Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 100: Hy vọng



Hách Đáp tộc lần này thế tới rào rạt, như là đã mưu tính đã lâu, mà Hách Đáp tộc có chiều hướng khơi màu chiến tranh vào mùa thu hoạch, khi đó bách tính Đại Tể vừa thu hoạch xong, có nhiều lương thảo dự trữ, nông nghiệp của Hách Đáp tộc cũng không phát triển, khơi màu chiến tranh đa phần cũng là muốn cướp lương thực để dự trữ cho mùa đông, bây giờ còn là lập hạ (đầu hè), Hách Đáp tộc này có vẻ là muốn đại chiến một trận, xâm chiếm lãnh thổ Đại Tề.

Chiến tranh càng đánh càng quyết liệt, Đại Tề thua nhiều thắng ít, điều này cực kỳ không hợp lý, từ lúc tiên đế còn thì Hách Đáp tộc này đã luốn nhìn chằm chằm vào biên giới của lãnh thổ Đại Tề, nên các cửa khẩu ở đây luôn được canh phòng nghiêm ngặt, binh tướng luôn trường kỳ trú đóng ở biên cảnh (vùng sát biên giới), chiến tranh vừa bắt đầu, lương thảo cùng các loại quân nhu cũng lập tức đưa đến, trấn thủ biên giới đều là những lão tướng có kinh nghiệm phong phú, khắp nơi đều được chuẩn bị kĩ lưỡng, Đại Tề không thể nào thua được.

Lúc này, Tể vương gia nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mấy ngày trước đã thống lĩnh binh lính đến biên giới trợ giúp, có Tể vương gia canh giữ, Hoàng thượng ít nhiều cũng có thể yên tâm hơn, chỉ là quân sư tình cảm Tể vương gia của Hoàng thượng vừa đi khỏi thì Hoàng thượng liền phát tàn hàn khí nặng hơn.

Ngày hôm đó, A Uyển ở trong cung sao chép kinh Phật, từ lúc biết Nhị ca đi tây bắc, mỗi ngày A Uyển đều đúng giờ niệm kinh, tựa hồ chỉ có như vậy, A Uyển mới cảm thấy yên tâm hơn, kỳ thực Nhị ca đột nhiên quyết định đi tòng quân, đoán chừng là có liên quan đến mình.

Nếu không, vốn dĩ đã quyết định tham gia võ khảo, vì sao lại đúng lúc tin tức mình bị thất sủng truyền ra, Nhị ca lại lặng lẽ rời nhà đến tiền tuyến làm gì? Nếu thật là vì mình, Nhị ca có bất trắc gì, cả đời này của mình cũng sẽ không quên được.

Nghĩ đến đó, A Uyển run tay, một giọt mực rơi trên giấy, kinh Phật đã sao chép một nửa chỉ có thể bỏ đi, thở dài, lại cầm một tờ giấy khác bắt đầu sao chép lần nữa.

Tĩnh tâm lại sao chép một hồi, Bạch Lộ lại tiến vào bẩm báo nói, “Chủ tử, Hoàng thượng đến.”

Bạch Lộ bẩm báo làm cho A Uyển cứng đờ, bút lông lại nhỏ xuống vài giọt mực, lan ra trên giấy trắng, lại uổng phí một tờ giấy, lòng vốn đã tĩnh lặng lại hoảng loạn lên, Hoàng thượng lại đến làm gì? Có phải là hỏi tội…

Dù sao thì cũng không thể tự suy nghĩ được, A Uyển buông bút lông xuống đến chính điện, lúc này Tề Diễn Chi đã chờ ở trong điện, nhìn thấy thân ảnh màu trắng chầm chậm tiến vào, thân ảnh đó càng lúc càng gần, cho đến khi nàng đứng trước mặt mình thì Hoàng thượng cảm thấy tất cả uất khí trong lòng đã tan hết, thoáng cái đã sáng tỏ.

Chỉ là một khắc sau đó, người trước mặt này lại vô cùng quy củ hành lễ với mình, tươi cười trên mặt giống như là cố ý miễn cưỡng, hoàn toàn không thấy hình dáng thân thiết trước kia, ngữ điệu cũng quy cũ, không còn vui sướng kiều kiều nhu nhu làm nũng như trong dĩ vãng, “Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc vạn an.”

Thấy A Uyển như vậy, Hoàng thượng cũng không biết cảm giác trong lòng là gì, đành ôn nhu nói, “Không cần đa lễ, ngồi đi, trẫm…”

Lên tiếng bảo A Uyển ngồi xuống, chỉ là còn muốn nói tiếp thì lại thấy nàng vẫn cung kính đứng đó, cũng không di chuyển, Hoàng thượng không thể làm gì khác hơn lại nói, “Nàng ngồi xuống trước, đừng đứng nữa sẽ mỏi chân.” Nhớ rõ vật nhỏ rất yếu ớt, lại không thích hoạt động, thường ngày nếu đứng lâu thì sẽ làm nũng với mình.

“Nô tì không dám, Hoàng hậu nương nương mới có tư cách ngồi ngang hàng với Hoàng thượng, nô tì không dám vượt quá thân phận.” A Uyển nề nếp đáp, kỳ thực quy củ này ở trong cung có tồn tại, nhưng ai lại đi tra cứu xem phi tần có ngồi ngang hàng với Hoàng thượng hay không bao giờ đâu?

Hiện tại A Uyển cũng đã ‘bị rắn cắn một lần’, nên rất sợ ngồi xuống, lại bị gán cho tội bất kính, không thể ôm đùi thái hậu nương nương trước khi xuất cung, A Uyển còn muốn sống tiếp.

Thấy vật nhỏ đối với mình quy củ như vậy, Hoàng thượng như nghẹn ở cổ họng, trong lúc nhất thời cũng không nói được gì, chỉ có thể trách bản thân lần trước ở Từ Ninh cung đã làm nàng sợ, nàng uốn cong thành thẳng (uốn nắn quá tay) như vậy, thận trọng lại làm cho Tề Diễn Chi càng hổ thẹn.

Đứng lên muốn kéo tay của A Uyển qua thì lại bị A Uyển nhẹ nhàng tránh qua một bên, động tác ngoài ý muốn này của A Uyển làm cho Hoàng thượng ngây người, nhất thời không hiểu tại A Uyển lại như vậy, còn chưa nói chuyện thì A Uyển đã quỳ xuống, “Nô tì cả gan, xin hỏi hôm nay Hoàng thượng đến Chiêu Dương cung là có chuyện gì?”

“Trẫm chỉ là ghé thăm nàng một chút mà thôi, trẫm…” lời này làm cho A Uyển nhất thời chấn kinh ngẩng đầu lên.

A Uyển nhìn Hoàng thượng cảnh giác, những điều Hoàng thượng muốn nói đều bị ngăn lại trong miệng, cuối cùng vẫn nói một câu, “Nàng đứng lên trước đi, ở trước mặt trẫm không cần như vậy.”

Sau khi A Uyển đứng dậy động tác vẫn câu nệ như trước, đứng ở đó cuối đầu không mở miệng nói gì, Hoàng thượng thấy thế, lúc trước muốn đến giải thích với A Uyển lại không nói nên lời.

Trong điện nhất thời yên tĩnh, trong lúc Tề Diễn Chi chẳng biết phải làm thế nào để phá vỡ cục diện lúng túng này, Lý Đắc Nhàn lại bước vào bẩm báo, nói là có cấp báo từ biên giới tây bắc, chờ Hoàng thượng phê duyệt.

Chiến sự phía trước, Hoàng thượng tất nhiên là nhanh chóng trở về xem, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy nói với A Uyển, “Trẫm đi trước, sẽ trở lại thăm nàng sau.”

“Nô tì cung tiễn Hoàng thượng.” vẫn là ngữ điệu bình thản không chút cảm xúc nào.

Trong lòng Hoàng thượng nhất thời buồn bã, đi nhanh khỏi Chiêu Dương cung, vật nhỏ ở trước mặt hắn không cần phải như vậy, hình như khoảng cách giữa bọn họ là trời cao biển rộng rồi, trong lúc nhất thời Hoàng thượng cũng không biết phải làm sao để cho A Uyển hiểu được tâm ý của mình.

Thấy Hoàng thượng rời khỏi Chiêu Dương cung, A Uyển thở ra một hơi thật sâu, nàng làm sao không nhìn ra được lần này Hoàng thượng đến đây vì cái gì, là muốn hòa hảo với mình, làm như vậy đối với Hoàng thượng mà nói đã là bỏ thể diện xuống rồi, hạ mình với mình rồi, chỉ là, hành động lần trước của Hoàng thượng, làm cho mình rất khó chịu, nếu như muốn mình đối với Hoàng thượng giống như trước đây, A Uyển không làm được.

Nếu Hoàng thượng thật sự muốn cùng mình hòa hợp, a, A Uyển khẽ cười một tiếng, nhưng lại thật cay đắng, nếu Hoàng thượng thật sự nói ra, nghĩ đến mình phải đáp ứng thôi, A Uyển không phải không có cốt khí cùng Hoàng thượng chiến tranh lạnh tiếp tục, nhưng chuyện của Nhị ca giống như đang cảnh báo, mặc dù không phải là vì mình, nàng cũng không muốn các ca ca phải lo lắng cho mình, chỉ là nếu hòa thuận, chính mình cũng không thể đối với Hoàng thượng như trước kia.

Trong Ngự Thư phòng.

Hoàng thượng nhìn tấu chương trong tay, chân mày cũng đã nhíu chặt, thần sắc không nhìn ra được là vui hay giận, Lý Đắc Nhàn thấy thế, chỉ có thể thận trọng thêm trà, cũng không dám hỏi có phải giặc ở tây bắc đã bị đánh bại hay không, mấy lần chiến báo trước đều là tin chiến bại, cũng khó trách tâm tình Hoàng thượng không tốt.

Mà Hoàng thượng nhíu mày nhìn tấu chương, tuy là đánh thắng trận, nhưng lại không thể vui vẻ nổi, chiến báo viết Tể vương gia mang theo binh lính đến biên cảnh, thu phục được cùng lúc hai nơi quan trọng, sau đó lại bị ám toán, đã mất tích đến nay vẫn chưa có tin tức, lúc đó còn có thiếu niên tên Ôn Trạch đi theo Tể vương gia, hai người đến nay đều không có tung tích, các dấu hiệu cho thấy người này rất có thể là gian tế.

Chuyện lan truyền trong kinh đô lúc trước Ôn phủ Nhị thiếu gia lặng lẽ đi tây bắc tòng quân sôi sung sục, trong cung sao có thể không biết? Đối với chuyện Nhị ca của A Uyển tòng quân, Hoàng thượng cũng có nghe thấy, theo chiến báo này thì, cũng có thể hiểu, Ôn Trạch này là Nhị ca của A Uyển, chỉ là không nghĩ đến Ôn Trạch lại đầu quân cho Tể vương gia rồi đi cùng nhau.

Càng nghĩ, Hoàng thượng mệt mỏi xoa xoa thái dương, đem tấu chương đưa cho Lý Đắc Nhàn, phân phó, “Đem tin tức quân ta đại thắng bố cáo thiên hạ, ngươi bảo họ chọn vài người, nhanh chóng đi tây bắc ổn định lòng quân.”

Lý Đắc Nhàn nhìn tấu chương trong tay, tất nhiên hiểu được bọn họ chỉ thiếp thân thị vệ của Hoàng thượng, không giống như ám vệ, thị vệ ở ngoài sáng, đến biên cảnh làm việc cũng dễ dàng hơn.

Chỉ là…Lý Đắc Nhàn vẫn chần chờ một hồi, vẫn hỏi, “Việc ca ca của Uyển chiêu nghi nương nương có cần thông báo một tiếng với nương nương không?”

Hoàng thượng lắc đầu, tuy nói bên người Tể vương gia có ám vệ, nhưng đến giờ tung tích vẫn chưa rõ không tránh khỏi lo lắng, về phần Ôn Trạch bị hoài nghi là gian tế, hiện tại kết luận vẫn còn hơi sớm, Hoàng thượng cũng không nghĩ với kinh nghiệm chinh chiến sa trường của đệ đệ lại không nhận ra được gian tế.

Được Hoàng thượng phân phó, Lý Đắc Nhàn khom người lui ra chuẩn bị làm việc, đột nhiên âm thanh của Hoàng thượng lại vang lên, “Mà thôi, ngươi đi thông báo tin tức của huynh trưởng cho Uyển chiê nghi đi, không cần nói đến chuyện gian tế.”

Nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của A Uyển hôm nay, so với mấy ngày trước đã gầy hơn nhiều, đoán chừng là vì lo lắng chuyện của ca ca, Hoàng thượng không đành lòng, để cho Lý Đắc Nhàn đến báo tin cho A Uyển, tuy nói là tin tức không xác thực, nhưng đệ đệ vì sao lại mất tích, trong lòng Hoàng thượng cũng có một chút suy tính, nghĩ đến ca ca của A Uyển không có việc gì, về phần tình hình thật sự như thế nào, hiện tại chỉ có thể chờ thân tín của Tề vương gia báo tin về mà thôi.

Được tin tức của huynh trưởng, tảng đá lớn trong lòng của A Uyển cuối cùng cũng được bỏ xuống, càng thành tâm sao chép kinh Phật, chỉ mong Nhị ca có thể bình an trở về từ chiến trường.

“Đi, bảo Minh Tố nấu canh đưa sang chổ Hoàng thượng.”

Lý Phúc Mãn vui mừng trong bụng, tưởng chủ tử nhà mình cuối cùng đã hết giận, dự định làm hòa với Hoàng thượng, nhưng Bạch Lộ đã theo A Uyển một thời gian dài thì nhìn thấy rõ ràng, Lý Phúc Mãn đã vui mừng quá sớm rồi, nếu chủ tử thật sự muốn hòa hảo với hoàng thượng, nhất định sẽ tự mình nấu, sao lại bảo người khác làm chứ?

Suy nghĩ của Bạch Lộ thật sự không sai, A Uyển làm vậy, cũng chỉ là cảm kích Hoàng thượng đã thông báo tin tức của ca ca mà thôi, chỉ là có qua có lại thôi.

Hoàng thượng nghe tin A Uyển đưa canh đến, trong lòng vui mừng, nếm thử một muỗng thì liền biết không phải là do A Uyển làm, Lý Phúc Mãn bên cạnh thấy tươi cười hớn hở trên mặt Hoàng thượng một thoáng liền cứng lại, thận trọng hỏi, “Hoàng thượng, canh có vấn đề sao?”

Lần trước Uyển chiêu nghi chọc ghẹo Hoàng thượng thì trong canh đã cho thêm mấy muỗng muối đó sao?

Hoàng thượng cười khổ một trận, nếu như vậy thì tốt rồi, … ít nhất … còn có thể khẳng định nàng vì mình mà xuống bếp, bây giờ không chịu tự mình nấu, đặt chén canh sang một bên, “Đến Chiêu Dương cung.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.