Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 116: Song thai



A Uyển nằm trên giường, hai tay siếc chặc chăn, trong miệng thỉnh thoảng kêu đau, Bạch Lộ đứng bên cạnh cầm khăn giúp chủ tử lau mồ hôi trên trán.

“Nương nương, mau gắng sức, đã có thể nhìn thấy đầu của tiểu chủ tử rồi!”

Đột nhiên nghe bà đỡ nói một câu như vậy, nguyên bản A Uyển đã có chút mệt nhưng lập tức cắn chặc răng dùng sức, áo ngủ bằng gấm càng bị siếc chặt hơn.

Sau đó là một tiếng khóc vang lên, bà đỡ ngạc nhiên, “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là một tiểu Hoàng tử!” bất quá Hoàng tử này hình như hơi nhỏ một chút? Chẳng lẽ là song thai sao?

Nhìn bà đỡ ôm đứa nhỏ mới ra đời giao cho nhũ mẫu tắm rửa, A Uyển thở phì phò, hơi có chút mất sức, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng bụng dưới vẫn đau như trước, cảm giác cương cứng vẫn không biến mất, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, A Uyển cũng là lần đầu sinh con, cũng không có kinh nghiệm gì, nên mở miệng hỏi bà đỡ chuyện này.

Bà đỡ này cũng bình tĩnh, tuy thái y không nói trong bụng nương nương là song thai, nhưng theo tình hình trước mắt thì không sai, bà đỡ đặt tay lên bụng A Uyển, chỉ chốc lát sau, tiếng của bà đỡ vang lên.

“Nương nương! Trong bụng người còn một vị tiểu chủ tử nữa!”

Nghe nói như thế, trong phòng sinh lại khẩn trương hơn, A Uyển có vẻ hơi mất sức cắn chặt môi dưới, một lần nữa bắt đầu rặn.

“Nương nương! Ngài nghe khẩu lệnh của nô tỳ thì dùng sức! Chớ buông lơi! Bằng không tiểu chủ tử có thể sẽ không giữ được!” đến lúc này, bà đỡ chỉ một lòng muốn giúp A Uyển thuận lợi sinh con, đảm bảo sinh mệnh của A Uyển cũng là bảo đảm mạng của mình, nếu vị này cùng tiểu chủ tử có gì bất trắc, các nàng nhất định phải bồi táng.

Vi mẫu tắc cường, biết được trong bụng còn có một đứa bé, A Uyển cho dù dùng hết sức lực cũng phải sinh hài nhi ra, cắn răng gật đầu, theo khẩu lệnh của bà đỡ bắt đầu dùng sức.

Mà Tề Diễn Chi ở bên ngoài nghe được tin vui A Uyển sinh một tiểu hoàng tử, còn chưa kịp vui vẻ thì lại nghe A Uyển bắt đầu kêu đau, đây là có chuyện gì?!

Hoàng thượng lập tức đẩy cửa bước vào, Lý Đắc Nhàn và Lý Phúc Mãn ở phía sau thấy thế vội đến ngăn cản, “Hoàng thượng, ngài không thể đi vào a!” tổ tiên chưa từng có Hoàng đế nào tiến vào phòng sinh của phi tử, huống hồ trong phòng sinh mùi máu rất nặng, Hoàng thượng vào cũng không tiện.

Chỉ là Uyển phi nương nương lâm bồn, là người Hoàng thượng yêu quý nhất, lời này bọn họ sao dám nói ra, chỉ có thể quỳ ôm chân Hoàng thượng lập đi lập lại câu này “Hoàng thượng không thể vào” mà thôi.

Động tĩnh bên ngoài không nhỏ, Lữ má má cũng không đoái hoài đến hầu hạ A Uyển, vội vàng đi ra bẩm báo với Hoàng thượng mọi chuyện, lần này Hoàng thượng càng sốt ruột hơn, trước đây nhóm thái y cũng không chuẩn đoán được trong bụng A Uyển là saong thai, lập tức bỏ qua hai người Lý Đắc Nhàn, không nhìn đến Lữ má má đang ngăn cản, chạy vào phòng sinh.

Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện ở phòng sinh làm cho mọi người kinh trụ (kinh sợ), đừng nói là Hoàng gia, cho dù một nữ nhân ở nông gia bình thường sinh con, nam tử đều sẽ không bước vào phòng sinh, thoáng cái các nàng cũng không biết là nên thỉnh an Hoàng thượng hay là tiếp tục đỡ đẻ cho nương nương, trong phòng chỉ còn tiếng kêu đau của A Uyển đối lập với nhóm cung nhân không dám lên tiếng ở trong phòng sinh, tạo ra một bầu không khí quỷ dị.

Mà Tề Diễn Chi cũng không quản các nàng nghĩ như thế nào, nhìn sắc mặt tái nhợt của A Uyển, môi dưới cũng bị cắn đến chảy máu, trong lòng càng đau hơn, khẽ quát một tiếng, “Mau giúp nương nương đỡ đẻ, bằng không…”

Ngoan thoại (lời tàn nhẫn, độc ác, đe dọa) còn chưa nói ra, thanh âm của A Uyển đã truyền đến, “Hoàng thượng, ngài đi ra ngoài trước đi thôi! Ngài…” lời còn chưa dứt, lại bắt đầu kêu đến tê tâm liệt phế, Hoàng thượng cái gì cũng bất chấp, vội tiến lên cầm tay A Uyển.

“Lo lắng làm gì! Tiếp tục! Cứ xem như trẫm không tồn tại là được!”

Mọi người trầm mặc không lên tiếng, trong phòng sinh mà có một nam tử đã rất kì quái rồi, đừng nói chi đến việc nam tử này còn là nam nhân tôn quý nhất, bảo không nhìn là có thể không nhìn đến sao?

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng giữ mạng vẫn quan trọng hơn, mọi người chỉ có thể cố gắng không nhìn đến Hoàng thượng, tiếp tục công việc.

A Uyển đau dữ dội, tay của Hoàng thượng đã bị nàng cấu đến chảy máu, dù vậy, Hoàng thượng vẫn nắm chặt tay A Uyển không buông, an ủi, “Không sao, trẫm ở đây với nàng! Nàng và hài tử sẽ không có việc gì!”

Nhìn A Uyển thống khổ giãy dụa còn chính mình thì không thể làm giúp được gì, thân là Hoàng đế nhưng nội tâm Tề Diễn Chi lại cảm thấy bất lực, loại cảm giác này chính là mỗi khi A Uyển kêu đau bản thân lại không thể làm được gì, trong lòng hắn cực kỳ đau khổ.

Mà A Uyển, thân thể vốn đã gầy yếu, sinh đứa bé thứ nhất đã dùng hơn phân nửa khí lực, lúc này muốn dùng lực nữa chỉ dần dần lực bất tòng tâm.

“Nương nương, dùng sức a! Tiểu chủ tử sắp ra rồi!” nghe được âm thanh của bà đỡ, A Uyển hít sâu một hơi, cố gắng dùng sức.

Sau một trận cố sức, nhưng hài tử trong bụng cũng không có sinh ra được, mà khí lực A Uyển đã gần như tiêu hao hết, nếu không thể sinh hạ hài tử, sợ là người lớn và đứa bé sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vô luận A Uyển cố gắng thế nào, cũng không còn sức.

Tề Diễn Chi rõ ràng cảm nhận được A Uyển đã không còn sức để cấu tay mình nữa, sắc mặt cũng như sắp bất tỉnh, Hoàng thượng vội vỗ mặt A Uyển, “Tiểu Uyển Nhi, dùng sức một chút, cục cưng lập tức sẽ ra ngoài, không được ngủ!”

A Uyển gật đầu lung tung, trên thực tế đầu óc đã không thể tiêu hóa được những gì Hoàng thượng nói, mắt thấy khí lực đã tiêu hao hết, hài tử còn chưa sinh ra được, vẻ mặt bà đỡ càng hấp tấp, không biết có nên hỏi Hoàng thượng là nên giữ mẹ hay giữ con.

Mà Hoàng thượng cũng không cho bà đỡ cơ hội để hỏi, chăm chú cấu tay A Uyển, A Uyển đau đến thần trí cũng thanh tỉnh, Hoàng thượng tức giận nói, “Ôn Uyển, nếu nàng muốn bất tỉnh, hài tử này không sinh ra, trẫm liền đưa tiểu hoàng tử này đến cho Cảnh quý nhân nuôi! Nàng tự suy nghĩ xem Cảnh quý nhân sẽ nuôi dưỡng tiểu hoàng tử thành cái gì! Hài tử của nàng sinh Cảnh quý nhân sẽ nuôi thế nào? Nàng đoán xem nó có thể sống đến đầy tháng không?”

Hoàng thượng uy hiếp có bài bản hẳn hoi, làm cho mọi người sửng sốt, Bạch Lộ là Đại cung nữ tâm phúc số một của A Uyển, trong lòng tất nhiên là thấy bất mãn với Hoàng thượng, chủ tử đang tranh sống tranh chết, Hoàng thượng không an ủi cổ vũ thì thôi, còn nói những lời làm chủ tử đau lòng nữa sao? Lập tức không dấu vết trừng mắt liếc Hoàng thượng.

Không nghĩ đến sau khi A Uyển nghe xong cũng mở to hai mắt, dùng một chút thanh tỉnh còn sót lại tiêu hóa lời đó, lửa giận nổi lên cùng cảm giác cả người khỏe mạnh hơn nhiều, hô to một tiếng, “Thằng khốn! Ngươi dám!” (Lei: ‘Hỗn đãn= thằng khốn’ nhưng tui muốn nâng cấp cái sự chửi của chị lên nên để là ‘thằng khốn’ thay vì ‘hỗn đãn’ vì ‘hỗn đãn’ thấy vẫn còn lịch sự ^^)

Cố gắng dùng hết sức, rốt cục cũng thấy được đầu của tiểu hài tử, mà A Uyển cũng kiệt sức nằm trên giường, loáng thoáng nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non cùng âm thanh của bà đỡ.

“Là vị tiểu công chúa! Nương nương đây là thai long phượng nha…”

Nghe được hài tử bình an, A Uyển cuối cùng cũng yên lòng, chỉ là trước lúc bất tỉnh vẫn còn băn khoăn, nếu như tên khốn kia dám đưa con của mình cho Cảnh mỹ nhân nuôi, mình có làm quỷ cũng không buông tha hắn!

Thấy tiểu nữ nhà mình được bình an sinh ra, Tề Diễn Chi cuối cùng cũng thở dài một hơi, cũng không tính toán câu “Thằng khốn” kia của A Uyển, tháy A Uyển nằm trên giường không hề có vẻ tức giận, Tề Diễn Chi trong lòng lại rút lại, cả kinh gọi thái y đến.

Lưu thái y nơm nớp lo sợ chẩn mạch, trả lời, “Nương nương do lúc sinh nên mất sức, nghỉ ngơi tốt là được, bất quá lúc nãy nương nương sinh đã làm tổn thương thân thể, sau này sẽ khó có thai.”

Hoàng thượng gật đầu, đối với câu nói cuối cùng cũng không để trong lòng, đã nhìn thấy A Uyển trải qua quá trình sinh sản như thế, ngày sau cho dù A Uyển có muốn sinh nữa, mình cũng không muốn nàng chịu khổ.

Hoàng thượng phất tay cho thái y trở về, mà Lữ má má sau khi tắm rửa sạch sẽ sửa soạn cho tiểu hoàng tử và tiểu công chúa xong, cũng đưa đến cho thái y xem qua, ngoại trừ tiểu công chúa gầy yếu, cũng không có gì đáng lo, tuy là không dự liệu được Uyển phi nương nương mang song thai, cũng may lúc trước A Uyển không để cho Lữ má má xem xem đứa bé trong bụng là nam hay nữ, cho nên đồ cho trẻ sơ sinh cung nhân đều chuẩn bị cho cả bé trai và bé gái, hiện tại vừa lúc phát huy công dụng.

Thiên hạ nho nhỏ nằm trong tã lót nhắm mắt ngủ say, cũng dễ phân biệt bọn nhóc, ca ca lớn hơn một chút, muội muội tương đối nhỏ hơn, trẻ sơ sinh sắc đỏ trên người vẫn chưa rút đi, chưa nói đến đẹp, nhưng trong lòng Tề Diễn Chi lại thấy rất đáng yêu, nhũ mẫu giao tiểu hoàng tử cho Hoàng thượng bế thì bị từ chối, đứa bé nhỏ như vậy chỉ sợ mình ôm vào trong lòng sẽ làm bị thương mất.

Tề Diễn Chi vẫn không yên lòng, tiểu công chúa so với tiểu hoàng tử nhỏ hơn một chút, nhưng mà bị sinh non hai tháng, có thể có vấn đề gì không? Lữ má má có lòng tốt giải đáp nghi vấn của Hoàng thượng, đa phần thai song sinh vốn không đủ tháng, tám tháng đã sinh thì cũng là chuyện bình thường, song sinh thường lúc sinh ra sẽ có chút nhỏ con, thế nhưng mấy ngày sau căng ra thì tốt rồi.

Lập tức Lữ má má lại thỉnh tội với Hoàng thượng, dù sao A Uyển mang thai lần này là do Lữ má má tự mình chăm sóc, lúc trước chỉ cảm thấy bụng A Uyển hơi lớn hơn bình thường một chút, nhưng lại không giống như đang mang song thai, Lữ má má cho rằng có thể là tiểu chủ tử hơi lớn mà thôi, này đây lúc A Uyển thành thế này Lữ má má cũng không biết nói thế nào.

Hoàng thượng gật đầu, vẫn chưa trách tội Lữ má má, dù sao Lữ má má cũng là người bên cạnh thái hậu, chỉ khấu trừ nửa năm bổng lộc xem như khiển trách mà thôi, dù sao sau này A Uyển cũng cần Lữ má má chiếu cố, Hoàng thượng lại lập tức nói, “Trẫm hôm nay không có vào phòng sinh, các nhưng có nhớ kỹ chưa?”

Ám chỉ rõ ràng như vậy ai dám không đáp ứng? Huống hồ đỡ đẻ cho A Uyển rồi hầu hạ tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa đều là lão nhân của Chiêu Dương cung mà, tất nhiên là đều hướng về chủ tử rồi.

“Chiếu cố chủ tử các ngươi thật tốt! Nếu chủ tử tỉnh lại thì phái người thông báo với trẫm ngay.” Sau khi phân phó, Tề Diễn Chi mới rời phòng sinh, Lý Đắc Nhàn và Lý Phúc Mãn ở bên ngoài đều muốn khóc, bất quá lúc này vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm.

Lưu thái y cũng mấy người thường ngày bắt mạch cho A Uyển cũng lập tức quỳ xuống, Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, “Cứ quỳ ở bên ngoài đi, đừng quấy rầy hoàng tử công chúa của trẫm.”

Mấy người Lưu thái y cũng không dám nhiều lời, khom người thối lui đến bên ngoài Chiêu Dương cung quỳ tiếp, tuy thai này của Uyển phi nương nương nhìn như song thai, nhưng mạch tượng thật sự quá cạn, huống hồ bụng của Uyển phi nương nương so với người mang song thai lại nhỏ hơn, chuyện này không nắm rõ, bọn họ nào dám nói lung tung?

Tuy là Hoàng thượng không phân phó, nhưng để lập công chuộc tội, ám vệ đã đem chuyện của Hà quý tần điều tra trước sau, ám vệ này cũng không làm uổng bạc nuôi, muốn người nào đó cung khai cũng là chuyện dễ dàng, Hà quý tần sống chết ầm ĩ muốn gặp Hoàng thượng, nói là biết được bí mật của Uyển phi nương nương muốn bẩm báo với Hoàng thượng.

Sự tình liên quan đến Uyển phi nương nương, ám vệ cũng không dám làm chủ, chỉ có thể bẩm báo đợi Hoàng thượng quyết định, mà Hoàng thượng cũng không thèm để ý chút nào, mặc kệ cái bí mật mà Hà quý tần nói, đầu tiên, Hà quý tàn này không đáng để tin tưởng, để tiến cung mà giải trừ hôn ước với thanh mai trúc mã, sau khi vào cung thì lợi dụng hài tử để tấn vị, chuyện ngày hôm nay chỉ làm cho Hoàng thượng càng hận không sớm giết chết nàng, để cho nàng đụng vào A Uyển.

Bất quá long phượng thai vừa sinh ra, Hoàng thượng cũng không muốn thấy máu, chỉ coi là vì hài tử mà tích phúc, liền bảo ám vệ nhốt Hà quý tần vào thiên lao, chờ xử lý.

Nữ nhân sinh con vốn là thời điểm mấu chốt, lần này A Uyển sinh con càng làm cho mọi người trong hậu cung liên tục thám thính tin tức, vốn nghe được Uyển phi nương nương sinh ra tiểu hoàng tử, trong lòng mọi người cũng ảm đạm, không lâu sau thì nghe được trong bụng A Uyển là song thai, kế đến thì là khó sinh, trong lòng mọi người thoáng cái vui đến tận trời, phảng phất như thấy được mong muốn đã thành.

Bất quá tin tức cuối cùng truyền đến lại là Uyển phi nương nương bình an sinh hạ long phượng thai, lòng của mọi người như ngã vào đáy cốc, A Uyển cũng không biết chính mình sinh con lại có thể làm cho tâm tình các phi tần như ngồi tàu lượn siêu tốc. Chúng phi tần vừa đố kỵ vừa hận, Uyển phi nương nương vận khí quá tốt! Thoáng cái đã nam nữ song toàn thực sự làm cho lòng người khác có nhiều tư vị, coi như là ngày sau không còn được Hoàng thượng sủng ái, A Uyển ở trong hậu cung này, địa vị cũng khó mà lung lay được.

Có người buồn tất nhiên là sẽ có người vui, thái hậu nương nương chính là nằm trong số ít ỏi người ở trong cung vui mừng, được tin Uyển phi bình an sinh hạ long phượng thai tượng trưng cho điềm lành, mà hài tử còn rất khỏe mạnh, thái hậu nương nương không quan tâm đến thắt lưng đang đau, vội vàng dâng cho Phật tổ một nén nhang, sau đó lại thật vui vẻ bảo Kim má má đến khố phòng, bắt đầu chon lễ vật đưa đến tặng cho tiểu tôn tử cùng tiểu tôn nữ.

Dù sao trong hoàng thất, long phượng thai cũng rất ít khi xuất hiện, lại khó có được một đôi khỏe mạnh, mặc dù thái hậu chưa gặp, nhưng trong lòng đã xem như châu báu bảo bổi mà che chở.

A Uyển cực độ mệt mỏi ngủ mê man gần hai ngày thì tỉnh lại, lúc tỉnh lại, A Uyển phát hiện mình đang ở trong nội điện Chiêu Dương cung, thấy chủ tử tỉnh lại, Thanh Sam nhanh nhẹn bưng một chén nước ấm đến cho A Uyển uống thấm giọng.

A Uyển còn chưa uống nước xong, Hoàng thượng đã vào trong điện, phía sau còn có Lý Đắc Nhàn, Lữ má má cùng hai phụ nhân ôm tã lót, thấy A Uyển tỉnh lại coi như có tinh thần, vui vẻ ra mặt bảo hai nguwoif ôm con đến cho A Uyển xem.

Chỉ là A Uyển vừa nhìn thấy, nước mắt đã dâng lên, Tề Diễn Chi cho rằng A Uyển thật hạnh phục, liền cười trêu nói, “Khóc cái gì, thấy hài tử thì kích động như vậy?”

Nhưng A Uyển lắc đầu, ôm tiểu công chúa trong lòng, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Hoàng thượng, cục cưng không giống chúng ta, còn có chút xấu nữa làm sao bây giờ.” Hoàng thượng anh tuấn tiêu sái, mình xinh đẹp khả ái, mà cục cưng đến lông mi cũng không có, hơn nữa còn nho nhỏ co rúc trong tả lót, thoạt nhìn chọc cho người yêu thương.

Hoàng thượng nghe xong lại không vui, Hoàng thượng thì nhìn thế nào cũng thấy hai tiểu bảo bảo đáng yêu, thấy thế nào bé trai cũng oai hùng bé gái thì xinh đẹp, đâu nghĩ đến mẹ ruột của bọn nhóc lại ghét bỏ chứ, bất quá nhìn A Uyển ngoài miệng chê cục cưng xấu, trong tay lại ôm chăc không buông, thì biết được A Uyển nói thế nhưng trong lòng thì ngược lại.

Lữ má má nhanh nhẹn lên tiếng, “Nương nương, các tiểu chủ tử sinh ra chưa được hai ngày, còn chưa có mở mắt, chờ tiểu chủ tử nẩy nở, dĩ nhiên sẽ giống ngài cùng Hoàng thượng, mà nữ tử trong tháng không thể khóc, nếu không sau này sẽ bệnh.” Nương nương còn đang trong tháng, thân thể còn chưa sạch sẽ, Hoàng thượng ngài cũng không nên vào mà? Nhưng mà Lữ má má rất thông mình tự động nuốt những lời đó xuống, dù sao thì chuyện của Hoàng thượng ở Chiêu Dương cung cũng sẽ không bị truyền ra ngoài.

A Uyển gật đàu, tinh tế nhìn vật nhỏ trong lòng, mà tiểu công chúa tựa hồ như biết được mẹ ruột ghét bỏ mình, muốn khóc, quả đấm nhỏ nắm chặc, chọc cho A Uyển đau lòng một trận, vội dỗ, mà muội muội vừa khóc, tiểu hoàng tử trong lòng Hoàng thượng cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng bắt đầu gào lên, không biết hài tử nhỏ như vậy có tâm linh tương thông hay không, dù sao bọn họ một xướng một họa làm cho phụ hoàng mẫu phi luống cuống tay chân.

Dỗ tiểu công chúa một chút, A Uyển giương mắt nhìn Hoàng thượng đang ôm tiểu hoàng tử dỗ có bài bản hẳn hoi, không nghĩ đến Hoàng thượng ôm trẻ nhỏ cũng ra dáng như vậy, dáng vẻ Hoàng thượng giống như trẫm là siêu cấp vú em vậy chuyện gì đã xảy ra vậy?

Trong nháy mắt lòng A Uyển bị suy nghĩ “ Quân vương đắc ý như vậy, lúc trước sinh con có chịu khổ thế nào cũng đáng giá” lấp đầy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.