Tỉnh lại đầu đau choáng váng, Hướng Thiển Ngôn nhìn chăn lông rơi trên đất
mới nhớ ra mình đã ngủ cả đêm ngoài trời gió lạnh. Mới tờ mờ sáng, cô về phòng uống cốc nước rồi quay về giường ngủ thêm.
– Tiểu Ngôn? Tiểu Ngôn?
Mãi đến khi mở mắt ra bắt gặp vẻ mặt đầy lo lắng của Diệp Miễn, Hướng Thiển Ngôn miễn cưỡng mở mắt, toan hé miệng ra đã thấy họng đau không chịu
được.
– Anh gõ cửa mãi không thấy em trả lời, phải xuống lễ tân gọi người mở cửa. Sao tự dưng em phát sốt thế này?
Cả người đau ê ẩm không còn tý sức lực nào, Hướng Thiển Ngôn cựa quậy thân mình rồi đành từ bỏ ý định ngồi dậy:
– Em… khó chịu.
– Em cứ nằm thêm một lúc nữa đi, chờ anh chạy ra hiệu thuốc xem.
Nhìn Diệp Miễn rời đi, Hướng Thiển Ngôn túm chăn che kín đầu, hơi thở nóng
hầm hập nhanh chóng tràn ngập ổ chăn, cô mơ mơ màng màng thiếp đi, trong đầu toàn là hình ảnh Khương Trì ôm mình nói ba chữ kia. (“Không phải sợ” đó)
Uống thuốc xong không biết lại ngủ thêm bao lâu nữa, khi cô tỉnh lại đã thấy cả người mình nằm trong lòng Diệp Miễn, cô ngơ ngẩn nhìn vòng tay đang
ôm lấy mình, khe khẽ gọi tên Diệp Miễn.
– Tỉnh rồi à? Có đói không? Ở đây không có nhà bếp, để anh đi gọi chút cháo.
Đưa tay giữ lấy Diệp Miễn, Hướng Thiển Ngôn chỉ cảm thấy đầu đã bớt đau một chút, giọng nói vẫn khàn khàn nhưng không ngăn được cô lên tiếng:
– A Miễn, anh còn nhớ em trước kia mỗi khi bị sốt là như thế nào không?
Thân mình cứng đờ, Diệp Miễn không nhớ.
– Mỗi lần cảm thấy mình sắp bị cảm đến nơi, em đều uống thật nhiều nước
nóng, kết quả là không tránh khỏi phát sốt. – Cô nói rồi cười cười, đôi
môi khô nứt hấp hé. – Lần này em cũng như vậy đấy…
Rốt cuộc không chịu được nụ cười ấy, Diệp Miễn quay đầu nhìn Hướng Thiển Ngôn, vẻ mặt trầm xuống.
– Cho nên, A Miễn à, chúng ta…
– Chúng ta chia tay đi.
Nắm lấy tay anh gỡ ra, Hướng Thiển Ngôn gật gật đầu:
– Em xin lỗi…
– Cô bé ngốc này. – Anh lại vòng tay ôm lấy cô. – Không cần phải xin lỗi anh.
– A Miễn…
– Tiểu Ngôn, hôm qua anh đã suy nghĩ rồi, nếu chia tay, chúng ta có còn
làm bạn được với nhau không? Sau đó anh tự cho mình đáp án là không thể. Anh từng nghĩ một nửa của mình sau này nhất định là em, mấy năm nay ở
nước ngoài anh vẫn luôn tin rằng em nhất định sẽ chờ anh trở về. Kết quả là em vẫn đang ở đây chờ anh, nhưng trái tim em đã rời xa mất rồi. Biết rõ rằng chẳng thể quay lại được nữa, nhưng vẫn cố níu kéo em như vậy,
anh xin lỗi. – Diệp Miễn buông tay, nhìn xoáy vào cô. – Hàn Quốc, em đã
từng tới cùng anh ta có phải không?
Cô gật đầu.
– Anh buông tay, nhưng em có thể đồng ý với anh một chuyện này được
không? – Thấy vẻ do dự của cô, Diệp Miễn cười chua xót. – Cho anh mười
ngày thôi, đã năm năm rồi chúng ta không gặp nhau, cứ coi như một chuyến du lịch chia tay có được không?
– A Miễn, chúng ta…
– Em mà không nhận lời anh, anh sẽ cứ bám riết lấy em đấy. Mười ngày đổi
lấy sau này rảnh rang, em không thấy quá lời hay sao? – Nói rồi anh đứng dậy rời giường. – Mấy hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, anh đi lên lộ
trình du lịch. Cứ coi anh như… một người bạn bình thường.
– Cám ơn anh…
– …
***
Mười ngày du lịch sau khi khỏi ốm, họ đã đi rất nhiều nơi, nhưng không nơi
nào là nơi khi xưa họ từng hẹn nhau cùng tới. Mang theo một đống quà lưu niệm về, Hướng Thiển Ngôn nhìn theo bóng lưng Diệp Miễn mãi rồi mới
quay vào mở cửa.
Quăng hết đồ đạc lên salon, Hướng Thiển Ngôn mở TV lên rồi cuộn mình trên
sofa. Bấm điều khiển lung tung, thoáng thấy Bánh Bao Nhỏ trên TV bèn
dừng lại. Bao nhiêu ngày không gặp rồi, chân của thằng bé chắc cũng khỏi rồi nhỉ. Lòng vừa nhớ tới bé, điện thoại đã bấm ngay số Khương Trì, đến lúc nghe từng hồi chuông “tu… tu…” mới cảm thấy hồi hộp.
– Thiển Ngôn à?
– Dạ… Không biết có quấy rầy thầy Khương không? Em vừa đi chơi xa về, có
chút quà lưu niệm muốn tặng cho Tiểu Triết và… anh, ngày mai em qua đưa
cho hai người… – Tay cô vần vò gối ôm nhăn nhúm, Hướng Thiển Ngôn xoa
xoa hai má mới nhận ra mình mà cũng đang thẹn thùng trước Khương Trì cơ
đấy.
– Cậu ta không để ý sao?
– Em và anh ấy chia tay rồi. – Vội vàng thanh minh, Hướng Thiển Ngôn nói
xong chỉ hận không thể khâu cái miệng mình lại được, cứ nôn nôn nóng
nóng thông báo việc mình đã độc thân là có ý gì đây?
Trầm mặc hồi lâu, Khương Trì cuối cùng cũng mở miệng:
– Ngày mai mấy giờ? Tôi cho người đi đón em.
– Không phải phiền thế đâu, em cũng biết được mà, tự…
– Mấy giờ?
– Tầm chín giờ sáng đi, lúc em đi du lịch đã học được cách làm cơm cà ri
chính hiệu, vừa hay có thể làm cho Tiểu Triết ăn, còn có rất nhiều câu
chuyện muốn kể cho thằng bé nghe nữa. Thầy Khương à, em đi vắng mấy hôm
nay Tiểu Triết có phải nhớ em lắm không?
– Ừm.
Muốn nói rất nhiều nhưng lại chẳng thể nói nên lời, Hướng Thiển Ngôn còn đang do dự chợt nghe thấy Khương Trì nói:
– Tôi hình như toàn nói không giữ lời với em, nhưng lần này, tôi lại muốn thu hồi một lời nói của mình lúc trước nữa.
– Sao cơ ạ?
– Tôi không phản đối Tiểu Triết gọi em là “mẹ”. – Khương Trì nói rồi ngừng lại một chút. – Được rồi, mai gặp nhé.
Cúp máy, Hướng Thiển Ngôn cứ thất thần đắm chìm trong câu nói kia của
Khương Trì, mà người thả ra cái câu ấy bây giờ lại ôm con trai cười đến
là mờ ám.
– Bố ơi, dì Hướng về chưa ạ?
– Rồi con ạ. – Đặt con trai vào giường, Khương Trì trao cho bé một nụ hôn chúc ngủ ngon. – Ngủ ngoan đi nhé, mai dì Hướng lại đến kể chuyện cho
con.
Thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên reo hò, Bánh Bao Nhỏ biết điều kiềm chế lại, nhưng đôi mắt vẫn mở to sáng ngời,
Rời khỏi phòng con trai, Khương Trì tạt qua phòng cho khách, nơi này chỉ có Hướng Thiển Ngôn từng ở. Nhớ tới một người, Khương Trì bèn bấm điện
thoại:
– Cô Hà phải không…
Thức đến tận khuya nhưng hôm sau Hướng Thiển Ngôn vẫn dậy rất sớm, đứng
trước gương nhìn mình đầu tóc rối bời vừa đánh răng vừa cười ngây ngô,
cô muốn mau mau tới xem Bánh Bao Nhỏ thế nào rồi. Người ta vẫn bảo trẻ
nhỏ lớn lên rất nhanh, cô cứ như sợ ôm không nổi thằng bé đến nơi.
Vừa rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng di động vang lên, cô lau khô mặt rồi chạy về phòng nghe điện thoại:
– Tiểu Vãn à, cậu dậy sớm thế!
– Vớ vẩn, bà đây không dậy sớm thì chờ cô sang nuôi tôi à?
– Làm sao tớ nuôi nổi cậu chứ, mà cậu không phải đã có anh chàng tiện nam kia rồi ư?
– Hướng Thiển Ngôn! Cậu bớt nhắc đến anh ta hộ tớ cái! – Sắp nổi đoán đến nơi, Hà Vãn vẫn bình tĩnh lại. – Tớ có chuyện này muốn bàn với cậu…
– Nói đi. – Mở tủ quần áo ra, Hướng Thiển Ngôn tìm lấy bộ đồ mình thích nhất.
– Tớ có một cô em họ ấy mà. Đợt này con bé lên đây thi đại học, bố tớ
mang nhà tớ cho nó mượn ở rồi. Haizz, cậu cũng biết chỗ này của tớ không tiện cho nó ở mà, cho nên…
– Ờ, vậy cứ để em họ cậu sang nhà tớ ở đi, tiền thuê nhà tớ bao, coi như có thêm bạn cùng phòng thôi.
– Không không… em họ tớ còn có bạn trai nữa, haizz, cậu hiểu không? Bố tớ không biết cậu ở đây, mấy hôm trước đã hứa hẹn với dì tớ rồi, bây giờ
mà đổi ý thì không hay cho lắm…
Hà Vãn cố gắng rào trước đón sau, Hướng Thiển Ngôn thực ra cũng không ngốc:
– Cậu cứ nói thẳng ra là cần lấy lại nhà là được mà, tớ có ăn thịt cậu
đâu. Vốn là nhà cậu mà, tớ thuê giá rẻ bao lâu như vậy cũng nên trả lại
cho cậu rồi.
– Ngôn Ngôn… hay là tớ tìm nơi ở khác cho cậu nhé?
– Ôi chà, cậu đừng có nghĩ tớ hẹp hòi thế chứ? Tớ bây giờ cũng có một
khoản nhỏ trong ngân hàng, chỉ cần thuê cái nhà rẻ rẻ là được mà. Nhưng
mà cậu phải cho tớ mấy hôm tìm nhà cái đã.
– Nhưng mà… Bố tớ bảo đã gọi công ty nội thất rồi, hôm nay sẽ tới sửa chữa…
– Tiểu Vãn! Sao cậu không báo sớm cho tớ chứ!
– … Không phải tại cậu cứ tắt máy suốt hay sao?
Có trách cũng chẳng ích gì, Hướng Thiển Ngôn tắt điện thoại suốt mấy ngày
du lịch, nhưng mà nhìn ngồn ngộn đồ đạc trong nhà thế này, cô làm sao có thể thu dọn hết trong một ngày đây… Đồng ý với Hà Vãn sẽ dọn đi trong
hôm nay, lại cam đoan không để chuyện này làm ảnh hưởng đến tình bạn của hai người, Hướng Thiển Ngôn cúp điện thoại rồi quay về giường.
Vừa hỏi xin bà cô lầu dưới mấy cái thùng giấy to, Hướng Thiển Ngôn đang thu dọn phòng thì nghe thấy chuông cửa vang lên. Phủi phủi tay chạy ra mở
cửa, thấy Khương Trì đứng ở đó thì sửng sốt:
– Thầy… Khương, sao anh lại ở đây?
– Vốn nhờ bạn đến đón em, nhưng cậu ta lại có việc đột xuất. – Chú ý tới
những thùng lớn đang đóng gói xung quanh, khóe môi Khương Trì thản nhiên cong lên. – Phải chuyển nhà à?
– Vâng… Giờ cũng không có chỗ mời anh ngồi nữa, em phải trả nhà cho Tiểu Vãn, hôm nay phải dọn đi rồi…
– Tìm được chỗ ở chưa?
– Làm sao có thể ạ… – Hướng Thiển Ngôn suy sụp ngồi trên giường. – Sáng
nay mới nhận được điện thoại, làm sao em tìm được thần tốc như thế.
– Nếu không tìm được chỗ nào, có thể ở tạm nhà tôi, phòng nhiều cũng
không lo thêm một đôi đũa. Vừa lúc Tiểu Triết cũng nghỉ đi lớp rồi, em
có thể giúp tôi trông nom thằng bé.
Tất cả đều hợp tình hợp lý lại còn có điều kiện rất hấp dẫn, Hướng Thiển
Ngôn còn đương do dự đã thấy Khương Trì cởi áo khoác xắn tay áo vào giúp thu dọn.
– Vậy lại phải phiền anh rồi.
– Là tôi phiền em trông nom Tiểu Triết mới phải.
Hai người nhìn nhau cười, Hướng Thiển Ngôn thực sự cũng không còn lăn tăn gì nữa:
– Vậy được rồi, sau này em chăm vào bếp một chút coi như bù tiền thuê nhà nhé.
– Ừ.
Theo chỉ đạo của Hướng Thiển Ngôn, Khương Trì hì hụi khuân từ trên nóc tủ quần áo xuống một cái rương lớn:
– Trong này chứa gì vậy?
– Toàn là báu vật của em đấy.
– Vậy sao? – Không có thói quen soi mói đồ đạc của người khác, nhưng khi
Khương Trì đặt rương xuống đất vẫn liếc nhìn lại một cái, ngoài rương
còn bị treo một chiếc khóa, anh không nhìn thấy được đồ vật bên trong.
Vốn dĩ chẳng muốn ai thấy được những thứ kia, nhưng giờ đây Hướng Thiển Ngôn lại cầm chìa khóa mở ra:
– Em nghĩ không khéo mình còn hiểu anh hơn cả chính bản thân anh đấy, thầy Khương ạ!
Nắp rương bật mở, Khương Trì nhìn thấy những thứ trong đó thì lòng cuồn
cuộn nổi sóng. Hướng Thiển Ngôn đưa cho anh một tập bài báo, anh đón lấy lật giở từng tờ xem kỹ. Cứ như thể từ khi anh mới debut đến giờ, cô đều giúp anh ghi chép hết lại như vậy.
Bên cạnh những bài cắt ra từ báo và tạp chí ấy, là những lời của Hướng
Thiển Ngôn tự mình ghi thêm. Mà dòng ghi chú bên cạnh bức ảnh cắt ra từ
bộ phim cuối cùng của anh, là câu nói khóa chặt lấy ánh mắt của anh…
“Người đàn ông như thế, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể cùng anh sánh vai.”
Cùng với những bài báo, trong rương còn rất nhiều poster mà thậm chí anh còn chẳng nhớ là của những dịp nào, vậy mà Hướng Thiển Ngôn có thể thuộc
nằm lòng mà kể lại cho anh. Càng xem càng thấy hốt hoảng, Khương Trì
quay đầu lại nhìn cô:
– Thiển Ngôn, em bây giờ thì sao?
Em bây giờ có dũng khí không?