Sáng sớm, Hướng Thiển Ngôn đã bị Khương Trì gọi điện đánh thức, cô khoác áo
ra mở cửa, hai mắt tèm nhèm thấy Khương Trì cười tươi rói trước cửa thì
lại phải dụi lại:
– Chào buổi sáng.
– Chào buổi sáng. – Xách theo cặp lồng giữ nhiệt vào cửa, Khương Trì giục cô đi rửa mặt, còn mình thì bày biện đồ ăn sáng lên chiếc bàn trà.
Rửa mặt xong bước ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Hướng Thiển Ngôn nổi máu thèm ăn:
– Thơm quá đi mất!
– Ừ, đây có tiểu long bao (1) nổi tiếng với tào phớ, vừa mua xong còn nóng này.
Nhận lấy đũa, Hướng Thiển Ngôn gắp một chiếc tiểu long bao chấm vào đĩa dấm
chua một lượt, rồi há miệng ăn trọn. Khương Trì thấy cô thỏa mãn đến
nheo cả mắt lại, cười cười vừa ăn vừa nói:
– Em thích ăn dấm chua nhỉ?(2)
– À… vâng, vậy nên chú già cẩn thận chút nhé, mặc dù bình dấm của em
không dễ mà đổ được, nhưng nếu đổ rồi thì anh không chịu được hậu quả
đâu.
– Cảm ơn em đã nhắc nhở.
Ăn xong bữa sáng mà vẫn chưa đến giờ quay phim, Hướng Thiển Ngôn nằm trong lòng Khương Trì nghịch ngón tay anh, liếc mắt ra ngoài cửa sổ mới nhận
ra ngoài kia đã trắng xóa tự bao giờ:
– Tuyết rơi kìa!
– Hình như là rơi từ đêm qua đấy, sáng ra đã thấy tuyết phủ đầy đường rồi, đạo diễn bảo quay cảnh có tuyết trước đã.
Cô nhớ đến những ngày tuyết rơi trong kịch bản, trận tuyết đầu tiên chính
là khi Kỳ Khiêm bị em trai của người vợ quá cố lừa gạt, nhà họ Kỳ suy
tàn. Nhớ kỹ lại những tình tiết trong đó, Hướng Thiển Ngôn đẩy tay anh
ra đứng dậy:
– Hôm nay em không đi đâu.
– Ghen à?
– Không thèm – Hoang mang đáp lời, Hướng Thiển Ngôn bỏ lại anh đi đến bên cửa sổ ngắm tuyết.
– Nhiều khi, thực sự không cần đến xem cảnh hôn đâu.
– … – Nhưng vẫn khó chịu mà!
Khương Trì bật cười bước đến ôm lấy Hướng Thiển Ngôn từ phía sau, anh hơi cúi người gác đầu lên cần cổ của cô:
– Không muốn đi thì ở khách sạn chờ anh, tối về anh đưa em đi ăn ngon.
Khương Trì nói vậy khiến cô cảm thấy mình chuyện bé xé ra to mất rồi, kịch bản là do chính cô viết, anh là nam chính do cô chọn, cũng chính cô từ chối không diễn vai chính, bây giờ cô lại trốn tránh thì có vẻ lắm chuyện
quá. Hướng Thiển Ngôn vung vẩy tay vẽ lung tung lên mặt kính:
– Em muốn đi.
– Được thôi. – Khương Trì đáp, nắm lấy tay cô cùng vẽ lên cửa kính mờ
sương, tên hai người họ quấn vào nhau, cũng như chính họ bây giờ.
Dự báo thời tiết nói buổi trưa trời trong, đạo diễn Trương giữ vững lòng tin thúc giục nhân viên mau chóng chuẩn bị ghi hình.
Dưới trời tuyết lớn, nhà họ Kỳ tan nát đìu hiu, chỗ nào cũng có giấy niêm
phong, người hầu thiếp thất đã bỏ đi hết, còn mấy cành mai bị tuyết phủ
ẩn hiện mấy nụ hoa tươi sáng. Trong vườn hoa, Khương Trì bắt hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn hết thảy cảnh tượng này, cách đó không xa có người cầm ô chậm rãi bước tới.
– Biết rõ là cạm bẫy còn làm theo ý anh ta, anh không hối hận sao? – Kỷ
Vân Thanh bước đến cách anh một đoạn thì dừng lại, trên khuôn mặt trong
trẻo mà lạnh lùng có thấp thoáng ý cười.
Khương Trì quay lại nhìn cô, khẽ nhếch bờ môi mỏng:
– Tôi đã trả hết những gì tôi nợ nó, bây giờ chỉ còn lại mình em ở bên tôi, sau này Kỳ mỗ nhất định không phụ em.
Kỷ Vân Thanh thu ô lại, thong thả bước đến cạnh anh:
– Không phụ tôi như thế nào đây?
Rốt cuộc vẫn không thể nhìn được cảnh hôn tiếp theo, Hướng Thiển Ngôn bó
chặt áo khoác đi ra khỏi trường quay. Cách đó không xa có một cái hồ
lớn, cô ngồi xuống bãi đất trống bên hồ đắp hai người tuyết nho nhỏ. Như thể không vừa mắt sự trốn tránh của cô, một quả cầu tuyết bỗng ném lên
lưng cô.
– Phong Lỗi! – Cái trò đánh lén sau lưng này chỉ có anh chàng này mới làm ra được, Hướng Thiển Ngôn ném lại anh ta quả cầu tuyết mình vừa mới
nặn.
– Thiếu chút nữa thôi Tiểu Ngôn Ngôn.
Lại một quả cầu tuyết nữa nở hoa trên người cô, Hướng Thiển Ngôn lúc này
chẳng thèm bận tâm trong trường quay kia đang quay cái gì nữa, nặn tuyết ném Phong Lỗi báo thù mới là quan trọng.
– Em xem anh đứng yên cho em ném này, ai bảo anh bắt nạt em thế!
– … – Chẳng lẽ không phải à?
– Ném đi, cho em ném anh nữa này.
Rốt cuộc cũng ném trúng, Hướng Thiển Ngôn lại hoàn toàn không hả giận, nặn
thêm mấy quả cầu tuyết nữa ném tới tấp vào đầu Phong Lỗi.
– Con gái con đứa đâu mà ác thế?! – Anh ta đã đường đường chính chính trở thành một người tuyết, gạt tuyết trên đầu đi rồi giữ chặt lấy tay Hướng Thiển Ngôn muốn trả đũa.
Mấy nhân viên rảnh rỗi không phải đi quay phim cũng nhanh chóng tham gia
trận chiến ném tuyết, ban đầu còn chia ra làm hai phe, sau thì hoa mắt
ném tất mặc kệ địch ta. Hầu hết các diễn viên nữ đều đuổi theo Phong
Lỗi, mà anh ta thì cứ nhắm vào mỗi mình Hướng Thiển Ngôn.
Chân bỗng trượt một cái, Hướng Thiển Ngôn nghe thấy có người kêu lên “Cẩn
thận!”, sau đó cả người cắm đầu rơi xuống hồ. Cái lạnh thấu xương ùn ùn
kéo đến, cô khua khoắng lung tung mà cứ chìm dần từng chút một.
Kiểu này toi rồi.
Vừa nghĩ như vậy, cô được người ta kéo lên.
– Thiển Ngôn, Thiển Ngôn?
Bị Phong Lỗi lay cho tỉnh lại, cô tròn xoe mắt thấy bao nhiêu người vây
quanh thì không khỏi sợ run. Ngay sau đó có người phủ thêm áo khoác cho
cô, Phong Lỗi thấy cô tỉnh lại thì bế cô lên đi về phía xe.
– Tiểu Ngôn làm sao vậy.
Khương Trì và Kỷ Vân Thanh nghe thấy náo loạn chạy tới chỉ thấy hai người ướt
sũng, mà Hướng Thiển Ngôn đang nhắm chặt mắt nằm trong lòng Phong Lỗi
run bần bật.
– Chơi ném tuyết không cẩn thận rơi xuống hồ, mau mau đưa cô ấy về thay quần áo đi.
Đón lấy Hướng Thiển Ngôn từ tay Phong Lỗi, Khương Trì nhìn bộ dạng ướt sũng của anh ta thì rút ví đưa:
– Cậu về phòng tớ mà tắm nước nóng, rồi gọi thư ký mang quần áo đến thay.
Vừa vào xe của Khương Trì đã bị cởi áo khoác ra, hơi ấm của điều hòa thổi đến Hướng Thiển Ngôn bỗng giật mình run rẩy:
– Em vừa bị rơi xuống hồ.
Một tay giữ tay lái, Khương Trì nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô an ủi:
– Không sao rồi, chúng ta về thay quần áo.
– Em cứ tưởng mình sẽ tiêu đời rồi. Thầy Khương ơi, lúc ấy em cứ nghĩ đến anh.
– Nghĩ đến anh làm sao?
– Em nghĩ, anh thì ở đằng kia quay cảnh hôn với chị Vân Thanh, em làm sao có thể chết đi như này được? Thế thì thiệt thòi quá, đêm tân hôn của
anh là của em cơ mà. – Nói rồi hắt hơi một cái, Hướng Thiển Ngôn đưa tay áo bông lên dụi dụi.
Khương Trì buồn cười nhéo nhéo mặt cô, thấy cô không sao mới thu tay về đạp mạnh chân ga.
Hướng Thiển Ngôn cảm thấy Khương Trì chắc là vẫn đang khó chịu vì vừa rồi
Phong Lỗi bế cô theo kiểu bế công chúa, chứ cô cũng chỉ bị hoảng sợ một
chút thôi, sao còn phải bế cô đến tận phòng tắm.
– Tắm nước nóng cẩn thận đi nhé, anh để quần áo của em ngoài cửa.
Ngoan ngoãn gật đầu, đến khi đóng cửa nhà tắm, ngâm mình trong nước ấm, Hướng Thiển Ngôn giật mình sực tỉnh, Khương Trì… lấy quần áo cho cô á?!
– Tiểu Ngôn, quần áo anh đã đặt ở cửa, giờ anh đi kiếm cho em chút trà gừng nhé.
Tai dựng lên nghe ngóng tiếng anh rời đi, Hướng Thiển Ngôn mới bước dò dẫm
đến cửa, hơi hé cửa ra lấy quần áo của mình vào, kiểm tra một lượt mới
sôi hết cả máu lên.
Anh ấy… anh ấy… anh ấy… thực sự đã lấy đủ quần áo cho cô!
Rùng mình một cái, Hướng Thiển Ngôn vội vàng quay lại đứng dưới vòi sen, rõ
ràng chỉ là lấy giúp cô mấy cái quần áo, không hiểu sao cô cứ có cảm
giác mình bị nhìn thấy hết vậy.
Lúc mặc quần áo chợt nghe thấy tiếng đóng mở cửa, Hướng Thiển Ngôn bỗng không muốn ra ngoài.
– Tiểu Ngôn à? – Anh hẳn đã liệu giờ để quay lại, thấy cô chưa ra thì có chút lo lắng.
– Em vẫn chưa tắm xong đâu thầy Khương ạ, anh về trước đi, lát nữa đi ra em muốn ngủ luôn.
– Anh mang trà gừng cho em này, em… – Thấy quần áo ở cửa đã bị cô lấy
vào, Khương Trì hiểu ngay vì sao cô không ra. – Thực ra thì đồ của em…
rất đáng yêu.
– … Khương Trì!
– Được rồi được rồi, em mau ra đây uống chút trà gừng cho đỡ lạnh nào.
Miễn cưỡng mở cửa ra, khuôn mặt Hướng Thiển Ngôn vẫn đỏ bừng, đón lấy cốc trà trên tay Khương Trì uống một hơi hết sạch.
– Anh nói xem, tại sao anh không phải là người đầu tiên tới cứu em chứ? – Gối đầu lên đùi anh hưởng thụ đãi ngộ được nam thần sấy tóc, Hướng
Thiển Ngôn vuốt vuốt góc áo anh than thở.
– … – Thực ra lúc nhìn thấy Phong Lỗi ôm cô, anh cũng rất để ý.
– Thôi bỏ đi, ai bảo lúc ấy anh còn bận quay cảnh hôn với người ta chứ.
– … Tiểu Ngôn à.
– Dạ?
Tắt máy sấy để sang một bên, Khương Trì đỡ tay lấy đầu cô rồi cúi xuống
hôn, đầu lưỡi vội vàng cạy mở hàm răng cô mà tiến vào. Mãi đến khi Hướng Thiển Ngôn hổn hển mới chịu buông:
– Diễn cảnh hôn cũng chỉ có em thôi.
– Anh…
Chưa nói dứt câu đã bị Khương Trì bế xốc lên:
– Cũng chỉ có anh mới được ôm em thế này.
Thấy anh đang bế mình đi về phía giường, lòng Hướng Thiển Ngôn không khỏi cuống lên:
– Chú Khương, xúc động là ma quỷ.
– Thỉnh thoảng làm ma quỷ một lần cũng hay.
– …
Hướng Thiển Ngôn không chống cự nữa, bởi chuông điện thoại của Khương Trì reo lên. Là đạo diễn Trương gọi, hỏi anh có tiện đến quay tiếp không,
Khương Trì lạnh mặt, nhưng mà cô nằm phía dưới anh thì cứ gật đầu lia
lịa.
Đành phải nhận lời, anh cúi xuống hôn một nụ hôn thật dài mới chịu dứt ra:
– Ngủ một giấc thật ngon nhé, tối về anh đưa em đi ăn giải sầu.
– Vâng, làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình đi nhé!
Khương Trì đứng dậy nhìn cô cười đầy ẩn ý rồi quay lưng đi ngay, Hướng Thiển Ngôn chui vào trong ổ chăn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vừa mới chợp mắt, cô lại bị tiếng đập cửa đánh thức. Tưởng Khương Trì
quay lại, cô khoác áo khoác ra mở cửa, hóa ra là Phong Lỗi.
– Tiểu Ngôn Ngôn này, gặp lại ân nhân cứu mạng sao lại là cái vẻ mặt này?
– Xin chào ân nhân cứu mạng!
– … – Tự tiện bước vào, Phong Lỗi thấy trên bàn có trà gừng thì không hề khách khí tự rót uống.
– Hôm nay anh rảnh quá nhỉ.
– Không có việc quan trọng gì cần đến anh, tất nhiên là rảnh rồi. – Phong Lỗi nói rồi chìa ra một cái ví. – Này, em trả lại cái ví này cho A Trì
giúp anh nhé.
– Vâng.
– Thực ra có câu này anh không biết có nên nói hay không.
– Vậy thì đừng nói.
– … Tiểu Ngôn này, Khương Trì có biết em là người nhẫn tâm như vậy không?
Không có ý định trả lời anh, Hướng Thiển Ngôn nhận lấy cái ví nhét vào túi mình.
– Trong ví A Trì, vẫn còn để bức ảnh kia.
Ảnh của Quý Mộc Thanh, không cần Phong Lỗi nói rõ thì cô cũng đoán ra được. Hướng Thiển Ngôn cầm cái ví mở ra:
– Anh Phong Lỗi này, anh có thể kể cho em nghe chuyện của chị Mộc Thanh và thầy Khương không ạ?
Cả một buổi chiều, Hướng Thiển Ngôn được nghe chuyện về Quý Mộc Thanh và
Khương Trì từ lúc mới quen nhau đến lúc cô ấy đi xa, hộp cơm Khương Trì
cho người đưa đến đã bị để sang một bên lạnh ngắt, cũng giống như tâm
tình cô lúc này.
Cô thực sự vẫn để ý, lại càng ghét cái sự để ý của mình hơn nữa.
Chú thích:
(1) Tiểu long bao (Trung văn giản thể: 小笼包; Trung văn phồn thể: 小籠包; bính
âm: xiǎolóngbāo): một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải chứa
nước trái cây.
(2) Ăn dấm chua trong tiếng Trung là chỉ việc ghen tuông, các bạn đọc ngôn tình nhiều hẳn đã quen với từ này.