Nghe Bánh Bao Nhỏ hào hứng khoa chân múa tay tường thuật lại, Khương Trì mới biết câu chuyện viên Sô cô la này thực ra là gì.
Năm ngoái, Lý Dật Khôn đưa Bánh Bao Nhỏ đi dự tiệc, đi đường chạm mặt nhiều người quen nên dừng chân trò chuyện đôi câu, mà Khương Triết thấy ven
đường có một đám trẻ nhỏ nên cũng tò mò xuống xe. Đứng ở ngoài rìa đám
đông, cậu nhìn thấy Hướng Thiển Ngôn đang ở giữa phát kẹo Sô cô la cho
tụi nhỏ. Cô không ngừng lấy từ trong túi ra các loại kẹo tặng cho các
bạn, kẹo đến tay bạn nào còn tặng kèm bạn ấy một cái ôm và một nụ hôn
lên trán.
– Anh bạn nhỏ, chị có nhiều kẹo quá ăn không hết, em có thể ăn giúp chị một ít được không nào?
Cậu có chút thảng thốt trước nụ cười của Hướng Thiển Ngôn, thấy tay cô đầy
một vốc kẹo, cậu chỉ vươn tay nhón lấy một viên kẹo Cô cô la hình trái
tim. Cũng như các bạn khác, cậu cũng nhận được một cái ôm ấm áp. Mùi
hương trên người Hướng Thiển Ngôn không khiến cậu khó chịu như của các
mẹ các dì khác, cậu run rẩy túm lấy góc áo cô, nắm rất lâu, chỉ muốn gọi cô một tiếng “Mẹ ơi”.
Trí nhớ của trẻ nhỏ không được lâu, thế mà Khương Triết lại có thể nhớ về
Hướng Thiển Ngôn lâu đến vậy. Vậy nên khi cậu thấy cô có mặt ở chương
trình kia thì cứ nằng nặc đòi Khương Trì phải tham gia, lại còn đòi nhất định phải là cô đi theo hai bố con họ.
– Vậy con có thể cho bố biết con cất viên Sô cô la đó ở đâu không?
Bánh Bao Nhỏ nhoài khỏi vòng tay của bố, bò cả bốn chi vào trong lều, chốc sau ôm theo chiếc gối ra:
– Con sợ làm mất nên vẫn luôn cất trong này.
Khương Trì thấy con cẩn thận kéo khóa gối, bàn tay nhỏ lấy ra một cái hộp sắt
nhỏ. Khóe miệng cứng đờ, Khương Trì rất quen thuộc với cái hộp sắt này,
đây là món quà sinh nhật anh tặng Bánh Bao Nhỏ khi con tròn bốn tuổi, là chiếc hộp nhỏ mà người vợ đã khuất của anh để lại.
– Con sợ đè vỡ nó, nên lấy cái hộp của mẹ để bảo quản. – Bánh Bao Nhỏ nói đoạn bèn rất cẩn thận mở chiếc hộp ra đưa tới trước mặt bố. – Nhưng mà
viên Sô cô la này vẫn bị chảy mất một ít rồi, sớm biết như vậy, lúc ấy
con đã lấy viên kẹo trái cây rồi.
Viên Sô cô la hình trái tim của Dove(1), Khương Trì cũng rất quen thuộc với
loại sô cô la này. Anh nhớ rõ, trên mỗi mảnh giấy bạc là một câu tâm
tình hoặc động viên, rất ấm lòng người.
– Bố ơi, bố đừng để dì Hướng rời xa con được không ạ? – Thấy bộ dáng trầm tư của bố, Bánh Bao Nhỏ đóng hộp cất kỹ rồi lay mạnh cánh tay bố.
Khương Trì nhoẻn miệng cười ôm con trai vào lòng:
– Nhưng mà con phải hứa với bố chuyện này nhé.
– Vâng vâng vâng ạ!
– Sau này đừng có mè nheo đòi dì Hướng làm mẹ con nữa nhé, dì ấy còn có
cuộc sống riêng của dì, không thể vì con mà từ bỏ tất cả có phải không?
Chỉ cần có thể cho bé tiếp tục chơi cùng Hướng Thiển Ngôn, chuyện mẹ mới
không phải nên nóng vội. Bánh Bao Nhỏ đã được bố cho phép, nằm cuộn
trong lòng bố vuốt vuốt ngón tay mình ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải gọi khẽ:
– Bố ơi…
– Sao hả con?
– Bố ơi, sắp đến sinh nhật con rồi.
Nhớ rõ thế cơ à, Khương Trì cũng vừa mới bàn với Lý Dật Khôn bàn nhau nên
mua quà sinh nhật thế nào cho Bánh Bao Nhỏ, bây giờ tự con nhắc đến,
Khương Trì cũng cảm thấy nhẹ lòng:
– Con muốn quà gì nào?
– Con nói bố đừng giận được không ạ? Con muốn… chơi trò chơi gia đình một lần.
Lờ mờ đoán ra được con trai sắp nói gì, Khương Trì cũng không ngắt lời, ý bảo bé cứ nói tiếp.
– Con muốn dì Hướng đóng vai mẹ của con, một nhà ba người chúng ta đi dã
ngoại ăn cơm, có được không ạ… – Bánh Bao Nhỏ hiếm khi làm nũng với anh, mà cuộn tròn trong lòng anh ngẩng đầu ầng ậng nước mắt nhìn anh cầu
mong như lúc này thì càng hiếm có. – Tiểu Đậu Đậu lớp con khoe là tuần
nào cậu ấy cũng được bố mẹ đưa đi chơi, con cũng ước có một lần như vậy… bố ơi?
– Con nên tự hỏi dì Hướng ấy.
– Bố à, bố không tức giận ạ?
Anh lắc đầu.
Anh mở công ty, anh xóa sạch tất cả tai tiếng tình cảm, anh tìm cho Khương
Triết nhà trẻ tốt nhất, cũng chỉ vì muốn con được vui vẻ. Con lần đầu
đưa ra nguyện vọng sinh nhật, anh cũng không tìm được lý do nào để từ
chối.
– Vậy con sẽ gọi ngay cho dì Hướng! – Bánh Bao Nhỏ nói rồi bật xuống, xỏ dép toan chạy về phía điện thoại.
Khương Trì vươn tay với lấy con, vỗ nhẹ lên đầu cậu bé:
– Con trai, bây giờ là mấy giờ rồi?
– Chín giờ ạ.
– Con còn nhớ trước đây bố từng nói con thế nào không?
Ủ rũ cúi đầu quay lại ôm chân bố, Bánh Bao Nhỏ rúc vào lòng anh rầu rầu nói:
– Sau tám giờ tối nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì không được
gọi điện cho người khác, đó là hành vi không lễ phép ảnh hưởng người
khác nghỉ ngơi…
– Tiểu Triết, bố chợt nhớ ra một việc.
– Sao ạ?
– Cuối tuần này bố con mình phải đi quay ngoại cảnh cho chương trình. –
Thực ra có thể chờ quay xong rồi đi chơi cũng được, nhưng Khương Trì cố
tình bỏ lửng không nói hết câu.
Bánh Bao Nhỏ không nghĩ nhiều như vậy, nghe đến việc quay chương trình thì lại càng vui hơn:
– Vậy thì dì Hướng gặp rồi đi cùng mình luôn nhỉ, bố ơi, quay xong về bố tổ chức sinh nhật cho con được không ạ?
– Ừ, mai con tự gọi cho dì Hướng nói chuyện sinh nhật nhé, thôi bây giờ
mau ngủ đi. – Khương Trì nói rồi bế con đi vào nhà vệ sinh.
Bánh Bao Nhỏ ôm chặt cổ bố, ghé vào tai anh thỏ thẻ:
– Bố ơi, mai bố lại mời dì Hướng đến dạy bố nấu cơm nhé…
– Dì Hướng làm sao mà ngày nào cũng đi được. – Khương Trì nói rồi đặt cậu bé lên ghế băng trước bồn rửa mặt. – Bây giờ con hơi bị có lòng tham
không đáy đấy nhé.
– Á! Thôi bố ra ngoài đi, để con đánh răng rửa mặt! – Từng ngón tay mập
mạp nhỏ bé đẩy đẩy Khương Trì, sợ anh rút lại sự đồng ý vừa rồi.
Giữ con trai đứng vững trên ghế rồi, Khương Trì vỗ nhẹ đầu con một cái:
– Đánh răng rửa mặt rồi ngủ sớm đi nhé, chúc con ngủ ngon.
– Bố ơi!
Anh giữ tay nắm cửa, dừng lại:
– Sao hả con?
– Bố có thể… nói yêu con được không ạ?
Rõ ràng lúc trước anh nói “bố yêu con” đã để lại dấu ấn trong lòng Bánh
Bao Nhỏ(2), Khương Trì cười cười đi đến bên con, đỡ đầu con lên hôn vào
trán con, con trai bỗng mở to mắt chăm chú nhìn anh.
– Bố yêu con.
Bánh Bao Nhỏ cố gắng vươn tay tranh thủ ôm lấy cổ Khương Trì:
– Con cũng yêu bố.
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, anh nghe thật con trai thì thào nói thêm sau lưng:
– Hồi đó dì Hướng cũng hôn con như vậy đó. Bố à, con có thể yêu dì Hướng không?
Không trả lời con, Khương Trì đóng cửa cẩn thận rồi rời đi.
Có lẽ anh đã nhầm. Hướng Thiển Ngôn, anh sẽ thử tiếp xúc gần hơn.
Sau khi vợ mất không có ai bước được vào khu vực yêu đương của anh, nếu như con trai anh thực sự chỉ thích một mình Hướng Thiển Ngôn, anh vốn có
thể tính đến chuyện hôn nhân không tình yêu. Nhưng anh không muốn vậy,
hôn nhân không tình yêu là không công bằng đối với Hướng Thiển Ngôn.
Ai cũng vậy thôi, nhưng cô ấy là người con anh yêu thích.
*********
Ở một căn phòng khác cùng thành phố, có một người vừa sờ soạng đồng hồ
báo thức rời giường đi đánh răng rửa mặt, rõ ràng cô không biết hôm qua
Khương Trì đấu tranh tư tưởng khó khăn nhường nào, tin tức gần nhất mà
cô nhận được là phải giảm bớt liên hệ với Khương Triết.
Vội vàng leo lên xe bus đến công ty, Hướng Thiển Ngôn còn chưa kịp đặt mông lên ghế thì “bà đồng” đã nháy mắt ra hiệu với cô đầy ý tứ.
Không phải lại nói chuyện đào hoa gì chứ? Cô nhột hết cả da đầu, đeo thẻ nhân viên vào rồi ngồi yên vị trên ghế chờ “bà đồng” qua. Khi “bà đồng” mở
miệng cô mới hay thì ra mình đã nghĩ nhiều quá rồi.
– Thiển Ngôn, Thiển Ngôn, sắp có chuyện lớn xảy đến với cậu đấy.
– Cậu lại bói cho tớ à?
“Bà đồng” lắc đầu quầy quậy, trỏ trỏ văn phòng sếp:
– Tớ vừa thấy quản lý Trầm đi vào phòng sếp, còn nhắc tới tên cậu đó.
Không phải chứ… Hướng Thiển Ngôn ngó sang cửa phòng sếp, vừa nhìn một chút đã thấy tay nắm cửa giật giật.
– Nếu tăng lương ngàn vạn lần đừng quên tớ nhé. – “Bà đồng” thủ thỉ bên
tai Hướng Thiển Ngôn, rồi nhanh chóng chạy về chỗ của mình giả bộ bận
rộn vô cùng.
Vị quản lý lúc đi ra vô tình hữu ý liếc nhìn qua chỗ Hướng Thiển Ngôn một cái, nhưng vẫn bước đi không nói năng gì.
– Tiểu Hướng, công ty chúng ta đợt này sẽ có mấy người được đi Hàn Quốc
tu nghiệp, phòng ta cũng được một suất. – Sếp nói đến đây thì Hướng
Thiển Ngôn cũng đã lờ mờ đoán ra được. – Vừa rồi quản lý ghé qua em cũng thấy rồi đấy, cô ấy chỉ định suất này dành cho em.
– Bao giờ ạ?
– Thứ bảy tuần này, chính là ngày kia đó. – Sếp mặt đầy khó xử. – Thủ tục và visa em không cần phải lo đâu.
– Sếp ơi, tiết mục của em còn chưa xong mà.
– Cơ hội học tập này rất quý, em cũng là người lâu năm trong tổ, cơ hội này nên dành cho em.
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì cả, tôi còn đang mong em đưa tôi vươn xa khỏi cái văn
phòng này đây. Em cứ yên tâm đi học đi nhé, khi về có lợi lộc gì đừng
quên chia phần cho mọi người.
– Vậy thầy Khương thì sao đây ạ?
– Tôi sẽ cho Từ Vi Vi thay em đi theo, em nếu lo lắng thì lúc nào cũng có thể gọi điện về hỏi thăm.
Rõ ràng, mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa chỉ chờ một cái gật đầu của cô, mà
thậm chí cũng chẳng cần đến sự đồng ý của cô. Cơ hội học tập không phải
ai cũng có, huống chi bây giờ cô cũng chỉ được lệnh mà thôi. Từ chối
thêm nữa chỉ tổ lộ ra cố tình bàn lùi, cô gật đầu chợt nhớ đến lời
Khương Trì nói tối qua.
Mượn cơ hội này vừa lúc tránh tiếp xúc với bố con họ Khương.
– Cảm ơn sếp ạ, em sẽ quý trọng cơ hội học tập lần này.