“Ngươi xem, Tĩnh phi đúng là biết chăm sóc nơi ở, nơi này không khí mát mẻ ôn hòa, dù không mát lạnh như Dật Tiên điện nhưng lại làm người ta cảm thấy dễ chịu, an nhàn…” Hoàng đế Đại Lương vừa khen một câu, đột nhiên lại cảm thấy có chút khác thường. “Nhưng hôm nay hình như hơi thanh tĩnh quá mức? Không phải ngày sinh của Tĩnh phi sao? Cho dù không có khách đến cửa chúc mừng thì ít nhất cũng phải có tiếng cười nói huyên náo chứ?”
“Chắc là vì…” Cao Trạm cố gắng cân nhắc lời nói. “Tĩnh phi nương nương thích yên tĩnh, không mở yến tiệc, nếu buổi sáng khách khứa tới chúc mừng đã đến thì bây giờ đã là buổi chiều, mọi người đã chúc mừng xong cho nên mới yên tĩnh thế.”
“Ngươi đúng là giỏi tìm lý do.” Lương đế liếc nhìn ông.”Tưởng trẫm không biết sao? Tĩnh phi không phải người được chú ý trong cung, e là cũng không có mấy người nhớ hôm nay là ngày sinh của nàng. Nếu là Việt phi thì đừng nói là buổi chiều, cho dù đêm đến khách khứa cũng vẫn dập dìu không dứt.”
“Hoàng thượng thánh minh!” Cao Trạm cố gắng nở nụ cười ngây ngô. “Đó là Việt nương nương vốn thích náo nhiệt nên mọi người mới đến cho nương nương vui.”
Hoàng đế Đại Lương giơ chân đá hắn ta một cái. “Đúng là ngươi không đắc tội ai bao giờ. Trong cung này, thích náo nhiệt thì tốt, không thích náo nhiệt như Tĩnh phi cũng tốt.”
“Hoàng thượng nói rất phải.” Cao Trạm cúi người thấp hơn nữa. “Đã đi đến đây rồi, nô tài đi vào thông báo cho Tĩnh phi nương nương ra đón tiếp chứ ạ?”
“Câm miệng. Cứ tiếp tục dìu trẫm đi là được.” Hoàng đế Đại Lương đưa cánh tay phải ra để Cao Trạm đỡ đi dọc hành lang đầy dây leo. Trên đường đi, tất cả đám thái giám, cung nữ đứng hầu hoặc tình cờ đi qua đều quỳ xuống bái theo gợi ý của Cao Trạm, không dám nói dù chỉ một tiếng.
Vào cửa chính điện, trước mặt có một tấm bình phong do mười bức tranh thêu ghép lại, sau bình phong lại có tiếng nói, nghe kĩ thì là tiếng của Tiêu Cảnh Diễm.
Ban đầu Hoàng đế Đại Lương hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại, hôm nay nếu Cảnh Diễm không đến thì mới là chuyện khác thường, sở dĩ mình không nghĩ hắn sẽ ở đây chính là vì mọi ngày quá ít để ý tới mẫu tử hai người, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
“Tay nghề của mẫu phi đúng là ngày càng cao, món bách hợp thanh nhưỡng này mùa hè ăn vào rất mát. Lúc nhi thần lãnh binh bên ngoài, nếu gặp lúc lương thảo không đủ đương nhiên phải cùng chịu khổ với binh lính, mỗi lúc đói bụng lại nghĩ đến những món cơm thuốc của mẫu phi làm cho đỡ đói.” Tĩnh vương cười, nói. “Nếu không phải sợ mẫu phi vất vả thì thật muốn ngày nào cũng được ăn.”
Giọng Tĩnh phi dịu dàng từ ái, nghe tiếng động như đang gắp đồ ăn cho con trai. “Ta lại không sợ vất vả, nhưng theo cung quy thì con không thể tùy ý vào đây, chuyện này có muốn cũng không làm được. Lúc nào vào được thì ăn nhiều một chút. Ta đã làm sủi cảo vàng và bánh ngọt đậu xanh, lúc về con mang về mà ăn.”
“Nhi thần tạ ơn mẫu phi.”
“Nào, nếm thử món gà hầm phục linh này đi…”
“Vâng.”
Nghe hai mẫu tử nói chuyện bên trong, Hoàng đế Đại Lương đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cố ý ho một tiếng.
Mẫu tử hai người sau bình phong lập tức kinh hãi, Tĩnh vương lắc mình ra xem. Vừa nhìn thấy Hoàng đế Đại Lương, hắn biến sắc mặt, lập tức xoay người quỳ gối. Tĩnh phi tiến lên vài bước, cũng nâng váy bái lạy, miệng nói: “Thần thiếp không biết Bệ hạ giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong Bệ hạ thứ tội.”
“Đứng lên đi!” Hoàng đế Đại Lương khẽ đỡ cánh tay bà, lại lệnh cho Tĩnh vương. “Ngươi cũng bình thân!”
Hoàng đế Đại Lương không phái người báo trước, tự mình lặng lẽ đi vào, vốn là muốn làm bà ngạc nhiên và vui mừng. Bây giờ thấy người ta đúng là có ngạc nhiên, nhưng khi Cao Trạm sai người mang quà ban tặng vào thì lại không hề thấy bà vui mừng, vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ dịu dàng tạ ơn.
Hoàng đế Đại Lương lại quay sang nhìn con trai bà, thái độ của hắn cũng không khác mẫu phi là mấy, không thấy hắn có vẻ mừng rỡ khi mẫu phi mình được nhận vinh sủng.
Đã quen được phụng nghênh, quen nhìn mọi người tranh đấu không ngừng vì một chút ân sủng của mình, cảm giác không thoải mái trong lòng Hoàng đế Đại Lương lại tăng thêm vài phần.
“Cảnh Diễm đến đây từ bao giờ?” Dựa người vào ghế mềm, Hoàng đế Đại Lương hỏi.
“Bẩm phụ hoàng, buổi chiều nhi thần mới tới.”
“Ngày sinh của mẫu phi ngươi, tại sao không đến vấn an từ sớm?”
Tĩnh phi vội nói: “Là thần thiếp lệnh Cảnh Diễm buổi chiều mới tới. Buổi sáng thần thiếp phải triều kiến Hoàng hậu, còn phải quỳ tụng kinh cho Thái hoàng thái hậu, Cảnh Diễm đến thì thần thiếp cũng không có thời gian gặp nó.”
“Ờ…” Hoàng đế Đại Lương gật đầu, thần sắc mặc dù lạnh nhạt nhưng giọng nói vẫn coi như bình thản, giọng điệu khi nói với Tĩnh vương cũng tỏ vẻ tán thưởng: “Gần đây mấy sự vụ giao cho Cảnh Diễm đều làm rất tốt, trẫm hết sức hài lòng, vẫn nói phải thưởng cho ngươi nhưng nhiều chuyện quá nên vẫn chưa làm được. Bây giờ gặp ở chỗ mẫu phi ngươi, nói xem ngươi muốn gì?”
Tĩnh vương hơi bất ngờ, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng Hoàng đế hỏi lại không thể không đáp, hắn nhanh chóng suy nghĩ, nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần lĩnh chỉ làm việc, đây là bổn phận, không dám mong chờ được thưởng. Nhưng quân ân không thể chối từ, phụ hoàng đã ưu ái như thế thì nhi thần cả gan xin một ân chỉ, xin phụ hoàng đặc xá cho một tội nhân lưu đày ở Lĩnh Nam.”
“Tội nhân?” Hoàng đế Đại Lương cũng có chút bất ngờ, trong lòng chợt sinh nghi, cau mày nói: “Tội nhân nào? Lại là một cuồng sĩ danh cao vọng trọng, thích vọng nghị việc triều chính sao? Ngươi xưa nay chính trực, tại sao cũng học thử đoạn mua danh chuộc tiếng, lấy lòng thiên hạ này? Ai dạy cho ngươi?”
Đột nhiên bị trách cứ, Tĩnh vương lại không hề bối rối, trước hết quỳ xuống thỉnh tội rồi nói tiếp: “Tội nhân này chẳng qua chỉ là một bình dân, không có danh vọng gì, chỉ vì nhi tử của hắn làm bài thi quên mất kỵ húy thánh tổ, phạm vào tội đại bất kính, vì vậy bị liên lụy lưu đày…”
Sắc mặt Hoàng đế Đại Lương có vẻ bớt giận. “Bình dân không danh không vọng, tại sao lại khiến ngươi phải xin ân xá cho hắn?”
“Xin Bệ hạ thứ tội.” Tĩnh phi tiến lên một bước, nói. “Người này là một lang trung ở thôn quê, khi còn nhỏ thần thiếp từng học y thuật ở chỗ ông ta, được ông ta chăm sóc nhiều năm. Một tháng trước thân thiếp vô tình nghe nói ông ta bị lưu đày ở Lĩnh Nam, tuổi già vẫn phải chịu nỗi khổ lao dịch, lại do bị liên lụy vì tội đại bất kính nên không được liệt vào danh sách được đại xá lần này, chỉ e sau này sẽ chết già nơi đất khách, cô hồn khó về cố hương, cho nên thần thiếp thật không đành lòng, vừa rồi cảm khái một chút với Cảnh Diễm, không ngờ nó lại ghi nhớ trong lòng… Nếu Bệ hạ trách tội thì đây là tội của thần thiếp.”
“Thì ra là vậy.” Lúc này Hoàng đế Đại Lương mới để lộ nụ cười. “Ngươi vẫn cứ mềm lòng như vậy. Thực ra chuyện này cũng không có gì, Cảnh Diễm là hoàng tử, tìm một người trong phủ hỏi ý kiến, thế nào cũng có biện pháp cứu tội nhân đó ra, đâu cần xin trẫm ân xá? Ngươi đổi một phần thưởng khác đi!”
Tĩnh vương cau mày, trong lòng có chút không vui, nhẫn nhịn một lát rồi lại dập đầu, nói: “Nhi thần cho rằng tội đại bất kính chỉ có Thánh thượng mới có quyền đặc xá. Nhi thần tuy là hoàng tử nhưng cũng không thể nghĩ cách khác được. Để mẫu phi đỡ đau buồn, nhi thần chỉ có thỉnh cầu này, mong Bệ hạ ân chuẩn.”
Hoàng đế Đại Lương nhìn hắn chằm chằm, cũng hiểu được vài phần ý hắn, trong lòng khẽ động, than thở: “Tính tình ngươi vẫn thà gãy không cong như thế. Có điều ngươi không lạm dụng uy quyền, giữ mình trong sạch, trẫm thấy rất yên lòng. Trẫm ân chuẩn chuyện ngươi thỉnh cầu, ngay hôm nay sẽ hạ chỉ.”
“Nhi thần tạ ơn!”
Hoàng đế Đại Lương đưa tay gọi hắn đứng lên hầu bên cạnh.
Bình thường không bao giờ để ý, hôm nay chăm chú nhìn, đột nhiên phát hiện đứa con trai này thân hình cao ráo, tướng mạo oai hùng, đúng là chưa bao giờ thấy hắn vừa mắt như vậy, trong đầu không khỏi lóe lên một ý nghĩ.
“Cảnh Diễm, ngươi có kinh nghiệm cầm quân, trẫm muốn giao tuần phòng doanh cho ngươi chỉ huy, ý ngươi thế nào?”
Nghe thấy lời này, lần thứ hai trong ngày hôm nay Tiêu Cảnh Diễm cảm thây hết sức bất ngờ, vì vậy rất lâu sau khi Hoàng đế Đại Lương mở miệng, hắn vẫn không trả lời.
Lúc đầu Hoàng đế Đại Lương chờ đợi rất kiên nhẫn.
Ông ta cho rằng Tĩnh vương yên lặng là đang cân nhắc dùng từ tạ ơn thế nào, dù sao đứa con này hằng năm cầm quân bên ngoài, ít được ân sủng, đương nhiên không thể phản ứng linh mẫn như Dự vương, lời ngon tiếng ngọt mở miệng là có, đợi hắn thêm chốc lát cũng không sao.
Có điều chờ mãi chờ mãi, Hoàng đế dần dần cảm thấy không đúng.
Vẻ mặt Tĩnh vương ngày càng không giống như đang suy nghĩ tạ ơn thế nào mà giống như đang suy nghĩ xem có nên nhận lệnh bổ nhiệm này hay không.
Hoàng đế Đại Lương lập tức cảm thấy không vui.
Thái tử và Dự vương tranh giành đỏ mặt tía tai trên triều, Tĩnh vương không phải không nhìn thấy. n sủng kẻ khác tranh giành mãi không được tới tay, bây giờ cho hắn, không rơi nước mắt tạ ơn thì tốt xấu cũng nên kích động một chút, dù thế nào cũng không nên có vẻ mặt do dự như vậy.
“Cảnh Diễm, ngươi sợ vất vả sao?” Hoàng đế Đại Lương sầm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Nhi thần không dám.” Tĩnh vương vội quỳ xuống. “n tín của phụ hoàng khiến nhi thần cảm động, có điều…”
“Có điều cái gì?”
Tĩnh vương chần chừ một lát, lấy lại bình tình, trầm giọng nói: “Không có gì… Nhi thần sẵn sàng nhận chức vụ này, từ nay sẽ tận tụy với công việc, không phụ ủy thác của phụ hoàng.”
Mặc dù hắn không nói rõ nhưng qua thần sắc chần chừ vừa nãy, Hoàng đế cũng hiểu được đại khái.
Mặc dù thái độ hờ hững đối với thánh ân của Tĩnh vương đã khẽ chạm vào vảy ngược cùa ông ta, nhưng từ một phương diện khác thì thái độ tị hiềm không muốn bị cuốn vào cuộc đấu đá bè phái trong triều đình của đứa con trai này vẫn khiến ông ta rất yên tâm.
“Ngươi không cần băn khoăn quá.” Hoàng đế Đại Lương đưa tay vỗ vai Tĩnh vương. “Ngươi đường đường là hoàng tử, lại có vô số quân công, khống chế một tuần phòng doanh nhỏ bé thì đã là gì? Có phụ hoàng làm chỗ dựa cho ngươi, xem ai dám nói gì? Sau này nếu có ấm ức gì cũng cứ việc nói với phụ hoàng, phụ hoàng đương nhiên sẽ giải quyết cho ngươi.”
Thực ra nguyên nhân khiến vừa rồi Tĩnh vương do dự lại không đơn giản như Hoàng đế Đại Lương suy nghĩ. Hắn đã đặt ngôi vị Hoàng đế làm mục tiêu, thêm được chút thực quyền nào cũng đều tốt cả. Sở dĩ hắn chần chừ chẳng qua là vì bây giờ lực lượng của hắn còn yếu, không muốn đột nhiên tỏ ra quá được ân sủng để tránh sớm bị Thái tử và Dự vương kiêng kỵ. Nhưng lúc này là Hoàng đế Đại Lương ban ân sủng trước mặt, không cho hắn có thời gian trở về thương lượng với Tô Triết, hắn chỉ có thể cắn răng nhận rồi tính tiếp.
Trong cả quá trình, Tĩnh phi vẫn đứng hầu bên cạnh không nói một lời, dường như chuyện này hoàn toàn không liên quan đến bà.
Đến tận lúc phụ tử hai người nói xong, bà mới bưng một bát canh tuyết cáp tới, dịu dàng nói: “Hôm nay Bệ hạ còn chưa ngủ trưa đúng không? Uống mấy ngụm canh rồi chợp mắt một lát ở chỗ thần thiếp được chứ?”
Hoàng đế Đại Lương đỡ bát canh, múc một muỗng nếm thử, ít thơm nồng hơn canh tuyết cáp bình thường vẫn ăn nhưng lại tinh khiết hơn một chút, vị ngọt mơ hồ, cảm giác dịu ngọt thoang thoảng nơi đầu lưỡi, ăn hết nửa bát, súc miệng rồi được Tĩnh phi đỡ nằm xuống. Vừa nằm xuống gối Hoàng đế lại ngửi thấy mùi hương thơm mát.
“Đây là gối gì?”
“Bẩm Bệ hạ, đây là gối thần thiếp dùng cây kim ngân phơi khô làm tâm, lại cho thêm nhị hoa mai hoa quế, các loại dược liệu rồi dùng lá sen khô bọc lại. Nếu Bệ hạ thích thì thần thiếp sẽ may cho Bệ hạ một chiếc mới.”
“Tốt, tốt!” Hoàng đế Đại Lương chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, thoáng nhắm mắt rồi lại mở ra. “Trẫm ngủ trưa ở đây thì Cảnh Diễm sẽ phải lui ra, mẫu tử hai ngươi ít khi được gặp nhau, chẳng phải là trẫm đã quấy nhiễu hay sao?”
“Phụng dưỡng Bệ hạ là bổn phận quan trọng nhất của thẩn thiếp.” Tĩnh phi cười điềm nhiên. “Bệ hạ nói như vậy lại làm cho Cảnh Diễm sợ hãi.”
Hoàng đế Đại Lương cười ha ha, nói với Tĩnh vương đã lui đến cạnh cửa: “Cảnh Diễm, hôm nay trẫm làm phiền mẫu tử các ngươi, đương nhiên phải bồi thường. Từ hôm nay ngươi có thể tùy ý vào cung Chỉ La vấn an mẫu phi ngươi, không cần phải xin chỉ.”
Hôm nay ông ta không ngừng ban ân sủng, chưa bao giờ khảng khái, hào phóng như vậy, nhưng cũng chỉ có ân sủng cuối cùng này mới nhận được phản ứng ông ta muốn.
Tĩnh phi che miệng mỉm cười, lệ quang lấp lánh trong mắt. Tĩnh vương thì lộ rõ vẻ vui mừng, nặng nề khấu đầu. “Nhi thần… tạ long ân của phụ hoàng!”
Sở thích của Hoàng đế luôn luôn là chong chóng chỉ hướng gió linh mẫn nhất trong cung.
Mặc dù chỉ đến ngủ trưa một giấc, thưởng chút quà, nhưng mọi người đều đã ý thức được cung Chỉ La đang bắt đầu nhận được ưu ái của Thánh thượng. Sau khi Hoàng đế khởi giá rời đi, khách khứa dần dần tràn tới chúc mừng, đến đêm chưa ngớt.
Chiều tối Tĩnh phi tiến đến điện Triêu Dương vấn an, ngay cả Hoàng hậu cũng cố ý hỏi bà những chuyện xảy ra trong ngày, nhân dịp này còn châm chọc Việt quý phi vài câu.
Tuy nhiên, Việt quý phi quá hiểu cách sống trong cung, hoàn toàn không lộ vẻ đố kỵ mà chỉ vui vẻ cười duyên, khen ngợi Tĩnh phi rất nhiều, ung dung đáp trả đòn của Hoàng hậu.
Trong điện Triêu Dương, hai người thù địch lâu năm miệng lưỡi như đao, răng sắc như kiếm, cười nói mà sát khi tràn ngập. Ngược lại, người gây ra chuyện này là Tĩnh phi lại an nhàn yên lặng, đứng bên cạnh không nói gì, dáng vẻ không quan tâm hơn thua làm người ta thầm cảm thán.
Chiều hướng mới thay đổi trong cung tạm thời còn chưa truyền tới Tô trạch tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên lúc Mông Chí vào thăm thì chỉ nhìn thấy Mai Trường Tô đang nhàn nhã đọc sách dưới đèn.
“Gần đây thân thể và tâm tình ngươi đều đỡ hơn nhiều, ta cũng yên tâm.” Đại thống lĩnh cấm quân thoải mái cười, nói. “Đang đọc sách gì vậy? Còn phê thêm cả bình giải à?”
“Tường địa ký”, trong này chuyện địa lý nhân văn được ghi lại rõ ràng, thú vị, không đến thực địa thì không thể viết ra được.” Mai Trường Tô vừa cười đáp vừa đặt chiếc bút lông nhỏ trên tay xuống. “Có những nơi ta cũng đã đi qua, tùy hứng bình luận thêm mấy lời cảm khái, chẳng qua cũng vì không có việc gì làm.”
Mông Chí sáp đến gần nhìn kĩ một hồi, thấy tâm tình Mai Trường Tô rất tốt, một vấn đề sớm đã muốn hỏi hôm nay cuối cùng cũng hỏi được. “Bút tích của ngươi đã khác hẳn trước kia, đó là ngươi cố gắng luyện à?”
“Xem như cố gắng, cũng xem như bất đắc dĩ.” Mai Trường Tô gấp sách lại, tiện tay đặt lên án thư. “Bây giờ lực tay ta rất yếu, nét bút vốn đã thay đổi, cố ý đổi hẳn nét chữ cũng đơn giản hơn rất nhiều. Bây giờ nếu bắt ta viết mấy chữ giống như trước kia thì ta lại không viết được.”
Mông Chí hơi hối hận vì mình lại hỏi một câu khiến chàng thương cảm như vậy, vội nói lảng sang chuyện khác: “Nghe nói ngươi không cho Mục Thanh dâng tấu xin về Vân Nam đúng không?”
“Không sai.” Mai Trường Tô rót một ly trà cho khách, đưa tới. “Mục Thanh lúc đầu ở lại kinh là do Bệ hạ lấy cớ ở lại bầu bạn với Thái hoàng thái hậu. Bây giờ Thái hoàng thái hậu hoăng thệ chưa lâu, Mục Thanh đã vội vã dâng tấu xin về, vừa tỏ ra bạc bẽo lại khiến Bệ hạ nghi ngờ. Hắn bây giờ không gặp nguy hiểm, không bằng yên tâm ở lại thêm một năm, quan sát, rèn luyện thêm một thời gian cũng không có gì xấu.”
“Nói vậy cũng đúng.” Mông Chí gật đầu tán thành. “Mục Thanh dù không phải người trong tôn thất nhưng Thái hoàng thái hậu luôn luôn yêu quý vãn bối, hoàng tộc thì không cần phải nói, ngay cả công chúa gả ra ngoài và con cái các phiên vương khác họ có ai lúc riêng tư không gọi Thái hoàng thái hậu là nãi nãi, thái nãi nãi? Ở lại kinh thành chịu tang một năm cũng là việc nên làm.”
Mai Trường Tô ngơ ngác nhìn hoa đèn, nói nhỏ: “Thái nãi nãi thích bọn trẻ, trong lòng bọn trẻ cũng đều biết vậy, cho nên dù là gã Mục Thanh thiếu kiên nhẫn kia cũng lập tức đồng ý ở lại kinh thành chịu tang sau khi nghe đề nghị của ta. Nếu Nghê Hoàng có thể đến thì chắc chắn cũng đã đến từ lâu rồi…”
Mông Chí chỉ cảm thấy hôm nay mình đứng là càng nói càng sai, không khác gì cố ý đến phá hoại tâm tình Mai Trường Tô, vội cầm ly trà lên uống, lại chuyển đề tài: “Hạ Đông gần đây yên tĩnh, hình như không có hành động gì. Nhưng nghĩ đến tính khí của nàng ta trước giờ lại càng khiến người khác phải sợ hãi. Theo ngươi thì có phải Hạ Giang đã phát hiện điều gì không?”
“Chuyện chỗ Huyền Kính ti ta chỉ muốn ngồi yên chờ xem diễn biến. Như ta vẫn nói, Hạ Đông không phải kẻ thích ngồi không, giờ đây nàng ta đã biết chân tướng, bất kể trước kia kính trọng sư phụ của nàng ta thế nào thì bây giờ cũng đã bắt đầu cảnh giác, vẫn có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên còn không đến lượt ta phải lo lắng. Hạ Giang phát hiện cũng tốt, không phát hiện cũng được, cứ để bọn họ giao thủ trước. Ta muốn quan sát quá trình này và cả thái độ của Hạ Xuân, Hạ Thu nữa.” Lúc nói những lời này, giọng Mai Trường Tô hình như còn tàn nhẫn hơn lúc trước quốc tang vài phần, ánh mắt cũng trở nên rét lạnh thấu xương. “Vợ góa của Niếp đại ca chắc sẽ không làm ta thất vọng…”
“Tiểu Thù.” Mông Chí chăm chú nhìn chàng, đang định nói gì đó thì Lê Cương đột nhiên từ bên ngoài xông vào, vội nói: “Tông chủ, Dự vương sắp vào rồi, hắn vừa xuống kiệu đã vội vã chạy vào trong, bọn thuộc hạ hoàn toàn không có cách ngăn cản…”
Mai Trường Tô cau mày, biết bây giờ Mông Chí đi ra thì sẽ bị bắt gặp. Chàng lập tức đứng dậy, mở cửa mật đạo, tiện tay còn đưa quyển “Tường địa ký” trên bàn cho Mông Chí, vừa đẩy ông ta đi vào vừa nói thật nhanh: “Đại thống lĩnh chịu khó ở bên trong đọc sách, lúc Dự vương đi chúng ta lại trò chuyện tiếp.”
Mông Chí nghe lời lắc mình mà vào, cửa mật đạo vừa đóng lại, tiếng bước chân của Dự vương đã vang lên ngoài cửa. Mai Trường Tô xoay người đón khách, đồng thời ra hiệu cho Lê Cương và Chân Bình đi sau lưng Dự vương lui ra.
“Tô tiên sinh, tiên sinh có biết chuyện đã có quyết định về người nắm giữ tuần phòng doanh rồi không?” Sau khi tiến vào, Dự vương không mào đầu, câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề, lúc nói ra hắn cắn răng, sắc mặt âm trầm.
“Sao?” Mai Trường Tô nhíu mày. “Xem dáng vẻ điện hạ thì lẽ nào ta tính sai rồi?”
“Tiên sinh không tính sai, phụ hoàng quả thật không để bộ Binh tiếp quản.” Dự vương rất bực bội. “Ông ta giao quyền chỉ huy cho Tĩnh vương.”
Lần này Mai Trường Tô thật sự có chút bất ngờ. “Tĩnh vương? Chuyện khi nào?”
“Chính là buổi chiều hôm nay. Trước đó không hề có dấu hiệu báo trước, Bệ hạ cũng không hỏi ý kiến của bất kỳ ai, đột nhiên quyết định như vậy.”
“Ta không biết điện hạ đang tức giận vì chuyện gì?” Mai Trường Tô bình thản nói. “Tĩnh vương chỉ huy không phải rất tốt sao? Ít nhất hắn cũng là người chính trực, điện hạ không cần lo hắn sẽ ủng hộ Thái tử.”
“Nếu Tĩnh vương chỉ là Tĩnh vương thì ta đương nhiên sẽ vui mừng vì chuyện này, nhưng…” Đối với kẻ thù, Dự vương có một sự nhạy cảm đặc biệt, lúc này cảm giác đó của hắn càng mãnh liệt hơn. “Tô tiên sinh không cảm thấy dạo gần đây Tĩnh vương lên quá nhanh sao? Từ khi hắn nhận điều tra vụ án chiếm đất, ân sủng của phụ hoàng đối với hắn ngày càng tăng, ngay cả thái độ của các trọng thần đối với hắn cũng càng ngày càng tốt, danh vọng nước lên thuyền lên từng ngày một. Các quan lại triều đình mới được bổ nhiệm dường như đều có ấn tượng tốt với hắn, mặc dù tạm thời không có dấu hiệu kết đảng nhưng Tĩnh vương giờ đây tuyệt đối không phải Tĩnh vương khi vừa trở về vào năm trước rồi.”
Mai Trường Tô dường như suy nghĩ rất nghiêm túc một lát, nói: “Vấn đề này quả thật có điểm đáng ngờ. Nhưng nếu Tĩnh vương có dã tâm mà không có người ủng hộ thì cũng không làm được gì. Điện hạ khẳng định hắn chưa kết đảng?”
“Theo tin mật thám của Bát Nhã thì là như vậy. Có điều Bát Nhã dạo này làm ta hơi thất vọng, nhiều chuyện biết khá muộn, một số tin tức còn sai. Ả hoài nghi là có nội gián nếu không thì những cơ sở ngầm đó đã không đồng loạt bị mất cho dù chúng không để lộ sơ suất gì.”
Mai Trường Tô gõ ngón tay xuống mặt bàn, chậm rãi nói: “Chuyện của Tần cô nương ta luôn không hỏi nhiều. Có điều nghĩ lại thì danh sách cơ sở ngầm của nàng ta hẳn được giữ rất bí mật, nếu cần tra nội gián thì sao lại không tra ra được?”
Ánh mắt Dự vương tối lại, không nói gì.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ có chính mình, bản thân ả, sư gia đứng đầu Dự vương phủ Khang tiên sinh và thái học sĩ Chu Hoa rất được mình tin cậy biết danh sách cơ sở ngầm do Tần Bát Nhã sắp đặt ở các phủ.
Những người này không ai có gì đáng nghi, chính hắn và Tần Bát Nhã thì không cần phải nói, Khang tiên sinh vào phủ đã hơn hai mươi năm, Chu Hoa thì là cánh tay đắc lực của hắn trên triều đình, lại là thân huynh trưởng của vương phi… vương phi…
Mai Trường Tô liếc mắt, dường như không nhìn thấy vẻ mặt lúc râm lúc nắng của hắn, vẫn đều đều nói: “Điện hạ nổi giận đùng đùng vào đây chỉ vì Tĩnh vương khống chế một tuần phòng doanh?”
“Đương nhiên không chỉ có thế. Phụ hoàng còn hạ ân chỉ, sau này Tĩnh vương có thể tùy ý vào cung thăm mẫu phi của hắn, không cần phải xin chỉ. Đây chính là đặc quyền chỉ thân vương mới có, e rằng ít ngày nữa gã quận vương này sẽ có thể thăng một cấp quan trọng, sánh ngang với ta. Nghĩ lại Tĩnh tần nhiều năm qua bị phụ hoàng lạnh nhạt vô duyên vô cớ lại được tấn phi, liên hệ hai việc này với nhau thì căn bản không thể là trùng hợp. Rõ ràng phụ hoàng có ý nâng đỡ Tĩnh vương, giống năm đó ông ta…” Nói tới đây, đột nhiên Dự vương trấn tĩnh lại, nuốt những lời sau đó vào bụng.
Giống năm đó hắn nâng đỡ ngươi sao? Mai Trường Tô buông mắt che giấu ý cười khinh thường, nhưng chàng làm như không nghe rõ, khoan thai cầm kéo cắt bấc đèn, phong thái vẫn mây vờn gió nhẹ.
“Tô tiên sinh.” Dự vương bị thái độ hời hợt này của chàng làm cho nổi nóng, giọng nói không nhịn được gay gắt thêm vài phần. “Bản vương không phải đang vui đùa, tiên sinh thờ ơ như vậy, giống như không hề để ý đến tình cảnh của bản vương!”
Mai Trường Tô chậm rãi đặt chiếc kéo bạc xuống, quay người lại nhìn Dự vương, ánh mắt lành lạnh như nước, đủ để dập tắt tất cả những đốm lửa bốc ra quanh người vị hoàng tử này, giọng nói càng thêm phẳng lặng như nước dưới giếng cổ: “Dự vương điện hạ, ngài đã nhìn ra đó là Bệ hạ cố ý làm thế thì còn có gì phải sốt ruột?”
Dự vương sửng sốt, ngẫm nghĩ lại câu này một lượt, chậm rãi hỏi: “Ý tiên sinh là…”
“Sau khi Tạ Ngọc bị kết án, ta đã khuyên điện hạ nên thu tay lại đối với Thái tử, giặc cùng đường chớ đuổi, xem ra điện hạ đã coi là ta hết việc nên nói chơi?”
Dự vương nhớ lại quả thực có chuyện như vậy, không khỏi lúng túng. “Tiên sinh chỉ nói một câu như vậy, bản vương cho rằng không quan trọng lắm…”
Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại.
Tô Triết quả thật là mưu sĩ của hắn, có điều vị kỳ lân tài tử này luôn không có thái độ tích cực, Tô Triết chỉ đưa ra ý kiến của mình, còn hắn có nghe hay không thì Tô Triết cũng chưa bao giờ ép buộc.
Không nghiêm túc suy nghĩ về những đề nghị của Tô Triết, đó là sai lầm của chính mình.
“Thái tử dù có lỗi thì đó cũng là Thái tử do Bệ hạ lập. Gần đây điện hạ chèn ép quá mức, đã chạm vào vảy ngược của Bệ hạ rồi.” Mai Trường Tô thở dài, lắc đầu. “Chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy gần đây ân sủng vơi dần hay sao?”
“Quả đúng là như vậy. Phụ hoàng gần đây rất lạnh nhạt, bản vương cũng vô cùng khó hiểu.”
“Chuyện này thì có gì khó hiểu?” Mai Trường Tô nói không hề khách khí. “Một Đông cung Thái tử bị điện hạ đè không ngẩng đầu lên được, trên triều đình quần thần cúi đầu không có ai dám đối nghịch với điện hạ. Điện hạ cho rằng Bệ hạ thích nhìn thấy cảnh này, còn phải thêm chút ân sủng để khuyến khích hay sao?”
“Nhưng… nhưng phụ hoàng luôn luôn…”
“Không sai, Bệ hạ luôn luôn ủng hộ điện hạ đấu với Thái tử, nhưng phát triển tới cục diện như bây giờ lại vượt qua dự liệu của Bệ hạ. Mấy thượng thư mất chức, tranh luận trên triều về trưởng thứ, chuyện phường làm pháo bị bại lộ, còn có vụ án động trời của Tạ Ngọc, tất cả những việc này đều xảy ra ngoài ý liệu của Bệ hạ, mà Bệ hạ lại coi toàn bộ là kiệt tác của điện hạ. Điện hạ nghĩ xem, trong tình hình không nhận được sự hỗ trợ của Bệ hạ mà điện hạ lại có năng lực bẻ sạch vây cánh của một Đông cung Thái tử, đẩy Đông cung Thái tử rơi xuống thế hạ phong, Bệ hạ làm sao có thể không sợ hãi, không nghi ngờ, không chèn ép điện hạ?”
Chàng nói đến đâu, Dự vương đổ mồ hôi lạnh đến đó. Đến lúc chàng nói xong, Dự vương lập tức chắp tay, nói: “Bản vương gần đây quả thật đã lỗ mãng, chuyện đến nước này còn có cách nào vãn hồi hay không?”
“Điện hạ cũng không cần quá hoang mang. Bệ hạ cố ý ban ơn cho Tĩnh vương chính là để nhắc nhở điện hạ tỉnh táo một chút, cần nhớ kĩ ai đang ngồi trên ngôi cửu ngũ, đây cũng chính là một cách để bảo vệ điện hạ. Ta nhìn Bệ hạ đã có ý ghét bỏ Thái tử, lập Thái tử khác là chuyện sớm hay muộn, có điều… Thái tử chỉ có thể bị phế vì Bệ hạ thất vọng và chán ghét hắn chứ không phải vì bị điện hạ công kích, cướp lấy uy vọng rồi lên thay thế. Chắc là điện hạ cũng hiểu rõ sự khác nhau giữa hai chuyện này chứ?”
Dự vương là người giỏi xem xét thời thế, cân đong lòng người, không cần nói rõ hơn thì trong lòng hắn đã minh bạch, lập tức ngồi xuống, gật đầu, nói: “Không sai, càng là lúc như thế này thì càng không thể sốt ruột. Phụ hoàng ban ơn cho Tĩnh vương là để xem phản ứng của ta, chỉ cần đi sai một bước thì hậu quả sẽ khó lường, chỉ có lấy tĩnh chế động mới là tốt nhất.”
Mai Trường Tô lộ vẻ đồng ý, mỉm cười, nói: “Giờ đây địch thủ lớn nhất của điện hạ vẫn là Thái tử, có điều bên phía Tĩnh vương cũng không thể không đề phòng, dặn Tần cô nương để ý một chút là được.”
Dự vương gật đầu, vẻ mặt dần trở nên thoải mái, nhìn Mai Trường Tô, cười nói: “Nếu tiên sinh chịu ở trong phủ của ta để ta có thể thỉnh giáo bất cứ lúc nào thì đã không đến mức sai lầm như vậy.”
Hắn cũng đã đề nghị Mai Trường Tô chuyển về phủ của hắn đến cả chục lần, nhiều lần bị từ chối cũng không nhụt chí, quả có phong thái của người yêu tài. Đáng tiếc, có yêu tài đến mấy thì chuyện không thể đáp ứng vẫn không đáp ứng được.
“Tô mỗ nên nói gì, nên làm gì đều nói hết làm hết, không hề giữ lại trong lòng.” Mai Trường Tô tựa vào lưng ghế, thả lỏng tứ chi, vẻ mặt thản nhiên. “Cho dù có chuyển đến quấy rầy vương phủ thì ta cũng không nói nhiều hơn một câu, vậy có gì là khác nhau?”
Dự vương lập tức khuyên nhủ tiếp: “Ta biết Tô tiên sinh là dã hạc nhàn mây, không chịu được gò bó. Thực ra trong phủ ta cũng không có quy củ gì, tiên sinh tùy tiện thế nào cũng được.”
Mai Trường Tô thầm cười lạnh trong lòng.
Đã đến làm mưu sĩ rồi còn dã hạc nhàn mây gì nữa? Nhưng ngoài mặt chàng vẫn nở nụ cười, khéo léo từ chối: “Điện hạ mưu việc lớn, quy củ là không thể bỏ được. Sao có thể phá lệ vì Tô mỗ? Đúng rồi, vụ án của Tạ Ngọc đã kết thúc, không biết điện hạ chuẩn bị an trí nhà họ Trác thế nào?”
“Đương nhiên là chăm sóc chu đáo, để bọn họ về Thiên Tuyền sơn trang an ổn qua ngày. Nhà họ Trác tự có căn cơ, bản vương cũng không cần bận tâm quá nhiều.”
“Nói vậy cũng đúng. Trác Đỉnh Phong dù đã bị thương nhưng căn cơ của Thiên Tuyền sơn trang vẫn còn, trải qua kiếp nạn này, tương lai vẫn có ngày dương oai.” Mai Trường Tô suy nghĩ một lát, lại nói: “Mặc dù nhà họ Trác vẫn còn có thực lực trên giang hồ, nhưng dù sao bọn họ cũng là người Tạ Ngọc từng dùng, điện hạ không thể dùng lại, không bằng để bọn họ thoát ra khỏi chuyện này, điện hạ cũng được danh tiếng hiền đức, độ lượng.”
Dự vương ngạc nhiên, bản ý của hắn đương nhiên là phải khai thác hết lực lượng của nhà họ Trác, rồi sẽ có lúc nha họ Trác có thể hỗ trợ được hắn, lúc này nghe Mai Trường Tô nói như vậy, vội nói: “Thế lực giang hồ mặc dù không vào được triều đình nhưng cũng có tác dụng nhất định. Nhà họ Trác dù có chao đảo thế nào thì rốt cuộc vẫn có vài phần sức mạnh, vì sao…”
“Có Tô mỗ ở đây, điện hạ còn lo lắng gì chuyện giang hồ?” Mai Trường Tô bình thản nói.
Dự vương vẫn đợi câu này của tông chủ Giang Tả minh, lập tức lộ vẻ vui mừng, vân vê ria mép, cười nói: “Nói đúng lắm. Cho dù là lúc Trác gia vẫn còn hưng thịnh thì trong mắt Tô tiên sinh cũng chưa chắc đã có Thiên Tuyền sơn trang.”
“Điện hạ quá khen, lời cuồng vọng như vậy ta lại không dám nói.” Mai Trường Tô dù nói khiêm tốn nhưng vẻ mặt lạnh lùng, ngạo khí như sương, toàn thân lộ ra thần thái tự tin khiến kẻ khác không thể xem nhẹ.
Vừa nghĩ đến việc vị kỳ lân tài tử tính toán như thần, danh tiếng vang dội giang hồ này hiện đang ở dưới trướng của mình, Dự vương đúng là vui mừng và đắc ý không nói nên lời, mọi buồn bực, sốt ruột, đố kỵ, giận dữ lúc mới vào đã tan thành mây khói.
Lúc này, những gì cần nói đều đã nói hết, Dự vương vốn muốn trao đổi, tâm sự thêm vài lời để gia tăng tình cảm, nhưng nói đến mấy đề tài mà Mai Trường Tô lại chỉ ậm ờ đáp lời, không có hứng thú bắt chuyện. Hơn nữa Phi Lưu vẫn ở bên cạnh, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, Dự vương đành đứng dậy, khách sáo cáo từ, quả nhiên chủ nhân không hề giữ lại.
Sau khi Dự vương rời phủ, Mai Trường Tô dỗ dành Phi Lưu vài câu, dặn thiếu niên đang sầm mặt không vui này ở lại bên ngoài, còn mình thì mở cửa mật đạo, nghiêng người đi vào.
Đi theo địa đạo tới mật thất, vừa bước qua cửa đá, vị Mai lang Giang Tả rất ít khi lộ vẻ xúc động này cũng phải giật nảy mình.
Mông Chí không phải là người duy nhất ở trong mật thất, ông ta đang chắp tay sau lưng đứng bên tường, vừa nghe thấy tiếng cửa đá mở ra liền quay lại. Còn người ngồi trên ghế cạnh bàn, đang chong đèn đọc quyển “Tường địa ký” lại là Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm.
“Tô tiên sinh đến rồi.” Mông Chí tiến lên chào hỏi. “Vừa rồi Tĩnh vương điện hạ nhìn thấy ta cũng giật mình như thế. Ta đã giải thích với điện hạ tại sao mình lại ở trong này rồi.”
Tĩnh vương đặt quyển sách trên tay xuống, thản nhiên hỏi: “Dự vương đi rồi à?”
Mai Trường Tô bình tĩnh lại, bước tới chào: “Bái kiến điện hạ! Dự vương vừa mới đi.”
“Tiên sinh đã gặp Dự vương thì chắc hẳn cũng biết vài chuyện…”
“Vâng.” Mai Trường Tô khẽ gật đầu. “Nghe nói Bệ hạ lệnh cho ngài chỉ huy tuần phòng doanh, còn có ý tiến phong ngài làm thân vương.”
“Sao?” Tĩnh vương sửng sốt.” Ta lĩnh chỉ nắm quyền chỉ huy tuần phòng doanh thì có, nhưng còn chuyện phong thân vương thì làm gì có?”
“Bệ hạ không có đặc chỉ cho phép điện hạ vào cung bất cứ lúc nào sao?”
“Chuyện này thì có… Sau này ta vào cung vấn an mẫu phi không cần phải xin chỉ nữa.”
“Chính chuyện này đã khiến Dự vương tức giận. Điện hạ không để ý rằng đây là đặc quyền chỉ thân vương mới có sao?”
Khi đó Tĩnh vương nhận được đặc quyền này nhưng chỉ vui mừng vì mình có thể gặp mẫu phi bất cứ lúc nào, không hề nghĩ đến chuyện khác. Nghe Mai Trường Tô nhắc nhở như vậy, trong lòng hắn cũng vui vẻ, nhưng đột nhiên lại chần chừ. “Đúng là ta không nghĩ nhiều như vậy… Hôm nay là sinh thần của mẫu phi, có lẽ phụ hoàng chỉ ban ơn chứ không hề có ý tiến phong.”
Mai Trường Tô suy nghĩ một chút, nói: “Ta xem đã chắc đến tám, chín phần mười. Điện hạ được tiến phong thân vương vốn là chuyện hợp lý, cho dù lúc Bệ hạ ban ơn cũng không nghĩ tới, nhưng sau đó khi nội đình thảo chiếu chỉ đóng ngọc tỷ thì chắc chắn sẽ nhắc nhở Bệ hạ đây là đặc quyền của thân vương. Một khi cho phép ngài đặc quyền của thân vương mà lại vô cớ từ chối tiến phong hàm vị thân vương thì còn gì là ân sủng? Bệ hạ đã có ý thì ân thì sẽ không chỉ làm một nửa khiến mọi người thấy không thoải mái. Cho nên sớm thì tháng này, muộn thì đến trước lễ Mục Tế giữa mùa thu nhất định sẽ chính thức tiến phong.”
“Như vậy thì tốt.” Mông Chí vui vẻ nói. “Mỗi lần Tĩnh vương điện hạ gặp Dự vương cũng đỡ phải thấp hơn một bậc.”
“Nhưng bây giờ đã nổi bật như thế thì có thỏa đáng không?” Tĩnh vương nheo mắt. “Không phải tiên sinh vẫn dặn ta phải thấp điệu sao?”
“Xưa khác nay khác.” Mai Trường Tô trầm tĩnh. “Bây giờ sức ảnh hưởng và quyền lực của điện hạ còn kém, đương nhiên thấp điệu vẫn là thượng sách. Có điều một mực lùi bước giấu mình, nửa bước không tiến cũng không phải cách tốt nhất. Chúng ta không tranh tuần phòng doanh, nhưng đã đến tay thì cũng không cần đẩy ra ngoài. Điện hạ phấn đấu gần một năm nay, nếu đến bây giờ chỉ thu về dưới trướng một tuần phòng doanh mà ta không thể giải quyết hậu quả thì Tô mỗ đã không hoàn thành vai trò của một mưu sĩ. Ta vẫn phải nói lại lời này, điện hạ không thể liều lĩnh tiến lên, nhưng cũng tuyệt đối không thể không tiến.”
“Tốt.” Tĩnh vương gật đầu dứt khoát. “Bệ hạ trực tiếp giao tuần phòng doanh cho ta, bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận ta vẫn lo làm xáo trộn những sắp xếp của tiên sinh, nếu không sao thì tốt quá. Có điều bên phía Thái tử và Dự vương…”
“Thái tử bây giờ tự thân khó giữ, trong mắt chỉ có Dự vương, điện hạ có được phong cửu tích thân vương thì hắn cũng sẽ không phân tâm đối phó điện hạ. Còn Dự vương thì vừa rồi ta đã khuyên bảo vỗ về rồi. Nếu hắn nghe theo ý ta không làm khó điện hạ thì điện hạ có thể tranh thủ thời gian và cơ hội này để củng cố thực lực mạnh hơn. Nếu hắn chỉ làm bộ tiếp thu đề nghị của ta, trên thực tế vẫn không kiềm chế nổi lòng đố kỵ, nhất định phải chèn ép điện hạ cho hả dạ thì chúng ta sẽ mượn lực đẩy lực, đưa một vài chuyện đến trước mặt Bệ hạ, đến lúc đó người ban ơn cho điện hạ sẽ tự đứng ra giải quyết.”
“Vậy chẳng phải là Dự vương làm thế nào cũng không đúng sao?” Mông Chí không khỏi cười to. “Rõ ràng là một chuyện bất ngờ mà Tô tiên sinh lại có thể chuẩn bị đối sách chu toàn như vậy, thật sự là làm người ta bội phục, bội phục.”
“Người mưu sự đương nhiên phải vậy.” Vẻ mặt Mai Trường Tô không hề tỏ ra tự đắc. “Nếu đặt cược thành công vào lựa chọn của đối thủ thì đó là hạ sách. Chỉ khi bất kể đối thủ lựa chọn thế nào đều có phương sách đối phó tương ứng thì mới coi như tạm nắm được đại cục. Điện hạ dù chưa đạt được đến mức này nhưng bây giờ cũng xem như có căn cơ rồi.”
Nghe chàng nói như vậy, Tĩnh vương thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Từ khi hạ quyết tâm giải oan cho vong huynh, khao khát và chấp niệm đối với ngôi vị Hoàng đế của hắn lại tăng gấp mấy lần. Ngoài việc chính mình cần tích cực học hỏi, tranh thủ mọi thời cơ để giải quyết các sự vụ, tích lũy kinh nghiệm, thì có rất nhiều phương diện hắn đều dựa vào Mai Trường Tô, hơn nữa có ý thức khống chế sự chán ghét theo bản năng của mình đối với các mưu sĩ, không để thành kiến ảnh hưởng đến phán đoán.
Mặc dù không nói ra nhưng trong lòng Mai Trường Tô vẫn khuây khoả vì những cố gắng của Tĩnh vương, có lúc nhắc tới chuyện này với Mông Chí, nét mặt chàng hết sức vui vẻ.
Nhưng Mai Trường Tô không hề biết, trong mắt Mông Chí, sự vui vẻ này của chàng lại khiến ông ta cảm thấy xót xa vô cớ.
“Hôm nay Tĩnh phi nương nương nhất định rất vui mừng.” Lúc này thấy hai người đều không nói gì nữa, bầu không khí có chút trầm lặng, Mông Chí vội nói xen vào: “Có ân chỉ của Bệ hạ, sau này điện hạ muốn gặp nương nương sẽ dễ hơn nhiều.”
Câu này đương nhiên chỉ là lời trao đổi xã giao, cho nên Tĩnh vương cũng chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu đáp lại.
Kỳ thực trước đây, mỗi lần Tĩnh vương và Mai Trường Tô gặp mặt trong mật thất thì không khí lại không buồn tẻ thế này, bàn xong chuyện đấu đá, hai người liền thảo luận việc triều chính cụ thể, thường mỗi lần đều thảo luận tới một, hai canh giờ.
Nhưng hôm nay Mông Chí ở đây, Tĩnh vương không muốn nhiều lời. Không phải hắn không tin tưởng vị đại thống lĩnh cấm quân này, chỉ là mặc dù Mông Chí tỏ thái độ sẽ giúp hắn giành quyền kế vị nhưng trong lòng vẫn trung thành với Hoàng đế trước rồi sau đó mới trung thành với hắn. Nói chuyện mình đã tham dự cuộc tranh đấu này trước mặt Mông Chí cũng không sao, nhưng Tĩnh vương không muốn Mông Chí nghe thấy quá nhiều chính kiến bất đồng với những quyết định xử lý việc triều chính của Hoàng đế.
Mai Trường Tô đã nhìn ra tâm tư của Tiêu Cảnh Diễm, cho nên chàng cũng không chuyển sang đề tài khác, có điều lúc thấy Mông Chí cố gắng khuấy động bầu không khí lại không nhịn được cười, nói: “Ngày mai đại thống lĩnh phải nhận ca sớm đúng không? Điện hạ cũng nên về nghỉ ngơi đi.”
Tĩnh vương đã sớm muốn kết thúc buổi gặp không thể trao đổi gì hơn này nên lập tức tiếp lời: “Lại làm phiền tiên sinh hồi lâu, ta cũng nên về nghỉ sớm, lúc nào có chuyện khó xử lý lại đến thỉnh giáo tiên sinh sau.”
Mai Trường Tô không khách sáo thêm, chỉ khẽ cúi người.
Mông Chí đứng giữa, cũng vội xoay người, ôm quyền hành lễ từ biệt.
Tĩnh vương gật đầu đáp lễ, quay người đi đến cánh cửa đá dẫn về phủ đệ của mình. Vừa đến cạnh cửa đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, hắn quay lại, đưa tay cầm lấy quyển “Tường địa ký” vẫn đặt trên bàn, hỏi: “Quyển sách này rất hay, vừa rồi ta còn chưa đọc xong, tiên sinh không ngại cho ta mượn về đọc mấy ngày chứ?”
Lúc Tĩnh vương đưa ra yêu cầu mượn sách, Mông Chí đang đứng cách Mai Trường Tô chỉ khoảng nửa cánh tay.
Mặc dù không quay đầu lại nhưng vị đại thống lĩnh cấm quân này rõ ràng cảm thấy thân thể Mai Trường Tô hơi cứng đờ, hô hấp ngưng trệ trong nháy mắt.
“Không sao, nếu điện hạ thích thì cứ việc mang về đọc.” Sau giây lát khác thường, Mai Trường Tô mỉm cười, ngữ điệu cũng không có gì khác biệt so với bình thường.
Tĩnh vương hơi gật đầu tỏ ý cảm tạ, cất quyển sách vào trong tay áo rồi xoay người đi.
Mai Trường Tô chờ cánh cửa đá đóng kín lại mới thong thả cất bước rời khỏi mật thất. Mông Chí lặng lẽ đi theo chàng một đoạn, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tiểu Thù, quyển sách đó có vấn đề gì à?”
“Không có.”
Thấy chàng trả lời nhanh như vậy, Mông Chí cũng hơi bất ngờ. “Nhưng vừa rồi ngươi…”
Mai Trường Tô chậm lại bước chân, ánh mắt khẽ hấp háy, nói nhỏ: “Nội dung và bút tích ta bình luận đều không có vấn đề gì, chỉ có điều…”
Mông Chí đợi, đợi mãi không thấy chàng nói tiếp, lại vặn hỏi: “Có điều làm sao?”
“Có hai chữ ta bớt nét để tránh kỵ húy.”
“Tránh… tránh cái gì kỵ húy? Hai chữ nào?” Mông Chí không hiểu lắm, hoang mang chớp chớp mắt.
Mai Trường Tô trầm ngâm, không trả lời trực tiếp: “Khuê danh của tiên mẫu trước khi thành thân, gặp phải lúc viết lời bình…”
“Thế có nghiêm trọng không?”
“Chắc là không sao. Cảnh Diễm không biết khuê danh của mẫu thân ta là gì, hai chữ đó cũng ít khi dùng, trước kia hắn chưa từng phát giác ta phải tránh hai chữ này. Hơn nữa đều chỉ bớt một nét cuối cùng, thậm chí có thể hắn còn hoàn toàn không để ý.”
“Ờ.” Mông Chí thở phào nhẹ nhõm. “Đã vậy thì vừa rồi ngươi căng thẳng cái gì?”
“Ta cũng không biết vì sao.” Ánh mắt Mai Trường Tô nhìn xa xăm, mang vẻ đau thương. “Có lẽ vì quyển sách đó cũng mang dấu vết của quá khứ nên ta vô cớ căng thẳng một chút, sau đó mới ý thức được kỳ thực Cảnh Diễm không thể nhìn ra…”
Lúc này cánh cửa mật thất đã được mở ra từ phía trong, gương mặt tuấn tú của Phi Lưu thoáng hiện bên cạnh cửa.
Mặc dù hắn đợi rất lâu nhưng dường như chỉ thoáng nhìn thấy Mai Trường Tô đã là yên lòng, lập tức lại nhảy vào phòng trong, nằm lên giường mình chuẩn bị ngủ.
Trước khi Mông Chí trốn vào mật đạo, Mai Trường Tô đã nói lúc đi ra sẽ trò chuyện tiếp, nhưng bây giờ thời gian không còn sớm, hơn nữa cả hai người đều đang có tâm sự nên sau khi từ biệt một câu, Mông Chí lập tức ra về.
Lúc đi ngủ Phi Lưu không thắp đèn trong phòng mình, nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn đế bạc năm nhánh đặt trên án thư ở gian ngoài.
Mai Trường Tô đi tới bên cạnh bàn, đưa tay cầm đế đèn lên, ánh mắt nhìn thấy cây bút lông nhỏ vẫn đặt ở chỗ cũ nhưng sách đã không còn, trong lòng không khỏi buồn ngơ ngẩn.
Quá khứ đã trôi xa đó giống như những sợi tơ ngó sen dính mềm, mặc dù bị Tiêu Cảnh Diễm vô tình cầm trên tay nhưng vì quá nhỏ, quá trong cho nên vĩnh viễn sẽ không bị hắn nhìn ra.
Mai Trường Tô hít sâu một hơi, dường như muôn thoát khỏi tâm tình mềm yếu này, tiện tay cầm một quyển sách khác, mang đèn đi vào phòng trong.
Phi Lưu đã ngủ say, hơi thở đều đều vang lên trong đêm vắng lặng làm người ta thấy yên lòng.
Mai Trường Tô thoáng nhìn Phi Lưu từ xa, nhẹ tay đặt chiếc đèn lên trên bàn cạnh giường, vừa cởi nút áo choàng, đột nhiên một giọng nói nhỏ vang lên ngoài cửa: “Tông chủ đã an giấc chưa?”
“Vào đi.” Mai Trường Tô vừa đáp vừa cởi áo choàng ra, lên giường dựa vào gối.
Lê Cương đẩy cửa, đi thẳng vào phòng trong, hai tay đưa một chiếc ống tròn bằng đồng cho chàng.
Mai Trường Tô nhận chiếc ống, thành thạo vặn mấy lần sang trái sang phải, mở nắp đậy ra, dốc một cuộn giấy nhỏ xuống lòng bàn tay. Chàng mở ra xem một lượt, vẻ mặt không có gì thay đổi, đưa thẳng tới bên ngọn đèn, châm vào lửa.
“Tông chủ…”
Mai Trường Tô trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi nói: “Phải chú ý phủ trưởng công chúa Lỵ Dương, có động tĩnh gì mới thì lập tức báo cho ta.”
“Vâng.”
Vốn cầm đèn mang sách vào phòng trong là định đọc thêm một lát, nhưng bây giờ hình như Mai Trường Tô đã hơi mệt, nói xong câu này liền đẩy gối nằm xuống, ra hiệu mình chuẩn bị ngủ.
Lê Cương không dám quấy rầy thêm, thổi tắt đèn rồi lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Nửa đêm nổi gió, bên ngoài hình như đang mưa, tiếng mưa rả rích rơi vào cửa sổ càng khiến gian phòng thêm tĩnh lặng.
Mai Trường Tô trở mình quay mặt vào trong, mở mắt ra nhưng chẳng bao lâu lại nhắm vào…