Mấy ngày kế tiếp hình như Mai Trường Tô đã hoàn toàn điều chỉnh lại tâm tình, có thể vừa đùa với Phi Lưu vừa nghe Đồng Lộ bẩm báo động thái của các phe trong kinh thành.
Chàng không còn nghĩ đến nữ tử đã biến mất trong vòng xoáy vận mệnh của gia tộc kia, cho dù khi còn bé nữ tử đó cũng từng bám đuôi, từng nắm vạt áo chàng, nhưng những kí ức đó đều đã quá xa xưa, xa xưa đến mức không giống như là kí ức của chính chàng nữa. Mà đối với Tạ Khởi sau khi trưởng thành thì ấn tượng của chàng lại rất mờ nhạt, vẻn vẹn chỉ làm nền trong một số kế hoạch của chàng mà thôi. Cho nên có thể không nghĩ đến thì cố gắng không được nghĩ đến.
Dự vương hành động thật sự rất nhanh, hai ngày sau Tạ Ngọc bị hạ ngục, cả triều đình chấn động. Người của phe Thái tử nhanh chóng huy động tất cả sức mạnh, vừa nghe ngóng tình hình vừa lũ lượt cầu xin giúp hắn.
Một quân hầu nhất phẩm gục ngã trong nháy mắt, dù thế nào đây cũng được xem như một vụ đại án trong nhiều năm gần đây.
Nhưng điều khiến một số người không biết nội tình là bất kể phe Dự vương khởi xướng vụ án này hay là phe Thái tử ra sức bảo vệ Tạ Ngọc đều không yêu cầu hội thẩm, mà lẽ ra trình tự này là điều hết sức cần thiết.
Cho nên vụ án của Tạ Ngọc thật sự chỉ do Hoàng đế Đại Lương phán quyết, không khiến bất cứ ngoại thần nào công khai nhúng tay.
Trong cục diện như vậy, tang lễ của Tạ Khởi cũng bị trì hoãn.
Sau mấy lễ cúng nhỏ, linh cữu của nàng được quàn trong một gian phòng sạch sẽ ở một ngôi chùa cổ phía tây kinh thành, châm một ngọn trường minh đăng, chờ phu quân của nàng tới đưa nàng về phần mộ nhà họ Trác.
Thương thế của Tiêu Cảnh Duệ chưa khỏi hẳn nhưng hắn đã vùng vẫy đến khiêng linh cữu cho muội muội.
Trưởng công chúa Lỵ Dương đã thỉnh chỉ xuất gia, ẩn cư tại cổ tự thắp hương cho con gái. Sau một loạt đả kích ập đến chỉ trong vài ngày, kể cả trưởng công chúa Lỵ Dương từng trải mưa gió cuộc đời cũng không chịu nổi, bệnh tật dần sinh.
Bởi không được nghỉ ngơi nên thương thế của Tiêu Cảnh Duệ cũng không chuyển biến tốt. Vì vậy Tạ Bật không thể không cắn răng lấy lại tinh thần xử lý các công việc, chăm sóc mẫu thân ốm và ca ca đang dưỡng thương.
Tạ Tự đang học ở thư viện Tùng Sơn lúc này cũng nghe tin trong nhà xảy ra biến cố lớn, nhưng do trưởng công chúa Lỵ Dương đích thân viết thư lệnh cho hắn không được về kinh, Mặc Sơn tiên sinh lão sư của hắn cũng được Mai Trường Tô ủy thác giữ hắn lại nên Tạ Tự không thể về được.
Hoàng đế Đại Lương bị một loạt chuyện phiền hà làm cho tâm trạng không yên vẫn tổ chức đi săn mùa xuân tại bãi săn Cẩn Tạ theo đúng sắp xếp, sau hai ngày đi săn mới trở về cung, vừa về đã trọng thưởng Tĩnh vương hai mươi con ngựa tốt, kim châu mười viên, gậy như ý một cây, Mông Chí cũng được một số tặng phẩm châu báu.
Thái tử và Dự vương tay không mà về không khỏi cảm thấy ấm ức, nhưng một người tự phụ thân phận Thái tử, người còn lại nghĩ đến bình thường ân thưởng của mình hơn xa những thứ này, lại cần thể hiện sự độ lượng hữu hảo nên ngoài mặt đều không có biểu hiện gì, ngược lại còn chuẩn bị quà đến chúc mừng Tĩnh vương đại triển thần uy giành thể diện cho Đại Lương.
Một số quan lại xem hướng gió cũng lũ lượt đến phủ tặng quà.
Tĩnh vương chỉ nhận quà của mấy vị hoàng tử, nói là: “Huynh đệ tặng quà không thể từ chối”, hơn nữa lại đáp lễ theo đúng quy củ, còn quà cáp của các triều thần khác thì đều bị từ chối khéo, chỉ trà xanh một chén, gặp mặt một lát rồi tiễn khách, không muốn nói chuyện nhiều.
Tin tức truyền tới tai Hoàng đế Đại Lương khiến ông ta hết sức hài lòng.
Ngày thứ năm sau chuyến đi săn vẫn không có tin tức xử trí Tạ Ngọc truyền ra.
Mai Trường Tô cũng không vội, cầm kéo nhàn nhã cắt tỉa hoa cỏ trong viện.
Đến buổi chiều, Lê Cương báo Dự vương tới chơi, chàng còn chưa kịp về phòng thay áo khoác bị bẩn trong khi làm vườn thì Dự vương đã nổi giận đùng đùng bước nhanh vào.
Hai người cùng nhau vào phòng, còn chưa đợi đám hạ nhân rời khỏi hết, Dự vương đã không nhịn được nói một câu: “Bệ hạ đúng là điên rồi!”
“Mời điện hạ dùng trà.” Mai Trường Tô đưa một tách trà có nắp bằng sứ men xanh tới trước mặt Dự vương, điềm đạm hỏi: “Vừa rồi điện hạ nói gì?”
“Ơ…” Dự vương tự biết lỡ lời, vội đổi giọng: “Ta nói là không biết Bệ hạ đang suy nghĩ gì, vụ án của Tạ Ngọc là ván đã đóng thuyền, có xét đến công trạng hay thân phận thì cũng chỉ có thể không làm người khác bị liên lụy, còn tội chết của hắn là khó tránh khỏi, có gì phải do dự chứ?”
“Bệ hạ do dự à?” Mai Trường Tô vẫn bình tĩnh như thường. “Mấy ngày trước không phải vẫn tốt đẹp sao?”
“Tiên sinh không biết, Hạ Giang về rồi. Mọi ngày ta lại không nhìn ra lão già đó có giao tình với Tạ Ngọc. Huyền Kính ti rõ ràng nên đặt thân ngoài chuyện, hắn lại phá lệ vì Tạ Ngọc, chủ động cầu kiến nghi giá, không biết thì thầm những gì mà hôm nay ý tứ của Bệ hạ đã thay đổi, triệu ta đến hỏi kĩ tình hình hôm đó, hình như hoài nghi Tạ Ngọc bị người khác hãm hại.”
“Bằng chứng vững chắc như núi, chẳng phải ở Thiên Tuyền sơn trang vẫn còn có thư tín Tạ Ngọc tự tay viết sao? Ở chỗ Trác Thanh Diêu cũng còn giữ bản vẽ sơ đồ phủ đệ của Thẩm Truy bộ Hộ do Tạ Ngọc tự vẽ. Hắn dùng thủ đoạn để mưu sát quan to triều đình, không phải người nào đó động lưỡi là có thể lật lại được.”
“Mặc dù nói như vậy nhưng ta vẫn thấy ấm ức không thoải mái. Gã Hạ Giang này là kẻ lắm thủ đoạn, Bệ hạ lại tín nhiệm hắn. Nghe nói sau khi hắn về, do đêm đó Hạ Đông đã giúp chúng ta nên hắn mắng chửi Hạ Đông thậm tệ, bây giờ vẫn còn giam lỏng không cho ra ngoài. Xem trận thế này thì có vẻ hắn đã quyết tâm bảo vệ Tạ Ngọc bất chấp hậu quả. Thường ngày bọn chúng không qua lại mật thiết, tại sao quan hệ lại vững chắc như vậy?”
Ánh mắt Mai Trường Tô chớp động, lạnh nhạt hỏi: “Hắn đã vào thiên lao gặp Tạ Ngọc chưa?”
“Đã gặp một lần. Hắn đuổi hết người của ta ra ngoài, không thám thính được bọn chúng nói những gì.”
“Lời khai của Tạ Ngọc thế nào?”
“Hắn nhận một vài chuyện, những chuyện khác không nhận.”
“Cũng là nói hắn thừa nhận đã làm một số chuyện vi phạm vương pháp vì Thái tử, nhưng những đại án dính dáng đến thiên uy của hoàng gia như sát hại nội giám thì hắn phủ nhận toàn bộ?”
“Đúng thế. Hắn một mực khẳng định quả thật đã lợi dụng sức mạnh của Trác Đỉnh Phong, cả vụ ám sát Thẩm Truy hắn cũng nhận. Những chuyện quan trọng khác thì hắn khóc lóc kêu oan, kiện ngược lại Trác Đỉnh Phong cố ý đổ tội cho hắn để báo thù riêng.”
“Ờ.” Mai Trường Tô gật đầu. “Xem ra Tạ Ngọc chỉ cần bảo vệ tính mạng. Thế cũng đúng, giữ được tính mạng thì dù có phải đi đày hắn cũng có thể chịu đựng. Chỉ cần tương lai Thái tử lên ngôi thuận lợi thì hắn lo gì không có cơ hội Đông Sơn tái khởi?”
“Đây là mơ tưởng hão huyền.” Dự vương bị đâm đúng chỗ đau, “hừ” lạnh một tiếng. “Nếu lần này bản vương còn không ép được hắn chết thì quả thực chính là uổng phí một phen tiên sinh khổ tâm giúp ta vạch kế.”
“À đúng rồi…” Mai Trường Tô không nói tiếp chuyện này mà hỏi sang chuyện khác. “Ngày hôm trước ta nhờ điện hạ bảo Trác Đỉnh Phong kê ra danh sách những việc ông ta làm bao năm qua, không biết ông ta đã kê xong chưa?”
“Hôm nay ta có mang đến đây.” Dự vương lấy ra một tờ giấy từ trong giày đưa cho Mai Trường Tô. “Gã Tạ Ngọc này đúng là cả gan làm loạn, mấy năm nay bản vương còn không bị hắn hại chết, đúng là may mắn.”
Mai Trường Tô nhận lấy danh sách, liếc nhìn một lượt với vẻ rất thờ ơ, thuận miệng hỏi: “Có một số người chỉ e ngay cả Trác Đỉnh Phong cũng không biết vì sao Tạ Ngọc phải giết?”
“Không sai. Có những người ngay cả bản vương cũng không nghĩ ra hắn giết làm gì, chẳng hạn như tiên sinh dạy học đó, đúng là chết rất khó hiểu.”
Mai Trường Tô đưa tờ giấy lên nhìn lần nữa như thể không nhớ rõ. “A, điện hạ nói là gã Lý Trọng Tâm này à? Bị giết năm Trinh Bình thứ hai mươi ba, đến nay đã được mười hai, mười ba năm rồi, đúng là một bản án quá cũ, có lẽ là do ân oán cá nhân.”
“Một tiên sinh dạy học có ân oán cá nhân với Ninh Quốc hầu? Tiên sinh đang nói đùa à?”
“Đích xác là nói đùa.” Mai Trường Tô nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này. “Điện hạ cũng không cần sốt ruột, Hạ Giang dù được Hoàng thượng tín nhiệm nhưng thánh sủng của điện hạ trước mặt Hoàng thượng chẳng lẽ lại kém hắn hay sao? Lần này nếu Tạ Ngọc giữ được tính mạng, tạm không nói hắn có cơ hội tro tàn lại cháy hay không, e là uy thế của điện hạ trong mắt trăm quan sẽ giảm bớt, đúng là không thể nhượng bộ được.”
Sắc mặt Dự vương sầm xuống, hiển nhiên câu này đã nói trúng tâm tư của hắn.
Thực ra bây giờ Tạ Ngọc đã không còn uy quyền, chết hay không chết cũng không khác biệt nhiều. Nhưng đã mở màn với thanh thế rầm rộ như vậy mà cuối cùng lại kết thúc không kèn không trống thì e rằng lòng người trong phe cánh của hắn sẽ không yên, cho rằng ân sủng của Hoàng đế đã giảm. Có điều… thật sự chỉ là “cho rằng” đã giảm sao?
Gần đây mấy lần kiến giá, mặc dù thái độ của Hoàng đế Đại Lương vẫn hiền hòa như cũ nhưng lời nói đã lạnh lùng hơn rất nhiều. Với sự mẫn cảm của mình, đương nhiên Dự vương đã phát giác được sự khác biệt này, có điều tạm thời không nghĩ ra căn nguyên là gì mà thôi.
“Điện hạ.” Giọng nói của Mai Trường Tô cắt ngang dòng suy tư của Dự vương. “Điện hạ vẫn còn có tầm ảnh hưởng trong thiên lao chứ? Có thể cho ta đi vào gặp Tạ Ngọc một lần không?”
“Ngươi cần gặp Tạ Ngọc? Người này lòng lang dạ sói, giờ đây đang nhất tâm nghĩ cách bảo vệ tính mạng, e là ba tấc lưỡi không thể lay chuyển được hắn.”
“Điều đó còn phải xem nói thế nào nữa.” Mai Trường Tô chậm rãi gập tờ giấy trong tay lại. “Điện hạ, ngài cũng đã nói Tạ Ngọc và Hạ Giang tư giao không sâu, cho nên theo ta thấy thì lần này hắn nhất tâm bảo vệ Tạ Ngọc có lẽ không phải vì tình mà là vì lợi.”
“Hạ Giang có thể tìm kiếm lợi ích gì ở đây? Chẳng lẽ ông ta cũng là người của Thái tử…”
“Không.” Mai Trường Tô quả quyết lắc đầu. “Lòng trung thành của Hạ Giang đối với Bệ hạ tuyệt đối không ai có thể hoài nghi. Đối với ông ta, tất cả những việc ông ta làm đều là suy nghĩ vì Bệ hạ, điểm này e rằng ngay cả điện hạ cũng sẽ không phủ nhận?”
“Việc này thì đúng, Hạ Giang trung thành với phụ hoàng từ trong xương tủy, cho nên ta mới không nghĩ ra vì sao lúc này ông ta lại nhảy ra.”
“Nói đến chuyện này, mấy ngày trước ta cũng trải qua một việc tương tự. Một người trung thành với ta không đồng nghĩa người đó sẽ không lừa gạt ta, có lúc hắn cũng sẽ giấu ta làm vài chuyện mà trong lòng hắn nhận định là tốt cho ta.”
“Ý của tiên sinh là Hạ Giang cũng có chuyện lừa gạt phụ hoàng?”
“Chỉ là suy đoán thôi.” Mai Trường Tô giơ tờ danh sách thật dài trong tay lên. “Đã là suy đoán thì đương nhiên khả năng nào cũng phải suy nghĩ một chút, chẳng hạn như ta đang nghĩ… có phải một số người trong danh sách này là… Tạ Ngọc giết hộ Hạ Giang hay không?”
Chàng vừa nói xong, Dự vương đã nhảy dựng lên, nắm đấm phải đập mạnh vào lòng bàn tay trái, giọng điệu lẫm liệt: “Không sai! Tiên sinh quả nhiên là tâm tư linh hoạt. Giữa Hạ Giang và Tạ Ngọc có thể có tình cảm gì chứ? Nhất định là Hạ Giang có chuôi đao bị Tạ Ngọc nắm trong tay, ông ta giữ tính mạng cho Tạ Ngọc thì Tạ Ngọc sẽ ngậm miệng không nói. Đây là giao dịch! Đây tuyệt đối chính là giao dịch bọn họ đạt thành lúc gặp mặt trong thiên lao!”
Mai Trường Tô chậm rãi đưa tay lên ra hiệu cho Dự vương bình tĩnh lại một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt. “Điện hạ đừng kích động. Vừa rồi ta đã nói, tất cả những chuyện này đều chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu lấy suy đoán làm căn cứ để xác định đối sách thì e rằng sẽ có sai lệch. Xin điện hạ sắp xếp cho ta vào gặp Tạ Ngọc trước, cho dù không hỏi được chuyện gì thì ít nhất cũng có thể thăm dò được ý tứ của hắn.”
“Không sai, bản vương lỗ mãng rồi.” Dự vương cũng thấy mình mất khống chế vội điều chỉnh lại vẻ mặt. “Chuyện vào thiên lao cũng rất dễ, tiên sinh cứ yên tâm. Ta cũng sẽ bảo bọn chúng xiềng chắc Tạ Ngọc để tránh việc hắn làm tiên sinh bị thương.”
“Chuyện này thì không ngại, Phi Lưu sẽ đi theo ta…” Mai Trường Tô dừng lại một lát rồi hỏi tiếp: “Phi Lưu có thể cùng đi không?”
“Có thể, có thể.” Dự vương vội đáp lời. “Đúng là ta quên mất, có Phi Lưu bảo vệ thì còn sợ gì Tạ Ngọc.”
Mai Trường Tô hạ thấp người hành lễ, lại nói: “Điện hạ cũng nên tiếp tục thám thính cẩn thận tình hình của những người khác trong triều. Không biết dạo này họ có động tĩnh gì mới không?”
Chàng nhắc tới chuyện này, Dự vương lại bất giác cau mày.
Không biết dạo gần đây, vì sao Tần Bát Nhã làm việc không thuận lợi, cơ sở ngầm vốn sắp đặt làm tiểu thiếp trong phủ đệ rất nhiều đại thần tới tấp gặp chuyện, hoặc là lúc thu thập thông tin lỡ bị phát hiện, hoặc là lộ ra chuyện tư tình bị đuổi đi hay bị bắt, hoặc là bỗng dưng bị thất sủng đuổi ra biệt viện, thậm chí còn có người lặng lẽ bỏ trốn, chỉ trong một thời gian rất ngắn đã gãy mất bảy, tám cơ sở ngầm quan trọng khiến vị đại tài nữ này sứt đầu mẻ trán, tất bật xử lý cục diện rối rắm còn lại, hồi lâu không cung cấp được thông tin hữu dụng nào.
Mai Trường Tô liếc nhìn hắn, rất biết điều không hỏi tiếp, chỉ hờ hững nói: “Đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, đám triều thần bây giờ chẳng phải đều nghe lệnh điện hạ mà làm việc hay sao? Có điều giờ đây vất vả lắm mới kìm được khí thế của Thái tử xuống, điện hạ nhất định không thể yếu sức vào lúc này được.”
Mai Trường Tô liếc nhìn hắn, rất biết điều không hỏi tiếp, chỉ hờ hững nói: “Đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, đám triều thần bây giờ chẳng phải đều nghe lệnh điện hạ mà làm việc hay sao? Có điều giờ đây vất vả lắm mới kìm được khí thế của Thái tử xuống, điện hạ nhất định không thể yếu sức vào lúc này được.”
Một thoáng sát khí hiện lên trên mặt Dự vương, bàn tay nắm thành quyền trong tay áo, lúc nói chuyện như có gió lạnh len qua kẽ răng: “Tiên sinh không cần bận tâm, bản vương… hiểu rõ…”
Mai Trường Tô chậm rãi hạ thấp tầm mắt, nâng ly trà trong tay, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Thiên lao không phải nơi âm u nhất, đáng sợ nhất trên đời, nhưng tuyệt đối là nơi làm người ta có cảm giác chênh lệch lớn nhất trên đời.
Mỗi một người bị giam cầm trong thiên lao, trước khi bước qua cánh cửa đồng và hàng rào gỗ đã tróc sơn đó, ai mà không hiển hách vinh quang, thân phận tôn quý? Mà đối với những người vừa rời khỏi phú quý nhân gian, đột nhiên rơi từ trên mây xuống trở thành tù nhân này thì rõ ràng thiên lao không hề âm u, lạnh lùng hơn các lao ngục khác lại là nơi đáng sợ nhất trên đời.
Lão Hoàng Đầu là người trông coi thiên lao, con trai của lão là Tiểu Hoàng cũng là người trông coi thiên lao, hai cha con thay nhau canh giữ một khu vực độc lập trong thiên lao được gọi là khu chữ Hàn.
Mặc dù mỗi ngày đều phải tuần tra theo thường lệ, hai ca ngày đêm không thể thiếu người, nhưng kỳ thực công việc thật sự của họ cũng chỉ là quét sân mà thôi.
Bởi vì trong phòng giam ở khu chữ Hàn hoàn toàn không có tù nhân, một người cũng không có.
Nơi này là nơi đặc biệt nhất trong thiên lao, luôn chỉ giam giữ hoàng tộc phạm trọng tội. Tuy nói vương tử phạm pháp cũng cùng tội như thứ dân, nhưng trên thực tế người người đều biết hoàng tộc là một nhóm đặc quyền cao cao tại thượng, ai dám tùy ý định tội bọn họ? Trong trí nhớ đã lẫn lộn của Lão Hoàng Đầu, chỉ mười mấy năm trước nơi này từng giam giữ một hoàng tử tôn quý nhất trên đời.
Sau đó khu chữ Hàn vẫn để không như vậy, mỗi ngày quét một lần, vừa sạch sẽ vừa vắng lạnh.
Bên kia khu đất trống ngoài tòa viện khu chữ Hàn là một lối đi được gọi là u minh đạo, đầu bên kia lối đi nối với một khu phòng giam rộng lớn xây bằng đá, toàn bộ các quan lại phạm tội bị giam cầm ở đó.
So với khu chữ Hàn vắng lạnh thì u minh đạo cũng được coi là náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có những người hoặc khóc lóc, hoặc ngơ ngẩn, hoặc kêu loạn hay điên cuồng gào thét bị xiềng xích kéo qua.
Lão Hoàng Đầu thường xuyên duỗi dài cổ nhìn ngó, lúc con trai tới nhận ca, lão liền cảm khái một câu: “Toàn là các đại lão gia…” Câu cảm khái này nhiều năm như một ngày, không hề thay đổi.
Đương nhiên cũng có người từ đầu bên trong u minh đạo đi ra.
Nếu người đi ra vẫn đeo gông mang xiềng, khuôn mặt khô héo thì Lão Hoàng Đầu sẽ thầm vĩnh biệt, nói một câu: “Tội nghiệp tiêu tan, sớm ngày đầu thai.” Nếu người đi ra tự do thoải mái, bên cạnh còn có sai dịch hộ tống thì Lão Hoàng Đầu sẽ cúi người vái chào, không nói gì.
Trong cuộc sống buồn tẻ, vô vị của người coi ngục, nhìn tấn kịch cuộc đời ấm lạnh trên u minh đạo cũng là một cách hay để giết thời gian.
Hôm đó Lão Hoàng Đầu đã quét sạch sân viện khu chữ Hàn như thường lệ, khóa chặt cổng lại, đứng trên bãi đất trống ở bên ngoài, khoanh tay cúi người ngơ ngác nhìn về phía u minh đạo, thỉnh thoảng còn lấy một hạt lạc trong túi tay áo ra nhai.
Vừa nhai đến hạt thứ năm, cánh cổng bên ngoài u minh đạo vang lên tiếng lách cách, vừa nghe đã biết có người đang mở khóa.
Lão Hoàng Đầu hiểu điều này có nghĩa lại có phạm nhân mới bị đưa tới đây, liền lùi lại đứng dưới bóng râm bên cạnh.
Cổng mở ra, đi vào đầu tiên là hai khuôn mặt quen thuộc của các lao đầu A Vĩ và A Ngưu. Bọn họ lập tức tránh sang hai bên, nhanh chóng cúi người.
Lão Hoàng Đầu rùng mình, lại vội lùi vào sát tường, bởi vì người đi vào sau kia rõ ràng là lão đại của cả thiên lao này, An đại nhân An Nhuệ của Đề Hình ti.
Hôm nay vị đại lão gia này không mặc quan phục mà mặc một bộ áo bào xanh đen, cười hì hì đưa tay làm tư thế dẫn đường, nói: “Mời Tô tiên sinh đi bên này.”
Người được An đại lão gia gọi là Tô tiên sinh là một thanh niên mặc nho sam, tướng mạo cũng coi như tuấn tú, chỉ có điều hơi gầy một chút, thoạt nhìn không hề giống một đại nhân vật
Nhưng trước sự cung kính, khách khí của An đại lão gia, người thanh niên này lại bình tĩnh, thản nhiên, chỉ cười cười mơ hồ, bước chân vẫn đều đều không nhanh không chậm.
Nhóm người này đi vào dọc u minh đạo, hiển nhiên là muốn vào trong phòng giam thăm tù.
Lão Hoàng Đầu đang nhíu hai hàng lông mày đã điểm bạc để phán đoán thân phận người tới thì thanh niên đó đột nhiên dừng lại, ánh mắt thoáng cái quét tới khiến Lão Hoàng Đầu hoảng sợ lảo đảo, cho rằng đối phương đã phát hiện ra mình đang nhìn trộm ở đây.
“Bên kia… hình như có gì đó khang khác…” Người thanh niên chỉ về phía Lão Hoàng Đầu.
“Đó là khu chữ Hàn.” An Nhuệ cẩn thận đáp. “Tô tiên sinh chắc cũng biết, đó là nơi giam giữ hoàng tộc.”
“À. ” Người thanh niên gật gật đầu, mặt không biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau bọn họ đột nhiên có một bóng người thoáng qua giống như quỷ mị, lúc thì ở phía trước, lúc thì ở phía sau. Người thanh niên nói gì đó, bóng người nọ ngoan ngoãn dừng lại. Lão Hoàng Đầu nhìn kĩ, ra là một thiếu niên tuấn tú nghiêm nghị.
An đại lão gia và hai lao đầu đều có vẻ tò mò nhưng không tiện hỏi. Đám người cứ thế đi dọc lối đi rồi biến mất sau cánh cửa đầu bên kia.
Lão Hoàng Đầu vội lùi vào sau cửa viện trong phạm vi canh gác của mình, thở phào một hơi, ngồi xuống tiếp tục cau mày suy đoán xem người tới là ai. Đây chính là thú vui của lão, có bị kinh động thế nào cũng không từ bỏ, cũng chưa bao giờ để ý đến việc kết quả suy đoán của lão hoàn toàn không có cách nào kiểm chứng đúng sai.
Người thanh niên khiến Lão Hoàng Đầu lại có chuyện làm trong một ngày buồn tẻ này đương nhiên chính là Mai Trường Tô.
Do Dự vương đã đích thân đứng ra sắp xếp nên An Nhuệ sao có thể thờ ơ. Cho dù đối phương chỉ là một thư sinh áo trắng không có chức tước nhưng hắn vẫn cẩn thận đích thân đi cùng, không hề tự phụ thân phận mà coi thường chàng.
Phòng giam trong thiên lao đều là phòng đơn, xây bằng đá cực kỳ chắc chắn. Giống như tất cả những nhà giam khác, ở đây chỉ có cửa sổ cao nho nhỏ, không khí lưu thông không tốt, đâu đâu cũng có mùi ẩm mốc lạnh lẽo
Bước vào hành lang nội lao, Mai Trường Tô thoáng dừng bước, đưa tay đỡ trán, hình như không quen với ánh sáng u ám trong lao.
Phi Lưu đi tới dựa vào bên cạnh chàng rất ngoan ngoãn.
“Tô tiên sinh cẩn thận dưới chân.” Đi tới chỗ rẽ, An Nhuệ nhắc nhở một câu. “Phòng giam của Tạ Ngọc ở tầng dưới.”
Mai Trường Tô bám cánh tay Phi Lưu, bước theo cầu thang mười mấy bậc xây bằng đá tảng xuống tầng dưới, đi vào trong qua hai, ba gian tới một gian phòng giam tương đối sâu.
An Nhuệ khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ mở cửa ngục.
Cả phòng giam chỉ rộng sáu thước vuông, chỉ có một tia sáng ảm đạm nghiêng nghiêng chiếu vào từ ô cửa sổ nhỏ trên đỉnh phòng, vô số hạt bụi nhỏ li ti lộ rõ trong tia sáng làm người ta nhìn vào càng cảm thấy nơi này bẩn thỉu và bức bí.
“Mời Tô tiên sinh tự nhiên, ta đợi ngài ở bên trên.” An Nhuệ thấp giọng nói rồi dẫn hai lao đầu lùi ra ngoài.
Mai Trường Tô đứng ngoài cửa một lát rồi chậm rãi đi vào phòng giam.
Đại khái đã nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài, Tạ Ngọc từ đống rơm trong góc tường đứng lên, kéo xiềng chân di chuyển một chút, nheo mắt nhìn về phía người tới thăm.
“Tạ hầu gia dạo này vẫn khỏe chứ?” Mai Trường Tô lạnh lùng chào hỏi.
Nhìn người thanh niên nhàn nhã này, Tạ Ngọc thấy trong lòng đan xen vô vàn cảm giác.
Thực ra sau khi biết chàng chính là Mai lang Giang Tả có danh kỳ lân tài tử, rõ ràng hắn vẫn luôn cảnh giác đề phòng chàng, đã thử dùng đủ loại thủ đoạn, nhất cử nhất động đều cẩn thận gấp bội, nhưng kết cục cuối cùng là hắn vẫn bị ép tới tuyệt cảnh, bị đẩy vào trong nhà ngục ướt lạnh này.
Nếu tất cả đều là vì thời vận của mình không tốt mà bị người khác phát hiện tố giác thì cũng đành, nhưng nếu là vì vị Mai lang Giang Tả này một tay dàn xếp từ đầu thì nửa đêm nằm ngẫm nghĩ vẫn không khỏi nổi da gà, trong lòng run rẩy không nghĩ ra rốt cuộc chàng đã làm như thế nào.
“Thế nào? Mới nửa tháng không gặp mà Tạ hầu gia đã không nhận ra Tô mỗ rồi à?” Mai Trường Tô lại đâm hắn một câu.
Tạ Ngọc kìm nén cơn giận bốc lên trong ngực, hừ một tiếng, nói: “Đương nhiên nhận ra. Lúc Tô tiên sinh vừa đến kinh thành chẳng phải đã ở trong phủ của ta với thân phận khách quý sao?”
“Không sai.” Mai Trường Tô thản nhiên nói. “Nhớ khi đó lần đầu tiên thấy Tạ hầu gia, ngài vẫn phong thái như ngọc, dung mạo đường bệ uy nghi của trụ cột triều đình, quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng.”
“Thì ra hôm nay Tô tiên sinh đến chỉ là để thả đá xuống giếng, châm chọc ta vài câu? Cách làm này hình như không được cao thượng lắm.” Ánh mắt nặng nề của Tạ Ngọc nhìn chàng. “Nay ta mắc oan gặp nạn, là mệnh số của ta không tốt. Tiên sinh đuổi đánh đến tận đây, không cảm thấy giống cách làm của tiểu nhân sao?”
Mai Trường Tô lạnh lùng châm chọc: “Thì ra Tạ hầu gia vẫn còn biết trên đời có hai chữ tiểu nhân. Ngươi gặp nạn là đúng, còn mắc oan hay không thì trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ. Tất cả những chuyện Trác Đỉnh Phong khai ra đều là sự thật, ngươi mặt dày chống chế chẳng qua là để bảo vệ tính mạng mà thôi. Đáng tiếc là bằng chứng vững như núi, đường xuống suối vàng đã gần, ngươi phí công vùng vẫy một phen nhưng làm sao có thể giữ được mạng mình? Cùng lắm là bảo vệ được Hạ Giang thôi.”
Ánh mắt Tạ Ngọc khẽ động, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Quả nhiên không ngoài dự tính, Mai Trường Tô nhanh chóng nhắc tới Hạ Giang như vậy, nếu không phải vì Hạ Giang thì chắc kỳ lân tài tử cũng sẽ không hạ mình đi tới nơi dơ bẩn này.
Trong tình hình vụ án đã rõ ràng như thế mà hắn bị giam hơn nửa tháng vẫn không có ý chỉ xử trí, Tạ Ngọc rất rõ ràng đây là vì Hạ Giang quả thật đang thực hiện lời hứa của mình, tìm mọi cách du thuyết để cứu mạng hắn. Mà việc này tất nhiên sẽ chọc giận Dự vương, khiến vị hoàng tử này cũng sẽ có những hành động đáp trả tương ứng.
Mai Trường Tô xuất hiện trong phòng giam này chắc hẳn chính là để rút củi đáy nồi, cố gắng tìm kiếm sơ hở trong lời nói của Tạ Ngọc nhằm đối phó với Hạ Giang, cho nên Tạ Ngọc đã chuẩn bị kĩ càng, co mình vào trong mai rùa, để mặc Mai Trường Tô thích làm gì thì làm, hắn sẽ kiên trì nghiến răng không phản ứng.
“Tạ hầu gia.” Mai Trường Tô đến gần một bước, hơi nghiêng người tới. “Ta biết… vừa nhìn thấy ta, ngươi đã nghĩ rốt cuộc tại sao ngươi lại thua dưới tay ta, đúng không? Hơn nữa cho tới bây giờ, e rằng ngươi vẫn chưa thể nghĩ ra nguyên nhân đúng không? Ngươi hoàn toàn không rõ mình đã làm sai bước nào, đã sơ hở bước nào, cũng không biết tại sao sự tình lại phát triển sóng sau nối liền sóng trước như thế, đột nhiên đánh ngươi rơi xuống vực sâu, từ quân hầu nhất phẩm trở thành tù nhân đợi chết, đúng không?”
Nghe những lời sắc bén, lạnh lùng này, mặt Tạ Ngọc căng cứng, hai má mỏi nhừ vì cắn răng quá chặt, có điều hắn vẫn không nói một câu.
“Thực ra ngươi không cần phải tốn công suy nghĩ như vậy, hôm nay ta đến chính là để nói rõ với ngươi. Tạ hầu gia, nguyên nhân khiến ngươi thất bại…” Ánh mắt Mai Trường Tô như mũi băng đâm vào mặt tù nhân, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Chính là bởi vì ngươi ngu dốt.”
Lông mày Tạ Ngọc giật giật.
“Không phải ta nói ngươi ngu dốt hơn người bình thường, chẳng qua là ngươi ngu dốt hơn ta thôi.” Mai Trường Tô cười khoan thai. “Chính là bởi vì ta thông minh hơn ngươi nên ngươi sẽ phản ứng thế nào, sẽ hành động ra sao, ngươi lên kế hoạch gì, đưa ra kế sách gì ta cũng đều nhìn thấu. Mà ngược lại, ta suy nghĩ gì, ta sẽ làm thế nào, ta tính toán ra sao, ngươi lại không thể nào nhìn thấu được. Bởi vậy ngươi làm sao có thể không thua, làm sao có thể không bại? Hơn nữa, sau khi thua rồi, bại rồi, ngươi vẫn không hiểu được tại sao mình thua, đây không phải ngu dốt thì là cái gì?”
Sắc mặt Tạ Ngọc trắng bệch, hắn kiềm chế cơn giận, hơi thở nặng dần.
Mai Trường Tô đi lại vài bước trong phòng giống như đang xem xét căn phòng giam đơn sơ này, sau khi nhìn quanh một vòng, chàng dừng lại trước mặt Tạ Ngọc, chậm rãi ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt hắn, đột nhiên cười. “Ngươi có biết ngoài ta còn có ai thông minh hơn ngươi hay không?”
Tạ Ngọc quay đầu đi, kiên định không thèm đếm xỉa đến chàng.
“Hạ Giang.” Mai Trường Tô không lưu tâm, vẫn lạnh nhạt đọc ra cái tên này. “Hạ Giang thông minh hơn ngươi rất nhiều, cho nên ngươi vẫn sẽ đi vào vết xe đổ đã thua dưới tay ta, sẽ tiếp tục thua hắn.” Mai Trường Tô cố ý dừng lại một chút, nhìn gân xanh giật giật trên cổ Tạ Ngọc, rồi tiếp tục nói với âm điệu khô khan nhưng lại có khả năng đầu độc người khác: “Ta nói với ngươi, người thông minh sẽ đối phó ngươi thế nào. Thực ra chỉ cần nghĩ thông suốt thì thật sự rất đơn giản. Đầu tiên hắn đến đây thăm ngươi, vị hầu gia gặp vận hạn này, nói với ngươi rằng hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cùng ngươi thực hiện một giao dịch. Ngươi không tiết lộ bí mật của hắn, hắn bảo vệ tính mạng cho ngươi. Giao dịch này đương nhiên không phải giả. Hắn sẽ cực kỳ nghiêm túc tìm mọi cách giúp ngươi còn sống đi ra khỏi thiên lao này. Ngươi ra khỏi thiên lao, không bị phán tội chết, hắn đã hoàn thành lời hứa hẹn của mình. Hắn cứu mạng ngươi, đương nhiên ngươi sẽ không khai ra bất cứ tội ác nào của hắn nữa. Sau đó ngươi sẽ bị phán lưu đày tới một nơi nghèo khổ nào đó. Có lẽ ngươi cho rằng mình sẽ vượt qua được những khổ sở ở đó, nhưng trên thực tế ngươi căn bản không có cơ hội để chịu đựng những đau khổ này. Bởi vì lúc đó vụ án của ngươi đã được kết án, sẽ không còn ai đến thẩm vấn ngươi, sẽ không có ai chăm chú nghe ngươi nói, trong miệng ngươi có nhiều bí mật của Hạ Giang hơn nữa thì cũng không có cơ hội tiết lộ. Trên đoạn đường rất dài từ kinh thành đến nơi lưu đày, bất cứ nơi nào cũng có thể là quỷ môn quan của ngươi. Mà đến lúc đó, cái chết của ngươi chỉ vẻn vẹn là cái chết của một phạm nhân lưu đày, không có ai quan tâm, cũng không có ai để ý. Cho dù sau đó có người quan tâm đến, có người để ý đến thì thế nào? Ngươi đã chết rồi, chết rất dễ dàng trong khi ngươi không kịp dùng những điều cơ mật ngươi nắm giữ để đe dọa bất kỳ ai, mang tất cả sang thế giới bên kia. Còn Hạ Giang… người thông minh này lại sống rất tốt, từ đó về sau cũng không cần lo lắng gì nữa. Như vậy thật tốt, đúng không?”
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Tạ Ngọc rơi xuống tạo thành một điểm đen thẫm trên chiếc áo tù nhân bẩn thỉu không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
“Tạ hầu gia.” Mai Trường Tô áp sát tới, giọng nói ấm lạnh lùng và tàn khốc như vang tới từ địa ngục, mỗi câu chữ đều đâm vào trái tim Tạ Ngọc. “Bây giờ tốt nhất ngươi nên ngẩng đầu lên nhìn ta, hai chúng ta cùng thương lượng cho đàng hoàng, thế nào?”
Tạ Ngọc không ngẩng lên như yêu cầu của chàng, nhưng mỗi một câu Mai Trường Tô nói đều giống như gai độc đâm vào lòng hắn.
Cho dù hắn có ngu ngốc thật thì cũng biết vị Mai lang Giang Tả này nói không sai, huống chi hắn kỳ thực không ngu ngốc chút nào.
Nhưng nếu không dựa vào Hạ Giang thì còn có lựa chọn khác sao? Hoàn toàn không có. Cọng rơm cứu mạng cuối cùng dù có hư ảo thế nào thì cũng chỉ có thể nắm thật chắc, hắn đã không còn chỗ nào để tính toán đường lui nữa rồi.
Chính bản thân Tạ Ngọc biết rõ, cho dù tương lai ra khỏi thiên lao, hắn cũng quyết không lật lọng, bán đứng Hạ Giang, bởi vì làm như vậy chẳng có ích lợi gì.
Hạ Giang có thể giữ được tính mạng hắn, có thể lo lót cho hắn, thậm chí có thể trở thành cơ hội Đông Sơn tái khởi sau này của hắn, hắn nhất định sẽ bảo mật cho Hạ Giang đến cùng, chỉ cần vị chấp chưởng Huyền Kính ti này chịu tin tưởng hắn…
“Chuyện tương lai ai có thể nói chính xác được?” Dường như đã nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng hắn, Mai Trường Tô lạnh lùng nói. “Giống như hơn nửa tháng trước, ngươi cũng không ngờ mình sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ đúng không? Nếu nhìn từ tình thế hiện nay, chỉ cần Hạ Giang cứu ngươi thì đúng là ngươi không có bất cứ lý do nào để bán đứng hắn. Nhưng hết thảy mọi chuyện trên đời đều luôn thiên biến vạn hóa, thay vì tin tưởng ngươi, chẳng thà hắn tin tưởng một người chết còn tốt hơn, như vậy mới càng sạch sẽ càng gọn gàng, càng giống phong cách làm việc của một người đứng đầu Huyền Kính ti?”
Cuối cùng Tạ Ngọc cũng ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt Mai Trường Tô, ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ kiên định của mình. “Ngươi nói không sai, Hạ Giang đúng là có khả năng giết ta diệt khẩu sau khi ta ra khỏi thiên lao. Nhưng đó cũng chỉ là có khả năng mà thôi. Bây giờ ta chỉ có thể đánh cược một ván cuối cùng này, không tin hắn chẳng lẽ lại đi tin ngươi hay sao?”
“Vì sao không thể tin ta?” Mai Trường Tô mỉm cười, hỏi.
“Tin ngươi? Tô tiên sinh nói đùa à? Ta có hôm nay hơn nửa là nhờ ngươi ban tặng, tin ngươi còn không bằng tự sát cho nhanh.”
“Ngươi sai rồi.” Mai Trường Tô nói, giọng điệu như băng. “Ngươi có hôm nay, tất cả đều là gieo gió gặt bão, không có một chút oan ức nào. Có điều ta bảo ngươi tin ta đương nhiên cũng không phải nói chơi cho vui.”
Ánh mắt Tạ Ngọc thoáng rung động nhưng lại không tiếp lời.
Mai Trường Tô mím chặt môi, nói chậm rãi mà rõ ràng: “Bởi vì Hạ Giang có lý do muốn ngươi chết, mà ta thì không có.”
“Ngươi không muốn ta chết?” Tạ Ngọc ngẩng mặt cười to. “Ngươi không muốn ta chết quá chậm đúng không?”
“Vừa rồi ta đã nói.” Mai Trường Tô không để ý, vẫn đều đều nói tiếp. “Cho dù ngươi ra khỏi thiên lao thì cũng chỉ là một tên tù lưu đày, sống hay chết đối với ta đâu có gì khác nhau? Ta đối phó ngươi chẳng qua là vì quyền thế ngươi nắm trong tay có hại đối với Dự vương điện hạ, bây giờ ngươi đã thua không còn mảnh giáp, có lấy mạng ngươi hay không cũng không quan trọng.”
Tạ Ngọc nhìn chàng với vẻ nghi ngờ. “Nếu bây giờ ta đã chỉ còn một cái mạng mà ngươi không thấy hứng thú thì tại sao ngươi không để ta tự sinh tự diệt cho xong, còn tốn công tốn sức vào trong nhà lao này làm gì?”
“Hỏi hay lắm!” Mai Trường Tô chậm rãi gật đầu. “Quả thật ta không thấy hứng thú với cái mạng của ngươi, ta chỉ thấy hứng thú với… Hạ Giang mà thôi…”
Tạ Ngọc đột nhiên xoay người. “Tô Triết, ngươi còn dám nói ra à? Bây giờ Hạ Giang là tia hi vọng cuối cùng của ta, vậy mà ngươi còn trông chờ có thể lợi dụng ta để đối phó hắn, ngươi không điên đấy chứ?”
“Lợi dụng ngươi thì đã làm sao?” Mai Trường Tô liếc hắn. “Tạ hầu gia rơi vào tình cảnh như thế mà còn có thể bị lợi dụng, ngươi nên vui vẻ mới đúng. Nếu thật sự không còn tác dụng gì thì ngươi cũng đã đến đường cùng rồi.”
“Vậy chỉ e ta sẽ làm Tô tiên sinh thất vọng.” Tạ Ngọc cắn chặt răng. “Ta vẫn phải đánh cược vào Hạ Giang, đánh cược hắn tin tưởng ta, quyết không bán đứng hắn, đây mới là đường sống duy nhất của ta.”
Mai Trường Tô nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ tươi cười đột nhiên lộ ra mặt, rõ ràng là dáng vẻ của thư sinh thanh nhã nhưng lại khiến người khác thấy trong lòng giá lanh. “Đúng là có lỗi, đường sống này ta đã bịt kín giúp hầu gia rồi.”
Tạ Ngọc biết rõ không nên bị chàng dụ dỗ nhưng vẫn không nhịn được buột miệng hỏi một câu: “Ý ngươi là gì?”
“Mười ba năm trước đây, ngươi sai người giết một vị tiên sinh dạy học hoàn toàn vô danh tên là Lý Trọng Tâm, người này là giết cho Hạ Giang đúng không?”
Tạ Ngọc chấn động trong lòng, gượng cười, nói: “Ngươi nói bậy gì vậy?”
“Có lẽ là ta nói bậy.” Mai Trường Tô thoải mái nói. “Ta cũng chỉ đánh cược một keo, đoán thử xem thế nào thôi. Có điều Dự vương đã đi hỏi Hạ Giang rồi, hỏi hắn vì sao phải sai ngươi giết một tên thư sinh vô danh như vậy. Đương nhiên Hạ Giang nhất định sẽ thề thốt phủ nhận, nhưng sau khi phủ nhận, hắn sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ, tại sao Dự vương lại biết Lý Trọng Tâm là người hắn muốn giết? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một lý do là Tạ hầu gia tiết lộ…”
‘Ta không tiết lộ!”
“Ta biết ngươi không tiết lộ, nhưng Hạ Giang không biết.” Mai Trường Tô hơi cười, nhún vai. “Xem phản ứng của hầu gia thì rõ ràng ta đã đoán đúng. Cho nên, xin thứ lỗi, ngươi đã bán đứng Hạ Giang một lần rồi, cho dù hắn vẫn tin tưởng ngươi chỉ vô tình tiết lộ bí mật của hắn, nhưng ít nhất chuyện này cũng chứng minh miệng ngươi không hề kín như miệng người chết, người khác có rất nhiều cách để có thể cậy nó ra. Đương nhiên để giữ kín những bí mật ở mức độ sâu hơn, hắn vẫn sẽ cứu ngươi, có điều sau khi cứu, để có thể yên tâm về sau này, không để lại hậu họa, hắn sẽ đành phải làm một người thông minh như lời ta nói… Tạ hầu gia, ngươi đánh cược vào Hạ Giang thì nhất định sẽ thua, bởi vì tiền đặt cược của ngươi chỉ còn là sự tín nhiệm của hắn đối với ngươi, mà sự tín nhiệm này bây giờ đã không còn lại chút gì nữa…”
“Ngươi… ngươi…” Tạ Ngọc cắn răng, khớp hàm kêu cách cách, toàn thân run rẩy kịch liệt, hai mắt như phun lửa, muốn lao về phía Mai Trường Tô nhưng bên cạnh lại có Phi Lưu đang nghịch rơm nên chỉ có thể thở dốc, phẫn nộ nói: “Tô Triết, ta và ngươi có thù oán gì mà ngươi phải ép ta đến nước này?”
“Oán gì, thù gì…” Mai Trường Tô thì thào nhắc lại một lần rồi cất tiếng cười to. “Tạ hầu gia, ngươi và ta đều vì danh vì lợi, ai hầu chủ nấy. Để đạt được mục đích của mình, chẳng phải ngươi cũng không từ thủ đoạn hay sao? Hôm nay hỏi ta như vậy, ngươi không cảm thấy nực cười à?”
Tạ Ngọc ngã ngồi xuống đống rơm, sắc mặt trắng bệch cảm giác tuyệt vọng trào lên từng đợt trong lòng.
Gã Mai Trường Tô trước mặt giống như một con mèo đang vờn chuột, chỉ cần vỗ nhẹ đã khiến con chuột là hắn không có sức lực chống đỡ.
Hắn hối hận vì lúc đầu đã để Thái tử dễ dàng từ bỏ một người lợi hại như vậy…
“Tạ hầu gia, thừa dịp còn có cơ hội, mau chuyển sang đặt cược vào ta đi… Ta không có điểm yếu gì ở trong tay ngươi, ta không quan tâm chuyện ngươi sống hay chết.” Mai Trường Tô ngồi xuống trước mặt hắn, nói khẽ: “Ít nhất thì bên này còn có một đường sinh cơ.”
Tạ Ngọc gục đầu xuống, mồ hôi trên người hết khô lại ướt, một hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi đứng ra làm chứng chống lại Hạ Giang, ta càng không cần lật lại vụ án của Hạ Giang làm gì.” Tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng Mai Trường Tô. “Ngươi và ta đều biết rõ, Hạ Giang làm bất cứ chuyện gì cũng đều là thuận theo thánh ý, chỉ có điều hắn dùng một số thủ đoạn mà ngay cả Hoàng thượng cũng không biết để đạt được mục đích mà thôi. Ta đoán vậy có đúng không?”
Vẻ mặt đờ đẫn, Tạ Ngọc yên tĩnh một lát, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
“Bệ hạ thánh tâm khó dò, rất hay nghi kỵ. Bây giờ Hạ Giang còn muốn tiếp tục giấu những thủ đoạn mà năm đó hắn đã giấu Bệ hạ, chỉ thế mà thôi.” Mai Trường Tô hờ hững nói. “Suy cho cùng thì những chuyện này không liên quan lắm tới chuyện ta đang muốn làm hiện nay, ta không có ý định tự tìm phiền toái làm gì. Nhưng Dự vương điện hạ lại không khỏi lo lắng việc Hạ Giang bảo vệ ngươi có phải là vì Thái tử hay không, lo lắng hắn có phá lệ của Huyền Kính ti để tham dự vào tranh chấp bè cánh hay không, cho nên ta đành phải tới đây hỏi một chút. Tạ hầu gia, ngươi nói qua cho ta nghe về chuyện của Lý Trọng Tâm, chỉ cần ta có thể xác nhận việc này không liên quan gì đến tranh giành ngôi báu thì ta sẽ không rêu rao chuyện này. Bởi vì trong lòng mọi người đều biết rõ, Huyền Kính ti không dễ động vào, dù sao thì Huyền Kính ti cũng thường xuyên phụng mật chỉ, nếu vạn nhất sơ ý chạm vào chỗ đau của Bệ hạ thì làm sao có kết cục tốt được?”
Tạ Ngọc nhìn chàng một cái. “Nói cho ngươi nghe thì ta có lợi gì?”
“Nhiều hơn thì ta không cho ngươi được, nhưng xin Dự vương buông tay để Hạ Giang cứu ngươi ra khỏi lao, sau đó bảo vệ ngươi an ổn đến nơi lưu đày, sống cuộc đời phạm nhân lưu đày của ngươi thì được.”
Tạ Ngọc nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ quyết liệt.
Hắn không lo lắng sau khi mình nói ra bí mật của Lý Trọng Tâm, Dự vương sẽ dùng chuyện này để gây nên sóng gió gì, bởi vì trong chuyện liên quan đến bí mật này, chính Dự vương cũng là một kẻ được lợi, chỉ có điều năm đó hắn còn chưa đủ lớn nên không tham dự sâu hơn mà thôi. Dù sao những chuyện thêm dầu vào lửa hay bỏ đá xuống giếng thì Hoàng hậu và hắn đều đã từng làm. Chỉ cần Mai Trường Tô về nói với hắn, hắn sẽ lập tức hiểu ra, tuyệt đối sẽ không dùng chuyện này để chống lại Hạ Giang, tự chuốc khó khăn vào người. Điều Hạ Giang đề phòng cũng chỉ là không muốn để chuyện này bị công khai ra ngoài, hoặc một số chi tiết mà hắn che giấu bị Hoàng đế biết được thôi.
Nhưng nếu mình mở miệng nói ra thì tên Mai lang Giang Tả này có thực hiện lời hứa của hắn thật không?
“Đây là đánh cược.” Dường như Mai Trường Tô lại đọc được suy nghĩ của hắn, nhẹ nhàng cất lời. “Ngươi đã không còn cửa nào để đặt nữa rồi. Ta là người giang hồ, ta có thể để ngươi sống sót. Ngoài việc tin tưởng lời hứa của ta, ngươi không có lựa chọn nào khác.”
Tạ Ngọc dường như đã bị ép đến mức suy sụp hoàn toàn, cả thân thể vô lực nghiêng vế phía trước, hai bàn tay chống lên mặt đất, cố gắng ngồi vững.
Sau thời gian yên lặng đủ cháy hết một nén nhang, cuối cùng hắn cũng mở đôi môi khô khốc ra.
“Lý Trọng Tâm… đích xác chỉ là một tiên sinh dạy học, nhưng hắn lại có một khả năng kỳ dị chính là có thể bắt chước bất cứ mẫu chữ nào hắn từng nhìn thấy mà không hề để lại sơ hở, không ai có thể phân biệt được thật giả. Mười ba năm trước, hắn giúp Hạ Giang viết một phong thư giả mạo bút tích của Niếp Phong…”
“Niếp Phong là ai?” Mai Trường Tô cố ý hỏi một câu.
“Hắn là đại tướng tiên phong của Xích Diễm quân khi đó, cũng là phu quân của Hạ Đông, cho nên Hạ Giang có rất nhiều cơ hội để lấy được những mẫu chữ hắn viết, từ đó cắt ra những chữ hắn cần để đưa cho Lý Trọng Tâm xem, sai Lý Trọng Tâm viết ra một bức thư hoàn toàn kín kẽ, ngay cả Hạ Đông cũng không thể phân biệt được…”
“Trong thư viết cái gì?”
“Đó là một bức thư cầu cứu, viết “Chủ soái có lòng mưu nghịch, ta phát hiện, để diệt khẩu, đẩy ta vào tử địa, mong được cứu giúp”.”
“Chuyện này hình như ta biết, thì ra bức thư này là giả.” Mai Trường Tô cười lạnh một tiếng. “Cho nên… chuyện ngươi chạy ngàn dặm tới cứu Niếp Phong, cuối cùng vì đến muộn nên chỉ có thể mang thi hài của hắn về cũng là giả?”
Tạ Ngọc ngậm miệng không nói.
“Theo chuyện truyền kỳ ta nghe thấy thì Tạ đại tướng quân vì cứu đồng liêu đã bôn ba ngàn dặm đến chỗ Niếp Phong ở Tuyệt Hồn cốc, lại có thám báo nói trong cốc đã không còn người của quân mình còn sống, chỉ có man binh của địch quốc sắp liều chết xông ra, cho nên ngươi lập tức hạ lệnh đốn củi phóng hỏa phong bế cửa cốc, nhờ vậy mới chặn được thế tấn công của man binh, bảo vệ được phòng tuyến cánh tả của Đại Lương ta. Chuyện này thật sự là khiến người nghe cảm thấy kính nể.” Mai Trường Tô mỉa mai. “Hôm nay nghĩ lại, ngươi phong bế kỳ thực là đường lui của Niếp Phong, khiến vị đại tướng tiên phong vốn không ở tử địa này lại rơi vào tử địa vì ngươi, tạo thành kết cục bi thảm cuối cùng. Ta suy luận như vậy có đúng không?”
Tạ Ngọc mím môi thành một đường thẳng, vẫn không trả lời câu hỏi của chàng.
“Thôi, những chuyện này đều là chuyện cũ đã qua, có tra cũng vô ích.” Mai Trường Tô chăm chú nhìn hắn, lạnh lùng nói. “Tiếp theo thế nào?”
“Khi đó chỉ có ta và Hạ Giang biết lá thư đó là giả, hắn có mục đích của hắn, ta có mục đích của ta, bọn ta chỉ ngầm hiểu mà không nói một lời.
Bởi vì không muốn để các đồ đệ của hắn phát hiện có gì khác thường, hắn không sử dụng lực lượng của Huyền Kính ti mà chỉ bóng gió nói với ta, ta đã giúp hắn giết cả nhà Lý Trọng Tâm.” Tạ Ngọc bình thản nói, hình như không hề hổ thẹn vì chuyện này. “Mọi chuyện chính là như vậy, hoàn toàn không liên quan gì tới cuộc tranh giành hiện nay. Ngươi hài lòng chưa?”
“Thì ra trụ cột của triều đình đã xây dựng nền móng như vậy.” Mai Trường Tô gật đầu, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Đương nhiên những gì Tạ Ngọc nói ra chỉ là một góc núi băng của bí mật năm đó, nhưng ép hắn quá cũng không có lợi, một đoạn đối thoại rất ngắn này cũng đã giúp chàng đạt được mục đích tới đây hôm nay, con đường sau này chàng vẫn phải cẩn thận, chậm rãi đi tiếp từng bước vững vàng.
Còn kết cục của Tạ Ngọc thì sẽ có người khác lo. Thực ra đôi khi cái chết chưa chắc đã là kết cục đáng sợ nhất.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Hạ Giang sẽ không biết hôm nay ta tới gặp ngươi, Dự vương điện hạ cũng không có hứng thú với chuyện xưa năm đó. Ta sẽ thực hiện lời hứa, không để ngươi chết oan chết uổng, nhưng nếu chính ngươi không chịu nổi khổ dịch lưu đày thì ta cũng mặc kệ.” Mai Trường Tô lạnh nhạt nói xong câu cuối cùng rồi không thèm nhìn Tạ Ngọc thêm nữa, xoay người ra khỏi phòng giam.
Phi Lưu vội vàng ném mớ rơm đang bện trên tay rồi đi theo phía sau chàng.
Lúc bước lên cầu thang đá dẫn lên tầng trên không biết vô tình hay cố ý, Mai Trường Tô thoáng liếc nhìn căn phòng bên cạnh phòng giam của Tạ Ngọc nhưng bước chân không hề chậm lại, bóng chàng nhanh chóng biến mất phía trên cầu thang.
Sau khi chàng đi được một lát, cánh cửa phòng giam bên cạnh lặng lẽ mở ra, hai người một trước một sau đi ra, cực kỳ chậm chạp, hơn nữa bước chân đều hơi chênh vênh.
Người đi trước, thân hình cao ráo, áo đen váy đen, một lọn tóc bạc nổi bật trên mái tóc đen, gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn không còn màu máu, chỉ một hòn đá nhỏ trên hành lang tối tăm đã khiến nàng ta suýt vấp ngã, may mà được người đi sau đỡ lại.
Hai người ra khỏi phòng giam mà không nói với nhau một lời, cho dù động tác đỡ vừa rồi cũng đủ là thoáng chạm vào người rồi thu lại, hoàn toàn im lặng.
Bọn họ cũng đi theo cầu thang đá Mai Trường Tô mới đi, chậm rãi lên tầng trên. Điểm khác nhau duy nhất là người chờ bên ngoài để dẫn bọn họ đi ra không phải An Nhuệ mà là Thái Thuyên đã chính thức thăng nhiệm thượng thư bộ Hình.
“Làm phiền Thái đại nhân rồi.”
“Tĩnh vương điện hạ không cần khách khí.”
Chỉ có hai câu đối thoại này, sau đó không còn lời xã giao nào nữa.
Một nhóm ba người từ một lối đi bí mật phía sau ra khỏi thiên lao, Hạ Đông bước nhanh đi trước, không quay đầu lại, từ đầu đến cuối không hề động môi lấy một lần.
Sau lưng Hạ Đông, Tĩnh vương lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô đơn của nàng ta đang đi xa dần, hai mắt lại cháy sáng ngọn lửa hừng hực.