Ngày thứ hai sau khi Trâu Bắc Viễn đi, Tô Minh nhận được tin nhắn Tô Mặc gửi đến.
Khi đó anh vừa mới mở Wechat lên định hỏi Trâu Bắc Viễn mấy vấn đề liên quan đến chạy bộ thì tin nhắn của Tô Mặc đã tới trước, trong khung trò chuyện hiện lên đoạn đầu: [Anh, bà nội bệnh rồi, bác sĩ bảo là không chịu được bao lâu…]
Tô Minh thấy hơi phiền, không muốn ấn vào xem.
Anh không muốn quan tâm tới bà nội của Tô Mặc.
Tô Mặc là em trai sinh đôi của anh. Nếu nói về huyết thống thì bà nội của Tô Mặc cũng là bà nội của anh.
Thế nhưng người bà này đã từng đứng trước mặt Tô Minh, nói với mẹ của Tô Minh và Tô Mặc: Hai đứa coi như chỉ đẻ được một đứa con thôi đi.
Vì bọn họ không biết Tô Minh đã học được cách đọc khẩu hình ở trường dành cho người câm điếc, thế nên những lời nói cay nghiệt thế này chưa bao giờ nói mà tránh mặt Tô Minh.
Trong suốt mười mấy năm kia, người nhà họ Tô cũng luôn thực hiện đúng theo tôn chỉ kia của bà nội anh, tất cả mọi người và tài nguyên trong nhà đều chỉ đổ dồn lên người Tô Mặc.
Còn về Tô Minh thì chính là người bị bỏ rơi trời định.
Bà nội kiểu này thì ai mà muốn nhận.
Ngón tay Tô Minh lướt qua, xóa luôn tin nhắn kia của Tô Mặc.
Sau đó anh nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Trâu Bắc Viễn một hồi, hình như không còn tâm trạng gì để bày trò nữa.
Anh mở chế độ im lặng xong ném điện thoại qua một bên, đi qua ngồi vào bàn làm việc.
Vừa ngồi xuống đã quên hết giờ giấc, từ hơn bốn giờ chiều vẽ tới tận chín giờ tối. Mãi tới khi Trần Mộc Siêu gọi cho anh cuộc thứ ba thì mới thu hút được sự chú ý của anh.
Tô Minh ấn nút từ chối, mở Wechat lên thì thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Đầu tiên là của Trần Mộc Siêu gửi.
Trần Mộc Siêu: [Mày đang làm gì đó? Sói con nhà mày lại qua mơi tao nữa rồi nè.]
Trần Mộc Siêu: [Với lại lần nào cũng nói y chang nhau, tới giả vờ còn lười nữa chứ.]
Sau đó thì gửi một tấm chụp màn hình cuộc trò chuyện qua:
Trâu Bắc Viễn: [Anh Siêu, hôm nay anh có đi câu cá không?]
Trần Mộc Siêu: [Hôm nay đi họp với bên biên tập rồi.]
Trâu Bắc Viễn: [Ò, Tô Minh đi cùng anh hả?]
Trần Mộc Siêu: [Không có, chắc là nó đang ở nhà.]
Trâu Bắc Viễn: [Ok.]
Tô Minh xem hết tấm ảnh chụp màn hình xong thì Trần Mộc Siêu lại gửi thêm tin nữa: [Rep người ta lẹ đi, đừng có thả dây dài quá, coi chừng người ta chạy mất thật đó.]
Tô Minh:…
Hôm nay là không nhìn thấy thật.
Trâu Bắc Viễn gửi tin nhắn cho anh hồi lúc sáu giờ hơn, chụp một tấm mì trứng xào cà chua của bà ngoại nấu, nói: [Giống kiểu của anh nè.]
Bà ngoại của hắn cũng dùng lá tỏi non thay cho hành, chẳng lẽ đây là thói quen ở Nghi Thành sao?
Tô Minh khẽ mỉm cười, rep hắn: [Có ngon giống như anh nấu không?]
Hai phút sau, Trâu Bắc Viễn nói: [Nếu mà là lời kính già yêu trẻ thì vẫn là của bà ngoại nấu ngon hơn một chút.]
Tô Minh: [Thế lời thật lòng thật dạ thì sao?]
Trâu Bắc Viễn: [Lời thật lòng thật dạ tất nhiên là anh ngon hơn rồi.]
Tô Minh vẫn luôn mở khung trò chuyện với hắn lên, thế là thấy được cái tin nhắn này lập tức bị thu hồi, sau đó Trâu Bắc Viễn lại gửi lại một tin khác: [Lời thật lòng thật dạ thì là anh nấu ngon hơn.]
Tô Minh buồn cười không chịu được, cái tên trai thẳng này đáng yêu quá đi mất!
Muốn ngủ với em ấy quá đi, mẹ nó.
Còn đang định rep lại thì Tô Mặc đã gọi điện đến.
Ý cười trên mặt Tô Minh nhạt đi, môi từ từ mím chặt lại thành một đường thẳng.
Anh ấn nút nghe, mở loa rồi để điện thoại lên bàn.
Anh ngược lại muốn xem thử xem Tô Mặc định nói chuyện điện thoại với một người câm thế nào đây.
Giọng nói của người bên đầu dây kia rất sạch sẽ, đã là người sắp đầu ba rồi mà vẫn còn mang theo vẻ ngây thơ của thiếu niên chưa trải sự đời. Sau khi được nối máy thì cậu ta bảo: “Anh, mở cửa đi, em đang đứng trước cửa nhà anh này.”
Tô Minh quay đầu lại nhìn ra cửa, đúng lúc này chuông cửa trong điện thoại và ngoài đời cùng vang lên.
Tô Mặc chỉ chờ có mỗi thế, thật ra cậu ta không chắc là Tô Minh có nhà hay không. Thế là cậu ta gọi điện thoại qua trước rồi mới bấm chuông, như vậy thì Tô Minh không có cách nào giả vờ như nhà không có ai nữa rồi.
Tô Minh thật sự rất phiền mấy cái trò khôn lỏi này của Tô Mặc.
Mở cửa ra, Tô Minh khoanh hai tay đứng trước cửa, không hề có ý định sẽ mời em trai đi vào.
Hình như Tô Mặc vừa mới tan làm, còn đang mặc áo sơ mi, đeo cà vạt, trong tay còn xách theo cái cặp đi làm Bottega kiểu dáng rất khiêm tốn, mái tóc ngắn cũng được sửa soạn vừa đẹp trai vừa gọn gàng.
Còn Tô Minh đang đứng trong cửa thì mặc áo thun vải bông và quần ở nhà, tóc thì vẫn dùng một sợi chun rất cũ buộc qua loa lên.
Vẻ ngoài của hai người rất giống nhau, hai người đứng đối diện nhau thế này giống như đang soi một tấm gương hoang đường vậy.
Tuy Tô Mặc là em nhưng còn hơi cao hơn Tô Minh một chút.
Sau khi nhìn nhau vài giây, Tô Mặc đột nhiên thụp người xuống. Dáng vẻ lạnh lùng của lớp vỏ ngụy trang tri thức tài giỏi của cậu ta tản hết đi trong ánh mắt, lại quay trở về dáng vẻ của một chàng trai hơi rụt rè.
Cậu ta nhìn cái người có gương mặt gần như là y hệt mình này, dè dặt cất tiếng gọi: “Anh…”
Tô Minh mặt không đổi sắc đợi cậu ta nói tiếp.
Tầm mắt của Tô Mặc lướt qua vai Tô Minh, nhìn thấy màn hình trên bàn làm việc vẫn còn sáng, định sẽ hỏi han trước mấy câu: “Anh vẫn còn đang làm việc ạ? Dạo gần đây có bận không?”
Tô Minh mất kiên nhẫn mím môi lại, dùng thủ ngữ: Nói trọng điểm đi.
Tô Mặc rời mắt về lại trên mặt anh mình, vừa thầm nghĩ trong lòng là hình như Tô Minh gầy đi rồi, vừa ngập ngừng nói: “Mẹ bảo em qua đây gọi anh về Nghi Thành một chuyến… Bà nội sắp không qua khỏi được rồi.”
Tô Minh khua một động tác đơn giản: Không đi.
“Đi thăm đi mà anh.” Tô Mặc cũng không bắt bẻ vẻ vô lễ của anh mình, hơi nhỏ giọng xuống nước nói: “Bà nội già rồi, cũng không gặp được mấy lần nữa.”
Tô Minh khua tay từng nét một: Đó là bà nội của cậu, không phải của tôi.
“Anh…” Giọng điệu của Tô Mặc rất hèn mọn như đang van xin: “Hôm qua mẹ gọi tới bảo em nhất định phải gọi anh về. Mẹ với ba cũng lâu lắm rồi không gặp anh, mọi người đều nhớ anh lắm.”
Tô Minh rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Tô Mặc nói tiếp: “Mấy năm nay Tết anh cũng không về nhà, họ gọi điện thoại cho anh thì anh không nghe máy, đã có rất nhiều lần mẹ muốn bảo em dẫn mẹ qua đây tìm anh rồi. Em sợ anh giận nên không có đồng ý. Coi như mượn cơ hội này để mẹ gặp anh một lần đi.”
Tô Minh vẫn thờ ơ: Chẳng phải bà ấy gặp cậu thôi là được rồi sao.
Cuộc trò chuyện khựng lại tại đây, Tô Mặc cúi đầu xuống không biết phải khuyên thế nào, hai người rơi vào một khoảng lặng.
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, vang vọng khắp hành lang. Là cuộc gọi của Tô Mặc.
Tô Mặc lấy điện thoại ra xem thử rồi đưa màn hình qua cho Tô Minh xem, nói: “Mẹ gọi đó.”
Tô Minh không bày ra vẻ mặt gì, đứng đó nhìn Tô Mặc nghe máy rồi mở loa ngoài. Giọng nói đã lâu chưa nghe vang lên từ trong điện thoại: “Tiểu Mặc à, con tới nhà anh con chưa?”
Tô Mặc nói: “Tới rồi ạ.”
Mẹ: “Gặp được anh rồi à?”
“Gặp được rồi.” Tô Mặc nhìn Tô Minh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đang đứng bên cạnh con đây.”
“Tiểu Minh, nghe được mẹ nói chuyện không?”
Tô Minh trợn trắng mắt một cái, Tô Mặc nói: “Anh ấy nghe được.”
Sau đó thì người phụ nữ bên đầu dây kia bắt đầu kể lể bà ta và ba Tô đã lo lắng cho Tô Minh thế nào, sợ anh ở một mình không chăm sóc được cho bản thân. Bà ta hỏi Tô Minh có ăn uống đàng hoàng không, dạo gần đây thế nào rồi.
Cứ như là thật sự rất quan tâm tới anh vậy.
Cuối cùng lại quay về chủ đề chính, bảo muốn Tô Minh về Nghi Thành một chuyến để thăm bà nội.
Tô Minh dùng thủ ngữ hỏi Tô Mặc: Bà ta sắp chết rồi à?
Vẻ mặt của Tô Mặc cứng ngắc lại, nói: “Bác sĩ nói chỉ chịu được trong một, hai tháng này thôi.”
Lúc này trên hành lang có một cơn gió ùa tới, thổi rơi loạt xoạt mấy tờ bản thảo trên bàn làm việc của Tô Minh xuống đất. Tô Minh quay đầu lại nhìn một cái rồi hỏi Tô Mặc: Khi nào đi?
“Ngày mai được không ạ? Vừa đúng ngày mai em được nghỉ phép.”
Tô Minh gật đầu.
Tô Mặc lập tức vui mừng, nói với người bên đầu dây kia: “Mẹ, anh đồng ý rồi.”
Mẹ Tô nghe có vẻ cũng vui lắm, bảo hai người họ ngày mai tới sớm một chút, bà ta đặt chỗ trước ở một nhà hàng để ăn trưa.
Cúp máy xong Tô Mặc nói: “Vậy mai sáng chúng ta xuất phát sớm một chút, em mang bữa sáng qua cho anh, anh ăn trên xe luôn cũng được.”
Tô Minh còn chưa nói mình có muốn đi xe của cậu ta không thì cậu ta đã nói thế trước rồi. Tô Minh thấy hơi cạn lời, nhưng không ai đánh kẻ chạy lại thế nên cũng không xé rách mặt với cậu ta, làm một động tác tay đồng ý.
Nói xong chuyện thì Tô Mặc đi ngay.
Tô Minh quay vào nhà nhặt mấy tờ giấy bị gió thổi bay lên, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Từ năm mười tám tuổi anh dọn ra khỏi nhà tự sống riêng, thì từ đó đã định sẽ không còn tới lui gì với người nhà đó nữa rồi.
Nhưng huyết thống vẫn không thể nào bỏ qua được mối quan hệ của bọn họ, mấy năm nay vì đủ hết lý do mà thỉnh thoảng vẫn phải chạm mặt vài lần.
Chỉ là lần nào chạm mặt cũng làm người ta thấy không vui.
Anh đóng cửa đi vào lại phòng khách, cầm điện thoại lên chui vào trên cái sofa đơn kế bên cửa sổ sát đất. Tô Minh gửi tin nhắn cho Trâu Bắc Viễn: [Hôm nay anh không muốn đi chạy bộ nữa.]
Lúc nào Trâu Bắc Viễn cũng rep lại anh rất nhanh: [Em cũng đoán là một mình anh không kiên trì được, đợi khi nào em về rồi sẽ đi cùng anh.]
Tô Minh: [Khi nào em về?]
Trâu Bắc Viễn: [Ngày kia.]
Tô Minh không nói cho Trâu Bắc Viễn biết ngày mai anh cũng phải tới Nghi Thành, chỉ rep lại: [Ừm, vậy ngày kia gặp.]
– —————
Nhị Sư Thúc:
Có khi mai thôi là gặp được rồi á…
Cáo: Cảnh báo trước là nội dung chương sau có thể có tình tiết gây khó chịu của nhân vật, mọi người đừng comment chửi nhân vật nha._