đột nhiên gia nhập vòng chiến khiến cho bảy tên lão giả bất ngờ. Vừa rồi một mình Lăng Thiên ở trong thiên quân vạn mã chém giết khiến cho tầm mắt mọi người đều tập trung vào hắn. Những cao thủ của Thủy Gia tuyệt đối không nghĩ rằng trong quân của Lăng Thiên còn ẩn dấu năm tên nhất lưu cao thủ như vậy! Tất cả đều chú ý Lăng Thiên nên khi bắt đầu giao chiến có chút luống cuống tay chân.

Quyển 4


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.