Lái Buôn

Chương 2



Đầu thu, sau giữa trưa, trong ngõ nhỏ yên tĩnh không tiếng động, ánh mặt trời nhô cao còn kéo theo cái đuôi khô nóng của mùa hạ, lười biếng hạ
vài nét bút rực rỡ lên những táng cây ngọn cỏ đã bắt đầu khô vàng. Mọi
người bị đuổi thẳng vào nhà, cố gắng tránh né từng luồng hơi oi bức phả
ra từ những hòn đá lăn lóc trên đường.

Trên vai cõng theo
một gói nặng, Nghiêm Ngạn bước qua khúc quanh nơi góc đường. Từ xa đã
nhìn thấy gian tạp hóa quen thuộc nằm dưới gốc cổ thụ đằng trước nhà.
Trong gian tạp hóa nho nhỏ, bên trái bày bán quần áo cùng vài thứ rau
quả tươi, bên phải bày bán chén đĩa chậu rổ, ở chỗ trên cùng là mấy thứ
son phấn linh tinh.

Giờ phút này, Vân Nông đang ngồi trong
quầy hàng nằm dưới tàng cây, chống chọi không nổi với cơn buồn ngủ sau
giữa trưa, đành dựa người vào thân cây mà ngủ. Từ trên ngọn cây rơi
xuống rất nhiều điểm nắng, rớt xuống người nàng tạo thành những quang
ảnh nhảy nhót bướng bỉnh. Nhưng nàng lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn ngủ
thật say nhờ những làn gió mát dịu phả ra từ tàng cây. Mi mắt thật dài
buông xuống, bàn tay mát lạnh đặt hờ trên đùi.

Nghiêm Ngạn
đứng bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng hồi
lâu. Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ khuôn mặt nàng, nhẹ giọng gọi:
“Tiểu Nông.”

“Huynh đã về…” Vân Nong mơ mơ màng màng mở mắt ra. Thấy người tới là hắn, theo bản năng lập tức mỉm cười.

Hắn quay đầu nhìn thấy các hộ xung quanh đều đã đóng chặt cửa, cảm thấy vào thời điểm sau giữa trưa thế này chắc sẽ không có khách nào đến nữa. Vì
thế, hắn cất gói đồ vào trong nhà, rồi quay về bên cạnh nàng giúp nàng
thu dọn hàng quán.

“Này, Tiểu Nông, hôm nay sao dọn quán
sớm quá vậy?” Ngay vào lúc hai người bọn họ đã thu sạp xong xuôi, đang
chuẩn bị đóng cửa vào nhà thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất
hiện trước mặt họ.

Nàng cười cười, chỉ vào Nghiêm Ngạn, “Biểu ca ta hiếm khi trở về, liền về sớm nghỉ ngơi.”

“Nghiêm huynh đệ, dạo này cậu chạy đi mua bán ở đâu vậy? Lâu lắm rồi mới thấy
cậu về đó nha?” Phúc tẩu nhiệt tình đi lên trước. Quanh năm suốt tháng
cũng chưa thấy qua vị tiểu huynh đệ này ra ra vào vào vài lần, không
khỏi có chút tò mò, muốn chạy qua nghe ngóng xem đến tột cùng thì hắn
đang làm ăn buôn bán cái gì.

Nghiêm Ngạn lời ít mà ý nhiều đáp lời, “Một nơi rất xa.”

“Có xa lắm không?”

“Rất xa.”

“…”

Nghe hắn trả lời, Vân Nông ở bên cạnh đã không còn cảm thấy buồn ngủ tí nào nữa.

Nàng chỉ biết… người này mồm miệng vừa lười vừa keo kiệt. Bình thường mới mở miệng nói với người ngoài một hai câu đã ngại phiền, ngay cả mỉm cười
cũng hiếm thấy nữa là. Tên đầu gỗ này, đôi mắt đẹp cho lắm cũng chẳng có ích gì. Chẳng phải ai nhìn vào ánh mắt hắn đều có thể nhận biết được
trong bụng hắn rốt cuộc có mấy con giun đũa hay sao.

Trước khi sắc mặt của Phúc tẩu càng lúc càng xấu hổ, nàng vội vàng đứng ra thay Nghiêm Ngạn giải hòa.

“Phúc tẩu, tẩu đừng để ý đến huynh ấy, trời sinh huynh ấy đã như cái hũ nút
rồi.” Nàng liên tiếp gật đầu ra hiệu cho Phúc tẩu, lại lôi kéo Nghiêm
Ngạn vẫn còn đang sớ rớ nơi cửa. “Thật ngại quá, huynh muội chúng tôi
hôm nay muốn về nghỉ sớm.”

Vừa đóng cửa xong thì câu hỏi của Nghiêm Ngạn cũng vừa vặn rơi vào màng tai nàng. “Phúc tẩu là ai?”

“Là thím ở cách vách nhà chúng ta, rất giỏi thêu thùa.”

Hắn cau mày, “Không ấn tượng.”

Vân Nông một tay vỗ trán, “Tẩu ấy và huynh đã chào hỏi nhau vài năm nay
rồi…” Đã biết hắn là người vô tâm mà, lão huynh hắn ngay cả làm quen nhớ mặt cũng ngại làm thừa.

“Báo cáo kết quả công tác.” Hắn lấy từ trong người ra một cái túi thêu do nàng tự may, giao cho nàng.

Nàng mở túi thêu ra, nhặt lên một chiếc nhẫn ngọc màu lục trong suốt, cũng tìm thấy trên chiếc nhẫn có khắc một chữ Dư.

“Huynh vất vả rồi, mua bán lần này không bị thương chỗ nào chứ?” Cẩn thẩn thu
lại tín vật xong, nàng kéo hắn đến trước mặt, cẩn thận đánh giá hắn.

“Không.” Nghiêm Ngạn đưa tay vuốt tóc nàng, sau đó chuyển bàn tay to bè và thô
ráp đặt lên hai gò má nàng, bắt đầu vuốt ve khuôn mặt nàng theo thói
quen.

Nàng đưa tay đẩy vẻ mặt trần bụi của hắn ra, “Đi vào rửa mặt trước đi, sau đó ra đây ăn cơm.”

“Được.”

Sau giữa trưa, cơn gió mát nhẹ xào xạc đùa nghịch qua cửa sổ. Bên ngoài,
bầu trời quang đãng, mênh mông vô bờ, làm cho không khí trong phòng cũng dịu mát hẳn. Vân Nông ngồi trước bàn cơm, một tay chống cằm, mỉm cười
nhìn hắn ăn một chén mì nước đạm bạc, cảm thấy hắn vẫn giống hệt như
ngày còn bé, rất dễ nuôi. Bất cứ thứ gì, chỉ cần là do nàng đưa đến, hắn đều có thể ăn ngon lành ngấu nghiến.

“Lúc này có thuận lợi không?”

Nghiêm Ngạn lạnh nhạt, “Hoàn hảo.”

“Có một vụ mua bán.” Nàng lấy từ trong tay áo ra một phong thư, còn đang
suy nghĩ xem lần này có cần để cho hắn nghỉ ngơi mấy tháng hay không.

“Ta nhận.” Hắn và hai ba cái liền ăn hết chén mì, sau khi hạ chén đũa xuống liền tiếp nhận lá thư.

“Không hỏi giá cả à?” Hắn không sợ người trung gian như nàng sẽ lén thu lời của hắn sao?

“Muội quyết định là được rồi.” Nghiêm Ngạn lắc đầu, một lát sau lại thình
lình nói với nàng: “Tiểu Nông, làm xong vụ này rồi, ta muốn rửa tay gác
kiếm.”

Hắn muốn gác kiếm?

“Huynh, thật sao?”
Vân Nông kinh ngạc, hai tay chống mặt bàn đứng lên, khó có thể tưởng
tượng được. Ngày xưa mặc kệ cho nàng khuyên nhủ thế nào hắn cũng không
nghe, quyết chí phải theo đuổi nghề này cho bằng được, không ngờ bây giờ lại nói muốn từ bỏ, hoàn toàn không nhìn đến thân phận địa vị trước mắt của mình.

“Ừm.”

Nàng khẽ nhíu mày, “Kiếm đủ tiền cưới vợ rồi sao?”

Nghiêm Ngạn thản nhiên nhìn nàng gật đầu, thu dọn chén đũa rồi đứng dậy, đi về phía phòng bếp.

“Muội biết rồi.” Dường như sợ hắn đổi ý, nàng vội vàng đi ra cổng, “Muội ra ngoài liên hệ, huynh nghỉ ngơi một chút đi!”

Hoàng hôn nhanh nhẹn buông xuống. Khi Nghiêm Ngạn thắp đèn trong đại sảnh thì Vân Nông trở về. Từ khi biết được hắn muốn từ bỏ nghề sát thủ, tâm tình của nàng vẫn luôn bị niềm hưng phấn vây quanh. Bên môi trước sau đều
phiêm phiếm ý cười.

“Đây là tiền đặt cọc cho vụ làm ăn tiếp theo.”

Nghiêm Ngạn cũng không thèm nhìn tới. Dựa vào sự tín nhiệm trong nhiều năm
qua, hắn chỉ cần đem ngân phiếu cất vào trong người là xong.

Nàng lại lấy ra một quyển sách đã ố vàng, sau một lát do dự, cũng không biết hắn có muốn nhận nó hay không.

“Nghe nói, là bộ kiếm pháp độc môn bất truyền của sư tổ (sư phụ của sư phụ)
trước kia của huynh. Ngay cả sư phụ trước kia của huynh cũng chưa từng
được học.”

Kiếm phổ của Mộ Thành Phái?

Nghiêm Ngạn hơi hơi nhíu mày, tiếp nhận kiếm phổ rồi lật xem một lát, sau đó liền đặt nó lên bàn.

“Hết bao nhiêu tiền vậy?” Nếu không phải vì nghĩ đến tấm lòng của nàng, loại kiếm phổ của môn phái này, ngay cả chạm vào hắn cũng không muốn.

“Không tốn một xu, nhờ vào quan hệ mà có đó.” Nàng khoa trương. “Muội biết
huynh không muốn dùng đến nó, nhưng biết người biết ta mới có lợi nhất.
Nếu huynh không luyện, muội sẽ không an tâm.” Nàng nghĩ, mấy ngày nữa,
toàn giang hồ sẽ biết trong Đa Bảo Các của Mộ Thành Phái bị thiếu mất
một quyển chi bảo trấn phái.

“Biết rồi, khi nào rảnh ta sẽ
luyện.” Tự đáy lòng Nghiêm Ngạn cũng tính không được, đến tột cùng là
nàng đã đưa đến cho hắn bao nhiêu quyển bí tịch.

Từ sau khi bọn họ chuyển đến chỗ này, Vân Nông đưa hết cho hắn tất cả số bí tịch
võ công mà cha nàng lúc còn sống vẫn luôn cất chứa. Bởi vì nàng cho
rằng, nếu hắn đã quyết định sau này phải đi theo con đường sát thủ, vậy
thì việc hắn trở về nhà với thân mình đầy thương tích giống như vụ mua
bán đầu tiên sẽ không thể xảy ra được nữa. Nhưng trên giang hồ, người có võ công cao cường hơn hắn thật sự rất nhiều. Bởi vậy, trước khi toàn
tâm đi theo con đường sát thủ này, tốt xấu gì thì hắn cũng phải luyện
cho tốt tiền vốn buôn bán chứ. Bằng không, sau này cứ mỗi lần làm xong
một vụ là lại bị thương nằm liệt giường một trận. Tính tính toán toán,
cách làm ăn kiểu này thật sự rất không có lời. Nếu không cẩn thận, nói
không chừng có có thể thu không đủ bù chi nữa cơ.

Tiếp sau
đó vài năm, lâu lâu nàng lại mang về cho hắn mấy bản nội công, tâm pháp
khinh công, đao phổ, kiếm phổ, còn cả ám khí phổ. Nói hắn khi nào rảnh
rỗi thì phải lôi ra luyện tập thật nhiều. Mỗi khi hắn hỏi nàng, hắn có
cần phải luyện nhiều loại công phu như vậy hay không? Nàng luôn cười nói với hắn, dù sao luyện tập càng nhiều thì càng giỏi thôi, càng luyện
càng an tâm.

Trước ý cười thong dong của nàng, Nghiêm Ngạn
hiểu được, tấm lòng của nàng không có khắc nào là không suy nghĩ cho
hắn. Vì có thể làm cho nàng an tâm, cho nên hắn cũng không quản bí tịch
trong tay là bảo bối nàng mua được ở đâu, mua như thế nào, mỗi quyển
được mang đến, hắn đều dốc lòng luyện tập. Cũng bởi vậy, sau khi đến đây được mười năm, việc làm ăn mua bán của hắn càng lúc càng xuôi gió xuôi
nước. Những vết thương nghề nghiệp cũng càng lúc càng giảm bớt. Sau khi
hắn luyện xong hai bộ đao pháp và kiếm pháp, thực lực của hắn lại một
bước nhảy lên ba thứ hạng đầu của bảng phong sát thủ. Nếu không phải hắn cứ ngại cứ lười, buôn bán cũng không có vũ khí cố định, mà nàng cũng
chỉ muốn hắn làm người phải biết khiêm tốn, bằng không thì, nói không
chừng hắn đã sớm dương danh thiên hạ rồi, chứ không phải chỉ đứng thứ ba sau hai gã tiền bối trên bảng phong.

Vân Nông đi vào phòng bếp bưng lên một chén cháo đậu đỏ. Thấy hắn trở về phòng thay bộ trang
phục luyện công đã bị nàng giặt nhiều đến mức phai màu ra, còn cởi luôn
thanh kiếm mỏng giắt quanh thắt lưng xuống, nàng liền biết hắn lại muốn
chạy lên vách núi phía sau.

“Muốn đi luyện công à?”

Nghiêm Ngạn tiếp nhận chén cháo trong tay nàng. “Ừm, bộ kiếm pháp lần trước muội đưa cho ta đã luyện tới tầng thứ sáu rồi.”

“Vậy vẫn như cũ, một tháng sau mới về?” Thừa dịp hắn đang ăn cháo, nàng lưu
loát đem mấy cái bánh bao còn thừa trên bàn cất vào một cái gói, lại đổ
đầy nước vào ống trúc, rồi tất cả bỏ vào hành lý.

“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng múc cháo, chậm rãi hưởng thụ món cháo hắn yêu thích nhất.

Nàng không quên dặn dò, “Đừng quên ăn uống đúng bữa, quần áo mặc dơ là phải thay ngay đó.”

“Được.”

“Huynh không được luyện tập suốt ngày đêm nữa đâu đó. Mệt mỏi là phải nghỉ
ngơi một chút. Cho dù không về ngủ thì cứ cách ba ngày cũng phải về nhà
một chuyến.” Nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn khi trở về lại gầy xọm
hẳn đi.

“Được.”

“Sau khi luyện xong, tính nhận việc ngay hay là nghỉ vài hôm?” Cứ nghĩ đến chuyện sau này hai người
bọn họ có thể thoát khỏi nghề này, tâm tình của nàng liền nhẹ nhàng tựa
như chim đậu trên ngọn cây.

“Nhận việc.”

“Nhớ
phải cẩn thận một chút.” Thừa dịp mấy ngày này hắn không có ở nhà, nàng
nên tính toán xem ngày sau hai người bọn họ nên đi nơi nào, lại nên sắp
xếp cuộc sống sau này như thế nào.

“Tiểu Nông.”

Nàng ngẩng đầu, “Ửm?”

“Muội chờ ta trở lại.” Nghiêm Ngạn khẽ vuốt qua khóe môi nàng, đem tất cả bộ
dáng hạnh phúc cùng chờ mong của nàng thu vào đáy mắt, lại cẩn thận trân quý cất gói trong lòng.

Nàng nhợt nhạt cười, đáp lời với vẻ rất đương nhiên, “Chứ không thì muội còn có thể đi đâu?”

***

“Ngọc Quyết của Dư lão gia chính là một trong những khối ngọc đó sao?” Một vị đại hán kích động đề cao âm lượng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đông
đảo mọi người trong quán trà.

“Cũng không phải à?”

“Vậy Ngọc Quyết đâu?”

“Cũng không biết đã bị ai lấy đi rồi.” Tiểu nhị phụ trách cung cấp tin tức
lắc đầu, xoay người lại thay hắn lấy thêm một bình trà. “Nghe người ở
dưới chân núi kể lại. Dư phủ hiện nay đang treo giải thưởng để bắt tên
hung thủ cùng kẻ chủ mưu.”

Vì sao tháng này, toàn giang hồ đều nhiệt liệt thảo luận chuyện khối Ngọc Quyết bị thất lạc của Dư Phồn Thịnh?

Sau khi hoàn thành vụ mua bán cuối cùng trong kiếp sống sát thủ, trên đường trở về nhà, Nghiêm Ngạn đi qua một đỉnh núi nhỏ. Vào thời điểm đầu giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu xuống, có lẽ tất cả lữ khách qua lại
đều giống như hắn, đương nhiên đều sẽ dừng chân nghỉ lại một chút dùng
bữa cơm trưa trong quán trà nhỏ tọa lạc trên đỉnh núi này.

Nghiêm Ngạn nhấm nháp nước trà ấm áp trong chén, vừa vỗ nhẹ ngón tay vào thành chén vừa lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại khí thế ngất trời của nhóm
người trong giang hồ đang ngồi ở mấy bàn phía trước. Khi hắn kiên nhẫn
ngồi lại được nửa canh giờ, đại để là hắn đã có thể thăm dò được vào
thời gian này trên giang hồ đang xôn xao vì một lời đồn quái dị.

Nghe bọn hắn nói, trong số tài vật mà cuộc đời cướp đoạt bốn phương của Dư
lão gia chiếm được, có một khối ngọc tạo hình kỳ lạ như thanh đao, được
gọi là Ngọc Quyết. Khối Ngọc Quyết này chính là một trong bốn miếng ngọc được tách ra từ một tấm bản đồ bằng ngọc truyền thuyết trên giang hồ,
đã mất tích gần ba mươi năm nay. Trên tấm bản đồ đầy đủ có dấu bí mật
bảo tàng. Trong bảo tàng đó, tất sẽ cất chứa kiếm phổ cùng đao phổ tuyệt thế mà đám nhân sĩ võ lâm thiết tha mơ ước.

Nghiêm Ngạn
không cho là đúng, liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Chẳng phải đại bộ phận
kiếm phổ cùng đao phổ trên giang hồ, mấy năm trước đã sớm bị Tiểu Nông
thu mua gần hết rồi hay sao? Làm gì mà còn lắm tuyệt thế quá vậy? Người
đồn thổi tin tức này, có tính là khinh người quá không, hay là trước đó
đã lưu lại mấy bản nháp?

Nhưng nếu nói về khối Ngọc Quyết
có tạo hình vô cùng độc đáo kia thì… Trong người hắn vừa vặn có một khối như vậy, lại vừa vặn chính là ngày đó hắn đã lấy đi từ trong Dư phủ.

Sau khi lặng lẽ để lại mấy văn tiền trên bàn trà, Nghiêm Ngạn đứng dậy bỏ
đi. Rời khỏi con đường chính mà lữ khách thường xuyên qua lại, hắn đổi
hướng đi vào con đường núi hẻo lánh, đi thẳng đến một nơi yên tĩnh không người. Lúc này, Nghiêm Ngạn mới lấy ra khối ngọc vốn nên là tín vật mua bán, lại tùy tay cất nó vào một khe núi vô danh.

Mấy ngày
sau, khi Nghiêm Ngạn trở về nhà, ở dưới tàng cây trước nhà, lại không
nhìn thấy bóng dáng của Vân Nông đi qua đi lại, cũng chẳng thấy gian tạp hóa kia đâu cả. Hắn vội vàng đi lên phía trước, tra chìa khóa mở cửa,
một bước nhảy ngay vào trong nhà. Nỗi bất an thoáng chốc đã ùn ùn kéo
tới, phủ kín lòng hắn.

Nghiêm Ngạn đứng ngây ra ngay trước
cửa. Vật dụng trong nhà cùng đồ đạc bình thường có thể thấy ngay được,
đều đã hoàn toàn không cánh mà bay. Cho dù hắn có lần tìm khắp gian nhà
cũng tìm không thấy nửa điểm tin tức hoặc dấu vết gì để lại. Vân Nông
hoàn toàn biến mất không chút dấu vết, nàng chỉ để lại cho hắn một gian
nhà trống không.

Phúc tẩu đang định về nhà nấu cơm, đi
ngang qua cửa thấy Nghiêm Ngạn đứng đó không hề nhúc nhích, có chút nghi hoặc bèn vỗ vai gọi hắn.

“Nghiêm huynh đệ?”

“Đại thẩm, Tiểu Nông đâu?” Tựa như kẻ sắp chết trôi vớ được cái cọc, người
ngày xưa đối đãi với hàng xóm tốt bụng tích lời như tích vàng như hắn
lại mạnh mẽ xoay người, cầm chặt lấy đầu vai nàng, lo lắng hỏi.

“Cậu không biết à?” Phúc tẩu ngược lại cảm thấy kỳ quái. “Hôm qua Tiểu Nông
đã chuyển nhà rồi. Cũng không biết tại sao, chuyển đi rất nóng vội.”

Hắn trợn lớn đôi mắt, “Chuyển nhà?”

“Ừm…” Hiếm khi thấy được bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, Phúc tâu cũng hơi sợ hãi.

“Nàng có nói là muốn chuyển đi đâu không?” Không thể nào, Vân Nông sao có thể im hơi lặng tiếng bỏ hắn mà đi như vậy được? Hay là, nàng gặp phải
chuyện gì khó giải quyết, hoặc là trong công việc đã xảy ra biến cố?

Phúc tẩu đồng tình lắc đầu, “Cô ấy chẳng nói gì cả…”

“Vậy nàng có nhờ chuyển lời gì cho ta không?”

“Cũng không có, ta cứ tưởng cậu đã biết trước rồi chứ…”

Nghiêm Ngạn mờ mịt đi trở về phòng, đơ mắt nhìn gian nhà không còn hình bóng
của nàng, trống rỗng vắng vẻ. Chỉ còn lại đám bụi bậm đang lặng lẽ tung
bay trong không khí, cùng với nhịp tim đang đập loạn của hắn.

Đã nhiều năm như vậy, hắn luôn luôn cho rằng nàng sẽ vĩnh viễn ở trong
ngôi nhà cũ nát này, đứng bán ở gian tạp hóa cũ nát này, luôn luôn ở
đây, chờ hắn về.

Nơi nào có Vân Nông, nơi đó chính là nhà
của hắn. Nếu nàng không còn ở đó chờ hắn về nữa, nhà của hắn cũng không
còn. Khi hắn phát hiện ra nàng sẽ không bao giờ ở chỗ này chờ đợi hắn
nữa, mà hắn lại không biết phải tìm kiếm nàng ở nơi nào, hắn nhất thời
hoảng loạn, tựa như có người cắt lấy trái tim hắn rồi ném vào trong lò
lửa. Rất nóng lòng muốn tìm lại trái tim đã mất, nhưng nàng, đang ở đâu?

Nếu không có nàng, trên đời này, còn có ai sẽ dùng ánh mắt chờ đợi ngóng trông hắn trở về?

Nếu không có nàng, hắn nên đi đâu về đâu, trái tim hắn còn có thể thả neo ở nơi nào?

Hắn thử trấn định tâm thần, tự hỏi nàng có khả năng đi đâu. Nhưng hắn nghĩ
đi nghĩ lại, trước sau vẫn không có gì nắm chắc. Bởi vì nàng thân là lái buôn, có nhiều bằng hữu truyền tin lui tới trên giang hồ như vậy, hắn
căn bản là không biết nên bắt đầu từ đâu. Vì thế, hắn chỉ có thể nhắm
mắt lại, nhớ lại từng cái tên mà nàng đã từng thốt ra, bắt đầu lẩm nhẩm
ôn lại một lần, thử tìm xem có phương hướng nào hắn có thể tìm được hay
không.

“Nghiêm huynh đệ, vừa rồi ta quên nói với cậu một
chuyện.” Phúc tẩu uốn cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên tấm ván cửa phía
sau lưng hắn.

“Chuyện gì?” Nghiêm Ngạn lau mặt, miễn cưỡng phấn chấn trở lại.

Nàng đưa cho hắn một bao đậu nặng trịch, “Đây là đậu đỏ mà thời gian trước Tiểu Nông đã đặt mua, hôm qua mới được đưa đến…”

“Đa tạ.”

Sau khi đóng cửa lại, Nghiêm Ngạn đi vào phòng bếp. Trong phòng bếp vẫn còn nguyên đài bếp, nhưng đã không còn ai làm cho hắn nhớ thương, cũng
không có chén cháo đậu đỏ mà hắn ưa thích nữa.

Hắn mở bao
tải vải thô trong tay ra, nhặt một hạt đậu đỏ no đủ trơn láng đặt vào
lòng bàn tay. Hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn đã được dưỡng thành thói quen ăn
cháo đậu đỏ này như thế nào. Năm ấy hắn mười tám tuổi, trên đường trở về nhà sau một vụ làm ăn thì đụng phải một vị võ tăng đắc đạo, liên tục bị đuổi giết mấy ngày liền. Tuy là may mắn toàn thân trở về, nhưng cũng bị kiếm phong làm tổn thương đến tâm phế.

Vân Nông nghe người ta nói, đậu đỏ có công dụng chữa được tâm tật lại bổ huyết. Bởi vậy,
mỗi khi hắn có cơ hội về nhà, nàng liền hầm một chén cháo đầy ứ đậu đỏ
cho hắn ăn. Ăn đi ăn lại, hai người bọn họ cũng dưỡng thành thói quen.
Mỗi khi hắn bước vào nhà, trong không khí luôn luôn phập phềnh hương vị
mềm ngọt đó. Sau lại, mỗi khi hắn về nhà mà không thể uống được, ngược
lại cứ cảm thấy giống như chưa từng về nhà.

Hắn nhớ rõ trên người Vân Nông cũng có loại hương vị này. Ngồi xổm trong phòng bếp một
thời gian dài để hầm nấu cháo đậu đỏ cho hắn, trên người nàng cũng bị
lây nhiễm hương vị ngọt mềm đó rồi…

Tâm trí lại một lần nữa lần tìm ký ức về hơi thở quen thuộc của nàng, Nghiêm Ngạn càng cảm thấy đau buồn đến tức ngực. Hắn ôm túi đậu đỏ vào trong ngực, làm thế nào
cũng không thể bình ổn nỗi sầu lo cùng sợ hãi đã che kín trái tim hắn
được.

Trước sự thay đổi khôn lường, thế giới rộng lớn như
thế, trời đất rộng lớn vô ngần như thế, Tiểu Nông của hắn… đã đi đâu?
Nếu nàng có chuyện gì, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Đến tột cùng thì nàng đã đi đâu?

Nàng đã đi đâu?

Đáp án là, chạy trối chết.

Kẻ thù đã tìm tới cửa, nàng không chuyển nhà bỏ chạy trối chết có được không?

Sau khi hỏa tốc chuyển đi ngay trong đêm, lúc này Vân Nông đang ngồi xổm
trong một khoảng sân trước căn nhà nhỏ mà nàng thuê được, cầm một túi
bắp cho mấy con gà con nàng đã nuôi hơn nửa tháng nay ăn.

Nơi nàng đến trú tạm lúc này, chính là căn nhà mà nhiều năm trước nàng từng hỏi thuê của một người bạn đồng nghiệp. Tuy nàng đã tới đây xem qua một hồi, nhưng chưa từng nghĩ tới nàng cũng sẽ có một ngày không thể không
đến đây trú tạm.

Hôm đó, sau khi thu được tin tức từ người
bạn đồng nghiệp, nàng quyết định thật nhanh, thu dọn hành lý đơn giản
cùng tiền bạc, đến góc đường hỏi mối lái có thu lại toàn bộ đồ đạc trong nhà nàng hay không. Mối lái cho người đến định giá rồi chuyển đi hơn
phân nửa đồ đạc có thể sử dụng được. Những món khác bán không được, nàng đem tặng hết cho người ta hoặc ném bỏ. Lúc nàng bỏ chạy đã lau đi tất
cả dấu vết trong phòng, gần như chỉ để lại một gian nhà trống không.

Làm lái buôn nhiều năm cho đến nay, nàng vẫn luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió. Vì sợ những người có tâm sẽ tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm tới Nghiêm Ngạn, nàng liền dứt khoát tạm thời chặt đứt mọi quan hệ với Nghiêm Ngạn, còn
tốt hơn là Nghiêm Ngạn sẽ vì nàng mà bị các khổ chủ kia tìm đến.

Theo như tin tức nàng thu được, nguyên nhân khiến cho bây giờ nàng không thể không chuyển nhà suốt đêm, chính là vụ mua bán Dư Phồn Thịnh. Cũng
không biết tại sao, sau khi vụ việc của Dư Phồn Thịnh loan ra không lâu, hậu nhân của Dư Thị đã lập tức truy lùng tên sát thủ Đệ Tam, cũng lôi
ra chuyện nàng là lái buôn của Đệ Tam.

Tin tức này rốt cuộc là bị ai truyền ra?

Làm ăn bấy lâu nay, nàng tự nhận những bằng hữu của nàng chưa từng để lộ ra nửa điểm phong thanh, cũng không có ai có thể tìm ra nhược điểm gì, chứ đừng nói đến chuyện có thể lần theo đầu sợi dây là nàng mà tìm đến
Nghiêm Ngạn. Bởi vì trước và sau mỗi một vụ, nàng đều đã quy hoạch toàn
bộ. Nên thu thập tin tức, nàng sẽ không từ bỏ bất cứ tin tức tương quan
nào. Nên cắt đuôi, nàng sẽ cắt sạch sẽ. Nên đắn đo cẩn thận, nàng cũng
sẽ kín đáo không dấu vết…

Nếu vấn đề không phải ở nơi nàng
và Nghiêm Ngạn, vậy có lẽ đã được xuất phát từ chỗ những khổ chủ đứng ra thuê mua sát thủ. Nhưng trước đó nàng đã điều tra tất cả lai lịch của
những thôn dân đó, cũng không tra ra bất cứ điểm gì khác thường. Vậy
thì, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?

Trước mắt đã trốn ở đây được hơn nửa tháng, Nghiêm Ngạn chắc cũng không có việc gì đâu nhỉ? Lúc hắn làm xong việc về nhà, không ngờ lại phát hiện ra nàng đã bỏ đi, hắn có nóng vội lắm không?

Không biết nữa. Khuôn mặt xưa nay vẫn luôn chẳng hề biểu lộ tâm tư, có thể vì nàng mà khẽ biến hay không?

Đợi thêm mấy ngày nữa cũng nên cho hắn chút tin tức. Bằng không, nàng thật
sự sợ rằng hắn sẽ giống như con ruồi không đầu, mù quáng chạy đi tìm
nàng khắp nơi.

Trong khi Vân Nông còn đang suy nghĩ nên
nhắn tin cho hắn như thế nào, một cái bóng đột nhiên che chặn ánh nắng
trên đỉnh đầu nàng. Nàng ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn, vẫn
không thể thấy rõ hình dáng khuôn mặt ngược sáng của hắn.

Nghiêm Ngạn cách biệt nàng nửa tháng, nét mặt âm trầm, hai mắt quét qua tất cả những bộ phận mà hắn có thể thấy được trên người nàng. Sau khi có thể
đại khái xác nhận một hồi, khẳng định nàng an toàn vô sự, cũng không
phải chịu bất cứ vết thương nào, lúc này hắn vẫn không buồn hé răng, đưa tay kéo nàng vào trong phòng.

Đối với sự xuất hiện của
hắn, Vân Nông rất kinh ngạc. Bởi vì lần này nàng đi quá vội, ngay cả
những bằng hữu thân cũ của cha mà nàng vẫn hay lui tới cũng không biết
nàng đang trốn tránh ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Còn hắn, tình báo
không thông, luôn là một tay sát thủ chuyên trách chỉ biết trông cậy hết vào lái buôn. Hắn làm thế nào mà tìm được nàng?

“Huynh
thật đúng là có thể tìm…” Sau khi hắn rửa tay gác kiếm, nói không chừng
bọn họ có thể đổi sang nghề tìm người tìm vật. Với tài năng của hắn, tin rằng đến lúc đó nhất định cũng sẽ ăn nên làm ra.

Hắn có
thể không tìm ra nhà của cô dâu mà mình đã định hay sao? Đừng nói là
biển người mờ mịt, cho dù phải quật ba thước đất, hắn cũng sẽ đào nàng
ra.

“Muội không để lại manh mối.” Phong trần mệt mỏi đuổi
đến chỗ này, Nghiêm Ngạn mở miệng, trong âm điệu rõ ràng mang theo chỉ
trích.

“Chuyện xảy ra quá bất ngờ, sợ nếu có gì sơ xuất sẽ liên lụy đến huynh.”

Nghe xong giải thích của nàng, hắn lại trầm mặc một hồi lâu, đảo mắt đánh
giá gian phòng nhỏ bé của nàng. Trong phòng, đồ đạc đơn sơ, cái bàn cũ
nát cùng với mặt tường đất phía sau nàng mơ hồ lộ ra tia nắng làm hắn
bất mãn nhăn nhíu hai mắt, đồng thời cũng đã nhanh chóng chắc chắn quyết định trong lòng hắn.

“Đầu gỗ?” Vân Nông kéo kéo ống tay áo của hắn, thử gọi vẻ mặt thất thần của hắn trở về.

“Ta muốn thành thân.” Hắn đột nhiên từ trên trời rớt xuống một câu.

Vân Nông kinh ngạc trợn tròn hai mắt, có chút không có cách nào phản ứng lại được.

“Ồ…” Hôm nay hắn uống lộn thuốc gì à?

“Thành thân được không?”

“Được.” Nàng không mấy chuyên tâm đáp lời, còn đang bận suy nghĩ vụ mất tích
của nàng lần này có phải đã kích thích trúng dây thần kinh nào của hắn
rồi không. “Đương nhiên là được. Nam tử hán đại trượng phu thì phải
thành thân chứ. Huynh cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi.” Tính
tính toán toán, năm nay hắn đã hai mươi sáu rồi chứ bộ.

Nghiêm Ngạn bỗng dưng mỉm cười với nàng. Ý cười kia, ôn ôn nhuận nhuận, cũng
không biết trong đó cất bao nhiêu ôn bao nhiêu nhu, lại chứa bao nhiêu
mừng vui không thể kìm hãm được, bừng lên, tràn ra cả khóe mắt sáng
ngời. Nhìn qua, như một bức tranh tràn đầy ánh nắng.

Nghiêm Ngạn thình lình trưng ra khuôn mặt tươi cười đó làm cho Vân Nông chẳng
kịp chuẩn bị tâm lý, sợ run đến mức chớp mắt lia lịa. Có lẽ cũng là vì
Nghiêm Ngạn bình thường chẳng hề biểu lộ cảm xúc lên nét mặt. Mười mấy
năm qua, cũng không thấy hắn cười được mấy lần. Cho nên nàng mới càng
cảm thấy bất thình lình và kiếp sợ. Hiệu quả đúng thật là quá lớn.

Hóa ra, lúc hắn cười rộ lên… trông như thế này đây.

Nụ cười của hắn còn đáng quý hơn mây hồng sau cơn mưa gấp mấy lần. Điều
này làm cho nàng có một loại cảm giác khó nói bằng lời về sự ưu việt
cùng thỏa mãn. Nhưng nàng… vẫn không hiểu hắn đang cười cái gì.

Nghiêm Ngạn đột nhiên cầm tay nàng, nắm chặt, thật sự rất chặt, làm cho nàng
phát đau. Chỉ có thể khó hiểu mà nhìn khuôn mặt hắn đã khôi phục lại bộ
dạng không chút cảm xúc.

“Chờ ta.” Hắn cứ nhìn nàng chăm chú, sau đó xoay người, lưu luyến rời đi.

Vân Nông chẳng hiểu chuyện gì, ngẩn người nhìn theo bóng lưng hắn rời đi
một hồi. Không lâu sau nàng lại lắc đầu, chẳng còn để tâm đến hành vi kỳ quái vừa rồi của hắn, cũng không suy nghĩ xem bây giờ hắn lại muốn đi
đến nơi nào nữa.

Nàng đã quá quen với tập tính này của hắn
rồi, bẩm sinh vốn đã như một con mèo thích chạy rong ngoài đường. Lúc ra cửa, nàng coi như đánh mất, khi trở về thì coi như vừa nhặt được. Cho
dù không để ý đến hắn, hắn cũng sẽ đột nhiên từ một góc sáng sủa nào đó
nhảy ra. Nhất là khi võ công của hắn càng lúc càng cao, trong chốn võ
lâm khó tìm được mấy địch thủ, nàng lại càng không thèm lo lắng hắn có
tìm được đường về nhà hay không.

Ba ngày sau, Nghiêm Ngạn xuất hiện đúng như nàng dự đoán, nhưng đồng thời cũng dọa nàng sợ hãi choáng váng.

Vân Nông ngồi yên trong phòng, trợn tròn hai mắt mà nhìn Nghiêm Ngạn bận
rộn, nhìn hắn khiêng những bọc vải đỏ sính lễ thật lớn, từng hộp từng
hộp chuyển vào căn phòng trống trải của nàng, lại mở từng hộp ra. Nàng
chăm chú nhìn lại, ba hộp châu báu, bốn hộp vải vóc, cuối cùng là một bộ mũ phượng khăn choàng mới tinh được hắn tự tay nâng đến, đặt trên
giường của nàng. Cả căn phòng lấp lánh ánh châu cùng màu vải đỏ tươi,
chói mắt đến mức nàng không dám nhìn thẳng.

“Cho… cho muội?” Nàng không thể tin nổi, chỉ tay vào chóp mũi của mình.

Nghiêm Ngạn lại đứng đắn đàng hoàng gật đầu.

Nàng có chút hoảng hốt, đáy mắt đều là vẻ hoang mang, “Nhưng chẳng phải huynh đã nói, huynh muốn thành thân sao?”

Hắn lại gật đầu thật mạnh một cái khẳng định, tiếp tục đả kích tâm thần đang suy nhược của nàng.

“Mạo muội thỉnh giáo một chút, người cùng huynh thành thân là khuê tú nhà ai vậy?” Nàng ôn tồn hỏi, cảm thấy hình như ngày đó nàng đã quên hỏi hắn
vấn đề có tính quyết định này rồi.

Đầu ngón tay của Nghiêm Ngạn không chút khách khí, chỉ thẳng về phía nàng.

Được rồi, đây chính là hậu quả của việc ngày thường bọn họ dùng quá ít ngôn ngữ để giao đổi.

“Muội đồng ý gả cho huynh hồi nào chứ?” Nàng hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy hai bên thái dương mơ hồ đau nhức.

Hắn thật đúng lý hợp tình trả lời: “Ta hỏi, thành thân được không, muội nói được.”

Lần đầu tiên trong đời nàng hiểu được một cách sâu sắc thế nào là: kêu
không ai thấu, chỉ biết hỏi trời cao… Bây giờ, nàng thầm nghĩ, đi ra
đường mua miếng đậu hũ về đập đầu chết cho rồi. Lên được đó lại thuận
đường hỏi một chút, hôm nay rốt cuộc vì sao các thần tiên trên trời quên mất làm việc?

Hắn không quên thêm vào, “Muội đã đồng ý rồi.”

“Chậm đã, muội nghĩ giữa chúng ta đã có chút hiểu lầm.” Nàng giơ tay lên vỗ vỗ, muốn làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại.

“Muội đồng ý với ta rồi.” Nghiêm Ngạn nghiêm nghị lại hữu lực, trong giọng
nói ẩn chứa khí thế không thể dao động, làm nàng vừa sợ lại vừa gấp.
Ngay cả tim đập cũng không khỏi nhảy nhanh một chút.

“Đầu
gỗ, huynh có thể nghe muội nói hết có được không ——” Nàng bỗng nhiên cảm thấy, giờ phút này, nàng thật sự rất cần đến võ mồm lanh lợi lúc buôn
bán của mình. Nhưng ánh mắt cố chấp của hắn lại làm cho nàng tìm không
ra một câu một chữ.

“Chính miệng muội đã đáp ứng.” Hắn không cho nàng cơ hội nói xong, há mồm chặn đứng lời của nàng.

“Muội ——”

“Làm người thì phải biết giữ chữ tín. Muội đã hứa với ta, nên giữ lời.”
Nghiêm Ngạn giống như thần báo tử, đi từng bước lại gần nàng.

Vân Nông ngơ ngác nhìn đôi môi đóng mở gần ngay trước mắt. Vì giọng điệu
của hắn quá cứng trầm, vừa không mềm mại cũng không lưu lại cho nàng
đường lui nên nàng chỉ muốn chạy trốn, nhưng lại nhát gan không dám động đậy.

“Muội hứa với ta rồi, muội chính là nàng dâu của ta,
là của ta.” Hắn vươn cánh tay lên nâng cằm dưới của nàng, hai mắt nhìn
chằm chằm vào nàng, không hề cho nàng cơ hội đổi ý.

Chỉ có mình hắn đơn phương thôi sao được?

“Ta ngóng trông ngày này đã mười năm rồi…” Ngón trỏ thô ráp của Nghiêm Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má non mềm của nàng.

Mười năm?

Chờ, chờ một chút… Nói như vậy, từ mười năm trước hắn đã có ý muốn cưới nàng làm vợ?

“Ta muốn sống chung với muội.” Giọng nói khàn khàn của hắn có một khuynh
hướng cảm xúc kỳ lạ, nghe giống như đang trượt qua lỗ tai. “Chỉ có hai
ta, an toàn sống, đến suốt đời.”

Vân Nông á khẩu không trả
lời được. Hơn nửa ngày, cũng chỉ là ngây ngô giật mình ngồi ở trước mặt
hắn, giống như đã bị chôn nửa thân dưới xuống đất, không có cách nào di
dịch bước chân, cũng không có cách nào khác ngoài việc nhìn thẳng vào
đôi mắt hắn. Giờ phút này, trong đầu nàng giống như đang có thiên quân
vạn vã chạy chồm tán loạn.

Nàng vẫn luôn biết, Nghiêm Ngạn
có một khuôn mặt bình đạm không xuất chúng. Nhưng nàng cũng biết, hắn có một đôi mắt thâm thúy giống như mặt nước hồ, yên tĩnh mà sâu thẳm.

Lúc này, ánh mắt của hắn đã chối bỏ vẻ dịu ngoan nói gì nghe nấy mà trước
đây vẫn thường hay trưng ra trước mặt nàng để khoác lên mình vẻ lợi hại
sắc bén như đao săn, tràn ngập hương vị xâm lược. Khi hắn tiến lên, bầu
không khí ái muội đó cứ theo từng nhịp hô hấp của hắn mà liên tục dâng
cao. Trong phòng, ánh nắng thấp thoáng, càng làm cho ánh mắt của hắn có
vẻ thâm u động lòng người, giống như có lực khắc được cả linh hồn.

Người khác tập võ, có lẽ là vì muốn được xưng bá võ lâm hoặc là có hùng
nguyện trở nên tài trí hơn người. Nhưng Nghiêm Ngạn không phải. Hắn
không có hùng nguyện, hắn chỉ đơn thuần muốn cưới vợ mà thôi.

Vì tâm nguyện khi còn sống của mẫu thân, hắn có thể khong rên một tiếng,
cắn răng vất vả cố gắng hơn mười năm, chẳng hề sợ hãi con đường luyện
công vừa gian nan lại vừa dài lâu. Mặc kệ nàng ném cho hắn bao nhiêu bí
tịch cùng quyền phổ, hắn đều thu nhận hết, ngày ngày đêm đêm khắc khổ
luyện tập. Hắn cũng có thể không thèm quan tâm xem con đường sát thủ mà
hắn đang đi có bao nhiêu gian khổ, chẳng hề sợ dọc đường đi tinh phong
huyết vũ thế nào. Trên người vết thương vô số, vài lần đều suýt nữa đã
mất luôn cái mạng, thiếu chút nữa thì đã không bao giờ có thể về nhà.
Hắn vẫn kiên trì theo đuổi đến cùng, không sợ chịu khổ, không sợ mệt
càng không sợ chết, đánh cược cả tính mạng, kiên định với những cuộc mua bán, lại luôn tồn trữ tất cả số tiền kiếm được từ mồ hôi nước mắt đó,
chuẩn bị ngày sau cưới vợ.

Vân Nông nghĩ nghĩ, trong đầu
lại hiện lên hình ảnh đứa bé trai vẫn một mực làm bạn với nàng năm đó.
Vì thế, trong lòng nàng cũng không tự giác hóa mềm. Nhưng khi cảm giác
mềm yếu qua đi, rõ ràng ngoài cửa sổ chính là trời quang lãng lãng. Nàng lại cảm thấy một cơn phát lạnh chạy từ lòng bàn chân lên thẳng sống
lưng, làm cho nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Đúng vậy, chính là ác bá.

Bởi vì… nàng phát hiện, hắn đã quyết tâm!

Từ khi bắt đầu quen biết với hắn, những năm gần đây, điều làm cho nàng
không chịu nổi nhất chính là quyết tâm của hắn. Cái tên đầu gỗ như hắn,
đơn giản mà nói chính là một người vừa đơn thuần lại vừa cố chấp.

Đơn thuần và cố chấp, nếu tách ra đặt trên hai người khác nhau, vậy cũng
không có gì quan hệ cũng không quan trọng. Nhưng nếu đồng thời đặt lên
người hắn, vậy sẽ biến thành ‘đơn thuần cố chấp’.

Cho nên,
một khi Nghiêm Ngạn đã hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì, hắn sẽ phá lệ
theo đuổi đến cùng. Mà quyết tâm của hắn cũng rất khác người thường. Hắn sẽ toàn tâm toàn ý mà làm, chấp nhất không hề sợ hãi. Bất luận sẽ phải
trả giá thế nào, không đạt thành mục đích thề không bỏ qua.

Bởi vậy, khi nàng biết được hắn đã hạ quyết tâm muốn kết hôn với nàng,
trước đó còn tìm cách đến mười năm trời… Có thể nói là, một trận ửng đỏ
chưa bao giờ xuất hiện trên mặt nàng, nay lại vì tâm huyết đang cuồn
cuộn trong lòng mà từng chút từng chút tô lên hai gò má Vân Nông, diễm
lệ như hai đóa mân côi. Nhưng cùng với thái độ quyết tâm mười phần mười
của Nghiêm Ngạn, còn có hành vi cử chỉ luôn không thèm để ý đến lời
người khác nói của hắn, lòng của nàng lại bị hàn ý tiếp tục xâm lấn, xâm lấn dần, mãi cho đến khi nàng chìm trong trời băng đất tuyết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.