Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 95: Canh một



Đường Ninh cung.

Biết được tối nay Hoàng thượng sẽ ghé qua, Trầm phi đã sớm chuẩn bị trang điểm, chỉ là bây giờ Trầm phi là phụ nữ có thai, không thích hợp để mặc quần áo tinh xảo, người có thai thân thể cũng đãy đà hơn, thật ra thì trang phục càng đơn giản mộc mạc lại càng thuận mắt.

Quả nhiên, Tề Diễn Chi vừa bước vào Đường Ninh cung, thấy Trầm phi trên mặt tô son điểm phấn như vậy, đã cau mày, trong lòng bất ngờ nhưng cũng không mở miệng chê trách, quan sát Trầm phi một chút, cảm thấy Trầm phi đã có thai lại còn ăn mặc như vậy thật sự là khó nhìn.

Mà Trầm phi lại không biết mình có thai đã làm cho mặt bị phù thũng, lại tô son điểm phấn như vậy sẽ bị phản tác dụng, nhưng chuyện này cũng không thể trách Trầm phi, dù sao số lần Trầm phi được gặp Hoàng thượng rất ít, không hiểu được tâm tư của Hoàng thượng cũng là chuyện bình thường.

Sau khi ngồi xuống, Hoàng thượng cũng lười uống trà, trực tiếp mở miệng, “Ngồi đi, nghe nói mấy hôm nay ngươi luôn đưa Thịnh nhi ra ngoài? Bây giờ trời vẫn còn lạnh, ngươi không lo lắng cho thai nhi trong bụng, lẽ nào không sợ Thịnh nhi đổ bệnh sao?”

Khẩu khí Hoàng thượng nhàn nhạt, nhưng Trầm phi vẫn nghe được hàm ý cảnh cáo cùng không vui, không ngừng cười làm lành, “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thinh nhi luôn ồn ào muốn ra ngoài, tần thiếp chỉ sợ Thịnh nhi suốt ngày ở một chỗ sẽ buồn. Hiện tại Hoàng thượng đã nói vậy, là do tần thiếp không chu toàn, Thinh nhi còn nhỏ, nếu Thịnh nhi chẳng may bị bệnh, tần thiếp cũng không biết phải nói như thế nào.”

Trong lời nói không hề đề cập đến chuyện mình đang có thai, thái độ nhận sai, đối với mình nói gì nghe nấy, có thể thấy Trầm phi như vậy, mặc dù là nữ nhân đang có thai con của mình, trong lòng Hoàng thượng vẫn khó chịu.

Gật đầu, Hoàng thượng đứng lên cất bước chuẩn bị rời khỏi, chỉ là vừa bước đến cửa, còn nói với Trầm phi một câu, “Thân thể ngươi đang mang thai, ngày sau nếu không có chuyện gì thì không nên ra ngoài, mọi việc vẫn nên lấy hoàng tự làm trọng.” Nói xong, không để tâm đến Trầm phi muốn giữ mình lại, đi thẳng ra khỏi Đường Ninh cung.

Mà câu nói trong miệng Trầm phi vẫn chưa kịp nói ra “Đã đến giờ dùng buổi tối, không bằng Hoàng thượng ở lại dùng bữa cùng Thịnh nhi đi” một chữ còn chưa nói ra, Hoàng thượng đã đi xa hơn mười bước.

Trầm phi sững sờ ngồi trên ghế, Hoàng thượng đến Đường Ninh cung lúc nãy, nhìn thế nào cũng giống như đến hỏi tội. Trong đầu Trầm phi lóe lên ý niệm đó là Uyển chiêu nghi cáo trạng, nhưng suy nghĩ lại, Uyển chiêu nghi có thể cáo trạng gì? Chính mình vẫn chưa nói ra muốn đưa nhị hoàng tử cho nàng nuôi nấng, không có bằng chứng gì để cáo trạng mình với Hoàng thượng cả.

Cao má má đứng bên cạnh không đành lòng nhìn chủ tử thất hồn lạc phách, khuyên nhủ, “Nương nương đừng buồn nữa, đừng nghĩ ngợi lung tung, Hoàng thượng là vì quan tâm hài tử trong bụng nương nương nên mới muốn người ít ra ngoài, Hoàng thượng làm vậy cũng là muốn tốt cho nương nương.” Mặc dù chỉ cần là nghĩ kỹ một chút liền biết không phải là như vậy, nhưng Cao má má nói vài câu dễ nghe như vậy, Trầm phi cũng thấy yên tâm hơn.

Vuốt ve bụng đã to của mình, Trầm phi thở dài, tốt xấu gì vẫn còn tiểu hài tử trong bụng mà không phải sao?

Trầm phi quyết định ở lại Đường Ninh cung để dưỡng thai vẫn quan trọng hơn, tránh việc nếu đứa bé có chuyện gì Hoàng thượng sẽ phiền chán, dù sao đi nữa chuyện của Uyển chiêu nghi cùng với nhị hoàng tử cũng không quá gấp rút, từ từ tính toán là được, chủ ý này của Trầm phi quả thật là đáng đánh, mà có thể ngày tiếp cũng không như ý của nàng.

Ngày thứ hai, chuyện Cảnh quý nhân đại náo Đường Ninh cung truyền khắp hậu cung, làm cho Đường Ninh cung náo loạn cả lên, giúp cho mọi người có chuyện để bàn tán, Trầm phi quả thật là có bản lĩnh, lần trước động thai còn không chịu yên phận, mỗi ngày đi bộ xung quanh, thật không sợ sảy thai sao? Bây giờ lại bị Cảnh quý nhân mẹ đẻ nhị hoàng tử tới cửa náo loạn, chỉ là tự làm tự chịu.

A Uyển tất nhiên cũng biết tin này, chuyện này vốn dĩ là A Uyển ở sau lưng chỉ đạo, nhưng hiệu quả lại tốt hơn dự định, để cho Cảnh quý nhân làm việc quả là không sai lầm nha.

A Uyển chỉ bảo Lý Phúc Mãn lặng lẽ đến chỗ Cảnh quý nhân loan tin, nói là Trầm phi sắp có con trai ruột, nến không muốn nuôi nhị hoàng tử nữa, gió lớn như vậy lại đưa nhị hoàng tử ra ngoài mỗi ngày, ước gì nhị hoàng tử bị phong hàn chết đi.

Cảnh quý nhân không phải quá tinh tể, lúc mang thai cũng là do Hoàng hậu nương nương trông chừng phía sau, chỉ là nàng ta hành sự không suy nghĩ, Hoàng hậu sau này cũng không quản nàng ta. Khiến cho Cảnh quý nhân náo loạn như vậy cũng không cần lý do quá hoàn hảo, mặc dù trăm ngàn kẻ hở, nhưng chỉ cần không ngừng châm ngòi thổi gió, Cảnh quý nhân tất nhiên đứng ngồi không yên, lần này Trầm phi quan trọng vẫn là đang tu dưỡng trong Đường Ninh cung thật lâu.

Hoàng hậu nghe được tin này, hậu cung xảy ra chuyện như vậy, Hoàng hậu tất nhiên phải đứng ra xử lý, Cảnh quý nhân ầm ĩ như vậy, Hoàng hậu vội vã chạy đến Đường Ninh cung, vì Trầm phi mà phạt Cảnh quý nhân nửa năm phân lệ, giáng xuống làm mỹ nhân, cấm túc ba tháng. Trầm phi vẫn không tổn thương gì, chỉ là bị Cảnh quý nhân xuất khẩu cuồng ngôn chọc tức, xem như phạt nàng như vậy đã là nghiêm phạt nặng rồi.

Hoàng hậu lúc này tới nhanh đi cũng nhanh.

***

Không đến nửa tháng nữa thì đến sinh nhật đại hoàng tử, A Uyển đã nhận lời Lâm chiêu nghi sẽ đến dự, tất nhiên sẽ chuẩn bị hậu lễ trước khi tham gia tròn tuổi yến của đại hoàng tử.

Lần này A Uyển không có đến trễ, ngược lại đến rất sớm, vì A Uyển đến sớm nên lúc này ở Diễn Khánh cung cũng không có quá nhiều tân khách, nhưng lục cục đã bố trí xong mọi thứ, dù sao cũng là hoàng tử đầu tiên của hoàng gia, lục cục tất nhiên sẽ không chậm trễ, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, nhưng cũng chỉ là đầy đủ mà thôi, nếu là tròn tuổi yến của nhị hoàng tử, sẽ lớn hơn nhiều.

Thấy A Uyển đến đúng hẹn, Lâm chiêu nghi rất cảm kích, ở Đại Tề lễ đầy tháng và thôi nôi đều quan trọng như nhau, đối với trẻ sơ sinh mà nói thì rất quan trọng, những gia đình bình thường cũng mời rất nhiều tân khách có thân phận cao quý đến dự, yến hội phải làm càng náo nhiệt càng tốt, càng nhiều người đến biểu thị tiểu hài tử sau này lớn lên sẽ càng bình an thuận lợi.

Tuy hiện nay mẫu tộc suy bại, con trai là trưởng tôn nhưng thân thể lại không tốt, cũng không được coi trọng, nhưng đối với yến hội này Lâm chiêu nghi đã hao hết tâm lực, lễ đầy tháng của đại hoàng tử đã làm cực kỳ giản đơn, nên lễ thôi nôi này, Lâm chiêu nghi cho dù thế nào cũng không muốn ủy khuất con mình.

Hàn huyên vài câu với Lâm chiêu nghi, A Uyển yên vị ở chỗ của mình, tân khách cũng tự tìm đến đây, người đến có vài mệnh phụ phu nhân muốn thỉnh an, A Uyển chỉ cười hàn huyên ứng phó vài câu.

Tân khách đều đến cả rồi, tự nhiên cũng có vài người đến tặng lễ, người đến chiếm hơn nửa cung điện, trái lại không keo kiệt như Lâm chiêu nghi nói, chờ Hoàng thượng và Hoàng hậu đến, đầy tuổi yến của đại hoàng tử tuyên bố bắt đầu.

Cung nhân ôm đại hoàng tử ra thì A Uyển có nhìn qua vài lần, hài tử này nhìn qua so với những đứa bé trạc tuổi gầy yếu hơn, tuy là nhị hoàng tử nhỏ hơn ba tháng nhưng thân thể lại khỏe mạnh hoạt bát hơn, nhưng mà đại hoàng tử có một đôi mắt to tròn ngây thơ cứ như vậy mà lẳng lặng mở to, không khóc không nháo, tuy nhỏ bé nhưng lại rất đáng yêu.

Trong đầy tuổi yến, cầu phúc và ký danh thì không cho cung nhân bế, nên lúc này đại hoàng tử đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ghế nệm, nghe cái lão nhân đức cao vọng trọng trong hoàng tộc chúc phúc, đại hoàng tử Tề Dục rất ngoan, không khóc không nháo, chỉ thỉnh thoảng lăn lộn một chút, thật sự rất đáng yêu.

Nghi lễ đầy tuổi vừa hoàn thành, Hoàng thượng bắt đầu tự mình viết tên đại hoàng tử vào gia phả hoàng gia, đại hoàng tử vẫn đang nằm vừa nhìn thấy thân ảnh màu vàng trước mặt mình, nhịn không được bì bõm chìa tay ra i a, Hoàng thượng nhịn không được xoa đầu đại hoàng tử, động tác này tất nhiên không tránh được mắt của mọi người ở đây, không biết được bọn họ đang phỏng đoán cái gì.

Mà quan trọng nhất trong yến hội này chính là chọn đồ vật đoán tương lại, trên bàn dài bày đầy giấy và bút mực, sách vỡ lòng, con dấu, bàn tính, đại hoàng tử được đặt lên bàn bắt đầu chọn đồ vật đoán tương lai sau này, cầm một quyển sách vỡ lòng sau đó ngồi yên mở to mắt nhìn về phía mẫu thân.

Cung nhân rất nhanh phụ xướng, “Đại hoàng tử sau này sẽ rất chăm chỉ hiếu học, làm được cẩm tú văn chương (văn hay).” Các tân khách cũng không ngừng chúc mừng, Lâm chiêu nghi cũng cười nhìn đại hoàng tử mắt không khỏi rưng rưng, vui mừng chuyện gì, cũng chỉ có Lâm chiêu nghi biết mà thôi.

“Đưa Dục nhi về nghỉ ngơi thôi, kẻo mệt.” Chọn đồ vật đoán tương lai xong, Hoàng hậu cười mở miệng, luôn luôn từ ái, nói thế nào thì đại hoàng tử cũng gọi Hoàng hậu một tiếng “Mẫu hậu”, nên Hoàng hậu tất nhiên cũng sẽ không keo kiệt mấy câu quan tâm đó.

Tân khách dần tản đi, đầy tuổi yến của đại hoàng tử cũng sắp sửa kết thúc, A Uyển được Lâm chiêu nghi mời riếng, tất nhiên sẽ không rời đi trước, ngồi yên bất động như vậy tất nhiên là muốn ngây ngô ngồi đến cuối cùng, đây không phải là vì nghĩ đến mặt mũi của Lâm chiêu nghi, mà là A Uyển lại vừa khéo rất yêu thích đại hoàng tử, nên không ngại ngồi ở đây lâu thêm chút nữa.

Lâm chiêu nghi tiễn các tân khách, quay đầu muốn cám ơn A Uyển thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, Lâm chiêu nghi cùng A Uyển cả kinh, nhìn nhau, vội vàng chạy ra cửa cung.

Lúc này cửa cung đã loạn, lúc A Uyển cùng Lâm chiêu đến đó, chỉ thấy một người áo đỏ, búi tóc lộn xộn không rõ nam nữ đã bị cung nhân chế trụ, nhưng vẫn không ngừng giãy dụa, trong miệng la hét, “Tiện nhân Lâm Tự Quân, ngươi sẽ chết không tử tế! Ngươi cùng với đứa con chết tiệt của ngươi đều phải bị móc tim gan cho chó ăn!”

Các loại ngôn ngữ chửi bới xổ ra, phi tần trong cung đều là con gái nhà quan, rất ít gặp người đàn bà chanh chua chửi đổng, mà còn có nữ nhân cung trang hồng nhạt nằm trên mặt đất, mấy người phi tần quan tâm vây quanh nữ tử đó, hoảng loạn lên cũng không chú ý đến nữ tử không ngừng chửi bới bên cạnh.

A Uyển vẫn chưa nhìn xem là phi tần nào gặp chuyện, mà nhìn kĩ người gây chuyện, nhìn chăm chú một lúc, tuy là có chút tiều tụy, nhưng A Uyển vẫn mơ hồ nhận ra được là người điên bị giam trong cung Tả tiệp dư, thế sự khó lường, ai có thể nghĩ đến đường đường là quý nữ kiêu căng ngạo mạn của Tả thừ tướng Tả tiệp dư lại trở thành người điên như vậy chủi bới ầm ĩ, ngôn ngữ ô uế thô tục liền miệng.

“Ngơ ngác cái gì, còn không mau lấy vải bịt miệng nàng ta lại! Chẳng lẽ các ngươi muốn để ngôn ngữ ô uế đó là bẩn tai của chủ tử sao!” Lý Phúc Mãn vội vàng phân phó cung nhân bịt miệng Tả tiệp dư lại.

Hiện tai ở đây cũng chỉ có A Uyển cùng Lâm chiêu nghi có phân vị cao nhất, Lâm chiêu nghi có lẽ là bị tình huống trước mắt làm cho phản ứng không kịp, A Uyển liền bảo Lý Phúc Mãn cho cung nhân bịt miệng Tả tiệp dư lại, cứ chửi bới như vậy để cho những mệnh phụ ra về nghe được sẽ tổn hại thể diện hoàng gia.

Mà bên đây vẫn chưa ổn thỏa thì nhóm phi tần bên kia có người hét ầm lên, “A! Có máu! Nhu tiểu nghi hạ thân có máu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.