[Chà, đây là điều xảy ra khi yêu.]
Edit: Kally
Beta: Phong
Sau khi nói là dạy, Lăng Thần vươn tay, giọng điệu đứng đắn, “Hai người yêu nhau nhất định phải nắm tay nhau.”
Lòng bàn tay của hắn to đến mức không thể nhìn thấy mu bàn tay, nhưng lòng bàn tay lại đầy vết chai súng và rất thô ráp. Diệp Tiêu đặt tay mình vào trong lòng bàn tay Lăng Thần, lập tức bị đối phương nắm chặt.
Bị nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể bao bọc, Diệp Tiếu theo bản năng muốn rút tay lại, Lăng Thần đoán được ý đồ của cậu, nắm chặt ngón tay dẫn Diệp Tiêu quay lại: “Đội trưởng trước tiên dạy cho em cách yêu, sau khi em học xong, nếu em thích, cũng có thể chấp nhận được, chúng ta sẽ yêu đương, được không?
Câu nói này không có chút logic nào, nhưng sự chú ý của Diệp Tiêu lại hoàn toàn tập trung vào bàn tay Lăng Thần đang nắm, không suy nghĩ rõ ràng gật đầu: “Vâng.”
Lăng Thần dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Tiêu, “Bé con của chúng ta,” sao lại dễ lừa đến vậy?
Nắm tay Diệp Tiêu trở về, còn cố ý đi một vòng trước mặt Giảm Lan cùng Giang Xán Xán, lúc này Lăng Thần mới cảm thấy mỹ mãn lên xe.
Tìm hũ kẹo mang từ nhà tới, Lăng Thần cầm hai cục keọ ra. Sau khi lột vỏ kẹo ra, hắn không đút cho Diệp Tiêu luôn mà nói, “Tay dơ, tôi đút em ăn.”
Diệp Tiêu gật đầu, cậu đã quen với việc Lăng Thần thỉnh thoảng cho mình ăn kẹo. Tuy nhiên, phương pháp cho ăn lần này rõ ràng là khác với những lần trước. Sau khi Lăng Thần bóc vỏ kẹo ra, dùng răng cắn kẹo, cúi đầu đưa đến trước miệng Diệp Tiêu, để cậu chủ động.
Hai tai Diệp Tiêu đỏ bừng, hơi thở nhanh hơn rất nhiều. Cậu dùng tay phải nắm lấy quần áo của Lăng Thần, tiến về phía trước một chút, môi chạm vào môi Lăng Thần.
Mùi thơm của kẹo rất hấp dẫn, Diệp Tiêu không ý thức được nguy hiểm, theo bản năng thè đầu lưỡi li3m chỗ kẹo bị Lăng Thần cắn, nhưng đây rõ ràng là một cái bẫy, Lăng Thần nhân cơ hội này m út viên kẹo cùng với đầu lưỡi của Diệp Tiêu tiến vào trong miệng mình.
Chậc, ngọt quá.
Diệp Tiêu trợn tròn mắt, Lăng Thần dán vào môi cậu nói, “Yêu nhau là phải hôn nhau, ngoan, nhắm mặt lại.”
Bên ngoài, nhìn Lăng Thần thế mà đóng cửa xe lại, Giang Xán Xán vô cùng lo âu, “Xong rồi xong rồi, cái đồ c@m thú Lăng Thần kia! Lại xuống tay nhanh đến vậy!” Gã vỗ cái đầu đinh của mình, “Hối hận quá, lúc đi mua vũ khí sao chúng ta không mua sỉ một đống bôi trơn hay cái gì gì đó giống vậy về đi?”
Góc nhìn Giảm Lan thì khác, “Hoàn toàn là một bé đáng yêu bị sói bắt vào hang!” Cô chần chờ nói, “Nhưng bạn nhỏ ngoan như vậy, không hiểu cái gì hết, thật sự là không bị Thần ca lừa chứ?”
Giang Xán Xán cũng tràn đầy đồng cảm, hai người đều nhìn về phía Giang Mộc.
Giang Mộc đang mân mê bản đồ ba chiều, thấy hai người đều nhìn mình chằm chằm thì bình tĩnh nói, “Diệp Tiêu thật sự rất lạnh nhạt, ngoại trừ Thần ca, cậu ấy chưa từng để ai vào mắt.”
Giang Xán Xán không đồng ý, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại—— cẩn thận nghĩ lại hình như cũng đúng, ít nhất đến bây giờ, Diệp Tiêu vẫn chỉ ăn kẹo Lăng Thần đưa.
Giang Mộc tổng kết: “Tình cảm của cậu ấy với Thần ca còn phức tạp hơn tình yêu nhiều, hai người đừng nghĩ nhiều quá, nếu không cả hai sẽ bị hói.”
Giang Xán Xán độc thân từ trong bụng mẹ, sống nhờ vào người anh em năm ngón tay của mình, thật sự không có khả năng nào trong phương diện tình cảm, sự rối rắm của gã lập tức trở thành, “Nếu sau này Thần ca chơi trò lưu manh công khai thì chúng ta có cần ngăn lại không?”
Giảm Lan tưởng tượng cảnh tưởng thảm thiết, vỗ một phát lên vai Giang Xán Xán, “Người anh em, anh cứ như vậy là không có cách nào ra khỏi khu D đâu.”
Cơ chế chuyển mùa ở khu D bị rối loạn, về đêm nhiệt độ giảm trực tiếp xuống một con số và có xu hướng giảm trở lại. Nhóm người bọn họ lấy đồng phục chiến đấu chống lạnh ra mặc vào, thậm chí còn đốt lửa và lắc đầu bắt đầu cuộc họp.
Giang Mộc: “Từ chỗ chúng ta hiện tại là ở khu D đến đến quận 5 dưới tình huống không cần đi đường vòng cần mười ngày. Kho vũ khí và lương thực đủ dùng, chúng ta cũng mang theo dịch bổ sung dinh dưỡng trị giá ba tháng.
Trên đường có thể sẽ gặp rất nhiều quái vật, tần suất và chủng loại của chúng vẫn chưa được xác định. Không biết phía sau có người truy đuổi không, không biết khi ra khỏi khu D có ai đợi ở ngã ba không. ”
Giang Xán Xán thò tay ra sưởi ấm, “Tuy rằng có yêu quái cùng người truy điểm chặn giết, nhưng Xán gia anh có cảm giác chúng ta cứ như đang đi nghỉ mát vậy! Khu D tuy rằng rất kỳ lạ nhưng cũng là một chỗ rất tốt. Cho dù có người đuổi theo cũng không sợ, dù sao ở chỗ này, chẳng có viên đạn nào bắn chuẩn, công nghệ cao cũng không xài được, còn cả một vùng hoang vắng, quẩy ở đây mười ngày nửa tháng cũng không chạm vào cái đầu được một lần.”
Giảm Lan sờ sờ mũi, “Chỉ là thời tiết này mẹ nó quá lạnh!” Nói xong thì bọc áo khoác trên người mình.
Cuộc họp nhanh chóng lạc đề, Giang Xán Xán cùng Giảm Lan quen thuộc hùa nhau rồi mở cuộc trò chuyện đêm đầu tiên, Diệp Tiêu ở bên cạnh tập trung nghe.
Lăng Thần quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt tập trung của cậu, trong lòng đột nhiên dâng lên sự ghen tị kì lạ.
“Diệp Tiêu.”
Diệp Tiêu quay đầu, “Vâng?” Ngọn lửa thiêu đốt khiến nửa đường nét trên khuôn mặt của cậu bị bóng tối che khuất, một nửa phản chiếu ánh lửa ấm áp, giống như đồ sứ trắng tinh được phủ một tầng ánh sáng. Lăng Thần không khỏi kinh diễm trước một cái quay đầu của cậu.
Hắn vươn tay ra với Diệp Tiêu, “Đến chỗ của đội trưởng này.” Giọng nói của Lăng Thần vốn có chút khàn khàn, nhưng bây giờ lại nhẹ nhàng, vô cùng quyến rũ.
Giang Xán Xán cùng Giảm Lan ngồi đối diện đống lửa, thấy Diệp Tiêu nghe lời dịch sang bên cạnh Lăng Thần thì im lặng không nói gì nữa, Giang Xán Xán gãi đầu một cách lo lắng, nhỏ giọng nó, “Má nó, Thần ca là đồ c@m thú, không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Bực mình quá bực mình quá!”
Giảm Lan ôm ngực, “Cục cưng ơi, ba, à không, mẹ đây vô cùng đau lòng!”
Giang Xán Xán: “Người anh em, thế mà em có chỗ giống con gái rồi đó!”
Giang Mộc im lặng nãy giờ đột nhiên xen vào một câu, “Không phải là mẹ già à?”
Mắt Giảm Lan trợn trắng, “Hai người muốn chết sao! Có bản lĩnh thì tới đánh một trận, là đàn ông thì đừng có hèn nhát!”
Lăng Thần thấy phiền, “Đi nào, đội trưởng dẫn em đi dạo.” Nói xong, hắn giơ đèn lồ ng dẫn Diệp Tiêu sang một bên. Ban đêm lạnh hơn ban ngày, Lăng Thần lo lắng Diệp Tiêu bệnh, không dám đi quá xa.
Nắm lấy tay Diệp Tiêu nhét vào trong túi, Lăng Thần hỏi, “Em có ấm không?”
Diệp Tiêu cười với hắn: “Ấm lắm ạ.”
Lăng Thần không dám nhìn nụ cười này, “Đội trưởng rất nóng, nếu sau này em lạnh có thể dựa gần tôi.”
Nửa đêm, Diệp Tiêu bật tỉnh vì lạnh, đang định tiếp tục ngủ, lại chợt nhớ tới lời Lăng Thần nói, nếu bị lạnh có thể dựa gần hắn. Diệp Tiêu do dự vài giây, sau đó cẩn thận đi đến bên cạnh Lăng Thần, vai chạm vai, tay chạm tay.
Lăng Thần tỉnh lại khi Diệp Tiêu phát ra tiếng động, cảm giác được bé con từng chút từng chút một tiến lại gần mình, Lăng Thần trong lòng thở dài, nói bé dính người, sau đó vươn tay kéo người vào lòng.
Trong bóng đêm, giọng nói Lăng Thần khàn khàn, “Còn lạnh không?”
“Không lạnh ạ.”
Lăng Thần cười hỏi, “Thích dựa gần đội trưởng không?”
Diệp Tiêu cảm nhận được hơi ấm bao bọc lấy mình, tựa hồ toàn bộ lạnh lẽo đều bị cô lập, cậu thấp giọng nói, “Thích ạ.”
Một tiếng cười trầm tràn ra, Lăng Thần áp môi lên trán hắn: “Được, từ giờ trở đi mỗi đêm đội trưởng đều sẽ ôm bé con của chúng ta đi ngủ.”
Có lẽ cảm nhận được sự chiều chuộng của Lăng Thần, Diệp Tiêu trở nên bạo dạn hơn một chút, lặng lẽ quấn chân quanh Lăng Thần, đặt tay lên eo Lăng Thần.
“Cách quần áo thì không vui chút nào.” Lăng Thần nói, nắm lấy tay Diệp Tiêu trực tiếp chui vào áo dán sát bên da mình, “Đây là cách tốt nhất để làm ấm tay, sau này em nhớ kỹ cứ trực tiếp bỏ tay vào trong áo.”
Diệp Tiêu hỏi, “Yêu đương đều như vậy sao ạ?”
Lăng Thần độc thân 27 năm, xung quanh cũng toàn là chó độc thân, nhưng đối mặt với vấn đề này hắn vẫn bình tĩnh trả lời, “Ừ, đều là như thế đấy.”
Dù sao thì yêu đương với hắn là như vậy đấy.
Mười tám năm qua Diệp Tiêu chỉ ở một mình, Lăng Thần không hài lòng với việc lấy được sự tín nhiệm hoàn toàn của Diệp Tiêu, mà muốn cậu học cách dựa dẫm vào hắn, làm nũng và đòi mọi thứ với hắn.
Sáng hôm sau, Diệp Tiêu tỉnh dậy trong chiếc áo khoác của Lăng Thần, còn chưa mở mắt đã vô thức dụi mặt vào ngực Lăng Thần mấy lần.
Lăng Thần đêm qua ngủ ôm người cả đêm, sáng sớm tỉnh dậy liền có phản ứng khác, bị cọ xát như vậy càng khiến hắn cứng hơn, quần bị kéo căng khó chịu.
Hắn miễn cưỡng dời lực chú ý, hỏi Diệp Tiêu, “Em có khát nước không?”
Nghe thấy Diệp Tiêu hừ hai tiếng, Lăng Thần bưng ấm quân đội đút nước cho cậu, trong lòng nóng như lửa đốt — chết tiệt, muốn đút nước cho cậu, uống nước năm phút đồng hồ.
Cuối cùng vẫn nhịn lại—— không thể dọa em ấy.
Sau khi ra sông tắm rửa sạch sẽ, mấy người dùng bữa sáng đơn giản rồi lên xe, nắm chặt thời gian lái xe về phía quận năm. Nhiệt độ ban ngày cao hơn nhiều so với ban đêm, vẫn còn mặt trời đằng sau những đám mây. Lăng Thần và Diệp Tiêu ngồi trên nóc xe hít thở không khí trong lành, vừa ngồi xuống, cả hai cùng lúc nhận ra điều gì đó, liền đứng dậy.
Chăm chú nhìn về phía Tây Bắc, Diệp Tiêu nheo mắt lại: “Đại bàng khổng lồ! Lần này là chim!”
Loài chim còn rắc rối hơn các loài thằn lằn và sứa trước đây vì bầu trời không phải là lãnh địa của con người.
Từ trên nóc cửa nhảy trở lại xe, Lăng Thần hạ lệnh quả quyết: “Dừng xe, Tiểu Mộc nâng súng phòng không trên xe lên, Xán Xán nạp đạn!”
Giang Xán Xán bị sốc, “Đậu má sao thế ạ, Thần ca thế mà trên xe anh có cả súng phòng không luôn sao! Anh thật sự không th@m nhũng à?”
Khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi của hai người bị làm phiền, tâm trạng Lăng Thần âm u, lập tức kháy gã, “Cục Hai nghèo tới mức phải th@m nhũng sao? Th@m nhũng tiền lương mày hay gì? Tiền lương của mày chỉ đủ để mua cái chân máy cho súng phòng không.”
Giang Xán Xán: Tổn thương quá đấy!
Lúc này, họng pháo đã nhắm vào những con đại bàng khổng lồ đang bay, hắn có thể phân biệt rõ ràng có năm con. Lăng Thần đeo găng tay vào, đặt tay lên cần điều khiển, gọi tên Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu đang dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nghe thấy Lăng Thần gọi mình thì quay đầu lại, “Đội trưởng gọi em ạ?”
Lăng Thần: “Lại đây, đội trưởng bắn pháo hoa cho em xem.”
Một tiếng “ầm” vang lên, lực giật gây ra chấn động cực lớn cho toàn bộ phương tiện, đạn pháo được bao bọc trong khói thuốc súng màu trắng bắn thẳng về phía con đại bàng khổng lồ, để lại một vòng cung rõ ràng trên bầu trời. Ngọn lửa bùng nổ trên bầu trời, bắn trúng chính xác một con đại bàng khổng lồ, trong làn khói lan rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy những chiếc lông vũ rải rác rơi xuống, nhưng rất nhanh chóng biến mất giữa không trung.
Liên tục bắn năm phát, mỗi phát đều có độ chính xác rất cao, Lăng Thần cởi găng tay ngụy trang nóng bỏng ra, hỏi: “Pháo hoa có đẹp không?”, còn tiện tay nhéo mặt Diệp Tiêu.
Âm thanh Diệp Tiêu mơ hồ, “Đẹp ạ!”
Giang Xán Xán lùi lại phía sau hai bước, nghiêng người thì thầm với Giảm Lan, “Nếu là Thần ca của chúng ta là hoàng đế ở cổ đại, đốt lửa trên hải đăng giải trí cho các chư hầu đều là chút lòng thành!”
Giảm Lan hiếm khi đồng tình, “Coi súng phòng không như pháo hoa, chúng ta không hiểu thế giới người giàu.”
Sau khi xác nhận đám đại bàng khổng lồ đã bị xử lý xong, Giảm Lan thay thế Giang Mục, tiếp tục lái xe về phía trước. Lăng Thần lại đưa Diệp Tiêu lên nóc xe, lần này mọi thứ đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió. Hai người ngồi cạnh nhau, Lăng Thần nắm tay Diệp Tiêu không buông.
“Lúc trước tôi để ý thấy lọ kẹo đã rỗng một phần ba rồi.”
Diệp Tiêu vội vàng nói, “Em ăn không có nhiều.”
“Ừm, tôi biết.” Lăng Thần nắm cằm cậu, “Nào, mở miệng ra để đội trưởng xem xem em có bị sâu răng không nào.”
Về việc có thể ăn đồ ngọt mỗi ngày hay không, Diệp Tiêu rất hợp tác, mở miệng nói “A”. Sau khi Lăng Thần cẩn thận kiểm tra xong, Diệp Tiêu liền vội vàng hỏi: “Em có bị sâu răng không?”
“Không, răng rất đẹp.” Đôi mắt hắn tối sầm và giọng nói mang một hương vị khác.
Im lặng một lát, Lăng Thần đột nhiên nói: “Nào, để đội trưởng kiểm tra lại.”
Diệp Tiêu ngoan ngoãn mở miệng lần nữa, “A——”
Một giây tiếp theo, Lăng Thần nâng cằm Diệp Tiêu, trực tiếp hôn cậu.