Lần Nữa Làm Người

Chương 47



Lưu Kình ngoài mặt ra vẻ không để ý, nhưng ngay sau đó liền tức tốc đến vệnh viện tìm bác sĩ và hộ lý để chăm sóc cho Lưu Tuyết Sinh. Sắp xếp mọi việc xong xuôi, anh còn cho người đưa Lưu Trăn về ký túc xá, thậm chí còn chiếu cố cả Hàn Vy.

Người ngoài thấy vậy tưởng Lưu Kình đã nghĩ thông suốt, muốn làm dịu mối quan hệ trong gia đình, nhưng tiếp đó họ lại chuyển qua sợ hãi, tâm Lưu Kình quả thật thâm độc khó lường.

Tình hình của Lưu Tuyết Sinh không mấy khả quan, cùng lắm chống chọi được một năm rưỡi nữa, nhưng theo dặn dò của Lưu Kình thì Lưu Tuyết Sinh không thể chết được. Kiểu sống này còn khổ hơn chết, người khô khốc nằm đó, cắm đủ thứ ống nào dưỡng khí, nào thông tiểu, không cho người trị liệu, hộ lý chăm sóc cũng chỉ là có lệ, song lại cố tình dùng rất nhiều loại thuốc để giữ lại mạng sống.

Giày vò như vậy thật tàn nhẫn, Lưu Kình lại muốn giả bộ cho người khác thấy anh lương thiện.

Cùng với sự giày vò đau đớn mà Lưu Tuyết Sinh phải nhận, tình cảnh của Hàn Vy càng khiến người ta thêm thở dài ngao ngán.

Hàn Vy bị ép đến nhà thương điện, ở cái nơi mà người khỏe cũng biến thành người điên.

Mặt khác, hành động của Lưu Kình đối với người em trai có cùng huyết thống với mình cũng coi như đã hạ thủ lưu tình, Lưu Trăn được đưa đến một ngôi trường mới có quản lý quân sự rất nghiêm khắc, tuy rằng Lưu Trăn có thể tiếp tục việc học của mình nhưng sau này muốn trón ra ngoài cũng còn khó. Tất cả mọi việc, Lưu Kình làm rất gọn, giấu kỹ đuôi hồ ly của mình, việc nào việc nấy xử lý êm đẹp mà không ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân.

Trên giường, anh còn biết đóng giả làm người tốt, ôm Vệ Tiếu vào lòng tỏ vẻ mình là người lương thiện.

Riêng mặt này, Lưu Kình xảo trá có một không hai.

Thời khác gặp lại Lưu Kình, Thang Doãn cảm thủ rõ ràng được về âm hiểm anh đã luyện thành.

Hồi xưa hắn còn dám trêu ghẹo, thì nay anh dù chỉ liếc hắn một cái thôi, hắn đã rùng cả mình.

Thang Doãn day dứt, hóa ra khi thế lực thay đổi, người ta cũng thay đổi theo.

Lần này gặp lại, Thang Doãn tỏ ra khách sáo hơn nhiều.

Lưu Kình vẫn còn nhớ con người này, chỉ có điều bản thân anh bây giờ đã thoát khỏi cảnh ngộ kiến bò trên chảo nóng lúc trước, có thấy Thanh Doãn cũng niềm nở xã giao đôi ba câu.

Từ khi thấy Lưu Kình, ánh mắt của Thang Doãn không dời nửa khắc. Con người ấy quả thật tu luyện thành hồ ly mất rồi, thế mà Lưu Kình dường như không chú ý đến sức quyến rũ chết người của mình cho lắm, thản nhiên tiếp người này qua người khác, mà trước sau luôn giữ một cự ly an toàn nhất định với họ.

Anh càng ý tứ, lại càng như sợi long vũ chọc ghẹo thần kinh của Thang Doãn.

Các doanh nghiệp tụ họp mở tiệc hàng năm, anh phải qua hết chỗ này chạm cốc lại qua chỗ khác xã giao, nhưng có ai biết trong lòng anh, từng giây từng phút đều nhớ về Vệ Tiếu.

Giờ này chắc Vệ Tiếu đang say giấc nồng rồi.

Thói quen sinh hoạt của cậu rất khoa học và đúng giờ, giờ nào ăn, giờ nào ngủ đều phân chia rất có quy luật.

Lưu Kình sống cùng Vệ Tiếu, cũng cố gắng thích nghi thói quen đó của cậu, dù anh bận trăm công nghìn việc.

Thâm chí có lúc Vệ Tiếu muốn thức khuya một đêm cùng với Lưu Kình, anh cũng kiên quyết từ chối, lại còn bảo với Vệ Tiếu anh thích dậy sớm, như thế sẽ tốt cho sức khỏe.

Lưu Kình còn suy nghĩ tỉ mỉ xem làm thế nào để ứng phó chuyện của gia đình Vệ Tiếu, cậu tuy không để anh lo, nhưng hạnh phúc cả đời mình, kiểu gì Lưu Kình cũng phải suy tính kỹ lưỡng. Gần đây anh đang phủ song quan hệ, muốn đưa Vệ Lạc vào làm việc trong văn phòng luật sư tốt nhất ở đây.

Lưu Kình tính, nếu có thời gian, anh có thể hẹn Vệ Lạc đi đâu đó tâm sự. Với năng lực giao tiếp và mánh khóe của anh, chỉ cần là người thông minh, sẽ hiểu có anh ở bện cạnh Vệ Tiếu, gia đình họ Vệ sẽ như bắt được vàng.

Đáng tiếc là Lưu Kình đã nhìn sai người, Vệ Lạc không hề muốn dựa dẫm, mà có muốn đi chăng nữa cũng chẳng có ý định đem anh trai mình ra đánh đổi với một công việc tốt.

Khi nhận được điện thoại của Lưu Kình, Vệ Lạc rất ngạc nhiên. Nhóc vốn dĩ đã rất muốn gặp anh. Trong mắt nhóc, Vệ Tiếu tuy không xuất chúng nhưng chính là người anh trai tốt nhất hành tinh, giờ lại ra nông nỗi này, nhất định là do Lưu Kình dụ dỗ.

Với suy nghĩ đó trong đầu, Vệ Lạc ôm mặt lạnh tìm đến.

Nhưng Vệ Lạc còn non và xanh lắm, vừa trong thấy bộ dạng đẹp như tượng của Lưu Kình là đã hồn bay phách lạc, mọi suy nghĩ ban đầu dường như bốc hơi.

Vệ Lạc y như con gà con không chịu cúi đầu, trùng to mắt đứng đó.

Khuôn mặt ấy nhang nhác giống Vệ Tiếu làm Lưu Kình không sao nghiêm khắc nổi. Định là sẽ nói chuyện một cách đường hoàng, nhưng yêu ai yêu cả đường đi lối về, Lưu Kình coi cậu nhóc như em trai mình luôn, liền chủ động cất lời hòa hoãn bầu không khí: “Em đừng nhìn anh như vậy, em làm anh căng thẳng rồi đấy.”

Vệ Lạc lúc này mới chịu thu tròng mắt lại, kỳ thực cậu nhóc mới là người căng thẳng, ben làm bộ ho hen rồi nâng ly uống ngụm trà.

Tình nhân của anh trai đang ngồi đó, bằng xương bằng thịt, thoáng chốc những suy nghĩ biến thái đổ vè khiến khuôn mặt Vệ Lạc chốc tím chốc xanh.

Lưu Kình cũng không nói nhiều, trực tiếp rút một tập hợp đồng, đẩy cho Vệ Lạc.

Vệ Lạc hiếu kỳ đón lấy, trên hợp đồng in rõ tên trụ sở văn phòng luật sư nổi tiếng nhất trong giới hiện nay, đúng là nơi mà Vệ Lạc vẫn hằng mơ được vào. Chưa dứt ngạc nhiên, Vệ Lạc còn nhận ra tên mình được in trên đó nữa, liền tức tốc lật ra xem, những điều khoản bên trong tất thảy đều có lợi cho cậu.

Lưu Kình còn e cậu nhóc không đồng ý mới nói bồi thêm: “Làm ở tòa án cũng được, nhưng nghe anh trai em nói, em thích làm luật sư hơn. Nếu chưa thỏa mãn thì đổi, không biết em đã thi bằng tư pháp chưa, nếu cần người thi hộ cũng dễ thôi.”

Sắc mặt Vệ Lạc trầm xuống hắn, ngầng đầu nhìn Lưu Kình.

Lưu Kình vẫn giữ nguyên biểu hiện gây lung lạc cho người khác.

Sắc mặt Vệ Lạc bỗng đanh lại, đưa đống giấy tờ trên bàn trả cho Lưu Kình, nói nhỏ: “Việc của em, anh không cần lo.”

Kỳ thực câu mà nhóc muốn nói là, anh đừng quấy rầy anh trai tôi nữa, nhưng hôm rồi chính Vệ Tiếu đã giải thích rất rõ, hai người họ là thích lẫn nhau.

Vệ Lạc nghĩ đến cứ như lửa đốt trong lòng, anh trai cậu đường đường là nam nhi đại trượng phu, tại sao có thể là gay cơ chứ?

Cậu được dạy rằng gay là một sự lựa chọn, hoàn toàn không dính dáng đến bệnh thần kinh hay biến thái giới tính, nhưng người ta gay thì mặc người ta, hà cớ gì lại liên quan đến anh trai cậu? Hơn nữa gia đình họ ở chốn quê nghèo, ở đó người ta không có suy nghĩ tự do và thông thoáng như ở thành phố, nếu để người lớn biết được, nhà họ Vệ coi như không còn mặt mũi nào. Vệ Lạc nhìn chăm chăm Lưu Kình, cuối cùng mở miếng nói với giọng bất phục: “Anh trai em thật sự không phải là người như vay65m chắc chắn là bị anh lôi kéo.”

Lời nói này hoàn toàn trẻ con, nhưng Lưu Kình không thể cười nổi.

Chẳng khác gì bị người ta đâm cho một nhát đau điếng người.

Nếu là việc khác, Lưu Kình chắc chắn có thể hóa nguy thành an, nhưng lúc này nghe lời chỉ trích nhắm vào mình của Vệ Lạc, kỹ năng đàm phán vô địch trên thương trường cộng với sức quyến rũ mê người của Lưu Kình trong phút chốc tan thành mây khói. Sắc mặt anh trở nên rất khó coi, đã lâu không một ai dám nói những lợi nặng nề với anh như vậy. Lời nói đó chính Lưu Kình cũng còn chưa xác định rõ, nếu như anh không dựa dẫm vào Vệ Tiếu như vậy, có lẽ chưa chắc cậu đã trở thành người yêu của mình.

Xem ra, anh thích Vệ Tiếu hơn cậu thích anh nhiều lắm, nhiều thật nhiều. Lưu Kình cứng họng, không nói thêm được lời nào, đành cáo từ ra về, như thể chạy trốn.

Vốn nghĩ hẹn Vệ Lạc ra ngoài bàn chuyện, cuối cùng mọi sự bất hạnh.

Phản ứng liền sau đó của Vệ Lạc nằm ngoài dự đoán của Lưu Kình, khiến anh hết sức bất ngờ.

Vệ Lạc có cảm giác như mình vừa bị sỉ nhục. Cứ nghĩ đến chuyện Lưu Kình tìm cậu để giao cho một công việc tốt, đầu cậu lại như bốc lửa.

Vệ Lạc rời khỏi thành phố ngay. Thu dọn xong đồ đạc, chẳng quan tâm đến thành tích thực tập, mau mau chóng chóng quay về trường.

Lưu Kình sau khi biết tin, tinh thần hoảng loạn. Biết thế anh nghe lời Vệ Tiếu có phải tốt hơn không? Chẳng lấy được lòng người còn đắc tội với người ta nữa, sau này biết phải làm sao?

Lưu Kình nghĩ đi nghĩ lại, cũng bó tay chịu chết.

Về nhà, Lưu Kình không chịu đựng được nữa, chạy tới ôm chằm Vệ Tiếu, nũng nịu kể hết chuyện cho cậu nghe.

Vệ Tiếu dở khóc dở cười. Hơn ai hết, cậu quá hiểu tính của em trai mình, cao ngạo khỏi phải bàn, tự dung Lưu Kình tự tung tự tác, hiển nhiên em trai cậu sẽ hiểu nhầm.

Cậu nghiêm mặt, nhìn thẳng vào anh. Anh thì ủ rũ như chú chó lạc chủ, dúi đầu vào ngực cậu.

Vuốt vuốt tóc Lưu Kình, cậu lựa lời an ủi: “Anh kệ đi, cứ để em nói chuyện với nó.”

Lưu Kìnhôm eo Vệ Tiếu, vừa gật đầu, vừa thò tay vào áo cậu, nói có vẻ hờn trách: “Em trai em nói anh lôi kéo dụ dỗ em…”

Vệ Tiếu bị Lưu Kình sờ mò nhột quá, muốn tránh đi, nhưng Lưu Kình nhất quyết không buông tay, ngược lại nhân lúc Vệ Tiếu cười, anh đẩy cuậ lên giường.

Và thật kỳ lạ, mọi việc không vui mới đây cứ thế mà tiêu tan hết theo cái ôm thân mật giữa hai người.

Giọng nói trấn an của cậu vang lên đúng thời điểm: “Em mà dễ bị dụ dỗ thế à?”

Bàn tay cậu đang ôm má anh cũng ấm áp nhường ấy, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, khung cảnh rõ ràng mờ ám, mà yêu thương lạ lụng.

Cậu hôn môi anh: “Lần sau có ai nói vậy, anh cứ nói với họ rằng em thích anh.”

Lưu Kình không nói gì, ra sức ôm chặt Vệ Tiếu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.