Sự việc thế này.
Chính là ngày sau khi nói chuyện với tôi, Chí Chí ra ngoài mua đồ, bị xe của Hoa Thành ở dưới lầu nhà cô chặn lại.
Hoa Thành mở cửa xe, nói với Chí Chí: “Lên xe đi, anh đưa em đến một nơi, có liên quan tới em.”
Chí Chí không liếc anh, tiếp tục đi về phía trước.
Hoa Thành cũng không chịu thua, liền lái xe, lẽo đẽo theo sau, Chí Chí dừng, anh cũng dừng, Chí Chí đi, anh cũng đi.
Cuối cùng khiến Chí Chí trợn trừng mắt nhìn: “Anh cảm thấy đùa rất vui sao?”
Hoa Thành lặng lẽ nhìn cô: “Đối với em, từ trước đến giờ anh luôn nghiêm túc. Chí Chí, lên xe đi.”
Chí Chí ngớ ra, nghĩ ngợi, hãy cứ lên xe vậy.
Hoa Thành đưa cô đi rẽ tây rẽ đông, cuối cùng đến trước một nhà hàng, dường như có người đang làm lễ cưới, bên cạnh đỗ xe cô dâu, chất đống hoa
hồng, cô dâu chú rể đứng trước cửa.
Nhìn rõ chú rể, mặt Chí Chí biến sắc.
Là Nhậm Chi Quang.
Anh ta kết hôn rồi.
Mặc bộ âu phục chỉnh tề, ôm cô dâu xinh xắn dịu dàng, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
Chí Chí im lặng nhìn hồi lâu, kêu Hoa Thành lái xe.
Hai người không nói gì dọc đường.
Về tới nhà Chí Chí, Hoa Thành hỏi: “Em cho rằng anh rất đê tiện phải không.”
Chí Chí lạnh lùng, không nói năng.
Hoa Thành nhìn cô: “Từ trước đến nay anh đều là người như vậy, thích cái gì thì giành lấy. Không đạt được mục đích, thề không bỏ qua. Em có thể
ghét anh, nhưng hy vọng em đừng nghĩ tới những việc vô dụng trước kia,
còn nữa… mấy người vô dụng đó.”
Chí Chí đột nhiên mở miệng: “Tôi ghét anh, ghét vô cùng… vì thế,” Cô kéo Hoa Thành: “Tới nhà tôi đi.”
Chí Chí kéo Hoa Thành vào trong nhà mình, đẩy anh lên giường, nhào lên
trên, không lâu sau, cà vạt, áo khoác, áo sơ mi, thắt lưng của Hoa Thành đều bị vứt xuống đất, đang lột quần, Chí Chí mới phát hiện Hoa Thành
vẫn mặc kệ cô tàn phá bừa bãi trên thân thể anh, hoàn toàn không phối
hợp.
Chí Chí lạnh lẽo nhìn anh: “Anh có là đàn ông không?”
Hoa Thành nói: “Anh sợ em hối hận.”
Chí Chí sát gần mặt anh, từng từ từng câu: “Tuyệt, không.”
Nghe lời, Hoa Thành cười khan, sau đó… nhân dân đổi đời thành chủ nhân rồi.
Chí Chí vẫn chưa khôi phục tinh thần, trên eo liền siết lại, một trận trời đất quay cuồng, cô bị ép xuống giường.
Hoa Thành giống con sư tử, gió cuốn mây tan ăn sạch bách thú săn là cô.
Háo hức phát tiết xong, Chí Chí đang bắt đầu mặc quần áo, liền bị Hoa Thành kéo vào trong lòng, tay của anh vuốt lên sống lưng trơn bóng của cô,
chầm chậm vẽ thành vòng tròn, mang theo sức mê hoặc to lớn.
Nhưng không có chút tác dụng với Chí Chí.
“Anh có thể đi rồi.” Chí Chí nhìn thẳng vào anh.
Hoa Thành hơi nhíu mắt: “Vì sao anh phải đi?”
“Chẳng phải anh đã đạt được thứ anh muốn rồi ư?”
“Thứ anh muốn?”
“Không sai,” Chí Chí phẩy tay Hoa Thành, vừa mặc quần áo vừa lạnh lùng đàm
phán: “Tôi đã lên giường cùng anh rồi, sau này chúng ta đường ai nấy
đi.”
Nói xong, phát hiện không có phản ứng, Chí Chí nghi ngờ quay người, thấy Hoa Thành đã ở ngay sau mình.
Chí Chí kinh ngạc, lùi lại, Hoa Thành lại bước lên, ép cô vào bàn trang điểm.
Phần lưng bị ép lên cả mặt kính, Chí Chí cảm thấy một luồng lạnh, giống như
nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng Hoa Thành, “nếu anh muốn là cơ thể
em,” Anh nói: “Thì ngày đầu tiên gặp em, anh đã có thể đạt được, nhưng
đáng tiếc… anh muốn là em.”
Chí Chí toàn thân chấn động.
“Tuy đã xảy ra việc vừa rồi, em nhất định phải có trách nhiệm với quan hệ
của chúng ta.” Hoa Thành ghé sát tai Chí Chí, giọng nói trầm thấp mang
theo sức hút: “Dương Chí Chí, em đừng hòng bỏ anh.”
Đã mất phu nhân lại kèm quân sĩ.
Trộm gà không thành còn bị khoét mất gạo.
Chí Chí lần này lỗ to thật rồi.