Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 319: Nhất thanh trường khiếu



Bên cạnh Thủy Thiên Huyễn, sáu gã trung niên hán tử sắc mặt lạnh như băng lên tiếng đáp lời rồi bốn người bay lên chiến mã vung một roi hướng chiến trận tiến vào. Còn tám lam bào lão giả khác thì không động đậy, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không có nửa điểm thay đổi đứng lại bên cạnh Thủy Thiên Huyễn bảo vệ an toàn cho hắn.

Ngụy Thừa Bình cơ mặt co lại, trong mắt lộ ra thần sắc tức giận nhưng chỉ óe lên rồi lại biến mất không nói gì! Thời khắc này xung quanh toàn bộ đều được quân đội của mình vây quanh mà vẫn có thái độ phòng ngự như vậy, người ngươi muốn phòng bị là người phương nào ai mà không hiểu. Bạn đang đọc truyện tại

TruyệnFULL.vn

– http://truyenfull.vn

“Thủy Thiên Huyễn cuối cùng đã xuất động nhất lưu cao thủ của Thủy gia! Tin tưởng chiến cuộc lập tức chấm dứt! Lăng Khiếu xong rồi.”

Trong rừng cây rậm rạp lúc đó, Ngọc Mãn Lâu lẳng lặng nói.

” Ta nên đi rồi. Có ở lại xem cũng không có chút ý tứ nào. Kết cục đã định, chúng ta cũng nên quay về chuẩn bị Tây Hàn, Bắc Ngụy… Ha ha a.”

Ngọc Mãn Đường thở dài một tiếng, tiếc hận đưa mắt liếc nhìn Lăng Khiếu trên người đầy máu đang hăng hái chiến đấu trên chiến trường một cái rồi chuẩn bị đi theo Ngọc Mãn Lâu ly khai.

Nhưng đáng tiếc kế hoạch chung quy cũng chỉ là kế hoạch vì thực tế có thể thay đổi rất nhanh. Ngày hôm nay, lúc này đã một lần nữa nghiệm chứng câu nói này!

Nguyên nhân vì lúc này ở phía xa xa, một tiếng huýt gió xé trường không vang lên!

Tiếng huýt gió lúc ban đầu còn mơ hồ không rõ nhưng dần dần thanh âm càng lúc càng lớn, liên miên bất đoạn như thể trên cửu thiên có một con kim long đột nhiên ngang trời vọt qua! Sau đó tiếng huýt gió càng giống như cửu thiên lôi chấn ầm ầm vang lên đem chiến trường trên bốn năm mươi vạn người liều mạng chém giết đột nhiên im bặt.

Thiên địa trong lúc đó ngoại trừ một tiếng trường khiếu này thì cũng không được bất kỳ thanh âm nào khác!

Ngọc Mãn Lâu đang muốn rời đi đột nhiên thân thể chấn động, quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc tới mức bất khả tư nghị:

” Lăng Thiên! Lăng Thiên đến! Không ngờ tiểu tử này công lực lại tinh tiến tới mức này. Chẳng lẽ ta tính sai! Chẳng lẽ Lăng Thiên dưới tình huống này lại có thực lực xoay chuyển tình thế?”

Ngọc Mãn Lâu càng nghĩ trong tâm càng bất an, cuối cùng truyền lệnh nói:

“Người đâu! Thông tri cho Hàn Thiết Hiên, không tiếc trả giá phải chém chết Lăng Khiếu trước khi Lăng Thiên đến!”

Một bóng đen lãnh đạm từ trong khu rừng rậm rạp chợt hiện ra nhằm phía Tây Hàn quân đội bay đến!

Hàn Thiết Hiên! Đại tướng cầm binh Tây Hàn vì sao phải nghe Ngọc Gia gia chủ ra lệnh? Chẳng lẽ hắn là người của Ngọc Gia

“Đại ca!”

Ngọc Mãn Đường trong tâm nhất chấn bật thốt lên nhưng Ngọc Mãn Lâu ánh mắt vẫn lạnh tanh, mặt không chút thay đổi. Khóe miệng có chút nhếch lên tàn nhẫn thành hình cung tuyến. Đối với tiếng gọi của hắn không thèm để ý đến!

Ngọc Mãn Đường thở dài một tiếng rồi cuối cùng cũng không nhẫn nại được ngẩng đầu hướng về phía tiếng huýt gió truyền đến mà nhìn lại. Lăng Thiên. Ngươi liệu có đủ thực lực dưới tình huống đương kim thiên hạ lưỡng đại gia tộc cùng không tiếc trả giá giết chết phụ thân ngươi mà an toàn cứu cha ngươi ra không?

Đoạn thời gian gần đây Ngọc Gia nhận được nhiều tin tức mà cơ hồ tin nào đều có liên quan đến Lăng Thiên. Không nói về Ngọc Mãn Lâu sớm trong tâm đã đề phòng mà ngay cả Ngọc Mãn Đường cũng rất tò mò. Hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Thiên!

Hơn nữa Ngọc Mãn Đường trong tâm kích động không chỉ vì chưa gặp qua mà còn là vì đây chính là người trong lòng nữ nhi mình. Lưỡng tình tương duyệt mà Lăng Thiên này chính là con rể tương lai của mình a! Không biết tiểu tử này đến tột cùng bộ dáng như thế nào nhưng chỉ nghe một tiếng huýt sáo này nhìn quanh đương thế sợ rằng cũng ít người bằng được chớ nói là mình. Cho dù là lão Tam đã đạt đến tiên thiên cảnh giới chỉ sợ cũng không có phần công lực này. Đại ca cũng không có phần công lực này a!

Mặc dù vẫn chưa thấy chân diện mục nhưng nghe được một tiếng huýt sáo phách tuyệt thiên hạ này trong tâm Ngọc Mãn Đường đã có vài phần hài lòng.

Bốn người Lăng Thập Cửu công lực cơ bản đã tiêu hao hầu như không còn. Thời khắc này toàn bộ chỉ ỷ vào một luồng ý chí lực, lấy tinh thần rèn luyện cứng rắn mà liều mạng còn bản thân đã cảm giác càng lúc càng yếu nhược vô lực. Thậm chí ngay cả hai mắt cũng bắt đầu nhìn thấy toàn sương trắng mơ hồ. Không cần nói cũng biết toàn bộ tinh thần thể lực cũng như nội lực cũng đã đến mức cực hạn! Thật là một điểm khí lực cũng không có, chỉ cần tiêu hao hết một điểm khí lực tối hậu thì nhất định là lập tức bất tỉnh ngã lăn trên mặt đất!

Nhưng sau khi nghe thấy tiếng huýt gió thì bốn người lại tựa như được quán chú động lực sinh mệnh mạnh mẽ nhất, giống như lò xo bị nén chặt bung ra. Đao kiếm trong tay cũng không hiểu sao tự nhiên có đại khí lực, xoát xoát vài đao đã đem địch nhân bên người chém ngã. Lăng Thập Cửu đột nhiên cảm giác được đầu mũi cay cay, trong yết hầu nghẹn ngào thì thào nói:

” Là tiếng công tử! Công tử gia đến!”

Chính mình khi nghe thanh âm cũng có vài phân vô pháp

Đột nhiên, Lăng Thập Cửu rống to một tiếng, đao xuất như gió, như bổ dưa thái rau đem bốn tên lính Bắc Ngụy mãnh sát một trận rồi đột nhiên vươn người, đứng ở trên lưng ngựa đem toàn lực rống to nói:

” Lăng Thiên công tử đến rồi! Lăng Thiên công tử đến rồi!”

Trong thanh âm tràn ngập vẻ cuồng hỉ!

Không xa, một đám nhân mã đến cứu viện Lăng Khiếu đang bị bao vây nghe được tin tức này thì bỗng nhiên phấn khởi hoan hô rung trời

“Công tử đến rồi! Là công tử thân chinh đến rồi!”

rồi bất ngờ người người đấu chí dâng trào, chiến lực đột nhiên bộc phát tiến về hướng Lăng Khiếu được thêm mười trượng! Khoảng cách song phương đã không đầy năm trượng! Tuy nhiên năm trượng khoảng cách này lại có vô số nhân mã Bắc Ngụy đem hai luồng nhân mã tách ra!

Thủy Thiên Huyễn cả kinh! Người phát ra tiếng huýt gió này nội lực cao thâm sợ đã đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Người này là người nào? Chẳng lẽ là đến cứu Lăng Khiếu? Nếu có này người ra tay, sinh cơ của Lăng Khiếu sẽ đại tăng. Vì hắn đứng cách đám Lăng Thập Cửu khá xa, căn bản không nghe được tiếng hô mừng rỡ nhưng có thể từ trong tâm cảm giác được bất diệu!

“Toàn lực giết chết Lăng Khiếu! Không tiếc bất cứ giá nào!”

Thủy Thiên Huyễn hét lớn nói!

Cây cờ trước đầu ngựa đón thảo nguyên cùng gió trở mình bay vọt lên.

Hoàng hôn dần xuống, trời chiều đã lộ ra ánh hồng cùng tầng tầng mây đỏ như máu giống như muốn đè vỡ mặt đất, ngay cả tiếng gió cũng trở nên nức nở gào thét.

Tiếng quát của Thủy Thiên Huyễn truyền đi xa xa, bốn gã cao thủ Thủy gia vốn đang nhanh chóng chạy đến chỗ Lăng Khiếu lúc này nghe Thủy Thiên Huyễn thúc dục thì lại gia tăng thêm vài phần tốc độ, liền như bốn đạo lược ảnh nhảy vọt lên, hung tợn nhằm chỗ Lăng Khiếu bay lại!

Cùng đồng thời lúc này, Tây Hàn Hàn Thiết Hiên cũng phát ra một đạo mệnh lệnh dứt khoát:

“Lấy mệnh đổi mệnh! Giết chết Lăng Khiếu! Kẻ nào có gan thối lui một bước, chém cửu tộc!”

Lệnh này vừa ra, Tây Hàn binh lính bỗng nhiên càng như điên cuồng chém giết lên! Lăng quân bỗng nhiên cảm giác được áp lực tại đột nhiên tăng lên vài lần! Cả một khu chiến trường chấn động.

“Chỉ moLăng Thiên đến, bốn gã cao thủ của gia hỏa Thủy gia này có thể đem Lăng Khiếu giải quyết xong! Nếu không…”

Ngọc Mãn Lâu vẻ mặt ngưng trọng quan sát chiến cuộc, hai mắt không chớp. Từ tiếng huýt gió của Lăng Thiên, Ngọc Mãn Lâu nghe ra công lực Lăng Thiên không ngờ đã không dưới chính mình…! Nếu có một cao thủ dạng này tham dự chiến trường mà muốn thay đổi thắng bại của một chiến cuộc thì tuyệt không có thể nhưng nếu chỉ là hộ tống một người trốn đi thì ngay cả không nói là dễ như trở bàn tay nhưng cũng không quá khó khăn!

Nghĩ đến đây hắn không kiềm được thở dài thật sâu một hơi khẩu khí. Mới vừa rồi chính ra mình nên tự thân hạ trận ra tay thần tốc đánh chết Lăng Khiếu! Nhưng đáng tiếc lúc này đã bỏ lỡ mất cơ hội. Lúc này mà hạ thủ thì sợ rằng khó tránh được việc phải cùng Lăng Thiên chánh mặt tương đối. Cái này thì Ngọc Mãn Lâu trước mắt tuyệt đối không nguyện ý, cũng tuyệt đối không tiện mà làm!

Bất quá Lăng Thiên cùng Thủy gia, hai nhà cừu hận đã kết sâu đậm, cho dù Lăng Gia nhẫn nại thì Thủy gia cũng chưa nhất định nhẫn nại được đối với lực lượng cường đại đã trở thành cừu địch của mình được! Ngọc Mãn Lâu ánh mắt chợt hiện, mặt trầm như nước.

Phương xa, một trận vó ngựa giòn giã vang lên. Năm người cưỡi ngựa xuất hiện phía chân thảo nguyên. Ban đầu chỉ là một điểm đen nhưng nhanh chóng có thể thấy rõ ràng toàn bộ dung mạo! Đó là năm bạch y thiếu niên, trong tay đại đao như Tu La Ma thần đột nhiên phá địa ngục mà lên, mang sát khí trùng thiên với tốc độ rất cao phi đến gần! Lấy thực lực năm người mà đối mặt với hơn mười vạn đại quân lại cư nhiên không hề cố kỵ trùng tiến vào!

Lăng Thiên trong lúc chém giết giữa đám loạn quân mà lòng vẫn ưu lo cho an nguy của phụ thân, không do dự quát to:

” Lăng Thập Cửu!”

. Giữa khoảng không trung đột nhiên như có sét đánh ầm vang! Đám binh lính Bắc Ngụy đứng gần hắn đột nhiên hoa mắt ngất đi ngã lăn ra.

“Ta ở chỗ này. Nguyên soái không sao. Công tử nhanh đến! Nhanh… đến!!”

trong biển người mơ hồ truyền ra một thanh âm sắc bén.

Lăng Thiên tinh thần nhất chấn. Hắn rõ ràng nhận ra thanh âm Lăng Thập Cửu cùng phương vị, nhất là biết được phụ thân không sao thì bỗng nhiên cảm giác cả người nhẹ bẫng nhưng nghe thanh âm truyền đến thì vị trí Lăng Thập Cửu cũng có khoảng cách nhất định. Khoảng cách xa như thế nếu xếp thành hàng thì cũng có ít nhất hơn hai ngàn người. Muốn trong thời gian ngắn đột phá qua há phải việc dễ dàng

Trên chiến trận, vạn biến trong chớp mắt, thắng bại trong gang tấc, nếu chậm trễ thì chính mình suốt đời phải tiếc nuối! Kế sách hiện nay chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất trùng tiến vào thì mới có thể cứu phụ thân ra!

Cầm thanh Thanh Long Thất Tinh đao nghiêng nghiêng chỉ hướng chiến trận phía trước, Lăng Thiên giục ngựa đồng thời trong miệng giải thích nói:

” Quân trận này của Bắc Ngụy như một cái khối thịt! Ta đánh đầu, các ngươi như đàn chim nhạn theo ta trùng kích, một khắc cũng không dừng! Một thẳng trùng tiến vào đem cái khối thịt này mở ra! Nhất lộ cắt đứt, dễ như trở bàn tay!”

Nghe câu nói này, Lăng Kiếm cùng ba tiểu tử kia bình thường can đảm ngút trời mà lúc này cũng nhịn không được hít một khẩu lương khí!

Lấy năm người năm ngựa ngạnh kháng với gần bốn mươi vạn đại quân! Loại hành vi này gần như là điên cuồng! Không, căn bản chính là một loại hành động cực kỳ điên cuồng! Mà trong miệng Lăng Thiên không ngờ lại nói một câu

” dễ như trở bàn tay!”

Nhưng mà trong lòng Lăng Thiên cũng không nghĩ nhiều, cái khối thịt này nếu như đâm thủng một lỗ ngoài da thì rất nhanh có thể xuyên xuống. Mà lúc này địch nhân đang lúc say mê thắng lợi là lúc vô cùng có lợi cho chính mình hành sự!

Ngay lúc Lăng Thập Cửu ra ngoài đáp lời Lăng Thiên thì bầu trời cảm giác như đột nhiên nhiên u ám. Bốn cao thủ Thủy gia đã lăng không vọt đến như kình phong thổi mấy người phía dưới ngã trái ngã phải, bốn thanh trường kiếm tựa như độc xà thổ tín với chung một mục tiêu là Lăng Khiếu!

“Toàn lực bảo vệ Nguyên soái!”

Lăng Thập Cửu trong mắt tựa hồ muốn phun máu. Đơn đao trong tay liều mạng nghênh đón! Công tử đã đến! Không đầy nửa khắc nữa có thể giết vào tới trong này! Nếu trong đoạn thời gian này bốn người lại để cho Lăng Khiếu gặp độc thủ thì Lăng Thập Cửu cảm giác được bốn người có chết một vạn lần cũng không đủ rửa sạch được mối sỉ nhục lớn này!

Lăng Nhị Thập, Lăng Nhị Nhất, Lăng Nhị Nhị, ba người cũng có chung một ý nghĩ, đồng thời vứt bỏ tính mệnh lao lên. Tuy nhiên bốn người chiến đấu đã lâu, mặc dù võ công so với bốn cao thủ Thủy gia này hoặc giả cũng không thua kém nhưng sao có thể so với bọn hắn được nghỉ ngơi dưỡng sức từ lâu

Đao kiếm tấn công, một đạo hoa lửa bắn tung tóe bốn phía! Bốn người Lăng Thập Cửu đồng thời trong miệng phun huyết lùi ra sau mà bốn gã cao thủ Thủy gia lại nhe răng cười. Trước mặt bốn người tay cầm trường kiếm đã sớm gẫy đoạn. Bốn thanh trường kiếm không chút do dự đâm ra!

Quyển 4


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.