Tô Minh rất thích vẽ cảnh nóng này vào trong truyện tranh. Để vẽ cho chi tiết nên anh đã từng xem không ít phim rồi.
Ngón tay và lưỡi phải phối hợp nhau thế nào, biểu cảm phải làm ra sao, khi nào thì nên ngước mắt lên… anh đều đã từng nghiên cứu vô cùng kĩ càng.
Dâm mỹ, thanh thuần, đầu óc mụ mị, ngậm bơ hay ngậm đá, anh đã từng vẽ rất nhiều rồi.
Tuy là chưa làm thật boa giờ nhưng kho lý thuyết đã vô cùng phong phú rồi. Anh cứ tưởng là mình ở trước mặt sói con ít nhất sẽ không biểu hiện ra kiểu không biết gì hết được.
Nhưng vừa mới ngậm vào thì anh đã quên mất bước kế tiếp phải làm gì rồi. Lúc vẽ thì kĩ thuật hạ bút là thành hình, lúc vừa nếm được của sói con thì lại quên hết mất sạch sành sanh.
Trâu Bắc Viễn quá lớn rồi, chỉ cần ngậm thôi đã căng chặt khoé miệng tới đau nhói. Khoang miệng bị lấp kín hết, trong mắt anh ứa ra nước mắt.
Vành tai anh đỏ bừng, vô tội nhìn về phía Trâu Bắc Viễn.
Trâu Bắc Viễn vốn dĩ đang chống cánh tay lên trên sofa, hơi nhấc người dậy để nhìn anh. Lúc bị anh ngậm lấy thì không chống được nữa ngã phịch người ra sau, cả người không còn chút sức lực tựa trên thành gác tay của sofa.
Tiếng nước mập mờ vang lên, Trâu Bắc Viễn rũ mắt xuống chăm chú nhìn Tô Minh. Chân mày hắn cau chặt lên, biểu cảm trên mặt không nói rõ được là khó chịu hay là thoải mái. Nếu như không có hơi thở nặng nề không khống chế được và vài tiếng rên trầm thấp phát ra từ trong cuống họng thì Tô Minh đã tưởng là mình không làm cho hắn thoải mái rồi.
Sau khi thích ứng được một lúc thì Tô Minh thử dùng mấy kĩ xảo trong truyện tranh bắt đầu chuyển động. Trâu Bắc Viễn lại rên lên một tiếng, rất khàn và mang theo cả tình d.ục khó nhịn được. Trâu Bắc Viễn cố kiềm nén thế này khiến cho Tô Minh thấy vô cùng gợi cảm.
Như nhận được lời cổ vũ, gan của anh cũng to hơn một chút, làm vài chuyện mà lúc anh vẽ trong truyện thôi đã cảm thấy vô cùng xấu hổ rồi.
Ngón tay ấm nóng của Trâu Bắc Viễn vẫn luôn cắm vào trong tóc anh, vuốt ve da đầu và vành tai của anh.
Gân xanh phồng lên trên cánh tay chứng tỏ Trâu Bắc Viễn lúc này đang dùng sức rất mạnh, Tô Minh có cảm giác như mình sắp bị đè tới nổ tung đầu luôn rồi mất.
Nhưng Trâu Bắc Viễn chỉ nắn nhẹ vành tai anh một cái thật khẽ.
Vì kích cỡ quá lớn nên chưa làm được bao lâu Tô Minh đã cảm thấy cằm mỏi nhừ, miễn cưỡng ngậm nuốt khiến cho anh không nhịn được trào nước mắt s.inh lý ra.
Anh bị Trâu Bắc Viễn kéo dậy, ôm lấy rồi lại hôn lên môi lần nữa.
Trâu Bắc Viễn thương anh thấy khó chịu, cuối cùng vẫn dùng tay để làm tiếp. Tô Minh không chịu, anh không muốn lần đầu tiên mình khẩu giao cho sói con lại đầu voi đuôi chuột thế này, thế là anh lại đổi tư thế quỳ rạp xuống.
May mà đây cũng là lần đầu tiên Trâu Bắc Viễn được khẩu giao, không mất bao lâu đã không nhịn được. Hắn hơi hốt hoảng gọi tên của Tô Minh, sau đó thì làm bẩn khoang miệng và khoé môi của Tô Minh, làm bẩn hết gò má của Tô Minh, làm bẩn cả sống mũi và mi mắt của Tô Minh.
Trâu Bắc Viễn lập tức rút vài tờ khăn giấy ra lau sạch giúp anh, sau đó lại rót một ly nước cho anh súc miệng. Nhưng mà anh khát quá nên đã bất cẩn uống xuống mất.
Hai người lại ôm dính lấy nhau hôn mà không biết mệt, Trâu Bắc Viễn cũng an ủi nơi cần an ủi của Tô Minh.
Lúc về được đến nhà, nằm lên giường thì đã gần ba giờ sáng, Tô Minh vừa đặt đầu xuống gối là đã ngủ mất. Trâu Bắc Viễn ôm lấy anh từ đằng sau, hôn lên tai anh rồi nói chúc ngủ ngon.
Dù cho tối hôm trước có ngủ rất muộn thì sáng hôm sau Trâu Bắc Viễn vẫn phải dậy sớm để qua bệnh viện.
Tô Minh ngủ tới hơn chín giờ thì tự tỉnh, phát hiện chuông báo thức đã bị tắt mất rồi.
Trên điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc của Trâu Bắc Viễn:
[Sandwich và sữa bò đặt trên bàn ăn, anh dậy rồi thì nhớ ăn.]
[Cơm trưa của bà ngoại đã đặt xong rồi, cục cưng ngủ thêm chút nữa đi.]
Tô Minh:…
Đây đã là lần thứ hai rồi, lần nào cũng tại Trâu Bắc Viễn làm tới khuya quá mà trễ nải chính sự vào ban ngày.
Mà quan trọng là hai người còn chưa làm tới bước cuối cùng, vậy mà đã giày vò nhau đến mức này rồi…
Tô Minh nhớ lại chuyện mình làm hôm qua thì không nhịn được mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.
Anh bị Trâu Bắc Viễn làm tới hỗn loạn vô cùng, rất nhiều chi tiết đứt quãng, không còn nhớ rõ được nữa. Cảm giác rõ ràng nhất là đến lúc cuối, xúc cảm trong khoang miệng và trên gò má.
Nóng hổi, trơn sệt, có mùi tanh nhàn nhạt, cũng không phải là quá khó ăn mà là quá ấy rồi.
Quá đáng ghê.
Tô Minh kéo chăn lên trùm mặt mình lại, tim vẫn còn đang đập vang thình thịch bên tai.
Giọng Trâu Bắc Viễn lúc đ.ộng tình nghe hay thật.
Khoang miệng vốn dĩ không phải dùng để làm loại chuyện này. Tuy là Tô Minh đã từng vẽ cảnh này rất nhiều lần, thế nhưng trước kia anh vẫn luôn không hiểu rốt cuộc nó sướng chỗ nào.
Bây giờ thì hình như là biết rồi. Là vì rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của người mình thích tình mê ý loạn vì mình.
Anh ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt, mặc đồ ngủ ngồi vào bên bàn ăn, thấy sandwich và sữa bò mà Trâu Bắc Viễn để lại cho anh.
Mới đầu anh tưởng là sáng sớm Trâu Bắc Viễn đi ra ngoài mua bữa sáng, không ngờ là cái sandwich này vừa nhìn cái đã biết là của Trâu Bắc Viễn tự làm.
Bánh mì thì cắt miếng lớn miếng nhỏ, trứng rán bên trong thì đen thui, lòng đỏ và lòng trắng trộn lẫn với nhau tùm lum. Cà chua cũng được cắt với hình dạng kì quặc, nhìn kĩ thì hình như còn có rắc tiêu lên.
Trâu Bắc Viễn bảo mình trước giờ chưa từng nấu cơm bao giờ, Tô Minh tin rồi. Đây chắc đúng thật là bữa sáng đầu tiên Trâu Bắc Viễn tự tay làm trong đời rồi.
Lúc Tô Minh cầm cái sandwich trên dĩa kia lên còn có cảm giác vô cùng trang trọng nữa.
Nhưng mà trứng rán thật sự khét quá rồi, vừa cắn xuống đã thấy đắng nghét.
Tô Minh nhặt trứng rán ra, chỉ ăn bánh mì nướng và cà chua thôi.
Lúc mang dĩa đi rửa thì phát hiện trong thùng rác ở phòng bếp đã vứt một đóng trứng gà bị rán đen thui, trong đó còn có một miếng dính cả vỏ trứng trên đó.
Tô Minh:…
Cái tên này rốt cuộc phải dậy sớm đến mức nào để thử nghiệm rán trứng cho anh vậy.
Tuy là ngốc tới hơi buồn cười, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Trâu Bắc Viễn làm bữa sáng cho anh là Tô Minh lại có cảm giác trái tim mình bị ủ ấm vô cùng.
Ngày mai là cuối tuần, Phó Nhược Cầm đã báo trước với họ là cuối tuần này chồng cô sẽ về, bảo Tô Minh và Trâu Bắc Viễn có thể nghỉ hai ngày.
Tô Minh muốn hẹn Trâu Bắc Viễn ngày mai đi ăn, xem phim với dạo công viên.
Tô Minh: [Bữa sáng ăn hết sạch rồi, siêu ngon luôn!]
Trâu Bắc Viễn: [Ừm, ngày nào em cũng làm cho anh ăn.]
Tô Minh: [Xấu hổ.jpg Anh vẫn muốn ăn cái khác của em cho hơn cơ.]
Trong phòng bệnh, Trâu Bắc Viễn ngồi trên băng ghế kế bên giường bệnh đợi bà ngoại truyền dịch. Sau khi nhận được tin nhắn Wechat đầu tiên của Tô Minh là đã bắt đầu nhìn điện thoại rồi cười ngu, lúc nhận được tin nhắn thứ hai thì cả mặt và tai đều nóng bừng hết cả lên.
Lúc thầy Tô gạ gẫm thì hắn thật sự rất khó chịu nổi.
Dù sao thầy Tô cũng là người chuyên nghiệp mà.
Trâu Bắc Viễn chỉ đành lặng lẽ rep lại: […]
May mà Tô Minh bỏ qua cho hắn rất nhanh, hỏi hắn: [Ngày mai đi hẹn hò với anh được không hả bạn trai?]
Trâu Bắc Viễn lại cười ngu: [Được chứ em gái Tô.]
Tô Minh: [Gõ đầu.jpg Không được gọi anh là em gái, còn gọi nữa là anh sẽ mặc đồ nữ đi ra ngoài với em luôn đó.]
Trâu Bắc Viễn cười ngu tiếp: [Được nha em gái Tô.]
Tống Chi Hiền ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, lúc điện thoại Trâu Bắc Viễn reo lên tiếng đầu tiên đã ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bà thấy hắn cười ngu xong rồi lại thấy mặt và tai của hắn đỏ bừng, sau đó lại thấy trên cổ tay phải của hắn đang đeo một cái chun buộc tóc màu đen vô cùng quen mắt.
Tống Chi Hiền đột nhiên lên tiếng hỏi hắn: “Con và em gái họ nhà họ Tô sao rồi?”
“Dạ?” Trâu Bắc Viễn cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, trả lời bà ngoại: “Tốt lắm.”
Tống Chi Hiền im lặng một chốc: “Tháng sau con đi gặp cha con rồi, sau đó thì phải về lại Mỹ chuẩn bị thi đấu rồi sao?”
Ngón tay đang gõ chữ của Trâu Bắc Viễn khựng lại, lúc gõ tiếp thì động tác hơi chậm chạp: “Vâng.”
“Đã liên lạc xong với công ty bên Mỹ chưa?”
Trâu Bắc Viễn ấn nút gửi đi rồi tắt màn hình điện thoại, vẫn không ngẩng đầu lên: “Đã liên lạc xong rồi, công ty của Pereira, con đã nói chuyện qua điện thoại với Pereira rồi.”
“Sau khi con đi rồi…” Tống Chi Hiền thở dài một hơi, hình như những lời còn lại có hơi khó mở lời. Bà yên lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Có phải hai đứa sẽ chia tay nhau không?”
“Không đâu ạ.” Trâu Bắc Viễn ngẩng đầu lên nhìn bà ngoại: “Cô út nói cũng đúng, con đánh boxing cũng không phải là không về lại được. Với lại nếu anh ấy* đồng ý thì con cũng có thể dẫn anh ấy đi cùng.”
*Anh ấy (他) và cô ấy (她) đều phát âm là tā.
“Tiểu Viễn, trước kia con chưa từng yêu ai, con có thật sự biết con thích kiểu gì không? Thật ra bà ngoại thấy con có thể tiếp xúc với nhiều cô gái hơn, có khi con sẽ gặp được người thích hợp hơn đó.”
Trâu Bắc Viễn lắc đầu: “Anh ấy thích hợp lắm, con không muốn tiếp xúc với người khác nữa.”
Tống Chi Hiền cau mày: “Con thật sự thích nó đến vậy à?”
Trâu Bắc Viễn cảm thấy bà ngoại hình như có hơi nghẹn ngào, nhìn nhìn kĩ lại mặt bà ngoại thì lại cảm thấy như là ảo giác, bà ngoại trông rất bình tĩnh.
“Phải ạ.” Trâu Bắc Viễn cười tươi rói: “Anh ấy cũng rất thích con, tụi con sẽ hạnh phúc thôi, bà yên tâm đi ạ.”