Hóa ra là yêu nữ, oa, cực phẩm thế gian, đàn ông nào không muốn chứ, chả trách có thể kêu Tiểu Mộ Nhị nhà chúng ta thương nhớ như vậy.
Hơn nữa dù sao cũng là tình đầu của người ta, tôi không đành lòng tàn nhẫn, chỉ an ủi anh: “Mộ Nhị, chuyện tình cảm chỉ có thể người trong cuộc mới có tư cách đánh giá. Có điều tình yêu vốn dĩ là một chuyện rất đẫm máu, 1/4 số người có thể bị chết vì thổ huyết, 2/4 số người có thể bị gãy
xương thương cốt, số còn lại có thể bầm tím, bôi thuốc Vân Nam là khỏi,
người thực sự không bị tổn hại một cọng tóc nào đã hiếm lại càng hiếm.
Vì thế, tất cả xem sự lựa chọn của anh, chỉ cần thời gian trôi qua, bản
thân sẽ không hối hận, quyết định này là chính xác.
Mộ Nhị gật gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không sáng sủa.
Tôi hết kế sách rồi, nhìn đồng hồ, cảm thấy đến lúc đi xem kết cục chiến
đấu giữa cha con Chí Chí và Hoa Thành, liền phủi phủi mông, nói tạm biệt Mộ Nhị, rời đi.
Rón ra rón rén tới cửa phòng, vẫn chưa bắt đầu
nghe trộm, bên trong liền vọng lại giọng cha Chí Chí: “Thảo nha đầu,
đừng trốn nữa, vào đi.”
Tôi lè lưỡi, cụ nhà vẫn lợi hại vậy, vội vàng mở cửa bước vào.
Căn phòng của cụ nhà rất đơn giản theo phong cách cổ, một giá sách bằng gỗ
mây, chưa đầy các sách quý võ học, trên bàn sách gỗ cây lê bày bút
nghiên giấy mực, trên trường treo đầy văn chương các nhà văn nổi tiếng.
Tôi và Chí Chí bọn họ đứng quy củ bên cạnh bàn bát tiên.
Xem tình hình, hai bên vẫn chưa đánh nhau.
Vừa ngồi xuống, cha Chí Chí đã hỏi: “Thảo nha đầu, Chí Chí có từng đồng ý
với Hoa Thành, nếu nó thua thì làm bạn gái người ta không?”
“Đúng, Chí Chí từng nói như vậy.” Tôi gật gật đầu.
“Vậy được,” Cha Chí Chí nhắm mắt, vuốt vuốt râu, nói từng từ từng câu: “Đã
như vậy, thì nhanh chuẩn bị hôn sự cho Hoa Thành và nó đi.”
“Cái gì?!” Tôi và Chí Chí trong phúc chốc nhảy bổ lên, mà Hoa Thành thần khí bình tĩnh, hàm ý cười rồi uống trà.
“Người học võ, quan trọng nhất là chữ “tín”, nói lời phải giữ lấy lời mới là
người quân tử. Nếu Chí Chí đã đồng ý Hoa Thành thì nên tuân thủ lời hứa, nếu không, cũng không đáng làm con gái họ Dương ta.” Dạy dỗ hai chúng
tôi xong, cha Chí Chí chuyển sang Hoa Thành: “Vừa nãy cậu nói muốn chơi
cờ vây, vậy chúng ta tới chơi hai ván đi.” Nói xong liền cầm cờ vây, hai người anh một con tôi một con bắt đầu.
Còn lại tôi và Chí Chí ngốc nghếch ở bên, không nói gì được.
Có điều Chí Chí cũng chẳng phải đèn thiếu dầu, nói kiên quyết, chết cũng không lấy Hoa Thành.
Sau đó liền kéo hành lý về nhà mình ngủ,
Vui nhất là Trang Hôn Hiểu, anh ấy nhìn bóng dáng Chí Chí rời xa, nói một câu: “Mẹ kế cuối cùng cũng đi rồi.”
“Mẹ kế?” Tôi nghi hoặc: “Cái gì mà mẹ kế?”
Anh ấy giải thích: “Chính là mẹ kế ngăn cản cô bé lọ lem và hoàng tử.”
Tôi chỉ chỉ mình: “Cô bé lọ lem?” sau đó chỉ chỉ anh ấy: “Hoàng tử?”
“Không sai.” Trang Hôn Hiểu gật gật đầu, mặt không biến sắc.
Tôi vỗ vỗ vai anh, nghiêm túc nói: “Bạn học à, sau này ăn cơm xong đừng nói những lời như vậy, tránh lãng phí cơm gạo.”
Hoàng tử?!
Trang Hôn Hiểu anh đúng là càng ngày càng có nọc độc rồi.